View Full Version : Mỗi ngày mỗi bài thơ PL thích...
Núi, biển em và anh, bài thơ tôi đă đọc không dưới 3 lần. Đọc không tôi đă thấy hay, cái hay của những câu thơ nhẹ nhàng mà ẩn chứa sự mănh liệt của t́nh yêu... Và một ngày kia.... tôi nghe Nhân ngâm bài thơ này trong một buổi tối mùa thu bên ngọn lửa trại bập bùng trước biển...
Giọng ngâm ngọt ngào, ấm áp của Nhân như chắp cánh cho những câu thơ bay lên trong gió nồng nàn, quyện vào tiếng sóng êm đềm, lan tỏa vào từng mạch huyết tâm hồn tôi... Từ đó bài thơ thành ám ảnh yêu thương mỗi khi tôi nghĩ về biển và anh...
Núi, biển, em và anh
Ở một nơi núi tḥ chân xuống biển
Khoảng trắng nhỏ nhoi là băi cát ta ngồi
Anh yêu núi c̣n em th́ thích biển
Tự bao giờ núi và biển sánh đôi
Núi với biển cứ nhoài người ra măi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Anh yêu núi, anh ngồi ngăn sóng lại
Em dang tay, sợ núi lăn ra dần
Băi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lũng thấp, đèo cao núi không leo nổi
Biển kề bên mà chẳng thể ôm vào
Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một gang tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân ?
Nếu lỡ hẹn biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi, rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi t́nh ái với nhiêu khê
Em yêu biển nhưng em không là biển
Khi xa nhau đâu biết lối quay t́m
Anh yêu núi và anh không là núi
Bước chân nào đứng lại với thời gian
Cho nên núi dẫu tḥ chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trắng ta ngồi
Anh yêu núi c̣n em th́ thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi!
Phan Thị Thanh Nhàn
http://f.imagehost.org/0178/doidep1.jpg
BÀI THƠ " ĐÔI DÉP"
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong ḷng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước ṃn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như ḿnh trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đă có người thay thế
Mà trong ḷng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau v́ một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ c̣n một chiếc
Chỉ c̣n một là không c̣n ǵ hết
Nếu không t́m được chiếc thứ hai kia
Nguyễn Trung Kiên
LonelyStar
11-08-10, 12:32 PM
http://i921.photobucket.com/albums/ad59/langdu79/IMG_4315.jpg
Hi hi hi ... giống nhau ha ...
Dù Ǵ Đi Nữa
Con người vô lư, sai lầm và ích kỷ
Hăy yêu thương họ dù ǵ đi nữa...
Nếu bạn làm điều tốt, họ sẽ lên án,
Là bạn làm cho chính bạn với nhiều ẩn ư
Hăy làm tốt cho họ dù ǵ đi nữa...
Nếu bạn thành công,
Sẽ có người giả dối đến với bạn
Cũng như có thêm kẻ thù ghét bạn
Hăy thành công, dù ǵ đi nữa...
Điều bạn làm sẽ rơi vào quên lăng.
Hăy làm điều tốt dù ǵ đi nữa...
Sự thành thật và thẳng thắn
Khiến bạn dễ bị mích ḷng
Hăy thành thật và thẳng thắn, dù ǵ đi nữa...
Những ǵ bạn bỏ công xây dựng cả năm,
Có thể tan biến sau một đêm
Hăy xây dựng, dù ǵ đi nữa...
Con người thật sự cần được giúp đỡ
Nhưng họ có thể tấn công bạn
Nếu bạn giúp đỡ họ.
Hăy giúp đỡ họ, dù ǵ đi nữa...
Bạn hăy hết ḿnh xây dựng thế giới
Và chỉ nhận được đắng cay.
Hăy cho thế giới hết sức, dù ǵ đi nữa...
Thơ: Têrêsa Calcutta
Đôi điều về tác giả:
PHIĐÔUXI
Tên đầy đủ là Abukhankasima Phiđôuxi, nhà thơ Ba Tư vĩ đại, tiểu sử không rơ và thường được bao bọc bởi nhiều huyền thoại. Ông sinh ở một làng nhỏ gần thành phố Tus, khoảng từ năm 932 đến 935., trong gia đ́nh một chủ đất người Iran không giàu có lắm. Người ta hoàn toàn không biết ǵ về tuổi thơ và tuổi trưởng thành của ông, nhưng có lẽ ông được học ở những trường tốt nhất thời đó. Ông am hiểu văn hoc Ả Rập và Ba Tư, đặc biệt quan tâm đến lịch sử nước nhà, điều sau này giúp ông viết tác phẩm vĩ đại nhất của ḿnh và cũng là của cả nền thơ ca đất nước - Truyện các vua" (Shah Nameh), một bộ sử bằng thơ hàng ngh́n trang các đời vua Ba Tư trong nhiều trăm năm. Ông dành 30 năm để viết nó. Tương truyên vua Mahmud hứa sẽ hậu thưởng cho ông khi viết xong, nhưng vua đă nuốt lời, chỉ cho ông một túi bạc. Ông chia đôi số bạc này cho người hầu của vua và tên đầy tớ của ḿnh rồi trở về quê hương và chết ở đấy trong cảnh nghèo nàn và ít người biết tới. Sau này người ta dựng tượng và lăng thờ cúng ông ở thành phố Tus.
Thái Bá Tân dịch từ tiếng Nga
NHỮNG LỜI KIM CƯƠNG
Ai có học sẽ thành người mạnh mẽ.
Nhờ có học mà người già thành trẻ.
Ai một làn nếm trí thức, suốt đời
Sẽ thấy ḿnh hạnh phúc, muốn làm người.
Phải tôn trọng b́nh yên và sự thật.
Đă là người, đừng trở thành súc vật.
Anh được gọi là người, xin chớ quên
Đó là danh hiệu quí, dẫu sang hèn.
Trong vạn vật, con người là tuyệt mỹ,
Chính v́ người có lương tâm, biết nghĩ.
Ai bất nhân, gây điều ác cho đời,
Dẫu là người nhưng vẫn chưa là người.
Ai tăm tối, trong ḷng luôn vẩn đục,
Sống suốt đời không bao giờ hạnh phúc.
Ai tham lam, luôn mưu lợi làm giàu,
Tưởng ḿnh giàu nhưng thực ra không giàu.
Hăy giúp đỡ khi có người gặp nạn,
Giúp bằng việc ḿnh làm, không phải phán.
Đừng dẫm bẹp con kiến dưới chân ḿnh.
Nó ham sống cũng chẳng kém ǵ anh.
Ham quyền lực, anh quyết tâm phấn đấu,
Rồi tay anh sẽ có ngày dính máu.
Anh bị giết, hoặc anh giết người ta -
Chẳng hay ǵ việc ấy, hăy tránh xa.
Bản thân tôi, quí t́nh người, t́nh bạn,
Luôn cố sống trong ḥa b́nh, thanh thản.
* * *
Con cái chính là món quà quí nhất.
Quí hơn cả những ǵ ta quí nhất.
Không có ǵ gần gũi bằng con -
Là niềm vui, là chỗ dựa tâm hồn.
Chết là cái dành chung cho tất cả -
Nghèo hay giàu, thấp hèn hay danh giá.
Ta được đưa vào đời trong một giây,
Và cũng thế ta ra khỏi đời này.
Khi thần chết đă công bằng nhường ấy,
Th́ sao ta phải khóc buồn như vây?
Sớm hoặc muộn, ai cũng phải ra đi,
Nhưng quan trọng - ta để lại cái ǵ?
Những điều tốt, tiếng thơm anh để lại
Muôn đời sau sẽ vẫn c̣n măi măi.
* * *
Khi c̣n trẻ phải bắt ḿnh lao động -
Cái làm người thông minh, yêu cuộc sống.
Không có ǵ chóng hủy hoại cuộc đời
Bằng nhàn rỗi và bản thân cái lười.
Hăy lao động, hăy nếm mùi nặng nhọc.
Hăy cười vui, và nếu cần, hăy khóc.
Phải có đích, phải biết ḿnh muốn ǵ.
Cứ thẳng đường đă chọn, bước chân đi.
Không được tự biến ḿnh thành củi mục
Để cơn gió rất dễ dàng bẻ gục.
Sống ở đời, ai dũng cảm, thông minh
Dẫu khó khăn, vẫn làm chủ đời ḿnh.
Cả những lúc hiểm nguy hay bất hạnh
Cũng rút được những điều ḿnh nên tránh.
* * *
Suy cho cùng, cái quí nhất trên đời
Là trung thực và nói lời giữ lời.
Anh thực sự chẳng có ǵ lo lắng
Nếu anh sáng với tấm ḷng ngay thẳng.
V́ con đường giả dối trước hoặc sau
Sẽ dẫn anh tới nước mắt, buồn đau.
Khi cái tốt, điều hay anh học hỏi,
Nghĩa là anh đang tránh xa tội lỗi.
Đừng làm đau những người thân của anh.
Đừng gây ác với những người hiền lành.
Anh làm bẩn ḍng suối trong, chắc chắn
Tâm hồn anh cũng trở thành vấy bẩn.
Anh đào hố chôn người, rồi có ngày
Bản thân anh sẽ rơi vào hố này.
Tôi thành thật không mong anh điều ấy.
Với người khác anh cũng nên làm vậy
* * *
Muốn thanh thản, muốn thành người thông minh,
Không được để ḷng tham chi phối ḿnh.
Ai ham muốn không nhiều, không hiếu thắng,
Người ấy ít buồn lo, căng thẳng.
Chính ḷng tham gây tai họa cho người.
Ai không hiểu, coi như chưa hiểu đời.
Kiếm được tiền rất khó khăn, hẳn thế,
Nhưng tiêu tiền thông minh không phải dễ.
Cứ nh́n quanh, anh sẽ thấy: nhiều tiền
Gây tai họa chẳng kém ǵ nghèo hèn.
Khi sung sướng hoặc khi giàu có nhất,
Cũng đừng kiêu, khinh đời hay vênh mặt.
Anh có tiền, tất nhiên, xin cứ tiêu,
Nhưng phải dành chút ít giúp người nghèo.
* * *
Hăy cứ sống chính như anh đang có,
Đừng quá vui, đừng quá buồn, đau khổ.
Đang khỏe mạnh có thể thành ốm đau,
Buồn rồi vui, vui rồi buồn thay nhau.
Chẳng ai khổ suốt đời và ngược lại,
Cũng chẳng ai được sướng vui măi măi.
Buồn hoặc vui đều nhanh chóng trôi qua,
Vậy nghĩ lắm làm ǵ cho thêm già?
Đă có mắt, chẳng phải cần ai dạy.
Cứ nh́n quanh rồi tự ḿnh sẽ thấy
Rằng cuộc đời rất tráo trở xưa nay,
Rằng để sống hạnh phúc ở đời này
Ta chỉ cần trời ban cho sức khỏe
Và tâm hồn luôn thảnh thơi, tươi trẻ.
* * *
Hăy thử thách người anh coi là bạn
Cả khi vui cũng như khi hoạn nạn.
Người thông minh sẽ không bạn với người
Không nhất quán giữa ư nghĩ và lời.
Dẫu là bạn, nhưng một khi ngu dốt,
Th́ đừng chờ ở anh ta điều tốt.
Anh, đàn ông, cần được thử thách nhiều
Qua khó khăn, công việc hoặc t́nh yêu.
Lấy vợ tốt, anh là người hạnh phúc.
Vợ anh xấu, đời anh là địa ngục.
Không ngẫu nhiên có lá rách, lá lành.
Vợ thế nào c̣n phụ thuộc vào anh.
Con thừa hưởng ở người cha tất cả -
Từ ư chí đến t́nh thương, danh giá.
Con đi chệch đường tốt của cha ông
Là con hư, khiến cha mẹ đau ḷng.
Anh giàu sang, nhưng cuối cùng để lại
Cái quí nhất không ǵ bằng con cái.
Đă là con, anh phải yêu như nhau -
Gái hay trai, con út hoặc con đầu.
Không ngẫu nhiên, con thông minh, tài giỏi
Thường xuất thân từ gia đ́nh ḍng dơi.
* * *
Hăy luôn gieo những hạt giống thông minh
Vào lời nói, vào việc làm của ḿnh.
Sự thông minh giúp anh không phạm lỗi.
C̣n trí thức giúp anh không nghèo đói.
Nếu phải học một cái ǵ suốt đời,
Th́ phải học tri thức để làm người.
Nếu số phận ban cho anh trí thức,
Anh sẽ làm chỉ những điều vừa sức.
Phải liệu cơm gắp mắm, chớ tham lam,
Đừng luyến tiếc những ǵ không thể làm.
* * *
Đừng mong chờ điều lành từ kẻ xấu.
Đừng hy vọng nấu thành cơm từ trấu.
Kẻ gian thề, đừng có tin, về sau
Hắn sẽ quên và nuốt lời rất mau.
Kẻ gian dối đến nhà, mau đóng cửa
Nếu không muốn bị lừa thêm lần nữa.
Có ai nhờ sư tử đói chăn dê?
Chỉ có ngốc mới tin thằng ngốc thề.
Kẻ thù ác nhưng thông minh, có học
Nhiều khi hơn bạn hiền mà ngu ngốc.
Người nuôi hổ bị hổ vồ có ngày -
Chính con hổ từng bế ẵm trên tay.
Người thông minh không đeo gông vào cổ,
Không tự đặt đầu ḿnh vào miệng hổ.
Mạng sống anh là quà tặng của trời.
Anh phí phạm là có lỗi với đời.
Thi với hổ không phải việc anh hùng,
Mà đơn giản anh chỉ là thằng khùng.
Gặp khó khăn đừng bao giờ dao động,
Đừng vội vàng chịu buồn đau, thất vọng.
Anh chẳng làm được ǵ khi vội vàng.
Biết kiên nhẫn, rắn cũng ḅ khỏi hang.
Thường chiến thắng là những người kiên nhẵn.
Hăy b́nh tĩnh, đừng vội vàng tức giận.
Nhưng khi cần phải hành động, không chờ,
V́ nếu chậm là để nhỡ thời cơ.
Đừng để nhỡ việc ḿnh v́ biếng nhác -
Rất có thể không c̣n cơ hội khác.
Hăy hái hoa khi hoa đẹp, nếu không
Hoa sẽ tàn, có tiếc cũng bằng không.
* * *
Khi tức giận phải kiềm ḿnh, suy nghĩ.
Đừng để bị cuốn theo, thành mất trí.
Mất kiềm chế chỉ thêm khổ cho anh.
Biết kiềm chế việc ǵ làm cũng thành.
Khi tức giận, ai nói ǵ không phải,
Đừng nổi nóng mà ôn tồn đáp lại.
Ai gieo ǵ sẽ gặt nấy, tất nhiên,
Anh ở hiền chắc sẽ được gặp hiền.
Người thông minh không nghe lời xúi bẩy.
Bản thân họ cũng không làm việc ấy.
Lời anh nói, dẫu là lời kim cương,
Nhưng nói nhiều thành hạt cát b́nh thường.
Trước khi nói phải lựa lời thật kỹ,
Càng phải biết lắng nghe người tế nhị.
