View Full Version : Quán bên lề (T́nh thu)
PL cảm ngay bài thơ đầu tiên MTTD-01...ví như bị tiếng sét ái t́nh vậy. :nguong:
Chiều thu lạc bước giữa kinh đô
Em vẽ màn sương nét họa đồ
Len theo vạt nắng nghiêng trong gió
Mây nhẹ bềnh bồng đẹp tựa mơ
Ở khổ đầu tiên, h́nh ảnh "mây len theo nắng bồng bềnh" đă dẫn dắt người đọc vào bức tranh thu mơ mơ hồ hồ nơi kinh thành cổ kính..
Có lẽ là không phải mây đâu, là sương đấy chứ.
Ai đă từng đến Huế một lần có lẽ đều cảm nhận được nét thâm trầm lặng lẽ của Huế khi tinh sương, khi chiều tà. Rừng núi thâm u, đồi xa mờ khói, núi thẳm vờn mây... tạo nên cho Huế một khung cảnh lăng đăng... níu ḷng lữ khách nhẹ nhàng mà da diết...
Và Thu cũng không ngoại lệ...
H́nh ảnh " B́nh lặng ḍng Hương lững lờ trôi" trong khổ thơ 2 này khiến PL liên tưởng đến câu thơ của nhà thơ Thu Bồn "“Con sông dùng dằng con sông không chảy/Sông chảy vào ḷng nên Huế rất sâu"... Sự b́nh lặng, lững thững, dùng dằng của Hương Giang khiến mùa Thu vừa ngang qua chợt trở nên bồi hồi... để bỗng dưng gió giữa chừng ngưng thổi, lá nửa chừng ngừng rơi... như là Thu đang đi bỗng rón rén dừng... không nỡ lay động sự tĩnh lặng đang bày ra trước mắt..
Gió không thổi nữa im chăm chú
Lá đă ĺa cành chẳng nỡ rơi...
Bút pháp của tác giả ở 2 câu này thật điêu luyện.
Huế b́nh thường đă thâm trầm... càng thâm trầm hơn khi thu về:
Thành quách uy nghiêm giữa chiều tà
Con đường khe khẽ bước người qua
Chân không nỡ giẫm lên thềm ngọc
Bướm bay la đà trên cánh hoa
Vẫn là khung cảnh tĩnh với "thành quách uy nghiêm", "con đường khe khẽ"...nhưng giờ đây càng ngưng lặng trong thu đến độ lữ khách không nỡ đi, không đặt chân ḿnh lên các "thềm ngọc" của một thời vàng son...
Cảnh là thế, c̣n con người xứ Huế khi mùa thu về th́ sao?
Không ở đâu chúng ta có thể bắt gặp nhiều tà áo dài như ở Huế. Và có lẽ cũng không là nói quá rằng "không cô gái miền nào mặc áo dài đẹp và duyên dáng như người con gái xứ Huế". Đẹp và duyên dáng v́ tà áo dài ấy được tô điểm thêm chiếc nón lá nghiêng nghiêng, e ấp, càng e ấp hơn trong màu thu trong veo. Và mắt ai cười duyên quá!
Ôi! Tà áo dài, chiếc nón nghiêng
Lả lướt ṿng quay nhịp Tràng Tiền
Thu như nhuộm trắng màu tinh khiết
Mắt ngọc ai cười - một nét duyên
Quả là một bức tranh thu sống động tuyệt vời...
Em đưa hồn vào trong tiếng gió
Trải ḷng theo làn sương mỏng manh
Dệt từng chiếc lá lên trời thẳm
Em về họa tiếp... một bức tranh.
Gió ru hồn, sương mỏng manh, trời thăm thẳm... khiến tác giả như miên man với Thu trước mặt...như muốn vẽ măi...vẽ măi không thôi...
Một bài thơ thật hay! Cảm ơn tác giả đă mở đầu cho cuộc thi với một bức tranh thu đẹp như mơ này!
LAO HAC
16-09-10, 03:11 PM
Thu..Thu
Thu về lá rụng muốn ĺa cây
Ngơ vắng canh khuya nhớ thịt cầy
Rượu rót ly tràn mong bạn hữu
Sầu vương khóe mắt vẫn đong đầy..
@ Thu của nhà em đây ợ....
Thu..Thu
Thu về lá rụng muốn ĺa cây
Ngơ vắng canh khuya nhớ thịt cầy
Rượu rót ly tràn mong bạn hữu
Sầu vương khóe mắt vẫn đong đầy..
@ Thu của nhà em đây ợ....
LH đem mực đen đổ vô mùa thu đẹp đẽ của người ta nha...
Thu về lá rụng kệ cành cây
Lặng lẽ bên hiên Hạc nhậu cầy
Hỏi lăo v́ sao không mời bạn?
Ḿnh ên dứt sạch mấy khay đầy...
Xấu xấu xấu...
MTTD - 02
Bài thơ t́nh cuối
Bài thơ t́nh cuối
Viết từ mùa thu
Thoảng như hương cốm
Vào trong sương mù
*
Bài thơ t́nh đó
Giờ chẳng thành câu
Bài thơ t́nh đó
Như là giọt ngâu
*
Bài thơ t́nh ấy
Mực giờ đă phai
Anh không c̣n nữa
T́nh trôi tháng ngày
*
Bài thơ t́nh cũ
Buồn thành tàn thu
Người yêu năm cũ
Giờ thành thiên thu.
Đọc bài thơ này với nhịp chậm... chợt nghe như sợi tơ ḷng miên man... khựng lại ở những nhịp ngắt cuối khổ...
Ai đă từng yêu, chia ly với t́nh yêu hẳn đều đă trải nghiệm sự đớn đau do "sự không thể trọn vẹn" của t́nh yêu mang lại...
Để rồi, "bài thơ t́nh" ấy bây giờ như "hương cốm" thoảng "vào trong sương mù". "Hương cốm" vốn đă không h́nh hài, không thể nắm bắt, nhưng cái không h́nh hài ấy lại ch́m vào "sương mù" mong manh... không thấy nữa. Buồn!
Nỗi buồn đủ để "bài thơ t́nh" của mùa thu trước giờ thành "giọt châu" lăn dài trên nẻo đời...
Nỗi buồn bắt nguồn từ "anh không c̣n nữa", ngày vẫn trôi đi, mùa vẫn tới, chỉ anh là không về, nên không bài thơ mới nào được viết, chỉ c̣n bài thơ t́nh cũ vơ vàng "mực phai"...
Mùa yêu tàn rồi... t́nh thành thiên thu rồi... Bài thơ t́nh ấy, không c̣n ai viết tiếp nữa... là kỷ niệm cuối cùng đang theo năm tháng phai dần...phai dần... V́ anh không c̣n nên trông thu thật quạnh quẽ chạnh ḷng!
Bài thơ như hơi thở buồn hoang hoải ....
Ḍng thơ theo lối tự sự, chan chứa cảm xúc lay động tâm can người đọc.
Cảm ơn tác giả!
MTTD - 03
Thu xa
Em tin anh chứ
Em cười hiền
Anh muốn biết thật sao
Nếu không tin
Có lẽ nào
Em bối rối khi chạm lời anh nói
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh hỏi
Chỉ vu vơ nhưng rất đỗi thật thà
Em lườm anh rồi ngúng nguẩy đứng xa
Người dưng thế
Can cớ chi hỏi vậy
Đă bao Thu đến và đi rất vội
Như lần đầu anh bối rối gặp em
Giây phút ngắn mà dường như ta đă
Trói đời nhau bằng kí ức ngọt ngào
Anh mong ngày em trở lại Thu xưa
Để anh nói lời yêu thương tha thiết
Để vơi bớt phần nhớ nhung mănh liệt
Thu đến rồi, em về lại nghe em
Bước thu nhẹ nhàng mà t́nh thu thật xao xuyến... Thu đưa người ta về lại kỷ niệm xưa, kư ức cũ... về lại nơi "anh" đă gặp em "lần đầu".
Lẽ thường t́nh "cái lần đầu tiên" nào cũng sẽ là khó quên đối với người ta. Như lần đầu tiên đến trường, lần đâu tiên được ai đó nắm tay hay nắm tay ai đó... Lần đầu tiên được ai đó tỏ t́nh hay tỏ t́nh với ai đó... sẽ là những kỷ niệm khó phai cho dù năm tháng trôi đi, bao sự kiện chồng chất đến...
