View Full Version : Truyện ngắn: Thần thoại
Mở đầu
Tôi c̣n quá trẻ để có thể viết một cái ǵ đấy.Nhưng dù sao th́ tôi cũng đă viết và viết rồi.
Truyện tôi viết th́ lan man và hơi buồn một tí.Nhưng không sao, có ai bắt phạt đâu mà sợ.
Với lại chủ đích của tác giả cũng chỉ là" Viết cho đỡ buồn ":rang:
“..Tôi lơa thể đi rong chơi khắp chốn…
Ḱa b́nh minh lặn phía cuối mặt trời
Và đàn chim đương say hót đê mê…
Tôi loă thể đi rong chơi khắp chốn…
Kià ….”
Quay cuồng trong giai điệu thần tiên,tôi vung múa loạn xạ một vũ điệu man dại,không rơ nguồn gốc…
“Là tôi, ở đây này…!”
Tôi ngửa cổ lên trời cười sằng sặc,khoái trá như loài thú hoang bỗng chốc t́m thấy bạn t́nh.
Khi mà loài người trên thế giới đương tṛn mắt nh́n tôi ,miệng thốt lên những lời thoá mạ đầy tính nhân bản, trên trời,dưới trời,những đám mây đang say múa bao h́nh hài quái dị,ngoệch ngoạc vẽ lan ra khắp tầm mắt là một bức tranh c̣n dang dở,và tiếng gió th́ khua vào một chốn hăo huyền nào đó, để phát ra những thanh âm như bật khóc…
…Th́ tôi vẫn đi như chưa từng một lần hiện thân ở nơi đây,trên mảnh đất mà loài người nuôi tôi bằng gậy gộc và đất đá…
Lúc lết về được đến nhà th́ trời đă quá nửa đêm.Bóng tối và nỗi buồn không c̣n làm hại tôi được nữa,từ lâu lắm.Là tiếng nhạc của người hàng xóm dần kéo tôi ra khỏi cơn say.C̣n con gái của gă th́ đang nằm trên giường của tôi,thở phập phồng.
Bao giờ nó cũng đem theo một mớ những giai điệu vụn vặt ngoài đường,cùng với những tượng tượng thần linh vớ vẩn vào trong những cơn mơ,những muốn nhào lặn cho ḿnh một thế giới không chút điêu tàn,chỉ có trong cổ tích,…C̣n th́ sao?Toàn là những giấc mộng đứt đoạn…ú ớ trong tiếng gọi tắc nghẹn nơi cổ họng…đê mê đến hoang dại là một ngọn lửa ở phía trái lồng ngực…
Tôi dựa người vào bờ tường,hơi thở dồn dập phả vào mặt ḿnh,nghe như có cả một bản trường ca c̣n say ngủ,mường tượng ra ḿnh đang đi cheo leo giữa vực thẳm,tay bám vào vách đá,mắt không dám nh́n xuống,sợ bóng tối nuốt mất bàn chân… nuốt luôn tất cả….
Là một diễn viên,tôi đang phô diễn một cách xuất sắc vai diễn này,như trước đây ,với hoa hồng và những giai âm tung hô trên xa lộ…Vai tôi ướt đầm,không biết là mồ hôi hay mùi ẩm mốc trong pḥng dâng lên khiến tôi nghẹt thở,tim đứng lại,mồm há hốc,tôi đớp đớp không khí,ngă vật xuống…
Con bé giật ḿnh ,tỉnh giấc,ngơ ngác, ̣a lên khóc nức nở…Gă hàng xóm chạy sang,d́u tôi lên giường,miệng lầm bầm cái ǵ đó nghe không rơ,tay kéo đứa con,bế xốc ra cửa rồi đi thẳng…
Tôi nằm chơ vơ trên giường,nghe tiếng đồng hồ trên bàn nấc lên từng chập,tắc tặc,..như tiếng tắc kè,như là đang rớt xuống màn đêm một thứ chất lỏng tanh tưởi. Trên trần nhà,một khuôn mặt quái đản với cái trán nhăn nhúm và những hàm răng mốc thếch xuất hiện như hằng đêm.Tựa hồ lăo chỉ có một việc là đợi tôi vào đúng cái giờ này, để hát ru tôi,với đôi mắt mở to trắng nhợt của lăo.Làm như thể câu chuyện của chúng tôi đă bắt đầu từ cách đây cả ngàn năm về trước,khi mà con bé con c̣n chưa thành h́nh trong mẹ nó…
Chúng tôi làm bạn với nhau, cùng hát những bài ca thần thánh đậm chất đê mê,say trong những dự cảm linh thiêng, cùng buông thả từng tế bào vào trong những hơi thở bí mật.
