View Full Version : Một khoảng trầm tư....
Trúc Huỳnh
19-08-11, 06:45 PM
Ngôi nhà nhỏ Nguyệt Viên!
Nó chập chững bước vào ngôi nhà nhỏ Nguyệt Viên! Ôi biết bao sự bỡ ngỡ, vốn nó rất thích cầm thơ thi họa. Trong vốn năng khiếu của nó ngoài ca hát kha khá, nó còn được một cái nhìn rất sắc cạnh và có thể cảm thông. Từ lâu! Không biết tự bao giờ, nó là một đứa sống rất nội tâm, lúc nào cũng muốn tách biệt ra với mọi người hết. Luôn có cái nhìn đầy sợ hãi! Khi bước vào ngôi nhà nhỏ này cùng với 2 ngôi nhà ở ATCT và DTH. Điều đem lại cho nó một nguồn hạnh phúc thật sự! Tuy nó vô ngôi nhà nhỏ này chưa được nữa tháng nhưng cảm tình nó gieo rắc vào thì là bao la. Vốn nó chưa có nơi nào để có thể thực sự bày tỏ ra lòng nó cả...Nó cảm ơn Nguyệt Viên...
Chúc TH tìm thấy nhiều niềm vui nơi đây và chung tay xây ngôi nhà nhỏ này thành ngôi nhà lớn nhé!
Cầu mong nhiều điều may mắn sẽ đến với TH nhé!
Trúc Huỳnh
19-08-11, 06:53 PM
Lễ Vu Lan (Nhớ về Lệ Châu)
Đã hai năm rồi nhỉ! Thoắt thời gian qua nhanh quá Châu nhỉ! Em đã về với đất đã 2 năm, 2 mùa Vu Lan trôi qua đã không có em ở cõi đời. Chị nhớ mãi cái hôm mà em mất, cách ngày vu lan cũng mấy ngày thôi em nhỉ. Sao đời nó lại nghiệt ngã với em tôi quá!
À! Châu ơi! Cái ngôi nhà mà chị hay qua tập văn nghệ cùng em bây giờ có cánh cửa màu trắng rồi, mất cách cửa màu xanh lá mạ kia rồi em à! Ngôi nhà cũng là một văn phòng địa ốc rồi em ơi! Hàng ngày chị đi qua ngôi nhà mà chị không lúc nào không ngoảnh lại. Chị nhớ em Châu à! Một thiên thần cánh bướm, một cô bé vô tư ca hát. Châu và chị hát rất hay! Vu lan còn rủ nhau đi chùa đọc kinh nữa mà em, còn ăn bún chay nữa mà em. Sao bây giờ...Vu lan chỉ còn mỗi chị. Em sao đi đột ngột quá!
Hôm nọ em còn khoe mái tóc cắt 8x thật xì tin của em khi gặp nhau tron con hẽm lúc đi học về nữa mà. Chỉ nữa tháng sau nghe tin em bị ung thư máu, dường như chị ngã khụy xuống. Rồi ngày 5 tháng 6 em ra đi, ra đi trong sự bỡ ngỡ của gia đình và mọi người. Ngày 7-6 là sinh nhật em rồi, sao em đi nhanh quá...Những mùa vu lan chị mãi vắng bóng hình em...
Em anh nghỉ nhé Lệ Châu!
Trúc Huỳnh
19-08-11, 06:54 PM
Chúc TH tìm thấy nhiều niềm vui nơi đây và chung tay xây ngôi nhà nhỏ này thành ngôi nhà lớn nhé!
Cầu mong nhiều điều may mắn sẽ đến với TH nhé!
Qua mọi chuyện con cảm ơn Cô PL và mọi người nhiều lắm! Con sẽ cố gắng!
Mượn lời Chúa để tặng cho TH nè
Hãy xin sẽ được
Hãy tìm sẽ gặp
Hãy gõ cửa sẽ mở cho
Chúc TH luôn an lành & thực sự tìm thấy niềm vui nơi đây
Trúc Huỳnh
19-08-11, 07:07 PM
Lễ vu lan (Nhớ về Mẹ)
Mẹ ơi! Bây giờ con lớn rồi! Tuấn Anh năm nay cũng học 12 rồi đó mẹ! Em nó năm nay là sẽ thi Đại Học, em nó cũng học khá lắm mẹ ơi! Cuộc sống bên ngoài có lẽ khá vất vẻ với cái vai gánh nặng kia của mẹ rồi. Con thật vô dụng, con luôn trách mẹ luôn giận mẹ mà không nghĩ đến mẹ phải cực khổ kiếm đồng tiền cho thằng út. Giận mẹ thì con có giận lắm! Nhưng dù gì mẹ bỏ thì cũng đã bỏ con tròn những 20 năm rồi! Bây giờ nó không còn là cái gì đau nữa, mà chỉ còn niềm hy vọng được ở gần mẹ thôi. Ba con hận mẹ lắm mẹ à! Ba lấy vợ rồi chứ nhìn con là ghét con, cứ nói rằng:"Nhìn cái mặt là tao thấy ghét rồi, giống gì mà giống cái thứ đó không biết". Có lẽ ông trời cho con nét mặt mẹ để dằn vặt ba con thì phải. Con biết ra nhiều sự thật mà con không hề hé môi ra nói ai biết. Con biết ba xé cái tấm ảnh duy nhất con được chụp cùng mẹ lúc bé tí. Giận ba lắm nhưng có lẽ cảnh đời đẩy đưa ba con làm vậy thôi chứ ba con cũng khổ tâm lắm mẹ àh.
Suốt 12 năm trời ba con không lấy vợ, hàn cực buôn gánh bán bưng kiếm tiến không phải nuôi con. Lâu lâu ba có mua đồ cho con! Quãng thời thơ ấu của con rất hạnh phúc lắm mẹ àh! Hạnh phúc vô cùng, con được ba hôn nè, được ngủ cùng ba. Tối tối ba bán về có ghé ngang nhà con lúc nào cũng là người đón, hay ba con tỉ tê nói chuyện với nhau. Con hiểu ba con không thể nào chịu nỗi được cảnh độc thân khỉ tuổi đời con rất rẻ. Lúc con 12 tuổi thì ba chỉ mới ngoài 30 thôi! Bây giờ ba con gần 40 àh! Thế thì ba con sao có thể chịu nỗi cảnh hiu quạnh mỗi buồi chiều đi bán về. Con hiểu hết chứ! Ba mẹ ai cũng khổ tâm cả, kể cả con cũng mang nỗi khổ tâm.
Mẹ à! Con gái mẹ mong được tin mẹ lắm, giận mẹ lắm khi mẹ cứ đổi số điện thoại suốt. Con muốn liên lạc với mẹ mà mẹ toàn tránh mặt con. 20 tuổi mà gặp đã được mấy lần đâu. Tuấn Anh con gặp được có một lần duy nhất vào năm ngoái, khi gặp nhau cả chị em còn điều ngạc nhiên đó mẹ à. Nó cũng thương mẹ lắm! Mong rằng mẹ hiểu lòng 2 đứa con này mà quay về đi mẹ...Mẹ đừng xa tụi con nữa...đừng đi nữa mẹ ơi!! Con và Tuấn Anh rất thương mẹ không có trách mẹ đâu. Tuy con với Tuấn Anh là con cùng mẹ thôi nhưng dù gì cũng cùng giọt máu của mẹ đó mẹ biết không...
Một ngày nào đó con chờ tin mẹ....
Mẹ đưa ta đến với cuộc đời này, lành lặn, xinh tươi, như vậy cũng là hạnh phúc lắm rồi đó TH. TH hãy sống vui vẻ lạc quan lên nhé!