Bỏ ngoài tai những lời nói thấp hèn,
Tức là anh tăng giá trị anh lên.
* * *
Đă là vua, điều đầu tiên cần nhớ
Là không được làm cho dân lo sợ.
Phải cai trị bằng công lư, t́nh thương.
Lời dân kêu quyết không được xem thường.
Vua hay quan, cai trị dân, nhất thiết
Phải là người luôn công tâm, liêm khiết.
Khi xét xử phải sáng suốt, thông minh.
Phải yêu dân như yêu chính con ḿnh.
Với dân thường, phải chăm lo giúp đỡ.
Không bao giờ được giết người vô cớ.
Đừng vội vàng khi quyết định, xưa nay
Hơn ai hết, vua phải hiểu điều này.
Vua không biết kiềm ḿnh, hay bồng bột
Th́ không thể gọi là ông vua tốt.
Vua ư nghĩ mà tối đen trong đầu
Th́ thế nào cũng chuốc họa về sau.
* * *
Cái mùi vị của chiến tranh rất đắng,
Thậm chí cả khi quân vua chiến thắng.
Khi quân giặc đến cầu ḥa, làm thân
Th́ hăy nên chấp nhận, đừng xuất quân.
Trước khi đánh hăy cố thử ḥa b́nh,
Xem cách nào tránh được họa chiến tranh.
Nhưng khi giặc đem quân xâm lược
Th́ thà chết không làm dân mất nước.
Khi đánh nhau phải chú ư coi chừng
Kẻo kẻ thù đánh tập hậu sau lưng.
Tướng cầm quân mà thông minh, tài giỏi
Th́ không có kẻ thù nào đánh nổi.
Lính phải cần dũng cảm, tất nhiên,
V́ với lính, không ǵ nhục bằng hèn.
Người xưa nói: Phải đánh đâu thắng đấy,
Nhưng đừng đuổi khi giặc thua bỏ chạy.
Điều quan trọng là khi vừa thắng xong,
Với quân địch, phải hết sức đề pḥng.
V́ quân địch, dẫu thua và yếu thật,
Nhưng có thể gây điều tai hại nhất.
Với kẻ thù, chỉ giết lúc giao tranh,
Khi kẻ thù có vũ khí như anh.
Với tù binh, hàng binh, đừng giết họ -
Anh có thể sẽ cùng chung cảnh ngộ.
Đạo làm vua - phải cho lính đủ ăn,
V́ nếu không, lính sẽ cướp của dân.
Không được giết người dân thường vô tội -
Dân của địch, nhưng họ không có lỗi.
Anh cướp phá hay đốt nhà dân lành,
Nghĩa là anh đang đốt phá nhà anh.
Vua tử tế là vua không phá hoại
Những di tích do người xưa để lại.
* * *
Không trí khôn, đầu chỉ là quả dưa.
Xác khỏe mạnh, không hồn cũng bằng thừa.
Công thầy dạy lớn hơn công bố mẹ.
Anh em tồi thua láng giềng tử tế.
Khi chưa bắt được gà ngoài sân
Th́ tốt hơn chưa mời khách đến ăn.
Nghe là tốt, nhưng tốt hơn - được thấy.
Tốt hơn nữa - tự ḿnh làm việc ấy.
Thường vẫn thế, nơi nào có mặt trời
Th́ trăng sao không khoe ḿnh hơn người.
Anh tài giỏi, anh làm ǵ cũng được,
Nhưng không thể bắt ḍng sông chảy ngược.
Anh có thể thông minh hơn người,
Nhưng không thể thông minh hơn trời.
Với người già, đừng nên mời uống rượu -
Riêng cái già cũng đă làm họ yếu.
Ai đă già th́ nên cam phận già.
Đâu phải rắn mà mong c̣n lột da?
Già mà luôn tỏ ra ḿnh đang trẻ
Th́ chẳng ǵ đáng cười hơn, quả thế.
* * *
Đời bất công, kẻ độc ác hại người
Lại được sống trong sung sướng suốt đời.
C̣n người tốt, luôn suốt đời ngay thẳng
Lại phải sống trong đói nghèo, cay đắng.
Đời là thế, có người nghèo, người giàu,
Người hạnh phúc, người phải luôn buồn đau.
Nhưng tráo trở cũng là đời, cẩn thận.
Sướng hay khổ, chưa có ǵ chắc chắn.
Thái Bá Tân dịch
Nguồn: Thaibatan.com
kehotro
01-09-10, 02:33 PM
Được cái này sẽ mất cái kia. Chẳng có ǵ phải hối tiếc. Trời cũng rất công bằng.
Vịt Anh
07-03-11, 09:26 AM
Cô PL ơi,cho Vịt ké với nhé :smells:
Bài thơ ra đời từ năm 1988,24 năm trôi qua,đọc vẫn thấy thời sự
NH̀N TỪ XA...TỔ QUỐC
Nguyễn Duy
Đối diện ngọn đèn
trang giấy trắng như xeo bằng ánh sáng
Đêm bắc bán cầu vần vụ trắng
nơm nớp ai ŕnh sau lưng ta
Nhủ ḿnh b́nh tâm nh́n về quê nhà
xa vắng
núi và sông
và vết rạn địa tầng
Nhắm mắt lại mà nh́n
thăm thẳm
yêu và đau
quằn quại bi hùng
Dù ở đâu vẫn Tổ Quốc trong ḷng
cột biên giới đóng từ thương đến nhớ
*
Ngọn đèn sáng trắng nóng mắt quá
ai cứ sau ḿnh lẩn quất như ma
Ai ?
im lặng
Ai ?
cái bóng !
A… xin chào người anh hùng bất lực dài ngoẵng
bóng máu bầm đen sơng soài nền nhà
Thôi th́ ta quay lại
chuyện tṛ cùng cái bóng máu me ta
*
Có một thời ta mê hát đồng ca
chân thành và say đắm
ta là ta mà ta cứ mê ta
Vâng – đă có một thời hùng vĩ lắm
hùng vĩ đau thương hùng vĩ máu xương
mắt người chết trừng trừng không chịu nhắm
Vâng – một thời không thể nào phủ nhận
tất cả trôi xuôi – cấm lội ngược ḍng
thần tượng giả xèo xèo phi hành mỡ
ợ lên thum thủm cả tim gan
*
Ta đă xuyên suốt cuộc chiến tranh
nỗi day dứt không nguôi vón sạn gót chân
nhói dài mỗi bước
Thời hậu chiến vẫn ta người trong cuộc
xứ sở ph́ nhiêu sao thật lắm ăn mày ?
Ai ?
không ai
Vết bầm đen đấm ngực
*
Xứ sở nhân t́nh
sao thật lắm thương binh đi kiếm ăn đủ kiểu
nạng gỗ khua rỗ mặt đường làng
Mẹ liệt sĩ gọi con đội mồ lên đi kiện
ma cụt đầu phục kích nhà quan
Ai ?
không ai
Vết bầm đen quều quào giơ tay
*
Xứ sở từ bi sao thật lắm thứ ma
ma quái – ma cô – ma tà – ma mănh…
quỉ nhập tràng xiêu vẹo những h́nh hài
Đêm huyền hoặc
dựng tóc gáy thấy ḷng toang hoác
mắt ai xanh lè lạnh toát
lửa ma trơi
Ai ?
không ai
Vết bầm đen ngửa mặt lên trời
*
Xứ sở linh thiêng
sao thật lắm đ́nh chùa làm kho hợp tác
đánh quả tù mù trấn lột cả thần linh
Giấy rách mất lề
tượng Phật khóc Đức Tin lưu lạc
Thiện – Ác nhập nhằng
Công Lư nổi lênh phênh
Ai ?
không ai
Vết bầm đen tọa thiền
*
Xứ sở thông minh
sao thật lắm trẻ con thất học
lắm ngôi trường xơ xác đến tang thương
Tuổi thơ oằn vai mồ hôi nước mắt
tuổi thơ c̣ng lưng xuống chiếc bơm xe đạp
tuổi thơ bay như lá ngă tư đường
Bịt mắt bắt dê đâu cũng đụng thần đồng
mở mắt… bóng nhân tài thất thểu
Ai ?
không ai
Vết bầm đen cúi đầu lặng thinh
*
Xứ sở thật thà
sao thật lắm thứ điếm
điếm biệt thự – điếm chợ – điếm vườn…
Điếm cấp thấp bán trôn nuôi miệng
điếm cấp cao bán miệng nuôi trôn
Vật giá tăng
v́ hạ giá linh hồn
Ai ?
không ai
Vết bầm đen ṿ tai
*
Xứ sở cần cù
sao thật lắm Lăn Ông
lắm mẹo lăn công
Giả vờ lĩnh lương
giả vờ làm việc
Tội lỗi dửng dưng
lạnh lùng gian ác vặt
Đạo Chích thành tôn giáo phổ thông
Ào ạt xuống đường các tập đoàn quân buôn
buôn hàng lậu – buôn quan – buôn thánh thần – buôn tuốt…
quyền lực bày ra đấu giá trước công đường
Ai ?
không ai
Vết bầm đen nhún vai
*
Xứ sở bao dung
sao thật lắm thần dân ĺa xứ
lắm cuộc chia li toe toét cười
Mặc kệ cỏ hoang cánh đồng gái góa
chen nhau sang nước người làm thuê
Biển Thái B́nh bồng bềnh thuyền định mệnh
nhắm mắt đưa chân không hẹn ngày về
Ai ?
không ai
Vết bầm đen rứt tóc
*
Xứ sở kỷ cương
sao thật lắm thứ vua
vua mánh – vua lừa – vua chôm – vua chỉa
vua không ngai – vua choai choai – vua nhỏ…
Lănh chúa xứ quân san sát vùng cát cứ
lúc nhúc cường hào đầu trâu mặt ngựa
Luật pháp như đùa như có như không có
một người đi chật cả con đường
Ai ?
không ai
Vết bầm đen gập vuông thước thợ
*
?…
?…
?…
*
Ai ?
Ai ?
Ai ?
Không ai !
Không ai !
Không ai !
Tự vấn – mỏi
vết bầm đen c̣ng c̣ng dấu hỏi
*
Thôi th́ ta trở về
c̣n trang giấy trắng tinh chưa băng hoại
c̣n chút ǵ le lói ở trong ḷng
*
Đôi khi nổi máu lên đồng
hồn thoát xác
rũ ruột gan ra đếm
Chích một giọt máu thường xét nghiệm
tí trí thức – tí thợ cày – tí điếm
tí con buôn – tí cán bộ – tí thằng hề
phật và ma mỗi thứ tí ti…
Khốn nạn thân nhau
nặng kiếp phân thân mặt nạ
Th́ lột mặt đi lần lữa măi mà chi
dù dối nữa cũng không lừa được nữa
khôn và ngu đều có tính mức độ
*
Bụng dạ cồn cào bất ổn làm sao
miếng quá độ nuốt vội vàng sống sít
mất vệ sinh bội thực tự hào
Sự thật hôn mê – ngộ độc ca ngợi
bệnh và tật bao nhiêu năm ủ lại
biết thế nhưng mà biết làm thế nào
Chả lẽ bây giờ bốc thang chửi bới
thầy chửi bới nhe giàn nanh cơ hội
Chả lẽ bốc thang cỏ khô nhai lại
lạy ông-cơ-chế lạy bà-tư-duy
xin đừng hót những lời chim chóc măi
Đừng lớn lối khi dân lành ốm đói
vẫn c̣ng làm cho thẳng lưng ăn
Đổi mới thật không hay giả vờ đổi mới?
máu nhiễm trùng ta có thể thay chăng?
*
Thật đáng sợ ai không có ai thương
càng đáng sợ ai không c̣n ai ghét
Ngày càng hiếm hoi câu thơ tuẫn tiết
ta là ǵ ?
ta cần thiết cho ai ?
*
Có thể ta không tin ai đó
có thể không ai tin ta nữa
dù có sao vẫn tin ở con người
Dù có sao
đừng khoanh tay
khủng khiếp thay ngoảnh mặt bó gối
Cái tốt nhiều hơn sao cái xấu mạnh hơn ?
những người tốt đang cần liên hiệp lại!
*
Dù có sao
vẫn Tổ Quốc trong ḷng
mạch tâm linh trong sạch vô ngần
c̣n thơ c̣n dân
ta là dân – vậy th́ ta tồn tại
*
Giọt từng giọt
nặng nhọc
Nặng nhọc thay
Dù có sao
đừng thở dài
c̣n da lông mọc c̣n chồi nảy cây.
Bài Nhân Gian Thứ Nhất
Du Tử Lê
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
đôi mắt ngướ hồ như biển đông
có mưa-tôi-cũ về ngang đó
tự buổi thiên đàng chưa lập xong
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
mái tóc người hồ như rừng cây
có mấy che lối về cho lá
và những con đường thật riêng tây
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như vết thương
có đêm ngó xuống bàn tay lạnh
và chỗ em ngồi đă bỏ không
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tấm gương
thấy tôi thắt cổ trên cành tuyết,
và bóng đo dài nỗi tủi thân
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như hạt sương
có bông hoa đỏ chiều tâm khúc
tôi thấy từ em một quê hương
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tiếng chim
theo cơn băo rớt về ngang phố
tôi học từ em: niềm lăng quên
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như ấu thơ
đêm đêm khóc vụng cùng chăn gối
và buồn thấy như mẹ ở xa
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi biết người mang một nỗi buồn
biết ta cuối kiếp tim c̣n lạnh
cùng nỗi sầu bay đâu hư không
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi xin người sớm phục sinh tôi
Vịt Anh
20-03-11, 10:26 AM
RỐI CẠN VÀ RỐI NƯỚC
Chế Lan Viên
Anh đẽo tâm hồn thành con rối để yêu em
Anh hoá gỗ, hoá dây, hoá dại khờ, ngũ sắc
Tuồng tích ấy chú rối ḿnh đủ khóc
Cần chi bàn tay nào đến giật giật dây thêm.
Anh rối nước muốn lên bờ cùng rối cạn
Em đi xa, ao thương nhớ hoá đầy
... Anh đứng giữa lệ ḿnh trơ trơ không dám khóc
Vui nỗi ǵ khán giả vỗ ran tay?
Vịt Anh
21-03-11, 09:52 AM
CÂY NGẢI ĐĂNG
Но сжала рот упрямо я,
замкнула все слова.
Полынь, полынь, трава моя,
цвела моя трава.
Все не могли проститься мы,
все утаили мы.
Ты взял платок мой ситцевый,
сорвал кусок каймы...
Зачем платок мой порванный,
что сделал ты с каймой?..
Зачем мне сердце торное
от поступи земной?..
Зачем мне милые слова
от нелюбых - чужих?..
Полынь, полынь, моя трава,
на всех путях лежит...
CÂY NGẢI ĐẮNG
Olga Berggoltz
Dịch:THụy Anh
Rồi tôi vẫn nghiến răng bướng bỉnh
Ngẩng cao đầu khép chặt ḷng đau
Hoa ơi hoa, hoa nở v́ đâu
Hoa ngải đắng của t́nh tôi yêu dấu?