Nó thích thú không che giấu,mỗi khi tôi ôm đàn và nhảy lên như con thú bị thương từng chập,từng chập.
Nó mở to mắt để xem tôi phết những vầng màu sắc giả tạo lên tấm ni nông trắng,giả làm những đám mây ,cố tưởng tượng ra chúng sẽ bay ra khỏi đó bằng cách nào.Rơ ràng nó tin rằng những đám mây trên trời kia đều từ nơi đây mà bay ra,tất nhiên đúng vào lúc nó c̣n đương say ngủ với những bản du ca thần thánh.
Chúng tôi vui với nhau như linh hồn và thể xác.Bên trên là ánh sáng tràn lan ,dưới chân chúng tôi là bụi bặm chất đầy.Xung quanh chúng tôi luôn luôn có những dày ṿ bất chợt, đến rồi đi, ít khi giống nhau. ..nhưng cũng có từng lúc…
Đó là mỗi khi tôi trở về căn pḥng này, đánh thức nó tỉnh dậy bằng hàng loạt những vai diễn cuồng dại…,khi mà trên trần nhà,cái trán nhăn nhúm đang từ từ sà xuống mỗi lúc một thấp hơn, để nhập với tôi làm một,và một nửa loài người th́ đang cơn say ngủ.
Đêm qua tôi mơ thấy ḿnh được trở về với ngày xưa,khi c̣n là ngọn lửa nhỏ nhoi,bập bùng.Loài người nắm tay nhau nhảy xung quanh với ư tưởng tôn thờ. Rơ ràng chuyện đó là thật,v́ khuôn mặt họ vẫn c̣n phảng phất đâu đây.C̣n những tiếng động bập bùng trong tai tôi th́ sai thế nào được.
Tôi lấy tay vốc nước phả vào mặt,ngẩng đầu lên nh́n vào trong gương,tự nở một nụ cười với ḿnh. Đúng là khuôn mặt đó,nó đă bị bóc trần ra hoặc giả chưa từng bị bóc trần ra khi ánh sáng mặt trời c̣n thoả măn soi rọi khắp mọi nơi.Tôi th́ thấy chưa thoả măn.Tôi cười lại một lần nữa,dồn hết tất cả sự tự tin c̣n lại vào trong đó.Thấy chẳng khá hơn,tôi chán nản bỏ ra ngoài.
Gă đàn ông ngồi hát nghêu ngao trên bậu cửa.Con chó của gă th́ đang liếm láp một vật ǵ bẩn thỉu ngay bên cạnh,mặt đầy vẻ măn nguyện.Bộ lông nó tả tơi như loài dây leo sau cơn băo.
Gă gẩy đàn,nghe ngóng một lúc rồi từ từ cất giọng,giọng khá ấm và truyền cảm,những ǵ c̣n sót lại của một thời mà gă gọi là thời kỳ bất diệt.
Thế mà nó đă chết rồi.
Gă không giống tôi, có phần bất hạnh hơn,v́ không bao giờ chịu thừa nhận ḿnh.Ngay cả khi gă phải ôm đứa con ngồi khóc tỉ tê trong ngôi nhà thủng dột,cũng chưa lần nào gă sống với chính bản thân gă.
Tôi ngước cặp mắt trống rỗng ngó quanh,t́m kiếm một thứ ǵ đó thấy thiếu thiếu ở thực tại.Gă không ngẩng lên,vẫn cái giọng đứt quăng,nói cho tôi biết con bé đă bỏ ra đường chơi từ sáng sớm,nghe như thể ngoài chuyện đó ra gă chẳng biết được ǵ hơn.
Tôi chán nản đóng sầm cửa lại,lôi mớ bản thảo xếp thành tập phía dưới gầm giường lên, thấy mọi thứ đă bắt đầu lại từ đầu.
“Trong ánh sáng của một ngày mới,mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu.”
Lần thứ nhất tôi nhảy xuống phía dưới là năm 30 tuổi.Tôi nhảy xuống để được nh́n đời rơ hơn.
Khi mà loài người đang cười nói trong cái nh́n say mê,hoan lạc,th́ tôi bị người ta nâng đầu lên,la hét,…rồi tiếng c̣i,tiếng rú lẫn lộn…
Tôi đê mê ch́m trong những vai diễn của ḿnh,sống trong nhung lụa của một đức giáo hoàng từ thế kỷ 15, khi lại đang kéo xe cho một quư ông ở thế kỷ 17,rồi bỗng chốc lại ngồi chiễm chệ trên tấm thảm nhung dưới lốt một bà hoàng…
Tôi cứ đi,hoá thân vào hết người này,kẻ khác,c̣n họ th́ vỗ tay và tung lên những cơ man là hoa,tiếng tán tụng ầm ầm muốn đinh tai nhức óc.Nhưng tôi th́ biết rơ hơn ai hết,tôi nên làm chính tôi th́ hợp hơn.Và khi đó th́ cũng là lúc nên chấm dứt đi tất cả.
