PDA

View Full Version : Một chữ NỢ


amthanhmoi
13-10-10, 05:33 PM
Nó loay hoay không biết có thể viết ǵ ở NV? Không biết làm thơ - một nét chủ đạo xuyên suốt nổi trội ở NV. Nó đành xin một khoảng trời riêng trong "TÙY BÚT" theo lời "mách" của bạn. Nó chẳng biết những ǵ ḿnh viết có phù hợp với Tùy bút hay không, thôi th́ mong rằng những ǵ nó viết, nó suy nghĩ... sẽ được gọi là tùy bút.

Nó bước vào Nguyệt Viên trong một t́nh cảnh khá bi đát khi mà nó chưa làm tṛn bổn phận của một người con, một người mẹ và 1 người vợ... Những khao khát để được làm tṛn 3 nghĩa vụ trọng đại lớn trong cuộc đời của nó không thể chỉ do 1 ḿnh nó mà có thể làm được. Khát vọng th́ có, mong muốn th́ nhiều... nhưng rốt cuộc vẫn không lại hoàn không. Nó "nợ" với bố nó v́ bố nó cả đời chỉ mong mỏi được thấy con gái ḿnh được hạnh phúc mà theo bố hạnh phúc đó chính là 1 gia đ́nh ấm áp, nó không bị trơ trọi lẻ loi đi một ḿnh trên con đường c̣n lại của cuộc đời. Nó "nợ" với cô con gái yêu là chưa thể t́m cho con một người bố dượng yêu thương nó, yêu thương cả con nó. Và hơn hết nó "nợ" với những người phụ nữ đơn thân như nó một ước nguyện chứng minh rằng người phụ nữ có thể thất bại ở lần đầu nhưng cũng có thể t́m được một hạnh phúc viên tṛn ở lần sau. Nó "nợ" với bạn bè v́ biết bao lời mời gặp gỡ, chia sẻ bởi nó chưa thể t́m được sự yên b́nh để có thể cười với bạn mỗi khi gặp, nó không muốn mang 1 nụ cười méo mó để đến với bạn bè của nó...
Mỗi khi nó buồn hoặc mệt mỏi... nó thường t́m đến một giấc ngủ để rồi khi tỉnh giấc nó thấy ḿnh sảng khoái hơn, minh mẫn hơn. 19g30 cho đến 8g sáng nay, rồi từ 13g chiều nay đến 16g... nó giành hết thời gian để ...ngủ. Nó thèm rằng trong giấc ngủ nó sẽ lạc vào một giấc mơ đẹp và được sống trong giấc mơ đó đi suốt cuộc đời. Nhưng lạ thật, nó chẳng thể mơ... Thôi th́ khi tỉnh lại mơ vậy. Sống ở trên đời con người cần có ước mơ, ước mơ để rồi phấn đấu để thành hiện thực. Nó đă ước mơ nhiều thứ trong cuộc đời từ những thứ rất nhỏ thôi, 1 cái máy điện thoại thật hiện đại, 1 cái máy tính xách tay xịn, 1 chiếc xe máy phù hợp với nhu cầu của nó và hơn thế là 1 ngôi nhà ở đất Hà Nội mà nó mua chính bằng đồng tiền mồ hôi sức lực của nó... Nó đă thực hiện được rồi đấy thôi. Nhưng nó biết nó c̣n một chữ nợ to đùng đó là được thực hiện thiên chức của một người đàn bà... Nó vẫn chưa làm được. Trong bóng tôi liệu có t́m nổi 1 ánh sáng cho cuộc đời? Trong giông tố liệu có lành lặn một trái tim nguyện vẹn để đi đến b́nh yên? Mỗi ngày mới sẽ là một niềm vui mới. Nó đặt cục gạch nơi đây và mong rằng những bài viết mới sẽ chỉ là những niềm vui và không c̣n những nỗi buồn đi qua...

amthanhmoi
13-10-10, 05:50 PM
http://ca5.upanh.com/14.627.18860152.Xfh0/p1011852.jpg

Sáng nay nó đi làm nó chợt gặp 1 đám cưới bên đường, trang trí hoa thật đẹp, thật lộng lẫy. Con người bây giờ thật cầu kỳ nhưng cũng thật lăng mạn. Kể ra được bước vào một cánh cửa mở rộng toàn hoa lộng lẫy như vậy cũng đáng để tự hào chứ nhỉ?
:congratulate::congratulate::congratulate:

Bụi đường
13-10-10, 06:23 PM
Chia sẻ cái "Nợ" cùng ATM nè. Theo Bụi nghĩ, dường như mỗi chúng ta khi được sinh ra đều đă xem như mang một món "nợ" với đời . Cái nợ ấy cứ ngày càng lớn dần lên cùng với năm tháng, và rồi cứ vô t́nh theo cấp số cộng mà nó h́nh thành, ngay chính bản thân ḿnh cũng không hề hay biết. Thôi th́ suy nghĩ mà làm ǵ để thêm năng ḷng, đến cả một đại cường quốc Hoa kỳ c̣n mắc nợ huống chi là ḿnh.
Bụi đây cũng nợ ngập đầu...một ngày mở mắt ra đă phải làm việc, làm việc v́ nợ...Thôi th́ cứ sống cùng với nợ vậy...cho đến khi...trả hết nợ!
Cái nick của ATM rất là lạc quan. Cái nick ấy làm cho B có thể nghe được cả một bản hợp âm của một ngày mới bắt đầu...tiếng c̣i xe, tiếng rao hàng, tiếng í ới chào nhau đầu phố, tiếng nhạc rộn ràng đâu đó từ quán, tiếng xào xạt của lá cây khô, và cả tiếng ḷng của ai....!
Sống là phải "nợ" phải không bạn?!
Vài ḍng suy nghĩ vui cùng ATM, có ǵ không phải mong bạn bỏ qua cho nhé!

amthanhmoi
13-10-10, 10:17 PM
[/B]

Bụi đường viết hay thế ! Cảm ơn những cảm nhận của bạn. Chắc chắn được làm bạn của bạn sẽ rất thú vị bởi những cảm nhận và suy nghĩ của bạn.

Thu Phong
14-10-10, 12:04 AM
.
Nguyệt Viên có blog.
Em có thể viết ở đó nếu thấy thích.
Chúc vui nhiều nhé.

amthanhmoi
14-10-10, 12:13 AM
Chị à. Blog em giành riêng cho NKK rồi. Không lập thêm cái nữa đâu! V́ ở đó em đă có những người bạn tuy chưa hề gặp mặt nhưng đă thân thiết qua những lời trao đi đổi lại. Nơi đó là 1 "góc riêng" của em và chỉ ở NKK thôi ạ!
:hi::hi::hi:

phale
14-10-10, 05:37 AM
Vào xem cục nợ của ATM, ngẫm nghĩ...
PL th́ thường cho là mọi thứ nằm trong định mệnh, nên cũng không day dứt nhiều về những ǵ được - mất.
Buồn th́ khóc, vui th́ cười và cứ thế mà đi thôi. Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều nhỏ nhặt nhất, ngay cạnh ḿnh ATM nhỉ?

PL thích 2 câu này:

Ngoảnh nh́n cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không

Chúc ATM t́m thấy được b́nh yên trong hỗn độn cuộc sống này và vui với những ǵ ḿnh đang có nhé!

amthanhmoi
14-10-10, 04:32 PM
Vào blog của bạn là nhà thơ Trang Thanh - 1 người đồng cảnh ngộ. Thấy cô bạn có bài tùy bút hay mang về NV cho mọi người cùng đọc. Có lẽ cũng có đôi chút thấy đồng cảm từ những ḍng tản mạn...

Nhật kư của nàng quyến rũ

Nàng xinh xắn và quyến rũ, có tri thức và lăng mạn, lại làm cái nghề cũng có tí tiếng tăm trong xă hội: nghề báo. Nàng sống độc thân. Cơ hội đi đây đi đó cũng như cơ hội thể hiện sự quyến rũ cả về h́nh thức lẫn nội tâm của nàng, v́ thế càng được nhân lên. Có khá nhiều đàn ông vây quanh nàng. Đủ kiểu. Tha thiết chân thành (cái này không đo được bằng máy, nên không biết có thật hay không - chỉ nghe họ bảo thế) cũng lắm. Ỡm ờ “buông câu, thả mồi, rắc thính”, cũng nhiều.

Mấy người “tha thiết chân thành” thường ra vẻ “nhân danh t́nh yêu chân chính”, rằng yêu là yêu, chỉ biết yêu thôi, không giải thích, không chứng minh, không nghĩ ngày mai, không cần ǵ cả, hăy cứ trân trọng giây phút này… Với cái triết lư xả thân ấy, họ tưởng nàng là cô gái 17, chỉ biết bay bổng trên chín tầng mây với ngọt ngào những lời yêu có cánh.

Mấy người ỡm ờ buông câu thả mồi rắc thính thường là mấy kẻ hời hợt, nông cạn, trông nàng hơi điệu đà lại mơ màng, ngơ ngác như mười tám đôi mươi (trong khi nàng 40), lại tưởng nàng chắc cũng nhàn nhạt đèm đẹp và nông nông, giống họ. Lại nghĩ tuổi này c̣n độc thân, sống thế nào chả được, cốt vui. Họ tưởng nàng như quán trọ, ai muốn ghé th́ ghé.

Thời buổi mà các kiểu ăn nhanh yêu nhanh và quên nhanh, sống gấp và bất chấp, đang ra sức len lỏi tận sâu tận gốc vào từng “tế bào xă hội”, không ít kẻ dám đề nghị thẳng thắn với nàng về một mối quan hệ thuần túy nhu cầu “cơm ăn nước uống” (!). Mấy người này cũng thường giở ra cái triết lư ngắn gọn mang tên “đơn giản hóa vấn đề”. Họ nói họ sống đơn giản - không ḷe loẹt, không ṿng vo, không “đeo hoa giả”, có chăng là quá trần trụi về mức độ sống sượng của sự thật. Nàng chẳng vội chụp mũ cũng chẳng định kiến ǵ, nhưng quan trọng, nếu kiểu sống đó có là một giá trị, th́ chẳng phải giá trị đó đă quá phản cảm với một người c̣n coi trọng những thang giá trị cổ điển như nàng.