Trúc Huỳnh
20-08-11, 04:35 PM
Tại sao? Tại sao nhỏ lại chạy trốn chữ "tình yêu" hoài vậy? Hắn yêu nhỏ, hắn cũng biết rõ về nhỏ và nhỏ cũng biết hắn.
Sao lại không cho hắn cơ hội để cho hắn bày tỏ thế? Nhỏ luôn tìm cách trốn chạy, nhỏ không muốn nhỏ vẫn đè nặng. Hắn là một người bạn học cấp 2 của nhỏ, ngày xưa hắn hay chọc nhỏ lắm. Hắn Buzz trên Y!M mà nhỏ cũng không thèm trả lời. Hắn rủ nhỏ đi ăn, đi vòng vòng chơi. Nhỏ cũng không chịu đi, hết khất rồi lại bận rồi lại lánh mặt...Nhỏ ơi! Đến khi nào nhỏ mới mạnh dạn được đây...
Chào người bạn mới lại giống tên mình!
Lâu lắm rồi nhỏ nhiều chuyện ít vào nhà của mình, hôm nay tình cờ thấy tên Trúc Huỳnh nên cũng hơi vui vui vì thấy tên bạn có gì đó giống mình. Chào bạn và chúc bạn thật vui khi dựng nhà ở đây nha!
Trúc Huỳnh
22-08-11, 08:16 PM
Một năm học mới lại bắt đầu! Bao nhiêu sự hồi hộp lo toan trong đầu nó! Cái ngày mà nó háo hức mong chờ cuồng cùng cũng đến! Ao sen, đồng ruộng, trại chăn nuôi,...ký túc xá! Bỗng ùa đến làm nó bồi hồi đến khó tả. Nó thích ngồi ở ngoài bờ ruộng nhìn ra những cây lúa vào mỗi trưa. Có những lúc nó buồn, nơi đồng ruộng kia nó đã khóc và ngôi đấy khóc cho quên đi hết nỗi buồn! Nó cũng không biết ao sen năm nay mới như thế nào nữa. Năm nay có chẳng còn được chạy qua trại chăn nuôi được nữa! Nó sẽ nhớ lắm, nhớ nhiều lắm về một cô bạn tên My. Cô bạn học trên nó 2 niên khóa, nó và cô bạn ấy đã học cùng nhau lớp bổ sung văn hóa. Lúc nào nó khóc cô bạn ấy ở bên cạnh động viên nó nhiều lắm. Nó sẽ nhớ ký túc xá lắm! Nó ở ký túc xá được một học kì mà có biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn.
Nhớ mấy hôm Nhi qua ngủ chung thủ thỉ với nhau, nhớ những chén rau xào đơn sơ mà nó với Nhi tranh thủ ăn vào mỗi trưa. Nhớ nồi lẩu tự chế vào những hôm cuối tuần có tiền, những lúc hết cơm lại lót tót gõ cửa xin thêm cơm, nhớ gói mì bóp nát chia đôi...Có những đêm đi ăn kem về trễ nó và tụi bạn gần phòng phải leo rào, lúc đó thật là hồi hộp vì sợ bị bắt nhưng nó chưa bao giờ bị bắt với thành tích đó. Những lúc làm biếng nó vẫn hay chui rào ra ngoài để mua đồ cho nhanh. Những hôm rảnh rỗi, một đứa giả ngồi coi tivi canh thây, còn lại tụm nhau chơi tiến lên...Nhớ một trái xoài chia 5 xẻ 7, rồi một chai nước ngọt cùng nhau hì thụt giành nhau uống. Những hôm đánh cầu lông, bóng chuyền cùng các anh...Nhớ những hôm ý ới gọi nhau từ dãy N1 qua dãy N2 đùa giỡn với nhau. Có những hôm đói hoặc ngủ không được thì lại lôi phòng nào đó ra ngồi ban công tám chuyện (phòng mở đèn mới dám lôi ra). Những hôm trời mưa càng xôm tụ hơn, nó cứ lăng xăng mãi.
Ở ký túc xã cũng rất vui và hạnh phúc cùng những đứa xa nhà như nhau. Nói xa nha nhưng thực chất đa số ở Cần Thơ nhưng ở cách trường khoảng 15-20km đi về không tiện nên ở lại. Một số ít ở ngoài Bắc, còn lại thì hầu như ở Kiêng Giang - Giồng Riềng, Hậu Giang - Ngã 7 và Đồng Tháp - Tân Hồng. Những hôm đứa này chạy sang phòng xin ngủ chung, tối nằm tâm sự cùng nhau. Đôi lúc hai đứa nằm đấy mà khóc tủi với nhau rồi động viên nhau. Nấu ăn ở phòng cũng là một nghệ thuật độc đáo. Có thể dùng bất cứ thứ gì để nấu, còn hơn tị nạn nữa. Nấu canh đôi lúc nấu bằng bình nước nóng có phích điện. Đa số nó và Nhi ăn mì gói vào tối là chính. Còn nấu cơm ăn thì buổi trưa mặc định 2 món là canh và rau xào, đôi lúc dư nhỉnh tiền một chút thì mua chả cá hoặc thịt để xào hay cá kho. Đồ kho thì lúc nào cũng ăn khoảng 2 ngày mới hết. Nó và Nhi là chùm ăn vặt, cứ ngày chủ nhật nó và Nhi đạp xe lên thị trấn đi nhà thờ. Lúc nào về cũng ghé sang chợ, không bịch chè thì cũng là cái bánh hoặc một ít trái cây về ăn. Hầu như nó tranh thủ về nhà lúc giữa tuần chứ ít khi về vào cuối tuần. Nó thích cái yên tĩnh của nông thôn hơn, mỗi lần về nhà dường như không quen mấy!
Có lẽ nó sẽ không ở ký túc xá nữa, nó phải học 11 vào ban đên ở ngoài nội thành. Nó sẽ nhớ cái ký túc xá lắm. Nghe nói năm nay ký túc xã sẽ khác hơn, hy vọng sẽ đầy đủ cơ sở vật chất hơn để mọi người được thoải mái hơn. Mai lên trường nó sẽ biết và sẽ thấy trường thay đổi thế nào...Vây năm mới gần bắt đầu trong tâm trí nó!
--Ngày 21-08-2011--
Trúc Huỳnh
24-08-11, 02:09 PM
Hôm nay nó đến trường là được 3 hôm, 3 ngày không áp lực và cả một tuần đầu sẽ không áp lực. Đến tận hôm nay nó mới gặp được "tổng quản mama" của nó! Nó lên khoa mà cứ hụp thò vì nó sợ gặp "tổng quản mama" của nó, nhưng cuối cùng lại gặp mà lại gặp ngay chuyện quan trọng nữa. Híc! Gặp "tổng quản mama" không được vui chút nào vì "tổng quản mama" là người hung dữ vô cùng, nó bị "tổng quản mama" mắng mấy chập và đôi lúc nó tức nó khóc luôn. Thế vậy mà "tổng quản mama" lại nói một câu kết thúc cuộc mắng đó là một câu bất hữu: "Phụ nữ lợi hại nhất là nước mắt, nhưng em khóc cũng không làm cô xiêu lòng đâu..." Những lần sau nó không dám khóc, gặp cô xong đi ra phòng xong, nó chạy xuống đồng ruộng sau trường ngồi khóc ngọt xớt. Nhớ lúc "tổng quản mama" bị mất xe mà thấy thương, "tổng quản mama" xuống căn tin ngồi mà muốn khóc luôn. Lúc đó sao mà thương cô vô cùng!