Và "lần đầu gặp em" của tác giả bài thơ cũng không ngoại lệ. Gặp em "ngắn ngủi" lắm nhưng anh c̣n nhớ rơ là "em bối rối" thế nào..."Em thật thà nhưng tinh nghịch" thế nào... đều là những kư ức thật "ngọt ngào" mà bao mùa thu rồi "anh" không thể quên...
Bây giờ "thu đang về", vẫn là "thu xưa" với mây nhè nhẹ, nắng hanh hanh, với hoa sữa nồng nàn, lá vàng rơi khẽ... khiến "anh" nhớ em lắm...
Bài thơ là lời nhắn nhủ chân thành của tác giả đến "em" ngày cũ. Chắc là "em" xa lắm rồi...Có thể là "em" không nghe "anh" nói... nhưng bài thơ là minh chứng cho t́nh cảm thủy chung "anh" dành cho "em". T́nh cảm ấy, vẫn mănh liệt trong anh, càng mănh liệt hơn khi "thu này" nhắc nhở "thu xưa"...
Lời thơ mộc mạc nhưng chuyển tải t́nh cảm chân thành. Thật diễm phúc cho ai được yêu như "anh" yêu "em" trong bài thơ "Thu xa" này....
Cảm ơn tác giả nhé!
MTTD - 03
Thu xa
Em tin anh chứ
Em cười hiền
Anh muốn biết thật sao
Nếu không tin
Có lẽ nào
Em bối rối khi chạm lời anh nói
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh hỏi
Chỉ vu vơ nhưng rất đỗi thật thà
Em lườm anh rồi ngúng nguẩy đứng xa
Người dưng thế
Can cớ chi hỏi vậy
Đă bao Thu đến và đi rất vội
Như lần đầu anh bối rối gặp em
Giây phút ngắn mà dường như ta đă
Trói đời nhau bằng kí ức ngọt ngào
Anh mong ngày em trở lại Thu xưa
Để anh nói lời yêu thương tha thiết
Để vơi bớt phần nhớ nhung mănh liệt
Thu đến rồi, em về lại nghe em
Kư ức thu ngọt ngào như giấc mơ đan xen trong những giọt yêu thương tha thiết, giờ đây trào dâng trong nỗi nhớ nhung mănh liệt mà mỗi độ thu về trong hơi thu, hiu hắt se buồn, t́nh yêu trong anh như ḍng suối yêu thương cuộn cuộn chảy, dào dạt ấp ủ h́nh bóng em ngày nào thơ ngây lúng liếng đôi mắt, bối rối con tim để cho anh chấp chới những vần thơ về một kư ức thu trong trắng, trinh nguyên trong nỗi thẹn thùng, bối rối khi con tim em chưa một lần đón nhận lời yêu.
" Thu xa" những ḍng thơ đầy ắp kỷ niệm mà chất thơ mượt mà trải nhẹ nỗi nhớ khắc khoải khi trái tim người con trai luôn mong chờ mỗi độ thu về như mong một kư ức đẹp về thu cùng lời yêu dành cho người con gái yêu thương đầu đời.
Hăy chia xẻ nỗi niềm cùng " Thu xa" các bạn nhé.
MTTD - 13
Thu Buồn
Thu lại đến trong hơi sầu vời vợi
Em thở dài mắt ngọc dơi xa xăm
Chiếu chăn quen anh đă chẳng cùng nằm
Thu này nữa là ba thu xa cách
Phút yêu xưa qua nhanh thời b́nh lặng
Ta xa nhau vào đúng lúc giao mùa
Đám tang anh em chẳng thể tiễn đưa
“Hoa ngày buồn” lả lơi ṿng tay ấm
Giọt nắng kia c̣n vương trên sương ngậm
Lá u sầu chẳng nỡ cách xa cây
Hai chúng ta đă từng rất vui vầy
Sao anh nỡ bỏ đi không trở lại??
C̣n riêng em với ḷng đau tê tái
Nhặt lá vàng để đón biết mùa thu
Con đường xưa giờ một bóng lăng du
Sao như thấy c̣n anh đi bên cạnh….
Giữa mùa thu lăng mạn, rơi ra một giọt lệ buồn xót xa giữ chân người đọc.
"Thu lại đến" nhưng "thu sầu vời vợi". "Em thở dài" v́ đă "ba năm anh xa". Khổ thơ mở đầu dẫn dắt người đọc vào ngay tâm điểm nỗi buồn.
"Đă ba năm", hẳn là tác giả đă đếm từng ngày... để rồi một sáng thu sang... "dơi mắt xa xăm" nghe "buồn vời vợi"...
Quả là "người buồn cảnh có vui đâu bây giờ". Thu đến rộn ràng nhường kia, trời trong xanh nhường kia, hương hoa nồng nàn nhường kia ... nhưng "với em" có nghĩa ǵ đâu... Bởi v́:
Phút yêu xưa qua nhanh thời b́nh lặng
Ta xa nhau vào đúng lúc giao mùa
Đám tang anh em chẳng thể tiễn đưa
“Hoa ngày buồn” lả lơi ṿng tay ấm
Có giọt nước mắt của người đọc rơi theo giọt lệ buồn của tác giả...
Có chia cắt nào đau đớn hơn chia cắt âm dương? Càng đau đớn hơn khi "đám tang anh" "em" đă không thể tiễn đưa...
Có nỗi đau đớn nào bi thương hơn nỗi đau phải ḱm nén... Lời thơ như nghẹn!
Hai chúng ta đă từng rất vui vầy
Sao anh nỡ bỏ đi không trở lại??
Câu hỏi này vô vọng quá. Không có câu trả lời nào cho "em" cả!
Giờ chỉ c̣n "riêng em" đón thu về. "Lá vàng" rụng vẫn quen, "con đường xưa" vẫn đó... Cứ ngỡ anh bên cạnh... nhưng có c̣n anh đâu?
MTTD - 15
Gửi Thu tặng em
Em về nhé anh gói chút Thu vàng
Gửi tặng em chút hương thầm xứ Bắc
Hai phương trời dẫu cách xa ngh́n dặm
Vẫn đậm đà chút hương vị riêng mang
Nếu có mở chắc em sẽ ngỡ ngàng
Mùi hương Cốm lẫn trong mùi Nếp mới
Của những cánh đồng thăm thẳm xanh diệu vợi
Của những giọt mồ hôi tưới đẫm những luống cày
Em sẽ say
Khi ngửi mùi hoa sữa
Nồng nàn thơm len qua từng phố nhỏ
Thấm hồn em một nỗi nhớ hư vô
Em sẽ thấy Hồ Tây gió lộng sóng vỗ bờ
Sương bàng bạc giăng ngang màn liễu rủ
Những đôi lứa trao nhau bao hẹn ḥ t́nh tứ
Những nụ cười tỏa nắng rạng chiều Thu
Em sẽ thấy vị sấu chua
Tê đầu lưỡi, ṃn răng khi nhấm nháp
Nhưng hơn tất cả em sẽ thấy ḷng ấm áp
Bởi chẳng nơi nào Sấu gần gũi như đây
Và c̣n nhiều, rất nhiều những men say
Trong gói quà mà anh vừa gửi gắm
Em hăy tự ḿnh khám phá và cảm nhận
Tấm ḷng người xứ Bắc nghe em
Và có lẽ em sẽ thấy thân quen
Như hơi thở, như máu thịt ḿnh trong đó
Ngoài xứ Bắc, Thu vàng như vẫn nhớ
Một người đi và hẹn một ngày về
Mùa thu có thể gói được để làm quà!
Giá biết tác giả là ai, PL sẽ hỏi bí quyết "gói thu" để tư vấn cho một người bạn, gởi "Thu" cho một người bạn...
So với xưa:
"Yêu nhau mấy núi cũng trèo
mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua"
Th́ người nay:
Em về nhé anh gói chút Thu vàng
Gửi tặng em chút hương thầm xứ Bắc
Hai phương trời dẫu cách xa ngh́n dặm
Vẫn đậm đà chút hương vị riêng mang
đă siêu hơn rất nhiều khi "gói" được Mùa Thu không h́nh hài gởi cho "em" xa cách. Phải có một t́nh cảm sâu sắc lắm mới tự tin làm được điều không phải ai cũng làm được. Có lẽ, nếu "em" muốn sao trời th́ "anh" trong bài thơ này cũng sẵn ḷng hái cho.
Tưởng "anh" ngông cuồng, tưởng "anh" nói cho vui nhưng không, "anh" làm thật.
Anh gói vào "hương Cốm", "hương Nếp" từ những "cánh đồng xanh thẳm", thấm đẫm mồ hôi người trồng trọt.