Bởi thế mà nàng… cứ độc thân!

Cũng bởi thế, những “cây si” vây quanh nàng ngày càng nhiều. Ngày nào cũng có một vài người muốn gặp nàng. Ngày nào cũng có dăm cái tin nhắn ba cuộc điện thoại mời khi th́ cà phê khi th́ ăn trưa, thậm chí có những cái tin không ngần ngại rủ nàng riêng tư t́nh cảm. Bực bội lắm th́ thêm ức chế vào ḿnh, buồn bă lại càng khổ hơn. Thi thoảng đốp thẳng vào mặt một vài kẻ dở hơi giả dối nào đó, th́ mang tiếng là đáo để, nanh nọc, kiêu kỳ. Đôi lúc nàng nghe lời bạn bè, cũng mở ḷng ḿnh ra một chút. Th́ một ngày nọ, nàng nhận được ba “cú” bày tỏ t́nh cảm liền như thế này.

Sáng.

Trong cữ cà phê thường ngày với cô bạn gái, có một gă thường nói là “hâm mộ” nàng, nhắn tin cho nàng: “Em có tác phẩm ǵ mới cho anh đọc với. Bài báo hôm nọ em viết hay, làm anh xúc động quá”. – “Anh cứ vào mạng internet t́m là có” – nàng trả lời, bao giờ cũng chỉ lănh đạm một kiểu như vậy. “T́m thế nào hả em?’ – “Anh vào google.com.vn gơ tên em” (Nàng vốn cũng có chút nổi nênh, tên nàng gắn với các bài viết tràn ngập trên thế giới ảo). – “Nhưng google là ǵ hả em? Mà sao lại gơ?”. Nàng ngán ngẩm, chẳng thèm trả lời. Cô bạn ngồi bên nàng, vớ lấy điện thoại, nhắn: “Google là “cút, bai”!

Trưa.

Chuẩn bị đi ăn cùng các đồng nghiệp, nàng bỗng có một cuộc gọi. Nàng chẳng ngại ngần ngồi tṛ chuyện ngay trong pḥng làm việc, các đồng nghiệp nghe qua cung cách nàng nói th́ biết ngay đầu dây bên kia là một “cây si”.

“Lúc nào em rảnh, anh mời em đi ăn trưa. Anh rất thích những bài em viết”. - “Cảm ơn anh, em cũng bận lắm”. “Em phải viết nhiều không?”- “Nhiều anh ạ. Ngày nào cũng phải viết”. – “Ui trời, viết th́ có ǵ đâu, để lúc nào anh viết giúp cho, đừng tưởng nhé, anh cũng viết hay đấy, trước đây cũng cộng tác với một vài tờ”. – “Thế tốt quá ạ”. “Mà hôm nay em viết bài ǵ, cứ vào mạng copy một tí là xong ngay ấy mà, thời gian dành mà vui sống cho ḿnh em ạ”. – “Ô sao anh nói thế, anh nhầm rồi, em viết những thứ mà không thể copy paste được anh ạ?” – “Th́ anh thấy báo nào chả thế, toàn giống nhau”. – “Nhưng em không viết kiểu đó anh ạ. Anh lại c̣n dạy cả nhà báo copy paste nữa, tự ái rồi đấy”. – “Thế em viết kiểu ǵ, cho anh đọc vài bài anh xem”. – “Anh vào mạng mà đọc”. – “Mạng ǵ hả em?” – “Ồ, internet chứ c̣n mạng ǵ nữa” (Nàng có vẻ hết kiên nhẫn). – “Vào thế nào, anh có vào thế bao giờ đâu!”. – “Ồ, sao anh là dân công nghệ thông tin?” – “Đúng rồi, nhưng anh chỉ biết trong lĩnh vực của anh thôi”. - “Và biết cả copy paste nữa phải không? Anh phải học lại lư thuyết ba hoa một cách có hệ thống trước khi đi ḷe nhà báo nhé” – nàng nói. “Cây si” của nàng mất tăm mất dạng luôn từ đó.

Chiều.

Nàng đang lang thang trên mạng, một cái nick name bỗng đâu nhảy xổ ra màn h́nh đề nghị được nàng chấp nhận add nó vào danh sách bạn bè của nàng. Nàng lướt qua, không thấy nhắn nhe ǵ, chẳng biết là ai, thoáng ghét, nhưng cái nick cũng ra vẻ người lớn, ừ th́ add, không th́ biết đâu, là người quen, lại mang tiếng bất lịch sự.

Một cửa sổ nhảy ra: “Chào em!”. Nàng hỏi: “Xin lỗi, ai gơ cửa nhà tôi thế nhỉ?”. – “Anh là bạn em”. – “Ồ, tôi đang được hân hạnh nói chuyện với bạn nào thế nhỉ?”. – “Anh là người ngưỡng mộ em, muốn được kết bạn”. “Cám ơn anh. Mà sao biết tôi mà ngưỡng mộ?”. “Biết em qua mạng, nên muốn làm bạn với em. Em đang làm việc ở đâu?” – “Tôi làm báo, Hà Nội. Không biết tôi là ai sao ngưỡng mộ? (Nàng miễn cưỡng nói năng nhát gừng). Mà anh là ai, đường đột đến nhà tôi th́ phải “trích ngang lư lịch” cho tôi biết phép lịch sự chứ nhỉ”. – “Th́ là bạn em mà”. – “Xin lỗi anh, tôi không muốn nói chuyện với người không quen. Tôi hết kiên nhẫn rồi đó”. – “Thế chồng em làm ǵ?” – “Tôi không có chồng”. – “Em cứ đùa”. – “Anh muốn kết bạn với tôi hay chồng tôi?”. – “Em đừng đùa anh nữa. Anh có đọc mà, biết em mà, anh thực sự ngưỡng mộ em”. – “Anh biết ǵ, đọc ǵ, xin lỗi anh, tôi không phải con nít”. - “Th́ anh đang vào mạng đây thôi!” – “Này anh, thật ngớ ngẩn, mạng c̣n bao la lắm, anh mới tiếp cận được với tṛ chát chít của con nít thôi. Out đi!”.

Chẳng biết hắn có out không, nàng đă out trước. Sự bực tức tột độ khiến nàng có phần bất lịch sự. Nhưng nếu là nàng, tôi sẽ c̣n phải bất lịch sự hơn thế.

Bác Cả Phiếm

Bụi đường
14-10-10, 04:37 PM
Bụi đường viết hay thế ! Cảm ơn những cảm nhận của bạn. Chắc chắn được làm bạn của bạn sẽ rất thú vị bởi những cảm nhận và suy nghĩ của bạn.

Bụi cũng rất vui nếu được làm bạn với ATM v́ những suy nghĩ của bạn rất sâu sắc!:infatuated:

amthanhmoi
16-10-10, 03:20 AM
Ngày 17.10.1998 bé con sinh ra đời. Lúc đó mẹ chưa bao giờ ư thức được là 1 người mẹ, bế con mẹ c̣n cảm giác như sắp rơi con ra khỏi tay vậy... Thế mà đă 12 năm tṛn rồi đấy bé con nhỉ. ÂTM post lại 1 bài viết về con gái trong vô vàn những bài viết mà ÂTM đă giành những t́nh cảm của ḿnh cho bé. Giờ th́ bé đă lớn quá rồi. Bé làm cho mẹ giật ḿnh v́ những suy nghĩ mạnh mẽ và quyết đoán của bé. Có lẽ bé hơn mẹ...

