PDA

View Full Version : Truyện ngắn chưa đặt tên?


LeNhi
01-09-10, 04:36 PM
Hắn lấy vợ khi mới hai mốt tuổi, ở cái tuổi ấy c̣n quá sớm khi không có công ăn việc làm. Nhưng ở nhà quê như thế là thường. v́ có mấy sào ruộng của bố mẹ chia cho. Vợ hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi. Vợ hắn không xấu lắm. Có nghĩa là xấu, nhưng nh́n cũng chẳng chết ai được. Cái mũi hơi hơi dọc dừa cũng hay hay, cái miệng liến thoắt lúc nào cũng nườn nượt.Hai g̣ má cao và nhọn hoắt, mấy chiếc răng th́ to bản, cái thụt vào, cái ḷi ra trông không ḥa hợp lắm lúc cười, hay nói. Mà khi không có cảm xúc ǵ hay lúc nhà có đám ma người ta cứ ngỡ như cô ta cười. Nhưng vô phúc cho nhà nào có đứa con dâu không biết làm nông. Người ta thường tỉ tê nhiều thứ lắm. Nào là đứa con dâu dắt trâu ra đồng như đứa trẻ lần đầu cầm dây gầu vục nước. Trông cái mặt con mẹ ấy cứ lấm la lấm lét thế nào ấy. Nói chung là người ta sẽ moi móc ra đủ thứ để mà nói, mà xăm xỉa, mà than thở cho nhà nào vớ phải đứa con dâu như thế. Nhà hắn đúng là vô phúc thật.

Hắn lấy vợ chưa được một tháng th́ đ̣i ra ở riêng. Bố mẹ hắn cũng liệu cho hắn cái đường ấy rồi nên mới để hai vợ chồng ra trông nom cửa hàng ngoài chợ. Cửa hàng được ông bà tất bật tảo tần mới dựng được cái cơ nghiệp ấy, giờ giao cả cho vợ chồng hắn mong cho chúng có miếng ăn, miếng để. Nhà hắn có bảy anh chị em. Hai trai và năm gái, Vợ chồng anh cả ở với bố mẹ. Hắn là đứa thứ sáu nên không phải lo làm nhiều như anh chị. Học hết phổ thông hắn vào quân ngũ. Ra quân, hắn lấy vợ ngay, vợ hắn là bạn đă biết thời đi học. Con một bà bán cá ở làng ngoài.