Tôi tỉnh dậy giữa mộng và hư,hư và thực.
Trời giữa trưa,nắng gay gắt,gió từ bên ngoài mang vào những hơi thở quằn quại của thời gian.Tôi cứ nghĩ rằng ḿnh đă chết rồi,vậy là đă đi trọn một kiếp người,lúc rớt xuống tôi đă hoàn thành xuất sắc vai diễn đó.Nhưng vai diễn của tôi th́ tôi chưa làm được ǵ cả.
Nó không phải là lư do mà tôi c̣n nằm ở đây.
V́ lư do là em…
-Em đang làm ǵ vậy?
-Anh nằm yên,rồi sẽ ổn cả thôi…
Nàng nói giọng an ủi.
Tôi ngoan ngoăn nằm yên theo ư nàng,khi nàng đặt tay lên bàn tay tôi.Cảm tưởng như sức nóng của hàng vạn khối ch́ đang tan chảy,nhập vào người tôi, đốc thúc con người tôi tuột ra khỏi cơn mê.Nhưng tôi th́ mệt mỏi lắm rồi.
Đó là lần đầu tiên tôi nhảy xuống phía dưới, để nh́n đời rơ hơn.
Vào cái năm 30 tuổi…
Nàng đă từng tôn thờ tôi như một loài cây tôn thờ ánh sáng.Thứ ánh sáng tôi đem đến cho nàng không phải là thứ ánh sáng bất diệt,nó tồn tại song song giữa hai ư niệm liên tục về thời gian và khoảnh khắc,chớp nhoáng và rất khó để nhận biết có hay không.
C̣n nàng th́ tỏ ra hài ḷng với chúng,như một con chiên ngoan đạo kính cẩn nghiêng ḿnh trước đấng sáng tạo quyền năng,dù cho ngài chỉ làm được mỗi một việc là ban phát những lời cầu chúc xuồng xă.
Tôi th́ khác,tôi sống với nhân vật của tôi,dưới ánh sáng của tôi,trên thân thể tôi.Tôi cảm nhận được ḍng máu đang chảy trong người ḿnh đang về đâu,và từng giọt mồ hôi tôi cống hiến cho nghệ thuật vĩnh cửu.
Nàng đứng lên,không quên đặt lên đôi môi bỏng rát của tôi một nụ hôn,chẳng mấy khác nụ hôn lên đôi môi của chồng nàng,nhưng nó lại giống đến kỳ lạ nụ hôn của nàng khi tôi c̣n tất cả.Bóng nàng đi ra ngoài,lắc lư theo những tiếng động dội lại từ khắp nơi trên mặt đất.Tấm đệm dưới thân tôi rung lên bần bật, dưới dư âm c̣n sót lại của cơn địa chấn khủng khiếp từ ngàn năm về trước.Tôi choáng váng v́ mất khá nhiều máu,v́ cả những khớp xương găy dọc theo khắp cơ thể c̣n chưa kịp lành lại.C̣n nàng th́ ngày ngày,như một loài dây leo cần mẫn hút nhựa sống của đời,truyền lại sinh khí cho tôi,khiến tôi lắm lúc phải ngạc nhiên không hiểu nàng sống bằng cái ǵ?và nhờ vào cái ǵ?
-Hăy để anh yên,em…!
-Anh ngủ đi,tất cả sẽ ổn thôi,ngủ đi anh…!
Tôi biết chỉ khi nào tôi cảm thấy yên tâm về ḿnh th́ khi ấy nàng mới thôi không lư đến nơi này nữa.
Thế là tôi nhảy xuống phía dưới lần thứ hai, và nh́n đời chân thực hơn…
Vào cái năm tôi 30 tuổi…
Người ta lại cứu tôi,lại vớt tôi lên từ cánh cửa địa ngục,tựa hồ như thể tôi là một sản phẩm đặc quyền của tạo hoá,không thể nào tuyệt diệt.Tôi nhận ra rằng ḿnh sống không phải là để chết,v́ sống có nghĩa là một nghĩa vụ,một thứ trách nhiệm,một thử thách mà thiên nhiên ban tặng.Ḿnh không có quyền năng chối bỏ bản thân như chối bỏ một thứ rác rưởi,cho dù ḿnh c̣n tệ hại hơn bất kỳ một thứ rác rưởi nào khác.