Chẳng v́ một ngày đặc biệt ǵ tự nhiên muốn viết về con mà thôi khi mà một cô bạn đồng nghiệp nói: Em thấy thương MA quá! Cuộc sống và hoàn cảnh đă khiến nó tự lập và bản lĩnh...
Nghe người bạn đồng nghiệp kể về con của cô ấy, em bé PA. Từ khi em bé ra đời được sống trong một gia đ́nh chan ḥa tiếng cười, trong sự chăm sóc, vỗ về của ông bà ngoại, của hai d́ em mẹ và của bố mẹ em. Em nghịch ngợm và đă quen với cái sự được chiều chuộng. Mẹ của em sẵn sàng mua cho em 1 lô xích xông quần áo, váy vóc đẹp. Mẹ em đi Trung Quốc về, PA dược mua cho bao nhiêu váy vóc và tới 4 – 5 đôi giầy, dép các loại. Không có mẹ em th́ em có ông bà ngoại, có bố chăm, có khi em không có mẹ lại thấy ngoan hơn là có mẹ…
C̣n con mẹ th́ sao??? Mẹ đă chảy nước mắt khi thấy con cố gắng níu kéo mọi t́nh cảm của bố và mẹ. Con đă đặt tay mẹ vào tay bố. Đă chảy những giọt nước mắt cầu xin để giữ chân bố lại nhà trong đêm giao thừa cuối cùng có bố và mẹ đi cùng con… Vẫn biết ḷng con là như vậy, nhưng những ǵ cố gắng nhất mẹ cũng đă làm cho con rồi, con biết không? Con của mẹ thật thương.Cuộc sống đă khiến con của mẹ phải lớn trước tuổi khác với những đứa bạn của con. Đi học cả ngày, về tới nhà lại giúp mẹ nấu cơm, rửa rau, rửa bát, đi đổ rác, lau nhà, rang cơm... C̣n nhớ mẹ mệt ốm, con tự động xuống rang cơm với trứng để ăn sang, rồi ôm 1 bát lên pḥng mẹ, con tự gọi bác bảo vệ qua đón con đi học. Khi tỉnh dậy mẹ nh́n bát cơm rang mà trào nước mắt v́ thương con của mẹ. Bát cơm rang với trứng nguội lạnh mẹ muốn ăn lắm nhưng không thể nuốt nổi v́ nước mắt cứ trào ra làm mẹ nghẹn đắng… Trời nắng, con tự động đi pha nước chanh, nước bột sắn cho mẹ và ông uống. Trời lạnh con lụi cụi phục vụ những yêu cầu của mẹ nào lấy cho mẹ cái kẹo, lấy cho mẹ quả quit, rồi đi đổ vỏ… Mẹ ác quá con nhỉ? Nhưng mà có người mẹ nào hạnh phúc như mẹ không con ?
Ai cũng bảo nếu chỉ có 1 ḿnh th́ đứa trẻ sẽ trở nên ích kỷ, sống chỉ biết bản thân ḿnh, nhưng con mẹ th́ không. Mẹ nhớ như in cái ngày con lên 4 tuổi sinh nhật ỏ nhà ông bà nội. Bạn bè mẹ chưa kịp tới th́ có 1 lô các bạn ở trong xóm mang quà và hoa tới mừng sinh nhật con mẹ. Mẹ trêu: Con giỏi thật đấy! Bé tí mà đă quảng giao ghê! Mỗi lần con đi học hay đi chơi về trong khu nhà ḿnh th́ các em chạy ḥ reo ầm ĩ: Cháu chào cô, em chào chị MA. Rồi vui ḥ reo theo chân mẹ và con… Muốn t́m cho ḿnh 1 cơ hội, mẹ cho con đi làm quen vơi 1 người bạn trai cũng có hoàn cảnh như mẹ. Người bạn ấy mang theo cô con gái khoảng 5 tuổi, kém con mẹ 2 tuổi. Vậy mà con nhanh chóng kết thân, rồi ngồi đút cho em ăn sang ngon lành. 2 đứa có 2 ly kem và 2 cái ô. Cái ô trang trí của con thật là đẹp nhưng v́ em thích, mẹ nháy con nhường cho em. Con nhường ngay nhưng mẹ biết con buồn v́ không có nó, trong đôi mắt con mẹ đọc được sự tiếc nuối… Có lẽ mà v́ vậy, mặc dù người bạn trai rất vui, rất hạnh phúc và khen mẹ là 1 người mẹ biết cách dạy con ngoan, nhưng rốt cuộc th́ mẹ vẫn ở vậy với con. Mẹ không thể v́ một người khác mà cứ để cho con mẹ bị thiệt tḥi, bị tổn thương. Lần một, lần hai, con có thể c̣n chịu nổi, nhưng nếu cứ măi vậy th́ trong con sẽ có một thói quen cam chịu. Mẹ không muốn con mẹ mất đi sự hồn nhiên và cả cái quyền được chăm sóc, vỗ về… Hôm qua, bác hàng xóm chạy ra vỗ vai mẹ nói: Này, chị cứ chê MA nó không ngoan bằng anh Cún. Cô thấy nó ngoan ghê, bằng ấy tủôi đầu mà đă biết mua đồ ăn sáng phục vụ cho cả nhà. Mẹ cười v́ có con mẹ không thể khen khiến con mẹ lại tự măn mà chỉ bảo: Cháu có chê nó không ngoan đâu. Mà chỉ nói nó không ngoan bằng anh Cún thôi mà! Mẹ tự hào về con mẹ lắm chứ. Nhưng ai lại đi khen con ḿnh trước mặt người khác nhỉ? Hữu xạ tự nhiên hương cơ mà!!!
Con chẳng được vui chơi nhiều và cũng ít được sống trong một không khí gia đ́nh đông vui, tràn ngập tiếng cười, tiếng nói. Ông sống tĩnh lặng, mẹ th́ bận rộn với công việc, con chỉ có mỗi việc học và học. Ông bà nội gửi cho con bao nhiêu là bánh kẹo mỗi lần con về nhà chơi, rốt cuộc bánh kẹo để ế mốc, ế thiu v́ con làm ǵ có thời gian để ăn ? Lịch học của con kín cả ngày cho tới 9g30 tối.
Cuộc sống đă dạy cho con mẹ biết nhường nhịn và biết nói không với những ǵ mà ḿnh không thể có… Ngay từ khi 5 tuổi, khi mẹ dắt con vào cửa hang quần áo trẻ con để mua đồ cho các em, con nh́n cái váy đẹp thích lắm… Con bảo: Mẹ ơi cái váy này đẹp nhỉ, mẹ mua cho con nhé? Lúc đó, mẹ rất muốn mua… Nhưng mẹ đă nén ḷng lại và nói: Mẹ đi mua đồ cho em bé, nếu mẹ mua cho con chiếc váy này th́ mẹ sẽ không c̣n nhiều tiền đâu con ạ! Con ngậm ngùi và bảo: Vậy thôi mẹ ạ. Mẹ để tiền để c̣n lo cho con tiền học nữa! Mẹ thương con lắm, nhưng những lần con đ̣i, có lần th́ mẹ mua mua rất nhiều nhưng có lần mẹ đă không thể đáp ứng nhu cầu của con. Không phải v́ mẹ tiếc tiền hay mẹ không yêu con mà mẹ muốn con mẹ biết ư thức giá trị của đồng tiền và cũng để con bỏ một thói quen thường thấy của trẻ nhỏ đó là cứ thích là được! Mẹ vẫn buồn cười khi hồi con học mẫu giáo chỉ tầm 4 tuổi. Mẹ bận chẳng để ư con mẹ đi tất bị rách… Con về kể lại bạn bè trêu con đi tất rách, con đă trả lời rất hóm hỉnh: Nhà tớ nghèo!!! Ồ, thương con ghê. Vậy là sau đó năm nào mẹ cũng phải nghĩ tới chuyện mua cho con thật nhiều đôi tất, đủ các màu sắc, đủ các h́nh thù dễ thương… Và thực ra, mẹ cũng không phải “quân phiệt” để cho con mẹ ăn mặc quần áo xấu xí đâu, lần nào đi công tác TP.HCM, Lạng Sơn, Hải Pḥng, Quảng Ninh… con luôn là người có quà nhiều nhất, nhiều váy áo đẹp nhất!
Mẹ vẫn nhớ cái đêm mưa gió băo gần tết khi con 4 tuổi. Cô bạn đồng nghiệp của mẹ rủ mẹ đi làm, con đă nói: Mẹ ơi, con xuống tiễn mẹ đi làm nhé! Và rồi khi bạn mẹ tới, con chào mẹ rất ngoan và đi lên gác. Bạn mẹ thốt lên kinh ngạc: Ồ, MA ngoan thế, nó chẳng theo mẹ như những đứa trẻ khác chị nhỉ? Mẹ biết, không phải v́ con không muốn mẹ ở nhà nhưng v́ con biết rằng mẹ phải đi, nếu không mẹ đă ở nhà với con rồi. Những lời khóc, tiếng đ̣i sẽ khiến mẹ cảm thấy khổ tâm hơn khi bước chân ra khỏi nhà nên con lại ngậm ngùi lên gác với ông… Mẹ vẫn c̣n nhớ, ngày nuôi con những năm đầu, con lười ăn kinh khủng. Mẹ chạy rông khắp ngơ chỉ để cho con ăn 1 bát cháo đặc hay non nửa bát cơm… Ngày về nhà ông ngoại con cũng chỉ tầm 4 tuổi. Ông bị ốm ở trên tầng mẹ bưng cả mâm cơm lên mời ông ăn. Con th́ nhèo nhẽo chẳng chịu ăn. Bất lực và tủi thân khi cứ phải chống chọi với mọi khó khăn, phải đơn thương độc mă lo lắng đủ mọi thứ từ chuyện ông, chuyện bà và cho tới con… Nước mắt mẹ đă tuôn rơi. Lúc đó, con đă khóc không phải v́ bị mẹ ép ăn mà khóc v́ thương mẹ. Rồi con quỳ xuống nói: Con lậy mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con hứa với mẹ con sẽ ăn ngoan mà… Hai mẹ con đă ôm nhau khóc và rồi từ hôm đó con đă tự cầm đũa, bát ăn mà không cần mẹ xúc hay nhắc nhở nữa…
Thấy vợ của bố có em bé, bố ít giành thời gian cho con hơn. Con về nhà nội chơi chỉ có ông bà yêu quư con. Con buồn lắm về nói với mẹ: Mẹ ơi, bố có con rồi nên giờ bố không giành nhiều thời gian cho con nữa. Bố giờ cũng không ôm con nhiều như trước nữa… Mẹ thương con quá. Mẹ nói: Mẹ sẽ ở vậy không lấy chồng, mẹ sẽ măi ở bên con… Con nói: Mẹ ơi! Mẹ không thể sống măi thế này, mẹ phải có bạn chứ, mẹ c̣n lấy chồng và đẻ em bé cho con bế… Mẹ thương con gái mẹ quá, chỉ biết ôm con vào ḷng. Giá như mẹ có thể cho con 1 đứa em chắc con sẽ không cô đơn và thèm khát làm chị như vậy!
Mùa hè năm nay – năm 2007, con vui hơn, nhà vui hơn v́ hai bác về cùng anh Cún. Nụ cười và vẻ hồ hởi luôn ở trên môi con. Khi chưa có anh Cún về, lúc nào con cũng kè kè ở bên mẹ như 1 người bạn nhỏ. Lúc mẹ vui, lúc mẹ buồn con đều có thể chia sẻ. Buồn th́ con ôm lấy mẹ rồi bảo: Mẹ ơi con yêu mẹ lắm, con yêu mẹ nhất trên đời! Vui th́ mắt con sang lấp lánh và nụ cười rạng rỡ: Hôm nay mẹ có ǵ vui rồi! Có anh Cún và hai bác về chơi, ngôi nhà ḿnh ngập tràn tíêng cười đùa hạnh phúc của con và anh. Hai anh em yêu nhau quá. ăn cùng, chơi cùng, ngủ cùng… Con được sống trong mội không khí vui vẻ, gương mặt con lúc nào cũng tươi rói rói rạng rỡ. Anh Cún cũng vậy, anh đi đâu cũng phải có con đi cùng. Và người đầu tiên mà anh vào nhà hỏi bao giờ cũng là con…Hai bác muốn nhận con làm con nuôi và sang sống với gia đ́nh bác ở nước ngoài. V́ con ngoan và bản lĩnh nên hai bác muốn con sang ở bên anh Cún để hai em cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cùng nhau lớn lên. Bao nhiêu người khuyên mẹ cho con đi. Mẹ đă thức mất bao đêm để rồi đưa ra quyết định giữ con lại bên mẹ và ông. Mẹ sao có thể cho con đi khi mà con đang ở độ tuổi lớn cần có mẹ ở bên cạnh làm chỗ dựa cho con chập chững đi những bước đầu tiên vào đời? Sự ích kỷ của người mẹ chắc con sẽ hiểu cho mẹ đúng không con? Lúc đầu khi hai bác có ư định đưa con đi, con đă nói con rất thích đi v́ muốn mở mang kiến thức v́ “Việt Nam vào WTO rồi mẹ ạ, con muốn đi để học hỏi”… Mẹ cười phá lên v́ nhận xét vừa già đời, vừa ngây thơ của con. Nhưng rồi, khi con ngẫm lại, con đă nói: Mẹ ơi, con không đi sang đó đâu. Con đi sang bên đó th́ mẹ sẽ buồn, ông sẽ buồn. Con sẽ ở suốt đời với mẹ. Hi, cái cô con gái yêu này, làm sao mẹ có thể theo con suốt cuộc đời mà rồi con sẽ phải có lúc đứng vững bằng đôi chân của con. Con cũng sẽ có cuộc sống riêng của con chứ.
Sáng hôm nay, ngày 16.8.2007. Mẹ ngồi cùng với cô N bên quán cà phê Phố cũ. Mẹ đă nghĩ rất nhiều, rất nhiều về con. Liệu mẹ có đủ can đảm để cho con rời xa mẹ không nhỉ? Mẹ đă hỏi rất nhiều, rất nhiều người bạn để rồi phần đông đều muốn con của mẹ đi học ở nước ngoài. Bởi ở đó con sẽ có một môi trường học tập và sinh sống rất tốt. Mẹ liệu có thể xa con không? Niềm an ủi lớn nhất của đời mẹ?