Hắn cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, hắn làm rất hăng. Việc đi lấy hàng về cho vợ bán tuần nào hắn cũng đi. Việc lo liệu mấy sào ruộng bố mẹ cho hắn cũng một tay quần quật. C̣n vợ hắn th́ ở nhà bán hàng quán cho chỉnh chu và chăm lo cuộc sống của hai vợ chồng và con cái sau này. Nghiễm tưởng cuộc sống suôn sẻ, có ra, có vào, có ăn, có để… thanh b́nh và phẳng lặng. Th́ đùng cái vợ hắn đ̣i đi nam. Người ta kháo nhau trong đó làm ăn được lắm. Như con mẹ Tam ấy, mụ đi có đôi ba năm mà về tay đeo ṿng xuyến, cổ đeo sợi dây chuyền to tổ bố đấy là ǵ. Sáng nào mụ cũng ra chợ ăn bánh lá, chán bánh lá mụ chuyển sang ăn bánh cuốn… Nghe nói mụ đi nhiều tỉnh trong nam lắm. Chồng mụ cũng không phải là tay mơ, nghe nói lăo là giám đốc cơ đấy. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngh́n… tin đi nam làm ăn lan khắp làng trên xóm dưới. Nhà nào cũng có người dự định đi nam, có nhà toan mang cả gia đ́nh đi luôn cho tiện. Cái lớp vàng sáng choang trên người con mẹ Tam làm cái nghèo ở quê tưởng là lớp hào quang từ tượng phật. Người ta bám rịt lấy mà mơ tưởng, mà nở một nụ cười…
Hắn nhất quyết không cho vợ đi. Hắn bảo ở quê hai vợ chồng tảo tần làm ăn cũng có của, việc ǵ mà nghe thiên hạ. Lời qua tiếng lại thành ra ầm cửa ầm nhà. Chồng không cho vợ đi, vợ lại nhất quyết đi cho bằng được. T́nh cảm vợ chồng phút chốc như nước với lửa như thế th́ ǵ mà chả nhộn cả lên.
Người ta đi chợ thấy cửa hàng nhà hắn đă đóng mấy hôm nay, v́ người ta biết nguyên nhân nào làm nó im ỉm như thế. Ấy là vợ hắn đă trốn đi nam với con mẹ Tam rồi, nghe nói sẽ được làm trong công ty của chồng mụ. Có kẻ chép miệng tiếc rẻ, có kẻ lắc đầu thương cảm cho hắn… C̣n hắn mấy ngày qua nằm trong nhà nốc rượu. Hắn đập, hắn phá, hắn xia lia tất đồ đạc trong nhà. Bố mẹ, anh chị em hắn tới khuyên răn mà không được. Hắn hằn học, căm ghét con vợ bỏ chồng trốn biệt ấy. Hắn phải bỏ ngay loại vợ như thế, vợ đấy là vợ hư, vợ hỏng… Hắn thù, hắn căm… như thế hắn cũng thấy buồn, hắn thấy hắn chán đời nên phải uống rượu. Nhưng uống chán rồi cũng đến lúc tỉnh, lúc tỉnh mà bụng đói, miệng đắng, đầu nhức… th́ người ta lại nhớ ngay đến cái lư do. Hắn nhớ tới con vợ hắn bỏ nhà đi, nhà cửa th́ ngổn ngang đổ bể. Hắn bần thần, hắn nghĩ việc đếch ǵ mà phải v́ con vợ hư hỏng mà ḿnh lại đổ đốn ra. Thế là hắn lại phải tỉnh. Đúng lúc hắn tỉnh th́ hắn mới nghe được người ở chợ kháo nhau chuyện con mẹ Tam lừa gạt tiền của mấy nhà trong làng. Ở đâu người ta cũng chửi mụ, kêu tên cha, tên mẹ, tên bảy tám đời nhà mụ ra mà chửi. Người ta chửi thế cho bơ tức chứ thực ra có biết bố mẹ, đời tổ tông nhà mụ là nhà nào đâu. Người ta biết mụ khi c̣n chưa đi nam, th́ mụ là con mẹ bán cá chúa đời là ngoa, già mồm và gian. Mụ gánh hai xảo cá đi khắp làng trong, làng ngoài, xă này, xă kia… Giờ người ta chửi cho mụ chết rấp, chết ruối ở cái mả nào cho xong. Rồi người ta bàn tán tới vợ hắn, người ta đoán chắc vợ hắn có tiền nên con mẹ Tam mới dắt theo, để cho nôn sạch ra th́ quẳng ở một nơi nào đó xa lạ. Tiền hết, nơi đất khách quê người, không ai thân thích th́ không biết sống, biết chết làm sao? Hắn nghe mà giật ḿnh, hắn thấy tội cho vợ hắn. Hắn c̣n yêu vợ lắm. Hắn thấy con mẹ Tam mới là nguyên nhân làm cho nhà hắn chia đàng xẻ né như thế. Ngay từ đầu, hắn nên cấm vợ gần gũi với con mẹ đó. Hắn thấy thương vợ . Hắn hốt hoảng, chạy nháo nhào ngă sấp ngă ngửa. Hắn phải t́m vợ về, hắn phải thu xếp vô nam một chuyến. Nhưng hắn có biết vợ hắn đi chỗ nào, dừng ở đâu mà t́m? Hắn sẽ đi dọc các bến tàu, bến xe trước đă, may ra bắt gặp. À! C̣n báo, đài, tivi phải nhắn tin để t́m. Bảo vợ về nhà, chứ đừng đi đâu, đừng có mong cái ngưỡng vọng ảo tưởng mơ hồ. Hắn lo thu vén việc nhà, chạy vạy vay tiền để đi t́m vợ.

