View Full Version : TẢN MẠN chuyện VƠ LÂM
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQcm4FnZbj1X282iTal9u3T9GvX7JtYV tJqQkY8NBr1yrm0DqVg8g
TẢN MẠN
CHUYỆN VƠ LÂM
Nhiều tác giả
http://i12.photobucket.com/albums/a209/anhtrandq/300ue8vv.jpg
Chào các bạn
Tiểu thuyết vơ hiệp kỳ t́nh Trung Hoa là một thế giới loài người thu nhỏ, mà mỗi nhân vật trong đó - đều được xây dựng từ một hoặc nhiều nguyên mẫu ở ngoài đời - đại diện cho các nhân sinh quan đă và đang tồn tại.
Những cảm nhận về nhân vật vơ lâm, trong các tác phẩm Vơ hiệp kỳ t́nh Trung Hoa – nhiều nhất là ở tác phẩm vơ hiệp của nhà văn KIM DUNG - sẽ giúp chúng ta có cái nh́n tương đối chính xác về các mặt của xă hội, của con người đang sống trong cùng một thế giới - để chiêm nghiệm về những biến ảo của cuộc đời này.
Hoa thơm, mỗi người thưởng thức một tí, không dám hưởng một ḿnh.
Xin trân trọng giới thiệu cùng các bạn.
Nguyệt Viên, 6:00 PM 17-11-2011
HANSY
http://www.conmotsach.com/blog/wp-content/uploads/2010/10/kimdung.jpg
PHẦN 1 (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623)
LỜI MỞ ĐẦU (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623)
1. TRƯƠNG VÔ KỴ (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623)
2. TR̀NH LINH TỐ (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623)
3. ĐOÀN NAM ĐẾ (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623&page=2)
4. TIỂU CHIÊU (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623&page=2)
5. ĐỊCH VÂN (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623&page=3)
6. A TỬ (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3623&page=3)
http://img.tamtay.vn/files/photo2/2010/7/21/19/456298/4c46ea3c_17506833_66a05be3t73c67d64f5a0690.gif
http://tintuconline.vietnamnet.vn/Library/myImages/12/2006/09/ngay23/thandieudaihiep.jpg
LỜI MỞ ĐẦU
Cơi giang hồ trong tác phẩm Kim Dung có thể được xem như một thế giới thu nhỏ, mà sự tồn tại, vận động và diễn biến của nó, ở một b́nh diện nào đó đều được phóng chiếu từ những quy luật lịch sử. Tranh bá xưng hùng, mưu toan thống nhất giang hồ, khát vọng làm vơ lâm chí tôn. Danh vọng và quyền lực măi măi cuốn hút các cao thủ vơ lâm vào cơn lốc cuống bạo của lịch sử.
Thỉnh thoảng có một môn phái lạ nổi lên hoặc một nhân vật tuấn kiết đột nhiên quật khởi, làm xáo động giang hồ và đem lại cho vơ lâm những trận cuồng phong mới. Từ bối cảnh đó cũng nảy sinh ra ước mơ một giang hồ hết cảnh can qua. Hoặc bằng bạo lực và thủ đoạn. Hoặc bằng chân tâm và bản lĩnh.
Người Trung Hoa thường nh́n lịch sử như một biến cố chuyển động h́nh sin, cứ tuần hoàn theo chu kỳ: định loạn, ly hợp, tụ tán, thịnh suy. Điều này thường được nh́n rất rơ trong các loại tiểu thuyết chương hồi. Tam Quốc Chí mở đầu bằng đoạn: “Thoạt thuyết thiên hạ đại thể, phần cừu tắc hợp, hợp cừu tắc phân. Chu mạt thất quốc phân tranh, tịnh nhập vu Tấn. Cập Tấn diệt chi hậu, Sở Hán phân tranh hựu tịnh nhập vu Hán, Hán triều tự Cao Tổ trảm xà nhi khởi nghĩa, nhất thống thiên hạ; hậu lai Quang Vũ trùng hưng truyền chí Hiến Đế, toại phân vi tam quốc”. (Nói về đại thể trong thiên hạ, phân chia lâu tác hợp lại, hợp lại lâu tác phân chia. Cuối đời Chu bảy nước tranh hùng, bị Tần thâu tóm. Sau khi Tần bị diệt, Hán Sở phân tranh, thiên hạ lại về với Hán. Từ khi Hán Cao Tổ chém rắn khởi nghĩa, nhất thống thiên hạ. Đến đời Quang Vũ lại trùng hưng nhà Hán, truyền đến Hiến Đế lại chia thành ba nước).
Lịch sử cứ thế mà diễn tiến. Thống nhất và ly loạn. Chiến tranh và ḥa b́nh. Hai mặt đối lập đó cứ đan xen măi để thúc đẩy ḍng chảy của lịch sử. Thống nhất thiên hạ cũng là ước mơ của bao kẻ hùng tài đại lược có tài kinh bang tái thế, từ cổ chí kim.
Tần Thủy Hoàng b́nh định sáu nước, mở đầu công cuộc thống nhất Trung Hoa từ khi nhà Chu suy vong. Nhưng máu đổ quá nhiều. Biết bao nhiêu âm mưu thủ đoạn đă diễn ra, biết bao nhiêu xác người đă ngă xuống, biết bao nhiêu chất xám đă tổn hao để dệt nên bức tranh thống nhất đẫm máu cuối thời Chiến Quốc. Lục vương tất, tứ hải nhất (Sáu vua chấm dứt, bốn biển thống nhất – A Pḥng cung phú – Đỗ Mục).
Thế là nguy cơ của các quốc gia đối địch không c̣n, Tất cả mọi binh khí được thu hết, đem nấu để đúc thành chuông đỉnh. Thế là nguy cơ binh khí không c̣n. Những tưởng can qua sẽ v́ thế mà chấm dứt vĩnh viễn, thiên hạ sẽ b́nh yên và nhà Tần sẽ cai trị đến thiên thu. Đâu hay chỉ vài năm sau khi Tần Thủy Hoàng băng hà, thiên hạ lại đại loạn và thuộc về nhà Hán.
http://www2.vietbao.vn/images/vn45/van-hoa/45162494-luu-diec-phi-2.jpg
Những kẻ hùng tài muốn dùng ư chí để điều khiển sự vận động của lịch sử vẫn không hiểu được rằng có một trật tự kỳ lạ luôn được tái lập giữa sự hỗn loạn. Lịch sử vẩn luôn trôi chảy theo con đường đi của nó và cứ âm thầm tái lập những giá trị giữa những mưu toan hùng bá của con người. Giấc mơ thống nhất châu Âu cùa Napoléon đă tan theo bọt sóng ngoài khơi đảo Saint Hélène. Viễn tưởng đế chế ngàn năm của Tần Thủy Hoàng đă chảy thành tro trong ngọn lửa đốt cung A Pḥng và trong cảnh tan hoang của cửa quan Hàm Cốc.
Người ta mới thấy rằng lịch sử vẫn luôn lớn hơn ư chí và tham vọng của con người. Để thiên hạ thực sự thái b́nh th́ không thề chỉ đơn thùân dựa vào bạo lực để trấn áp tất cả các lực lượng đối nghịch, mà phải có một mẫu người lư tưởng dùng đức để cảm hóa th́ mới có thể cứ ung dung “thỏng tay mà trị yên thiên hạ”.
Truyền thống Trung Hoa cho rằng, chỉ có bậc “thánh nhân” như Nghiêu Thuấn mới làm được điều đó. Nghiêu th́ đại từ, Thuấn th́ đại hiếu, tấm ḷng từ hiếu của họ đă cảm động được cả trời đất, nên dễ dàng cảm động được ḷng người. Trang Tử gọi đó là bậc: “nội thánh ngoại vương” (trong có thể làm thánh mà ngoài có thể làm vua).
Sự yên tĩnh trong lịch sử chỉ là sự cân bằng tạm thời của một quả trứng được đặt dựng đứng trên một mặt phẳng nghiêng. Phải mất nhiều công sức mới làm được điều đó, nhưng sự cân bằng đó lại quá mong manh. Chỉ một cơn gió nhẹ là nó sẽ đổ nhào ngay, và tiếp tục lăn lông lốc. Trong suốt ḍng chảy của lịch sử Trung Hoa thời phong kiến, người ta vẫn luôn mơ đến một Nghiêu Thuấn với viễn cảnh thiên hạ thống nhất. Đó phải là mẫu người nhân hậu khoan dung và tổng hợp được mọi cái hay, cái giỏi của mọi người khác. Tài phải đủ để thiên hạ bội phục, và đức phải thừa để thiên hạ nghiêng ḿnh.
Vua Thuấn mồ côi mẹ, cha là Cổ Tẩu lấy vợ khác. Mẹ ghẻ cùng em đời sau là Tượng rất hung ác, t́m mọi cách để giết Thuấn. Mẹ ghẻ bắt Thuấn đi cày ở Lịch Sơn, Trời bèn sai voi đến cày, chim đến nhặt cỏ. Mẹ ghẻ sai Thuấn đào giếng rồi lấp giếng, rồng lại đưa Thuấn thoát nạn. Tượng đốt nhà để giết anh, Thuấn vẫn thoát thân. Bị ngược đăi tàn ác, nhưng Thuấn vẫn luôn khoan dung độ lượng tha thứ cho họ. Cuối cùng, tấm ḷng đôn hậu đó đă cải hóa được cả hai mẹ con. Vua Nghiêu nghe tiếng bèn nhường ngôi cho Thuấn. Thiên hạ được hưởng thái b́nh. Nơi nơi đều vang tiếng âu ca.
http://phapluattp.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2010/12/07/a_kimdung.jpg
1. TRƯƠNG VÔ KỴ
Người ấp ủ giấc mơ
thống nhất giang hồ bằng vương đạo.
http://c.1asphost.com/hi12a4/pics/JinYong/6.jpeg
1
Cha là ngũ hiệp Trương Thuư Sơn, phái Vơ Đang, mẹ là "ma nữ" Ân Tố Tố của Thiên Ưng Giáo. Trương Vô Kỵ là đứa con mang há ḍng máu chánh tà, ra đời trong một bối cảnh nghiệt ngă, và số phận đưa đẩy phải đảm nhận vai tṛ hoá giải hận thù xung đột truyến kiếp giữa Minh giáo với Lục đại môn phái.
Sinh ra trên Băng Hoả đảo, Trương Vô Kỵ có được cái tâm đôn hậu của một "thánh nhân" kiểu vua Thuấn, có lẽ nhờ bẩm thụ được linh khí của trời đất. Về đến Trung Thổ, chứng kiến cảnh cha mẹ bị bức tử, và nhận di ngôn của mẹ là phải báo thù, trái tim trẻ thơ đó có lần thoáng lên ngọn lửa hờn căm, nhưng rồi nó dễ dàng bị dập tắt trong biển ḷng nhân hậu.
Trên Quanh Minh đỉnh, Trương Vô Kỵ lần đầu tiên hiển lộ thân thủ, dùng tuyệt thế thần công áp đảo cả hai phe chính tà, cứu nguy cho phe Minh giáo trước sự tấn công của Lục đại môn phái, khiến mọi người đều kinh hăi lẫn thán phục. Lúc đó, dù đối diện với bao kẻ thù, và quá đủ điều kiện để rửa hờn, nhưng chàng thiếu niên Trương Vô Kỵ đă biết xóa bỏ mọi tư thù để xả thân hóa giải tất cả oán cừu giữa hai khối chính tà.
Không có ai bắt buộc, cũng không có động cơ riêng tư nào, mà chỉ đơn thuần v́ tiếng gọi của lương tri muốn xóa bỏ mọi hận thù trong chốn giang hồ. Chàng thiếu niên trẻ tuổi đó tự nhiên đảm nhận sứ mệnh đem lại yên b́nh cho vơ lâm. Phe chính giáo chấp nhận ra đi, với tâm trạng hân hoan và lá cờ sáng ngời chính nghĩa. Phe Minh giáo tránh được một thảm họa diệt vong, xung đột nội bộ chấm dứt và tất cả giáo chúng đều đồng tâm tôn Trương Vô Kỵ lên ngôi giáo chủ đời thứ ba mươi bốn.
Đó là h́nh ảnh ban đầu của “vua Thuấn vơ lâm”.
http://s3.60s.com.vn/image/72008/16/HHT_23815734.jpg
Topic hay lắm Hansy. Pl trực topic này chờ đọc bài của Hansy nha...
TRƯƠNG VÔ KỴ
http://image.tin247.com/kenh14/081013190538-828-864.jpg
2
Tại chùa Vạn An, Trương Vô Kỵ cũng không ngần ngại xả thân cứu tất cả các cao thủ của Lục đại môn phái thoát khỏi tháp lửa, trong đó không thiếu những kẻ đă đối xử hiểm độc và thô bỉ với ḿnh. Dĩ đức báo oán, Trương Vô Kỵ đă thực sự chinh phục được cả hai phe chính lẫn tà.
Có lẽ không thể có nhân vật vơ lâm nào lư tưởng hơn để thiết kế công cuộc thống nhất vơ lâm. Vừa khoan dung nhân hậu, vừa thông thạo y thuật, vơ công lại vô địch khi tổng hợp được hai môn tuyệt học của hai phe chính tà: Cửu dương thần công của phái Thiếu Lâm và Càn khôn đại na di của Minh giáo ở mức cao nhất. Thân thế cũng quá đổi đặc biệt: Mang hai ḍng máu chính tà, cháu ngoại Bạch Mi Ưng Vương, đồ tôn của Trương Tam Phong, nghĩa tử của Kim Mao Sư Vương. Và điều quan trọng bậc nhất là Trương Vô Kỵ được cả hai phe chính tà mặc nhiên xem như là minh chủ vơ lâm. Một sự tổng hợp quá đổi lư tưởng, quá đổi tham lam và quá đổi cường điệu, chỉ xuất hiện một lần trong mọi tác phẩm vơ hiệp.
Cho nên, Trương Vô Kỵ chỉ là cái bóng để Kim Dung thử triển khai ư đồ của ḿnh. Nói chung, đó là h́nh ảnh của một vua Thuấn chốn vơ lâm, vừa sành y đạo của Kỳ Bá, vừa thấu triệt Cửu dương thần công lẫn Càn khôn đại na di!
Nhưng h́nh ảnh lư tưởng đó có đem lại sự thành công như mong đợi hay không?