http://ca4.upanh.com/14.738.18973679.oGv0/dsc0162.jpg

CM4Q
16-10-10, 04:23 AM
Bé MA của ATM thật đúng là nghị lực và bản lĩnh đấy . Có lẽ do hoàn cảnh đă trui rèn cho MA được như thế .ATM có tể an tâm v́ sự hiểu biết cách ứng xử của bé MA khi ra đời được rồi . 4Q cũng có 1 bé gái năm nay vừa tṛn 16 ,vừa là con vừa là bạn thế cho nên 4Q hiểu và cảm nhận được những ǵ ATM viết .ATM thật là 1 người PN hạnh phúc đấy , cho dù cái hạnh phúc ấy chưa được trọn vẹn .Nhưng ATM đừng măi giữ con gái ở cạnh ḿnh nếu v́ thấy cho chon đi là có tương lai th́ đừng ích kỷ giữ rịt con bên ḿnh . Môi trường bên ngoài sẽ giúp MA nhiều trong cuộc sống sau này . Một đứa trẻ phát triển ở nước ngoài sẽ có tư duy và kỹ năng sống khác nhiều so với trong nước cho dù MA là 1 đứa trẻ cũng khá đặc biệt , có kỹ nằng sống cũng khá tốt rồi .

Vài hàng chia sẻ cùng ATM , nói ǵ th́ nói...con đi xa th́ chẳng ai nỡ . Dưới mắt chúng ta , th́ chúng lúc nào cũng bé bỏng ...nhưng thực chất chúng đă lớn và khôn lắm rồi . Chúc ATM luôn vui và hạnh phúc với con gái


Chúc Bé MA thêm 1 tuổi thêm niềm vui , ngoan học giỏi và luôn là niềm vui là cô bạn nhỏ của mẹ ATM

VỀ MIỀN TRUNG
16-10-10, 07:01 AM
Cả tuần bận bịu suốt, thấy nick ATM phập phù, ḷng vẫn nghĩ có anh chàng nào làm ở ngân hàng, bộ phận rút tiền qua thẻ.
Sáng nay cuối tuần, đọc lại những bài viết trong mục này mới hay cánh đàn ông chúng tôi thật tệ, đă vô tâm trước những tâm hồn, trước những mảnh đời cô đơn.

amthanhmoi
16-10-10, 04:23 PM
Bé MA của ATM thật đúng là nghị lực và bản lĩnh đấy . Có lẽ do hoàn cảnh đă trui rèn cho MA được như thế .ATM có tể an tâm v́ sự hiểu biết cách ứng xử của bé MA khi ra đời được rồi . Vài hàng chia sẻ cùng ATM , nói ǵ th́ nói...con đi xa th́ chẳng ai nỡ . Dưới mắt chúng ta , th́ chúng lúc nào cũng bé bỏng ...nhưng thực chất chúng đă lớn và khôn lắm rồi . Chúc ATM luôn vui và hạnh phúc với con gái.
Chúc Bé MA thêm 1 tuổi thêm niềm vui , ngoan học giỏi và luôn là niềm vui là cô bạn nhỏ của mẹ ATM

Cảm ơn lời chúc của chị giành cho bé. Đúng là em cũng thấy ḿnh hơi ích kỷ và cũng thương bé phải xa mẹ quá sớm nên đă không quyêt cho bé đi từ năm cấp 2. Nhưng thôi, cơ hội c̣n nhiều và nếu là 1 con người có năng lực và bản lĩnh th́ ở đâu cũng sẽ phát huy được nội lực. Sau cấp 3 em mới cho cháu sang bên đó chị ạ. Cho nó thấy được hoàn cảnh của đất nước và con người VN sau đó ra nước ngoài nó mới hội nhập được.:D

Cả tuần bận bịu suốt, thấy nick ATM phập phù, ḷng vẫn nghĩ có anh chàng nào làm ở ngân hàng, bộ phận rút tiền qua thẻ.
Sáng nay cuối tuần, đọc lại những bài viết trong mục này mới hay cánh đàn ông chúng tôi thật tệ, đă vô tâm trước những tâm hồn, trước những mảnh đời cô đơn.

Anh Về miền trung ơi, bận bịu mà anh c̣n nḥm ngó vào topic này là vui lắm rồi. C̣n anh không phải trách "cánh đàn ông" của ḿnh đâu, ÂTM không đến nỗi phải trông chờ tất cả vào cả cánh đàn ông để khỏa lấp nỗi cô đơn :D . Chỉ cần 1 mà thôi. Chưa thấy nhưng chắc rồi sẽ thấy. Giờ th́ hai mẹ con em đă thấy b́nh yên với những ǵ đang có lắm rồi ạ.

amthanhmoi
17-10-10, 08:01 PM
http://sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc4/hs793.snc4/67301_1480261414553_1474338264_31383779_5214216_n. jpg

Cả ngày trời mưa tầm tă, nó dậy sớm đi chợ rồi mua bánh theo thực đơn của con gái: Bánh Pizza, gà rán, salat Nga, cơm rang thập cẩm, bánh gato... Ôi đúng là thực đơn của baby girl. Nhưng thôi cũng phải chiều mặc dù mới nghe đă ngấy rồi... Mọi năm ngày này sinh nhật con gái thường làm trọng điểm là con cái của bạn bè nó. Nhưng năm nay, con gái lớn chỉ thích mời riêng bạn học. Nó đồng ư và chiều các tiểu thư nhỏ, bưng bê đồ ăn, rót nước, tiếp đồ ăn như một phục vụ viên xịn. Con gái sướng thi thoảng lại chạy vào hôn mẹ v́ hạnh phúc. Cái áo của nó th́ dính be bét toàn là bánh kem của con. Tối qua cho con đi xem múa rối, nó đi xe máy song song với ô tô chở các con, nó đi 1 ḿnh để con gái đi với các bạn v́ biết trong mắt con giờ chỉ có bè bạn là nhất. Mẹ chỉ là phục vụ cho nó thôi. Cũng hơi buồn tí v́ lủi thủi 1 ḿnh. Nhờ nó mà các con xem miễn phí múa rối nước lại c̣n được nghe các cô các chú sau giờ diễn giới thiệu kỹ càng từng tiêt mục để các con làm văn trong giờ ngoại khóa. 1 năm qua biết bao biến động nhưng nó vui v́ con gái giờ đă lớn cao gần bằng nó rồi và quan trọng là được bạn bè yêu quư, cô giáo quan tâm.

amthanhmoi
17-10-10, 11:26 PM
mấy ngày nay rảnh rỗi nên ÂTM mới lục trong đống bài đă viết gửi dự thi Cuộc thi mối t́nh đầu, bài viết nếu được đăng vừa có nhuận bút lại có cơ hội trúng thưởng. Nhà ḿnh có ai thích th́ tham gia cuộc thi này nhé. Em cóp lại bài đă đăng trên báo đó.

Kí gửi một t́nh yêu qua chát
14/10/2010 15:04 (GMT +7)

- Tôi và Hoàng thân nhau từ ngày học trường quân đội, Hoàng coi tôi như một người bạn đúng với nghĩa “tri kỷ”!


Anh chẳng giấu giếm tôi chuyện ǵ, từ chuyện vui cho tới chuyện buồn. Hoàng kém tôi 1 tuổi nhưng anh lại rất chững chạc và hiểu biết, c̣n tôi luôn bị Hoàng đùa là “ngây thơ” bởi những chuyện va chạm trong xă hội, những tệ nạn xă hội tôi rất mù mờ, cũng như cách đối nhân xử thế với đủ loại người trong xă hội.

Tốt nghiệp, Hoàng phấn đấu làm việc và được giao vào một vị trí quan trọng của một cơ quan quân đội. Hiện giờ, mới 30 tuổi anh đă được bầu là bí thu chi bộ Đảng trong đơn vị, duới quyền anh là những cán bộ đều đă có tuổi. Thành đạt về công danh th́ Hoàng lại thất bại về t́nh cảm.

