PDA

View Full Version : D́ ghẻ


Ban Mai Xanh
03-08-11, 06:06 PM
D̀ GHẺ
Ba và mẹ tôi chia tay nhau khi tôi c̣n rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi không kịp nhận thấy gương mặt mẹ và nỗi cơ cực của cha. Một năm sau ngày chia tay, cha dẫn về cho tôi một người mẹ mới, d́ ghẻ.
Bắt đầu từ đó, tuổi thơ của tôi gắn liền với những lằn roi chát chúa của d́. Đối với tôi, d́ chẳng khác ǵ mụ d́ ghẻ độc ác trong những câu chuyện cổ tích. Mỗi lần bị d́ quất vào mông, tôi lại nghiến răng, trừng mắt liếc d́ mà không thèm nhỏ lấy một giọt nước mắt dù rất đau, rất đau. Tôi nuốt tất cả nỗi ấm ức vào ḷng để sống, để sống, chỉ để sống.
Năm tôi 13 tuổi ba tôi có thêm 1 thằng con với d́. Hai năm sau, ba tôi đột ngột qua đời sau cơn bạo bệnh.
Với ḷng tự ái của thằng con trái mới lớn, tôi lén đi bán báo sau mỗi buổi học, để mong có chút chi tiêu và để không thèm sống nhờ đồng tiền bán tạp hóa của ... bà d́ ghẻ.
Hàng xóm mách lẻo, bà d́ tôi biết chuyện lôi tôi ra đánh một trận nhừ tử ; “Bộ tao chết rồi hả?, mày muốn làm ǵ th́ làm, mày muốn tao mang tiếng mẹ ghẻ phải không?”. Sau những lằn roi nhớ đời, tôi ù ĺ ra mặt, tan học, về nhà tôi rồi cứ dùi đầu vào sách vở, bà d́ cũng chẳng sai bảo tôi làm bất kỳ việc ǵ, tôi bỏ mặc d́ và thằng em với những công việc trong ngoài. Tôi trưởng thành trong bầu không khí tẻ nhạt của gia đ́nh, chỉ nuôi trong ḷng một ước vọng mau trưởng thành để rời khỏi ngôi nhà “hắc ám”.
Tôi tốt nghiệp trung học, tôi chạy đôn chạy đáo vay mượn tiền để vào Đại học. Nhưng ai lại cho cái thằng mồ côi nghèo sát nghèo sơ này vay mượn với cái hẹn 5 năm sẽ trả chứ. Tôi lũi thũi với nỗi thất vọng năo nề. Một chiều nhạt nắng, bác tư tổ trưởng ra vẽ thần bí nhắn tôi qua nhà. Vừa nh́n bác, tôi cúi chào lễ phép:
-Dạ, bác nhắn con qua có chuyện ǵ ?
-Ừ, vào đây bác bảo.
Bác trao cho tôi một gói được bọ cận thận bằng tờ nhật tŕnh củ kỹ.
-Trước ngày ba mày mất, có gởi cho bác, căn dặn sau này nếu mày cần th́ đưa cho mày. Nghe nói mày chuẩn bị thi Đại Học phải hôn, vậy ba mày linh thiên, biết trước mà dự tính.
Nước mắt trào ra tôi, tôi cằm xấp tiền trên tay mà nghe ḷng nặng trĩu.

-Tôi đi Sài G̣n học – tôi lạnh lùng tuyên bố
-Ừ, mày cứ đi, đi học cho thành ông này bà nọ với người ta, đừng có ham chơi đua đ̣i tật xấu rồi vát thân tàn ma dại về báo tao – bà d́ ghẻ ném vào mặt tôi một cái nh́n khinh rẽ, rồi bước đi.
Tôi chẳng buồn tức giận, chỉ ph́ cười như vừa trút bỏ được gánh nặng trên vai. Thầm nghĩ trong bụng “Bà khỏi nói, có cơ hội ra đi rồi th́ đừng mong tôi quay lại”

Ban Mai Xanh
03-08-11, 06:06 PM
........ tiếp theo........