Mọi mưu toan thống nhất giang hồ bằng thủ đoạn bá đạo như Tả Lănh Thiền, Nhạc Bất Quần hoặc Nhậm Ngũ Hành đều đưa đến kết cục bi thảm cho kẻ thủ ác lẫn nạn nhân. Tả Lănh Thiền bỏ thây giữa đám loạn kiếm trong thạch động. Nhậm Ngũ Hành bỏ mạng v́ Hấp Tinh đại pháp, môn vơ công bá đạo mà ông ta dùng làm phương tiện để xưng bá giang hồ. Nhạc Bất Quần trở thành một quái tượng sinh lư như Đông Phương Bất Bại.
Nhưng nếu từ bỏ con đường bá đạo để thống nhất giang hồ bằng con đường vương đạo như Trương Vô Kỵ cũng không thể thành công. Đó chỉ là giấc mơ ngàn đời của bao thế hệ phương Đông. Bởi lẽ, chắc ǵ Nghiêu Thuấn đă có thật, và cái xă hội “thời thái b́nh cửa thường bỏ ngơ” (Nguyễn Công Trứ) cũng chỉ là một “vùng đất hứa” muôn thuở của con người.
Mạnh Tử suốt đời giong ruổi để thuyết phục các vị vua đương thời trị nước theo vương đạo, nên đành chấp nhận thất bại. Tần Thủy Hoàng biết dùng tư tưởng pháp gia bá đạo của Hàn Phi Tử nên đă thành công.
Đó là lịch sử.
http://images.yume.vn/blog/200907/15/8187161247619996.jpg
TRƯƠNG VÔ KỴ
http://ngoisao.net/news/choi-blog/2010/04/3b9cf217/tr1.jpg
CUỐI
Con người đôn hậu Trương Vô Kỵ đó hoàn toàn không có thủ đoạn và tham vọng chính trị nên dễ dàng sa bẫy Chu Nguyên Chương.
Tên gian hùng này bày việc giết Hàn Lâm Nhi với bọn Tử Đạt và Thường Ngộ Xuân, nhưng lại âm thầm bố trí bối cảnh để Trương Vô Kỵ nghe lầm là hai vị đại ca kết nghĩa của ḿnh đang mưu toan cùng Chu Nguyên Chương ám hại ḿnh để mưu cầu công danh phú quư. Chỉ ngần đó cũng đủ để con người Trương Vô Kỵ trọng nghĩa quư t́nh kia ngán ngẫm cuộc “tranh bá đồ vương” để âm thầm mang Triệu Mẫn ra đi, nhường sân khấu chính trị lại cho tên gian hùng Chu Nguyên Chương dựng nên triều Minh.
Một phần ḍng chảy giang hồ ḥa nhập vào ḍng chảy của lịch sử và tan biến trong đó. Phần khác vẫn cứ âm thâm trôi theo chu kỳ muôn thuở. Trong ḍng chảy đó, sẽ tiếp tục có những Trương Vô Kỵ, ngày ngày kẻ lông mày cho hiền thê để giấc mơ “thống nhất giang hồ” của Kim Dung ch́m trong ánh mắt hồ thu của giai nhân, sẽ tiếp tục có những Vi Tiểu Bảo lưu manh nhưng nghĩa hiệp, cũng như sẽ tiếp tục có những lăng tử Lệnh Hồ Xung đáng yêu bên cạnh những Nghi Lâm vướng lụy. Và c̣n măi những mưu toan dùng thủ đoạn cùng bạo lực để thống trị vơ lâm đan xen với những hoài băo thống nhất giang hồ bằng con đường vương đạo.
Cái nào sẽ thắng? Câu hỏi sẽ được bỏ lửng. Nhưng lịch sử giang hồ vẫn tiếp tục ḍng chảy trong tác phẩm Kim Dung, dù Kim Dung đă ngừng bút từ lâu.
TRƯƠNG VÔ KỴ
http://hollywoodome.com/upload/Vo%20Ky.jpg
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQQluXRlEqDF9oG57m9buB78IxKfrEQV OVu98hZvCfltEFhrQn5fA
Kỳ tới:
2. TR̀NH LINH TỐ
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ.
http://vnexpress.net/Files/Subject/3B/A2/2A/D7/tan_y_thien02.jpg
2. TR̀NH LINH TỐ
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ (*)
http://seablogs.zenfs.com/u/f4suDv6WGRkNtAZM4i04BlnO/photo/20090106070207104.jpg.jpg
1
Trên đống đổ nát, bụi mù cuốn đi những dấu vết cuối cùng của thành Troy kiêu ngạo sừng sững phương Đông, v́ người con gái đẹp nhất cơi đời Hélène mà tan thành cát bụi sau cuộc chiến vô nghĩa suốt mười năm ṛng ră. Cô Tô đài trong đống tro tàn vẫn luyến lưu gót ngọc Tây Thi, những bước đi tha thướt tưởng chừng vô lực lại kéo theo sự sụp đổ của một vương triều. Giang sơn Đại Đường nghiêng ngă, Mă Ngôi pha chôn vùi cành hoa tươi thắm, sương móc đọng mùi hương “Nhất chi hồng diễm lệ ngưng hương”(**) Dương Quư Phi để Trường hận ca vang vọng măi chốn nhân gian.
Hóa công ưu ái tặng thêm linh khí cho những đóa hoa tươi thắm tạo ra tuyệt sắc mỹ nhân để làm công cụ đắc lực cho cuộc bày phá của ḿnh hay để cười nhạo sự si mê của con người?
Dù thế nhân có lạnh lùng gán cho mỹ nhân tiếng chua cay “Hồng nhan họa thủy", cái đẹp muôn đời vẫn được phụng hiến và tôn thờ trong nhạc họa thi ca.
Ḍng lịch sử tiếp tục tuôn chảy, cuốn theo nó bao nhiêu định kiến, thị phi của con người để lấy lại công bằng cho giai nhân, để tội lỗi trả về cho những kẻ say hương đắm sắc. Dáng kiều thấp thoáng dệt nên màn sương khói lung linh, tô thêm muôn phần diễm lệ cho bao tác phẩm bất hủ xưa nay.
Tiểu thuyết vơ hiệp kỳ t́nh cuốn hút người đọc bởi bên những chén rượu nồng say khướt không thôi, vơ công quán tuyệt thiên thu, hào khí ngất trời, c̣n bao bóng hồng kiều mỵ.
Sự xuất hiện của mỗi giai nhân trong tác phẩm Kim Dung đều khiến ta phải xao xuyến ngẩn ngơ. Vương Ngữ Yên diễm lệ vô song như ngọc tượng cho anh đồ gàn Đoàn Dự hồn xiêu phách tán. Hoàng Dung cởi bỏ lớp áo ăn mày, xinh tươi khôn tả khiến chàng khờ Quách Tĩnh chấn động tâm thần. Nhan sắc mỹ miều của Triệu Mẫn, tú lệ của Chu Chỉ Nhược, rạng rỡ của Tiểu Chiêu đẩy Trương Vô Kỵ khốn quẫn trong ṿng vây t́nh ái. Tiểu Long Nữ thanh thoát lướt đi với tà áo trắng tung bay trong gió, đóa hoa thiên giới hương thơm vượt lên mọi cỏ cây trần tục ấy đă xóa nḥa hết thảy khái niệm giai nhân trong kim cổ…
Ôi, rừng hoa sắc nước hương trời mới muôn màu muôn vẻ biết chừng nào!
--------
(*) Một tấm ḷng băng tại hồ ngọc (Phù Dung lâu tống Tân Tiệm – Vương Xương Linh)
(**) Thanh b́nh điệu – Lư Bạch
http://www.baoanhdatmui.vn/vcms/media/photos/2007/5/31.5/P35-347-3.jpg
TR̀NH LINH TỐ
http://i3.tinypic.com/16023w2.jpg
2
Chỉ đến “Phi hồ ngoại truyện”, ta mới bắt gặp một nhân vật nữ không có dung nhan xinh đẹp. Ấn tượng đầu tiên của bạn đọc về Tŕnh Linh Tố chỉ là một cô bé da dẻ vàng vọt, c̣m cơi, ốm yếu, măi mê chăm sóc vườn hoa. Hẳn Kim Dung cảm thấy như vậy thật bất công nên dù không tặng nàng nụ cười hàm tiếu, chân dung của Tŕnh Linh Tố vẫn được đểm tô bởi khóe mắt thu ba.
Em có đôi mắt như sầu xanh soi bóng
Hồ gương ơi! Sao sóng lục vô chừng!
Ly tao – Bùi Giáng
Nàng tựa hồ đóa cúc dại hương thơm nhẹ nhàng tỏa khắp Động Đ́nh Hồ. Dù màu trắng thơ ngây có bị sắc màu rực rỡ của bao loài hoa đẹp khác lấn át, đóa cúc vẫn hài ḷng với những ǵ tạo hóa ban cho, măn nguyện x̣e tung bộ áo như vầng thái dương thu nhỏ quanh ḿnh.
Tại vườn hoa, gánh nước giúp nàng thôn nữ, Hồ Phỉ không biết ḿnh vô t́nh khiến trái tim Tŕnh Linh Tố rung lên những cung bậc đầu tiên của ái t́nh kỳ diệu. Ngay khi trao cho chàng đóa hoa Thất tâm hải đường, sợi tơ mỏng manh nhưng bền chắc của Nguyệt lăo vĩnh viễn cột chặt Tŕnh Linh Tố vào mối t́nh vô vọng đơn phương.
Phải đâu Hồ Phỉ v́ dung nhan Tŕnh Linh Tố không sánh được với Viên Tử Y mà không yêu nàng. Hồ Phỉ chẳng là hạng phàm phu tục tử chỉ biết đánh giá con người qua nhan sắc, huống chi chàng đă nghiêng ḿnh thán phục trước sự thông minh tinh tế của nàng đệ tử Độc thủ dược vương. Nếu đem mấy chữ “trọng sắc khinh hương” gói trọn tâm linh Hồ Phỉ há chẳng phải quá bất công? Trái tim chàng không thể chứa thêm ai bởi v́ trước mắt chỉ phất phơ bóng h́nh tà áo tím. Con ngọc phụng Viên Yên Tử để lại có khác chi vết sẹo Ân Ly mang theo từ thuở thiếu thời?
Vết thương đă liền da mà trong trái tim dạt dào một biển yêu thương, phụng hoàng tưởng vô tri lại chở theo đôi cánh ngọc một trời thương nhớ. Bên cạnh Nhậm Doanh Doanh dung nhan tuyệt tục, hết ḷng yêu thương, Lệnh Hồ Xung vẫn quay quắt đớn đau, nhất dạ chung t́nh với Nhạc Linh San sư muội. Ân Ly ngoảnh mặt đi với Tăng A Ngưu Trương Vô Kỵ để t́m kiếm vô vọng bóng h́nh cậu bé bướng bĩnh ngày xưa.
Mối t́nh đầu tuyệt đích đă khiến con tim si mê, cố chấp đến nhường thế sao nỡ trách Hồ Phỉ không đáp lại t́nh yêu của Tŕnh Linh Tố?
http://farm4.static.flickr.com/3216/3060094264_eb921e0670_o.jpg
TR̀NH LINH TỐ
http://d.f5.photo.zdn.vn/upload/original/2011/04/14/1/55/130272091749192569_574_574.jpg
3
Sau này, Hồ Phỉ một lần nữa trái tim rung động trước người con gái của kẻ thù không đội trời chung Miêu Nhân Phương. Khác với mối t́nh đầu ngọt ngào nhưng kết thúc trong dang dở dành cho Tử Y, cảm xúc của Hồ Phỉ đối với Miêu Nhược Lan hẳn giống như một con thuyền bôn ba qua bao sóng to gió lớn chợt nh́n thấy một bến đỗ b́nh yên và muốn ngừng lại nương náu.
Ngọn khói bốc lên từ mái nhà thấp thoáng, sưởi ấm cơi ḷng người lữ khách dày dặn phong sương, mỏi mắt ngóng trông nơi cố quận. Giọng hát thắm thiết ân t́nh của Miêu Nhược Lan khiến trái tim của kẻ hành tẩu giang hồ độc văng độc lai ngân lên những giai điệu hạnh phúc tưởng đă xa vời.
Trước người con gái mỏng mai như khói, dịu dàng như cành liễu nương ḿnh theo gió, có người đàn ông nào lại không động ḷng, lại không muốn che chở yêu thương?
Trong ba tri kỷ bên cạnh Hồ Phỉ, Tŕnh Linh Tố chưa bao giờ hưởng được mật ngọt t́nh yêu bởi chàng vĩnh viễn dành cho nàng t́nh thương trọn vẹn của người anh đối với cô em gái bé bỏng.Tŕnh Linh Tố vẫn lặng lẽ chấp nhận đóng trọn vai “Nhị muội”, giấu đi tiếng ḷng thổn thức không nguôi để kề cận người yêu dấu, hoan hỉ chấp nhận tất cả để ngày ngày cùng chàng hành tẩu giang hồ.
Nếu anh là chân trời xa xôi,
em sẽ là một cánh chim rong ruổi.
Nếu anh là mặt trời,
em sẽ là muôn đời làm một kiếp hướng dương”(*).
Tŕnh Linh Tố không xinh đẹp nhưng tính cách tựa hồ không tỳ vết, khí chất cao nhă ấy trên đời liệu đă có mấy ai? Thông minh, cơ trí nhưng không kiêu ngạo, tính toán. Dụng độc thuần thục mà chẳng tàn ác nhẫn tâm. Sắc sảo, khôn ngoan vẫn mềm yếu, dịu dàng. Nếu người đọc chỉ v́ dung mạo không cuốn hút mà quay lưng lại với nhân vật Tŕnh Linh Tố há chẳng phài vô t́nh lắm ru?
_______
(*) Muợn ư bài “Gọi em” của Nguyên Sa
“Nếu em là chân trời xa,
tôi sẽ là một cánh chim bằng rong ruổi.
Nếu em là mặt trời th́ trên đường xích đạo,
tôi sẽ muôn đời làm một kiếp hướng dương”.
http://i18.tinypic.com/3yx10mx.jpg
TR̀NH LINH TỐ
http://www.ycwb.com/images/2007-05/02/ksswbz7541.jpg
4
Suy nghĩ của Tŕnh Linh Tố như chiếc hộp khóa chặt, mọi hành động đều lặng lẽ, không khoa trương, nhưng sắp đặt vô cùng chu đáo, nghiêm mật. Cả khu vườn Thất tâm hải đường bị sói lang phá hỏng, Tŕnh Linh Tố vẫn thản nhiên. Ba vị sư huynh sư tỷ hèn hạ ích kỷ, chỉ nghĩ đến pho Dược vương thần biên mà không quan hoài đến cái chết của sư phụ, nàng khôn ngoan giáo huấn. Nàng vừa trị độc cho Tiểu Thiết bằng phương pháp lạ kỳ vừa giúp tên thợ rèn Vương Thiết Trương trả được mối thâm thù. Mọi việc tưởng chừng như nắm gọn trong ḷng bàn tay, mặc ư nàng sắp đặt, đùa bỡn, đưa người đọc đi hết bất ngờ này sang thú vị khác. Tư chất thông minh, Tŕnh Linh Tố kế thừa toàn bộ kiến thức của Độc Thủ dược vương Tăng Vô Sân chữa bệnh cứu người.