Ngay khi rời ghế nhà trường, Hoàng đă gặp Hạnh và yêu Hạnh say đắm. Từ ngày Hoàng yêu th́ quỹ thời gian để gặp bạn bè và tôi trở nên hiếm hoi. Hạnh kém Hoàng 7 tuổi và là một cô gái xinh đẹp. Hoàng đă giành toàn bộ công sức để nuôi Hạnh ăn học 4 năm bởi nhà Hạnh rất nghèo. Sau khi ôm tấm bằng đại học, Hạnh chia tay Hoàng...

Từ ngày đó Hoàng rất buồn, mặc dù công việc vẫn được cấp trên tin tưởng, cấp dưới nể phục, nhưng ngoài giờ làm việc anh triền miên lao vào các cuộc nhậu nhẹt. Hễ có ai rủ đi chơi, đi nhậu, đi cà phê là anh nhận lời cốt để quên đi nỗi đau Hạnh để lại trong anh. Tôi gặp Hoàng nhiều hơn, cố gắng t́m mọi cách để an ủi, rủ anh đi chơi với bạn bè.

http://tintuconline.vietnamnet.vn/Library/images/20/2010/10/ngay14/quachat.jpg

Nhiều người khi buồn thường khó che dấu được t́nh cảm, với Hoàng lại khác, anh luôn biết che dấu nỗi buồn của ḿnh! Nhưng, tôi biết đằng sau những nụ cười, giọng nói đầy vui vẻ, anh dấu trong ḿnh một nỗi đau... Tôi thấy rơ sự tuyệt vọng của anh mỗi khi anh hát những bài như: Đổi thay, Một lần nữa thôi, Chân t́nh...

Tôi không phải là một cô gái xấu xí, thậm chí theo nhận xét của mọi người th́ tôi là cô gái ưa nh́n, năng động và hấp dẫn. Bên tôi luôn có những người bạn trai vây quanh, t́m mọi cơ hội để thể hiện “bản lĩnh” đàn ông! Thế nhưng, tôi chẳng có chút rung động nào với họ mà tất cả suy nghĩ và việc làm của tôi đều hướng về Hoàng. Nh́n Hoàng âm thầm chịu đựng nỗi đau khổ, đă bao đêm tôi đă khóc v́ thương anh và khóc v́ sự bất lực khi không thể nói lên được t́nh cảm của ḿnh. Tôi sợ nói ra sẽ mất anh bởi đă bao lần Hoàng nói rằng sự ra đi của Hạnh đă khiến anh không thể c̣n chút t́nh cảm để tới với người con gái khác, anh luôn t́m cách từ chối mọi lời mai mối...

Dịp may đă đến, Hoàng nối mạng vào máy tính, chúng tôi thường chát với nhau. Khi chát với tôi, Hoàng mới bộc lộ hết tất cả những suy nghĩ, tuyệt vọng của anh về cuộc sống, về hôn nhân và gia đ́nh... Nh́n gương mặt anh ngày càng phờ phạc, gầy rộc bởi sự cô đơn, trống trải và những đêm không ngủ suy nghĩ về cuộc t́nh dang dở, tôi không thể cầm được nỗi ḷng của ḿnh. Nhưng giữa chúng tôi dường như vẫn có một ranh giới không cho tôi tự tin để bày tỏ t́nh cảm với anh. Mỗi tối đi qua nhà Hoàng, thấy đèn sáng ḷng tôi cảm thấy rất vui, nếu không tôi biết anh lại đang tự đầy đọa ḿnh ở một tiệc rượu nào đó...

Tôi nảy ra cách giới thiệu cho Hoàng một địa chỉ “chát”, nói rằng đó là một người bạn gái của tôi “chát” rất siêu. Hoàng từ chối, tôi nói với Hoàng rằng sẽ rất thú vị khi có được một người bạn ở trên mạng mà ḿnh không cần biết mặt mà chỉ để “tâm sự” mỗi khi “chẳng biết làm ǵ”!

Tôi về lập địa chỉ chát mới với cái tên rất lăng mạn: Thuyeuthuonghanoi! Từ hôm đó tôi phải đóng thêm một vai: Thu, người bạn của ḿnh. Lúc đầu Hoàng rất dè dặt nhưng có lẽ Thu có cách tṛ chuyện gần gũi và rất đồng cảm nên anh trở nên say mê chát với Thu. Có lẽ v́ không sợ lộ mặt, Hoàng đă tṛ chuyện rất thật ḷng! Trong câu chuyện thỉnh thoảng tôi lại lái anh về ḿnh – người đóng vai tṛ trung gian là bạn của Hoàng và Thu.

Hoàng chỉ nói về tôi với sự trân trọng và yêu quư một cô bạn gái thân. Có những lúc tôi phải ra cửa hàng để vào một lúc hai địa chỉ của tôi và Thu. Cứ thỉnh thoảng tôi lại nhảy vào địa chỉ của Hoàng khi anh chát với Thu, tỏ ư “Ta biết mi đang chát với...!”.

Đi chơi với tôi, Hoàng thường nhắc tới Thu và hỏi tôi Thu là nguời thế nào, v́ sao mà không dám gặp Hoàng. Giờ đây, Thu đă có một vị trí cực ḱ quan trọng vào những buổi tối của Hoàng. Ngày nào Hoàng cũng hẹn chát, có lúc máy bị tắt, Hoàng phóng ra cửa hàng như điên để kịp hẹn... Và dĩ nhiên những cuộc nhậu của Hoàng cũng ít dần đi. Chát với Thu, Hoàng đă đem hết cả t́nh yêu và sự tha thiết muốn gặp Thu, được bên Thu, Thu là người con gái quan trọng nhất đối với Hoàng, cả đời này Hoàng sẽ chẳng t́m ai được người tâm đầu ư hợp, tri kỷ như Thu... C̣n với tôi, tôi cũng chia sẻ những tâm tư, t́nh cảm và khao khát được yêu lần đầu của một người con gái.

Tôi phải làm ǵ bây giờ? Khi đóng vai Thu, tôi chỉ muốn một điều là làm thế nào để Hoàng vui, không bị cô đơn... Hoàng đă cài đặt webcam và chát bằng tiếng, chắc là hi vọng sẽ được nh́n thấy Thu, nghe giọng của Thu... Tôi đă phải nói dối anh rằng chỗ cửa hàng của Thu không có chát h́nh, chát tiếng và Thu cũng không muốn gặp một người bạn trên mạng v́ Thu là một cô gái rất xấu và trông rất nhạt nḥa...

Hoàng bảo tôi: “Dẫu em Thu có xấu xí như* em thường nói, nhưng qua chát tôi thấy em là một cô gái sâu sắc, có tâm hồn, đó mới là điều quan trọng đối với tôi!”. Hoàng đă yêu Thu - một con người ảo ở trên mạng và đâu biết con người thật lại chính là tôi - người bạn gái thân luôn ở bên anh! Nói thật cho Hoàng, Thu chính là tôi, liệu Hoàng có chấp nhận hay chúng tôi sẽ đánh mất đi t́nh bạn đáng trân trọng? Để Thu tự nói với Hoàng là đă có người yêu hoặc đă có chồng? Nếu vậy vết thương ḷng của Hoàng sẽ lại thêm một lần đau đớn! Sẽ lại thêm một cú sốc về t́nh cảm cho Hoàng. Không nói ǵ và lặng lẽ bặt vô âm tín... Tôi phải làm ǵ và sẽ ra sao nếu một ngày Hoàng nhận ra Thu chính là tôi...


Để kư ức của mối t́nh đầu một lần sống lại sau biết bao năm tháng được in sâu trong kư ức, Tintuconline.com.vn phối hợp với Nhà xuất bản Dân Trí tổ chức cuộc thi viết với chủ đề “MỐI T̀NH ĐẦU CỦA TÔI”. Tổng giải thưởng trị giá 100 triệu và được in thành sách do Nhà xuất bản Dân Trí ấn hành và bán trên các hiệu sách toàn quốc. Cơ cấu giải thưởng bao gồm:

1 Giải đặc biệt trị giá 20 triệu đồng

1 Giải nhất trị giá 15 triệu đồng

2 giải nh́ trị giá 10 triệu đồng

3 giải ba trị giá 5 triệu đồng

Và những giải thưởng hấp dẫn khác của các nhà tài trợ

Với cơ hội nhận được 20 triệu cho giải nhất bằng chính những kỷ niệm được sống dậy của mối t́nh đầu, hăy gửi ngay những tâm tư, những điều mà bấy lâu nay bạn luôn giữ kín trong ḷng tới địa chỉ email: tintuconline@vietnamnet.vn hoặc nxbdantri@gmail.com.