Cái người mà nó mong ngóng gặp từ hôm đầu đi học đã được gặp mà nó thấy không vui mấy! Hôm nay nó lại bị "tổng quản mama" bẻ một chuyện nữa. Nó lên nộp giấy về vụ việc chuyển trường lùm lùm của nó hồi lúc đến giờ. Cái chuyện chuyển trường đó lùm xùm từ hôm đầu bước vào ngôi trường mới này, do hai trường trình hai nơi khác nhau một trời một vựt thành ra nó là người lãnh đủ. Cái môn nó chưa học thì bạn đã học mất tít rồi, còn môn nó học rồi thì bạn chưa học. Chẳng lẽ chuyển trường về rồi lại ở nhà, nên nó vẫn lên trường học môn bị trùng và dĩ nhiên là sẽ được khen. Kết thúc năm nhất nó còn nợ 7 môn, trả nợ 2 môn vì lý do khách quan. Đưa tờ giấy cho "tổng quản mama" và nó lí nhí nói:
- Cô ơi! Cái môn hóa phân tích là con đóng tiền học lại
- Cô hỏi: Vắng quá số buổi hay sao?
- Nó nói: Không phải vắng quá số buổi mà tại ngay bữa thi môn đó con nằm bệnh viện cô ơi với lại cũng nghỉ quá số buổi vì con bệnh.
- Cô hỏi: Vậy là em sai đúng không?
- Nó nói: Dạ! Con nghỉ quá số giờ cô cho con học lại ạ!
Hai cô cháu đối đáp xong nó chào vội và vụt đi nhanh thật nhanh tránh để "tổng quản mama" gọi lại nữa. Lúc nào "tổng quản mama" cũng cho nó một chuyện khó xử hết. Mà khi nhắc đến môn hóa phân tích nó giận vô cùng. Thuở thời nó chưa học môn Hóa Đại Cương mà nó đã học Hóa Phân Tích. Đó là một sự cố gắng đang gườm vì nó vô trễ nên không được học Hóa Đại Cương. Mà ác nỗi là lúc học Hóa Phân Tích vốn nó giải bài tập hay nhất lớp. Đùng một cái! Sốt xuất huyết - Nhiễm siêu vi, nó nằm vật ở nhà suốt 3 hôm liền. Vừa khỏe đi học được một hôm rồi đùng cái vô bệnh viện cấp cứu giữa khuya...Thế là nó không thi được môn mà lại thiếu bài kiểm tra môn. Nó có được thi đi nữa thì cũng chưa chắc là đậu và qua khỏi cái môn này. Vốn nó là kẻ thù của cái môn Hóa, nó học dở Hóa ghê gớm luôn. Toán - Lý - Hóa là ba môn nó phải cay cú nhất...May mắn là gần đây khả năng làm Toán nó có khác, đỉnh hơn và phong độ hơn nhờ cô giáo dạy nó rất nhiệt tình hướng dẫn. Nó dĩ nhiên cũng không phải là kẻ ngu gì mà chỉ có tội là "lười", không biết rồi là buôn xuôi như thả thuyền giữa khơi...
Nói về học hành thì thầy cô ở trường có nhận xét về nó như thế này!
Cô hằng chính trị: Thông minh, nắm khá vững kiến thức. Ý thức học tập tốt!
Cô Nga: Thông minh nhưng kém cần cù...Vì tội đó mà điểm tổng kết không được cao.
Thầy trên khoa: Thông minh nhưng hơi lì...chịu khó trong học tập và có tinh thần vượt khó...
"Tổng quản mama": Thông minh có thông minh nhưng không biết sử dụng đúng lúc, tự cao, lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân...
......
Mà nghĩ đi nghĩ lại, nó cố gắng học được điểm cao nhất lớp khi vừa mới được chuyển trường. Mà "tổng quản mama" lại không bao giờ khen nó mà lúc nào cũng nhắc nhở nó suốt thôi. Không cái lỗi này thì là cái lỗi khác, nhưng cô lại rất thương nó và rất quan tâm đến nó. Lúc nào nó lên phòng thí nghiệm cô cũng cho nó "cảm quan" (ăn thử bên ngành chế biến) những món mà mấy anh chị làm hết. Được xem các quá trình chế biến thậm chí được góp tay vào làm nữa. Lúc đó thật là vui...Đó là những buổi trưa nó chưa vào ký túc xá. Mỗi chiều cô hay chở nó về vì cô gần nhà nó lắm...Lúc nó nằm viện nó rất giận cô, nhưng khi nghe cô điện thoại lại cho nó thì lúc nào cũng hỏi câu cửa miệng là "Cô vô thăm con hả cô?". Nó trông cô lắm nhưng cô vô không được vì cô vừa mới mất xe. Cô cử đại diện lớp đi thăm nó và còn gửi nó tiền nữa, lúc đó nghĩ lại thương cô quá! Thầy cô trên khoa cũng thế...Lúc nó nằm viện thầy trưởng khoa lên viện thăm nó, nhìn mà xót lắm vì thầy lớn tuổi rồi...Cô phó khoa cũng vậy, lúc nó gần mổ cô còn cho nó thêm tiền, nó trả cô. Cô liền nói là: "Tiền cô bồi dưỡng thêm cho con đó! Giữ xài đi!
"tổng quản mama": Cô chủ nhiệm lớp chế biến của Nhóc!
Trúc Huỳnh
26-08-11, 04:16 PM
Nó lúc nào cũng cố gắng tìm mọi công việc để cố lấp đi cái nỗi bơ vơ trong tâm hồn nó. Nó không thể nào không quên nỗi những phiền muộn kia. Thôi thế nào thì thế nào vậy! Người ta muốn sao thì tùy bây giờ nó chỉ cần chú tâm vào học hành thôi...Thầy cô không bỏ nó, cuộc sống day dắt nó...Nó không gục ngã dễ dàng nữa đâu!
Một ngày thật buồn :pitiful:
26-08
Trúc Huỳnh
28-08-11, 11:10 PM
Hôm nay là một ngày chủ nhật thật bận rộn đối với nó! Sáng ra thì đi học điều lệ đoàn, chiều đi họp phụ huynh cho thằng nhóc em họ...
Đi họp phụ huynh được phân công làm "thư ký" cái mà nó vẫn hay làm trong ban chấp hành đoàn và đến giờ vẫn vậy, vẫn là một cô thư ký nhõng nhẽo bên cạnh thầy Thành. Đi họp mới biết rằng thầy cô cũ về hưu hết rồi :pitiful: giờ toàn là giáo viên mới không mới đau buồn. Thêm sự đau buồn nữa! Đó là hồi đó nó lúc nào cũng bị nói là "bù kiệm" vì học dở quá (dở là chỉ được tiên tiến đôi lúc được giỏi vớt). Thế bây giờ cái hàng "bù kiệm" phải đứng lên oai nghiêm vì tụi nhóc bây giờ còn "bù kiệm" hơn nó hồi nhỏ nữa. Một lớp 43 học sinh có tới 22 học sinh yếu (đây là học sinh lớp 4). Thi tiếng việt thì đa số gần hơn nữa lớp là trung bình yếu, có em còn được 0,25. Còn thằng em họ nó được oai hơn xíu rằng điểm Toán được 4,5, Tiếng việt được 2,5. Thật là mệt mỏi! Vụ này mới nhớ cái thằng lớn mới đau lòng hơn, hồi lúc đi họp phụ huynh cuối năm lớp 6. Cô giáo nói rằng nó phải thi lại 2 môn. Môn thi lại tưởng là khó lắm, té ra là môn: Địa lý và Anh văn. Nhớ hồi đó học lớp 6 dù gì cũng được Tiến Tiến, còn được giấy khen Phong trào đội tốt. Thế hệ sau này thật là mệt mỏi, tụi nó sành game vô đối, lớp 3-4 thôi biết chơi rồi. Nhớ hồi đó cở tuổi đó chỉ biết chơi bắn đạn, chơi cò chẹp, nhảy dây, tạt lon...chứ có biết điện tử hay internet là gì mô. Thật là rõ khổ!