Dụng độc tài t́nh, nàng nghĩ ra bao thủ pháp độc khéo léo khiến không ai đoán trước được mà đề pḥng hay né tránh. Kề vai sát cánh bên Hồ Phỉ, nhiều phen ra tử vào sinh, không biết bao lần cứu chàng ra khỏi tử huyệt. Sự hiện diện của Tŕnh Linh Tố tạo cho ta một sự an tâm kỳ lạ, có sự cơ trí của nàng hẳn Hồ Phỉ sẽ chẳng lúc nào bị dồn vào ngơ cụt.
Trong trang phục mới, đỏ mặt khi nghe Hồ Phỉ trêu ḿnh giống như nương từ, trông thấy ngọc phụng sinh ra mối ghen tuông, hờn giận vu vơ… Tŕnh Linh Tố giữ vẹn nguyên tính cách ngây thơ của người thiếu nữ.
Phải chăng Kim Dung sợ rằng nếu ưu ái thêm nhan sắc diễm tuyệt, Tŕnh Linh Tố sẽ trở thành con người quá hoàn hảo?
Bánh xe số phận vẫn vô t́nh lăn những ṿng quay nghiệt ngă nghiến nát hạnh phúc nhỏ nhoi của con người. Người con gái đáng yêu dù thông minh đến mấy cũng đành cúi đầu khuất phục trước số mệnh tàn nhẫn. Đứng trước mọi sự lựa chọn, kiều nữ đành phải dành lấy phần thiệt về bản thân ḿnh, như A Châu ra đi tức tưởi, như Tiểu Chiêu ngậm ngùi gạt lệ đến xứ sở Ba Tư, như Kỷ Hiểu Phù chấp nhận cái chết, bất phục mệnh lệnh tôn sư, như Công Tôn Lục Ngạc đỡ cho Dương Quá nhát dao trí mạng…
Hồ Phỉ v́ muốn cứu mạng của Tŕnh Linh Tố khỏi bàn tay tàn ác của Thạch Vạn Sân không ngại lănh lấy ba thứ độc dược đầu thiên hạ, nàng sao đành đoạn nh́n người ḿnh yêu thương nhất ra đi? Chất độc các lang y trên thế gian lắc đầu bất lực nay đă t́m ra thuốc chữa bởi cuối cùng đă có một người dám hy sinh tính mệnh cho bệnh nhân. Hành động của Tŕnh Linh Tố bí hiểm khiến người ta khó đoán cũng như t́nh yêu của nàng hệt ḍng sông ít ai hiểu nông sâu.
Chỉ đến khi nàng kề môi hút độc trên tay Hồ Phỉ, người ta mới vỡ lẽ ḍng sông ấy hóa ra mênh mông như biển. Chất độc ngấm vào cơ thể cũng chính là lúc nàng đặt chân lên bến bờ t́nh yêu đích thực sau cuộc lữ hành ngắn ngủi chốn trần gian.
Thanh Thạch Kiều ra tay ngộ sát, Tiêu Phong ôm xác A Châu gào khóc trong trận mưa phủ nḥa thân thể, nỗi khổ đau vô hạn tưởng ta tác đất trời. Trong miếu hoang, thuốc giải chưa tan, Hồ Phỉ bất lực bên xác Tŕnh Linh Tố giữa màn đêm u tối, niềm thê lương cực điểm đến tái tê cây cỏ.
Thời gian chậm răi rơi từng giọt thánh thót, ngọn nến Thất tâm hải đường leo lắt cháy, dường nhỏ lệ khôn nguôi xót thương người thiếu nữ đốt cháy sinh mệnh hiến dâng cho mối t́nh đầu. Tŕnh Linh Tố thanh thản ra đi nhưng vẫn lo lắng chu toàn cho ư trung nhân, một lần nữa cứu chàng thoát khỏi bàn tay hung dữ của Độc thủ thần kiêu. Mối t́nh đằm thắm của nàng có khác chi con tằm đến chết mà tơ t́nh vẫn c̣n vương vấn, ngọn nến kia tàn rồi lệ đă hẳn khô chưa?
Xuân tâm đáo tử ti phương tận
Lạp chúc thành hôi lệ thủy can.
(Mùa xuân con tằm rút măi đường tơ đến khi ruột tằm khô héo, ngọn nến cứ rỏ măi bao nhiêu hàng lệ đến bao giờ nến cạn thành tro th́ ḍng lệ mới khô)
Vô đề - Lư Thương Ẩn
http://vickitth.files.wordpress.com/2009/06/1155436890-hr-16.jpg?w=450&h=517
TR̀NH LINH TỐ
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQMQOXl0BSU422MLZo5DzOBIR3A14BDD N0Uxt5GqzXpUz3HPP5I&t=1
CUỐI
Viên Tử Y nhúng chân vào vũng bùn tục lụy, v́ lời trọng thệ đành dứt bỏ tơ t́nh. Hóa công thật khéo trêu người, đẩy những người trong cơi thanh tu vào mê cung lẩn quẩn của t́nh duyên luyến ái. Mối t́nh của Viên Tử Y thiết tha, da diết chứ không man mác “hồn bướm mơ tiên” như Nghi Lâm, cô tiểu ni đáng yêu ngày ngày ở phái Hằng Sơn cầu nguyện cho Lệnh Hồ đại ca và người chàng yêu hạnh phúc.
Nàng và Hồ Phỉ trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào cùng cay đắng, trái tim nàng đă giương cờ trắng nhưng lư trí không dám quy hàng. Tử Y không đủ can đảm v́ chàng mà rũ bỏ lớp áo ni cô dù một khi vướng vào lớp bụi trần ai, áo kia khó ḷng thanh sạch như ngày trước. Đến khi biết sự hy sinh không oán than của Tŕnh Linh Tố, Tử Y chỉ biết ngậm ngùi thương cảm và tự trách ḿnh không thể bằng nàng.
Vẻ đẹp sáng trong thanh nhă của Miêu Nhược Lan làm mọi người choáng ngợp nhưng dần dần tính cách mờ nhạt khiến ta nhàm chán, và sinh ḷng hoài cảm Tŕnh Linh Tố. Thế giới nội tâm của Tŕnh Linh Tố đến lúc ra đi không ai hiểu hết, độc giả thán phục sự thông minh, dũng cảm, thích thú trước mưu mẹo khôn ngoan để bảo vệ ư trung nhân, thương cảm cho t́nh yêu đơn phương tuyệt vọng và xót xa cùng cực v́ cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Một chiếc áo thêu rồng đính ngọc, ai nh́n cũng thích nhưng có làm ấm áp ḷng người, có giúp người ta qua được cái giá rét của mùa đông như áo bông giản dị đơn sơ?
Sự hy sinh của Tŕnh Linh Tố gần với Công Tôn Lục Ngạn biết mấy! Một đóa cúc trắng trong, một đài hoa xanh biếc, hỡi ôi, hy sinh cho người yêu dấu mà nhụy nát hương tàn, Lục Ngạn lớn lên trong thế giới khắc nghiệt chốn Tuyệt T́nh cốc, chịu đựng sự nhẫn tâm, độc ác của người cha, trái tim vĩnh viễn trong suốt như pha lê, v́ Dương Quá hân hoan rời xa cơi thế. Tŕnh Linh Tố từ bé sống giữa muôn vàn chất độc nơi Dược Vương trang, chấp nhận sự ích kỷ, hẹp ḥi của các sư huynh sư tỷ, tấm ḷng vẫn là “nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ” v́ Hồ Phỉ bước vào cơi vĩnh hằng.
Người đời khi mê măi ngắm ḍng sông mênh mông sông nước sẽ quên đi con suối nhỏ âm thầm chảy dưới chân, khi say sưa với hoa hồng, hoa huệ xinh tươi khoe sắc sẽ quên đi những bông hoa dại ngát hương nơi vệ đường, có vầng trăng vằng vặc chiếu soi sẽ quên mất những ngôi sao nhạt nḥa ánh sáng…
Ôi, trước sự vô t́nh của con người, sao tinh tú vẫn cố sức tỏa ánh sáng lung linh, suối lặng lẽ tuôn ḍng nước mát, hoa dại miệt mài tỏa hương cho đời? Đâu phải sao muốn đua cùng nhật nguyệt, suối muốn tranh với giang hà, hoa sẽ mong mỏi có kẻ đoái thương?
Chúng v́ thiên tính mà tự nguyện hiến dâng.
Và hy sinh v́ người yêu không hề nuối tiếc phải chăng chính là thiên tính của bao kẻ si t́nh tự thiên cổ?
TR̀NH LINH TỐ
http://www.baoanhdatmui.vn/vcms/media/photos/2007/5/31.5/P35-347-1.jpg
http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTkO7bAQTtrp7-dnkKvBjOpZ_vSI3Mqm6U7C6kQte8eY7ij3MgeFw
Kỳ tới:
3. ĐOÀN NAM ĐẾ
Luỵ phù danh
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRvxiD5IMkrl10Ri_fiCVw8b-5pr8o9VFb_Fz5d52_qxlKXTceQ
3.ĐOÀN NAM ĐẾ
Lụy phù danh
http://fnis.u.acc.vn/wiki/cover_m/000/006/00.jpg
1
Thố tủy vị hoàn tân đại dược
Báo b́ nhưng lụy cựu phù danh
Nguyễn Du
(Tủy thỏ chưa xong liều thuốc mới
Da beo c̣n lụy chút danh hờ)
Tương truyền, khi vi hành vùng Giang Nam, có lần vua Càn Long cùng viên cận thần đứng ngắm cảnh trên một bến sông tấp nập, ông bảo: “Nhà người thấy có bao nhiêu thuyền bè qua lại trên sông?”. Viên cận thần tâu: “Tâu bệ hạ, thuyền bè qua lại nhiều quá, vi thần làm sao đến cho xuể”. Ông cười bảo: “Trong mắt ta, ta chỉ thấy có hai chiếc mà thôi!”. Viên cận thần ngơ ngác hỏi: “Vi thần ngu dốt không hiểu”. Nhà vua bèn giải thích: “Cả trăm ngàn con thuyền xuôi ngược nhưng thật ra chỉ có hai chiếc, một chiếc tên Danh, đó là thuyền của các quan lại, một chiếc tên Lợi, đó là thuyền của các con buôn!”.
Nếu giai thoại đó đúng th́ ông vua nhà Thanh kia quả là người cực kỳ minh triết. Có thể nói hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả, các con thuyền đó đều v́ Danh hoặc v́ Lợi mà ngược xuôi trên sông nước. Thậm chí những kẻ thả thuyền trôi nổi trên sông để ngâm phong vịnh nguyệt, khinh thường quan chức biết đâu trong thâm tâm cũng v́ chữ danh: “muốn mua được tiếng “cuồng sỹ” hoặc chữ “thanh cao”.
Câu nói không chỉ đúng cho bến sông lúc đó mà chắc chắn măi măi c̣n đúng cho khắp “cơi người ta”! Con người ta xuôi ngược lao lướt cả đời cũng chỉ v́ hai chữ lợi danh. Lợi, nếu thực t́nh muốn tránh c̣n có thể tránh được, nhưng muốn tránh được chữ Danh th́ quả thực đó là vấn đề vô cùng vi tế.
Tên gọi (danh) là cái phù hiệu để gọi và xác minh sự tồn tại của một đối tượng. Chữ danh trong tiếng Hán được cấu tạo bởi hai chữ “tịch” (buổi chiều) và chữ khẩu (cái miệng), nghĩa đen là “cái được gọi khi chiều tối”. Theo Thuyết văn giải tự của Hứa Thận th́: “Tên để tự xác định ḿnh, từ miệng mà gọi. Gọi khi chiều tối, chiều tối th́ không thấy nhau, nên mới dùng miệng để gọi tên”. Người ta khi chiều tối gặp nhau nhưng không thấy rơ mặt nhau, th́ cần phải “dùng miệng để xưng tên”. Như vậy, xưng tên có nghĩa là xác định sự tồn tại, bằng thanh sắc hay bằng ư niệm, của một đối tượng.
Lợi được dùng để bảo đảm và xác định sự tồn tại đă đành, mà Danh cũng vậy. Nhà cao cửa rộng, của cải đầy kho hiển nhiên là những yếu tố cơ bản để đem lại cảm giác b́nh yên cho sự tồn tại. Nhưng bên cạnh đó, con người ta muốn được nhiều người biết đến, nghĩa là muốn được “gọi nhiều”. Sự ham muốn đó ngẫm ra từ căn để chỉ là muốn t́m thêm cảm giác b́nh yên để xác định sự tồn tại của ḿnh.
Không hiểu sao chữ danh trong một vài ngôn ngữ Đông Tây lại có điểm trùng hợp khi vừa có nghĩa là tên gọi (name) lại vừa được chuyển dần thành danh tiếng (fame; reputation). Nổi tiếng, có nghĩa là được nhiều người nhắc đến, điều đó củng cố ư thức b́nh yên về sự tồn tại của bản thân, từ đó con người tự cảm thấy một sự thỏa măn và ổn định tâm lư.
Con người vẫn luôn sợ hăi cái trống rỗng hư vô v́ sợ phải đối diện với sự đớn hèn, nhỏ nhoi, vô nghĩa của chính ḿnh. Muốn nổi tiếng suy cho cùng cũng chỉ là cảm thức đớn hèn, muốn chạy trốn sự thực trần trụi và sự cô đơn. Càng muốn nổi tiếng là càng cảm nhận được sự đớn hèn của ḿnh một cách vô thức, nên phải t́m cách khỏa lấp.
http://jy2.chinesegamer.net/images/4_4_1/jy2-11-800.jpg
ĐOÀN NAM ĐẾ
http://farm6.static.flickr.com/5161/5247056552_aa1d551065.jpg
2
Xứ châu Phi có câu chuyện cổ rất đơn giản nhưng ư nghĩa lại vô cùng sâu sắc. Có một người thợ săn vào rừng rồi mất tích, để lại người vợ và ba đứa con trai c̣n nhỏ dại. Dân làng cho rằng anh ta đă bị sư tử ăn thịt, câu chuyện lâu rồi cũng bị lăng quên.