Anh gói vào "hoa sữa nồng nàn", mang nỗi nhớ của anh. Nỗi nhớ có thể khiến em say, hay hương hoa sữa nồng nàn quá làm em say? Chắc là cả hai nhỉ?
Anh gói vào "Gió Hồ Tây, sương bàng bạc, nhành liễu rủ" cùng với những nụ cười rạng rỡ của những cặp t́nh nhân..
Anh gói vào "vị sấu chua và nhiều thứ nữa.."
Tất cả đâu có vô h́nh, đều cảm được, sờ được...
Hương vị mùa Thu xứ Bắc này đâu phải xa lạ với em đâu...
Tất cả đều thân quen, như "máu thịt", như "hơi thở... V́ trong Thu có "anh"!
Thật đúng như "Em" là một nửa của anh, làm sao không quen cho được!
Món "quà Thu" này "anh" gởi cho em, có một thứ "anh" không nhắc đến mà ai cũng hiểu là "trái tim" yêu nồng nàn, tha thiết anh đặt vào trong đó, phải không tác giả?
Cảm ơn bài thơ này của tác giả nhé!
MTTD - 29
Những vệt đường thu
Phố đứng ngh́n năm
Em đi biền biệt giữa ḍng ngược xuôi
Phố tang tóc
Phố tơi bời
Nắng vàng khơi
Nắng vàng rơi
Chỉ có thể là mùa thu em ơi!
Khi những vệt thời gian ngơ ngác đứng ngồi
Khi những góc đường mênh mang vui buồn chật chội
Những cuộc t́nh ngấp nghé chia phôi
Lá vàng phơi
Lá vàng rơi
Thơ vẫn buồn và em vẫn trôi
Vẫn luôn là những bài thơ buồn níu chân tôi... như đang đi đứng sữngi... như đang chạy thôi guồng chân...Như đang nhởn nhơ cười nói bỗng thắt ḷng trước ánh mắt ngân ngấn nước vô t́nh chạm phải.
Bài thơ níu người ta ngay từ tiêu đề: "Những vệt đường thu"..
Ai đó viết "thu mênh mông", "thu thênh thang"... c̣n ở đây thu chỉ là "vệt", mơ hồ đến khắc khoải.
Không mơ hồ khắc khoải sao được khi "phố đứng ngh́n năm" mà em th́ "biền biệt giữa ḍng đời ngược xuôi"...
Người ta bảo "t́nh yêu mạnh hơn cái chết"... âu cũng là đúc kết từ ngàn năm mà ra. Một người yêu một người, nếu trần gian này có hoang vắng... cũng không làm họ bận tâm... Và một người chia ly một người, th́ trần gian này có đông đúc cũng không làm họ bận tâm...
Không "em" th́ phố đông người kia cũng "tơi bời, tang tóc". Vui với ai đây?
Nắng vàng thu, lá vàng thu chỉ càng làm cho nỗi buồn kia rơ nét hơn, như được khắc sâu, vẽ đậm trên cái phông mênh mang của mùa thu này. Nh́n đâu cũng buồn.
Nỗi buồn của "anh" xa "em" lây vào thu hay mùa thu làm cho bức tranh tiễn biệt kia thêm ảm đạm?
Anh không biết, chỉ biết ḍng thơ viết ra không vui nổi, khi mỗi ngày em vẫn trôi về đâu xa lắc...
Thu v́ thế mà mơ hồ ảo ảnh thành "vệt đường thu" xa vời...
MTTD - 32
Đêm trắng
Đêm mùa Thu trở ḿnh trong hơi lạnh
Tiếng côn trùng rả rích gọi tên nhau
Ngọn nến tàn nhỏ măi những giọt sầu
Đêm nay lại thêm một lần ta thức
Lại lục t́m, lại lần về kí ức
Lật trang t́nh vẫn hon hỏn nỗi đau
Anh không hiểu v́ sao lại mất nhau
Khi t́nh yêu vẫn đong đầy, say đắm
Đă bao lần tự vấn trong đêm trắng
Tại sao và tại sao
Ta yêu nhau chưa đủ
Hay c̣n lí do nào
Em xa anh như chưa từng thân thiết
Cũng chưa từng nói lời tiễn biệt t́nh yêu
Anh t́m em chỉ muốn hiểu một điều
“Từ tim em, t́nh yêu c̣n hay mất”
Anh muốn nhận một lời thôi, chân thật
Dù có thể ta sẽ măi xa nhau
……………..
Đêm nay lại một đêm Thu trăng khuất
Anh lạc đường trong ngàn vạn…v́ sao
Khi mở cửa sổ đầu ngày, nghe hơi lạnh se se, tiếng phong linh tinh tang nửa như dè dặt, nửa như hân hoan...khi nghe lá rơi nhè nhẹ lên vai, lên tóc như quyến luyến người quen lâu ngày gặp lại lúc ngang qua những hàng cây nơi góc phố...là biết thu sang rồi...
Mùa thu như cô gái đôi mươi dịu dàng, e ấp đến nao ḷng khách thi nhân, nao ḷng những tâm hồn nhạy cảm đă lỡ có lần bị t́nh yêu không trọn vẹn cào xước đớn đau...
Đau t́nh muôn đời là nỗi đau măi măi không lành, là vết thương tưởng là kín miệng nhưng muôn đời âm ỉ... "Đêm trắng" của tác giả có số bài dự thi 32 là một trong những vết thương ấy... vết thương trở ḿnh nhói buốt khi mây nhè nhẹ nắng hanh hanh đến đầu ngơ, bước qua thềm...
Đêm của tác giả cô độc quá với nến tàn hiu hắt (bóng nến chập chờn lẻ loi, luôn gợi lên h́nh ảnh mong manh, thắc thỏm), lại thêm tiếng côn trùng nỉ non nghe thắt cả ruột gan. Đêm vắng lắm nên mới nghe rơ tiếng côn trùng gọi nhau như thế. Không c̣n ai thức nữa, chỉ gió vẩn vơ ngoài kia, sương lạnh lẽo ngoài kia... và một người đang nhớ nhung khắc khoải...
Kư ức c̣n đây, vần thơ xưa c̣n đây. Chẳng phải là đă đừng tha thiết lắm sao? Chẳng phải đă từng tưởng không ǵ có thể chia cắt sao? Thế mà, đêm nay anh chỉ một ḿnh, không phải là đêm đầu tiên, cũng chưa phải là đêm cuối cùng...
Bao đêm anh thức là bấy nhiêu đêm ḷng tự hỏi ḷng..."V́ sao ta xa nhau?". V́ sao không có lời tiễn biệt nào mà em lại ra đi? Câu hỏi này đă như tấm lưới nhốt anh vào những mắt lưới day dứt, để mỗi lần ḷng quay quắt muốn hỏi là mỗi lần siết ḷng anh đau hơn...
Sự chia ly này anh không lường được, không nghĩ tới nên em xa lắm rồi, anh vẫn chưa tin là đă mất em, chưa tin là em thôi không yêu anh nữa... anh nghĩ là chắc em có lư do nào đó nên anh không trách ǵ em, chỉ khắc khoải muốn biết v́ sao?
Hẳn là anh hỏi 4 mùa rồi... thu êm đềm, thu của t́nh nhân càng khiến anh nhớ em day dứt... vết thương chia ly v́ thế lại cồn cào đau... trái tim anh lại thêm lần da diết... v́ sao? Thật buồn!
Hoài Yến
04-10-10, 09:32 PM
Rảnh rỗi, ngồi đọc một lèo mấy chục bài thơ dự thi về chủ đề mùa thu. Bài thích cũng có, bài ko cũng có :D , nhưng có một bài mà tôi thật sự cảm thấy rất "ấn tượng". Đó là bài thơ "Cảm Nhận" MTTD-18...Cũng ko rơ của t/g nào hiii :snicker:
“Thu đă đến cho mùa cây lá rụng
Ngày vội tàn nắng cũng nhạt nḥa phai
Gió phiêu lưu mang nặng tiếng thở dài
Trời buồn bă u hoài như muốn khóc…”
Có lẽ ko phải bàn nhiều th́ bất cứ ai đọc khổ thơ đầu cũng hiểu t/g đang muốn vẽ lên một khung cảnh ngày thu đang…tàn. Nói đúng hơn là “vội tàn”, nắng cũng đă nhạt nhoà. Và chắc rằng ai cũng phải đồng ư với tôi đó là một khung cảnh rất “gợi” buồn. Chiều thu lá rụng vàng xác vàng xơ, những cơn gió thổi một cách rất “bâng quơ” làm cho tác giả cứ ngỡ như là những cơn gió đang “phiêu lưu” và chắc hẳn giờ đă thấm mệt. Phù… ù… ù…Buồn quá, “muốn khóc” quá…>>> đồng cảm với t/g :complaint: :nguong:
“Mây màu tím che mặt trời vừa mọc
Lá vàng rơi trên tóc kẻ bộ hành
Cây lặng nh́n gió cuốn lá bay nhanh
Ḷng quặn thắt không đành ḷng giă biệt!”