http://tintuconline.vietnamnet.vn/vn/moitinhdau/465837/index.html

amthanhmoi
20-10-10, 11:38 PM
Ngày 20.10 là ngày của phụ nữ mà nó toàn nhận lời mời đi ăn, đi cà phê từ bạn gái, rồi vợ bạn trai... Nhận được vô số tin nhắn chúc mừng từ bạn trai và cả bạn gái nhưng rốt cuộc chỉ độc có 1 bó hoa hồng đỏ duy nhất từ người bạn đồng nghiệp. 10 năm đă qua, năm nào vào ba ngày: sinh nhật, mùng 8.3, 20.10 là nó đều nhận được từ anh 1 bó hoa hồng đúng theo tiêu chí mà nó thích: Hoa phải to, cánh hoa và cánh lá phải dầy, hoa mầu đỏ nhung sậm... Cuộc đời nó truân chuyên như vậy nhưng nhiều người cho rằng nó hạnh phúc v́ có những người đàn ông đi theo nó suốt cuộc đời mà không đ̣i hỏi điều ǵ từ nó, ngoại trừ những lời mời nhiệt t́nh từ bữa ăn trưa, cốc cà phê vội vă trong thời gian eo hẹp của nó. Nhưng nó chẳng bao giờ đi nếu không có thêm những người đồng nghiệp khác. Anh bạn trai đồng nghiệp yêu quư và coi nó như 1 thần tượng của anh. Khi nào các cuộc vui có nó th́ khuôn mặt anh rạng ngời, đi ăn cùng mâm th́ anh quên cả ăn mà chỉ nhăm nhăm tiếp thức ăn ngon nhất cho nó, nó đi du lịch với cơ quan th́ anh nhăm nhăm vác đồ cho nó và sẵn sàng làm điểm tựa vững chăi khi nó leo núi mệt mỏi, khi nó khát lập tức có một chai nước lạnh dúi vào tay... Có người đều bảo anh : "Nó có cái ǵ mà mày mê nó thế. Nó vừa béo, vừa lắm điều và vô duyên thế..." Nó nghe anh kể lại nó cười toét và nói : "Ơ hơ họ nói đúng đấy anh ạ!". Vậy mà anh vẫn cứ cặm cụi và tận tụy dơi theo nó từng bước." Khi biết nó thất bại trong từng cuộc t́nh th́ anh chỉ bảo một câu: "Sao số em khổ thế!" Và ai đó bảo anh : "Sao mày cổ điển thế, mày phải chạy nước rút đi chứ, cứ loanh quanh măi mà chẳng đi vào được trọng tâm! Mày cứ nhẩy xổ vào tán nó xem sao". Anh trả lời: "Em thế đấy. Người đó như con chim, em như kẻ có lồng chim, khi nào cánh chim mỏi, ră cánh th́ chim hạ xuống lồng của em". Nó cười bảo: "Ối rời thế th́ c̣n nước ǵ cho kẻ chờ chim nữa cơ chứ khi mà chim đă già, đă ră cánh!" Và cứ như thế anh vẫn chăm sóc lặng lẽ nó. Anh biết nó và anh có nhiều khoảng cách về kiến thức xă hội về học vấn, anh đi với nó chỉ để nghe nó nói hoặc những điều anh nói nó cũng không hứng thú ǵ... Nhưng nó vẫn trân trọng anh bởi những t́nh cảm đẹp mà anh giành riêng cho nó. Nhiều người bảo nó là sướng không biết đường sướng, có một người yêu ḿnh đến như thế. Nhưng quả thực, t́nh yêu và trái tim khó nói lắm. Hôm nay khác với mọi năm nó chỉ duy nhất có 1 bó hoa hồng từ anh và nó cảm thấy vui, bởi lẽ bây giờ là lúc nó đói và khát sự chăm sóc hơn tất cả. Tối nay nó nhận tới 3 cuộc gọi từ 3 cô bạn rủ đi cà phê nhưng nó chỉ nhận dược có 1 cuộc, đó là đi với vợ chồng cậu bạn và 1 cậu bạn cấp 3. Đó là những người có thể nghe nó than thở hàng giờ, nghe nó tác dóc hàng giờ mà không bao giờ họ thấy chán. Vui 1 chút và cũng buồn 1 chút. Vui v́ sao năm nay nhiều người bạn quan tâm tới ḿnh thế. Buồn v́ thực ra chỉ cần bó hoa của 1 người mà trái tim ḿnh rung động nhưng giờ th́ chẳng có ai làm cho trái tim nó rung rinh lúc này. Nên bó hoa của người bạn trai đồng nghiệp làm nó thấy đỡ bị cô đơn...

muoitieu_hn102
21-10-10, 06:24 AM
Đọc " Kư gửi một t́nh yêu qua chát ", xong rồi đọc " Hoa hồng đẹp " của ATM thật hay. Người phụ nữ trong câu chuyện đầu và anh bạn đồng nghiệp trong câu chuyện sau có cái ǵ đó giống nhau. Có lẽ hạnh phúc của họ là mang được niềm vui đến cho người ḿnh thương mến .
Nhân ngày 20-10 xin chúc ATM luôn yêu đời và sớm t́m được " lồng chim đích thực" của ḿnh nha .

amthanhmoi
21-10-10, 08:06 AM
Cảm ơn lời chúc ư nghĩa của anh Muối tiêu. Quả thực trong 1 xă hội đầy rẫy những nhiễu nhương như hiện nay, đạo đức con người ngày càng suy đồi th́ những nhân vật trong hai câu chuyện của ÂTM quả thực là số ít ỏi đúng không ạ? Thời nay không yêu được th́ con người dễ rút ván và đi t́m ngay một mục tiêu khác dễ hơn. Yêu là có thể cho mà không cần nhận. Đúng như anh nói "hạnh phúc của họ là mang được niềm vui đến cho người ḿnh thương mến". Có lẽ v́ vậy mà những t́nh cảm đó khó có thể phai, không giống như việc "quên" ngay bởi những mối t́nh dễ dăi thoảng qua trong chốc lát. Giữ được t́nh cảm đáng trân trọng của người ḿnh yêu, giữ được mối quan hệ hơn một chữ t́nh bạn, chưa tới một chữ t́nh yêu giữa hai con người khác giới quả là vô cùng khó... Nhưng nếu giữ được th́ những mối t́nh câm đó sẽ lâu bền và đáng nhớ hơn trong đời mỗi con người ạ

amthanhmoi
25-10-10, 01:46 AM
24/10/2010 09:15 (GMT +7)

- Ngày 1-4, mọi người thường giành cho nhau những lời nói dối, những cú lừa “ngoạn mục”...


Thế nhưng, câu chuyện đă xảy ra với tôi vào ngày 1-4, khiến tôi nghĩ rằng đó chính lại là ngày mà người ta có thể nói thật những suy nghĩ từ đáy con tim ḿnh.

Anh tôi xa quê từ năm 22 tuổi, cái tuổi bắt đầu sự nghiệp của một chàng trai. Cũng như nhiều người trẻ lúc đó, anh đă t́m lập nghiệp ở xứ người, đi bán sức lao động. 20 năm kể từ ngày ra đi, anh không bước chân trở về quê hương, v́ không có đủ tiền, và hơn thế anh sợ không chịu nổi khi về lại một lần phải chịu đựng cái phút chia xa gia đ́nh. Nhưng rồi anh cũng đă về, về lần thứ nhất, lần thứ 2, anh không thể ḱm được ḷng ḿnh nỗi nhớ nhà, nhớ quê. Và rồi liên tục năm nào anh cũng t́m về. Anh đă làm quần quật ngày này qua ngày khác. Khi người ta làm, anh cũng làm. Khi mọi người nghỉ, anh t́m cách làm thêm, vừa để lấp đi những khoảng thời gian rỗi cho đỡ nhớ nhà và có tiền trở về.


Ảnh minh họa


Hôm ấy, tôi khấp khởi trở về nhà v́ biết tin anh tôi đă về. Ùa vào nhà, tôi bất chợt gặp ngay một người con trai khác mà không phải là anh ḿnh. Đầu tóc anh ta rối bù bởi đang sấy đầu. Tôi tṛn xoe mắt ngạc nhiên, lắp bắp măi mới nói nổi một câu: "Ơ... Em chào anh". Và cũng giây phút ấy, tôi cũng bắt gặp một ánh mặt không kém ngạc nhiên nh́n tôi từ anh. Và anh cũng thốt măi mới nên một câu chào.

Tôi tin cả anh và tôi sẽ chẳng bao giờ quên được cái giây phút lần đầu gặp gỡ ấy, ánh mắt như bị choáng ngợp trong nhau ấy. Hóa ra anh là Tùng, bạn cùng về nước với anh tôi. Anh thuộc tuưp người đẹp trai và rất “ga lăng” – là mẫu thần tượng trong các cô gái trẻ như tôi.

Không nói ra, nhưng có lẽ tiếng sét ái t́nh đă khiến chúng tôi không thể rời nhau suốt đợt anh Tùng về phép. Gia đ́nh anh Tùng có bố mẹ và một người em trai nữa nhưng anh phải dành đến nửa thời gian để ở nhà tôi, lấy cớ về có anh tôi – bạn cùng ở “bên ấy” để đi chơi.

Ngoài giờ đi làm, tôi dành tất cả thời gian để đi chơi với anh ḿnh và anh Tùng. Chúng tôi đi xem ca nhạc, đi uống nước, đi hát karaoke... Có một điều thật ḱ lạ, anh trai tôi cũng có người yêu, nhưng dường như hễ anh Tùng và tôi có cơ hội ở bên nhau là anh trai tôi luôn có mặt!

Tôi vẫn nhớ có đêm anh ngồi xem tôi và anh Tùng chơi tá lả mà ngủ gật lúc nào không hay. Tỉnh giấc, anh thấy khoản thua của tôi với anh Tùng to quá. Anh chồm dậy, chơi 1 ván để “quyết chiến” lại số tiền mà em gái ḿnh đă mất. Kết thúc là anh tôi giành thắng lợi vẻ vang.

1 tháng trời anh cùng ở bên tôi là những tháng ngày tôi được sống trong hạnh phúc ngọt ngào nhất của đời con gái. Tôi cảm nhận được sự nâng niu, chăm sóc đầy tế nhị của anh. Từ bông hoa hồng đỏ thắm vào ngày 8.3 cho tới những ánh mắt tŕu mến, những cử chỉ nhẹ nhàng, tới những bữa cơm thân mật của gia đ́nh tôi với anh đều do tôi và anh cùng đi chợ, cùng vào bếp... Không nói ra, nhưng bằng cảm nhận của người con gái, tôi biết tôi đă yêu anh và anh cũng rất yêu tôi, nhưng không hiểu điều ǵ đă khiến anh không thể nói với tôi?

Và rồi, ngày 1.4 đă đến. Sáng đó tôi ở cơ quan, biết là anh đang ngủ cùng anh trai ḿnh, tôi đă điện thoại gấp và nói cho anh rằng tôi và anh ấy cần có chuyện quan trọng để nói với nhau. Chẳng kịp ăn sáng, chẳng kịp phân bua ǵ với bạn, anh Tùng bật dậy và phóng xe đến cơ quan tôi. Đứng ở trên tầng 4 nh́n xuống thấy anh thật diện và guơng mặt đầy xúc động, tôi chứng kiến luôn cả sự thất vọng của anh khi mấy cô bạn ở cơ quan nói rằng tôi đă đi xuống cơ sở rồi (dĩ nhiên là do tôi phím).