Đứa con đầu lớn lên và học thành nghề nặn tượng như thật, người con thứ hai học nghề phù thủy và có phép biến một vật chết thành một vật sống, người con út chỉ ở nhà làm lụng chăm lo cho mẹ.
Một hôm, cả nhà đang ăn cơm người con út bỗng hỏi: “Bố mất tích đă lâu, sao anh em ta không đi t́m bố?”. Ba anh em bèn vào rừng. Người con út t́m thấy một bộ xương và biết đó là xương của bố ḿnh. Người con cả bèn lấy đất sét nặn lại thành người bố trông giống như thật. Cuối cùng, người con thứ hai làm phép cho bố sống lại. Bốn cha con ôm nhau mừng rỡ và cùng về nhà.
Cả nhà đoàn tụ, hai người con đầu tranh công với nhau về việc đă cứu bố sống lại, nhưng người bố ôn tồn bảo: “Chính con út mới có công lớn nhất v́ đă nhắc đến bố. Khi ta c̣n nhớ đến ai th́ người ấy vẫn c̣n sống!”.
Câu kết luận quả đầy minh triết và đẹp như một bài thơ. Chỉ có trí tuệ dân gian mới có thể đúc kết được ư nghĩa sâu sắc như thế trong một câu nói cùng cực giản đơn. Cỏ cây, sỏi đá… đều có thể tồn tại độc lập với ư thức con người, trừ chính con người, có lẽ bởi chỉ có con người mới có cảm thức về cô đơn, và xao xuyến trước cơi hư vô!
Con người chỉ cảm nhận một cách thỏa măn về sự tồn tại của ḿnh khi con-người-tồn-tại-trong-thân-xác tồn tại đồng thời với con-người-tồn-tại-trong-sự-nhớ-tưởng-của-người-khác . Bị lăng quên có nghĩa là không c̣n tồn tại trong ư thức của người khác, điều đó quả là một nỗi kinh hoàng, nhất là đối với những người đă “lỡ” nổi tiếng.
Tránh được hệ lụy từ cái danh là vấn đề vô cùng vi tế. Và chỉ có các bậc chân nhân mới có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng mênh mông trong cơi vô danh, nghĩa là trong sự quên lăng của người đời.
Cụ Nguyễn Du nhà ta viết về ngôi chùa của Giác Duyên bằng hai câu bí hiểm, mà ngoài nhà thơ Bùi Giáng ra, chưa thấy ai quan tâm đến: “Chùa đâu trông thấy nẻo xa. Rành rành Chiêu Ẩn am ba chữ bài”.
Nghĩ cũng lạ, đă một mực “Chiêu ẩn” rồi, nghĩa là đă muốn gọi con người lánh xa cơi hồng trần rồi nhưng lại vẫn cứ phải mang cái sự “Chiêu ẩn” để “rành rành” bày ra đấy, cho cả bàn dân thiên hạ, dù ở thật xa cũng đều trông cho rơ! Tại sao cụ không viết là “Lờ mờ Chiêu Ẩn am ba chữ bài” hoặc “Chiêu Ẩn am thấp thoáng ba chữ bài”… hoặc những câu đại loại như thế để phù hợp với ư nghĩa của hai chữ Chiêu ẩn?
Câu thơ đó dĩ nhiên mang nhiều ư nghĩa mênh mông trên b́nh diện ontologique, mà chỉ có những tâm hồn thượng đạt không bị vướng víu vào cái tṛ tranh luận rối rắm và vô ích về ngôn ngữ truyện Kiều, như Bùi Giáng, mới cảm nhận ra. Ở đây chỉ mạn phép thiên tài Nguyễn Du xin dời hai câu lục bát kỳ diệu đó xuống b́nh diện ngữ ngôn.
Cơi người ta có biết bao nhiêu kẻ muốn sống bất cần đời, nhưng trong thâm tâm lại muốn đời cần đến ḿnh. Rất cần nữa là khác. Lại có không ít kẻ luôn luôn muốn đám đông kia phải biết rằng ḿnh là kẻ đang sống cô đơn, xa lánh đám đông để đắm ch́m trong những nỗi cô liêu trầm mặc! Những kẻ đó thường phải “triển lăm” sự cô đơn v́ e ngại rằng không có ai biết rằng ḿnh đang cần cô đơn!
Đó cũng là loại: “Rành rành Chiêu Ẩn am ba chữ bài” v́ ba chữ “lụy phù danh”.
http://phim.kenh56.biz/images/film/anh%20hung%20xa%20dieu%202006.jpg
ĐOÀN NAM ĐẾ
http://www.baoanhdatmui.vn/vcms/media/photos/2008/7/31.7/x2.jpg
3
Truyền thuyết Trung Hoa kể rằng, vua Nghiêu nghe tiếng Hứa Do là người hiền nên cho người mời đến bàn chuyện truyền ngôi. Hứa Do nghe xong bèn đi xuống suối rửa tai v́ cho rằng những lời đó làm bẩn tai ḿnh. Sào Phủ đang cho trâu uống nước, thấy vậy bèn hỏi. Sau khi nghe chuyện, Sào Phủ lặng lẽ dẫn trâu lên vùng nước cao hơn để uống v́ cho rằng nước rửa tai đó làm “ô nhiễm” cho cả trâu ḿnh!
Hứa Do, ngay ngôi vua cũng không màng, có lẽ tự cho rằng ḿnh đă thoát khỏi danh lợi, nhưng thực ra vẫn c̣n vướng víu ở chữ danh một cách vô cùng vi tế. Không màng danh lợi nhưng vẫn để cho vua Nghiêu biết được rằng ḿnh là người thanh cao không màng danh lợi (mà một ông vua biết có nghĩa là phải qua rất nhiều người trung gian!), há chẳng phải trong thâm tâm vẫn c̣n lụy v́ danh hay sao?
Sào Phủ c̣n “chơi” cao hơn một bậc theo kiểu người nông dân chân chính bằng cách dắt trâu đi chơi chỗ khác.
Đoàn Nam đế trong Xạ điêu anh hùng truyện lại là một điển h́nh cho ba chữ lụy phù danh.
Trước kỳ Hoa sơn luận kiếm giữa các đại cao thủ vơ lâm để chọn ra vị Thiên hạ đệ nhất nhân, bang chủ Thiết chưởng bang là Cừu Thiên Nhận đă lén dùng thiết chưởng, đánh tử thương đứa con tư sinh của Châu Bá Thông và Anh Cô, một ái phi của Đoàn Nam đế, với ư đồ buộc Anh Cô đem đứa bé đến nhờ Đoàn Nam đế cứu chữa. Như thế y sẽ loại bỏ được một tay ḱnh địch v́ vị vương gia kia sẽ phải tổn hao nội lực và không thể tham gia kỳ luận kiếm. Vị vương gia kia, do c̣n chút ghen và hận nhưng cũng chính là v́ ḷng háo danh c̣n quá bồng bột, nên đă kiên quyết khước từ khi người mẹ khốn khổ kia ôm đứa con sơ sinh đến khóc lóc xin ông cứu chữa. Kết quả là, Anh Cô như người điên loạn, rút kiếm đâm chết đứa bé với lời nguyền khủng khiếp sẽ trả thù.
Nếu tiếng khóc của hài nhi giữa đêm khuya thanh vắng trên Băng Hỏa đảo đă đánh thức lương tri của con hùng sư Tạ Tốn trong cơn túy sát, th́ cái chết của một hài nhi vô tội khác đă “khai ngộ” cho vị vương gia họ Đoàn nhận chân ra thực tướng của chút hư danh mà xuống tóc quy y thành Nhất Đăng đại sư! Một kẻ cố sát hài nhi, một kẻ ngộ sát hài nhi cũng chỉ v́ một chữ danh. Than ôi, lụy phù danh gây nên tội lỗi cho bao con người đâu khác gươm đao. Biết đâu, số người chềt v́ chữ danh c̣n nhiều hơn số người chết v́ gươm đao trên chốn giang hồ!
Cái chết của một hài nhi để trả giá cho cơn mê muội chữ danh chắc chắn có giá trị “khai ngộ” gấp ngàn lần những lời thuyết giảng của các bậc chân sư đông tây kim cổ. Hoát nhiên ngộ được chữ danh, phiêu nhiên thành vị chân tăng giữa đời, Nhất Đăng – Nam Đế mấy người? Đâu là đại sư Nhất Đăng, đâu là đấng vương gia Đoàn Nam đế? Hay tất cả cũng chỉ là cái hư ảo của phù danh? Hăy thử tĩnh tâm ngồi yên lặng mà ngẫm chữ danh đến chỗ rốt ráo, ta sẽ thấy nó cũng chỉ là cái hư không phù phiếm. Danh dùng để xác định cái thực, nhưng nếu cái thực đă thực-sự-là-thực rồi th́ đâu cần ǵ đến cái danh nữa?
Cừu Thiên Nhận cũng được Nhất Đăng đại sư điểm hóa để quy y thành Từ Ân đại sư, nhưng v́ nghiệp chướng quá nặng nên con đường đi đến giác ngộ c̣n tiệm tiến. Chỉ đến khi sắp chết th́ vị đại sư đó mới t́m đến được những ǵ mà vị Nhất Đăng đại sư đă cảm thấy ngay sau cái chết của một hài nhi vô tội.
http://www.icouple.sg/blog/wp-content/uploads/2007/09/ahxd2003_1.jpg
ĐOÀN NAM ĐẾ
http://gamethu.vnexpress.net/Files/Subject/3B/9B/03/10/namde.jpg
CUỐI
Trong tác phẩm Kim kiếm điêu linh của Ngọa Long Sinh (*), ba vị cao nhân Vơ Đang là Trang Sơn Bối, Nam Dật Công và Liễu Tiên Tử tự ẩn ḿnh tuyệt tích trong núi hoang, tu tập vơ công để hàng năm lại tỷ thí tranh chức vô địch. Họ là những bậc cao nhân thực sự không muốn biết đến đời và cũng không cần ai biết đến ḿnh, nhưng vẫn tranh giành nhau ngôi thứ chốn hoang sơn, bởi v́ họ cũng c̣n bị hệ lụy bởi chữ danh, dù đó là cái danh không được một ai nhắc đến và không có kẻ tung hô.
Cái danh đă bủa một cái luới vô h́nh vây chặt bọn họ từ thuở tráng niên, cho đến khi tro tàn thời gian bay bạc trắng cả mái đầu. Chính cơ duyên đă đưa cậu bé Tiêu Linh (**) đến chốn hoang sơn để “khai ngộ” cho ba vị cao nhân tuyệt tục. Tiếng thở dài của Nam Dật Công chốn hoang sơn khi giật ḿnh ngẫm lại, nghe thê lương như cơn gió lạnh thổi suốt cơi biển dâu.
Con báo v́ lớp da mà bị chết, con người v́ cái danh mà bị lụy. Những bậc tài hoa như Nguyễn Du muốn tĩnh tâm ẩn dật phải luôn hối tiếc v́ đă lỡ bị đời khoác lên người “tấm da báo”, để phải than thở “Báo b́ nhưng lụy cựu phù danh”. Nhưng lại có những kẻ bản chất là giun dế vẫn cố khoác lên người “tấm da báo”, ngẫm cũng đáng thương!
Chỉ khi nào con người có cơ duyên thấu triệt được thực tướng của chữ danh như Đoàn Nam đế th́ có lẽ ngày đó cơi người ta mới thực sự là chốn lạc phúc trong cơi vô danh.
_____________
(*) Bản Việt dịch là Xác chết loạn giang hồ
(**) Bản Việt dịch là Tiêu Lĩnh Vu
ĐOÀN NAM ĐẾ
http://gamethu.vnexpress.net/Files/Subject/3B/9B/03/10/hoangduocsu.jpg
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQ_RoFum2nekNhWbuocH18onrP2FWfDY GQLQKWaZZb2oLg7Yz-GvA
Kỳ tới:
4. TIỂU CHIÊU
Nàng Iphigenia của Kim Dung
http://www.tamtay.vn/files/sangbk/photo/game/than%20dieu%20dai%20hiep/14.jpg
Lan Hương
27-11-11, 11:02 PM
Tiểu Chiêu. Trong 4 cô gái ngồi cùng thuyền với Trương Vô kỵ có lẽ nàng là người yêu Vô kỵ nhất tuy không nói ra.
Nhớ 1 câu hát của nàng:
Lai như lưu thuỷ hề thệ như phong
Bất tri hà xứ khứ hề hà sở chung
Tranh minh hoạ trên là của Thiên long bát bộ ko phải của Ỷ thiên đồ long kư
Tiểu Chiêu. Trong 4 cô gái ngồi cùng thuyền với Trương Vô kỵ có lẽ nàng là người yêu Vô kỵ nhất tuy không nói ra.
Nhớ 1 câu hát của nàng:
Lai như lưu thuỷ hề thệ như phong
Bất tri hà xứ khứ hề hà sở chung
Tranh minh hoạ trên là của Thiên long bát bộ ko phải của Ỷ thiên đồ long kư
Đúng vậy
Minh họa là cho có thôi, cốt là lấy cái người đẹp cảnh đẹp để vui mắt người đọc.
Nói cho cùng, tiểu thuyết th́ hư cấu, diễn viên đương nhiên là mượn vai, thành ra ngay bản chất đă là không đúng, không thật rồi.
4. TIỂU CHIÊU
Nàng Iphigenia của Kim Dung
http://files.myopera.com/x123456/blog/2000049634091278415_rs.jpg
1
Phái mày râu thường chê phụ nữ là hẹp ḥi, nông cạn: “Đàn ông nông nổi giếng khơi. Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”. Nhưng lịch sử nhân loại, và ngay trong cuộc sống đời thường, cho chúng ta thấy những khi đại cuộc gặp cơn khốn quẫn hay gia đ́nh gặp cảnh ba đào cần đến sự hy sinh để cứu văn t́nh thế bế tắc, th́ chính người phụ nữ mới là người tiên phong tự nguyện. Dường như Thượng đế đă ban cho họ ḷng vị tha nhẫn nhục để hướng đến hy sinh, nếu điều đó đem lại b́nh yên cho người mà họ yêu thương. Phái nam cứ bốc phét huênh hoang về phận mày râu, mà không bao giờ lường hết được tầm mênh mông trong những sự hy sinh thầm lặng đó.
