phale
04-04-11, 04:20 PM
Vỗ về
Gục vào vai anh
Nức nở
Cứ khóc đi đừng sợ
Anh lóng ngóng vỗ về
Cuộc đời còn nhiều lắm những đam mê
Xin em đấy, đừng gồng mình quá sức
Để đêm về lại thở dài bất lực
Thèm bàn tay an ủi vỗ về
Đêm dài, sầu ngập dạ mê
Thèm vòng tay ấm vỗ về bên em
31.3.11
Thơ Nothing luôn luôn khiến lòng tôi rung cảm. Không hiểu sao những câu từ mộc mạc, những nhịp điệu đôi khi chưa tròn trịa của thơ Nothing lại lay động lòng tôi đến thế... chẳng hạn như bài thơ này...
Gục vào vai anh
Nức nở
Cứ khóc đi đừng sợ
Anh lóng ngóng vỗ về
Đọc những câu mở đầu này, tôi ngỡ như mình đang đọc những dòng tin nhắn riêng tư của tác giả gởi cho người con gái u buồn nào đó... Trước mắt tôi như hiện lên hình ảnh, người con gái ngập ngừng... người con trai lóng ngóng... người con gái đang mắt lệ hoen mi... và người con trai thì đang vụng về lúng túng... Một hình ảnh thật dễ gây xúc động cho người nhìn thấy...
"Cứ khóc đi đừng sợ"... đọc câu thơ này khi lòng tôi đang ngổn ngang nỗi niềm, tự dưng tôi cũng muốn khóc. Có lẽ người con gái kia của tác giả có một tâm hồn nhạy cảm lắm mà chỉ cần một xung động không tinh tế nào cũng sẽ khiến cho người con gái ấy co mình lại... nên tác giả mới ân cần dỗ dành "Cứ khóc đi đừng sợ"...
Và, tác giả cũng tâm lý lắm. Người ta bảo "nước mắt có thể rửa trôi nỗi buồn". Khi ở cạnh một người đang buồn, cách an ủi tốt nhất là im lặng và để cho người ấy khóc... Bốn câu thơ mở đầu này của tác giả như vẽ nên một bờ vai cho bất cứ ai đang cần đến...
Và để cho người con gái khóc thỏa lòng mình, tác giả nhẹ nhàng:
Cuộc đời còn nhiều lắm những đam mê
Xin em đấy, đừng gồng mình quá sức
Tôi ít khi thấy một người đàn ông nào kiên nhẫn dỗ dành người khác khóc. Đa số đàn ông rất sợ con gái khóc. Khi rơi vào trường hợp đó, họ thường lánh đi và nhờ người khác dỗ dành giúp. Riêng ở đây, người con trai của tác giả không những sẵn lòng nghiêng vai cho "em' khóc, mà còn "xin em đấy", "đừng gồng mình lên như thế"...
Chắc người đọc khác cũng như tôi, nghe thấy những lời tác giả không viết ra: "Em đừng gồng mình lên nữa... hãy dựa vào anh đây...". Người con trai ấy không sợ mang nặng nề vào thân ư? Thật là một tấm chân tình hiếm gặp.
Để đêm về lại thở dài bất lực
Thèm bàn tay an ủi vỗ về
Những câu này của tác giả vẽ nên chân dung một người con gái mong manh nhưng giỏi chịu đựng. "Em gồng mình" để rồi đêm về đau đáu những khát khao... Sự thấu hiểu này của tác giả đối với người con gái kia, cho ta thấy một tấm chân tình sâu sắc. Phải yêu thương nhau lắm mới thấu hiểu nhau đến thế!
Đêm dài, sầu ngập dạ mê
Thèm vòng tay ấm vỗ về bên em
Đọc hai câu này tôi thương người con trai đó quá. Người con trai ấy đang kìm nén cảm xúc của mình để vỗ về người con gái để rồi khi đêm về mới tràn trề ra chiếm ngự tâm hồn dấy lên những khát khao trong lòng...
Tôi tự hỏi... Vì sao có sự kìm nén này?
Cả hai người đều đang kìm nén hẳn có sự ngăn cách nào...