Chân ướt chân ráo bước chân lên đất Sài Thành đầy hoa lệ, tôi loay hoay t́m cái địa chỉ mà bác tư tổ trưởng đưa cho tôi lúc lên đường theo lời nhắn : “Mày đến đó gặp chị hai Hương, tao gởi mày cho nó, ráng lo ăn học nha con!”. Vất vả cả buổi, khi trời đă nhá nhem tôi mới t́m được nhà chị. Đón tiếp tôi là một người phụ nữ mập mạp, miệng th́ lách chách không ngơi, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, tôi chẳng biết đâu là đâu nữa. Tôi cứ gật gù cho qua chuyện. Chị cho tôi ở một căn pḥng ọp ẹp, có 1 chiếc giường củ mèm, 1 bàn học lung lay như răng ông già 80. Mặc, tôi vẫn cảm thấy vui. Chị đi rồi, tôi năm dài ra, ngó khoản trời mong lung mà tưởng tượng ra một cuộc sống .. tự do.
Bước đầu khá ổn, nhờ số tiền kha khá của ba tôi để lại, tôi trang trải được tất cả các chi phí cá nhân và đeo đuổi việc học. Trời vừa sáng , tôi rời pḥng trọ đến trung tâm luyện thi. Tôi hí hửng nhảy chân sáo khi rời Trung Tâm, đi chưa được lâu, tôi giận bắn người khi một thanh niên va mạnh vào tôi, nó giật phăn chiếc túi tôi đeo trên người. Tôi vụt chạy theo, miệng kêu ơi ới “Cướp … cướp”. Dùng hết sức b́nh sinh, tôi rượt theo sát nút nó, phía trước, nó vun tay ngược ra sau, quất thẳng vào mặt tôi, tôi nghe đau nhói, cố hết sức, tôi nắm lấy tay áo nó, kéo thật mạnh. Nó lảo đảo, rút ra trong người một thứ ǵ đó sáng quắt, đập thẳng vào mặt tôi. Cơn choáng kéo dài, tôi từ từ gục ngă.
Choàng tỉnh, tôi nghe toàn thân ê ẩm, trước mắt tôi một màu đen tối bao trùm. Hốt hoảng, tôi đưa tay lên mắt, đôi mắt tôi bị băng kín, không một ánh sáng xuyên qua. Tay chân quờ quạng.
-Anh Hai tỉnh rồi hả?
Tôi nhận ra tiếng của thằng em, con bà d́ ghẻ.
-Tao bị sao vậy? – tôi chua xót hỏi nó.
-Em hổng biết, nghe nói anh bị miểng chai đáng trúng đầu rồi nó vào mắt luôn.
-Rồi sao? - tôi hốt hoảng hỏi nó.
-Em hổng biết anh có mà hỏi mẹ.
-D́ đâu? – tôi nói trong tiếng nức nghẹn ngào.
-Đi với bác sĩ rồi, Ḱa, mẹ vô ḱa, anh đi mà hỏi.
Tôi nghe bước chân lại, lại gần.
-Tôi sao rồi?
-Tao hổng biết, để đưa mày đi bệnh viện khác đă.
D́ kéo tôi ra khỏi giường, kêu thằng em thu xếp vài thứ, rồi rời khỏi bệnh viện.
D́ đưa tôi đi hết nơi này lại đến nơi kia, hết pḥng khám này đến bạc sĩ nọ. họ cứ chọc chọc vào mắt làm tôi đau điến, nhưng mắt tôi vẫn không khá hơn chút nào. Có lần do đau và thất vọng, tối chán năn :
-Tôi không đi nữa – tôi nói mà ḷng nghe nặng trĩu.
D́ đánh tôi thật mạnh, rồi quát vào mặt tôi:
-Mày không đi chạy chữa, mày muốn bị mù hả?
-Kệ tui – tôi nói với giọng bất cần
-Mày không đi, tao cho mày đi ăn xin, mày đừng bắt tao nuôi mày suốt đời.
Tôi ứa nước mắt, nghe nghẹn đắng trong ḷng. Nén tất cả nỗi nhục nhă vào trong:
-Tui đi, tui đi, được chưa!
Sau câu nói đó tự nhiên tôi cảm thấy rất tủi thân, tôi bật khóc, khóc thật nhiều. D́ lại tiếp tục đưa tôi đi.
Một ngày trời khá lạnh, d́ đưa tôi đến một bệnh viện rất xa, rất xa. Sau này tôi mới biết đó là miền Bắc xa xôi. D́ băng kí cho tôi làm phẩu thuật. Trước khi tôi vào pḥng mổ, d́ đến ngồi trên giường rồi nói với tôi:
-Lần này dù được hay không cũng là lần chót. Mày cầm lầy – d́ ném vào người tôi một chiếc túi thật to- Tất cả đồ đạc, giấy tờ của mày đều ở trong đó. Tiền viện phí tao trả hết rồi, c̣n đây – d́ dúi vào tay tôi - Tao cho mày thêm ít tiền, mày phẩu thuật xong th́ hăy tự mà sống, mày đừng bám vào tao nữa.
Tôi không nói được một lời, không có chút cảm giác, tôi như kẻ rơi vào địa ngục u ám, đầu óc rỗng toát. Tôi chỉ c̣n biết nuôi 1 hy vọng mỏng manh, phẩu thuật sẽ thành công, mắt tôi rồi sẽ sáng, sẽ sáng.Nguồn: Diendan.Eva.Vn.