Từ đó, tôi không gặp lại nàng thêm một lần nào nữa.Hằng đêm,tôi vẫn nghe tiếng đàn của người nhạc công vẳng lên phía bên dưới cầu thang,một thứ thanh âm trầm lắng,tuyệt vọng và vô nghĩa đến lạ lùng.Tiếng đàn dường như không phải được bắt đầu từ một niềm khát khao nghệ thuật như cái cách mà tôi vẫn hằng theo đuổi.
Tiếng đàn đó cất lên v́ cái khác,cái thứ mà tôi từng một thời chối bỏ, là t́nh yêu, là bản thân tôi…
Tôi bắt đầu làm quen với bóng tối và viết lên những giai ca sầu muộn,tập làm quen với cuộc đời với những tiếng thoá mạ ghê tởm phía bên ngoài thế giới.Nơi đó,những tác phẩm của tôi không được loài người chấp nhận,…
Con bé chạy ùa vào pḥng khi tôi đang diễn dở vai nữ hoàng,một nguyên mău của nàng.Nó tṛn xoe mắt,khó hiểu nh́n tôi trong bộ dạng của một kẻ sinh nhầm thế giới.Nhưng để tỏ ra quá quen với việc đó,nó bắt đầu túm lấy tôi và khoe rối rít khúc gỗ vừa kiếm được.
Nó giống nàng, đều dễ dàng thoả măn được bản thân bằng những điều vặt vănh đến mê muội. Đó là một điều mà có đến ngàn vạn năm sau một kẻ như tôi cũng không thể nào chấp nhận được,dù có đầu thai cả vạn kiếp làm người.
Tôi chưa bao giờ có niềm tin vào một cuộc sống giản đơn đến như vậy.Ngay cả khi có được một chút ǵ đó,gọi là măn nguyện trong tay,tôi vẫn không tin rằng đó đă là tất cả.
***
Nàng t́m đến tôi khi ngoài trời tầm tă mưa,và tôi th́ cuồng điên v́ không t́m ra cách thể hiện nhân vật ḿnh.Nàng an ủi tôi bằng thứ ngôn ngữ của một giống loài hoang sơ không bóng bẩy.Tôi bất giác ngẩng lên,bắt gặp dáng vẻ thiên thần của nàng,trinh nguyên như thực tại,trần trụi như những cơn mưa.
Và tôi không cần phải t́m đâu xa,tôi diễn xuất chính con người tôi,cùng với nàng trong giây phút hiếm hoi tỉnh táo.
Tôi quấn lấy nàng v́ sợ rằng nàng cũng như mưa, đến rồi đi mất,sợ nàng giấu đôi cánh thiên thần vào một góc xa xăm nào đó để bất chợt bung ra làm tuyệt vọng đời tôi.
***
Tôi nh́n con bé lăm lăm.Nó đă quá quen với cảnh đó.Nó sẽ là một tay diễn đời xuất sắc,tôi biết thế.
Nó không thét lên,mặc dù tôi biết nó đang sợ hăi tột đỉnh.Tôi bắt đầu gầm rú với những thanh âm cuồng loạn trong cổ họng,giả làm một con quái vật đội lốt người, đương cơn say máu. Đầu tiên là một tràng cười làm rung rinh mấy mảnh kính trơ trọi trên cửa sổ,sau đó là màn phô diễn sức mạnh của một vơ sư nhà nghề,một vai diễn xuất sắc của tôi nhiều năm trước đó…
Nó trợn mắt như gặp phải ác mộng,mồm ú ớ,đánh rớt khúc gỗ khỏi tay,vùng chạy ra khỏi cửa,miệng rối rít gọi cha …
Nhặt khúc gỗ lên tay,tôi nh́n ngắm như muốn lột trần cái thứ quái quỷ này ra,dể hiểu được v́ sao nó có thể làm thoả măn được một bé con loài người.Nhưng đó là một việc làm vô ích.
***
Nàng trong ṿng tay tôi đang thiêm thiếp ngủ.Trong cơn mơ,tôi là hoàng tử của nàng,c̣n trong thực tại,tôi đang có nàng,hoặc ít ra cũng là có trong tay h́nh hài của nàng,khi nàng c̣n chưa kịp tan biến.Tôi ngắm nàng mê mệt trong mộng mị,thứ mộng mị cao sang mà chắc hẳn nàng vẫn thường mơ hằng đêm.Tôi không tin tôi đă yêu nàng như yêu thứ nghệ thuật của tôi.Mà nếu điều đó là có thật,tôi cũng không tin rằng nó có thể tồn tại măi măi như là nghệ thuật bất diệt.