Lại có chuyện phải đau đầu thêm đó là ngày mai nó gặp tổng quảng mama của nó! Mai là ngày sinh hoạt chủ nhiệm đầu tuần, nó phải lô hàng đống báo cáo, xin hàng đống thứ, ý kiến tùm lum việc. Thật là mệt mỏi quá đi. Nhưng nghĩ lại dù gì nó ôm nhiều chuyện để làm thì đầu óc nó cũng ít căng thẳng hơn trước, nó thoải mái hơn trước chứ không bị ám ảnh về quá khứ nữa.
Mai phải học cái môn mà gọi là KHÔ - KHÓ! Nản! Nó dành cả 2 đêm để chép bài môn đó, không phải vì nó không chịu chép bài mà vì cuốn tập đó bôn ba nơi bệnh viện nhiều đến nỗi tơi tả (đi học 1 tập chép 3 môn :pitiful:). Cặm cụi chép lại mà phát hoảng! Chưa chi đầu năm học nó phải lết lên Khoa xin thi và kiểm tra để bổ túc điểm vào những cột thiếu. Từ lúc chuyển về cái trường mới này, nó chưa bao gờ dự một kì thi nào cho ra hồn hết, kỳ thi nào cũng vắng mặt và phải lên khoa ngồi thi riêng lẻ một mình hết. Điểm thì dĩ nhiên vẫn cao nhưng cái số không được thi tập thể thì thật là buồn! Từ lúc chuyển trường đến giờ học được 9 môn, 7 môn phải lên khoa ngồi thi riêng, 1 môn thi cùng các bạn, 1 môn sẽ thi vào tuần sau...:pitiful: Nó thi vậy phải báo tổng quảng mama biết không thì lại bị bẻ tiếp...Nản vô đối...Chép bài học bài mà chẳng vô chữ nào...Tuần sau phải cặm cụi học tiếp để thi nữa. Thật là buồn chán quá đi mất thôi...Dù gì mai học cái môn mà nó đã chuẩn bị tâm lý từ hồi trước khi nghỉ hè nên nó cũng chẳng là lo gì...Cái môn Hóa Tĩnh...Đầu năm là gặp môn nó chẳng được ưa...Khổ vậy đó! Tuần sau thôi! Thêm một tuần sau rảnh rỗi nữa thôi là nó phải lết đi học buổi tối nữa rồi...Không biết lớp buổi tối ra sao nhỉ?
Àh! Nhém tí nữa là quên bén một tin mừng rằng nó sắp được hỗ trợ học bổng cho năm học mới này rồi. Nhưng chỉ là một lời hẹn ước, bảo nó rằng: "Để xem đã"...Qua bên thương binh xin tiền trợ cấp đối tượng thì cũng hẹn lần hẹn lượt, phía ngân hàng thì chưa đến hạn giải ngân. Năm nay nghe đâu tiền học bổng sẽ được 2 triệu, tiền trợ cấp được 600k, tiền bên ngân hàng ngót 5 triệu...Hazz...Mong đợi ngậm ngùi! :complaint::complaint:
Trúc Huỳnh
03-09-11, 01:00 PM
Trong suốt tuần nhập học đầu tiên nó tự thân vận động, chạy vạy sắp xếp lịch học cho học kì này. Hết chạy lên khoa này rồi chạy sang khoa kia. Vốn ngành của nó học liên quan đến 3 khoa, mà 3 khoa nằm 3 nơi, trường thì rộng làm nó chạy mệt đứt cả hơi. Chạy lên chạy xuống mà thở không ra hơi. Nhưng cuối cùng cũng đã thành công với một cái lịch học thật là VIP :simper: Hẹn với thầy Đạt trả bài kiểm tra và bài thi vào ngày 7 và 9 - 9 này nhưng suốt hai tuần chẳng học nỗi một chữ vào đầu. Cứ nghĩ vu vơ lung ta lung tung chuyện đâu đâu...Thế là lịch học lại bắt đầu, sáng học lớp toàn NAM chỉ mỗi một cô bé trong lớp là nữ. Thế là chẳng được tung hoành ngang dọc gì được, mà còn được chăm bẳm như em bé. Một tuần đi học đã qua...Nó nhìn lại...
29 - 08 - 2011:
- Nó bước vào một lớp với sự ồn ào náo nhiệt của một bọn con trai gần 20 nhân khẩu và cặp mắt nhìn với sự ngạc nhiên. Một cô bé có mái tóc ngố, tóc búi cao lên nhìn rất "xì tin" và rất "kute", gu của cô bé đó khi đi học thường xuyên là thế. Ai cũng nhường chỗ cho cô bé ngồi, thế giờ phút này bé là một nhân vật cực kì quan trọng đối với những mĩ nam. Bé sẽ được đặc biệt bầu chọn phụ trách bên "Đời sống", giữ những thứ mà con gái bắt buộc phải đảm trách. Phần quan trọng không kém đó là siêng năng ngồi chép bài và dĩ nhiên phải chép chữ đẹp dễ nhìn. Đó là nhiệm vụ rất ư là quan trọng và là nguồn sống của lớp khi có cô bé học tại đó. Vốn mĩ nam rất lười...Hiếm mĩ nam nào chép bài cả! Cô bé thì rất siêng học, chép bài rất đầy đủ, tập vở trình bài cũng không đến nỗi như "ổ gà". Thế là các mĩ nam dụ dỗ cô bé, dẫn cô bé đi một chầu ra mắt khi làm "ma mới" và cũng là "động vật quý hiếm" của lớp. Thế là cuối giờ bé được dẫn đi ăn một chầu kem...:congratulate: Trong chầu kem đó mở ra cuộc họp nội bộ khẩn cấp về việc đưa đón bé vô trường, do mỗi sáng bé đi xe bus chỉ đến đầu đường, phần còn lại phải phải lội vào hơn 1km mới tới trường híc! Thế là buổi hợp diễn ra khá là sôi nổi, giành giật khẩu chiến loạn xạ. Cuối cùng bé có cả đội quân đưa đón bé vô trường, đi đâu nữa thì chưa biết được :no: Đó chính là ngày đầu tiên và cũng là thành viên chính thức trong vòng 1 tháng của lớp Điện - K45 hay gọi là lớp "Điên Nặng"
30 - 08 - 2011:
- Hôm nay đi học chẳng có gì đặc biết đối với bé, có vài mĩ nam mượn tập chép bài. Đôi lúc có vài phần thực hành bé làm không có được thì mĩ nam luôn giúp bé làm. Dĩ nhiên thầy giáo luôn biết điều đó nhưng hình như thầy lườm đi và xem như là không biết gì vậy. Híc! Nghĩ lại cũng thấy bé được ưu tiên nhiều quá. Làm bé nhớ đến cái vụ khi vừa mới chuyển về cái trường này. Lúc nhận lớp bé nhận nhầm lớp :loipha: thế là được một quả "HỐ" thật là bự. Đi học bổ sung văn hóa còn sốck ác với ông thầy dạy văn, môn văn đối với bé cũng tàm tạm và chương trình 11 bé đã học và hiểu tất. Vô thầy hỏi gì cũng ro ro trả lời (không nói leo), hầu như trả lời đúng. Thầy thấy vậy nên bảo: "Thôi em khỏi học lớp 11 nữa đâu, thầy miễn. Yêu cầu đi thi được rồi". Sốck và ngơ ngác, trong bụng mừng thầm nhưng chẳng thích thú. Bé mới vô trường đúng 2 ngày mà được cái tin sét đánh này làm bé ngớ cả người. Cuối cùng cũng đồng ý thầy! Thế là phải giã từ lớp Văn :bye:
- Đến giờ ra chơi bé bỗng dưng bị sốt cao, thế là bé chạy xuống phòng y tế xin thuốc. Dường như cái hành động này là quá quen thuộc và thường xuyên luôn thì phải? Thế là xin thầy nghỉ hai tiết cuối, chạy xuống xin thuốc uống xong nhờ bạn chở tra trạm xe bus, ngồi trên xe mà người nóng rang thế là ngủ li bì đến bến xuống. Thu hết sức lực về đến phòng nằm vật ra đến chiều tối và mệt lả cả con người...