Hai ta cùng giấu giếm lẫn nhau
Cố nuốt ngược vào tim lời từ giă
Cầm chiếc khăn hoa của tôi, vội vă
Anh xé mẩu khăn, nào biết có ư ǵ!
Làm ǵ nữa, anh ơi, chút t́nh si
Mẩu khăn ấy tả tơi anh c̣n giữ?
Làm ǵ nữa, tôi ơi, ḷng đă lỡ
Đường trần đi tim hằn dấu những bước chân
Chẳng làm ǵ nữa đâu lời âu yếm vô ngần
Của người dưng hay người tôi thương mến
Muôn nẻo quanh tôi loài cỏ hoa quyến luyến
Ngải đắng ơi, hoa ngải đắng t́nh tôi!
MoonRiver
21-03-11, 05:27 PM
CÂY NGẢI ĐĂNG
Но сжала рот упрямо я,
замкнула все слова.
Полынь, полынь, трава моя,
цвела моя трава.
Все не могли проститься мы,
все утаили мы.
Ты взял платок мой ситцевый,
сорвал кусок каймы...
Зачем платок мой порванный,
что сделал ты с каймой?..
Зачем мне сердце торное
от поступи земной?..
Зачем мне милые слова
от нелюбых - чужих?..
Полынь, полынь, моя трава,
на всех путях лежит...
CÂY NGẢI ĐẮNG
Olga Berggoltz
Dịch:THụy Anh
Rồi tôi vẫn nghiến răng bướng bỉnh
Ngẩng cao đầu khép chặt ḷng đau
Hoa ơi hoa, hoa nở v́ đâu
Hoa ngải đắng của t́nh tôi yêu dấu?
Hai ta cùng giấu giếm lẫn nhau
Cố nuốt ngược vào tim lời từ giă
Cầm chiếc khăn hoa của tôi, vội vă
Anh xé mẩu khăn, nào biết có ư ǵ!
Làm ǵ nữa, anh ơi, chút t́nh si
Mẩu khăn ấy tả tơi anh c̣n giữ?
Làm ǵ nữa, tôi ơi, ḷng đă lỡ
Đường trần đi tim hằn dấu những bước chân
Chẳng làm ǵ nữa đâu lời âu yếm vô ngần
Của người dưng hay người tôi thương mến
Muôn nẻo quanh tôi loài cỏ hoa quyến luyến
Ngải đắng ơi, hoa ngải đắng t́nh tôi!
Bài ni phải nói là cảm tác mới đúng. :luoi:
Vịt Anh
22-03-11, 08:17 AM
Bài ni phải nói là cảm tác mới đúng. :luoi:
Nhưng tôi bướng bỉnh ngậm miệng
Không cho từ nào thoát ra.
Ngải cứu, ngải cứu của tôi,
Ngải cứu của tôi nở hoa.
Ta vẫn không thể chia tay
Mọi điều giấu không nói hết
Anh lấy khăn tay của tôi
Xé rách một mảng đường viền
Khăn tay của tôi đă rách
đường viền có tội t́nh chi?...
Con tim mỏi v́ đi măi
Tôi c̣n cần đến làm ǵ…
Tôi cần ǵ lời yêu quư
Của người xa lạ t́nh cờ
Ngải cứu, ngải cứu của tôi
Nằm trên mọi nẻo đường chờ…
Rồi em mím môi bướng bỉnh
ḱm lời chẳng nói chẳng rằng
Vạt cỏ của em, ngải đắng,
nở bừng sắc hoa bên đời
Hai ta quá chừng mệt mỏi,
mà sao chẳng thể chia xa
Anh cầm lấy chiếc khăn hoa,
xé tan đường viền chẳng tiếc…
Chiếc khăn của em đă rách
Anh làm ǵ với nó rồi?...
Sao làm tim em bằng lặng,
đối nhân xử thế trần gian?...
Cần ǵlời yêu nồng nàn,
của người hết t́nh - xa lạ?
Ngải đắng của em, vạt cỏ,
nằm trên khắp các nẻo đường…
Em chỉ biết ba bản dịch thôi.Thích nhất bản của chị Thụy Anh.Anh nói cảm tác th́ khổ thân người dịch quá :D
MoonRiver
22-03-11, 09:28 AM
Nhưng tôi bướng bỉnh ngậm miệng
Không cho từ nào thoát ra.
Ngải cứu, ngải cứu của tôi,
Ngải cứu của tôi nở hoa.
Ta vẫn không thể chia tay
Mọi điều giấu không nói hết
Anh lấy khăn tay của tôi
Xé rách một mảng đường viền
Khăn tay của tôi đă rách
đường viền có tội t́nh chi?...
Con tim mỏi v́ đi măi
Tôi c̣n cần đến làm ǵ…
Tôi cần ǵ lời yêu quư
Của người xa lạ t́nh cờ
Ngải cứu, ngải cứu của tôi
Nằm trên mọi nẻo đường chờ…
Em chỉ biết ba bản dịch thôi.Thích nhất bản của chị Thụy Anh.Anh nói cảm tác th́ khổ thân người dịch quá :D
Bài này th́ sát với nghĩa nhất nà. Dịch phải bám sát với nội dung từ ngữ chứ phóng tác như vậy th́ sao có thể nói là dịch?
Vịt Anh
22-03-11, 11:32 AM
Anh ui,dịch sát nghĩa từng câu chữ th́ nó không c̣n thơ nữa.Bài dịch ngoài sát nghĩa c̣n phải sát cái thần của tác giả.Đọc bài anh nói sát nghĩa,chắc chắn có người thốt lên,tưởng Olga Berggoltz là ǵ,hóa ra chẳng hơn cu Vịt là bao :D
Làm thơ hay khó,dịch thơ hay lại khó gấp bội :p
Hơ, Moon biết tiếng Nga à?
Bài này th́ sát với nghĩa nhất nà. Dịch phải bám sát với nội dung từ ngữ chứ phóng tác như vậy th́ sao có thể nói là dịch?
Anh ui,dịch sát nghĩa từng câu chữ th́ nó không c̣n thơ nữa.Bài dịch ngoài sát nghĩa c̣n phải sát cái thần của tác giả.Đọc bài anh nói sát nghĩa,chắc chắn có người thốt lên,tưởng Olga Berggoltz là ǵ,hóa ra chẳng hơn cu Vịt là bao :D
Làm thơ hay khó,dịch thơ hay lại khó gấp bội :p
Thường th́ người ta ghi:
1. Dịch nghĩa: Chuyển từ thành từ
2. Dịch thơ: Chuyển ư thành thơ
Vịt Anh
22-03-11, 11:46 AM
Thêm một bài dịch thơ Olga Berggoltz rất nổi tiếng của Bằng Việt nha :D
Бабье лето
Mùa hè rớt (Người dịch: Bằng Việt)
Есть время природы особого света,
неяркого солнца, нежнейшего зноя.
Оно называется
бабье лето
и в прелести спорит с самою весною.
Уже на лицо осторожно садится
летучая, легкая паутина...
Как звонко поют запоздалые птицы!
Как пышно и грозно пылают куртины!
Давно отгремели могучие ливни,
все отдано тихой и темною нивой...
Все чаще от взгляда бываю счастливой,
все реже и горше бываю ревнивой.
О мудрость щедрейшего бабьего лета,
с отрадой тебя принимаю... И все же,
любовь моя, где ты, аукнемся, где ты?
А рощи безмолвны, а звезды все строже...
Вот видишь—проходит пора звездопада,
и, кажется, время навек разлучаться...
...А я лишь теперь понимаю, как надо
любить, и жалеть, и прощать, и прощаться.
Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ,
Cái nóng êm ru, màu trời không chói,
Mùa hè rớt - cho những người yếu đuối,
Cứ ngỡ ngàng như mới bắt đầu xuân!
Trên má, mơ hồ tơ nhện bay giăng,
Khe khẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất,
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất,
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu!
Những trận mưa rào đă tắt từ lâu,
Tất cả thấm trong cánh đồng lặng sẫm...
Hạnh phúc - hiếm hơn khoé nh́n say đắm
Ghen tuông - dù chua chát cũng thưa hơn!
Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương,
Ta tiếp nhận, v́ ngươi sâu sắc quá!
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ,
T́nh yêu đâu?... Rừng lặng, bóng sao im.
Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm,
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt...
Nhưng chỉ măi bây giờ, ta mới biết
Yêu thương, ngậm ngùi, tha thứ, chia tay
Và đây là tranh căi :D
Người dịch có thể thay đổi đôi chút khiến bài thơ vẫn ư nghĩa mà hay và hợp lư hơn khi đến với bạn đọc với một nền văn hóa khác, nhất là người dịch ấy lại là nhà thơ.
Ở đây tôi chỉ băn khoăn một câu, đúng hơn là một từ của Bằng Việt:
"Hạnh phúc ít hơn mắt nh́n say đắm"
Theo thiển ư của tôi, câu này dịch chưa đúng nghĩa. Bởi là người đă được chứng kiến cái mùa dễ thương này, tôi hiểu Olga muốn nói "Все чаще от взгляда бываю счастливой, все реже и горше бываю ревнивой." rằng cái mùa độ lượng này khiến cô gái dễ cảm thấy hạnh phúc hơn dù chỉ bởi một cái nh́n, ghen tuông th́ cay đắng, kinh khủng hơn nhưng lại thưa thớt hơn.
Liệu có thể dịch thế này chăng để khỏi làm hỏng tổng thể bài thơ:
"Vui sướng nhiều hơn bởi ánh nh́n say đắm
Ghen tuông dù chua chát cũng thưa hơn"
Hoặc:
"Hạnh phúc nhiều hơn trong ánh nh́n say đắm"...(Hoa Xuyên Tuyết)
Nguồn :
http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=64
MoonRiver
22-03-11, 01:37 PM
Thêm một bài dịch thơ Olga Berggoltz rất nổi tiếng của Bằng Việt nha :D
Và đây là tranh căi :D
Người dịch có thể thay đổi đôi chút khiến bài thơ vẫn ư nghĩa mà hay và hợp lư hơn khi đến với bạn đọc với một nền văn hóa khác, nhất là người dịch ấy lại là nhà thơ.
Ở đây tôi chỉ băn khoăn một câu, đúng hơn là một từ của Bằng Việt:
"Hạnh phúc ít hơn mắt nh́n say đắm"
Theo thiển ư của tôi, câu này dịch chưa đúng nghĩa. Bởi là người đă được chứng kiến cái mùa dễ thương này, tôi hiểu Olga muốn nói "Все чаще от взгляда бываю счастливой, все реже и горше бываю ревнивой." rằng cái mùa độ lượng này khiến cô gái dễ cảm thấy hạnh phúc hơn dù chỉ bởi một cái nh́n, ghen tuông th́ cay đắng, kinh khủng hơn nhưng lại thưa thớt hơn.
Liệu có thể dịch thế này chăng để khỏi làm hỏng tổng thể bài thơ:
"Vui sướng nhiều hơn bởi ánh nh́n say đắm
Ghen tuông dù chua chát cũng thưa hơn"
Hoặc:
"Hạnh phúc nhiều hơn trong ánh nh́n say đắm"...(Hoa Xuyên Tuyết)
Nguồn :
http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=64
Dù sao trong thi ca th́ từ "hạnh phúc" vẫn ư nghĩa hơn "vui sướng".
Ít ra cũng nên nghĩ tới bối cảnh của bài thơ, bài này tả về mùa hè (tất nhiên rồi :) ) nhưng là đầu hè, vạn vật như thức tỉnh sau một giấc ngủ đông dài mang đầy sức sống mănh liệt, vươn lên.
"Как звонко поют запоздалые птицы! Как пышно и грозно пылают куртины! "
Theo Mun th́ cảm thấy ư tác giả muốn nhờ hành ảnh tiếng chim hót véo von, cao chất ngất cũng không thể dập tắt được sức sống của cây cỏ đầu mùa, nó c̣n đẹp hơn bất kể những ca từ nào. Tuy rằng ở dưới đất nhưng tiếng chim hót trên cao cũng so bằng.
Và từ đó....
"Все чаще от взгляда бываю счастливой,
все реже и горше бываю ревнивой. "
Th́ đúng như ư của Hoa xuyên tuyết đă nói ở trên.
Hề hề, tự dưng hôm nay miên man ghê.
Vịt Anh
24-03-11, 10:22 AM
Листопад
Olga Berggoltz
Осенью в Москве на бульварах
вывешивают дощечки с надписью
"Осторожно, листопад!"
Осень, осень! Над Москвою
Журавли, туман и дым.
Златосумрачной листвою
Загораются сады.
И дощечки на бульварах
всем прохожим говорят,
одиночкам или парам:
"Осторожно, листопад!"
О, как сердцу одиноко
в переулочке чужом!
Вечер бродит мимо окон,
вздрагивая под дождем.
Для кого же здесь одна я,
кто мне дорог, кто мне рад?
Почему припоминаю:
"Осторожно, листопад"?
Ничего не нужно было,-
значит, нечего терять:
даже близким, даже милым,
даже другом не назвать.
Почему же мне тоскливо,
что прощаемся навек,
Невеселый, несчастливый,
одинокий человек?
Что усмешки, что небрежность?
Перетерпишь, переждешь...
Нет - всего страшнее нежность
на прощание, как дождь.
Темный ливень, теплый ливень
весь - сверкание и дрожь!
Будь веселым, будь счастливым
на прощание, как дождь.
...Я одна пойду к вокзалу,
провожатым откажу.
Я не все тебе сказала,
но теперь уж не скажу.
Переулок полон ночью,
а дощечки говорят
проходящим одиночкам:
"Осторожно, листопад"...
Mùa lá rụng
Người dịch:Bằng Việt
Mùa thu ở Mátxcơva
người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ,
với ḍng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Matxcơva lại đă thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Ṿm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim, trái tim của một ḿnh tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một ḿnh?
Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng?
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có ǵ ao ước nữa trong tôi
Th́ có nghĩa chẳng c̣n ǵ để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu sao cứ ngùi ngẫm trong ḷng
Rằng sẽ phải xa anh vĩnh viễn
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trong đời
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi, hăy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Mưa thầm th́ rơi măi lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời chớp loá...
Anh hăy cố vui lên dù con đường hai ngả
T́m hạnh phúc b́nh yên trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ga, ḷng lặng lẽ như xưa
Một ḿnh với ḿnh thôi, chẳng cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ c̣n phải nói ǵ thêm!
Cái ngơ nhỏ con đă tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống:
"Tránh đừng động vào cây,
mùa lá rụng..."
Vịt Anh
25-03-11, 09:30 AM
ALIBABA
Bùi Chí Vinh
Trái tim tôi mọc một rừng thông khi ghé lên Đà Lạt
Em xô ngă tôi bằng trận gió ái t́nh
Tôi sẽ hứng chịu sự-dịu-dàng-độc-ác
Để những người đến sau tôi không chịu khổ v́ em
Tôi sẽ đi như lạc đà giữa Đà Lạt cho xem
Lưng có bướu và đầu hơi cúi xuống
Công chúa ơi, cô không cần nh́n trộm
Bởi tôi đang chở của cầu hôn đến gơ cửa từng nhà
V́ trong ḷng em c̣n "bốn mươi tên cướp"
Nên tôi đành làm Alibaba!