Nàng th́ không chịu hiểu điều đó.Nàng không cần ở tôi một bàn tay của một kẻ t́nh nhân,nàng cần bản ngă của tôi .Tôi chính là vật bù đắp cho vết khuyết đi trên cơ thể nàng , từ khi nàng bắt đầu sinh ra…
***
Tôi ôm nàng trong tay ,giật ḿnh thấy quần áo ḿnh ướt sũng.Một sự thật hiển nhiên khiến tôi không thể mở miệng ra cười được.
Mới vừa đây tôi c̣n âu yếm nàng ,c̣n nghe tiếng thở gấp gáp của nàng với mùi phấn dại loăng vào không khí.
Mới vừa đây thôi.
Tôi tung chăn ngồi dậy,thấy nơi nàng vừa nằm c̣n đọng lại một vũng nước ,một vũng nước màu tím.Sắc tím như những cánh bướm ma,trong những truyện thần thoại lúc nàng tiên rũ áo bay đi.Tôi vốc thứ nước ấy lên tay,thấy vạn vật ngả nghiêng ,dần tan ra và cũng dần biến mất.Chợt nhận ra ḿnh đang ngồi trên một đống hoang tàn,nghệ thuật của tôi, đă không c̣n ǵ cả.
Những bức tranh,những màu sắc,… như vỡ vụn ra cùng với nhau,thi nhau rớt xuống ḍng nham thạch,chảy măi về nơi đă sinh ra nó.
Tôi hoá thành bất tử từ khi ấy,với những ư tưởng rồ dại rằng một ngày kia nàng sẽ trở về với tôi,khi mà cơi thế này c̣n chưa hẳn lụi tàn…
Tôi choàng dậy lúc nửa đêm,mồ hôi vă ra như tắm.Trên trần nhà,khuôn mặt nhăn nhúm mọi khi biến đâu mất.Tôi đă ôm cục gỗ của con bé vào giấc ngủ.
Bé con,tôi tự nhủ sẽ trả lại cho bé con,nhưng dưới một h́nh hài khác,bằng tài năng của một kẻ sinh ra vốn chưa là bất tử,bằng thứ nghệ thuật mà tôi chưa bao giờ dám chạm tới.Thứ nghệ thuật được sinh ra bởi t́nh yêu và ḷng tin vào cuộc sống.
Bàn tay bắt đầu thao tác,với cảm giác của một vũ công nhà nghề,bằng bàn tay của một nghệ sĩ tài hoa,và sức sáng tạo thiên thần của một trái tim t́nh ái,…khuôn mặt,nụ cười của nàng dần hiện ra,trinh nguyên như thực tại,trần trụi như những cơn mưa…
Tôi đặt tác phẩm của ḿnh lên bàn,ngắm nghía hồi lâu.Cảm tưởng thứ xúc cảm đê mê đang tan ra trong không khí, một mùi hương phấn dại đang toả về từ một nơi bí mật đánh thức nốt nửa thế giới c̣n lại.
Vục đầu vào ḍng nước,thần trí tôi bỗng chốc tỉnh ra,như kư ức của ngh́n năm đang thi nhau trở về ngồn ngộn trong đầu.Tôi như một người khác đang bước ra khỏi cửa…
Gă đàn ông với những bản nhạc buồn đă biến đi như một cơn mộng mị,tôi ngó sang nhà bên định gọi con bé.Cánh cửa hé mở,thứ màu tím quen thuộc dần hiện ra khiến tôi ngẩn ngơ.Một thoáng pha trộn giữa thực và ảo,giữa mộng mà thực,giữa thần thoại và thiên thần,…hỗn tạp như những bài ca man rợ mà tôi đă từng hát lên trước đó.Tôi lại như được sống lại một lần nữa của cái thời 30 tuổi...
Rồi chậm chậm cầm lấy tay em như muốn chứng minh cho thực tại,tôi thầm thĩ:
-Chào cô,cô đă về…
Viết tại Đà Nẵng,Tháng 8/10/2009
Truyện này thực ra chỉ có 3 nhân vật: người dẫn chuyện xưng tôi, người phụ nữ và con bé con.Truyện được viết theo trường phái "lập dị", tức là tác giả " nh́n vào gương để viết".Người đàn ông đánh đàn cũng chính là "tôi" là anh ta.
Thế giới vẽ ra cũng đan xen giữa thực và mộng, chẳng biết đâu mà lần:nosebleed:
vBulletin® v3.8.7, Copyright ©2000-2024, vBulletin Solutions, Inc.