MoonRiver
26-07-11, 10:47 AM
http://i602.photobucket.com/albums/tt110/bookaholicclub/Cover/5d973012-1.jpg
Tựa sách: QUÁN TRỌ HOA DIÊN VỸ
Tên (các) tác giả: Yoko Ogawa
Tên (các) dịch giả: Lan Hương
Nhà xuất bản: Văn Học
Nói thế nào nhỉ. Vâng, ngay từ đầu tôi đă bị hấp dẫn bởi tựa truyện. Nó rất đẹp. Ư tôi là cả quán trọ và hoa diên vỹ ấy.Và tiếp đó phải thừa nhận là b́a sách của NXB Nhă Nam đă gây nên một khoái cảm trong ḷng tôi. H́nh ảnh đôi t́nh nhân ŕa một gian pḥng mà 3/4 là tối, chỉ 1/4 là sáng và ở phía ngoài cửa sổ là một khu rừng thăm thẳm khiến tôi không khỏi ṭ ṃ và gần như có lực hút ḱ lạ cuốn tôi vào khoảng không tịch mịch ấy. Tôi không rơ chuyện ǵ đang xảy ra. Nhưng tôi biết ḿnh không thể bỏ rơi sự yên tĩnh phẳng lặng toát ra từ quyển sách ấy.Thế là tôi quyết định sẽ dừng chân vài ngày tại Quán trọ hoa Diên Vỹ. Dẫu Nhă Nam cố ư báo trước đây chẳng phải nơi an toàn bằng việc trích dẫn một diễn biến nho nhỏ đầy khó chịu
“… Một phụ nữ lao ra khỏi pḥng quán trọ Hoa Diên Vỹ chửi rủa. Tiếp theo sau là một người đàn ông với tiếng quát lạnh lùng: “Câm mồn đi, con đĩ!” “
Điều này càng làm tôi tin rằng ḿnh đang mạo hiểm. V́ lẽ tôi sẽ đối diện với những thứ nhục cảm thầm kín và đáng sợ nhất của con người, mà có lẽ không ít kẻ sẽ khua tay lắc đầu và bảo thật là một quyển sách đầy yếu tố bạo dâm. Nhưng dù thế nào cũng đừng quên rằng đây là một tác phẩm được đánh giá rất cao và có doanh thu khá đồ sộ của nữ văn sĩ Yoko Ogawa. Hơn thế nữa nó cũng là tác phẩm được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất của cô.
Câu chuyện tựa như một xâu chuỗi ḱ lạ mà những hạt châu của nó đều khác thường, tức là không hạt nào ăn khớp với hạt nào. Những sự việc diễn ra đều rời rạc. Từ chuyện một cô thiếu nữ 17 tuổi đương rực cháy những hoài băo mộng mơ nhưng phải bỏ học, phụ mẹ trông coi một quán trọ nhỏ tồi tàn mà người ông quá cố để lại – Mari[người duy nhất được gọi tên], một bà goá phụ thích búi tóc cho con bằng tinh dầu trà, một bà giúp việc ăn nhiều và thích ăn cắp những thứ vặt vănh như cái ví kết hạt cườm, váy lót, thậm chí cả cây compa bé xíu…cho đến người đàn ông già thận trọng, mỗi khi ra đường lúc nào cũng ăn mặc nghiêm chỉnh trong bộ vest tối màu, thắt cà vạt hoa văn giản dị, một đứa cháu không có lưỡi, không bao giờ rời cái dây chuyền h́nh thù ḱ lạ của ḿnh và một lối sống nhát gừng, cả một người đàn bà đă chết nhưng mỗi lần nhắc đến th́ y như rằng thế giới trở nên tàn nhẫn đến lạ… Rời rạc là thế. Nhưng có vẻ chúng được định sẵn số mệnh gắn bó với nhau. Những thứ ḱ lạ phải thuộc về nhau. Phải. Chỉ có thể thuộc về nhau.Tôi cảm giác như vậy. Và sợi dây vô h́nh chung giữa chúng chẳng thể nào khác là những khát khao nhục thể. Thậm chí họ c̣n t́m thấy hạnh phúc và an toàn trong việc bị hành hạ và hành hạ thân xác của nhau. Dường như nỗi cô đơn và lạc lơng từ quá khứ đă khiến người ta trở thành một loại như thế, nô lệ của dục vọng.