31 - 08 - 2011:
- Mới sáng vô lớp chưa kịp ngồi mấy mĩ nam xúm lại hỏi tùm lum hết, có một mĩ nam đưa bịt sữa cho uống (ôi tình cảm quá! "hắn đang yêu bé"). Thầy vô lớp nói: "Mai kiểm tra một tiết! Đề mở"! Thế là lớp bắt đầu nổi chợ lên, dĩ nhiên bé bị lôi vào phiên chợ đó. Đứa í ới nói photo cho một bảng, í ới qua lại, người thì mượn tập ngồi chép quyết liệt...Hazz...
- Học xong về đến nhà mệt lã, vẫn chưa khỏe gì mấy. Ăn không được! Nản! Lại bệnh! Thế là buổi trưa phi hết sức lực vào trường viết đơn xin phép nghỉ học vào ngày sao, đồng thời bàn giao quyển tập cho mấy mĩ nam xử lý. (Giờ cũng lo lắng không biết cuốn tập trôi dạc nơi nao, niếu mà mất có lẽ bé phải cặm cụi viết 2 ngày mất thôi, chép khoảng nữa cuốn tập rồi híc híc:lacha:).
01 - 09 - 2011:
- Sáng vẫn thức sớm chuẩn bị đi khám bệnh, thế là nhớ ra quên một thứ quan trọng nhất của lớp, híc híc :lacha: Thế là lên xe bus lên trường đưa cái thứ đó đã rồi đi viện sao. Vừa xuống xe bus bé mừng rỡ khi gặp một mĩ nam mặc áo của bên Khoa điện, và bé cũng quen. Thế là chạy sang nhờ đưa vào lớp hộ, chỉ tường tận. Nhưng đến trưa khi khám bệnh xong xuôi, bé nhận được tin nhắn: "Tập thì có nhận được nhưng cái kia thì không, phải lấy tiền túi ra mua đây nè"...Uất ức không thèm nhắn lại. Thế là bé làm mất, thứ 2 phải vô lớp trả tiền lại để bịt miệng mĩ nam, kẻo tới tay chủ nhiệm thì không yên thân đâu...Thật là mệt mỏi quá đi! Chủ nhiệm biết là chết cả đám!
- Khám bệnh chứ lòng lo cho lớp sao sao đâu. Trong đầu cứ suy nghĩ:
+ Không biết mấy mĩ nam làm bài có được không?
+ Thầy cho đề có khó lắm không?
+ Cuốn tập tội nghiệp trôi về phương nao? Không biết có kịp lấy đi photo không hay là bị mất ở khoa rồi...
- Dù gì đi nữa nghĩ lại mấy mĩ nam của lớp cũng dễ thương và đàng hoàng chứ không như mấy "thằng" bên sửa chửa...Cứ đi ngang lớp là ồ lên như nhóm chợ hay có vật lạ gì, không thì "nút chuột", bé thì ghét mấy thứ đó...Trong lớp bé út nhất nhà, nhỏ nhất đặc biệt nhất và cũng được cưng nhất hihi...Còn 3 tuần học chung với lớp nữa thôi...
Huhu ngày 7 kiểm tra mà thuộc được một chương là mệt mỏi thiệt, cái môn học từ năm ngoái đến năm nay mà còn vắng nhiều nữa bảo nhớ thì nỗi chứ bảo hiểu chắc pó tay. Hy vọng kiểm tra và thi được qua ải, nếu ải này mà dưới 7 phẩy chắc là sẽ lụt lội dữ lắm đây. Kết quả học tập bé đang giữ ở mức Khá. Rớt là hơi mệt! Hy vọng là thầy thương tình cho :coy:
Trúc Huỳnh
06-09-11, 09:42 PM
Ngày đầu năm học mới cũng đã trôi qua hôm nay là đã hai ngày. Tình hình là đi học vẫn vậy, bên lớp buổi tối được phong lên làm lớp phó học tập. Đảm trảch một chức thì càng khó trong mọi tình thế lẫn những phi vụ phải thực hiện vào buổi tối.
Vô học cũng gần 1 tháng rồi, cái đồng ruộng kia nó không còn ngồi đó để khóc nữa. Không còn chạy chỗ này chỗ kia nữa. Nó học về là phải tất bật vội vội vàng vàng đón xe buýt về. Nó bây giờ cứ giữ nước mắt vào trong lòng, cứ giấu nghẹn lòng đầy vơi rồi không biết phải trút ra vào lúc nào. Tổng quản mama cứ mắng nó từ hồi đầu năm học đến giờ suốt. Đúng là từ khi nào trường, người cô có thể hiểu được nguyện vọng và tâm tư của nó nhiều nhất là cô Phương Liên. Cô dẫn nó vào lớp mà nó cứ ngỡ là cô chủ nhiệm nó thôi. Dạo này sao nhiều chuyện buồn cứ ập đến nó mãi, dứt bỏ trốn chạy mà không thể nào thành được. Nó buồn nhiều thứ, nó bị xúc phạm nặng nề...Tâm hồn mong manh nó sẽ như thế nào đây.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của nó! Tình hình khá là thoải mái và khá quen việc và nhanh chân lẹ tay...Đợi cuối tháng lĩnh lương thôi...
Trúc Huỳnh
10-09-11, 07:31 PM
Một tuần trôi qua biết bao nhiêu là buồn vui và niềm ưu tư! Một tuần mới sắp sửa sẽ đến, lại không biết sẽ lấy đi bao nhiêu là nước mắt của nhỏ nữa. Một tuần đã trôi, đêm nào cứ nghĩ lại thì những dòng nước mắt cứ chực mãi rơi hoài!
Tình hình lớp học nhỏ có một vài lục đục, vì lý do đó mà hầu như vô lớp nhỏ điều không có một tinh thần gì nữa để mà học tập và không có gì đó để có thể tập trung nỗi. Nỗi buồn chồng chất nỗi buồn dấy trong lòng nó, một phe khuyên là như thế này một phe khuyên như thế nọ...Rồi bao nhiêu là chuyện lại ập đến trong đầu óc nhỏ. Nhỏ đang cố gắng vui! Thời gian này làm nhỏ nhớ rất nhiều về những chuyện buồn đã xảy đến với nhỏ, thời gian này là thời gian khủng hoảng trầm trọng của nhỏ, cú sốc đó mãi mãi sẽ không nguôi ngoa! Tuy dù chỉ mới một năm kể từ ngày hôm đó thôi mà sao mỗi lần đến dạo này là nhỏ lại chịu không nỗi.