Mối T́nh Bên Đống Rác
Chiều Xuân muộn, trải tâm t́nh khao khát,
Máu thèm yêu rào rạt mảnh hồn trai
Tôi gặp em một chiều bên đống rác
Tóc rối bời nắng nhạt phủ bờ vai
Em đào, em bới, em xới, em moi
Đống cặn bă của vàng son nhung lụa
Bên đống rác hôi tanh và nhầy nhụa,
Em đang t́m chén gạo cho ngày mai.
Vài cây đinh ngắn, một mảnh sứ dầy,
Đôi khoen đồng, một cây vít sắt.
Mặc ai vứt của đời em cứ nhặt,
Nhục hay vinh thây kệ chuyện trần ai …
… Một chiếc xe qua, nhiều chiếc xe qua,
Người trên xe bịt mũi, phất mù soa,
Kẻ dưới lộ cũng cau mày rảo bước.
Ai để ư làm chi bên đống rác,
Đang triển lăm bức tranh đời bi đát,
Đượm màu thương thời đại chửa ghi lời!
Người em thân yêu ơi,
Em có biết hay là em không biết?
Rằng đất mẹ em giàu không kể xiết!
Bạc nào mua cho hết lúa Cà Mau,
Vàng đóng khối cao su miền đất đỏ,
Cây trái ngọt bốn mùa thêm béo bổ,
Bờ Cửu Long hiền dịu tiếp phù sa,
Bởi v́ đâu bầu vú mẹ tuôn ra,
Ḍng sữa ngọt mà em không được hưởng?
Để cho em phải sớm chiều vất vưởng,
Mảnh đời thơ làm bạn với hôi tanh.
Cành hoa non ngào ngạt đượm hương lành,
Nở gượng gạo âm thầm trong héo hắt!
NT.
Bơ Vơ
Trong gian bố thí của nhà thương,
Một sáng âm u đứng cạnh giường,
Nó đă thét gào khi thấy mẹ,
Chết v́ dầu dăi, nắng, mưa, sương.
Từ đấy bơ vơ giữa cơi đời,
Ngh́n thu bóng mẹ biệt tăm hơi,
Nó đi vất vưởng quanh hè phố,
Van gọi ḷng nhân của mọi người.
Rồi một đêm khuya gió lạnh về,
Trong lều quán vắng nó nằm mê,
Thân gầy run rẩy lên cơn sốt,
Mảnh chiếu tơi bời chẳng đủ che.
(St)
Vịt Anh
18-04-11, 03:14 PM
ĐƯỜNG SANG NHÀ BẠN
Trần Đăng Khoa
Xế trưa t́m thăm nhà bạn
Lại gặp chú bù nh́n rơm
Xúng xính áo tơi, nón lá
Một ḿnh đứng múa giữa vườn
Ngơ lạ. Rối bời gió thổi
Hỏi ai? Đường tạnh bóng người
Lại chú bù nh́n vồn vă
Phất tay, chỉ thẳng… lên trời.
Vịt Anh
19-04-11, 04:32 PM
Những bóng người trên sân ga
Những cuộc chia ĺa khởi tự đây
Cây đàn xum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.
Có lần tôi thấy hai cô bé
Sát má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
"Đường về nhà chị chắc xa xôi?"
Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu.
Hai người bạn cũ tiễn chân nhau
Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
ḅng nhoà trong bóng tối từ lâu.
Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài
Chị mở khăn giầu, anh thắt lại:
"Ḿnh về nuôi lấy mẹ ḿnh ơi!"
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng c̣ng đổ bóng xuống sân ga.
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi ǵ
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một ḿnh làm cả cuộc phân ly.
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt t́m đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?
Nguyễn Bính
PL cũng thích bài này...
Tks VA nhé.
Vịt Anh
20-04-11, 09:21 AM
Chắc bài này cô PL cũng thích nè :D
Ngập ngừng
Hồ Dzếnh
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Để ḷng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! t́nh có nghĩa ǵ đâu?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách - cố nhiên! - nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hăy gắng quay về
T́nh mất vui khi đă vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi c̣n dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho ngh́n sau... lơ lửng... với ngh́n xưa...
VA hiểu cô PL ghê...:smells::smells:
Vịt Anh
26-04-11, 11:51 AM
ỐC ĐẢO
Đoàn Thị Lam Luyến
Những con lừa biết tập Kiều
thuộc nhiều danh ngôn, có cả kho ngôn từ hoa mỹ
trái tim bé bỏng nào chẳng thích danh ngôn?
những con lừa biết hát, biết đàn, biết cả những nụ hôn
Nên chăng và đúng lúc
trái tim bé bỏng ơi
chỉ c̣n nghe em khóc
âm vang, sâu thẳm tâm hồn
giữa cuộc đời dằng dặc nỗi cô đơn.
Những nụ cười và những chiếc hôn
đă biến em thành ốc đảo – ốc đảo của t́nh yêu quanh năm đầy giông băo
em xa lánh mọi người, xa cách với xung quanh
những con lừa đă giấu đi bản chất của râu – xanh
khoác trên vai mù́ thơm của những ṿng nguyệt quế:
đă giấu đi những tục tằn trần thế
chỉ phô ra sắc ảo của thiên đường
trái tim bé bỏng thành con nợ của t́nh thương.
em đắm ḿnh giữa năm tháng mù sương
đợi một pho cổ tích
nhưng cuộc đời giống đâu như trang sách
chẳng có bảy chú lùn với một nàng bạch tuyết
chẳng có Giăng – Văn - Giăng nào với Cô – Dét giữa rừng xanh!
Em đă thức tỉnh đâu mà ḿnh nhận ra ḿnh?
vẫn ngủ yên trên tay những con lừa thế kỷ
quầng mắt em chứa đầy mộng mị
và vầng trán dịu hiền in dấu những phong ba…
Những con lừa đang sắp gánh đi xa
Chúng lại mang trên ḿnh khúc hát dân ca
Những danh ngôn và những lời hoa mỹ
Những gom góp ngh́n đời câu tục ngữ!
Lại đến những miền sa mạc của cô đơn
Nơi khao khát nụ cười và những chiếc hôn…
Vịt Anh
03-05-11, 11:53 AM
Lang thang lượm được bài này,tác giả không đề tên cho bài thơ
Tôi với anh chưa thể nói t́nh yêu
Chút rung động có gọi là duyên phận ?
Đi khắp thế gian ḷng không vướng bận
Chẳng lẽ nào dừng lại bởi yêu đương ?
Ngoảnh mặt chào nhau,
Trời hát khúc đau thương
Anh yếu đuối sao suốt đời ở bên tôi được
Gặp gỡ bao lâu
Không lời hẹn ước
Sao giờ này lại rơi lệ v́ tôi ?
Trả giá anh ơi !
Những câu nói một đời anh vụng ngượng
Loài hoa cũ đă tàn theo cánh bướm
Đời lỡ làng như vạn chuyến xe qua
Vĩnh biệt anh, đứa trẻ của ḷng ta
Dẫu năm tháng cũng không bao giờ lớn
Luôn sợ hăi, cuộc đời anh chạy trốn
Tôi sợ yêu anh
Lệ đổ quên cười
Có buồn không hỡi tạo hoá trêu ngươi
Chỉ ḿnh tôi bỏ t́nh yêu bước vội
Ḷng không ngă
Tim không say
Kiếp này tôi gửi lại
Cảm ơn ḷng cho đừng quá si mê ..
(Gili Angelo_thivien.net)
langthangkhach
03-05-11, 12:21 PM
Đọc xong bài này thấy nhức nhối với niềm đau chôn dấu
Ngoảnh mặt chào nhau
Tim không say
Ḷng không ngă
Kiếp này tôi gửi lại
Chút lỡ làng cho đừng quá si mê !!!
hoatigon208410
03-05-11, 02:19 PM
Chắc bài này cô PL cũng thích nè :D
Ngập ngừng
Hồ Dzếnh
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Để ḷng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! t́nh có nghĩa ǵ đâu?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách - cố nhiên! - nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hăy gắng quay về
T́nh mất vui khi đă vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi c̣n dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho ngh́n sau... lơ lửng... với ngh́n xưa...
Vậy tặng cô PL với a trai bài ń lun, hi .....
http://music.yeucahat.com/mp3/vietnamese/18797-anh-cu-hen~nhu-huynh.html
:ok::ok::ok:
Vịt Anh
05-05-11, 12:28 PM
ĐÀN BÀ
ĐOÀN THỊ LAM LUYẾN
Khi yêu nhau, anh cứ muốn em là ngoại lệ
Giống bất cứ ai trên đời là không thể
Phải dịu dàng như một khúc dân ca
Phải là một Ma-ri Qui-ri hay một En-xa!
Anh có thể là Qui-ri hay A-ra-gông,
C̣n em, th́ em vẫn cứ là em
Nếu em trở thành nhà bác học
Đâu có th́ giờ cho em ngồi hong tóc
Và lúc bên anh để tóc tỏa mùi hương...?
Em chẳng thể là En-xa
V́ nỗi khát yêu đương
Em chỉ muốn là b́nh thường
Cái mọi người đă qua, em lại bắt đầu như thế.
T́nh yêu tự bao đời, đâu có ǵ mới mẻ
Mới mẻ chỉ bắt đầu từ hai chúng ta thôi!
Em sẽ hôn anh với mộc mạc làn môi
Như mọi lứa đôi đều hôn nhau như thế.
Đôi lúc em muốn thành đứa bé
Cho anh vuốt má, xoa đầu
Ngày hè, nấu cho anh một bát canh rau
Ngày đông, pha cho anh một tách cà phê sữa
Em sẽ đẻ cho anh một đứa... rồi một đứa
Để hai chúng ḿnh bồng bế chúng đi chơi
Em chỉ muốn là NGƯỜI ĐÀN BÀ của chính anh thôi
Vịt Anh
05-05-11, 12:43 PM
HỒI ỨC TẶNG CHA MẸ
Nguyễn Trung Kiên
Không thể nào con quên được ngày xưa
Cha ngồi quạt để Mẹ ru con ngủ.
Cánh vơng chao đổ mùa hè ra cửa
Tiếng đàn ve đệm nhạc khúc à ơ...
Con giữ ǵn vị ngọt tuổi ấu thơ
Như viên kẹo ngậm cả đời không hết.
Có ai dạy đâu mà con biết
Sẽ chẳng c̣n ǵ khi Cha, Mẹ xa nhau .
Rồi một ngày con không hiểu v́ đâu
Nước mắt chảy lặng thầm về hai phía.
Long Quân-Âu Cơ, lên rừng-xuống bể.
Để đàn con ngơ ngác giữa Mẹ-Cha.
Con muốn ngă vào cả hai cánh tay Cha
Con muốn uống cả đôi ḍng sữa Mẹ.
T́nh cảm ấy chẳng thể nào chia sẻ
Như vơng đong đưa không chỉ một đầu dây.
Con lớn lên thiếu thốn một ṿng tay,
Như ḍng sông cả hai bờ đều lở.
Mặt nước rộng đời mênh mông nỗi sợ
Một cánh bèo níu kéo tuổi thơ xa.
Con lớn lên ai cũng bảo giống Cha,
Người yêu con th́ lại hiền như Mẹ.
Con chỉ sợ có một ngày như thế,
Phải lau giùm nước mắt trẻ chia hai.
Con đă đi qua những tháng năm dài,
Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ.
Tuổi ấu thơ vẫn từng ngày nhắc nhở:
Có một thời...
Cha Mẹ đă...
Yêu nhau.
Vịt Anh
06-05-11, 11:30 PM
Thơ Nguyễn Trung Kiên hay nhẹ nhàng và sâu sắc,Vịt đưa nốt mấy bài của nhà thơ vào đây :heart:
CHẠY TRỐN T̀NH YÊU
Nguyễn Trung Kiên
Con van xin người - thần Vệ nữ!
Tha cho con kẻ chạy trốn t́nh yêu
Bởi t́nh yêu rối rắm trăm điều
Con không thể biết đâu là sự thật
Con chạy trốn người đă yêu con nhất
Trao cho con tất thảy sự dại khờ
Để từng đêm trong những giấc mơ
Con tội lỗi khóc thầm cho số phận
Thời gian ơi trôi đi chầm chậm
Cho con yên những giây phút không t́nh
Cho con tường, sáng suốt anh minh
Cho con hiểu đâu là chân lư
Cho con qua khỏi cơn mộng mị
Sâu sắc hơn và nhân ái nhiều hơn
Ai tương tri mới rơ nguồn cơn
Hoa t́nh yêu phải nuôi bằng thương nhớ.
Vịt Anh
06-05-11, 11:32 PM
EM VÀ MẸ
Nguyễn Trung Kiên
Cứ mỗi chiều thứ bảy dắt em đi,
bàn tay nhỏ lại làm anh nhớ mẹ
tay mẹ xưa cũng ấm mềm như thế
nay chai sần vết cứa tháng năm qua.
Mẹ ngày xưa có mái tóc kiêu xa
dài như thời gian vắt qua nỗi nhớ
trăng sóng sánh rung theo từng nhịp thở
rũ vào dêm lóng lánh những giọt sương.
Mẹ ngày xưa có dôi mắt kim cương
trong như mắt em dang nh́n anh đăm đắm
cha anh nói mắt mẹ xưa đẹp lắm
nay gằm g̣ soi măi một chân kim
Mẹ ngày xưa môi cũng mọng như em
trao cuồng nhiệt và nhận về vụng dại
đôi môi ngọt dâng hết thời con gái
cho tuổi già len lỏi tới chân răng
Mẹ ngày xưa g̣ ngực cũng tṛn căng
nay cạn sữa chảy như hai giọt lệ
niềm kiêu hănh của một thời son trẻ
nhỏ xuống bụ hồng dôi má con thơ
Em bây giờ cũng như mẹ ngày xưa
em đang có những ǵ mẹ mất
nguyện bù dắp bao hy sinh mất mát
để em về làm mẹ những ngày sau.
Cảm ơn VA đă đưa lên những bài thơ thật hay của Trung Kiên.
Ít nhất cô PL và Vịt cũng có chút nào đồng cảm ha Vịt...
Vịt Anh
07-05-11, 09:24 AM
Thơ Nguyễn Trung Kiên t́m trên net thấy ít ghê cô ạ.Hoặc v́ bài "đôi dép" quá nổi tiếng nên lọc kết quả hông nổi :D
TỰ KIỂM
Nguyễn Trung Kiên
Tặng các bạn khoa ngữ văn khóa 23 - Trường ĐHSP TP.HCM
Những tiếng "chào thầy" tươi tắn dọc hành lang
Ôi những đứa học tṛ trong lớp em thực tập
Lần đầu tiên, tiếng "thầy" sao mà ấm
Hạnh phúc biết bao, nhưng chợt bàng hoàng.
Ở trường ḿnh cũng có những hành lang
Mỗi sớm chiều thầy bước qua rất vội
Lũ chúng em, những sinh viên năm cuối
Có đứa nào thốt được tiếng chào đâu?
