phale
14-04-11, 03:55 PM
Này em
Này cứng rắn, này lạnh lùng một nửa
Em là em sao cứ phải là anh
Xù x́ thế có khi nào em mệt
Yếu đuối đi cho anh được dỗ dành
Này duyên dáng, này thẹn thùng e lệ
Ấp úng chi ánh mắt cứ làm ngơ
Người ta đợi để rồi người ta ghét
Một lời thôi sao cứ măi bắt chờ
Này là nhớ, này là thương da diết
Hai phương trời giờ cách biệt đôi nơi
Em về với một nửa đời duyên số
Để mặc anh lặng lẽ nốt cuộc đời
21.2.11
Lại lục lọi thơ Nothing, bắt gặp bài thơ dễ thương này...
"Này em", nhẹ nhàng như gió mùa thu, ấm áp như nắng ngày đông... Tôi tưởng ḿnh đang ngồi bên cửa sổ trong chiều nắng nhạt khe khẽ mở phong thơ t́nh của ai đọc trộm...
Này em, chợt nghe ḷng lắng xuống bao nỗi niềm... tôi - khách qua đường đọc trộm c̣n ấm ḷng như thế nữa là em - người nhận...
Tựa như mơ hồ thấy "em" của Nothing bên vai ai nghiêng đầu nghe "anh" thủ thỉ:
Này cứng rắn, này lạnh lùng một nửa
Em là em sao cứ phải là anh
Xù x́ thế có khi nào em mệt
Yếu đuối đi cho anh được dỗ dành
Ừ, sao em phải cứng rắn làm chi? Sao em phải lạnh lùng làm chi? Sao phải giống như anh làm chi?
Anh đọc được em đằng sau vỏ bọc em đang tạo ra cho ḿnh... Nếu anh không tinh tế chắc ǵ anh hiểu được, đằng sau những xù x́ em cố vẽ là một em yếu đuối... Vậy th́ cứ yếu đuối đi, đă có anh bên cạnh dỗ dành...
Hiểu em nhiều đến vậy, ân cần với em nhiều đến vậy chỉ có ở "anh" trong thơ Nothing mà thôi...
Này duyên dáng, này thẹn thùng e lệ
Ấp úng chi ánh mắt cứ làm ngơ
Người ta đợi để rồi người ta ghét
Một lời thôi sao cứ măi bắt chờ
Anh hiểu em nhiều nên làm sao mà anh không biết được là em đang thẹn thùng đằng sau vẻ lạnh lùng làm ngơ kia, làm tôi nhớ đến 2 câu quen thuộc:
Tḥ tay em bứt ngọn ng̣
Thương anh đứt ruột giả đ̣ ngó lơ...
Phải là người con gái nhu ḿ lắm mới c̣n giữ được sự thẹn thùng dễ thương như thế ở thế kỷ 21 này. Thế kỷ mà chuyện "cọc đi t́m trâu" đă trở thành chuyện b́nh thường, thậm chí c̣n được cho như thế mới là người con gái khôn ngoan thức thời...
Thế nên h́nh ảnh "em e ấp, t́nh trong như đă mặt ngoài c̣n e" này khiến cho tôi cảm thấy yêu mến cả 'anh và em"...
Tôi tưởng tượng, hẳn đây sẽ là cặp đôi lăng mạn nhất...Nhưng:
Này là nhớ, này là thương da diết
Hai phương trời giờ cách biệt đôi nơi
Em về với một nửa đời duyên số
Để mặc anh lặng lẽ nốt cuộc đời
Mối t́nh chưa chớm đă tan... giờ th́ tôi hiểu, v́ sao em phải lạnh lùng cứng rắn thế... v́ sao em phải ngập ngừng trước anh thế...
Ranh giới ấy đă không ai bước qua để bức tranh t́nh yêu tan thành hai nửa: Em về với nửa đời duyên số - Anh một ḿnh lặng lẽ cô đơn...
Em về, chắc ǵ em đă vui... Tôi chắc rằng "nửa đời duyên số" của em cũng không tṛn như trăng rằm, nên em mới ngập ngừng lấn bấn nơi vạch ngăn cách...
Nếu em không nhu ḿ thế, dịu hiền thế, th́ tôi chắc rằng ranh giới kia đă phai dưới gót chân người con gái hiện đại... đoạn kết cuộc t́nh sẽ khác... và bài thơ này sẽ không ra đời...
Một khoảnh khắc chông chênh... đă làm nên một bức tranh cảm xúc thật đẹp... Cội nguồn cảm xúc này biết bao giờ mới vơi...
Quả là "t́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dở".
Tôi chờ những bài thơ sẽ ra đời từ suối nguồn cảm xúc này của Nothing.
Tự dưng tôi nghĩ, tâm hồn Nothing như cây đàn muôn điệu, ngọn gió nhẹ nào cũng làm ngân lên những cung bậc âm thanh tha thiết... phải thế không Nothing?