Ôi chao! Nếu như khổ thơ thứ nhất là cả một không gian “ngấm” buồn th́ khổ thứ 2 dường như cái buồn ấy đă “nhiễm” sang cả màu sắc, cảnh sắc…Mấy tím, “chiều tím…t́m chiếu” rồi sao lại có một cảnh chia ly thế này? Kẻ bộ hành lặng lẽ ra đi khiến cho người ở lại “ko đành ḷng nói câu giă biệt” Có thể hiểu đó là 1 cuộc chia ly trong im lặng, đầy nước mắt. Không gian đă thế, cảnh sắc lại càng làm cho ḷng người ảm đạm hơn… lá vàng như cũng thấu hiểu ḷng người đến vuốt ve, động viên, an ủi (chắc thế :D) “rơi trên tóc kẻ bộ hành”.. Ồ đến đây ta mới nhận ra một điều mà cảm tưởng như rất vô lư. “Mặt trời mới mọc”, Nếu tôi không nhầm th́ ở trên tác giả đă giới thiệu cho ta thấy đó là một cảnh “t́m chiếu” cớ sao bây giờ mặt trời lại “mới mọc” ? Phải chăng t/g đang muốn ẩn giấu một điều ǵ đó sâu xa mà tạm thời ta chưa thể hiểu được. Tôi có tra google rồi nhưng chưa thể t́m ra đáp án cho câu này nên cũng tạm thời hiểu đó như là t/g v́ quá buồn bă nên đă có sự nhầm lẫn, hoặc có thể cảnh chiều muộn, không gian lờ mờ, tranh tối tranh sáng hơi giống với cảnh sớm mai. Ừ nhỉ, tại sao không? :rolleyes:
Trong rừng thẳm chú nai vàng hối tiếc
Măi vui đùa theo từng chiếc lá rơi
Lạc bước chân ngơ ngác chợt nh́n trời
Ḷng tự trách biết nơi nào chốn cũ?
Và đây, ta bắt gặp một h́nh ảnh rất quen thuộc… Chú “Nai vàng ngơ ngác” đang mải mê đùa vui với những chiếc lá thu để rồi đi lạc lúc nào không hay. Không rơ có phải chú Nai trong bài thơ "Tiếng Thu" của nhà thơ Lưu Trọng Lư đă đi lạc vào đây hay không ? cũng vẻ "ngơ ngác” với những chiếc "lá vàng rơi"… Đẹp quá, thơ mộng quá. Đẹp mà thật sự cũng không hiểu v́ sao lại đẹp. Quay trở lại với bài thơ, h́nh ảnh con nai vàng đi lạc này phải chăng đó là h́nh ảnh của kẻ bộ hành khi năy. Đă ra đi đầu không ngoảnh lại rồi giờ phải chăng mới cảm thấy thật sự hối tiếc? Biết thế đừng đi c̣n hơn, giờ th́ trách ai đây, trách ḿnh….liệu có đành không??. :no::no:
“Trăng nhường lối cho đất + trời ấp ủ…
Lời yêu thương gió rủ rỉ cùng ai?
Mây sầu giăng bất chợt thấy lạc loài
Cây nh́n lá u hoài chào vĩnh biệt!”
Đến khổ thơ thứ 4 của bài thơ th́ thật sự tôi chắc rằng bất cứ ai đọc cũng cảm thấy bất ngờ. Có lẽ đây là một sự sang tạo mới trong thơ mà từ trước giờ tôi chưa từng được chiêm ngưỡng. “Mây nhường lối cho đất + trời ấp ủ…” Thật là một h́nh ảnh rất gợi. Nói đúng hơn là một phép tính rất gợi… Lần đầu tiên tối được thấy trong một bài thơ có sử dụng cả một phép tính đặc trưng toán học. Một “sáng tạo” mà không phải ai cũng có thể làm được. Tôi thật sự rất ấn tượng với câu thơ này :D và đă dành nhiều thời gian để đọc đi, đọc lại sao cho thấu hiểu một cách cặn kẽ, biết đâu sau này “may ra” áp dụng được cho ḿnh một chút tinh hoa như thế vào một bài thơ nào đó của ḿnh. Có thể nói rằng chưa sách vở nào dạy tôi một thủ pháp nghệ thuật cao siêu đến thế. Cám ơn tác giả nh́u lám hii. Quay trở lại với khổ 4, vẫn là một khung cảnh rất u hoài. Ở đây h́nh như t/g đă hé lộ cho chúng ta hiểu v́ sao lại có cuộc chia ly đau ḷng đến vậy. “ Trăng nhường lối cho đất + trời ấp ủ”… Tôi đọc mà thoáng ngờ ngợ h́nh như đằng sau cuộc chia ly, sự ra đi một cách lặng lẽ này có một “uẩn khúc” nào đó. “Trăng nhường lối”, để “trời +đất ấp ủ” những câu thơ đă cho ta lời giải đáp một cách rất tế nhị, chắc các bạn đọc cũng hiểu và tôi cũng hơi ngài ngại khi phân tích vấn đề nhạy cảm này :D
Nếu như cả bài thơ là cả một nỗi buồn trải dài đến vô tận thi đến khổ cuối cùng không gian, cảnh sắc dường như lại trở lên tươi sáng, vui vẻ hơn…phù ù ù
Cả vạn vật như gởi lời tha thiết
Cùng nàng thu mắt biếc khẽ nghiêng cười
Thu dịu dàng xoa nhẹ tuổi đôi mươi
Cho ngơ ngẩn ḷng người nghe vương vấn!
Ồ không, chưa chắc… Mọi chuyện sao có thể quay ngoắt 180 độ nhanh đến như vậy. Vạn vật đương ảm đạm, nhạt nhoà đến thế sao giờ bỗng dưng lại dịu dàng vương vấn là thế. Nàng thu đă “cười” có phải không? Tôi không tin. Cố nhân từng có câu "ḷng buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Có lẽ cái cười ở đây phải chăng là “cười mỉa”, “cười nhếch mép”. Đúng rồi từ “khẽ” ở đây t/g thật sự đă lột tả cho ta thấy điều đó. Nụ cười của kẻ đă khiến cho người khác phải âm thầm, lặng lẽ ra đi. Một nụ cười thật măn nguyện khi đă có được sự “ấp ủ”, vỗ về mà lẽ ra ḿnh không đáng có. Mong rằng thu sẽ “xoa” dịu nỗi đau cho nhân vật trữ t́nh của chúng ta. Mới có 20 tuổi đầu mà đă sớm chịu những oan trái cuộc t́nh. Thôi đừng vương vấn.
Chia sẻ cùng t/g và các bạn
/ps I'm Sorry
Từ lâu, nhỏ vào trang thơ ít khi b́nh luận thơ người này, người khác. Với lại vốn rơ ḿnh hiểu biết non nớt nên chẳng dám múa ŕu qua mắt thợ, không khéo làm buồn ḷng người khác hay tác giả bài thơ v́ những lời phân tích của ḿnh, v́ nhỏ hiểu ở đây mọi người toàn là nhân tài chỉ có nhỏ là nhỏ dở tệ… Nhưng hôm nay, vô t́nh đọc những ḍng “ấn tượng” của chị Hoài Yến, nhỏ cũng xin tài lanh, tài lẹt nói lên ư kiến riêng của ḿnh…
Theo suy nghĩ của nhỏ, bài thơ mang tựa đề là “Cảm nhận” có lẽ đó là cảm nhận của tác giả về mùa thu chứ chẳng phải là tác giả đang thất t́nh hay đau khổ, mà làm sao lại đau khổ khi tuổi đời vừa mới hai mươi???
“Thu đă đến cho mùa cây lá rụng
Ngày vội tàn nắng cũng nhạt nḥa phai
Gió phiêu lưu mang nặng tiếng thở dài
Trời buồn bă u hoài như muốn khóc…”
Ở khổ thơ đầu, cảnh thu được khái quát trong suy nghĩ của tác giả. Đó là mùa cây thay lá, ngày trôi qua thật nhanh, gió cứ thổi vi vu như một tiếng thở dài và trời th́ âm u, buồn bă u hoài như muốn khóc.