Tuy nhiên một số điều tôi vẫn chưa hiểu ngay cả khi gấp trang sách lại. Đầu tiên là về con người hai tính cách, ư tôi là ông dịch giả ngồ ngộ ấy. Kế đến là một “cuộc hi sinh anh dũng” của những con cá mà Yoko đề cập gần cuối truyện. Là dự cảm về cái chết sắp đến, về bóng tối sắp lan toả chăng? Hay như một cái khăn quàng đỏ c̣n dính máu sắp sửa thắt chặt Mari – người đang t́m kiếm, đang từng bước khám phá cơ thể của cô và người đàn ông ấy? Hay chăng đó lại là một hành động điên rồ khác của một kẻ bạo dâm? Và kết cuộc t́nh yêu thể xác dữ dội của cô ấy tại sao vẫn b́nh thản trước cái chết không mấy đẹp đẽ của người t́nh?
Không rơ nữa. Điều duy nhất c̣n lại sau khi kết thúc những ngày nghỉ ở quán trọ hoa diên vỹ là mệt mỏi. Cái b́nh yên thuở đầu đă mất. Nhưng với Yoko Ogawa, tất cả đều nhẹ nhàng, đơn giản. Một lối viết lạnh lùng đến sợ. Thậm chí chỉnh chu và gọn gàng đến mức khiến người ta có cảm giác không thoải mái và không an toàn.Thế nào th́ tôi phải thừa nhận đây là một đề tài quả thật rất táo bạo. Tôi cảm thấy ngợp.
Nhưng tôi nghĩ một ngày nào không xa tôi sẽ muốn đọc quyển sách này một lần nữa. Tôi chưa hề bảo tôi yêu quyển sách này nhé. Chỉ là tôi trân trọng nó.
“Lối viết sáng suốt của Yoko Ogawa đă đưa câu chuyện vượt lên giới hạn của sự dung tục, tầm thường, và hơn thế nữa, trở thành một cuốn tiểu thuyết đặc biệt khó quên [...]“.
*có lẽ*
khuatmien
File PDF
http://www.mediafire.com/?bur6p3empffid3g
Tựa sách: QUÁN TRỌ HOA DIÊN VỸ
Tên (các) tác giả: Yoko Ogawa
Tên (các) dịch giả: Lan Hương
Nhà xuất bản: Văn Học
Nói thế nào nhỉ. Vâng, ngay từ đầu tôi đă bị hấp dẫn bởi tựa truyện. Nó rất đẹp. Ư tôi là cả quán trọ và hoa diên vỹ ấy.Và tiếp đó phải thừa nhận là b́a sách của NXB Nhă Nam đă gây nên một khoái cảm trong ḷng tôi. H́nh ảnh đôi t́nh nhân ŕa một gian pḥng mà 3/4 là tối, chỉ 1/4 là sáng và ở phía ngoài cửa sổ là một khu rừng thăm thẳm khiến tôi không khỏi ṭ ṃ và gần như có lực hút ḱ lạ cuốn tôi vào khoảng không tịch mịch ấy. Tôi không rơ chuyện ǵ đang xảy ra. Nhưng tôi biết ḿnh không thể bỏ rơi sự yên tĩnh phẳng lặng toát ra từ quyển sách ấy.Thế là tôi quyết định sẽ dừng chân vài ngày tại Quán trọ hoa Diên Vỹ. Dẫu Nhă Nam cố ư báo trước đây chẳng phải nơi an toàn bằng việc trích dẫn một diễn biến nho nhỏ đầy khó chịu
“… Một phụ nữ lao ra khỏi pḥng quán trọ Hoa Diên Vỹ chửi rủa. Tiếp theo sau là một người đàn ông với tiếng quát lạnh lùng: “Câm mồn đi, con đĩ!” “
Điều này càng làm tôi tin rằng ḿnh đang mạo hiểm. V́ lẽ tôi sẽ đối diện với những thứ nhục cảm thầm kín và đáng sợ nhất của con người, mà có lẽ không ít kẻ sẽ khua tay lắc đầu và bảo thật là một quyển sách đầy yếu tố bạo dâm. Nhưng dù thế nào cũng đừng quên rằng đây là một tác phẩm được đánh giá rất cao và có doanh thu khá đồ sộ của nữ văn sĩ Yoko Ogawa. Hơn thế nữa nó cũng là tác phẩm được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất của cô.