PL 4.4.11
Gục vào vai anh
Nức nở
Cứ khóc đi đừng sợ
Anh lóng ngóng vỗ về
Cuộc đời còn nhiều lắm những đam mê
Xin em đấy, đừng gồng mình quá sức
Để đêm về lại thở dài bất lực
Thèm bàn tay an ủi vỗ về
Đêm dài, sầu ngập dạ mê
Thèm vòng tay ấm vỗ về bên em
31.3.11
Thơ Nothing luôn luôn khiến lòng tôi rung cảm. Không hiểu sao những câu từ mộc mạc, những nhịp điệu đôi khi chưa tròn trịa của thơ Nothing lại lay động lòng tôi đến thế... chẳng hạn như bài thơ này...
Gục vào vai anh
Nức nở
Cứ khóc đi đừng sợ
Anh lóng ngóng vỗ về
Đọc những câu mở đầu này, tôi ngỡ như mình đang đọc những dòng tin nhắn riêng tư của tác giả gởi cho người con gái u buồn nào đó... Trước mắt tôi như hiện lên hình ảnh, người con gái ngập ngừng... người con trai lóng ngóng... người con gái đang mắt lệ hoen mi... và người con trai thì đang vụng về lúng túng... Một hình ảnh thật dễ gây xúc động cho người nhìn thấy...
"Cứ khóc đi đừng sợ"... đọc câu thơ này khi lòng tôi đang ngổn ngang nỗi niềm, tự dưng tôi cũng muốn khóc. Có lẽ người con gái kia của tác giả có một tâm hồn nhạy cảm lắm mà chỉ cần một xung động không tinh tế nào cũng sẽ khiến cho người con gái ấy co mình lại... nên tác giả mới ân cần dỗ dành "Cứ khóc đi đừng sợ"...
Và, tác giả cũng tâm lý lắm. Người ta bảo "nước mắt có thể rửa trôi nỗi buồn". Khi ở cạnh một người đang buồn, cách an ủi tốt nhất là im lặng và để cho người ấy khóc... Bốn câu thơ mở đầu này của tác giả như vẽ nên một bờ vai cho bất cứ ai đang cần đến...
Và để cho người con gái khóc thỏa lòng mình, tác giả nhẹ nhàng:
Cuộc đời còn nhiều lắm những đam mê
Xin em đấy, đừng gồng mình quá sức
Tôi ít khi thấy một người đàn ông nào kiên nhẫn dỗ dành người khác khóc. Đa số đàn ông rất sợ con gái khóc. Khi rơi vào trường hợp đó, họ thường lánh đi và nhờ người khác dỗ dành giúp. Riêng ở đây, người con trai của tác giả không những sẵn lòng nghiêng vai cho "em' khóc, mà còn "xin em đấy", "đừng gồng mình lên như thế"...
Chắc người đọc khác cũng như tôi, nghe thấy những lời tác giả không viết ra: "Em đừng gồng mình lên nữa... hãy dựa vào anh đây...". Người con trai ấy không sợ mang nặng nề vào thân ư? Thật là một tấm chân tình hiếm gặp.
Để đêm về lại thở dài bất lực
Thèm bàn tay an ủi vỗ về
Những câu này của tác giả vẽ nên chân dung một người con gái mong manh nhưng giỏi chịu đựng. "Em gồng mình" để rồi đêm về đau đáu những khát khao... Sự thấu hiểu này của tác giả đối với người con gái kia, cho ta thấy một tấm chân tình sâu sắc. Phải yêu thương nhau lắm mới thấu hiểu nhau đến thế!
Đêm dài, sầu ngập dạ mê
Thèm vòng tay ấm vỗ về bên em
Đọc hai câu này tôi thương người con trai đó quá. Người con trai ấy đang kìm nén cảm xúc của mình để vỗ về người con gái để rồi khi đêm về mới tràn trề ra chiếm ngự tâm hồn dấy lên những khát khao trong lòng...
Tôi tự hỏi... Vì sao có sự kìm nén này?
Cả hai người đều đang kìm nén hẳn có sự ngăn cách nào...
PL 4.4.11