“Mây màu tím che mặt trời vừa mọc
Lá vàng rơi trên tóc kẻ bộ hành
Cây lặng nh́n gió cuốn lá bay nhanh
Ḷng quặn thắt không đành ḷng giă biệt!”
Tiếp theo khổ thơ thứ hai, tác giả mới tả cụ thể cảnh trời thu, lúc bấy giờ mặt trời vừa mọc lên, nhưng bị mây mù che phủ, màu tím gợi sự miên man buồn. Đứng ở vị trí nào đó, tác giả nh́n cảnh trời bấy giờ, thấy lác đác lá vàng rơi cả trên tóc của người đi đường (khách bộ hành), và liên tưởng đến nỗi đau của cây khi nh́n từng chiếc lá rơi mà không đành ḷng giă biệt. Dù biết rằng lá úa rơi để cây thay lá mới tươi tốt hơn theo qui luật của muôn đời, nhưng tháng ngày qua gần gũi cùng nhau, chẳng lẽ không có chút ǵ luyến lưu phút chia ĺa hay sao? Bởi nhỏ thường nghe nói “sỏi đá cũng cần có nhau” cơ mà!
“Trong rừng thẳm chú nai vàng hối tiếc
Măi vui đùa theo từng chiếc lá rơi
Lạc bước chân ngơ ngác chợt nh́n trời
Ḷng tự trách biết nơi nào chốn cũ?”
Thế rồi, theo ḍng cảm xúc đó, tác giả lại tưởng tượng nơi rừng thẳm một chú nai vàng v́ ham chơi, vui đùa, chạy nhảy đuổi theo theo từng chiếc lá, để rồi bất chợt bị lạc cả lối về, ngơ ngơ, ngác ngác không biết nơi nào là chốn cũ. Chính v́ thế nên ḷng chú nai thầm trách v́ ḿnh quá ham vui chẳng nhớ lời mẹ dạy, giờ hiểu ra th́ chợt quên cả lối về!
“Trăng nhường lối cho đất + trời ấp ủ…
Lời yêu thương gió rủ rỉ cùng ai?
Mây sầu giăng bất chợt thấy lạc loài
Cây nh́n lá u hoài chào vĩnh biệt!”
Tiếp đến khi trời đă vào đêm, trăng khuất dạng. Một đêm mùa thu trăng ẩn khuất, bầu trời như đang tiến gần đến mặt đất hơn - và tác giả liên tưởng đến lời ấp ủ yêu thương của trời đất. Chính v́ thế nên mới dùng dấu +, theo nhỏ nếu dùng dấu phẩy, hay dấu gạch nối sẽ không thể hiện rơ ư giao ḥa của trời và đất chăng? Bên cạnh đó, như chứng kiến sự gắn bó, t́nh tự của đất, trời mà ngọn gió đang vi vu mang lại, nên áng mây buồn khi thấy ḿnh lẻ loi, cô độc và lạc loài làm sao! Và lúc bấy giờ chàng cây như hiểu ra, biết chắc chắn là sẽ xa nàng lá, nên đành chấp nhận chào vĩnh biệt cùng nàng lá trong nỗi u hoài!
“Cả vạn vật như gởi lời tha thiết
Cùng nàng thu mắt biếc khẽ nghiêng cười
Thu dịu dàng xoa nhẹ tuổi đôi mươi
Cho ngơ ngẩn ḷng người nghe vương vấn!”
Từ khung cảnh thiên nhiên mà tác giả quan sát, để rồi chợt thấy dường như cả vạn vật như đang gởi đến nhau lời tự t́nh muôn thuở. Nàng thu như mỉm cười cùng “mắt biếc”, một cái cười nhẹ nhàng (cười nụ để làm duyên) và sau đó nàng thu chợt len nhẹ vào tuổi hai mươi, nên ḷng người mới lớn cảm thấy như vấn vương, ngơ ngẩn mà chẳng biết tại sao?
Đây chỉ là cảm nhận của riêng nhỏ khi đọc bài thơ này, xin mạo muội nói lên suy nghĩ của ḿnh. Bởi lẽ nhỏ luôn trân trọng những sáng tác của mọi người. Đó cứ như là một đứa con của người sáng tác. Cho nên dù thích hay không thích, nhỏ cũng hổng dám viết những lời b́nh luận mang hàm ư giễu cợt, v́ nhỏ nghĩ không khéo sẽ làm buồn ḷng tác giả…Và qua đây, nhỏ lại hiểu thêm một điều là một bài thơ, hay một sự việc - có thể đối với người này th́ được hiểu theo ư này, nhưng với người khác lại hiểu theo ư khác. Tùy theo tâm trạng của người đọc… “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là thế!
Hoài Yến
07-10-10, 11:23 AM
- Tôi đang thắc mắc ko bít có phải là hamy đang có ư định biên dịch 1 bài bài thơ -"Cảm nhận" ra thành 1 bài văn xuôi cho người đọc hiểu hay không ?. Những điều hamy đă "diễn giải" là hoàn toàn đúng, nhưng đó là trên phương diện câu chữ...Trong tiếng Việt khi ai nói hoặc viết ra một câu th́ cho dù có "tối nghĩa" đi chăng nữa th́ người đọc, người nghe cũng có thể phần nào hiểu được câu đó đang nói về cái ǵ, miêu tả sự vật, hiện tượng ǵ, ư nghĩa ra sao...Chính v́ thế Hamy ko cần phải làm những việc vô ích như trên có phải không ạ!
- Khi đưa ra một đánh giá, phân tích, cảm nhận về một bài thơ, bài văn. Tôi nghĩ đó không phải là việc "dịch nghĩa"từng từ, từng câu để rồi suy luận một cách chủ quan xem tác giả đang muốn nói ǵ. Mà đó là việc t́m ra cái hay, cái dở trong cách sử dụng từ ngữ, câu cú (kể cả dấu chấm, dấu phẩy, xuống ḍng...) mà tác giả đă sử dụng để diễn tả, truyền tải những điều mà ḿnh muốn nói. Người ta nói: "Thơ Văn là một tṛ chơi ghép chữ" là thế. V́ thế cách điễn đạt ra sao mới là quan trọng. Tôi cũng không muốn nói ǵ hơn v́ chắc là mọi người đều hiểu và nắm rơ hơn tôi rất nhiều...
- Tôi không hề có ư giễu cợt ai khi đưa ra một vài cảm nhận của ḿnh về bài thơ. Tôi cũng không biết t/g bài thơ là ai, có thể đó là 1 người bạn tôi đă biết, hoặc 1 người anh , người chị tôi đă biết và cũng có thể t/g cũng biết tôi là ai. Tại sao tôi phải giễu cợt họ?
- Tôi cũng không quan trọng việc trong mắt hamy tôi là người như thế nào, cũng như bạn là người như thế nào.
Lời đầu tiên cho My được nói tiếng xin lỗi chị Hoài Yến! H́nh như giữa My và chị sự cảm nhận của hai người không hề giống nhau bởi lẽ My chính là My và chị là chị…
My chỉ nói lên suy nghĩ của ḿnh về bài thơ ấy, v́ theo My thấy đây là topic “Quán bên lề” cuộc thi, mọi người có thể nói lên suy nghĩ của ḿnh. Và như My đă nói - hiểu biết của My rất hạn hẹp nên My chưa từng - phải nói là chưa hề dám lạm bàn vế thơ ai cả…Chính v́ thế, theo nhận xét chủ quan của chị, suy nghĩ của My giống như bài văn xuối th́ đó chính là quyền của chị, My không hề cấm đoán hay bắt bẻ. C̣n việc cảm nhận của My như thế nào là quyền của My, vậy mà h́nh như My thấy chị nhận xét việc làm của My th́ My cũng hơi ngạc nhiên và cảm ơn chị v́ đă cho My hiểu rơ việc làm của ḿnh như vậy là vô ích...