Câu chuyện tựa như một xâu chuỗi ḱ lạ mà những hạt châu của nó đều khác thường, tức là không hạt nào ăn khớp với hạt nào. Những sự việc diễn ra đều rời rạc. Từ chuyện một cô thiếu nữ 17 tuổi đương rực cháy những hoài băo mộng mơ nhưng phải bỏ học, phụ mẹ trông coi một quán trọ nhỏ tồi tàn mà người ông quá cố để lại – Mari[người duy nhất được gọi tên], một bà goá phụ thích búi tóc cho con bằng tinh dầu trà, một bà giúp việc ăn nhiều và thích ăn cắp những thứ vặt vănh như cái ví kết hạt cườm, váy lót, thậm chí cả cây compa bé xíu…cho đến người đàn ông già thận trọng, mỗi khi ra đường lúc nào cũng ăn mặc nghiêm chỉnh trong bộ vest tối màu, thắt cà vạt hoa văn giản dị, một đứa cháu không có lưỡi, không bao giờ rời cái dây chuyền h́nh thù ḱ lạ của ḿnh và một lối sống nhát gừng, cả một người đàn bà đă chết nhưng mỗi lần nhắc đến th́ y như rằng thế giới trở nên tàn nhẫn đến lạ… Rời rạc là thế. Nhưng có vẻ chúng được định sẵn số mệnh gắn bó với nhau. Những thứ ḱ lạ phải thuộc về nhau. Phải. Chỉ có thể thuộc về nhau.Tôi cảm giác như vậy. Và sợi dây vô h́nh chung giữa chúng chẳng thể nào khác là những khát khao nhục thể. Thậm chí họ c̣n t́m thấy hạnh phúc và an toàn trong việc bị hành hạ và hành hạ thân xác của nhau. Dường như nỗi cô đơn và lạc lơng từ quá khứ đă khiến người ta trở thành một loại như thế, nô lệ của dục vọng.
Tuy nhiên một số điều tôi vẫn chưa hiểu ngay cả khi gấp trang sách lại. Đầu tiên là về con người hai tính cách, ư tôi là ông dịch giả ngồ ngộ ấy. Kế đến là một “cuộc hi sinh anh dũng” của những con cá mà Yoko đề cập gần cuối truyện. Là dự cảm về cái chết sắp đến, về bóng tối sắp lan toả chăng? Hay như một cái khăn quàng đỏ c̣n dính máu sắp sửa thắt chặt Mari – người đang t́m kiếm, đang từng bước khám phá cơ thể của cô và người đàn ông ấy? Hay chăng đó lại là một hành động điên rồ khác của một kẻ bạo dâm? Và kết cuộc t́nh yêu thể xác dữ dội của cô ấy tại sao vẫn b́nh thản trước cái chết không mấy đẹp đẽ của người t́nh?
Không rơ nữa. Điều duy nhất c̣n lại sau khi kết thúc những ngày nghỉ ở quán trọ hoa diên vỹ là mệt mỏi. Cái b́nh yên thuở đầu đă mất. Nhưng với Yoko Ogawa, tất cả đều nhẹ nhàng, đơn giản. Một lối viết lạnh lùng đến sợ. Thậm chí chỉnh chu và gọn gàng đến mức khiến người ta có cảm giác không thoải mái và không an toàn.Thế nào th́ tôi phải thừa nhận đây là một đề tài quả thật rất táo bạo. Tôi cảm thấy ngợp.
Nhưng tôi nghĩ một ngày nào không xa tôi sẽ muốn đọc quyển sách này một lần nữa. Tôi chưa hề bảo tôi yêu quyển sách này nhé. Chỉ là tôi trân trọng nó.
“Lối viết sáng suốt của Yoko Ogawa đă đưa câu chuyện vượt lên giới hạn của sự dung tục, tầm thường, và hơn thế nữa, trở thành một cuốn tiểu thuyết đặc biệt khó quên [...]“.
*có lẽ*
khuatmien
File PDF
http://www.mediafire.com/?bur6p3empffid3g