Nguyễn Du đă v́ Thúy Kiều mà đem hết tài hoa để dựng lên một ṭa tân thanh lặng lẽ giữa bể dâu. Và mười lăm năm luân lạc của nàng đă đem lại cho đời hằng sa ẩn ngữ. Hơn hai ngàn năm trước, nàng Chiêu Quân Trung Hoa ôm tâm sự hận sầu ngược về phương Bắc để gá nghĩa với Hung Nô, và hơn một ngàn năm sau công chúa Huyền Trân nước Việt lại âm thầm giọt lệ để xuôi về phương Nam ngàn dặm. Hai phương trời, hai tâm sự và cách biệt nhau hơn cả ngàn năm, nhưng cái thê lương đau xót chỉ là một.
Đâu phương cố hương? Nào trời cố quận? Quay đầu nh́n lại chỉ thấy mênh mông mây trắng, và ở chốn xa xôi kia là quê hương vĩnh viễn không thể quay về. Mây nước mịt mùng, ngàn dặm tha hương, kẻ anh hùng c̣n chết điếng cả ruột gan, huống chi phận đào tơ liễu yếu? Rượu có thể tạm đốt cháy đi nổi sầu cô lữ, nhưng lấy ǵ để an ủi khách má hồng?
Thần thoại Hy Lạp kể rằng, vua Agamemnon đem đại binh tham gia cuộc viễn chinh đánh thành Troie, đoàn chiến thuyền bị gió bắc đánh dạt vào một bến cảng. Nghe lời một nhà tiên tri, nhà vua buộc ḷng phải hiến đứa con gái yêu của ḿnh là Iphigenia cho nữ thần Artemis, làm người hầu ḥng cứu văn t́nh thế.
Thần lại cho gió nổi lên, đoàn quân lại hân hoan giương buồm thẳng tiến, nàng Iphigenia kiều diễm đành một ḿnh ở lại vùng Aulis xa lạ để làm trinh nữ thờ phượng thần linh.
V́ đại cuộc, vâng lại v́ đại cuộc (!), phận nữ nhi lại phải hy sinh. Chiến binh các người hay cứ huênh hoang cùng máu lửa nơi chiến trận, và không bao giờ nghĩ đến nỗi se sắt lạnh của ḷng ta. Từ đây, ngày ngày ta sẽ là nữ tư tế để chăm sóc đền thờ của Nữ Thần bất tử. Được bao người kính trọng, được gần gũi với cơi bất tử, nhưng đó là cơi bất tử không có t́nh yêu đôi lứa và sẽ cực h́nh cho người con gái đang sống với những “reo ái t́nh trong nhịp máu phân vân" (Xuân Diệu).
Cho nên Nguyễn Triệu, Lưu Thần phải bỏ cảnh thần tiên để quay về với trần giới. Cơi trần gian bụi bặm không thể sánh bằng chốn Bồng Lai, nhưng giữa cơi tam thiên đại thiên thế giới, đây là nơi duy nhất ta được sống trọn vẹn với bi hoan ly hợp của t́nh yêu, trong tủi nhục ta t́m thấy vinh quang và trong đau khổ ta t́m ra hạnh phúc.
http://seablogs.zenfs.com/u/4Dp_YoOeFRz5AEhkvQ.64R3aIY5g/photo/ap_20110215020020929.jpg
TIỂU CHIÊU
http://files.myopera.com/x123456/blog/12003921429964292817_rs.jpg
2
Cái tâm sự hận sầu đau đớn đó của một trinh nữ của trời xưa Hy Lạp lại hiện ra một lần nữa trong tâm sự của Tiểu Chiêu. Hồn Hy Lạp xưa lại về vây phủ Ỷ Thiên Đồ Long Kư! Nếu có ai hỏi trong tất cả các tác phẩm của Kim Dung, người con gái nào xuất hiện ít nhất nhưng mang tâm sự thê lương nhiều nhất, th́ chúng ta có thể trả lời không ngần ngại rằng đó là Tiểu Chiêu.
Mẹ nàng – Kim Hoa bà bà – là trinh nữ được Minh giáo Ba Tư cử sang Trung Quốc để t́m cho ra bí cấp trấn giáo là Càn khôn đại nă di tâm pháp. Người đàn bà được giang hồ tôn xưng là đệ nhất mỹ nhân đó đă nửa đường vướng lụy, nhiệm vụ lớn chưa thành th́ đứa con gái là Tiểu Chiêu đă ra đời. Và như thế là phạm tội chết đối với luật lệ nghiêm khắc của Minh giáo Ba Tư. Đứa con gái xinh đẹp kia vừa lớn lên đă phải thay mẹ nối tiếp nhiệm vụ thiêng liêng, để mong chuộc lỗi lầm (?) cho mẹ, chỉ có thế mới mong t́m được một con đường quay về cố quốc.
Nàng phải hóa trang gương mặt xấu xí và vờ lạc giữa vùng hoang mạc để cho Quang Minh tả sứ của Minh giáo là Dương Tiêu đem về làm người hầu cho con ông. Chỉ có thế nàng mới đặt chân vào được Quang Minh đỉnh – vùng thánh địa của Minh giáo – để âm thâm ḍ xét chỗ giấu bí cấp.
Một cô gái xinh đẹp, gịng dơi quyền quư mà phải đóng vai một con hầu để người ta sai khiến mắng chửi nghĩ cũng năo ḷng lắm thay. Cơ duyên run rủi cho nàng và Trương Vô Kỵ t́m được bí cấp Càn khôn đại nă di viết trên một tấm da dê, trong một đường hầm. Nàng phải dùng máu ḿnh thấm vào tấm da dê cho chữ hiện ra và dịch bản tâm pháp đó ra tiếng Trung Quốc để giúp Vô Kỵ, phối hợp với Cửu dương thần công, luyện thành bản lĩnh vô địch.
Người con trai chân chất vô tâm về từ Băng Hỏa đảo đó đă gieo vào ḷng nàng bao ước mơ thầm kín, sau những tháng ngày chỉ biết chịu tủi nhục v́ trách nhiệm và bổn phận. Mang tâm pháp về cố quốc Ba Tư để được tôn vinh là nữ thần giữ ǵn Lửa Thiêng, hay để tâm pháp lại nơi Trung thổ? Xưa kia, mẹ đă nửa đường đứt gánh, th́ giờ đây con cũng xin đứt gánh nửa đường cho trọn nghiệp chữ yêu.
Người con gái đă cúi đầu quy phục tiếng nói của trái tim, và dĩ văng lại bắt đầu! Quê hương Ba Tư đành xem như đă ngàn trùng sương khói. Thôi th́ ta xin chọn quê hương là đây, là nơi có người mà ta yêu đang sống. Làm thê thiếp không được th́ làm người hầu cũng tốt, làm tôi tớ cũng xong, miễn sao được trọn vẹn gần gũi chàng để sửa túi nâng khăn.
Cho dù nước chảy có vô t́nh, nhưng hoa rơi lại hữu ư, cho nên hoa cứ hân hoan đợi chờ đến ngày nước cảm nhận được ḷng hoa.
“Thần tiên găy cánh đêm xuân, bước lạc sa xuống trần, làm t́nh nhân đứng giữa trời không khóc mộng không thành… Đường về quê xa lắc lê thê trót nghe theo lời u mê” (T́nh khúc thứ nhất – Nguyễn Đ́nh Toàn). Đúng là đường về quê xa lắc lê thê, nhưng không có lời nào khiến ta u mê cả, mà ta chỉ u mê bởi tiếng ḷng đang say đắm mà thôi. Làm thần tiên mà chi nếu như người yêu c̣n ở nơi hạ giới? Tấm ḷng đó trong thiên hạ có được bao người, và đă tô điểm thêm cho cơi đời biết bao là hương sắc?
Minh giáo Ba Tư lại phái sứ giả đi t́m người trinh nữ ngày xưa, giờ đây đă là Tỷ sam Long Vương, một trong tứ đại hộ pháp của Minh giáo Trung Quốc. Người con gái phải thay mẹ để chuộc lại lỗi lầm (?) xưa với bản giáo, với quê hương và chính là để giải cứu nhóm Trương Vô Kỵ đang bị đoàn tàu của sứ giả Ba Tư vây khốn giữa đại dương. Nàng quyết tâm hy sinh mối t́nh đầu vừa chớm nở để theo đoàn sứ giả quay về quê cũ làm thánh nữ của Bái hỏa giáo Ba Tư. Nếu được chết để giải cứu chàng ư? Điều đó quá dễ và hạnh phúc biết ngần nào. Người sẽ v́ người yêu mà hân hoan chịu chết, để mộng đầu thành tựu trong kiếp lai sinh. Nếu như có chút ích kỷ th́ nàng sẽ cùng Trương Vô Kỵ chống cự quyết liệt đến cùng để đại dương sẽ là nấm mồ cho tất cả. Như vậy là thành toàn tâm nguyện: được chết chung bên cạnh người yêu.
Nhưng không, t́nh chân chính đầu đời luôn khiến con người hướng thượng. V́ sao Thúy Kiều sẵn sàng hy sinh trong khi Thúy Vân vẫn hồn nhiên đến mức ù ĺ vô cảm? Đặt ra câu hỏi là đă tự t́m được lời giải đáp. Cho nên nàng Iphigenia của Kim Dung đă quyết định hy sinh là phải sống để cứu bạn t́nh chung. Sống, nhưng c̣n thê lương hơn cả chết. Bước lên ngôi thánh nữ là bước vào cơi địa ngục của thanh xuân. Về lại chính quê hương nhưng lại mang nặng nỗi sầu viễn xứ! Quay về cố quốc lại chính là cuộc ra đi biền biệt trong đời. Biển sóng mênh mông có chứng minh được tấm ḷng kiều nữ?
Đi là đi măi không em?
Ước nguyện mai sau có vẹn tuyền?
Nước có ngân lời hoài vọng cũ?
Gởi về cây bóng lá sơ nguyên?
Bùi Giáng
http://hollywoodome.com/upload/Chau%20Nhi.jpg
TIỂU CHIÊU
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSpB8bpjdwp2M8kI-aHgM7_76pCj2_yDWbaQ75s7tEPiAuemMyB_w
CUỐI
Vâng, kể từ đây là đi măi, Nàng không được hạnh phúc như A Châu là gục chết trong tay người yêu để h́nh ảnh trở thành bất tử. Kể từ đây, nơi phương trời Ba Tư xa xôi ấy, suốt đời nàng, lửa sẽ bừng reo trong nghi lễ trang nghiêm. Và sẽ có vạn ngàn tín đồ cúi đầu trước nàng để tôn vinh vị nữ thần của Lửa.
Thần Lửa cần đến trinh nữ để giữ ǵn cho ngọn lửa được thánh khiết đến thiên thu. Lửa muôn kiếp bừng reo. Lửa ngàn đời bùng cháy. Nàng phải đốt cháy cả tuổi xuân say đắm bên ngọn lửa thiêng, trong khi chỉ muốn làm một nữ tỳ thấp hèn để được trọn đời sống một đời b́nh dị.
Ngọn lửa thiêng thanh khiết kia có làm mờ nỗi h́nh ảnh ngậm ngùi của buổi chia ly trên sóng nước? Nước có ngân lời hoài vọng cũ? Hỏi phương nào c̣n xanh măi bóng lá nguyên sơ? Thôi th́ xin gởi lời ca vào trong mây nước để dư âm c̣n đồng vọng ngàn đời trên sóng gió trùng khơi. Gió sẽ mang lời ca lên Quang Minh đỉnh để “gởi về cây bóng lá nguyên sơ”. Dẫu nơi đó không c̣n màu nguyên sơ của bóng lá, th́ nơi đó màu xanh của thời gian đă ngưng kết trong tâm tưởng. Dường như tiếng hát là lời kinh siêu độ cho những người phụ nữ chết trong sầu hận. Cho nên trước khi chết v́ lưỡi gươm tàn nhẫn của Lâm B́nh Chi, Nhạc Linh San vẫn hát bài Phúc Kiến sơn ca, trước khi chết dưới đôi tay oan nghiệt của Othello, Desdemona của Shakespeare vẫn cất tiếng hát bài ca thủy liễu. Lời ca thay cho tiếng ḷng nên quá đỗi thiết tha:
The poor soul sat sighing by a sycamore tree
Sing all a green willow
Her hand on her bossom, her head on her knee
Sing willow, willow, willow
The fresh streams ran by her, and murmur’d her moans
Sing willow, willow, willow
Her salt tear fell from her and softn’ed the stones
Sing willow, willow, willow
(Shakespeare, Othello, Act 4, Scence 3)
(Mảnh linh hồn đau khổ ngồi thở than bên gốc tiêu huyền. Liễu rũ ơi, liễu rũ ơi, ngàn liễu rũ xanh reo. Tay ôm ngực, nàng gục đầu trên gối. Liễu rũ ơi, liễu rũ ơi, liễu rũ xanh reo. Những gịng suối mát chảy bên cạnh nàng, và th́ thầm lời than van. Liễu rũ ơi, liễu rũ ơi, liễu rũ xanh reo. Gịng nước mắt mặn đắng kia đă làm mềm sỏi đá. Liễu rũ ơi, liễu rũ ơi, liễu rũ xanh reo)
Đó chẳng phải là nỗi ḷng Tiểu Chiêu đấy ư? Không liễu rũ xanh reo mà là lửa hồng reo rực cháy, không là tử biệt nhưng phải sinh ly. Chia tay để vĩnh viễn đi vào cơi cô đơn giá buốt. Những giọt nước mắt nàng rơi giữa đại dương có làm mềm sỏi đá?
Và thử hỏi cái nào mặn hơn: nước đại dương hay nước mắt Tiểu Chiêu?
TIỂU CHIÊU
http://img.tintuc.vietgiaitri.com/2010/12/1/VietGiaiTri.Com-48183bb0.jpg
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRloj8lvEkr3tgOvo2kj7uGHuI4DmQjC 0IlLy7_IMUvPH9RyPWj
Kỳ tới:
5. ĐỊCH VÂN
Kẻ lữ hành cô độc
http://vnexpress.net/Files/Subject/3B/A2/2A/D7/tan_y_thien01.jpg
http://www.vietfreefun.com/forum/images/smilies/emotion/@.gif
5. ĐỊCH VÂN
Kẻ lữ hành cô độc
http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcR3zJGSQ7us5kuxuq51qUbnnIr9v71Rt 5YQcyv9Xi7VoUsbK9xoaA
1
Chịu đựng sự khổ đau, trong tâm hồn lẫn thân xác, là điều chúng ta không thể nào tránh khỏi giữa cơi đời. Nhưng nếu thân tâm đều mang bệnh mà được sống trong sự thương yêu và thông cảm của người thân th́ con người vẫn t́m thấy được niềm an ủi. Điều đó sẽ giúp họ chịu đựng để chiến đấu và chiến thắng. Điều kinh khủng nhất là thân xác bị tàn phế, lại phải chịu đựng nhiều nỗi oan ức không thể biện bạch, bị vu hăm vào chốn lao tù, người thân nghi ngờ, xă hội khinh bỉ, không bạn bè, không người thân thích, không nhà không cửa, trơ trọi một ḿnh.