Hắn lên tàu vào nam. Hắn nghe được những người bán cá trong làng nói, trước khi vô nam con mẹ Tam có kể cho nghe về nơi mụ định đến. Ấy là hắn nhè đúng ngay chỗ đấy hắn đi. Đêm trên tàu hắn không ngủ được. Hắn cựa ḿnh trằn trọc. Màn đêm bên ngoài cửa sổ đặc quánh và tràn khí lạnh. Hắn thấy vợ hắn rách rưới và run cầm cập. Tóc rối bời. Chân bị toạc bao nhiêu là vết cứa… Vợ hắn cứ đi, miệng lẩm bẩm xin hắn tha thứ. Hắn gọi, hắn nắn hết ḿnh để gọi, gọi rát họng mà vợ hắn cũng không thấy động đậy hay ngoái đầu lại. Hắn giật ḿnh tỉnh giấc, th́ ra đó là giấc mơ.

Nơi xứ người, hắn phải xoay nhiều nghề để sống. Lúc đầu hắn đi bán vé số, có ít vốn hắn mua một chiếc xe đạp rẻ tiền, kỳ cạch lau rửa, sửa sang cũng coi được. Hắn mua xe để đi bán trái cây và tiện cho việc t́m vợ. Hắn đạp khắp ngơ ngách đường phố, giọng hắn rao mà buồn. Hắn đă ở cái nơi hắn đến hơn ba năm để t́m vợ. Khi góp nhặt được một món tiền hắn lúc nào cũng dùng để đăng tin t́m vợ trên báo, đài, ti vi… Tối về, ḷng hắn nặng, đầu óc nghĩ ngợi mông lung, trách mắng ḿnh sao hờ hững để mất vợ. Thương vợ, không biết sống ra sao? Yêu nhau mới lấy nhau, sờ được nhau, nắn được nhau, nói cười với nhau gần gũi như cái kim mối chỉ. Tưởng khăng khít như môi với răng, giờ lại trôi tuột đi mất. Tuổi hắn chưa già mà sao ḷng chất chứa, ngổn ngang? Vợ hắn không phải tốt lành cả nhưng ăn ở với bố mẹ chồng, anh chị, làng trên, xóm dưới không tệ bạc, chẳng mất ḷng ai. Càng nghĩ ngợi hắn càng thấy thương, thấy nhớ, càng trách ḿnh…
Ở cái xóm trọ này ai cũng biết hắn. Xóm trọ đa số là dân lao động, đầu tắt, mặt tối cả, t́nh cảnh xa quê được bồi tụ lại. Hắn hay giúp người khác việc này, việc kia nên ai cũng mến.

Ngày hôm sau, hắn h́ hục đạp xe leo qua một chiếc cầu. Gió thổi như níu cả người, cả xe lại đằng sau, lấy hết gân, hết cốt mới qua được. Trưa mệt, sức nặng trong ḷng làm nhói đau những lúc nghỉ ngơi. Hắn lấy chiếc mũ cát két trên đầu quạt lấy, quạt để… cho khô những giọt mồ hôi hằn trên mặt, trên áo. Mấy ngày nay, có vài người phụ nữ bán trái cây như hắn ở đâu tới chỗ bán này làm hàng xóm. Giờ nghỉ cũng là lúc mối tâm giao được bộc bạch kể lể. Hoàn cảnh người này, người nọ tuy khác nhau, nhưng giống nhau là chung cái nghèo. Họ cảm thông cho nhau được nhanh chóng chắc cũng v́ vậy? Có người phụ nữ dắt xe trái cây đi ngang qua, cất lời hỏi thăm mấy người bạn. Bỗng tay hắn khựng lại, người hắn đờ ra. Hắn chạy theo, hai con người đứng như chôn chân. Miệng hắn lấp bấp.
- …E…m…em!
- …A…nh…anh!