Ban Mai Xanh
03-08-11, 06:07 PM
.... tiếp theo ....


Trời đă cho tôi một con đường sống, sau ca phẩu thuật, tôi dần hồi tỉnh, người bác sĩ già nua cười to đắc chí: “ Phẩu thuật thành công, mắt cậu sẽ khỏi”. Tôi như vừa thoát khỏi địa ngục trần gian, vui mừng gần như muốn ngất. Cảm ơn trời phật đă thương xót con.

B́nh phục, tôi không về lại miền Nam, không v́ lời đay nghiến của d́ mà c̣n v́ ḷng tự trọng của tôi. Bắc sĩ già nhận tôi vào phụ giúp pḥng mạch của bác. Cho tôi ở lại vừa giúp tôi có chốn nương thân, vừa giúp bác xem chừng pḥng mạch. Công việc khá ổn định, có thu nhập, tôi quay lại việc học. Bác giúp tôi thi vào trường y. Tôi sống trong sự bảo bọc của bác từ đó.

7 năm sau, tôi đă trở thành bác sĩ, bác sĩ già nay đă trở thành bố vợ của tôi. Tôi yêu con gái bác ngay lần gặp mặt đầu tiên, ngày cô ấy quay về sau thời gian dài du học. Nàng đồng ư, bác cũng gật đầu sau lần ngỏ ư đầu tiên. Đám cưới chúng tôi tổ chức ngay sau khi tôi bảo vệ thành công luận án. Tôi như hoàng tử ếch lột xác thành người. Tôi hạnh phúc, và trân trọng hạnh phúc.