Đó là cảnh ngộ thê thảm của Địch Vân trong Liên thành quyết.
Kim Dung quả đă có một bước đi táo bạo khi xây dựng nhân vật Địch Vân. Đó là một anh nông dân khù khờ chân chất, cục mịch thô lỗ, phải chịu bao thảm cảnh trần gian, ḥan toàn không có một chút ưu điểm ǵ để người đọc có thể trông đợi từ “người hùng” trong tiểu thuyết vơ hiệp, cho dẫu là bản chất quỷ quyệt lưu manh của một Vi Tiểu Bảo!
Đó thực sự là h́nh ảnh thuần túy của một “Hai Lúa vơ lâm”.
Địch Vân mồ côi từ bé, được sư phụ là Thích Trường Phát nuôi dưỡng. Anh chàng nông dân khù khờ này sống hồn nhiên bên cạnh một cô sư muội xinh đẹp Thích Phương. Cuộc sống êm ả trôi bên bờ tre đồng lúa, nếu như không có chuyện một ngày kia Địch Vân phải theo sư phụ và sư muội đến thăm sư bá Vạn Chấn Sơn, một đại gia chốn kinh sư.
Từ đó, thảm họa liên tục đổ xuống đời anh ta.
Chốn phồn hoa đô hội vẫn luôn tiềm ẩn vô vàn hiểm họa đối với biết bao con người chân chất một lần bước ra khỏi lũy tre xanh. Nếu như cô thôn nữ của Nguyễn Bính: “Hôm qua em đi tỉnh về. Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều”, th́ Thích Phương lại khác, cô vẫn hồn nhiên chân chất, nhưng lại là nguyên nhân gây thảm họa cho sư huynh ḿnh.
Làm một anh nông dân cục mịch xấu xí lại dẫn một cô sư muội xinh đẹp thuở thanh mai trúc mă vào chốn kinh đô, th́ có khác ǵ một đứa trẻ cầm vàng ṛng đi vào giữa chợ. Không bị đánh cắp ắt sẽ bị trấn lột. Cũng không thể trách được cuộc đời. Cái cảnh cô thôn nữ xinh như đóa hoa đồng nội cứ xoắn tít bên anh “Hai Lúa” đă gây chướng mắt cho nhóm để tử của Vạn Chấn Sơn. Khi thấy một cô gái xinh đẹp sánh đôi với một anh chàng cục mịch, trong thâm tâm mọi người lại thấy uổng phí (!).
Đó là một suy nghĩ rất đỗi quái dị nhưng lại được xem là b́nh thường ở con người. Sao lại “uổng” nếu như họ thực sự t́m ra “một nửa” của nhau? Làm như chỉ có những kẻ lắm tiền nhiều của và có thế lực mới “xứng đáng” với các cô gái đẹp kia.
Đó cũng là suy nghĩ của gia đ́nh Vạn Chấn Sơn. Sau khi ám toán Thích Trường Phát, bọn chúng bày ra một màn kịch vu cáo cho Địch Vân tội hiếp dâm và ăn cắp. Chú cừu non sụp bẫy một cách dễ dàng, bởi lẽ tâm hồn chất phát của anh ta không bao giờ h́nh dung nỗi trên đời lại có người t́m cách hăm hại nhau!
http://www.cctv.com/movie/20050208/images/101095_long2.jpg
ĐỊCH VÂN
http://www.thegioiphim.com/data/share/fullsize/902372669_886641274.jpg
3
Dù sống trong cảnh đọa đày, Địch Vân vẫn tin rằng vị sư muội ḿnh sẽ hiểu và cảm thông. Niềm hy vọng lớn của “cái hộp Pandora” dù hư ảo đi nữa th́ vẫn có tác dụng giúp con người chịu đựng trong cảnh khổ đau. Cho đến khi nhận được bánh cưới của Thích Phương với con trai Vạn Chấn Sơn th́ Địch Vân mới thực sự tuyệt vọng.
Dường như Shakespreare có nói: “Kẻ đau khổ nhất là kẻ hạnh phúc nhất, bởi v́ trên đời này không c̣n ǵ có thể làm cho y đau khổ nữa”. Nhưng đó chỉ có thể là cách nh́n của những bậc đạt ngộ hiểu thấu chân tướng của trần gian,c̣n đối với hầu hết những ai mang bản chất yếu đuối của con người, khi cuộc sống là cơn bệnh nan y vô phương cứu chữa th́ cái chết vẫn là vị lương y đem lại liều thuốc giải thoát tốt nhất!
Địch Vân cũng vậy, trong cơn khốn quẫn, anh ta đă tự tử, nhưng Đinh Điển đă cứu thoát v́ nhận ra được bản chất chân thật của Địch Vân. Cũng chính nhờ Đinh Điển mà Địch Vân hiểu ra âm mưu của Vạn Chấn Sơn và mặt trái nhan hiểm của Thích Trường Phát, vị sư phụ mà anh hằng tôn kính.
Cuộc sống với “lắm nỗi lạ lùng khắt khe” bắt đầu mở ra trước mắt anh ta những hang hố đen ng̣m, khác biết bao với cảnh đời êm đềm b́nh dị với làng quê, đồng lúa ngày xưa.
Đinh Điển bị ám toán chết sau khi cùng Địch Vân vượt ngục. Cái chết của người thân cuối cùng trên cơi đời, mà anh ta coi như kim chỉ nam của đời ḿnh, đă khiến cho Địch Vân thực sự mất tất cả, hoàn toàn không c̣n một điểm tựa nào, “sans everything” (Shakespeare – As You Like It, II, Scence VII, 165)
Ôm xác Đinh Điển đi trốn, Địch Vân lại rơi vào tay tên ác tăng Bảo Trượng của Huyết Đao môn – một tông phái Tây Tạng bị giang hồ nguyền rủa v́ những hành vi tàn ác và đồi bại. Bảo Trượng chết, anh mặc áo choàng của Bảo Trượng để che thân th́ bị nhận lầm là tên “tiểu dâm tăng”. Lúc sắp bị đánh chết th́ chưởng môn phái Huyết Đao là Huyết Đao lăo tổ, lại tưởng anh ta môn đồ của bản phái, cứu thoát và bắt cóc luôn cô nàng Thủy Sinh xinh đẹp của nhóm Linh Kiếm song hiệp đem đi.
Đi theo Huyết Đao lăo tổ th́ mặc nhiên xác nhận ḿnh là môn đồ của Huyết Đao môn, c̣n ở lại th́ bị giết chết. Bản năng sinh tồn vẫn thắng, nên Địch Vân đi theo Huyết Đao lăo tổ. Thế là tự nhiên Địch Vân trở thành một tên “tiểu dâm tăng” mà không c̣n cách ǵ biện bạch được.
Đôi khi, chúng ta cũng gặp những hoàn cảnh ngộ nhận trớ trêu như thế trong đời. Mở miệng giải bày th́ không được, mà để trong ḷng lại ray rức khổ đau. Nên đôi khi cứ phó mặc cho ḍng đời, để thời gian đem lại lời giải đáp.
Nhưng gẫm ra th́ đối với Địch Vân sự ngộ nhận của những người lạ kia nào có nghĩa lư ǵ so với sự ngộ nhận của Thích Phương? Người ta ngộ nhận ta, ta chỉ tức tối bực ḿnh; c̣n người thân ngộ nhận mới là nỗi khổ.
http://giaoduc.net.vn/images/stories/2011/05/21/thuy%20sinh%20thanh%20thien%20trong%20lien%20thanh %20quyet%202003.jpg
ĐỊCH VÂN
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRDJWobEHtbehW-JclFsH1MT2gQApcO8NF90BDHAbr_6SlrZjjV&t=1
4
Khi cùng Huyết Đao lăo tổ và Thủy Sinh bị bao vây trong núi tuyết, Địch Vân lại càng mất niềm tin vào cuộc sống khi chứng kiến sự đê hèn của Hoa Thiết Can. Một kẻ mang thân phận danh sĩ trên giang hồ, đứng hàng thứ hai trong nhóm “Lục Hoa Lưu Thủy” được nhiều người ngưỡng mộ, vậy mà khi đối diện với cái chết lại bộc lộ hết bản chất thô bỉ của một nhân vật đầy danh vọng.
Kim Dung vẫn thường có những khám phá bất ngờ khi mở ra, trong những ngóc ngách u tối của chiều sâu tâm lư nhân vật, những điều mà ta chỉ thường gặp khi đọc Dostoieski hoặc Shakespeare.
Càng ngày, Thủy Sinh lại phát hiện tên “tiểu dâm tăng” cục mịch kia là một người thuần hậu, c̣n Hoa Thiết Can - người anh kết nghĩa của cha nàng – chỉ là một kẻ bỉ ổi táng tận lương tâm.
Khi tuyết tan, Hoa Thiết Can đă nhanh chóng dẫn quần hùng vào hang đá t́m giết hai kẻ “gian phu dâm phụ” kia, ḥng che giấu những việc làm ti bỉ của ḿnh. Y đă đánh một đ̣n tâm lư sâu sắc là bịa đặt những điều nhơ bẩn để vu cáo Thủy Sinh trước khi nàng kịp mở miệng.
Khi người ta đă có định kiến về một người rồi th́ tiếng nói của người ấy sẽ không c̣n giá trị nữa. Đây cũng là một chiến thuật mà các luật sư trong Dostoievski hay dùng để “khóa miệng” các nhân chứng trước ṭa.
Ai c̣n thèm nghe anh nữa khi nhân cách anh đă “có vấn đề”?
Tên lưu manh Hoa Thiết Can trở thành người hùng. Thủy Sinh lại bị mọi người khinh bỉ, người yêu ngờ vực. Thị phi trong cuộc sống lắm khi bị đảo lộn, trắng đen bị đánh tráo mà con người, do ngu dốt hoặc bị bưng bít, vẫn cứ vô t́nh chấp nhận.
Khi quay về nhà, Địch Vân lại có dịp hiểu thêm bao sự thật phủ phàng nữa về sư phụ và các vị sư bá. Cả ba đều là những tên học tṛ tham lam bất nghĩa, v́ hám lợi đă âm mưu giết thầy để đoạt Liên thành quyết. Anh muốn giết Vạn Khuê để trả thù nhưng không nỡ. Thích Phương lại bị Vạn Khuê giết chết, bỏ lại cô bé Không Tâm Thái. Địch Vân càng kinh hoàng hơn khi chứng kiến cảnh từ khách giang hồ đến tri thức, từ bọn phú hào đến quan lại đều điên cuống cấu xé, chém giết nhau để tranh giành pho tượng Phật bằng vàng.
Thich Trường Phát ám toán Địch Vân nhưng không thành, v́ y không tin rằng trên cơi đời lại có người không cuồng điên v́ châu báu, để rồi y cũng chết theo những người khác v́ chất độc trong pho tượng Phật. Vàng và Máu. Ở cái thế giới điên đảo này th́ hai từ đó sẽ măi măi đi chung.
Sống trong một xă hội mà tri thức th́ thô bỉ, kẻ có tiền của th́ lưu manh, quan lại th́ tham lam, thầy tu th́ dâm đăng, sư phụ th́ lọc lừa thủ đoạn, anh chàng “Hai Lúa” Địch Vân chỉ là một kẻ lữ hành cô độc. Anh không thể hiểu nổi và ḥa nhập nổi vào cái thế giới đó, cũng như anh chàng Charlot đôn hậu cứ măi măi đứng bên lề của xă hội công nghiệp tất bật chỉ biết tôn vinh vật chất.
Tâm hồn chất phác của Địch Vân sẽ măi măi ngỡ ngàng trước những tấn tuống nhơ bẩn của cuộc đời. Người nông dân phương Đông vẫn luôn mang tâm hồn đôn hậu chất phác mà sống giữa cơi tự nhiên. Điều đáng buồn cười là nền đạo lư – mà chúng ta thường dùng ngôn ngữ bác học để nghiên cứu, và trịnh trọng tranh biện nhau ḥng khoe khoang kiến thức – lại chỉ được ǵn giữ bởi những người dân quê hiền lành ít học.
Nếu không có những người mà chúng ta gọi là “Hai Lúa” đó, th́ nền đạo lư con người sẽ có nguy cơ bị đổ vỡ bởi thói ma mảnh trong cuộc sống “văn minh”.
http://image.worldvideo.com/lian%20cheng.jpg
ĐỊCH VÂN
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSJROUhBBw2-_NIp-agr320k2pFtwbCt7FgXSIwQQiygpmkpvGzPw&t=1
CUỐI
Tất cả đều đổ vỡ tan hoang trong tâm hồn anh “Hai Lúa” Địch Vân. Sau khi hợp táng nắm tro của Đinh Điển vào nấm mộ của Lăng Sương Hoa để hoàn thành tâm nguyện của một cặp Romeo và Juiliette phương Đông, Địch Vân quyết định dẫn bé Không Tâm Thái quay về hang núi cũ để làm lại cuộc đời mới, như anh nông dân Jean Valjean dẫn cô bé Cosette đi trốn, trong tác phẩm “Những người khốn khổ” của Victor Hugo. Trái tim thuần lương của anh không t́m ra chỗ trú giữa một xă hội đê tiện và bẩn thỉu.
Giữa những cảnh lọc lừa thủ đoạn được che đậy dưới lớp áo phù hoa, sự ngây ngô chân chất của Địch Vân nổi bật lên như sự tương phản gay gắt trong một bức tranh biếm họa. Điều bất ngờ và cảm động nhất là khi quay về chỗ cũ, Địch Vân được bỗng gặp lại Thủy Sinh đang đứng chờ ngoài cửa động, cười mà nói “ Muội chờ đại ca ở đây đă lâu rồi! Muội biết thế nào đại ca cũng trở lại mà”. (Ngă đẳng liễu nễ giá ma cửu! Ngă tri đạo nễ chung vu hội hồi lai đích).
Ắt hẳn khi cùng đoàn người quay về, Thủy Sinh cũng đă phải đối đầu với bao sự ngộ nhận, và ắt hẳn sự thô bỉ từ những người mà nàng tôn kính đă đẩy nàng vào sự cô độc. Chính trong tâm trạng đó Thủy Sinh mới thông cảm thêm sự cô độc của Địch Vân.