Chị là người hiểu vấn đề rất sâu xa và có thể rất tinh tế, c̣n em với vốn hiểu biết nông cạn của ḿnh th́ chỉ hiểu là như thế… Nhưng em không hề có ư định tranh căi với chị, em chỉ nói lên suy nghĩ của em v́ em biết rơ ḿnh là ai mà. Chính v́ thế, em không dám b́nh luận hay phân tích thơ của người khác. Bởi lẽ, em sợ lời của ḿnh biến thành giọng điệu giễu cợt để rồi sẽ làm phiền ḷng tác giả…Em nói là nói bản thân ḿnh, em chưa hề nói chị ǵ cả. C̣n riêng chị, chị có giễu cợt ai hay ǵ khác th́ là quyền của chị em không có ư kiến. Chỉ v́ em tài lanh, thấy chị cảm nhận bài thơ lạ quá khác xa suy nghĩ của em, nên em viết vài ư kiến của ḿnh vậy thôi. Và h́nh như em không khéo lời ăn tiếng nói nên đă gây cho chị sự hiểu lầm. Vậy th́ em xin nhận lỗi cùng chị…Lần nữa, em xin cảm ơn chị đă cho em biết việc cảm nhận về một bài thơ của em như vậy là vô ích….
Em không trả lời chị nữa đâu, chị ơi!
Em kính mong anh Admin hăy xóa dùm em phần suy nghĩ của em, v́ không khéo em sẽ làm tṛ cười cho tất cả những người trong trang web này!
Huyzozo
07-10-10, 08:35 PM
Anh Hoài Yến cố t́nh ghẹo My để làm quen đây mà...Cẩn thận nha My
:ok::ok::ok:
Anh Hoài Yến cố t́nh ghẹo My để làm quen đây mà...Cẩn thận nha My
:ok::ok::ok:
My cảm ơn chú Huy đă nói những lời cho vui, My hiểu rơ ḿnh rồi chú ơi...Mong mọi người đừng cười My nữa! Giờ đây My thấy ḿnh chẳng khác ǵ tên hề trên sân khấu...My không trả lời nữa đâu!
Huyzozo
07-10-10, 08:58 PM
My cảm ơn chú Huy đă nói những lời cho vui, My hiểu rơ ḿnh rồi chú ơi...Mong mọi người đừng cười My nữa! Giờ đây My thấy ḿnh chẳng khác ǵ tên hề trên sân khấu...My không trả lời nữa đâu!
My à, mỗi người có một quan điểm, có một cảm nhận riêng mà. Chú thích được đọc nhiều cảm nhận, nhiều suy nghĩ của nhiều người về một vấn đề nào đó để có một cái nh́n tổng thể, đa chiều hơn. My c̣n bé nhưng tiến bộ rất nhiều, cố gắng lên My nhé!
My cảm ơn chú Huy đă nói những lời cho vui, My hiểu rơ ḿnh rồi chú ơi...Mong mọi người đừng cười My nữa! Giờ đây My thấy ḿnh chẳng khác ǵ tên hề trên sân khấu...My không trả lời nữa đâu!
My đừng nhạy cảm thế My ơi.
My tuy c̣n bé nhưng khả năng văn thơ rất vững.
Mỗi cuộc trao đổi là một cơ hội học hỏi. M đừng cả nghĩ mà buồn nhé My.
p/s: Hoài Yến là anh chứ không phải chị đâu My ạ.
- Tôi đang thắc mắc ko bít có phải là hamy đang có ư định biên dịch 1 bài bài thơ -"Cảm nhận" ra thành 1 bài văn xuôi cho người đọc hiểu hay không ?. Những điều hamy đă "diễn giải" là hoàn toàn đúng, nhưng đó là trên phương diện câu chữ...Trong tiếng Việt khi ai nói hoặc viết ra một câu th́ cho dù có "tối nghĩa" đi chăng nữa th́ người đọc, người nghe cũng có thể phần nào hiểu được câu đó đang nói về cái ǵ, miêu tả sự vật, hiện tượng ǵ, ư nghĩa ra sao...Chính v́ thế Hamy ko cần phải làm những việc vô ích như trên có phải không ạ!
- Khi đưa ra một đánh giá, phân tích, cảm nhận về một bài thơ, bài văn. Tôi nghĩ đó không phải là việc "dịch nghĩa"từng từ, từng câu để rồi suy luận một cách chủ quan xem tác giả đang muốn nói ǵ. Mà đó là việc t́m ra cái hay, cái dở trong cách sử dụng từ ngữ, câu cú (kể cả dấu chấm, dấu phẩy, xuống ḍng...) mà tác giả đă sử dụng để diễn tả, truyền tải những điều mà ḿnh muốn nói. Người ta nói: "Thơ Văn là một tṛ chơi ghép chữ" là thế. V́ thế cách điễn đạt ra sao mới là quan trọng. Tôi cũng không muốn nói ǵ hơn v́ chắc là mọi người đều hiểu và nắm rơ hơn tôi rất nhiều...
- Tôi không hề có ư giễu cợt ai khi đưa ra một vài cảm nhận của ḿnh về bài thơ. Tôi cũng không biết t/g bài thơ là ai, có thể đó là 1 người bạn tôi đă biết, hoặc 1 người anh , người chị tôi đă biết và cũng có thể t/g cũng biết tôi là ai. Tại sao tôi phải giễu cợt họ?
- Tôi cũng không quan trọng việc trong mắt hamy tôi là người như thế nào, cũng như bạn là người như thế nào.
HY, mỗi người mỗi cảm nhận, mỗi cách diễn đạt phải không HY.
Bé My c̣n bé, nhưng đă có những cảm nhận rất riêng. Cm này của HY khiến bé hoảng đấy!
Mọi lời khen chê , phân tích phê b́nh đều có mục đích chung là làm cho cuộc sống thêm phần đa dạng và hoàn thiện hơn
V́ thế mỗi người tùy theo tŕnh độ , tuổi tác , hoàn cảnh sống....mà sẽ có 1 cái nh́n khác nhau 1 cảm nhận khác nhau dù rằng chỉ là trong 1 sự việc
HM ơi , Bé đừng mẫn cảm quá .Cô 4 nghĩ đó là cơ hội cho ḿnh nh́n nhận và học hỏi thêm đó . Lớn lên 1 chút Bé sẽ thấy cuộc sống này là muôn màu chớ chẳng phải chỉ 1 màu hồng như trong cổ tích , v́ thế nó rất đẹp mặc dù có những gam màu tối tương phản
Thực sự Cô 4 rất thích lời b́nh của HY , sâu sắc và dí dỏm
Chúc HM luôn vui và học tốt
Hoài Yến
08-10-10, 03:03 PM
Chỉ mong Hà My hiểu rằng đây là một cuộc tranh luận chứ không phải là tranh căi. Mọi ư kiến cá nhân không ǵ khác ngoài mục đích đóng góp, xây dựng. Có thể trong khi tranh luận sẽ xảy ra những mâu thuẫn, bất đồng quan điểm nhưng hy vọng rằng đừng v́ thế mà mất hoà khí dẫn đến những suy nghĩ không thiện cảm.
Đúng như Hà My, cô PL, cô CMQ4, Chú Nhím, Chú Lữ Khách…nói th́ đối với mỗi bài thơ, mỗi người sẽ có mỗi cách hiểu, cảm nhận khác nhau. Không bít rằng HY nói câu này có sai hay không nhưng theo HY, việc dẫn đến t́nh trạng mỗi bài thơ có những cách cảm nhận khác nhau (hoặc cách hiểu khác nhau, có thể cả hiểu sai lệch) đó là do “lỗi” của chính t/g chứ không phải của người đọc. Đành rằng việc cảm nhận là hoàn toàn “chủ quan” thế nhưng tôi đâu phải là tác giả? Tôi chỉ đọc những ǵ t/g viêt và cảm nhận “nó” ra là thế, tôi làm ǵ có lỗi??? Cái chính là t/g phải biết viết, biết thể hiện ra sao cho người đọc hiểu đúng, hiểu đủ, hiểu chính xác ḿnh đang muốn nói ǵ…Thiết nghĩ đó mới là cái hay của người cầm viết
Lại nói về việc “cảm nhận”, có lẽ chẳng có 1 lư thuyết nào có thể “định nghĩa” để mỗi người lấy đó làm barem, rằng tôi phải hiểu thế này, phải cảm nhận thế này…Mà đó là tuỳ ở sự trải ngiệm, ở tâm hồn, cảm xúc của mỗi người. Người ta thường miêu tả khi “hôn” :D là đê mê, nâng nâng, ngọt ngào, đắm say…Nhưng đê mê thế nào? Nâng nâng ra làm sao, ngọt…như đường không th́ “chỉ có ḿnh ḿnh biết thôi”. Người khác cảm thấy thế nào làm sao ta biết được. Chẳng hạn như tôi, chưa từng hôn ai bao giờ :D, đê mê, nâng nâng thế nào ư? chắc cũng chỉ như vừa làm vài chai cuốc lủi, hoặc mới bắn xong bi thuốc lào… phê ḷi cả mắt, dăi rớt tùm lum là cùng :). Nhưng với người khác th́ sao, như anh Nothing, anh Huyzoo chẳng hạn, xung quanh lúc nào chẳng có 3-4 cô chân tay dài ngoằng, anh ấy cảm thấy thế nào th́ chắc anh ta cũng chẳng nói cho ai biết đâu. :D
Một lần nữa xin Hà My đừng v́ những ǵ tôi nói mà “giữ ở trong ḷng” , huề nhé :cutesmile:
/ps híccc Dạo này em có tật hay nói nhiều, chết em mất
Đông Dung
08-10-10, 03:07 PM
Anh HY viết hay và đặc biệt chém gió được nhiều người quá...^^
HM cũng đừng nghĩ ngợi trẻ con nhé, không ai xem HM là chàng hề đâu, chúng ta cùng góp ư, tṛ chuyện để hoàn thiện bản thân hơn thôi.^^
Yêu nv quá đi:luoi:
Nothing
08-10-10, 03:19 PM
Chẳng hạn như tôi, chưa từng hôn ai bao giờ :D, đê mê, nâng nâng thế nào ư? chắc cũng chỉ như vừa làm vài chai cuốc lủi, hoặc mới bắn xong bi thuốc lào… phê ḷi cả mắt, dăi rớt tùm lum là cùng :).