Hôm cuối tuần nhỏ nhận được một tin nhắn rằng: "Chân mới quen Thúy, mà làm phiền như vậy, bạn nhiệt tình vậy mình rất là cảm ơn, có dịp nào bạn cần việc gì. Nếu có thể, mình sẽ giúp nha." Đọc xong tin nhắn này làm nhỏ bối rối và không biết phải trả lời tin nhắn lại như thế nào nữa! Túm lại tình hình lớp mà nhỏ gắng kết đã hoàn thành. Vốn nhỏ rất "nội tâm", đi học thì nhỏ ít quen bạn hay làm bạn với ai lắm. Nhỏ nào giờ vẫn giữ nguyên lập trường như thế. Nhưng dần về sao có nhiều người góp ý nhỏ, thế là nhỏ bước vào cuộc chiến với "nội tâm" của nhỏ. Cuối cùng nhỏ đã thành công, thế là nhỏ phải chấp nhận với sự thật của nhỏ và phải chấp nhận với cuộc sống quá khứ của nhỏ...Cuộc sống là phải thế...Bây giờ nhỏ không biết phải như thế nào! Phải chấp nhận thôi! Bây giờ nhỏ phải chịu như thế thôi chứ không biết phải làm sao bây giờ:cutesmile:
Trúc Huỳnh
12-09-11, 10:37 AM
Hôm nay làm cho nhỏ nhớ đến ngày này năm ngoái, nhỏ được vui chơi ở "mái ấm" nơi nhỏ từng được cưu mang tại đất Sài Gòn. Hôm qua, nhỏ có ở Sài Gòn! Nhỏ đi thiện nguyện theo một hội công tác xã hội nhóm Active Teen Charity (ATC) ở tận Nhà Bè dường như là chùa Lá ở Nhà Bè. Lần đầu tiên nhỏ đặt chân đến khu vực này ở Sài Gòn. Chuyến đi rất là vui và làm nhỏ gợi lên bao nhiêu là kỷ niệm của ngày này năm trước. Ngày này năm trước nhỏ được anh chị đến vui chơi cùng nhỏ, còn ngày này năm nay thì nhỏ đến vui chơi với cương vị là "khách mời đặc biệt" chung vui cùng các em nhỏ ở đấy.
Đang thẩn thờ mệt phờ thì bỗng có 2 bàn tay ấm cầm vào hay tay của nhỏ và nói rằng: "chị ơi em muốn ăn cái ấy". Lúc đầu rất sốck! Thế là dẫn hai đứa nhóc sinh đôi ấy đi tò te lấy quà cho em, đến lúc lấy quà có một người nói là "anh em nó sống đây mà!". Thế là hai nhóc không đòi quà như những em khác hóa ra đòi ăn vặt...(choáng 2 giây). Qua tìm hiểu mới biết là hai đứa nhóc này sinh đôi, mồ côi ba còn mẹ thì bỏ đi. Nhìn sự vô tư và nụ cười mà nhỏ xót cả lòng, chựt nước mắt chảy tự lúc nào. Năm sau chị sẽ trở lại cùng mấy em, chị sẽ nhớ mấy em lắm. Tuy là nhỏ đến trễ và không theo dõi hết chương trình nhưng đọng lại trong nhỏ là sự hạnh phúc vô vàng.
Lúc gần về nhỏ có ghé lại "mái ấm" nơi mà nhỏ từng được cưu mang. Nhỏ rất nhớ và những dòng ký ức của nhỏ liền ùa về không một chút chần chừ. Ghé lại rồi mới biết được tin Quốc Sinh đã mất, lòng nhỏ chùn lại. Nhỏ được gặp thầy và cô với dì Trang! Dì Trang lúc nào cũng gần với nhỏ, lúc nào cũng là người hỏi thăm nhỏ và nói chuyện cùng nhỏ đủ chuyện. Nhỏ lúc nào cũng tâm sự với dì Trang và lúc nào cũng gần dì Trang.
Trung thu này cũng làm nhỏ nhớ đến một người, một người làm nhỏ thấy có lỗi vô cùng. Ấy về nước ở suốt một tháng nhưng ấy lại ở Sài Gòn và chẳng về Cần Thơ được. Thế mà nhỏ lại không chịu lên Sài Gòn gặp ấy, có lên mà cũng không nhớ sang chỗ ấy để gặp!Ấy là người bạn gần gũi nhất của nhỏ, lúc nào cũng khuyên nhủ nhỏ bằng những dòng tin. Ấy nói chuyện rất khó khăn và nhỏ cũng cố lắm mới có thể nghe được lời của ấy nói. Ấy đã chiều nhỏ, gửi cho nhỏ một quyển sách mà nhỏ thích nhất. Ấy đã quý nhỏ và rất thương nhỏ. Nhỏ và ấy cùng một cảnh và ấy kiên cường hơn nhỏ bao giờ hết, ấy lúc nào cũng chở che và nâng đỡ nhỏ dậy hết. Giờ đây chắc ấy đã sang bên Mỹ rồi phải không nhỉ. Lúc nhận tin nhắn của ấy vào giữa khuya, nhỏ không ngủ nỗi và nằm khóc bất lực. Nhỏ nhớ ấy lắm biết không! Lúc ấy đi trùng vào lúc có một cơn bão đổ bộ vào Mỹ làm nhỏ rất lo lắng cho ấy. Ấy ơi! Trung thu rồi! Nhỏ nhớ ấy lắm! Ấy ở xa nhỏ nhưng lúc nào ấy cũng nâng đỡ nhỏ! Cảm ơn quyển sách của ấy nhé...Cảm ơn những lúc ấy lo lắng cho nhỏ...Quân! Ấy của nhỏ! Nhỏ nhớ lắm!!
Trúc Huỳnh
14-09-11, 03:07 PM
Tại sao cái ngày 23-08 không dứt nỗi tâm trí của nhỏ trong suốt thời gian qua! Phòng nhỏ đang ngủ cũng là cái phòng mà nhỏ được ngủ với ba cách đây hơn 15 năm, cũng là phòng mà mẹ kế nhỏ khóc khi mọi chuyện phơi bày ra sự thật, cũng là phòng cất giữ cái quyển sổ cưới của ba...Phòng nhỏ ngủ luôn hiện về cái hạnh phúc đơn sơ của một đứa nhỏ thiếu vắng mẹ mong ngóng ba trở về để ngủ cùng, để luyên thuyên cùng trong những đêm tối hiếm hoi...Bỗng dưng cái ngày 23-8-2003 ập đến với nhỏ không một chút thương tiếc. Chính nhỏ chứng kiến ba nhỏ lấy vợ, nhỏ bị chối từ kể từ ngày hôm đó. Mọi người giấu nhỏ đi nơi khác vì sợ nhỏ sẽ gọi "ba"...Nhỏ cũng mơ hồ hiểu ra rằng kể từ cái ngày này nhỏ đã xa ba người ba duy nhất của nhỏ...Ngày xưa tuy không có mẹ nhưng dù gì cũng có ba sớm tối chia sẻ...Nhưng giờ đây ba nhỏ cũng bỏ nhỏ đi...Nằm trong phòng nhìn cuốn sổ cưới màu đỏ mà nước mắt nhỏ cứ chảy ra hoài...Mấy ngày hôm nay cứ mở tủ ra soạn soạn cái sổ cưới, lục lạo tìm kiếm những tấm hình cưới, nhỏ chỉ biết ngồi tìm kiếm lục lạo và nhìn rồi cười...rồi khóc...Cảm xúc bây giờ của nhỏ dường như cũng chai lì quá mức rồi, nhỏ thích thì khóc không thì cứ trờ ra như không có gì...Bây giờ nhỏ không biết phải làm sao nữa...Sao cái ngày đó lại ập đến lòng nhỏ một cách lạnh lùng như vết dao cứa vào trong tim nhỏ...Ngày đó chỉ cách ngày định mệnh của nhỏ một vài ngày...Nỗi đau càng đau thêm, nhỏ càng cố quên nhưng lại càng đau đớn...Ngày đó cũng là những ngày nhỏ lang thang nơi đất Sài Gòn xa lạ tìm kiếm việc làm...Ngày đó cũng là ngày nó từng tự tử...Ôi!! Nỗi buồn lại chồng nỗi buồn...Nó dần tự kỉ trong căng phòng mà ba nhỏ với nó có đầy kỉ niệm rồi cũng căng phòng đó nhỏ nhìn thấy một hạnh phúc mới là hạnh phúc của mẹ kế và của ba nhỏ...Thế là nhỏ bị người ta cướp lấy ba rồi ư...Ba cũng vì đó mà xé tấm ảnh mà nhỏ chụp duy nhất với mẹ...Ba cũng vì đó mà lấy cây kéo chọi vào đầu nhỏ phung máu...Ba cũng vì đó mà nó mất đi hạnh phúc ngắn ngủi của "ba & con"...Ba ơi...Con đau đớn vô cùng khi con không biết con đã làm gì mà ba phải ghét con như thế...Ba bảo con giống mẹ còn nói câu phủ phàng trong hôm đám tang bà rằng : "Nhìn mặt giống con gái mẹ nó là tao chẳng ưa rồi...Nó không phải là con tui...". Đêm đó con khóc và khóc nhiều...Buồn nhiều và giận nhiều lắm...Giờ đây con ngồi khóc...Khóc nhiều lắm mỗi khi giở cuốn sổ cưới ra...Ngày 23-08-2003 con chỉ 12 tuổi...Ba àh...Gần gỗ 1 năm của bà rồi...Ba về với con nhé!!!