Những con người biết tự trọng như nàng hoặc đôn hậu như Địch Vân sẽ không bao giờ t́m thấy hạnh phúc trong một xă hội tồn tại trên sự lọc lừa và man trá. Cái hang đá cũ là chỗ quay về tất yếu cho cả hai người. Những lời nói đơn giản mà thắm thiết của Thủy Sinh đă kết thúc tác phẩm, nhưng nó lại mở ra một chân trời bao la cho những kẻ lữ hành cô độc…
ĐỊCH VÂN
http://hdmienbac.com/images/products/2011051411462007AM.jpg
Kỳ tới:
NỖI L̉NG A TỬ
http://anhtu20091994.xtgem.com/Anh%20dep%20_%20All/Hinh%20dep/A%20Tu.jpg
6. NỖI L̉NG A TỬ
http://farm4.static.flickr.com/3300/3599144865_3af372c7c2_o.jpg
1
J’ai rêvé j’allais t’épouser si jort que rien, rien ne pourrait nous séparer – que la mort
Je pense qu’elle peut rapprocher, au contraire… oui, rapprocher ce qui a été séparé pendant la vie
(-Anh mơ thấy anh sẽ cưới em, ước mơ mănh liệt đến nỗi không có ǵ có thể ngăn cách được chúng ta – trừ cái chết.
-Em th́ nghĩ ngược lại rằng, chính cái chết mới có thể nối kết, vâng, nối kết được những ǵ đă bị cách ngăn trong cuộc sống)
André Gide – La porte étroite
Trên đây là lời đối thoại giữa Jérôme và Alissa, hai nhân vật chính trong tác phầm nổi tiếng La porte étroite của André Gide. Tác phẩm này đă được ng̣i bút tài hoa của nhà thơ Bùi Giáng chuyển sang tiếng Việt với tựa đề “Khung cửa hẹp”.
Alisa yêu Jérôme nhưng cô biết em gái ḿnh là Juliette cũng yêu Jérôme, nên cô đă khước từ t́nh yêu để t́m đến Đấng Tối Cao qua “khung cửa hẹp” theo lời gọi thiêng liêng của tôn giáo. Cô đă đem cả tuổi xuân để làm chất phân bón cho loài cây chỉ nở những cành hoa cô liêu giữa vùng trời sa mạc, với ước vọng điên rồ rằng, cánh hoa của sự hy sinh sẽ tỏa hương thơm vào cơi Vĩnh Hằng huyền hoặc.
Có lẽ cô tin sẽ t́m lại được Jérôme trong cơi chết – nơi mà những cặp t́nh nhân sẽ gặp lại nhau để nối lại những cung đàn dang dở. Juliette lập gia đ́nh, Alissa qua đời, để lại nhân vật Jérôme cô liêu trong ngậm ngùi bi hận.
Nào đâu là mộng hoài tuổi thanh niên, nào đâu là mùi hương xuân sắc, tất cà đều tan tác trong cơn lốc lặng lẽ của t́nh yêu ngang trái.
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQAWRPDdopwjTLqULCYPCIQlJu3FlZgY xbSmwURAoK2iyoIlvn6&t=1
A TỬ
http://tindachieu.com/news/wp-content/uploads/2011/03/100826C0301.jpg
2
Đọc đoạn văn trên ḷng lại nhớ đến cô bé A Tử trong Thiên long bát bộ. Nếu ai đă từng đọc Khung cửa hẹp và Thiên long bát bộ ắt hẳn có người cho rằng sẽ khiên cưỡng khi đem h́nh ảnh Alissa – một nhân vật dịu dàng cô độc – đề nói về A Tử - một nhân vật nữ tinh quái và ác độc nhất trong mọi tác phẩm văn học cổ kim. So sánh Alissa với A Châu c̣n có thể được, v́ cả hai đều là những “linh hồn bao dung”. Dù biết thế, nhưng trong thâm tâm, vẫn thấy giữa Alissa và A Tử, trong tận cùng sâu thẳm của tâm hồn, vẫn có điềm tương đồng: Đó là sự thiết tha trong tâm nguyện.
Cuộc đời vẫn luôn có những người con gái đỏng đảnh và tai quái thường đem những kẻ yêu họ (mà họ không yêu lại, dĩ nhiên!) ra làm đối tượng chế giễu. Như một tṛ đùa và để thơa măn cái tôi.
Thuở c̣n đi học, đâu phải thiếu những cậu học tṛ phải bao phen xấu hổ bởi những lá thư tỏ t́nh vụng dại mà họ âm thầm nhét vào gầm bàn học lại trở thành “đề tài nghiên cứu” cho cả lớp!
Nhưng tinh quái đến mức tàn ác như A Tử đối với Du Thản Chi có lẽ trên đời này chỉ có một. Cô đày đọa gă si t́nh kia đến thân tàn ma dại, chỉ để mua vui và đem gă làm vật hy sinh cho những tṛ luyện công tà quái.
Cô cho cột gă vào ngựa rồi kéo lên để làm tṛ “diều người”, bắt gă để tay cho rắn rít cắn để cô luyện công phu “Hóa công đại pháp”. Tàn nhẫn nhất là cô cho người hầu dùng cái khuôn sắt nung cháy trùm lên đầu Du Thản Chi và hủy hoại khuôn mặt của kẻ si t́nh khốn khổ.
Cô cũng không một chút động ḷng khi biết Du Thản Chi đă hy sinh đôi mắt để đem lại ánh sáng cho ḿnh. Cô không hiểu rằng trong tâm hồn cuồng điên si dại đó, máu và lệ của mối t́nh câm đă ngập tràn, như muốn nhận ch́m cả mối hờn căm đă từng sục sôi thuở vượt Nhạn môn quan để trả mối phụ thù.
http://vnexpress.net/Files/Subject/3B/9F/FA/99/anhthienlong.jpg
A TỬ
http://image2.sina.com.cn/ent/v/2003-01-10/3_28-3-326-58_20030110112213.jpg
3
Với A Tử, Du Thản Chi hay tất cả mọi người khác để chỉ là những con sâu cái kiến. Chúng hoàn toàn vô nghĩa và chỉ có một lư do duy nhất đáng để tồn tại là được dùng để phục vụ cho tham vọng của cô.
Cô chỉ biết có Tiêu Phong. Cô dửng dưng tàn ác với tất cả mọi người, thậm chí với cả những người thân, nhưng với Tiêu Phong th́ trái tim lạnh lùng và vô cảm kia lại sẵn sàng hy sinh tất cả. H́nh ảnh người anh rễ đă chiếm trọn tâm hồn của cô bé mới mười mấy tuổi đầu. Càng tàn nhẫn với Du Thản Chi bao nhiều th́ cô lại càng tha thiết với Tiêu Phong bấy nhiêu. Hai thái cực tàn nhẫn và đắm say cùng ở chung trong tim một thiếu nữ đă đẩy mối t́nh ngang trái vô vọng kia đến tận cùng thảm họa.
Trái tim tàn nhẫn vô t́nh
Chỉ chôn chặt mỗi bóng h́nh tỷ phu
Hận ḷng máu nhỏ thiên thu.
Khi thấy Tiêu Phong luôn hờ hững với ḿnh, cô từng ném độc châm vào Tiêu Phong để mong Tiêu phong sẽ bị thường, và sẽ ở măi bên cô! Khi nghe cô kể chuyện Du Thản Chi hy sinh cặp mắt cho cô với giọng thản nhiên và giễu cợt, Tiêu Phong đă trách mắng cô bạc nghĩa, th́ cô lại khóc ̣a lên và nói một câu mà mọi nam nhi trong thiên hạ đều phải động ḷng: “Nếu như đại ca bị mù hai mắt th́ muội cũng xin hiến đôi mắt ḿnh để cứu đại ca”.
Câu nói chí t́nh và tha thiết đó có “cứu văn” được những điều tàn ác mà cô đă gây ra? Quả chữ t́nh đă gây ra bao oan nghiệt cho cơi trần gian. “Tu là cội phúc, t́nh là dây oan" (Kiều). Tu có là cội phúc hay không th́ chưa thấy, nhưng t́nh là dây oan th́ quả là nhiều.
Sợi dây t́nh đă trói chặt số phận Tiêu Phong, Du Thản Chi và A Tử vào ṿng tṛn nghiệt ngă, mà các nhân vật đó chưa hẳn đă cắt đứt được, ngay cả khi họ cắp tay nhau đi về bên kia thế giới.
http://images1.gamek.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2009/06/26/26609thien-long-bat-bo3.jpg
A TỬ
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRU5BmXCgxY__SrEkvqzqV0zRYSqHmKG WHEgabW6_qQUk4lso5p&t=1
4
Cơi chết vẫn là điểm tương phùng cho những cặp t́nh nhân bất hạnh. Không tin tưởng lắm về Ngày phán xét cuối cùng của mọi tôn giáo, hoặc sự cứu rỗi linh hồn nhờ vào một đấng Tối Cao, nhưng lại rất tin thuyết luân hồi, không phải theo nghĩa tôn giáo mà như là một h́nh ảnh của nghệ thuật.
Những tâm nguyện chưa thực hiện, những t́nh yêu dang dở, những hoài vọng không thành… sẽ khiến cho cuộc sống trở nên chua chát và cơi đời trở nên ngậm ngùi biết mấy, nếu như chúng ta không tạo được niềm tin rằng chúng ta sẽ được tựu thành ở kiếp lai sinh?
Trong bài thơ Adieu (Lời vĩnh biệt), Apollinaitre đă từng nói lên những lời tha thiết
J’ai cueili ce brin de bruyère
L’automne est morte souviens – t’en?
Nous ne nous verrons plus sur Terre
Odeur du Temps brin de bruyère
Et suoviens – toi que je t’attends
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đă chết rồi
Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó
(Bùi Giáng dịch)
Bài thơ của Apollinaire nghe ngậm ngùi man mác, nỗi sầu trong thơ nghe như bàng bạc nhẹ nhàng, nhưng nó lại đậy con người đối diện với nỗi trống vắng khôn cùng “Nous ne nous verrons plus sur Terre” Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa. Mộng trùng lai không có ở trên đời. Và bao hoài mộng, người ơi, xin hăy chờ đợi nhau trong hương thời gian và hồn thạch thảo.
Trong khi đó, Nguyễn Du đă d́u chúng ta từ cơi lạnh giá về nơi ấm áp. Kiếp sau họa gặp, kiếp này hẳn thôi (Kiều). Lời thơ đó dù có đau thương nhưng vẫn c̣n nồng ấm v́ nó mở ra cho chúng ta một khoảng trời, để ước mơ và hy vọng. Mộng trùng lai nếu không có ở trên đời th́ c̣n có ở kiếp sau. Đó chính là lối về cho A Tử và cho cả Du Thản Chi lẫn Tiêu Phong.
Tiêu Phong vẫn luôn ở bên cô nhưng cô hiểu “dẫu trong gang tấc gấp mười quan san” (Kiều), v́ h́nh ảnh của người chị A Châu. Cô bị hoàng hậu nước Liêu lừa để đem thuốc độc cho Tiêu Phong uống, v́ cô ngỡ đó là “thuốc yêu”, Tiêu Phong uống vào sẽ yêu cô măi măi!
Liều “thuốc yêu” đó đă khiến Tiêu Phong mất hết nội lực, và bị bắt khi dẫn cô chạy trốn.
Trách sao được cô bé tai quái tàn ác kia, khi hiệu quả của liều thuốc yêu là điều cô luôn mơ tưởng? Cơi đời, từ thuở xa xưa cho đến cả thời hiện đại, vẫn đâu thiếu những thiếu nữ nhẹ dạ cho rằng có một loại thuốc thần diệu nào đó giúp họ níu kéo được những trái tim phụ bạc hoặc đang theo đuổi một h́nh bóng khác. Vô lư là thế, nhưng họ vẫn tin, bởi v́ những tâm hồn yếu đuối đáng thương kia sẽ bám víu vào đâu khi mà mọi nỗ lực chiếm hữu t́nh yêu đều dẫn vào tuyệt lộ?
http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQ4L2Yovl64chlkMmRiSLeHLytfWdN8-qQOtoALiCDXRUHKHjit1A&t=1
A TỬ
http://tintuc.vatgia.com/kenh14/100831002643-608-955.jpg
CUỐI
Chỉ đến khi Tiêu Phong ngả xuống tại Nhạn môn quan, cô mới thấy rằng, bây giờ vị tỷ phu mà cô trọn đời thương nhớ kia mới thực sự là của cô. Sẽ không c̣n ai tranh giành trái tim đó với cô nữa. Sẽ không c̣n những lời trách mắng, cũng như những lời răn dạy nghiêm khắc khi cô bày tỏ nỗi ḷng, v́ bị xem là đứa trẻ con.
Chỉ bây giờ cô mới có quyền ôm vị tỷ phu một cách đắm say mà không bị phản đối, cự tuyệt. Đó có lẽ là giây phút đớn đau nhưng hạnh phúc nhất trong đời A Tử. Chỉ giờ đầy, cái chết mới nối kết được cho cô những ǵ đă bị cách ngăn trong cuộc sống.
“…rapprocher ce qui a été séparé pendant la vie…” Cuộc sống đă đẩy mối t́nh trái ngang vào chốn tận tuyệt của thảm khốc, đoạn trường th́ xin em hăy gh́ siết lấy xác thân c̣n hơi ấm của người yêu để cung bậc trùng phùng được nối tiếp ở thế giới bên kia. O love! O life! Not life, but love in death! (Ôi t́nh yêu! Ôi cuộc sống! Không phải là cuộc sống, mà là t́nh yêu trong cơi chết – Shakespeare – Romeo & Juliet, Act 4, Scene 5).
H́nh ảnh A Tử móc mắt trả lại cho Du Thản Chi, rồi ôm xác Tiêu Phong rơi vào vực thẳm, quả quá đủ để đẩy mọi trang sách viết về bi kịch t́nh yêu vào bóng tối.
Đứng bên h́nh ảnh đoạn trường kia, mọi cảnh tượng đau thương thảm khốc nhất của t́nh yêu trong mọi nền văn học đều trở nên mờ nhạt và ảm đạm.
Và tin rằng, từ vực thẳm đó tại Nhạn môn quan, một bài tụng ca thIêng liêng sẽ bay vút lên tận cơi trời Đâu Suất để làm hồi sinh một t́nh yêu dang dở trái ngang.