Thằng này điêu thật, mày bảo biết hôn từ khi mới học xong mẫu giáo, nụ hôn đầu tiên mày phê đến nỗi ngă ngửa ra sàn nhà, giờ lại bảo chưa hôn ai bao giờ
Nhưng với người khác th́ sao, như anh Nothing, anh Huyzoo chẳng hạn, xung quanh lúc nào chẳng có 3-4 cô chân tay dài ngoằng, anh ấy cảm thấy thế nào th́ chắc anh ta cũng chẳng nói cho ai biết đâu. :D
Thêm cái tội vu khống anh nè ku, mày nói anh Rồ mà cứ kéo anh vào là sao, hề hề
Anh cũng nói chuyện với Hamy rùi, mong rằng cô bé hiểu và sẽ sớm trở lại vui vẻ đúng như Hamy ngày nào.
Một bài thơ có nhiều cách cảm nhận khác nhau, tác giả và cả người đọc đều mong muốn được đọc, được xem, được hiểu cách cảm nhận về bài thơ đó của người b́nh thế nào, mỗi góc độ b́nh luận sẽ góp phần làm phong phú cách cảm nhận về bài thơ
Mong rằng từ giờ sẽ chỉ thấy những bài b́nh, những ư kiến về các bài thơ dự thi tại topic này, mỗi người 1 góc nh́n khác nhau, chúng ta trân trọng điều đó và tránh dùng những từ hơi thái quá.
Mọi người cùng vui nha, vào diễn đàn là để xả stress mà
Không kéo vào sao được HY ha, hai người đấy chuyển giới yêu nhau mờ. Thing la chi HY tội nghiệp.
Thành phố nơi tôi sinh ra một ngày có cả bốn mùa. Có thể chính v́ lẽ đó nên những người đă sống ở đây lại không cảm thấy sự chuyển mùa một cách rơ nét nhất. Tôi nhớ đến Hà Nội , và tôi nhớ đến anh .. Thoảng trong tâm trí như c̣n vọng lại một vài ḍng thơ mang đậm nét của sự chuyển mùa
Hay chăng em mùa thu lại về
Cây rũ lá đứng tần ngần trước cửa
Hà Nội vào thu, các tán cây như đang rũ ḿnh tháo bỏ những tàn lá úa. Lá bay ngập đường Hoàng Diệu tạo thành một tấm thảm cho mỗi bước chân qua. Tôi và anh đă từng đi dạo , tay trong tay trong cơn mưa lá . Lá rơi trên vai anh… lá vương trên tóc tôi…và khi đó tôi đă ước thời gian ngừng lại khi anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc tôi..
Gió heo may tràn về trên từng nẻo phố. Nằm trong căn gác nhỏ nghe hơi lạnh đă dần về miên man trong hơi thở của đất trời. Trong không gian đêm vắng , mọi thứ âm thanh đều lắng xuống để nhường chỗ cho tiếng gió nhẹ đưa qua khe cửa , để hương hoa sữa nồng nàn lên ngôi ngự trị.
Đêm khẽ lạnh, thoảng thơm mùa hoa sữa
Lối thu về mươn mướt gió heo may...
Tôi và anh đă cùng nhau đi qua bao con phố của thành phố này. Khung cảnh thật cũ, con người vẫn vậy. Thời gian như ngưng đọng lại trên mỗi cành cây, ngọn cỏ, trên mỗi nóc nhà, nếp phố nơi đây… hay chính t́nh yêu chớm nở giữa tôi và anh đang ngưng đọng lại , như gió heo may quyến luyến , như hương hoa sữa nồng nàn , như ánh đèn quyện lại nơi đây
Anh dắt em đi dưới những hàng cây
Trong im lặng ngọn đèn vàng rủ bóng
Cánh cửa khép phía thời gian ngưng đọng,
Cầm tay nhau chẳng nói được điều ǵ…
Có lẽ t́nh yêu đầu không phải ai cũng có được như ước nguyện, tôi xa anh v́ mọi điều phải như thế. Thành phố nơi tôi sinh ra như thể chính là nơi tôi thuộc về. Nhiều khi tôi tự hỏi , liệu anh c̣n đi về trên những con phố đó , liệu anh có c̣n nhớ đến tôi mỗi khi thấy hoa sữa nở trên tường nhà đầu ngơ, liệu anh c̣n khắc khoải mỗi khi thấy mùi hương hoa sữa … Nhưng chỉ có một điều tôi tin rằng .. Hà Nội. thành phố của thời gian sẽ măi lưu giữ những ǵ đă có trong tôi.
Có ai ngờ từ đó măi chia ly…
Thu lỡ hẹn mấy mùa vàng trước ngơ,
Anh vẫn về lối có cây hoa sữa,
Nơi mùa thu lặng lẽ bắt đầu…
Ôi, sao em nhớ anh thế nhỉ?
( Cám ơn tác giả đă có một bài thơ thật hay, ṭ ṃ ghê chẳng biết bài này của Mem nào nhỉ? )
Chị Hải Yến!
Em định không trả lời chị nhưng giờ không nói không được…
Cho em xin lỗi v́ cứ tưởng tên Hải Yến là chị… Nhưng giờ lỡ rồi cho em gọi vậy luôn đi…
Em hiểu ḿnh nên chẳng dám tranh luận cùng chị đâu chị ơi. Bởi vậy, có giữ thiện cảm hay không th́ em hổng dám chắc…
Theo em, mỗi bài thơ cho mọi người cảm nhận khác nhau nhưng nói như chị như thế, chắc mai mốt thiên hạ hổng ai dám mang thơ ḿnh ra dự thi nữa đâu v́ sợ bị mang lên bàn mổ để xẻ thịt …Và người cầm viết hay th́ đó là những nhân tài rồi, vậy những nhỏ tài lanh như em chẳng hạn “chuyên trốn trường bỏ lớp” sao dám đèo bồng dự thi? Chị là người nói rất thẳng – như ngưồi ta thường nói “thẳng mực tàu đau ḷng gỗ” Nhưng chị có bao giờ nghĩ đến nỗi ḷng của tác giả khi đọc lời nhận xét “đầy dí dỏm” của chị. Nó cứ như ……….người ta, mới có hai mươi tuổi đầu mà t́nh trường đă phiêu lưu, từng trải để rồi mang tâm sự vào thơ như một lời than thở… “thất t́nh”?