Mỗi lần đi công tác vào Nam, bố vợ tôi đều bảo: “Con nhờ ghé thăm d́, dù sao d́ cũng nuôi con từ nhỏ”. Tôi chỉ dạ dạ cho quay chuyện, chứ trong ḷng tôi luôn t́m đủ cớ để không quay lại mái nhà xưa.
8 năm hạnh phúc tiếp tục trôi. Tôi đă có 2 cậu nhóc kháu khỉnh, tôi vẫn ở chung với bố vợ, vừa để săn sóc cho ông và cũng để trả cái nghĩa cái t́nh mà bấy lâu ông dành cho tôi. Tôi vẫn thường xuyên vào Nam công tác, nhưng chưa một lần về lại đường xưa, con đường đă trăi dài nổi cơ cực của tôi thời thơ ấu. Lần vào Nam này, bố vợ bắt tôi phải ghé thăm d́ cho bằng được. Tuy không muốn, nhưng v́ nể t́nh bố vợ, tôi cũng nén giận răo bước trên con đường xưa.
Đứng trước ngôi nhà cũ giờ đă thay đổi khá nhiều, khan trang như một căn biệt thự. Tôi nhấn chuông, bước ra chào tôi là một người phụ nữ khá lớn tuổi:
-Cậu t́m ai?
-Dạ, xin lổi cô, hồi nhỏ cháu ở đâu, hông biết, cô ...... ? - tôi ngập ngừng
Người phụ nữ nh́n tôi ḍ xét từ đầu đến chân, chắc nh́n cái dáng vẽ đừng hoàng của tôi, người phụ nữ, gật gật, đẩy cửa mời tôi vào trong. Rót cho tôi một ly nước, bà từ tốn:
-Chắc cậu là con của bà Mai phải không?
-Không ạ! – Tôi lắc đầu khoay khoảy , tôi mà thèm là con của mụ d́ ghẻ độc ác đó.
-Vậy sao!, tôi mua nhà này cũng lâu rồi – bà suy tư một chút – cũng gần 20 năm rồi đâu ít
Gần 20 năm, tôi cười thầm mĩa mai trong bụng: “Chắc sợ thằng cố rách áo ôm này ṃ về nên mới vội bán nhà dời đi nơi khác đây mà!”.
Hồi lâu, như chợt nhớ ra điều ǵ đó, người phụ nữa nhanh miệng:
-Ừ, đúng rồi, tôi nhớ hồi đó bà Mai bán nhà để chạy chữa ǵ đó cho thằng con.
Tôi nghe bổng trong ḷng nao nao khó tả, nh́n trân vào người phụ nữ đối diện.
-Ừ, đúng rồi, bà có thằng con bị mù, nên bán nhà để lo thang thuốc cho nó. Tội nghiệp.
Tôi nghe đến đây th́ tôi choáng váng, bán tín bàn nghi, tôi hỏi gằn người phụ nữ thêm vài lần để xác định điều tôi vừa nghe là đúng.
Tôi loạng choạng rời nhà bà mà trong đầu rối tung. Tôi bước đến nhà bác tư tổ trưởng, hy vọng bác có thể giúp tôi t́m ra d́ để làm rơ mọi chuyện. Bác tư gặp tôi vô cùng mửng rỡ, vổ mạnh vào người tôi :
-Mày đó hả, trời lớn trong đẹp trai dữ mậy.
Tôi cười nghẹn ngào :
-Bác có khỏe không?
-Ừ, tao khỏe. Vợ con ǵ chưa mậy?
-Dạ, cháu có vợ và 2 nhóc – tôi xoa xoa đầu trả lời bác.
-Ừ, cái thằng này tệ, có vợ mà hổng báo tin về nhà cho d́ mày và hàng xóm biết chia vui.
Tôi hơi bối rối, nói như thỏ thẻ vào tai:
-Bác biết d́ con ở đâu không?
-Ừ, nó mất 2 năm rồi – giọng bác trầm xuống- tội thằng em mày, nó nghèo lắm. Ừ, nó vá xe ở bên kia ngă tư ḱa, mày đến cho nó vui.
Chia tay bác, tôi băng qua ngă tư, gặp mặt thằng em trai đă gần 20 năm xa cách mà không một lần tôi nhớ về nó. Nó đen và ốm, tôi không thể nhận ra, hồi tôi xa nó, nó vẫn c̣n là thằng nhóc nhỏ. Như nhận ra tôi, nó ḍ xét:
-Anh Hai phải hôn.
Tôi gật đầu, nó chồm tới ôm chầm tôi. Tôi để thế, không phản ứng. Nó mừng ứa cả ước mắt. Kéo cho tôi chiếc ghế :
-Anh Hai ngồi đi, về hồi nào vậy, dạo này anh có khỏe không, vợ con ǵ chưa?
Nó hỏi liền một hơi làm tôi không kịp trả lời, chỉ gật gật:
-Chị Ba, cho ly cà phê – nó quắt tay về phía bên kia đường, rồi quay lại nói với tôi – Uống cà phê nha anh, thằng em nghèo quá hổng có ǵ để tiếp đăi .
-Được rồi! – tôi gạt ngang
Tôi trầm ngầm một lúc rồi nói với nó:
-Nghe nói, d́ mất 2 năm trước hả?
-Dạ - nó nói thật nhỏ như có chút nghẹn ngào.
-Mày chôn d́ ở đâu?
-Hổng có, em đem thiêu rồi gởi tro cốt Mẹ trong chùa.Nguồn: Diendan.Eva.Vn.