Lũ chúng em gặp thầy đều bước mau
Mặt cúi xuống như một lời thú tội
Tiếng "chào thầy" giảm dần theo số tuổi
Chợt thấy ḿnh có lỗi với tuổi thơ.
Đâu tiếng chào tṛn miệng những ngày xưa
Hai tay khoanh và mái đầu cúi nhẹ?
Càng lớn lên, tiếng "chào thầy" càng khẽ
Giờ lặng im khi sắp được làm thầy.
Mai làm sao dạy bảo học tṛ đây
Khi lễ phép chính ḿnh đánh mất?
Nếu được chào bằng những lời rất thật
Nghĩ về thầy sao khỏi ăn năn?
Ôi! Chúng em là sinh viên khoa văn
Không hiểu được những điều đơn giản ấy
Lớp học chưa tan đă ồn ào đứng dậy
Mai làm thầy, hối hận biết bao nhiêu
Vịt Anh
14-05-11, 03:32 PM
Người đi t́m h́nh của nước
Chế Lan Viên
Đất nước đẹp vô cùng. Nhưng Bác phải ra đi
Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác
Khi bờ băi dần lui làng xóm khuất
Bốn phía nh́n không một bóng hàng tre
Đêm xa nước đầu tiên, ai nỡ ngủ
Sóng vỗ dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương
Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở
Xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương
Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn
Trăm cơn mơ không chống nổi một đêm dày
Ta lại mặc cho mưa tuôn và gió thổi
Ḷng ta thành con rối
Cho cuộc đời giật dây
Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê
Ḷng ta đă thành rêu phong chuyện cũ
Hiểu sao hết những tấm ḷng lănh tụ
T́m đường đi cho dân tộc theo đi
Hiểu sao hết "Người đi t́m h́nh của Nước"
Không phải h́nh một bài thơ đá tạc nên người
Một góc quê hương nửa đời quen thuộc
Hay một đấng vô h́nh sương khói xa xôi
Mà h́nh đất nước hoặc c̣n hoặc mất
Sắc vàng ngh́n xưa, sắc đỏ tương lai
Thế đi đứng của toàn dân tộc
Một cách vin hoa cho hai mươi lăm triệu con người
Có nhớ chăng hỡi gió rét thành Ba Lê
Một viên gạch hồng, Bác chống lại cả một mùa băng giá
Và sương mù thành Luân Đôn, ngươi có nhớ
Giọt mồ hôi Người nhỏ giữa đêm khuya?
Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bể
Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mỹ, châu Phi
Những đất tự do, những trời nô lệ
Những con đường cách mạng đang t́m đi
Đêm mơ nước, ngày thấy h́nh của nước
Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà
Ăn một miếng ngon cũng đắng ḷng v́ Tổ quốc
Chẳng yên ḷng khi ngắm một nhành hoa
Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây?
Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?
Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ
Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?
Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao?
Nụ cười sẽ ra sao?
Ơi, độc lập!
Xanh biết mấy là trời xanh Tổ quốc
Khi tự do về chói ở trên đầu
Ḱa mặt trời Nga bừng chói ở phương Đông
Cây cay đắng đă ra mùa quả ngọt
Người cay đắng đă chia phần hạnh phúc
Sao vàng bay theo liềm búa công nông
Luận cương đến Bác Hồ. Và Người đă khóc
Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin
Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp
Tưởng bên ngoài, đất nước đợi mong tin
Bác reo lên một ḿnh như nói cùng dân tộc
"Cơm áo là đây! Hạnh phúc đây rồi!"
H́nh của Đảng lồng trong h́nh của Nước
Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười
Bác thấy:
dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt
Ruộng theo trâu về lại với người cày
Mỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, bể bạc
Không c̣n người bỏ xác bên đường ray
Giặc nước đuổi xong rồi. Trời xanh thành tiếng hát
Điện theo trăng vào pḥng ngủ công nhân
Những kẻ quê mùa đă thành trí thức
Tăm tối cần lao nay hóa những anh hùng
Nước Việt Nam ngh́n năm Đinh Lư Trần Lê
Thành nước Việt nhân dân trong mát suối
Mái rạ ngh́n năm hồng thay sắc ngói
Những đời thường cũng có bóng hoa che
Ôi! Đường đến với Lênin là đường về Tổ quốc...
Tuyết Mat-xcơ-va sáng ấy lạnh trăm lần
Trong tuyết trắng như đọng nhiều nước mắt
Lênin mất rồi. Nhưng Bác chẳng dừng chân
Luận cương của Lênin theo Người về quê Việt
Biên giới c̣n xa. Nhưng Bác thấy đă đến rồi
Ḱa, bóng Bác đang hôn lên ḥn đất
Lắng nghe trong màu hồng, h́nh đất nước phôi thai
Vịt Anh
14-05-11, 03:58 PM
T̀M NỬA CỦA M̀NH
Đặng Quốc Vinh
Tôi đi t́m cái nửa của tôi
Nhưng t́m măi đến bây giờ không thấy
T́nh yêu của tôi ơi ! em là ai vậy?
Sao để anh t́m, t́m măi tên em.
Chiều buông dần thành phố vào đêm
Sân cỏ, hàng cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi, hay họ không cần biết
Nửa của ḿnh hay nửa của ai?
Tôi đi t́m cái nửa của tôi
Và có thể suốt đời không t́m thấy
Nêú chẳng c̣n em, tôi đành sống vậy
Không nhặt nửa của ai làm nửa của ḿnh
Cái na nà t́nh yêu th́ có trăm ngh́n
Nhưng đích thực t́nh yêu chỉ duy có một
Nên nhiều lúc nhầm tưởng ḿnh đă gặp
Nửa của ḿnh, nhưng nào của ḿnh đâu.
Không phải của ḿnh, không phải nửa của nhau
Th́ thượng đế ơi, đừng bắt tôi nhầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng, sai trong tim nửa của ḿnh.
Tôi đi t́m em, Vâng tôi đă đi t́m
Và có thể trên đời này đâu đó
Em cũng đi t́m tôi, t́m tôi như thế
Chỉ có điều là chưa nhận ra nhau./.
Tống biệt hành
Thâm Tâm
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao nghe tiếng sóng ở trong ḷng?
Bóng chiều không thẫm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Môt giă gia đ́nh, môt dửng dưng.
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn không về, bàn tay không
Th́ không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ muà hạ sen nở nốt
Môt chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai gịng lệ sót
Ta biết người buồn sáng hôm nay
Trời chưa vào thu tươi lắm thay
Em nhỏ thơ ngây đôi mắt ướt
Gói tṛn thương tiếc chiếc khăn tay..
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât
Mẹ! thà coi như chiếc lá bay
Chị! thà coi như là hạt bụi
Em! ừ xem như hơi rượu cay
Vịt Anh
14-05-11, 10:37 PM
Cuộc chia ly màu đỏ
Nguyễn Mỹ
Đó là cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ
Tươi như cánh nhạn lai hồng
Trưa một ngày sắp ngả sang đông
Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ.
Tôi nh́n thấy một cô áo đỏ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa
Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi t́nh yêu cô rực cháy
Không che được nước mắt cô đă chảy
Những giọt long lanh, nóng bỏng, sáng ngời
Chảy trên b́nh minh đang hé giữa làn môi
Và rạng đông đang hừng trên nét mặt
Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi
Trong bóng rợp của ḿnh, nói tới ngày mai...
Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Đă tỏa sáng những tâm hồn cao đẹp!
Nắng vẫn c̣n ngời trên những lá si
Và người chồng ấy đă ra đi...
Cả vườn hoa đă ngập tràn nắng xế
Những cánh hoa đỏ vẫn c̣n rung nhè nhẹ
Gió nói, tôi nghe những tiếng th́ thào
"Khi Tổ quốc cần họ biết sống xa nhau..."
Nhưng tôi biết cái màu đỏ ấy
Cái màu đỏ như màu đỏ ấy
Sẽ là bông hoa chuối đỏ tươi
Trên đỉnh dốc cao vẫy gọi đoàn người
Sẽ là ánh lửa hồng trên bếp
Một làng xa giữa đêm gió rét...
Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi
Như không hề có cuộc chia ly...
Gửi người dưới mộ
Đinh Hùng
Trời cuối thu rồi - Em ở đâu?
Nằm bên đất lạnh chắc em sầu?
Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy,
Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu.
Em mộng về đâu?
Em mất về đâu?
Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu,
Đấy màu hương khói là màu mắt xưa.
Em đă về chưa?
Em sắp về chưa?
Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ
Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn.
Em hăy cười lên vang cơi âm,
Khi trăng thu lạnh bước đi thầm.
Những hồn phiêu bạt bao năm trước,
Nay đă vào chung một chỗ nằm.
Cười lên em!
Khóc lên em!
Đâu trăng t́nh sử,
Nép áo trần duyên?
Gót sen tố nữ
Xôn xao đêm huyền.
Ta đi, lạc xứ thần tiên,
Hồn trùng dương hiện bóng thuyền U Minh.
Ta gởi bài thơ anh linh,
Hỏi người trong mộ có rùng ḿnh?
Nắm xương khô lạnh c̣n ân ái?
Bộ ngực bi thương vẫn rợn t́nh?
Hỡi hồn tuyết trinh!
Hỡi người tuyết trinh!
Mê em, ta thoát thân h́nh,
Nhập hồn cây cỏ, đa t́nh mỗi đêm.
Em có vui thêm?
Em có buồn thêm?
Ngồi bên cửa mộ,
Kể cho ta biết nỗi niềm.
Thần chết cười trong bộ ngực điên,
Ta nghe em thở tiếng ưu phiền.
Nỗi ḷng xưa dậy tan Thanh Vắng.
Hơi đất mê người - Trăng hiện lên.
Vịt Anh
14-05-11, 10:44 PM
Thanks cô PL.Bài này sáng tạo cô nhỉ.Vịt cũng thích kết hợp nhiều thể thơ,âm điệu khá lạ :votay:
Vịt Anh
14-05-11, 11:19 PM
Hương thầm
Phan thị Thanh Nhàn
Cửa sổ hai nhà cuối phố
Không hiểu v́ sao không khép bao giờ.
Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.
Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay,
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm,
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Họ ngồi im không biết nói năng chi
Mắt chợt t́m nhau rồi lại quay đi,
Nào ai đă một lần dám nói ?
Hoa bưởi thơm cho ḷng bối rối
Anh không dám xin,
Cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ t́nh yêu.
(Anh vô t́nh anh chẳng biết điều
Tôi đă đến với anh rồi đấy...)
Rồi theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường
Hương thơm sẽ theo đi khắp
Họ chia tay
Vẫn chẳng nói điều ǵ
Mà hương thầm thơm măi bước người đi.
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8xMS8wMS83LzUvInagaMENzU4YjA1YmZkZjJmNz g4MjJmN2ZiN2E4NWI5NzAxMjkdUngWeBXAzfEjGsMahWeBmmUs ICgVGjhdUngqdcUIbaBfMSQw6BcUIbaBIFWeBEqW5oIEjGsG5n fHwy
Vịt Anh
22-05-11, 07:04 PM
Gánh nước đêm
Trần Tuấn Khải
Em bước chân ra
Con đường xa tít
Con sông mù mịt
Bên vai kĩu kịt
Nặng gánh em trở ra về
Ngoảnh cổ trông sông rộng trời khuya…
V́ chưng nước cạn nặng nề em dám kêu ai!
Nghĩ tiếc công cho bà Nữ Oa đội đá, vá trời
Cho con dă tràng lấp bể biết đời nào xong
Cái bước đêm khuya thân gái ngại ngùng
Nước non gánh nặng
Cái đức ông chồng hay hỡi có hay
Em trở vai này….
Vịt Anh
24-05-11, 05:56 PM
Bài này Vịt lượm được bên Văn Học Trẻ
CÂU CHUYỆN CHIẾC MẶT NẠ
Nguoibuongio
V́ tập tính thích nghi bầy đàn
Tôi sắm chiếc mặt nạ giả trang
Theo thời gian mặt nạ dần hóa thành da thịt
Ăn uống, nói cười, thở hít …
Tôi sống giùm ai chẳng phải sống cho ḿnh
Xám ngoét hoàng hôn tôi vạn tuế b́nh minh
Trá ngụy đớn hèn khoác áo bào thần tượng
Dạ dày ph́ nhiêu nên quả tim suy dinh dưỡng
Tôi độc diễn vai ai nào phải ngữ ngôn ḿnh
Giành một suất thiên đàng, tôi rao bán kệ kinh
Chiếc mặt nạ nhuôm nhuốm mùi đạo hạnh
Chúa, Phật phi thường mà chúng sinh đói lạnh
Tôi thắp hương thơm sùng bái tuổi tên ḿnh
Tấp tểnh xa hoa tôi thuê bao một cuộc t́nh
Yêu đương xịn và ái t́nh chất lượng
Đêm đối diện cùng gối chăn đau đớn
Nụ hôn ngon đâu chạm thật môi ḿnh ...
Bến sông về tôi vốc nước ḍng xanh
Trút sơn phết trả dối gian cao ngạo
Rót chén đắng nuốt ngụm điều hư ảo
Lại ngất ngư ai
Chứ nào phải say ḿnh !
Vịt Anh
02-06-11, 12:13 PM
BÀI TẠ TỪ CHO BIỂN
Nguoibuongio
Này sóng ơi, th́ đây câu từ biệt
Những sóng hiền sóng dữ của ta
Những ngọn sóng từng ru ḿnh tha thiết
Đưa ca dao vơng thơ ấu đây mà
Ơi, từng ngọn sóng miền Trung da diết
Trong thanh âm cḥm xóm, giọng ông bà
Sóng nuôi lớn hồn phi lao xanh biếc
Mỗi ra khơi mắt vọng khói lam nhà
Này muối hỡi, biết đâu, câu từ biệt
Hạt tinh khôi chảy huyết quản mặn mà
Những cánh đồng trắng bông như xứ tuyết
Tấm lưng c̣ng râm rát áo mẹ cha
Những tinh thể lanh canh lời diễm tuyệt
Chữ điền trăng Hàn Mặc Tử trúc la đà
Chén mắm cay đậm đà t́nh Phan Thiết
C̣n ngọt ngào – mai lỡ muối đi xa?
Này thuyền ơi, buồm ơi, biết đâu là vĩnh biệt
Những con Thu, con Đé của ta ơi *
Những vẩy bạc, đuôi hồng cong nắng Việt
Giàu có kia hằng mạch sống bao đời
Những mẻ lưới sẽ vướng toàn truyền thuyết
Bữa cơm chiều im ắng vị ngon tươi
Điệu bả trạo ngậm ngùi hôm đoạn tuyệt**
Lăo ngư ngồi vấn thuốc tiếc trùng khơi ...
***
Những sóng, muối, cá, ngư ông ... nhược tiểu của ta ơi
Đừng nước mắt đừng vội lời từ biệt
Hăy đốt đuốc Diên Hồng hăy xăm ḿnh, uống huyết
Chuốt căm hờn tua tủa cắm Hoàng, Trường Sa
“Nam quốc sơn hà …”– biển lớn Việt Nam ta!