Cũng ngày nói dối ấy, Tùng gọi điện thoại cho tôi. Anh đă nói rất nhiều: Em có biết không, em là thiên thần nhỏ bé của đời anh! Em là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng. Nếu người nào đó lấy được em sẽ thực sự là diễm phúc! Anh uớc mơ có được một người vợ như em nhưng v́ điều kiện của anh không thể làm được! Em hăy hiểu cho ḷng anh em nhé! Anh cũng muốn có một gia đ́nh ấm cúng nhưng để cho vợ ḿnh hạnh phúc th́ anh không thể làm được... Những câu nói dồn dập từ anh, nửa đùa, nửa thật... Tôi biết anh mượn ngày nói dối để bộc lộ những t́nh cảm, những suy nghĩ sâu kín trong ḷng. Nhưng, tôi cũng không hiểu v́ sao mà anh lại không thể đến với tôi?

Trước ngày các anh ra sang xứ người. Anh em tôi, anh Tùng và một nhóm bạn cùng đi xem ca nhạc. Tối đó trời trở rét và mưa tầm tă, người nào cũng bị rét và mưa... Anh đă cởi áo vét khoác lên người và cài ấm cho tôi. Cử chỉ thân yêu và cái hơi ấm từ anh, đă khiến ḷng tôi như nghẹn lại. Anh đèo tôi về, mà chẳng thể nói điều ǵ, ngoài lời nói cuối cùng trước lúc chia tay: Em ở lại giữ ǵn sức khỏe và hăy sống vui em nhé! Tôi chúc và nói lời chia tay như cái máy, lạnh lùng để che dấu t́nh cảm đang trào dâng!

Ngày các anh ra sân bay, tôi không c̣n đủ can đảm để tiễn đưa và chia tay anh ḿnh và nhất là anh – người đàn ông đă chiếm trọn trái tim tôi! Tôi nghỉ làm và nằm bẹp ở nhà, ḷng như lửa đốt! Bỗng chuông điện thoại reo, tiếng nói của anh trai tôi từ sân bay nghe sao xa vời đến vậy :

- Em à, anh biết Tùng nó có t́nh cảm với em. Nó đă nói điều ấy với anh nhưng chính anh là người đă ngăn cản Tùng không yêu em gái ḿnh. Bởi lẽ anh không muốn em dứt bỏ sự nghiệp, dứt bỏ những người thân yêu để theo các anh đi tới đất khách quê người, sống như vậy buồn lắm. Em có muốn nói chuyện với anh Tùng không, anh đưa máy cho Tùng đây này.

Tôi buông điện thoại bởi chẳng biết nói ǵ với anh lúc ấy. Tôi chợt hiểu lư do anh không thể đến với tôi trong những lời nói dối của ngày 1-4. Anh trai tôi và cả anh... đều không đủ can đảm để trở về đất nước chung sống cùng gia đ́nh. Các anh sợ rằng trở về với đồng lương ít ỏi anh không thể chu cấp cho bố mẹ, vợ con và bản thân ḿnh... Suy nghĩ của các anh cũng là tâm trạng của nhiều người đi lao động xa quê.

Tôi bật khóc khi nhớ lại bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà anh thường hát cho tôi nghe: Bao nhiêu năm rồi c̣n măi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt, trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyện, gọi suốt trăm năm một cơi đi về... Tôi biết nói ǵ với anh khi mà t́nh yêu của tôi đă không giúp anh có thêm ḷng tự tin, sự can đảm để ở lại quê hương? Tôi không thể như anh rũ bỏ mọi trách nhiệm để ra đi.

Hôm nay, tôi được tin anh đă lấy một cô vợ người Việt Nam ở bên đó. C̣n tôi... Tôi cũng đă có một gia đ́nh hạnh phúc! Anh trai tôi đă trở về nước và lấy vợ. Với tấm bằng tốt nghiệp sư phạm đă nhận trước khi đi bán sức lao động xứ người, anh đă t́m được việc làm tốt trong xă hội và sống cuộc đời b́nh dị như bất cứ gia đ́nh b́nh thường ở VN.

Mỗi người có một số phận buồn vui theo con đường ḿnh đă chọn. Thế nhưng, cứ đến ngày 1-4 tôi không khỏi nhớ tới anh với những lời nói thật mặn chát, núp sau những lời nói dối ngọt ngào. Tôi không khỏi bùi ngùi khi nghĩ rằng ở nơi xa quê hương có một người đă chẳng thể sống và yêu như ư ḿnh! Đó là anh, người đàn ông đầu tiên bước vào cuộc đời tôi.
(Bài này Âm thanh mới viết từ khi chưa hề cùng ai ... :) )

http://tintuconline.vietnamnet.vn/vn/moitinhdau/466861/index.html

phale
27-10-10, 09:57 AM
Những bài viết của ATM như những ḍng chảy tâm tư, chảy nhẹ nhàng mà thấm sâu sắc vào ḷng người đọc.
Cảm ơn những bài viết của ATM nhé, để người đọc có những giây phút nh́n lại xung quanh ḿnh.... ngẫm nghĩ...

Cuộc đời đa mặt... thử xoay đi một tí lại thấy những điều tưởng là không hiện hữu nhưng vẫn đang hiện hữu...
Một ḿnh không thể xoay hết, th́ đă có bạn xoay cùng ta... để hiểu cuộc sống ḿnh đang sống hơn...

Chúc ATM một ngày mới thật vui và an lành nhé!

amthanhmoi
28-10-10, 10:14 PM
Cảm ơn chị đă đồng cảm. ÂTM là người sống hơi có chút ǵ đó lăng mạn nên nhiều khi mọi thứ xung quanh lúc nào cũng thấy đẹp... Trong khi sự thật ngoài đời có khi chẳng được thi vị như thế!
:hoanho::hoanho::hoanho:

Tường Thụy
31-10-10, 07:40 PM
Chào chủ nhân "Một chữ nợ". Nay mới có dịp vào thăm, có ǵ sai sót mong được đại xá ạ:

NGHE ĐỒN

Nghe đồn mai váy em hoa
Giày em cao gót, em ra tŕnh làng.
Nghe đồn anh sẽ ngỡ ngàng
Ngẩn ṭ te tí v́ nàng mất thôi
Đêm chi lâu thế hở giời
Sao không mau sáng để tôi gặp nàng.

Nghe đồn có một anh chàng
Sớm mai trốn vợ ra hàng váy hoa
Nghe đồn TT nhà ta
Lăm le bỏ vợ cũng là v́ em.
Nhưng c̣n trăn trở nỗi niềm
Bỏ được vợ lại chê thêm rằng già.

Ha ha ha
30/10/2010
23h30

:hi: :hi: :hi:
Ps: giờ mới dám post v́ sợ nàng không mặc váy nữa.

amthanhmoi
03-11-10, 11:53 PM
Chào chủ nhân "Một chữ nợ". Nay mới có dịp vào thăm, có ǵ sai sót mong được đại xá ạ:
:hi: :hi: :hi:
Ps: giờ mới dám post v́ sợ nàng không mặc váy nữa.



Nhưng rốt cuộc là có mặc váy mà đại ca. Vậy "đại ca" thấy em nó mặc váy sao nhở ?

:rang::rang::rang:

amthanhmoi
03-12-10, 03:56 PM
Lâu rồi không biết viết ǵ trong mục này. ÂTM mang bài viết mới nhất về mảnh đời của bà cụ bán nước mà em viết về để góp thêm 1 tiếng nói là vẫn nhớ ḿnh có đất ở đây...

Cụ bà 90 tuổi bán nước nuôi con bị bệnh: “Càng lên báo tôi càng mất chỗ kiếm sống”


http://static.baomoi.vn/Uploaded/2010_12_03/139/5310537.jpg

VH- Một chiều đông, bên hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội một cụ già co ro trên ghế đá, mặt buồn rượi cùng với chiếc làn cũ chơ vơ mấy món đồ của một người “bán dạo”. Vẻ thất vọng hiện rơ trên gương mặt cụ già khi không thấy bước chân nào dừng lại. Tôi quay lại, hỏi mua một chai nước và câu chuyện bắt đầu...


20 năm qua cụ vẫn sống bằng nghề bán nước và những thứ đồ ăn khô lặt vặt cho khách qua đường. Cuộc đời của cụ thật nghiệt ngă. Cụ có tên gọi là Phan Thị Yến, là người gốc Hà Nội. Mẹ mù, bố chết sớm, cụ ở với ông bà ngoại. Được một thời gian th́ ông bà mất, cụ phải đi ở đợ. Năm 20 tuổi, cụ lấy chồng và sinh được 4 người con.

Chồng cụ là thợ may, tần tảo cùng vợ nuôi các con cũng đủ sống qua ngày. Nhưng bất hạnh sập tới khi cô con gái của cụ đổ bệnh rồi bị liệt. Cùng với chồng, cụ lao vào cuộc sống với đủ mọi nghề để mong đủ tiền nuôi các con, từ bán xôi ở chợ Đồng Xuân, bán cháo dạo... để lo cho gia đ́nh và kiếm tiền chữa bệnh cho con.

Rồi không may, chồng cụ mất, mất đi chỗ dựa cả về tinh thần và vật chất, gia đ́nh cụ Yến càng trở nên suy sụp. Sức khỏe yếu dần, cụ không c̣n lang thang trên đường phố để bán hàng, đành trụ lại bên đầu phố Bảo Khánh để mở một quán nước chè.

Trước đây, cụ đă từng có nhà ở phố này, khi chồng mất, cụ đành dứt áo bán để chia tiền cho các con, rồi ở nhà thuê cùng vợ chồng người con trai út và cô con gái bị bại liệt. Người con trai cả là người được xem ra có nhiều hy vọng nhất lại chết v́ bị ung thư. Anh để lại cho người vợ bị bệnh tim bẩm sinh hai con thơ dại. Người con trai thứ hai trước là công nhân nhà máy nước nhưng gặp tai nạn bị ống nước đè găy chân trở thành tàn phế.

Người con trai út đi bộ đội 7 năm về nhưng giờ sức khỏe yếu ở nhà chỉ trông chờ vào lương của vợ làm công nhân vệ sinh nhà máy nước. Liên tục cúi xuống để thấm nước mắt vào vạt áo, cụ kể về gia cảnh của ḿnh... bằng những lời kể đứt đoạn.