Trúc Huỳnh
19-09-11, 05:30 PM
Đã 8 năm trôi qua rồi...Con chẳng hề giận hay trách cứ ba một việc gì hết. Ba hết gây sự con từ chuyện này sang chuyện khác, con thực sự đã chịu hết nỗi rồi ba à...Con khóc nhiều quá con chịu hết nỗi rồi...Ừ thì tại con giống mẹ con nên ba không ưa con...Nhưng đôi lúc ba cư xử với con quá đáng quá, đã làm ngơ coi như không có con tồn tại rồi con không buồn và không nói gì hết nhưng càng đà ba càng làm quá đáng...Con thực lòng không chịu đựng nỗi...Lễ kỷ niệm 8 năm ngày cưới qua rồi nhưng lòng con đau quá ba à...Hôm nay giỗ bà con muốn yên nhưng ba chẳng cho con yên là sao vậy ba...Con chịu hết nỗi rồi...Con xin lỗi ba...Chắc có lẽ ba bỏ con từ thuở lọt lòng nên con quá vô cảm với ba quá tự ti với ba...Ba àh...Con xin lỗi ba...Xin lỗi...Có lẽ con sẽ không biết phải sống thế nào đây...Xin lỗi ba..Xin lỗi mọi người...Giờ con không biết phải như thế nào...Hằng ngày cứ tự kỉ và ngồi khóc và chỉ biết ngồi khóc...Có lẽ con biến mất khỏi cuộc đời này ba sẽ hạnh phúc bên gia đình lắm phải không ba nhỉ?
Ba àh! Con sẽ biến mất khỏi cuộc đời này để ba có hạnh phúc...Dường như con đang chiếm cái hạnh phúc nhỏ của ba nên ba ghét con...Lúc nào cũng chửi con "mất dạy" không thì "con hoang"...Ba ơi! Con thực sự chịu hết nỗi rồi...
Trúc Huỳnh
23-09-11, 04:05 PM
Thế là nó chẳng còn học ở lớp toàn là nam nữa rồi...Thế là nó sẽ chẳng bị chọc mỗi khi đi học nữa rồi...Thế là nó phải trở về lớp cũ...Thế là kỉ niệm một thời gian ngắn nó học cùng các bạn nam phải chôn giấu đi...Nhớ lắm...Nhớ lắm nhé!!
Suốt cả tuần nay long bong tập hát, cứ hét và hét và toàn hét với hét...Tình hình nó đang muốn quay về cái quãng đường nghệ thuật như ngày xưa. Nhớ cái năm 2002 nó được chiêu mộ từ thầy Hoành rồi thầy Thế Long, nó được ca hát. Thầy Hoành rất cưng nó và luôn ưu tiên cho nó! Nó hồi nhỏ có giọng bè, chẳng được cao cho mấy. Đi theo thầy Hoành khoảng 5 năm nó có một giọng chắc hơn và cao hơn. Nhưng từ đó nó bỏ nó không thèm hát nữa. Nhưng đôi lúc vẫn vu vơ vi vu...Văn nghệ trường lúc nào nó cũng nhào vào tập hát khí thế...Lúc bé chương trình hội khỏe phù đổng, khai giảng năm học, văn nghệ chào mừng,...nó điều đi cả. Nhớ cái lúc được tập ở trường Ngô Quyền để hát hội khỏe nó nao nức vô cùng, hôm hội khỏe là hôm tổng kết học kì 1 nữa. Thế là chạy qua chạy lại nhận giấy khen...:expect: Rồi có những buổi tập hát chạy sân khấu vào ban ngày, đến đầu giờ chiều lại tất tả chạy về trường. Điều đầu tiên là vọt lẹ đi thay đồ để lên lớp. Nhớ lại mà bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Cái năm cuối cùng được hát là mùa xuân năm 2007, hôm đó hát xong rồi liên hoang cùng các anh chị. Thầy Hoành cũng có lì xì cho cả nhóm nữa! Thầy động viên từng thành viên một...Thế là 3 năm trôi qua...2 lần bước vào trường văn hóa nghệ thuật mua hồ sơ đăng ký thi sơ tuyển vào lớp Thanh Nhạc...Mua hồ sơ rồi để đó chẳng có đủ can đảm để đăng ký dự thi. 1 lần đăng ký thi Idol (Cảm ơn bạn đã đến với chương trình Thần Tượng Âm Nhạc Việt Nam 2010.
Chúc mừng bạn đã hoàn tất thủ tục đăng ký tham gia chương trình.
Dưới đây là thông tin xác nhận thủ tục đăng ký của bạn:
Tên: Từ Thanh Thúy
Số CMND: 362354xxx
Nơi đăng ký: Cần Thơ
Số báo danh: 13736
Ngày tham gia thử giọng: 13/07/2010)
Nhưng nó vẫn không đi thử giọng mặc dù nó vẫn khát khao vô cùng...Nhưng giờ đây nó quyết định đăng ký lớp Thanh Nhạc (Ca dân gian) của cô Mỹ Dung. Tháng 10 này nó sẽ đi học tình hình sẽ free. Rồi nó sẽ dự thi cuộc thi Honda Be U-nik lần thứ 11...Tình hình chưa biết...Đang tập hét...Hét xong và đạt sẽ thu âm lại...:infatuated:
Trúc Huỳnh
27-09-11, 10:50 PM
Năm 2001 nó chính thức bước vào con đường nghệ thuật, nó vốn yêu thích ca hát từ bé...Cứ có nhạc nghe là mấp mé hát theo và cứ luyên huyên suốt. Nó được dẫn dắt vào một con đường rất sáng, từ thanh nhạc đến vũ đạo...Năm nó học lớp 9 nhóm hát nó giải thể vì thầy ra nước ngoài. Trong nhóm hát nó là cô bé nhỏ tuổi nhất trong số anh chị trong đó. Hiện nay chị Mỹ Tiên, chị Khánh Ngân, chị My hay anh Diệu cũng dã 24-25 gì rồi! Ai cũng có một sự nghiệp riêng cả. Nó có một cô bạn, bây giờ cô bạn ấy đã học ở Nhạc viện.