Vịt Anh
11-06-11, 11:05 AM
BẤT CHỢT CHIỀU THỨ SÁU
Nguoibuongio
Muốn gơ đôi ḍng về em
keyboard lạnh lùng
những rung động không thật
bỏ ngang khổ thơ đầu tiên
đôi môi thơm và khóe mắt dịu hiền …
Delete
Viết điều ǵ đây ca tụng nắng vàng
nụ phượng hé tiếng ve sắp cháy
mùa hè lại nỗi buồn trang trải
câu thơ dở dang …
Delete
Nhơ nhớ góc hoài niệm xa xăm
người con trai đốt thuốc và
người con gái khóc
buổi chiều gầy g̣ trong quán cóc
ư tứ bỗng sáo rỗng vu vơ không hồn …
Delete
Chỉ c̣n tiếng sóng biển gào
Hoàng Sa – Trường Sa
cơn uất nghẹn và nỗi buồn nhược tiểu
tṛ bắt nạt quá quen rồi 4000 năm chơi đểu
hiện bất ngờ trên màn h́nh
những con chữ không biết thất t́nh
đang đ̣i xuống đường thắp đuốc biểu t́nh!
Vịt Anh
26-06-11, 01:17 PM
Những cánh buồm
Hoàng Trung Thông
Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biền xanh,
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tṛn chắc nịch.
Sau trận mưa đêm rả rích
Cát càng mịn, biển càng trong.
Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng,
Nghe con bước ḷng vui phơi phới.Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
Cha ơi!
Sao xa kia chỉ thấy nước trời
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
Theo cánh buồm đi măi đến nơi xa
Sẽ có cây có cửa có nhà.
Vẫn là đất nước của ta.
Nhưng nơi đó cha chưa hề đi đến.
Cha lại dắt con đi trên cát mịn
Ánh nắng chảy đầy vai.
Cha trầm ngâm nh́n măi cuối chân trời.
Con lại trỏ cánh buồm xa nói khẽ:
Cha mượn cho con buồm trắng nhé,
Đề con đi…
Lời của con hay tiếng sóng thầm th́
Hay tiếng của ḷng cha từ một thời xa thẳm?
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại ḿnh trong tiếng ước mơ con.
1963
Vịt Anh
18-07-11, 09:32 AM
HẠ ĐẮNG
tôi hăm hở gieo mùa hè vào đất
có tháng năm hồi hộp đứng trông chừng
hôm em nhặt mùa thu đem về biển
cho lá buồm vợi bớt nỗi cô đơn
trái tim đập như phù sa cần mẫn
chờ nụ hôn phơn phớt chạm môi ḿnh
trái mận treo ngoài vườn đêm bổi hổi
mời em về nếm chút ngọt b́nh minh
tôi sợ hăi như mai không c̣n gặp
và hồn xanh như mọi cỏ trên đời
để hốt hoảng nghe lời mưa trên ngói
bởi chân từng hạn hán những khô rơi
có thể chín nhưng mùa chưa ăn được
đem t́nh tôi lá lụa chạm lanh canh
đành vói hái chùm thời gian non đắng
chôn câu thơ hấp hối khép siêu h́nh
vẫn biết trước ngày xưa không xưa nữa
mùa hạ kia bất quá mấy rong chơi
chùm mận đỏ vườn mưa vừa vụt cháy
và bóng em
một tắt ngúm chân trời.
ĐCĐ
(Nguoibuongio)
Ban Mai Xanh
18-07-11, 04:49 PM
Không có nghĩa mỗi lần con sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu anh!
Vâng em biết ngoài khơi vừa ngập gió
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm...
Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Chưa ngủ bởi hải đăng c̣n thao thức
Thăm thẳm lạc giữa đại dương màu mực
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu ?
Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc.
Mai sóng lại về thôi, mỏi ṃn và nặng nhọc
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm!
Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng!
Phiêu du măi để con thuyền khô đắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu!
Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại ?
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu!
(Đinh Thu Hiền)
Ban Mai Xanh
19-07-11, 03:03 PM
http://files.myopera.com/diemxuacafe/blog/mua-thu2.jpg
Cho em về mùa thu
Gom lá vàng cuối ngơ
Bắc chiếc cầu nho nhỏ
Nối hai bờ thương nhau
Em chẳng thể làm đau
Khi chạm vào xác lá
Xin đừng đi vội vă
Nép vào mùa đi anh!
Lá mùa thu không xanh
Mắt em buồn như lá
Phải, mùa đang trả giá
Cho cơn đau sinh thành.
Nếu mà em không anh
Hẳn lá thu rất đắng
Em như loài mây trắng
Nhớ thu nên bạc đầu...
Nếu mà ta có nhau
Hẳn mùa thu đầm ấm
Lối đi th́ nhiều lắm
Xin đừng dẫm lên mùa!
Em nằm nghe tiếng mưa
Đổ ào ào xác lá
Làm sao cho khỏi ngă
Để gặp nhau một bờ?
(b́nh nguyên trang)
Vịt Anh
31-07-11, 11:25 AM
Khát khao
Nguyễn Thị hải Yến
Em chỉ có một ḿnh
Đôi bàn tay hằn những vết chai
Hạnh phúc của ai
Đôi khi làm em bật khóc
Rồi lén lau nước mắt
Học cách tự đứng lên
Em chỉ có một ḿnh
Lặng lẽ quên
Ḿnh cũng là con gái
Tim cũng cồn cào những điều không thể nói
Nhưng chiếc bóng cứ hao gầy
Em chỉ có một ḿnh
Thèm da diết bàn tay
Một bàn tay ấm áp
Những ngày cuối tuần không đi qua chậm chạp
Cho em quên… em chỉ có một ḿnh
Vịt Anh
04-08-11, 04:56 PM
ĐÁNH MẤT
ĐCĐ
Tôi mới vừa đánh mất một giấc mơ
Ai nhặt được làm ơn cho chuộc lại
Giấc mơ ấy mùi phân trâu ngai ngái
Thằng nhóc cầm roi, con nghé ọ lon ton.
Tôi làm rơi niềm tin, rơi quả tim non
Có ai gặp sẵn sàng xin hậu tạ
Bằng phố thị lềnh khênh muôn mặt lạ
Đang dửng dưng ăn, nói, khóc, cười …
Tôi ơ hờ thất lạc mối t́nh côi
Phơn phớt tím chừng mối t́nh mỏng lắm
Xin đổi lấy nửa đồi sim hanh nắng
Bên triền xanh, có cỏ, có hai người.
Tôi vô tâm từ khước mảnh đời trôi
Mảnh đời rách mùa màng đang hấp hối
Kịp hồn vía bến bờ về tạ lỗi
Phù sa hằng tắm táp tuổi thơ tôi
Thêm mai này tự đánh mất ḿnh thôi
Ai rộng lượng đừng cho tôi xin lại ...
(Nguoibuongio)
Vịt Anh
07-08-11, 02:45 PM
KHÚC NHỦ M̀NH
Ngoibuongio
Đă có một thời, đẹp lắm một thời
Ta gửi tặng nhau những chùm nắng ấm
Đi dọc mùa mưa bờ vai nào biết lạnh
Nắng, mưa, ta ... thuở ấy ... ngu ngơ ...
Thuở đất trời nh́n đâu cũng tranh, thơ
Cất vào trong mơ, nắn nót trang nhật kư
Ngọn mạ đâm chồi cho bao điều kỳ vĩ
Một tiếng ve ngân đủ ám ảnh cả đời
Đă có một thời, đẹp lắm một thời
Tin cậy lắm củ khoai hạt bắp
Mắt trong veo, hệ tuần hoàn rất sạch
Chia hết nụ cười, giành lấy niềm đau
Khoảng rừng thưa ơi, nơi mối t́nh đầu
Môi chạm môi - nụ hôn chưa nhiễm khuẩn
Mỗi cho đi cấp số nhân đón nhận
Ta hồn nhiên trân trọng phút giao mùa ...
Nhưng - cái tiếng "nhưng" luôn khé vị chua
Chiều mưa rây đă ngấm ngầm cơn băo lũ
Cọng mạ gầy ngóp ngoi không chỗ trú
Ta ôm ta, mỏi mắt ngóng mặt trời ...
Con ve sầu kỷ niệm hát cầm hơi
Tia nắng mọn khô cong chân trời hạn hán
Hoa trái hoang mang t́nh yêu chát đắng
Dạ dày cồn cào, rơm lửa hóa vu vơ
Ta vẫn c̣n tin ta vẫn c̣n chờ
Tia nắng ... hạt mưa ... một mùa thu hoạch
Lại thêm em về câu ru lành thương tích
Chắt chiu từng ngày - ừ, ta lại chờ thôi.
ĐCĐ
Vịt Anh
02-09-11, 10:23 AM
NHẮC VỚI NHAU VỀ TỰ DO
Nguoibuongio
(Nhân ngày 2/9, gửi đến những bạn cũng giống như tôi, đă từng tuổi trẻ)
Cha mẹ thân c̣ lặn lội miếng ăn
Các em tốc độ những tṛ phao phổng
Khoe trăm cách chơi, bày ngh́n cách sống
Xuưt xoa tưng bừng tán tụng tự do
Các em kêu ca từng phút từng giờ
Đập tay măi đ̣i cửa đời rộng mở
Sống gấp gáp sống không cần hít thở
Gót chân hoang dẫm nát mảnh đời hoang
Bạn bè rảo xe hai buổi đến trường
Vào xưởng máy, lên rừng xuống biển
Chỉ e chưa hết ḿnh cống hiến
Các em cười ruồi nói chuyện dại, khôn
Hiện đại trá h́nh chất độc ngụy trang
Bông hoa giả đánh lừa con bướm thật
Đang đói ngấu các em vồ vập
Sấp mặt rồi đau thấu tim gan
Khi sa cơ ngày cúi mặt trá hàng
Đêm gặm nhấm những huy hoàng vụt mất
Trên đôi môi c̣n hằn thương tật
Các em hằn học triết lư về tự do
Cái cuốc cái cày nghiệp lớn ông cha
Tốn dăm giọt mồ hôi các em rên xiết
Những bữa ăn nhỉnh đậu rau hơn cá thịt
Các em hằm hè dè bỉu tự do
Tự do này vốn dĩ ai cho
Tiếng đồng vọng mấy tầng xương máu
Ngập ngụa măi trong giấc dài mộng ảo
Ai diễn dịch vô t́nh một ngữ nghĩa đơn sơ.
* * *
Tự do của ta là bọc trứng Âu Cơ
Cuộc ly thân gừng cay muối mặn
Biển ở lại, rừng theo ngh́n dặm
Con chim Lạc chia bầy xây tổ để yêu nhau
Ta mơ vụ chiêm vụ mùa mà phút rảnh rang đâu
Vừa đắp lũy phía nam lại xây thành hướng bắc
Cây tre thép giong ngựa vào cổ tích
Tất bật mùa màng quên khuấy tấm huân chương
Tự do gói trong bánh tét bánh chưng
Lúa như thơ phải lấm bùn mới có
Vỏ dưa xanh ngọt ngào ruột đỏ
Lênh đênh phận ḿnh cho bờ cơi rộng trùng khơi
Tự do là hợp chất máu-mồ hôi
Muốn cướp trắng chúng giở chiêu ma giáo
Chiếc móng nhỏ lọc lừa đánh tráo
Vụ oan án kéo dài Bắc thuộc một ngh́n năm
Tự do đ̣i ta dài tóc đen răng
Lá trầu trái cau chào nhau thơm miệng
Chân chất nước ao, trữ t́nh nước giếng
Hóm hỉnh yêu nhau cởi áo qua cầu
Tự do này chẳng ai cướp ai đâu
Sông suối vốn hiền lành con tôm con cá
V́ độc lập cọc chông tua tủa
Đến bây giờ nhắc lại vẫn ghê răng
Tự do đâu chỉ riêng Đinh, Lê, Lư, Trần
Chú Tểu, thằng Bờm phải cùng tham dự
Cḥm râu bạc lung linh trang cổ sử
Sang sảng tuyên ngôn “Nam quốc sơn hà …”
Tự do thay tṛn ánh trăng ngà
Giọng bầu thiết tha hai đầu xứ sở
Ai nỡ quay lưng người ơi người ở
Vùi dập thân Kiều, son sắt bớ Nguyệt Nga
Tự do này theo bước ông cha
Gồng gánh nhau ly hương mấy độ
Ngọn muống ngọt sông Hồng, rau đắng thơm Nam Bộ
Con cá lóc đồng bằng mơ quẫy sóng hồ Gươm
Hạt bạc hạt vàng lúa gạo nàng Thơm
Nghĩa mẹ công cha trái bần trái đước
Nên vợ nên chồng câu ḥ bến nước
Khói đốt đồng mắt không vướng mà cay
Tự do mắc ǵ lại của tụi bây
Ông đồ mù khóc bằng thơ bằng máu
Chủ Quán, Lăo Tiều liều ḿnh cơn băo dữ
Mảnh dư đồ thất lạc một trăm năm
Một trăm năm ca dao ứ giọt máu bầm
C̣ ơi c̣, chỗ đâu mày lót ổ
Ngước mặt lên nh́n trời ru câu khốn khổ
Giếng nước sân làng từ ấy biếng xanh trong
Gào đ̣i tự do giọng ếch khản trên đồng
Thây ma đói bế bồng đầy phố chợ
Cha bón cao su, mẹ đi nhà thổ
Em gái ta bị hiếp lúc mười ba
Tự do của ta đến lúc trả lại ta
Tấm nóp con dao vươn ḿnh lớn dậy
Góc nhỏ Điện Biên chuyển rung thế giới
Thanh toán cho xong một thế kỷ nợ nần.
* * *
Ở tận đâu đâu xáp đến chia phần
Tự do của ta họ bán rao như tôm cá
Bốn ngh́n năm ngút trời ngọn lửa
Đau nào bằng ngày sông núi phân đôi
Kén chưa ươm xong dâu mới đâm chồi
Ăn chưa trọn bữa cơm ngon đoàn tụ
Giấc ngủ vội vừa bén hơi giường chiếu cũ
Nhăn độ thơm hương mà quyên phải bay xa
Rào kẽm gai nhức nhối mỗi sân nhà
Trên phố gặp nhau cúi đầu chép miệng
Đêm ngoại ô lập ḷe ánh điện
Nơm nớp lo tiếng súng vu vơ
Thiếu tự do hạt cát nhỏ bất bơ
Trôi nổi hai ḍng đục trong Bến Hải
Cầu Hiền Lương oằn lưng mỏi đợi
Thân ở bên ni mà dạ gởi bên tê
“Ráng đợi ngheng, em – thống nhất anh về.”