Th́ ra, cụ chính là nhân vật “cụ già bán hàng bên hè đường phố Bảo Khánh” trong một số bài báo được đăng tải cách đây không lâu. Theo cụ nói, th́ chính v́ những bài báo đầy cảm thông của các tác giả mà cụ bị mất chỗ bán hàng v́ bán hàng rong ở phố trung tâm là không được phép.

Lâu nay, v́ thương cụ nên mọi người linh động để cụ “ngoại lệ”, nay có nhiều người biết cụ “đóng đô” ở vỉa hè Trung tâm, nếu tiếp tục để cụ bán hàng sẽ bị phê b́nh. Do vậy, chỉ đến tối (khoảng từ 17h30 trở đi), cụ mới được ngồi bán hàng trở lại bên hè phố Bảo Khánh.

Cũng theo cụ, nửa năm khi chưa bị “đuổi” th́ ngày ngày từ 6 giờ sáng đến 11 giờ đêm, cụ luôn ngồi ở bên hè đường phố Bảo Khánh. Nhưng giờ không được bán vào ban ngày, cụ vạ vật ngồi bên các ghế đá của Hồ Hoàn Kiếm để chờ tới giờ được bán hàng.

Từ ngày báo chí đăng tải về hoàn cảnh khó khăn của cụ, cũng có những người khách t́m đến biếu cụ ít tiền. Người giàu có th́ vài trăm, người ít th́ vài ngh́n... Số tiền này cụ ki cóp để rồi lại mang về phụ đỡ tiền ăn, tiền thuê nhà cho vợ chồng người con út và đỡ tiền thuốc cho cô con gái bị liệt. Trong sự nghiệt ngă của số phận ấy th́ ông trời cũng thương cụ, tuy mắt ḷa nhưng cụ Yến không bị bệnh ǵ khiến phải nằm nhà cả. Có lẽ bởi việc ra nắng, ra gió quen từ sáng sớm tới khuya cho nên cụ trở nên khỏe mạnh lạ thường.

Khi tôi nói ḿnh là nhà báo, muốn biết địa chỉ ngôi nhà mà gia đ́nh cụ thuê hiện nay để mách cho những người có ḷng hảo tâm t́m đến, cụ nhớn nhác lo lắng: “Cô là nhà báo à? Thôi cô đi đi. Tôi không muốn lên báo nữa đâu. Rồi họ lại đuổi tôi, không cho tôi ngồi bán hàng rong nữa để im cho tôi sống qua ngày...”.

Ra về, rồi h́nh ảnh cụ bà 90 tuổi hiu hắt ngồi gục trên chiếc ghế đá lề đường cứ đeo đuổi trong suy nghĩ của tôi. Trong cuộc đời con người, có người có số phận may mắn th́ cuộc sống an nhàn, dễ chịu. C̣n có những mảnh đời và thân phận con người như cụ Yến th́ quả thật là vô cùng nghiệt ngă. Mong rằng, ai đó có chút ḷng tốt, hăy ghé qua ngồi bên gánh nước chè của cụ Yến, uống với cụ chén nước trà và có một chút nào đó để ủng hộ, giúp cụ có thêm chút đỉnh để mưu sinh, và quan trọng hơn là để cụ khỏi mất ḷng tin: “Tại báo chí đưa tôi lên làm ǵ để tôi không c̣n con đường mưu sinh?”.

Hiền Lương

http://www.baomoi.com/Info/Cu-ba-90-tuoi-ban-nuoc-nuoi-con-bi-benh-Cang-len-bao-toi-cang-mat-cho-kiem-song/139/5310537.epi

CM4Q
03-12-10, 04:39 PM
ATM ơi , đọc bài này 4Q cảm thấy xót xa . Trường hợp của cụ Yến 4Q cũng đă đọc qua Blog của bạn bè .Theo 4Q nghĩ th́ sự" không linh động" kia thật là bất nhân quá . Đă "linh động " mấy chục năm nay giờ chỉ v́ chuyện của Cụ được nhiều người biết đến mà hành xử như thế . XH VN đă không có chính sách chăm lo cho nghèo khó bịnh tật già nua . Theo 4Q đó đă là điều phi lư .Chính phủ có thể đổ hàng đống tiền vào những chuyện ǵ đâu c̣n cái thiết thực th́ chẳng ngó ngàng tới .Bất nhẫn làm sao khi để 1 cụ già ( trong biết bao nhiêu người già yếu nghèo khó ) phải khốn khổ như thế , tự kiếm sống bằng chính đôi tay , sức lực già nua mà vẫn không được .Cứ làm ngơ như đă làm ngơ từ 20 năm trước nay cho tới khi Cụ bị lên báo th́ đă có sao , nếu như không có giải pháp tốt cho Cụ Yến

Đọc xong mà thấy nghẹn ḷng...híc...

amthanhmoi
03-12-10, 08:18 PM
Đúng rồi chị ạ. Khi em viết bài này thực ḷng không biết có được đăng không nữa... V́ về sâu xa vấn đề lại là cơ chế của xă hội. Ở nước ngoài th́ người già luôn có cứu trợ xă hội để sống khỏe. C̣n ở VN th́ người già phải sống lay lắt và khổ lắm...

Tường Thụy
03-12-10, 09:00 PM
Lâu rồi không biết viết ǵ trong mục này. ÂTM mang bài viết mới nhất về mảnh đời của bà cụ bán nước mà em viết về để góp thêm 1 tiếng nói là vẫn nhớ ḿnh có đất ở đây...

Cụ bà 90 tuổi bán nước nuôi con bị bệnh: “Càng lên báo tôi càng mất chỗ kiếm sống”
..............




Cảm ơn em đă viết bài báo này.
Nhà báo bây giờ quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh có lẽ không nhiều. Anh sợ những con người vô cảm lắm em ạ.

amthanhmoi
06-05-11, 06:22 PM
Quá khứ luôn về trong giấc mơ

Nó đă tự hứa sẽ rũ bỏ gương mặt của người ấy ra cuộc đời nó. Nhưng đôi khi trong giấc mơ choàng tỉnh dậy, cái gương mặt đó lại xuất hiện. Hắn cười nụ cười tự đắc, ngạo nghễ… Nó sợ… Cuộc đời nó chưa bao giờ bị ai đánh cả và v́ vậy nỗi đau đó ám ảnh theo nó suốt những tháng ngày qua… Nó vẫn hiểu khi con người ta bị kiềm nén th́ sẽ bộc phá và dẫn tới giết người như chơi… Chính v́ vậy, nó bị gương mặt đó ám ảnh… mà nh́n ai, trong những bóng dáng của những người đàn ông tới với nó, nó cứ có cảm giác so sánh, cái nét đó, cái ǵ đó “có vẻ” như cũng giống hắn.

Mỗi lần có việc đi qua nhà hắn v́ nơi đó có một bà sửa quần áo rất đẹp và rất giỏi. Những ngày qua khi rời xa hắn, nó gầy đi nhiều và dĩ nhiên quần áo cũng mang sửa theo… Đó là lư do, nó phóng vụt qua nhà hắn thật nhanh và không dám ngẩng lên nh́n về phía nhà hắn.

Đêm đêm khi nó tỉnh giấc có một ḿnh, nó rùng ḿnh khi nhớ lại giấc mơ… mà đó không phải là giấc mơ, mà đă từng là như vậy… Nó không hiểu sao nó lại có thể tồn tại một mối quan hệ với hắn. Hắn bước vào cuộc đời nó như đánh cắp t́nh yêu của nó. Đánh cắp sự quan tâm của nó. Hắn làm cho nó cảm giác như đang được yêu, được trọn vẹn thừa hưởng 1 con người chỉ có ḿnh nó mà thôi…

Cho tới bây giờ, nó vẫn cảm thấy nó hạnh phúc khi rời xa được con người đó, hơn 2 năm ở bên hắn… nó đă đánh mất đi con người của nó. Nó trở nên già cỗi trong nụ cười, trong ánh mắt, trong những thú vui, ăn mặc cho tới cách sống… Nó không dám bước vào quán cà phê với 1 người đàn ông nào ngoài hắn chưa nói là đi ăn với ai đó khác giới… Nó cũng không dám chát với 1 người bạn trai nào có ư ngày xưa với nó chỉ sợ hắn lồng lộn lên tra hỏi, dằn vặt nó khi vào lịch sử cuộc chát…

Đêm qua hắn về trong giấc mơ của nó. Nó hoảng loạn, nó buồn và nó cảm thấy hụt hẫng… Ngày hôm nay, ai đó thật hoàn hảo khi tới với nó nhưng trái tim nó dường như không dám thổn thức v́ sợ sẽ lại sai lầm thêm 1 lần nữa… Thoảng qua 1 bóng h́nh, thoảng qua 1 số phận con người, nhưng rồi với nó cũng nhẹ thôi… Đó chỉ là câu chuyện của gió, của mây, của sự lăng mạn và của một phút xao ḷng… Rồi nó lại trở về với chính nó, không tổn thương nữa, không dằn vặt nữa… Rồi đâu đó luôn lảng vảng câu hát mà nó rất ghét, ghét ngay từ cái ư tứ của bài hát đặt ra, nhưng với nó lúc này th́ rất cần… “T́nh yêu đến em không mong đợi ǵ, t́nh yêu đi em không hề hối tiếc!”

phale
07-05-11, 04:40 PM
Đọc những ḍng này của ATM, PL có thể cảm nhận nhiều hơn những điều ATM viết ra. Mong "quá khứ thôi về trong giấc mơ" của ATM, và mong ATM sẽ thôi đau vết thương cũ để có thể mạnh dạn bước tiếp con đường đang chờ phía trước!

langthangkhach
07-05-11, 10:38 PM
Không có ǵ trên đời là hoàn hảo cả bạn à. V́ thế, cứ cho đi và không hề hối tiếc! Cái ǵ là của ḿnh sẽ là của ḿnh, cái ǵ không phải của ḿnh th́ dù bạn có quỳ lạy van xin th́ ông trời vẫn cứ cho nó ... đi về nơi xa lắm mà thôi, hihi