Khi học ở trường, em thấy thầy cô giáo khi phê b́nh một bài văn của học tṛ cũng chưa hề có giọng điệu như chị, nên em thật lạ lùng …Em đâu nói chị có lỗi nhưng cớ sao chị lại bảo nhận xét của em hay hiểu biết của em về bài thơ đó là vô ích…Chị nói mà hổng sợ người khác đau ḷng ǵ hết. Riêng em, một nhỏ tài lanh, vốn từ chẳng là bao, bởi vậy em không dám tranh luận cùng chị đâu. Nhưng hôm nay, đọc những ḍng của chị em hổng hiểu ǵ hết nào là “vài chai cuốc lủi, hoặc mới bắn xong bi thuốc lào… phê ḷi cả mắt, dăi rớt tùm lum …”. Em đọc mà chẳng hiểu chị nói ǵ, chỉ biết rằng chị đang khoe ḿnh chưa từng hôn ai! Chuyện riêng mà đi khoe …thấy ḱ ḱ…
Như lời chị nói là em với chị đang tranh luận. Nhưng em đính chính lại là chưa hề đâu, mà giống như chị đang chỉ cho em hiểu rơ việc làm của ḿnh, nên em vô cùng cảm ơn chị. Em với chị huề nhau ư? Cái đó em hổng hứa…Thôi em hết tài lanh rồi, hổng trả lời kể từ đây…
Hi vọng chị không cho những lời em nhắn với chị là việc làm của Dă Tràng...
(P/S: Em gọi Hải Yến là chị và tự dưng em thấy thích v́ cái ngộ nhận của ḿnh)
Nhỏ xin cảm ơn t́nh cảm mà những người thân dành cho nhỏ, trừ mấy người nhỏ ghét ra nghen!
Hoài Yến
08-10-10, 09:58 PM
Thôi th́ HM nghĩ sao tuỳ ở HM thôi. Trị là trị cũng không có muốn ép em phải thế này hay thế kia. Em có ghét trị cũng không sao cả mà.
/ps Hy vọng sau này “Trị Em” ḿnh không phải “đối đầu” với nhau như thế 1 lần nữa.
Thân!
:surrenders:
Quán bên lề T́nh Thu các bạn ạ. Mùa thu xinh đẹp, đừng để mùa thu buồn v́ những điều không nên có.
@Hà My, em sa đà rồi đấy.
Một bài thơ có thể sẽ được cảm nhận ở nhiều khía cạnh tùy người đọc Hà My ạ. Lắng nghe để hiểu tác phẩm sáng tác này trong mắt người đọc mang dáng vẻ như thế nào. HM nên hiểu vấn đề ở khía cạnh tích cực. Trong trường hợp này, sự tự ái là không nên có!
Miên Miên
09-10-10, 01:42 PM
MTTD - 45
C̣n không em
Nao ḷng quá
Nồng nàn mùi hoa sữa
Lâu lắm rồi
Nỗi nhớ chợt ngủ quên
Nghe trống vắng h́nh bóng của đêm
Yêu thương cũ tràn về theo cơn gió
........................
MM thích nhất là đoạn này...Đọc xong,cảm giác vừa quen, vừa lạ, thấy bâng khuâng và hơi chơi vơi nữa....
Cảm ơn tác giả nhiều....
" Chỉ c̣n mùi hoa sữa nồng nàn trong căn pḥng nhỏ, đêm cuối thu, trăng lạnh mờ sương..."
ngochai
12-10-10, 09:19 PM
C̣n không em
Sương về trên ngọn cỏ
Lối nhỏ thân quen
Ánh đèn le lói
Ôi ... đôi môi ngọt ngào ngày ấy ...
C̣n không em ???
VỀ MIỀN TRUNG
14-10-10, 11:27 PM
Hoài Yến trêu chi bé Hà My vậy ta :rang:
cháu nó mới zô cấp III.
Cuộc thi của chúng ta sắp đến hồi kết thúc rồi cả nhà ơi...
Các anh chị và các bạn nào c̣n đang dự định gởi bài th́ ḿnh nhanh tay lên nhé!
Cuộc thi sẽ ngưng nhận bài vào 24 giờ ngày 7/11/2010.
Tường Thụy
05-11-10, 07:34 PM
Hôm nay táy máy đọc một số bài thơ dự thi, có mấy bài h́nh như ḿnh đă đọc ở đâu rồi. Thử t́m kiếm ở google th́ thấy đúng.
Buồn thật
Hôm nay táy máy đọc một số bài thơ dự thi, có mấy bài h́nh như ḿnh đă đọc ở đâu rồi. Thử t́m kiếm ở google th́ thấy đúng.
Buồn thật
Những bài như vậy là phạm quy rồi đó Anh TT
Anh có thể thư riêng cho BTC để gỡ những bài phạm quy xuống cho đúng những ǵ BTC đưa ra
Đông Dung
05-11-10, 08:11 PM
Hôm nay táy máy đọc một số bài thơ dự thi, có mấy bài h́nh như ḿnh đă đọc ở đâu rồi. Thử t́m kiếm ở google th́ thấy đúng.
Buồn thật
Chẹp...thông báo đă đưa ra, ai làm thế th́ đúng là khiến ta buồn thật...cuộc thi sắp kết thúc, lại nghe tin này, buồn hơn..!!
Tường Thụy
05-11-10, 11:37 PM
Chẹp...thông báo đă đưa ra, ai làm thế th́ đúng là khiến ta buồn thật...cuộc thi sắp kết thúc, lại nghe tin này, buồn hơn..!!
HK yên tâm, khoảng ngót chục bài thôi mờ.
:luoi::luoi:
Đông Dung
05-11-10, 11:48 PM
HK yên tâm, khoảng ngót chục bài thôi mờ.
:luoi::luoi:
mừng là chỉ mới ngót chục bài, chưa trên phải không anh?
hơ hơ
Tường Thụy
05-11-10, 11:58 PM
mừng là chỉ mới ngót chục bài, chưa trên phải không anh?
hơ hơ
Có thể trên nhưng không phải là tất cả :khocloc:
Đông Dung
06-11-10, 12:00 AM
có những bài của heo đó nữa mà anh!!
nếu bài heo mà có ở trên google hay topic nào đó th́ đúng là bị tuồn ra rồi..:snicker::snicker:
Có một, 2 bài mượn câu của chị ǵ đó ở nv ḿnh, quên nick roài...^^
Hoài Yến
06-11-10, 12:12 AM
Heee, vậy là mấy bài hay sẽ bị loại v́ không hợp lệ. Ḿnh càng có cơ hội đoạt giải kekeke :snicker:
Heee, vậy là mấy bài hay sẽ bị loại v́ không hợp lệ. Ḿnh càng có cơ hội đoạt giải kekeke :snicker:
Đoạt giải th́ vào sg chơi 1 chuyến ha HY...
hoatigon208410
07-11-10, 09:12 AM
Anh ....(Lẽ ra Gôn phải gọi là "chú" th́ đúng lư hơn >"< )...
2h chiều hum qua điện thoại để nghe a đọc cho bài thơ này....
MTTD - 79
Nắng thu
Hăy gửi cho tôi chút nắng vàng
Nơi phương Bắc đó lúc thu sang
Để tôi cảm nhận mùi hoa sữa
Phảng phất trong đêm lúc vắng nàng
Tôi biết rằng tôi đă vội vàng
Hỏi xin vạt nắng lúc thu sang
Nhưng tôi không thể không xin nó
V́ ở trời Nam mưa đă tan
Hăy gửi cho tôi chút nắng vàng
Để tôi ôm nó lúc lang thang
Tôi ôm chút nắng vàng trong áo
Để thấy t́nh tôi đang chứa chan
Tôi biết v́ sao lại yêu nàng
V́ sao tôi lại thích lang thang
Bởi v́ tôi biết ḷng tôi đă
Say đắm hồ thu sóng mắt nàng..
Thơ a muôn đời vẫn thế... vẫn hơi buồn.. xao xuyến... và cũng mang nặng lắm những tâm tư..
Lần đầu tiên...
Anh nói bước chân lăng tử của anh chẳng vương vấn ǵ cả..
Tại sao bây giờ anh lại vương vấn cảnh thu ? Mùa thu vàng của HN.. với nắng vàng.. với cả hương vị nồng nàn của hoa sữa...
Gôn thích cái âm điệu của bài thơ, thích cả nó qua giọng đọc của anh....trầm buồn... và xao xuyến...
Vẫn biết là ḿnh đă vội vàng.... nhưng vẫn vương vấn, vẫn ôm ấp, đợi chờ một cái ǵ đó... vẫn lang thang...
T́nh yêu muôn đời vẫn cứ thế..
Biết buồn, biết nhớ, biết khổ đau... mà người ta vẫn đợi.. vẫn chờ... vẫn yêu.. vẫn nhớ..
Bài thơ miên man quá.. đọc ...cứ như bị nhấn ch́m vào một lớp khói sương mờ ảo ..... có hiểu đấy... nhưng lại chẳng thể cất được lên bằng lời những cảm giác của ḿnh....
vBulletin® v3.8.7, Copyright ©2000-2024, vBulletin Solutions, Inc.