Câu ước hẹn ṛng ṛng ba thập kỷ
Rừng Trường Sơn bền gan chiến sĩ
Hầm Củ Chi t́ súng vọng phu
Họ dọa ta thành bụi thành tro
Đường ra trận trải hoa thơm cỏ lạ
Họ muốn ta thành vôi thành đá
Qua đạn bom lửa thử vàng mười
Đem đô la họ tráo chác thịt tươi
Lông mọc c̣n da, sót chồi đâm rễ
Họ rải bột da cam, dội h́nh lơa thể
Trên đầu súng ḿnh trăng vẫn đ̣i thơ
* * *
Ơi gió đầm đ́a sáng ấy tự do
Ta hít say sưa cho no lồng ngực
Cờ phất phơ bay báo hôm vui nhất
Từng viên sỏi mọn cũng chào nhau
Hơn ba mươi năm cứ ngỡ buổi nào
Tay ôm nỗi niềm mặc cho nước mắt
Những ai c̣n đây và ai lỡ mất
Cùng ḥa vào ḍng thác lũ tự do
Ta ngẩng cao đầu thế giới nh́n ta
Bài học lớn chưa hề tiền lệ
Cổ tích bạn bè sẽ thêm vào chuyện kể:
“Một góc địa cầu có nước nhỏ Việt Nam …”
* * *
Giống mẹ giống cha hay lảm hay làm
Hạt lúa củ khoai đ̣i này mầm đâm tược
Cái cuốc cái cày nghỉ ngơi sao được
Khi miệng hố bom ngạo mạn nh́n trời
Áo vá đến trường xót quá các em tôi
Cân gạo kư ngô là chia năm sẻ bảy
Những quả ḿn câm ken dày nương rẫy
Tự do điểm danh – chúng tôi phải lên đường
Tháng ba chào tạm biệt người thương
Tháng tư không c̣n tên riêng nữa
Tháng năm dịu dàng gam màu cỏ úa
Những Chiến, Hùng, Trang, Huệ … những Hồng, Hương …
Thanh niên xung phong lấn biển mở rừng
Vui thuở hồng hoang đầu trần chân đất
Gặp lại thịt xương mấy thời vệ quốc
Tự do đ̣i không chỉ máu, mồ hôi
Theo cánh chim xanh tỏa bốn phương trời
Đem tin lạ bằng ḍng kênh mới mở
Nông trường thênh thang đông vui phố chợ
Áo mới đến trường chân sáo các em tôi
Và, ḱa em, cô gái hay cười
Rấm rứt suốt những ngày đầu ngủ đất
Mũ tai bèo bé con thi gan cùng muỗi, vắt
Qua tuổi đá buồn ngọc quí sáng long lanh
Vết thương xưa biên giới đă lành
Thằng bạn tôi phơi lưng trần trưa nắng
Vẫn cái thói quen đem về thời tải đạn
Lúc nhọc nhằn hay huưt sáo t́nh ca
V́ tự do lại chuẩn bị đi xa
Lại dép lốp, ba lô, dăm bài thơ nho nhỏ
Nơi bát ngát bao công tŕnh lại mở
Năm tháng miệt mài lại phủ vết chai xưa
Chúng tôi, thế đấy, sống thật thà
Sống hết ḿnh thời kỳ sung sức nhất
Không suy tư những hao ṃn được mất
Sống v́ mọi người – câu nói tự thành thơ …
* * *
Đất nước cần cù dưới ánh tự do
Từ quả thị sắp bước ra nàng Tấm
Từ nong cà sẽ vươn ḿnh Phù Đổng
Mặt trống đồng ghi đủ bốn ngh́n năm
Ai nỡ lấy đi một ánh trăng ngần
Bầu trời xanh, những ngày tươi đẹp nhất
Chính các em thôi – các em đang đánh mất
Tự than thân cá chậu chim lồng
Đất nước ḿnh sông biển bao dung
Lặn ngụp chi ao tù nước đọng
Tổ quốc đẹp những chân trời rộng
Ai hẹp ḥi chẳng mở một ṿng tay
Hăy nh́n kia em – màu đỏ quốc kỳ
Bớt xầm x́ xuưt xoa trách móc
Ghi nhớ lấy mỗi lần tim nhịp đập
“Không có ǵ quư hơn độc lập tự do.”
ĐCĐ
Vịt Anh
12-09-11, 10:31 AM
Thơ thế kỷ 21
CHẾ LAN VIÊN
Thơ không thể cù lần
Các chữ hóa thần
Các chữ thành thiêng
Mà thơ cần cà chớn
Đấy là một cách đa nghi thơ
Ưng bay trên đầu người, trong khí quyển
Ta lôi thơ xuống bùn, chạm vào đất đen
Nói chuyện thường ngày, vặt vănh quàng xiên
Lột trần áo bào và mũ triều thiên
Thơ cầm bị gậy đi ăn xin ở bên đường nhân loại trẩy...
Thơ thế kỷ 21 mà!
Làm sao có thể hồn nhiên
Sau hai ngàn năm t́m ṭi phá phách
Râu dưới cằm và lông trong nách
Tóc trên đầu hay bóng người trên vách...
Thơ cũng nói hết rồi!
Hàng ngàn năm nghiêm trọng đủ rồi!
Giờ thơ thử chơi:
Chơi! Nghịch. Đùa. Thế tục.
Thượng đế có tên: Cậu Huế
1987
Vịt Anh
23-09-11, 01:54 PM
Bài học đầu tiên bên một vườn hoa
Rồi mẹ cũng như nỗi buồn nh́n thấy
Trong vườn hoa vàng giọt nắng đầu cành
Trời đất nữa, buồi chiều nay đứng dậy
Ngỏ đời Người phận bạc đă cưu mang
Cũng từ đó, những chiều sân nắng cũ
Người dễ chừng không giấu được ưu phiền
Ngồi đo sợi tóc ḿnh đang quá cố
Chiếc gương buồn nặng trĩu bóng oan khiên
Rồi bao đêm chong đèn dạy con học
Bài vỡ ḷng. Giọt nước mắt đầu tiên
(B́nh thường như ngày cha đi, mẹ khóc)
Nở tàn phai trong sách: nụ hoa hiền
Ngày đó, tôi ngây thơ: “Sao vậy mẹ?”
Người cười buồn đánh vần một chữ “ba”
Tôi lập lời từng mẫu tự b, a
Rồi Người vuốt tóc tôi: “Con có nhớ?”
Dăm sợi tóc bạc màu trong gương cũ
Chiều sân xưa in dáng mẹ lặng ngồi
Tường đêm xưa treo bóng người góa phụ
Bài học đầu nghe trang sách chơi vơi
Bài học đầu nghe ḿnh đăng đắng giọng
(Chiều mồ côi trong thế bước qua vườn)
Ừ, cứ đi như giờ mẹ vẫn sống
Hiền ḥa qua mái tóc ngả màu sương
Ừ, cứ đi, làm thinh và b́nh thản
Như giọt buồn chưa vỡ nghĩa tim Người
Mẹ c̣n đây với chiều bên sân nắng
Sợi tóc nào đă bạc rụng nhiều nơi
Chiều nay ra vườn sau ngồi với mẹ
Giọt nắng thơm nḥ xuống (thật không ngờ!)
Trên cánh áo của Người, như giọt lệ
Rớt âm thầm trong trang sách, đêm mưa…
Nguyễn Thái Dương
Vịt Anh
05-10-11, 01:27 PM
T̀M ĐƯỢC TRONG SỔ TAY
CỦA MỘT NGƯỜI LÀM THƠ NGHIỆP DƯ
Nguoibuongio
thả ḥn sỏi xuống nước
dợn sóng lăn tăn
vài tia nắng mặt trời rủ nhau đến
khiêu vũ trên các lăn tăn ấy
rồi phản chiếu lên v́ sao lấp lánh tít mù xa.
nở một nụ cười với ai đó
đang nhọc nhằn gánh nặng mỗi ngày qua
tặng người lấy dăm phút giây vui vẻ
biết đâu chừng niềm vui ấy sẽ lại quay về an ủi chính ta
nhằm những lúc ḷng ḿnh hắt hiu quạnh quẽ.
viết một bài thơ nho nhỏ
nào hiểu thơ hay, dở ra sao
nhưng biết đâu chừng
trong lúc người làm thơ c̣n say ngủ
những câu chữ con con ấy
sẽ rón rén
t́m đến cơi vô cùng.
ĐCĐ
Vịt Anh
06-10-11, 11:52 PM
Thật Chính Xác
Tuấn Khỉ
Không phải là nói đúng hay sai
Không phải là nói tốt hay xấu
Không phải là nói hay hay dở
Mà là nói thật chính xác ḷng ḿnh
Chẳng phải ai cũng làm được điều đó
Bởi v́ đó là một sự hy sinh
Anh nói ra rồi...
Em có thể bỏ anh.
Vịt Anh
11-10-11, 10:02 AM
Lộ bản chất
Bùi Chí Vinh
Tất nhiên đây không phải là lần đầu
Anh đă cư xử với em như một người phàm tục
Dù thân thể anh không có ǵ xuất sắc
Trán không triết học giống Ăng-ghen, đầu không được hói giống Lênin
Sự dũng cảm của anh có khi làm ngứa mắt Paven
Đôi khi anh "mát" làm buồn ḷng Các-Mác
Nói chung, anh là thằng cha có tử vi không đạt
Thầy tướng ở Lăng Ông mới liếc đă thở dài
Cha mẹ sinh con không ai muốn con gầy
Nhưng anh ốm nhách đến nỗi thành bất hiếu
Ai cũng muốn người yêu ḿnh có nụ cười hàm tiếu
Nhưng anh đă cười méo mó rất khó coi
Chưa kể những đêm say rượu đă đời
Anh rất giống kẻ t́nh nghi h́nh sự
Anh cũng hay "kên-x́-bo" với đám du côn ngoài chợ
Và thích "so găng" với những kẻ cầm c̣i
Em chỉ cần sáng trí một chút thôi
Sẽ thấy anh "xa huy chương mà rất gần tù tội"
Nhưng đây không phải lần đầu anh lại nói
Mỗi chúng ta đều có cuộc sống của ḿnh
Đừng đem nỗi buồn tham nhũng cùng anh
Rồi hà tiện sự hồn nhiên cần thiết
Anh không phải là cái phao Ac-si-mét
Để em bám vào lơ lửng đời nhau
Anh càng không phải là một con sâu
Lợi dụng t́nh yêu để thành chú bướm
Trời sinh hai tay anh dài như vượn
Vừa để quàng vai, vừa để thượng đài
Trời sinh hai chân anh lắm vết chai
Đủ đi bộ và đủ t́m nhà trọ
Buồng phổi anh cháy dần v́ thuốc lá
Trái tim anh hằng khốn nạn v́ yêu
Anh có cái đầu th́ thơ chiếm mất tiêu
Khiến bao tử cứ loét ra v́ rượu
Đó là những điều nếu em tham dự
Đừng bao giờ xâm lược đến đời nhau
Không ai ưa bọn "Hồng Vệ Binh" mới lớn chút nào:
"Em ơi, dang ra cho anh làm cách mạng
Nhích lại gần anh làm mất Đoàn, mất Đảng"
Nhưng cũng không ai ưa thứ ái t́nh ăn trộm
Ăn cướp, ăn xin, ăn giựt, ăn mày
Ái t́nh đâu phải là dĩa trái cây
Mà lúc tim đói há mồm ra cắn
Sa-gan nói: "yêu là đừng hối hận"
Anh cũng trả lời yêu là phải chịu chơi
Lúc hôn nhau ḿnh đă rất lắm lời
Nên lúc đối thoại em làm ơn tiết kiệm
Với đời sống anh là thằng gác kiếm
Th́ với ái t́nh anh không muốn rửa tay
Đời sống gờm nhau ngôn ngữ "tao, mày"
Trong t́nh ái gọi tiếng "em" mát ruột
Ở đời sống người ta cần phong tước
Trong ái t́nh anh chỉ thích làm dân
Em là Thảo, Bích, Dung, Phương, Nhạn, Thu, Vân
Hay Kim, Đào, Yến, Phụng, Giang... ǵ cũng mặc
Miễn là chúng ta tôn trọng ngầm nguyên tắc
Anh là đàn ông, em là đàn bà
Chúng ta khác nhau từ lúc lọt ḷng ra
Và đây không phải lần đầu anh phẫn nộ
Nhưng trong t́nh yêu nếu em làm toán đố
Th́ xin mời em mai cắp sách đến trường
Anh vốn sợ giáo điều như sợ bảng cửu chương
Đừng xoa đầu anh như xoa đầu đứa trẻ
Đừng bắt chước bà hoàng đi săn nô lệ
Đừng để anh phải nói tục thật kỳ
Thà mang tiếng Mă Giám Sinh c̣n hơn là ôm hận Trương Chi
Vịt Anh
11-10-11, 08:56 PM
LƯỢM ĐƯỢC DƯỚI BÙN
Nguoibuongio
Gió đưa gió đẩy về rẫy ăn c̣ng
Về sông ăn cá, về đồng ăn dưa.
(ca dao Nam Bộ)
… Tôi học tính nhẫn nại vô cùng của hạt phù sa
tích cóp mỡ màu triệu triệu năm để làm nên những
băi bồi đồng bằng sông Hồng sông Cửu
Học từ cha ông của ḿnh cách cày ruộng chăm vườn
để hiểu thêm tính nết mùa màng, hoa màu, thổ nhưỡng
Học những thớ gân dẻo dai trên đôi bàn tay trần trụi
sao cho biết cách chọn hạt giống tốt lành
Học khéo khôn mé nhánh chiết cành
Học đủng đỉnh nhịp gơ móng guốc ḅ, trâu
mà làm nên t́nh làng nghĩa xóm.
Học mẹ học bà cách trồng dưa để hái vị ngọt của dưa
“Trái nào đèo đẹt méo mó th́ bẻ về kho với cá rô mề
chừa trái đẹp trái tṛn để dành chưng bàn thờ ngày tư ngày tết.”
Cấy lúa th́ gặt lúa
Gieo gió ắt gặt băo
Nhân nào quả nấy
Bài học giản đơn như màu đất thó vậy mà!
Học con giun cái kiến nhỏ nhoi mà vô cùng hào phóng
nhấm nháp đất cát khô cằn
âm thầm trao về ruộng vườn lớp mùn tươi xốp nuôi xanh mầm diệp lục
Học cung cách con chim chích tẻo teo vừa chuyền cành nhặt sâu
vừa nhả ra chuỗi nhạc trong veo lay động giọt sương mai
Học cánh c̣ trắng ung dung sớm tối băng đồng
để lại trên nền trời một dáng bay hiền triết.
Học cọng rạ cọng rơm
mùa khô đốt khói hun muỗi
xác phân tro đem ra bón ruộng
Học cọng lác cọng đưng
Tấm nóp thô ấm lưng người tha phương đêm lỡ bước
Học ngọn lửa bập bùng nằm gợi nhớ thuở khai hoang
Học cỏ gấu cỏ gà
tuổi mộng mơ thả diều đuổi dế
tuổi đến trường cỏ mắc cỡ níu chân
tuổi tóc thề lần đầu về nhà quanh co nói dối
lưng áo lấm đầy bông cỏ may
Buổi ḥ hẹn hôm nào măi vương lại trong ca dao mùi cỏ mật.