Lâu lâu khi nghĩ đến việc ca hát nó lại nhớ đến vụ học ở Nhạc Viện. Năm 2003 nó được ưu tiên vào Nhạc Viện Tp.HCM nếu nó đồng ý đi. Cái năm đó nếu đi thì phải cắt hộ khẩu, ở trong đấy luôn. Nếu nó đi thì nó đâu phải chịu nhiều chuyện như thế và không chứng kiến những chuyện xảy ra với nó rồi. Nhưng lúc đó chẳng ai trong nhà ủng hộ nó đi cả. Học xong lớp 9 nó cũng từng xin vào nhạc viện vì đó là cái tuổi cuối cùng trong diện ưu tiên vào nhạc viện, lúc đó thầy Hoành cũng còn ở Việt Nam thây cũng có thể giúp nó vào đó được...Nó vẫn không vào! Hè này, sau gần 9 năm kể từ lúc nó muốn vào nhạc viện nó đã đi mua hồ sơ để thi tuyển vào nhạc viện. Ôm hồ sơ về, ngồi khóc rất nhiều, nhớ rất nhiều rồi lại khóc. Nó viết hồ sơ nắn nót vô cùng. Ngày 5 tháng 8 là ngày cuối cùng để nộp hồ sơ, nó phân vân cực độ nó bấn loạn suốt. Thế là nó lại đốt bỏ hồ sơ, ngồi đốt và khóc...
Lúc nhỏ, công viên là nơi gần gũi nó nhất! Nó hay thường chạy sang công viên gần nhà chơi. Thế là một hôm trước khi đi diễn ở Phong Điền. Nó đứng bụi cỏ loay hoay hát và biểu diễn rất hồn nhiên...Cũng nơi đó nó được phỏng vấn về nó trên đài truyền thanh. Nó đi hát ừ thi nó đã đam mê, ừ thì nó thích và thích vô cùng. Cái năm 2008 năm Mê - Kông Cần Thơ nó được múa trong dịp khai mạc Mê Kông Cần Thơ, được hát...Hạnh phúc biết bao!
Bây giờ nó lớn, nó vẫn thích ca hát! Tết nó vẫn có đi biểu diễn ở một số điểm thuộc bên nhà văn hóa thanh niên. Hôm nay nó cứ bấm cái đĩa và ngồi nghe, nó khóc nhiều lắm. Nó hát ư? Nó tự phá hủy giọng nó rồi ư? Nó đã hủy giọng nó thật, lúc bé giọng nó trong veo và vi vút. Những bài như: hôm nay mẹ trực đêm, ca ngợi tổ quốc, cần thơ quê em, em là bông hồng nhỏ...Còn những bài cô Thủy ký xướng âm cho riêng nó nữa, nó được cô Thủy rèn thêm về thanh nhạc...
Lần đầu tiên nó ghé quán Sao, cái quán có nhạc sóng hằng đêm (hát với nhau). Thế là nó đánh liều đăng ký hát một bài, vẫn bài ruột của nó, vẫn cái giọng cao vút kia nhưng chẳng còn trong trẻo như ngày nào nữa. Nó không một chút sợ hãi hay run rầy hoặc mất bình tĩnh gì cả. Nó vẫn vô tư đứng hát với bao ánh nhìn hướng về nó. Vốn nó đã già dặn khi đứng trên sân khấu, một nét rất bình tĩnh và hầu như không sợ hãi gì. Nó có ưu thế về những bài tiết tấu cao...Không biết mai này như thế nào nữa...Nó vẫn muốn hát!!
Trúc Huỳnh
05-10-11, 11:15 PM
Tất bật...Luyện thanh...Nghe bài hát...
Hôm qua làm biếng cực kì làm biếng nhưng vẫn ráng lê thân lên đài phát thanh...Lên đến nơi còn bị một chập loạn đường...rồi mấy chú công an chặn lại hỏi...Chẳng sợ chẳng rụt rè nhưng thấy sao sao đâu...Thế là đăng ký xong...Bắt phải chọn bài hát trước...Sốck...(Vốn nó hát nhưng có tội là không biết tựa bài hát :pitiful:) Tần ngần được một hồi thế là ghi một bài hát.
Thứ 6 này nó sẽ đi tập, thứ 7 và chủ nhật thi chính thức...Mấy lần đăng ký dự thi...Mấy lần sung sức lắm...Giờ lại âm thầm lặng lẽ...Căn phòng là nơi tập hát...Là nơi tha hồ hét hò rên rống...Tập cả tuần...Bị nói nhiều lắm...Ức chế khóc mấy đêm liền...Hazz...
Không biết liệu có một Thanh Thúy thứ 2 xuất hiện không nữa...Mong chờ chờ mong...Lựa bài...Chọn bài...Tập hát...Rồi lựa lại bài...Cuối cùng nó đút kết ra được 3 bài đầu tiên để nó thể hiện...
Hoa cỏ mùa xuân...Bóng Cả...Tự Nguyện...sẽ là 3 bài nó thể hiện trong vòng thi đầu...Qua cái sự khuyến khích của bạn bè (bị ép buộc đãi một chầu nếu đậu vào vòng trong)...Thầy cô dạy thanh nhạc...Cô chủ nhiệm...và những người bạn thân yêu khác...Nó quyết định sẽ kiên cường đi thi không vì mục đích gì...Nó muốn thử sức mình giữa một trường đua...
Trúc Huỳnh
07-10-11, 09:59 PM
Gửi Khỉ Con trước ngày đi thi chính thức!
Phải nói là run và rất là bồi hồi...Sáng đi thử giọng và đi tập thì đùng một cái đổi bài hát ngoài dự định (lúc nào cũng thế):rang: Tập hát rất ư là sung, hát rất ư là hay (hát không nhạc)...rất ư là cao...Ráp nhạc vào hát chớt quớc (sốc toàn tập)...Còn cái bài không thèm tập mà đôi lúc hứng lên là hát vu vơ vi vu tối ngày lại ráp nhạc vào hát rất tốt (ngược đời)...Cuối cùng lại chọn bài về cách mạng :matlac: ...Đóa là bài: Hát về cây lúa hôm nay, Mùa xuân trên Tp.HCM (bài ruột:rang:) và bài Về ăn cơm, dự trù bài Qua bến Ninh Kiều...
Mà phải nói là sáng có mấy người hát cực hay...Mà không hiểu tại sao đi đâu cũng gặp kẻ thù...tình địch hết...Nhưng cũng an ủi là gặp được những đứa bạn bên lớp Thanh Nhạc (học chung lớp)...Đến thời điểm chốt danh sách là >70 vậy là tỉ lệ chọi sẽ là: mười người lấy 2 bỏ 8...:welcome:
Dù gì cuộc thi này cũng là nơi để thử sức giữa thương trường. Biết là hát tốt hát hay nhưng nó muốn học hỏi và phải đứng ở dưới để nhìn lên những người còn hát hay hơn để nó còn luyện tập. Nó nghĩ có lẽ khi qua cuộc thi này nó rút ra được nhiều kinh nghiệm trong ca hát...
Khỉ con...Dù gì đi nữa thì cố lên...Cũng phải ráng lê bò lăn lết trường...tới tận vòng Bán kết thử xem :kiss:
vBulletin® v3.8.7, Copyright ©2000-2024, vBulletin Solutions, Inc.