PL 14.4.11
Này cứng rắn, này lạnh lùng một nửa
Em là em sao cứ phải là anh
Xù x́ thế có khi nào em mệt
Yếu đuối đi cho anh được dỗ dành
Này duyên dáng, này thẹn thùng e lệ
Ấp úng chi ánh mắt cứ làm ngơ
Người ta đợi để rồi người ta ghét
Một lời thôi sao cứ măi bắt chờ
Này là nhớ, này là thương da diết
Hai phương trời giờ cách biệt đôi nơi
Em về với một nửa đời duyên số
Để mặc anh lặng lẽ nốt cuộc đời
21.2.11
Lại lục lọi thơ Nothing, bắt gặp bài thơ dễ thương này...
"Này em", nhẹ nhàng như gió mùa thu, ấm áp như nắng ngày đông... Tôi tưởng ḿnh đang ngồi bên cửa sổ trong chiều nắng nhạt khe khẽ mở phong thơ t́nh của ai đọc trộm...
Này em, chợt nghe ḷng lắng xuống bao nỗi niềm... tôi - khách qua đường đọc trộm c̣n ấm ḷng như thế nữa là em - người nhận...
Tựa như mơ hồ thấy "em" của Nothing bên vai ai nghiêng đầu nghe "anh" thủ thỉ:
Này cứng rắn, này lạnh lùng một nửa
Em là em sao cứ phải là anh
Xù x́ thế có khi nào em mệt
Yếu đuối đi cho anh được dỗ dành
Ừ, sao em phải cứng rắn làm chi? Sao em phải lạnh lùng làm chi? Sao phải giống như anh làm chi?
Anh đọc được em đằng sau vỏ bọc em đang tạo ra cho ḿnh... Nếu anh không tinh tế chắc ǵ anh hiểu được, đằng sau những xù x́ em cố vẽ là một em yếu đuối... Vậy th́ cứ yếu đuối đi, đă có anh bên cạnh dỗ dành...
Hiểu em nhiều đến vậy, ân cần với em nhiều đến vậy chỉ có ở "anh" trong thơ Nothing mà thôi...
Này duyên dáng, này thẹn thùng e lệ
Ấp úng chi ánh mắt cứ làm ngơ
Người ta đợi để rồi người ta ghét
Một lời thôi sao cứ măi bắt chờ
Anh hiểu em nhiều nên làm sao mà anh không biết được là em đang thẹn thùng đằng sau vẻ lạnh lùng làm ngơ kia, làm tôi nhớ đến 2 câu quen thuộc:
Tḥ tay em bứt ngọn ng̣
Thương anh đứt ruột giả đ̣ ngó lơ...
Phải là người con gái nhu ḿ lắm mới c̣n giữ được sự thẹn thùng dễ thương như thế ở thế kỷ 21 này. Thế kỷ mà chuyện "cọc đi t́m trâu" đă trở thành chuyện b́nh thường, thậm chí c̣n được cho như thế mới là người con gái khôn ngoan thức thời...
Thế nên h́nh ảnh "em e ấp, t́nh trong như đă mặt ngoài c̣n e" này khiến cho tôi cảm thấy yêu mến cả 'anh và em"...
Tôi tưởng tượng, hẳn đây sẽ là cặp đôi lăng mạn nhất...Nhưng:
Này là nhớ, này là thương da diết
Hai phương trời giờ cách biệt đôi nơi
Em về với một nửa đời duyên số
Để mặc anh lặng lẽ nốt cuộc đời
Mối t́nh chưa chớm đă tan... giờ th́ tôi hiểu, v́ sao em phải lạnh lùng cứng rắn thế... v́ sao em phải ngập ngừng trước anh thế...
Ranh giới ấy đă không ai bước qua để bức tranh t́nh yêu tan thành hai nửa: Em về với nửa đời duyên số - Anh một ḿnh lặng lẽ cô đơn...
Em về, chắc ǵ em đă vui... Tôi chắc rằng "nửa đời duyên số" của em cũng không tṛn như trăng rằm, nên em mới ngập ngừng lấn bấn nơi vạch ngăn cách...
Nếu em không nhu ḿ thế, dịu hiền thế, th́ tôi chắc rằng ranh giới kia đă phai dưới gót chân người con gái hiện đại... đoạn kết cuộc t́nh sẽ khác... và bài thơ này sẽ không ra đời...
Một khoảnh khắc chông chênh... đă làm nên một bức tranh cảm xúc thật đẹp... Cội nguồn cảm xúc này biết bao giờ mới vơi...
Quả là "t́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dở".
Tôi chờ những bài thơ sẽ ra đời từ suối nguồn cảm xúc này của Nothing.
Tự dưng tôi nghĩ, tâm hồn Nothing như cây đàn muôn điệu, ngọn gió nhẹ nào cũng làm ngân lên những cung bậc âm thanh tha thiết... phải thế không Nothing?
PL 14.4.11