Và khi nhắm mắt ĺa bỏ cơi đời
dẫu giàu sang hay nghèo khó
màu cỏ khâu lại công bằng đến phủ lên từng phần mộ
biếc xanh …
ĐCĐ
Vịt Anh
17-10-11, 09:03 AM
NHẶT ĐƯỢC MỖI NGÀY
Nguoibuongio
Thỉnh thoảng ai đó ném đá vào tôi
Ném trước mặt hoặc sau lưng
Cả thân thể cả tâm hồn tôi tím bầm thương tích
Để trả thù, tôi chăm chỉ nhặt
tất cả những đớn hèn, tị hiềm, độc ác
rồi cặm cụi ráp thành một chiếc lọ con con
trông cũng là lạ vui mắt
Bên vệ đường mọc một nhánh hoa
Loài hoa dại vu vơ không phương tự vệ
Mỗi ngày bước giày, dép vô t́nh qua lại
giẫm hoài lên nỗi đớn đau mong manh
Để tỏ vẻ dỗi hờn
hoa nhẹ nhàng lưu lại chút thơm xanh
lên mỗi bàn chân hằng vô tâm dày xéo
Và sáng này
bộ sưu tập cây cảnh của tôi lại giàu có thêm
giống hoa Dung Thứ
trổ sắc hương trong chiếc lọ Vị Tha.
Vịt Anh
28-10-11, 09:41 PM
Chơi
Chế Lan viên
Ở đâu chơi chiến tranh, chơi cờ, chơi cờ người, chơi cờ giết người
Chơi những cuộc giết người cắm cờ...
Chơi bi, chơi bi-a, chơi bi kịch, chơi bi quan, bi thảm...
Chơi phong cảnh, chơi non bộ, chơi làm bộ...
Ở đây chơi chữ
Đem chữ ra mà chơi
Chữ trá h́nh - đang là ta, nó hóa ra ḿnh
Chữ đa nghĩa - ở bên bờ vô nghĩa
Để chơi tṛ chơi ấy
Nhưng kẻ đă sống thật, đem đời ḿnh thật
Ra mà chơi trong chữ
Đầu chơi, sau thật
Vờ khóc cho thiên hạ khóc
Hóa ra ḿnh là người đau nhất
Chơi cười, để cho thiên hạ cười
Thiên hạ chả thèm cười
Ḿnh bày tṛ nên cứ phải cười liên thiên, liên tiếp, liên hồi...
Không thể ngừng chơi
Vịt Anh
28-11-11, 01:15 AM
ĐÊM, VỚI NIỀM TIN
Nguoibuongio
đêm ngồi thức với đêm
trước mặt màn h́nh
đông-tây ngh́n việc lạ
hối hả gơ – gơ rồi lại xóa
tẩy trắng dần mỗi niềm tin
đêm ngồi chờ vỡ rạn b́nh minh
rưới khúc mị du bằng mối t́nh thất lạc
đêm dài quá đem nỗi buồn phổ nhạc
đem cơn say nhừ đánh tráo giấc mơ
đêm ngồi ru chúa phật, ru thơ
đem tín điều ra sáo ṃn gặm nhấm
gọi mặt trời để vầng dương quầng thẳm
đợi tiếp tiếng gà báo tiền kiếp điêu linh
lại sáng mai choàng giấc
xuống phố t́m người
thuê lấy niềm tin
ĐCĐ
Vịt Anh
02-12-11, 02:57 PM
Hoa huệ
Bế Kiến Quốc
Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng
Sao bóng hoa trên tường lại đen
Em nh́n đi đâu thế hả em
Ừ, anh biết chúng ḿnh không có lỗi
Nhưng ḷng anh băn khoăn tự hỏi
Sao bóng hoa trên tường lại đen?
Chẳng thể nào anh lại không tin
Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng
Ai hiểu được cuộc đời kỳ lạ lắm
Mà bóng em buồn ngả xuống giữa ḷng anh
Vịt Anh
18-12-11, 03:40 PM
http://28.media.tumblr.com/tumblr_lkf74dWYs61qiemzxo1_500.jpg
KHÚC CÓC
con cóc trong hang
con cóc nhảy ra
con cóc ngồi đấy
con cóc nhảy đi ...
tôi, kẻ vô danh vắng mặt trên kệ sách
trót ham chơi đôi vần điệu u ơ
là trái bần khô trưa rụng tơm bất ngờ
là vuông ao bèo bầy cá đ̣ng đến nghịch
tôi, là an ủi vết roi đ̣n thương tích
đồi cỏ ái t́nh vương vít buổi phù hoa
ṿng tay tôi là kèo cột, cửa nhà
ai thích tự do cứ yên tâm vào trú
tôi kết giao hết thảy chuồn chuồn châu chấu
thầy dạy tôi chính thằng nhóc tắm mưa
tôi học vỡ ḷng bằng ái mộ tiếng gà trưa
ai lăng mạn đều anh em ruột thịt
tôi thương nhất vẫn là thơ "con cóc"
ghét thấu xương loại văn chương kiếm chác công danh
mê muội trữ t́nh mà dị ứng khoe khoang, làm dáng, hiện sinh ...
đành gơ bàn phím miệt mài để bảo tồn ṇi lưỡng cư cao quư ấy
chỉ bấy nhiêu tôi dặn tôi nhớ lấy
Nguoibuongio
Vịt Anh
01-02-12, 05:28 PM
ĐI VỚI NHAU
Đi với nhau là đi với một ḿnh
Phố đông vậy thật ra ngh́n cô độc
Níu kéo chi bao cuộc t́nh ngúc ngắc
Bầy lá vàng vẽ trước lộ tŕnh bay
Ai đă từng nằm ngủ giữa ngh́n mây
Gió trăm thổi dễ thường ḷng trăm nẻo
Ngồi dụi mắt ngó ṃn mười ngón héo
Đi với nhau là đi với một ḿnh
Với một ḿnh phao phí nửa tử sinh
Con kiến nhót quẩn quanh cành đa cụt
Vết thương cũ râm ran mùa đau nhức
Câu thơ hoài ai chỉ lối giùm ra
Áo đă nhầu chiều tha thẩn ngả ba
Có về kịp cố hương – trời sắp tối
Có kịp uống ḍng sông thơm cỏ ngái
Khỏa rong rêu vớt lấy một chân dung
Bên kia đồi biết ai sẽ đi chung
Hành lư nhẹ vơi dần đôi kư ức
Những êm ái đă cùng người, xin khất
Đi với nhau là đi với một ḿnh
ĐCĐ
Vịt Anh
02-02-12, 06:57 PM
GIỮA PHỐ ĐÔNG
Chu Hoạch
Người ta nói rất nhiều về cái giá của T́nh yêu
Người ta nói rất nhiều về rất nhiều giá khác
Người ta nói rất nhiều…
Bằng véo von Thơ rên rỉ Nhạc
Nghe rồi
Em lẳng lặng đi
Chẳng biết ǵ về những cái giá kia
Khi không bán mua so kè đổi chác
Anh chỉ biết Em là Em
nhỏ gầy
ngơ ngác
Giữ phố Đông này đi lạc vào anh…
Vịt Anh
21-04-12, 10:44 AM
NGỤ NGÔN CỦA GĂ TIỀU PHU
Nguoibuongio
vung lưỡi ŕu to
nhắm vào gốc cổ thụ
tôi đốn hạ nhánh cây hằng treo chiếc tḥng lọng
hành xử loài người
tự bao đời tự thuở ban sơ
nhát ŕu này dành đ̣i lấy tự do
nhát này là công bằng bác ái
thêm nhát nữa chém phập vào nghèo đói
tôi đốn phăng dốt nát mù ḷa
chẻ thân cây ra thành những súc củi to
chất lên đống lửa
lần lượt tôi ném vào trong đó
những thành kiến, tham lam, đố kỵ, hận thù …
ừ, chính tôi là gă tiều phu
đang chém gió trong giấc mơ bị thắt cổ
ĐCĐ
Vịt Anh
25-04-12, 02:37 PM
Chẳng có ai tẻ nhạt măi trên đời
Tác giả: Evtushenko
Người dịch: Bằng Việt
Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời
Mỗi số phận chứa một phần lịch sử
Mỗi số phận rất riêng, dù rất nhỏ
Chắc hành tinh nào đă sánh nổi đâu?
Dẫu anh sống chỉ một đời lặng lẽ
Quen với cái lặng thinh không tô vẽ cho ḿnh
Th́ lại chính cái lặng thinh nhường ấy
Biến anh thành đáng nhớ với xung quanh!
Mỗi người chứa một nội tâm tiềm ẩn
Phút cao hứng thiêng liêng, phút hạnh phúc tuyệt vời,
Cả phút đau thương, kinh hoàng không xoá nổi,
Một thế giới lặng thầm, đâu phát lộ cho ai?
Cho đến khi con người ấy chết đi
Th́ cũng chết theo luôn sắc tuyết đầu lóng lánh
Những khám phá trong đời... cái hôn, trận đánh...
Cùng xoá hết theo anh, không sót lại ǵ!
Dù quyển sách đă in, dù chiếc cầu đă dựng
Những máy móc đă làm, những bức vẽ đă treo,
Đồ vật có thể c̣n, vẫn c̣n ǵ hơn thế
Mỗi người vẫn có ǵ sẽ vĩnh viễn mang theo.
Quy luật thiên nhiên thẳng thừng, khắc nghiệt
Mỗi con người ra đi- một thế giới mất đi.
Ta hay nhớ bề ngoài từng đặc điểm trần gian, xương thịt,
Nhưng thực chất sâu xa, ta nắm bắt được ǵ?
Cho đến anh em ruột thịt, bạn bè
Đến cả cha mẹ ḿnh, cả người yêu duy nhất
Chúng ta tưởng biết kỹ càng, sâu sắc
Nhưng thử hỏi thực t́nh, ta đă biết ǵ đâu?
Những con người ra đi... Không thể ǵ tái tạo
Những vũ trụ riêng tư không lặp lại bao giờ…
Tôi cứ muốn kêu lên, kêu to lên điều ấy
Trước đời người đều đặn tựa thoi đưa.
Vịt Anh
06-05-12, 11:46 AM
Tống Cao Bằng đốc đồng
Ngô Th́ Nhậm
Viên lâm thú chiếm lợi danh trường,
Thích hứng du nhiên tự điểm trang.
Tiên các thí cầu triền nhật vựng,
Cẩm thành phô ngọc ánh hoa đường.
Thiền cơ tỉnh hát nghi chung lăng,
Nhạc khúc truyền ca đối nguyệt xoang.
Liên nhiễm bích ti phu lục liễu,
Viên lâm thú chiếm lợi danh trường.
Bản do chính Ngô Th́ Nhậm dịch:
Tiễn quan đốc đồng Cao Bằng
Trường danh lợi chiếm thú lâm viên,
Liễu lục pha tơ biếc nhuốm liền.
Xoang nguyệt đối ca truyền khúc nhạc,
Lắng chuông nghe hát tỉnh cơ thiền.
Đường hoa ánh ngọc phô thành gấm,
Vầng nhật giỡn cầu, thử gác tiên.
Trang điểm tự nhiên dầu hứng thích,
Trường danh lợi chiếm thú lâm viên.
Cụ Ngô Th́ Nhậm có viết bài thơ Tống Cao Bằng đốc đồng bằng chữ Hán. Cụ lại tự dịch ra thơ Nôm. Cái hay, cái tài của cụ là bài thơ làm theo lối thuận nghịch độc, đọc xuôi là thơ chữ Hán, đọc ngược là bản dịch bằng chữ Nôm.
Vịt Anh
02-06-12, 02:36 PM
Lính râu ria
Quang Dũng
Khuya khoắt bờ sông vắng
Lửa hồng quán tản cư
Lính mấy chàng vất vả
T́m sống một đêm thơ
Một anh gọi cà-phê
Một người kêu thuốc lá
Một anh nh́n sau trước
“Chị ơi ly rượu nhỏ”
Rượu nhỏ một ly thôi
Đời lính đă kham rồi
Một ly cho đỏ mặt
Cho lên hương cuộc đời
“Chị ơi! Cháu ngủ đâu?”
Thế rồi bế con chị
Anh lim dim cúi đầu
Cô bé cười chúm chím
Mắt non nh́n như sao
Má hồng như trái mận
Mùa đang độ ngọt ngào
Bàn tay như rễ cây
Bộ râu như bàn chải
Anh hôn con người ta
Anh ôm gh́ bé măi
Cô bé năm tháng trời
Anh tuổi vừa ba mươi
Con anh giờ nơi đâu?
Anh mỉm cười rười rượi
Khi anh về đă xa
Chị dọn hàng đi ngủ
Chép miệng trong hơi chăn
Chị buồn chi không rơ
Khuya khoắt bờ sông vắng
Tiếng súng rền xa xa
Bước chân người rạo rực
Tiếng hát ch́m đêm xa
Vịt Anh
16-06-12, 10:22 PM
Ở NƠI ẤY, NHÀ THƠ
(cảm tác từ Apghanistan)
Inrasara
Tao không muốn mầy làm thơ t́nh buồn
Tao không muốn mầy làm thơ t́nh
Tao không muốn mầy làm thơ
Tao không muốn mầy làm
Tao không muốn
Tao không
Tao
T
Đơn giản mầy là phụ nữ đă có chồng, con, có gia đ́nh
Đơn giản mầy là phụ nữ đă có chồng, con
Đơn giản mầy là phụ nữ đă có
Đơn giản mầy là phụ nữ
Là của cải là đồ chơi
Đơn giản
Mầy c̣n muốn ǵ nữa
Mầy đă có cuộc sống no đủ
Mầy đă có tao
Đă có tao
Có tao
Tao
T
Vô ích làm thơ vô ích suy nghĩ thậm vô ích
tôi sinh ra thật vô ích*
Nadia
sinh ra không vô ích chết đi
không vô ích làm thơ
Nadia
cánh én xẹt ngang cánh đồng chữ nghĩa
bay qua bầu trời tự do
ở nơi ấy em đi, Nadia
anh sẽ đến
địa ngục hay thiên đường
ta lại làm thơ
TỰ DO NADIA TỰ DO
Bông hoa màu đỏ sẫm* NADIA
__________________________
* Bông hoa màu đỏ sẫm: tên tập thơ đầu tay của Nadia Anjuman, nữ nhà thơ trẻ Apghanistan, chết bí ẩn vào ngày 05.11.2005. “Tôi sinh ra thật vô ích” là câu thơ trong tập thơ trên. (Báo Văn nghệ trẻ, số 46, 18.11.2007, và nadia.afghawrite.org)
:)
Viếng chồng
-Chị ơi!...
Chỉ gọi được thế thôi
Anh chiến sĩ đưa đường bỗng thấy nghẹn lời
Không làm sao anh c̣n nói nổi:
- Chị đặt hoa nhầm rồi
Mộ anh ấy ở bên tay trái
Chỉ có một ṿng hoa chị mang từ quê lại
Hoa viếng mộ bên này đă có chúng tôi!
- Chị hiểu ư em rồi
Xin cho chị đặt hoa bên mộ đó
Cả cánh rừng chỉ có hai ngôi mộ
Viếng mộ anh, có chị đến đây rồi!
Trần Ninh Hồ
Tây Trường Sơn 1972
vBulletin® v3.8.7, Copyright ©2000-2024, vBulletin Solutions, Inc.