Ban Mai Xanh
03-08-11, 06:08 PM
.... hồi kết....


Sáng, tôi cùng thằng em đến chùa viếng hài cốt của d́. Bác tư cũng đi theo.
Theo tay nó, tôi thấy một cái hủ nhỏ, củ kỹ, nh́n vào di ảnh, tôi choáng cả người, căn mắt ra, như không tin vào những ǵ ḿnh đang trông thấy. Chỉ vào bức ảnh, quay mặt qua thằng em, tôi nức từng lời :
-Sao… sao lại vậy ??
Nó ngước nh́n tôi như thấu hiểu, lấy ra miếng khăn giấy nhỏ, lau nhẹ lên bức h́nh:
-Sao ǵ chứ! Lúc mất mẹ bị mù nên chụp h́nh mới thế!
-Bị mù – tôi nói nhẹ c̣n hơn gió.
Bác tư đến gần dỗ vào vai tôi, tôi bất thần như một pho tượng đá. Thằng em chắc cũng không kèm xúc động, ức nước mắt nói trong nghẹn ngào:
-Hồi mẹ từ Hà Nội về, mẹ đă thế. Bác sĩ ở đó móc mắt mẹ gắn cho anh Hai - rồi nó khóc lớn.
Tôi lảo đảo té bịt xuống sàn, nước mắt ứa ra.
Bác tư đở tôi dạy, rung rung:
-Con Mai nó v́ chữa mắt cho mày bán cả nhà cả cửa. Hồi bác sĩ bảo mày có thể bị mù vĩnh viễn nó đă đưa mày đi Hà Nội để đổi mắt cho mày. C̣n nữa, tiền tao nói của ba mày để lại cho mày cũng là của nó. Nó biết mày muốn thi Đại Học nên đă bán cả miếng đất hương quả bên nhà mẹ nó, nó năng nỉ tao đưa lại cho mày. Chứ hồi ba mày chết v́ làm ăn thất bại có để đồng xu cắc bạc ǵ cho vợ cho con. Con hai Hương ở X́ G̣n tao cũng đâu có uen, là d́ mày nó lên đó mướn nhà trọ cho mày. D́ ghẻ mà như nó, cũng.....
Từng câu từng chữ của bác tư làm ḷng tôi tan nát, nước mắt tôi chăy dài theo những hối hận ăn năn. Tôi khóc và chỉ c̣n biết khóc, giờ hiểu ra th́ tất cả đă muộn màng. Gương mặt của d́, lằn roi đau nhói ngày xưa, tiếng la tiếng hét, cùng bao nhiêu lời cay tiếng đắng bổng ập về trong kư ức của tôi, nhưng tất cả cảm nhận về nó không c̣n như xưa, như xưa....

Một năm sau, tôi đưa gia đ́nh vào Nam, dắt vợ con tôi về lại nơi chôn nhau cắt rốn của ḿnh. Taxi bon bon trên con đường quen thuộc, phố xá vẫn ồn ào, tấp nập. Tôi ra hiệu cho xe dừng lại ở một cửa hàng hoa quả. Tôi xuống xe, ghé vào. Nh́n những lẵng hoa hồng được cắt tỉa công phu, nghiêng nghiêng giấy đỏ “Mừng ngày 8/3”. Tôi nghe chột dạ. Chọn ít trái cây, tôi mua luôn chục hoa hồng đỏ. Ngày tám tháng ba.....
Tôi đặt trước trước di ảnh d́, đốt hương nghi ngút, trao cho vợ và 2 con. Con tôi tṛn xoe mắt, tôi vỗ nhẹ vào đầu 2 đứa trẻ thơ:
- Thấp hương cho nội đi con!Nguồn: Diendan.Eva.Vn.

Ps; một câu chuyện vô cùng xúc động,nhưng tôi ...không tin là nó có thật