A TỬ
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTypqmCz1eUurV5DLe2HQcQlhQT5_PT1 qbWIs84tsSH6pgNlaBL&t=1
Kỳ tới:
7. DIỆT TUYỆT SƯ THÁI
Một quái tượng chốn Thiền môn
http://xemphimfree.net/uploads/1170313330.jpg
7. DIỆT TUYỆT SƯ THÁI
Quái tượng chốn Thiền môn
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRp1j2b_PWsRuBq7fHonotmcV3HV9gOt e1au7O-EdlsIJbNdq6DLQ&t=1
1
Không ít người, do không hiểu được những yếu tố sơ đẳng trong Phật học, cho rằng đạo Phật chỉ đưa con người đến chỗ bế tắc. Họ quên rằng có quá nhiều kẻ trốn vào thiền môn chỉ v́ một lư do đơn giản là bị bế tắc khi đối diện với cơi thế. Bế tắc trong tư tưởng, trong t́nh cảm, thậm chí trong cơm áo.
Thuở đức Phật c̣n tại thế, ngài đă từng cảnh báo có những kẻ quy y theo Phật chỉ để kiếm cơm! Thuở đó c̣n vậy, huống ǵ đến thời mạt pháp. Đối với những kẻ bế tắc đó th́ Phật pháp, dù có quảng đại và nhiệm mầu đến mấy, cũng chỉ là một loại “cần câu cơm” giúp họ tạm thời làm ổn định những cơn quậy phá của cái bao tử rỗng, hoặc một loại “xi rô an thần” giúp họ làm dịu đi những cơn khủng hoảng thần kinh!
Hàng mấy ngàn năm qua, tinh thần bao dung của Phật giáo luôn mở rộng ṿng tay đón nhận bao nhiêu bậc lợi căn pháp khí, xả thân cầu pháp, th́ đồng thời cũng đón nhận không ít rác bẩn bay theo làm ô uế chốn Thiền môn.
Trong tác phẩm Kim Dung, bên cạnh môn phái Thiếu Lâm được xem như biểu tượng cho cái nôi vơ học Trung nguyên và vơ học Phật môn, c̣n có các môn phái của ni cô như Nga My, Hằng Sơn, hay phái Lạt Ma Tây Tạng hoặc Huyết Đao môn. Và trong những môn phái thờ Phật đó cũng có đủ dạng chúng sinh, đủ loại môn đồ. Bên cạnh những cao tăng đắc đạo cũng không thiếu những người muốn chạy trốn cơi nhân sinh hay những kẻ lưu manh thủ đoạn, vào cửa chùa để lợi dụng tấm áo cà sa.
Có người đến với cửa Thiền v́ khát khao t́m cầu diệu pháp trong cơi thanh tĩnh Như Lai, cho nên ta có những bậc giác ngộ như Độ Nạn, Độ Kiếp, Độ Ách, hay những vị cao tăng xả thân v́ đời như Không Kiến, bao dung như Phương Sinh, Phương Chứng, khoáng đạt như Vô Sắc, từ ḥa như Định Nhàn, thần thông như vị vô danh tăng trong Tàng kinh các. Có kẻ đại trí đại dũng do “buông đao mà thành Phật” v́ cơ duyên chín muồi để họ ngộ ra điều nhiệm mầu trong hai chữ “sắc không” mà quy y cửa Phật, như Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Bác, Tạ Tốn.
Có kẻ t́m đến cửa chùa chỉ v́ muốn lợi dụng của Thiền để thực hiện những thủ đoạn thâm độc như Viên Chân. Có kẻ gian hùng t́m đến cửa chùa để tạm trốn qua ngày đói rét, và theo đuổi giấc mơ trục lợi như Chu Nguyên Chương. Có kẻ t́m đến cửa chùa để chạy trốn quá khứ như Mục Niệm Từ. Có kẻ t́m đến cửa chùa chỉ v́ muốn cưới ni cô (!) như Bất Giới ḥa thượng. Có kẻ “bị đi tu”như Điền Bá Quang. Có người từ tấm bé do hoàn cảnh đưa đến với cửa Phật, nên đành phải âm thầm chấp nhận tấm áo nâu sồng mà gạt lệ làm ngơ trước cơi đời xuân sắc, như Nghi Lâm và Viên Tính.
http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/16/files/2010/11/Hinh-anh-trong-Tan-Y-Thien-Do-Long-Ky_Tin180.com_010.jpg
DIỆT TUYỆT SƯ THÁI
http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRS7uDLyolmUXDKOWu-_gKmdw1ydmrOV5EtKfmZt65dD1gOO_LlXQ&t=1
2
Do có hàng ngàn lư do đưa đẩy con người đi tu, cho nên chốn cửa Phật cũng có vô vàn nhân cách. Có kẻ làm bậc quốc sư của một nước, hàng năm vào Đại tuyết sơn để đăng đàn thuyết pháp, nhưng tâm lại đắm ch́m trong cơi tham sân si một cách bệnh hoạn như Cưu Ma Trí. Bên cạnh những bậc đại trí đại bi cũng có những đại sư gàn dỡ như Giác Viễn, ngớ ngẫn như Hối Thông, hậu đậu như Hư Trúc, hồ đồ như Viên Ẫm, ác độc như Hỏa Công đầu đà, dâm đăng như đám thầy tṛ Huyết Đao môn, cố chấp như các đại sư Đạt Ma đường…
Nhưng có lẽ chỉ có một con người quái dị đến với cửa Thiền bằng cả tấm ḷng thành nhưng sát tâm c̣n nặng hơn cả những ma đầu ngoài đời. Đó là Diệt Tuyệt sư thái.
Không rơ Kim Dung khi xây dựng nhân vật Diệt Tuyệt sư thái, có dựa vào một nguyên mẫu nào ngoài đời hay không. Nếu có th́ đó quả là một thảm họa cho Phật giáo.
Diệt Tuyệt sư thái là chưởng môn đời thứ ba của phái Nga Mi. Chỉ v́ người yêu là Cô Hồng Tử chết về tay Dương Tiêu mà bà đem cả ḷng phẫn hận đổ hết lên giáo đổ Minh giáo. Đối với giáo đồ Minh giáo, bà chỉ có một lập trường duy nhất là giết sạch. Diệt Tuyệt sư thái sáng tạo hai pho kiếm pháp “Diệt kiếm” và “Tuyệt kiếm” để thực hiện ư đồ của ḿnh.
Cái sát tâm kinh dị đó hoàn toàn đi ngược lại nền đạo lư thông thường, chứ chưa nói đến việc làm tổn thương một tôn giáo lấy từ bi làm gốc như Phật giáo. Nếu kinh điển chép rằng đức Phật, qua vô số những tiền thân, từng hân hoan xả thân để cứu độ con người hay cứu những sinh vật bé nhỏ theo tinh thần bố thí Ba la mật, th́ môn đồ ngài là Diệt Tuyệt sư thái lại có thể ung dung giết sạch những người mà bà tự xem là phe đối nghịch.
Cảnh tượng một ni cô cầm Ỷ Thiên kiếm lạnh lùng chém những giáo đồ Minh giáo giữa sa mạc mà không một chút băn khoăn, khi những người này không c̣n khả năng chống cự và thản nhiên ngồi tụng kinh siêu độ nói về cơi thế vô thường. Cảnh tượng đó nói lên toàn bộ sự bất lực của bạo lực trước đức tin.
Là môn đồ của Phật, lẽ ra chính Diệt Tuyệt sư thái phải hiểu điều đó hơn ai hết. Nhưng bà vẫn làm điều đó có lẽ v́ tự trong thâm tâm bà hiểu rằng bà chỉ tiêu diệt “tà ma ngoại đạo” trên danh nghĩa, nhưng thực ra là để báo thù riêng. Thậm chí bà c̣n biến mối thù của ḿnh thành tôn chỉ của môn đệ.
Thân nương nhờ cửa Phật mà tâm chỉ toan tính chuyện báo thù, đó quả là điều gây kinh hăi suốt cổ kim.
http://img1.qq.com/ent/pics/13821/13821870.jpg
DIỆT TUYỆT SƯ THÁI
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSFRkOvEA4qZCQEUoHFQ7qJd_AQQHbqn SOBULUrRcCXT10su2LZ&t=1
3
Khi bà biết Kỷ Hiểu Phù có con với Dương Tiêu, bà vẫn không ngần ngại bỏ qua tất cả để truyền chức chưởng môn cho Kỷ Hiểu Phù. Và chỉ yêu cầu một điều là nàng phải t́m cách giết Dương Tiêu. Buộc đệ tử giết chồng để được truyền y bát, vị sư thái kia đă hành xử bá đạo hơn cả những kẻ đại ma đầu, nhưng bà vẫn ngang nhiên giơ cao lá cờ “tiêu diệt tà ma”. Khi tâm con người đă bám sâu vào định kiến th́ họ vẫn thường có những sự cố chấp kỳ lạ đến mức ngu xuẩn. Khi Kỷ Hiểu Phù, v́ tiếng nói chân chính của con tim, lắc đầu từ chối th́ bà thản nhiên vung chưởng đập vỡ sọ môn đồ.
Bà v́ muốn Nga My hiển danh trên chốn giang hồ mà không từ một thủ đoạn nào. Khi bị giam cầm tại chùa Vạn An, bà truyền chức chưởng môn đời thứ tư cho Chu Chỉ Nhược, chỉ để Chu Chỉ Nhược sẽ tiếp tục ư định của ḿnh. Ngôi chưởng môn tôn quư từ khi sư tổ Quách Tường sáng lập, đến tay Diệt Tuyệt sư thái đă biến thành món mồi đem ra để nhử môn đồ.
Bà là người duy nhất biết được bí ẩn trong thanh đao Đồ Long và thanh kiếm Ỷ Thiên, nên căn dặn Chu Chỉ Nhược bằng mọi cách phải chiếm đoạt cho được. Bà biết giữa Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược có mối t́nh thanh mai trúc mă nên đề nghị Chu Chỉ Nhược nếu cần th́ dùng “mỹ nhân kế” dụ dỗ Trương Vô Kỵ để chiếm đoạt được đao Đồ long.
Bà mong muốn Chu Chỉ Nhược, sau khi học được hai bí kíp vơ công trong đao lẫn kiếm, sẽ trở nên nhân vật vô địch trong thiên hạ, và do đó, Nga My sẽ là Thái sơn Bắc đẩu của vơ lâm…
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTJwzuXo4QWhZnXPu1e3CiDcLGdQAYPr-OWu5p8RSvbvReiYBxmWw&t=1
DIỆT TUYỆT SƯ THÁI
http://i237.photobucket.com/albums/ff137/qingnan/f1f69890799515a4a877a4dc.jpg
CUỐI
Chính cái sát tâm bệnh hoạn của Diệt Tuyệt sư thái mới thực là cái “tà ma” cần diệt tuyệt. Kinh Niết Bàn chủ trương đến cả hạng người chuyên phỉ báng Phật pháp vẫn có thể thành Phật, th́ những người phe Minh giáo bị cho là “tà ma ngoại đạo” đó há chẳng phải là những hạt giống của Như Lai sao? Với một tôn giáo lấy từ bi làm gốc như Phật giáo th́ làm ǵ có khái niệm “tà ma ngoại đạo”.
Chúng ta luôn bị lẫn lộn trong khái niệm và sự ngộ nhận đó đă gây ra biết bao thảm kịch trong suốt ḍng lịch sự của nhân loại.
Chư Phật dùng vô lượng phương tiện thiện xảo để hiện ra vô lượng hóa thân, tùy căn cơ mà hóa độ vô lượng chúng sinh trong khắp tam thiên đại thiên thế giới.
Phẩm Phổ môn trong kinh Pháp Hoa bảo:
“Người đáng dùng thân Duyên giác để độ giải thoát, liền hiện thân Duyên giác v́ người đó mà thuyết pháp…
“Người đáng dùng thân cư sĩ để độ giải thoát, liền hiện thân cư sĩ v́ người đó mà thuyết pháp…
“Người đáng dùng thân tỳ khưu ni để độ giải thoát, liền hiện thân tỳ khưu ni v́ người đó mà thuyết pháp…”
Nếu đức Phật xâm nhập vào chốn giang hồ th́, để hóa độ các nhân vật vơ lâm, ắt hẳn ngài cũng sẽ có vô lượng hiện thân mà tùy nghi thuyết pháp.
Với Lệnh Hồ Xung sẽ hiện thân lăng tử, với Tả Lănh Thiền sẽ hiện thân Đại lực sĩ, với Hoàng Dược Sư sẽ hiện thân trưởng giả, với Nghi Lâm sẽ hiện thân đồng nữ, với Cưu Ma Trí sẽ hiện thân Năng đoạn kim cương Bồ Tát, với Tạ Tốn, Tiêu Viễn Sơn hay Mộ Dung Bác sẽ hiện thân Đại Tuệ Bồ Tát…
Nhưng không hiểu đối với loại ni cô quái dị như Diệt Tuyệt sư thái, muốn thuyết pháp hóa độ th́ đức Phật sẽ hiện thân ǵ?
DIỆT TUYỆT SƯ THÁI
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRjIOaMaiSokE1gJV4c--xl2nkDgDUom6ukKvJuHDvpWC0xtjLd&t=1
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTvNfa1cKcfxBty2dgBunmKRQxH5qSgh mxAnOeKVctg5x5wfn5deQ
Kỳ tới:
8. CHÂU BÁ THÔNG
Trăm năm c̣n vị thành niên!
http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTU2oIuLFCUSTHylXBSX0p-Kxln0kZdwIZ3MnSdHojGPuT-UPRP&t=1
:gasay:
8. CHÂU BÁ THÔNG
Trăm năm c̣n vị thành niên!
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQnMeeAdjdqyvmwGzwAcFfgvN6aP8YMg Eq6nkVfZU5RekXjlDdz
1
Bảy mươi mới bước vào đời
Tám mươi ta mới sang chơi láng giềng
Tuổi ḿnh c̣n vị thành niên
Há cớ ǵ phải buồn phiền như ri?
(Trần Văn Chánh)
Mỗi khi đọc câu thơ tự trào dí dỏm của người bạn gởi tặng từ vùng Bắc Ninh xa lắc, lại nhớ đến Lăo ngoan đồng Châu Bá Thông.
Ở vào lứa tuổi mà Khổng Tử bảo là “tri thiên mệnh”, đă đủ dày dặn kinh nghiệm để hiểu được mệnh trời, ấy vậy mà vẫn thấy ḿnh là kẻ “vị thành niên”! Cuộc sống vẫn luôn mênh mông đối với những người hồn nhiên lạc quan, luôn mang trong ḿnh cái “xích tử chi tâm” của Lăo ngoan đồng.
Khổng Tử bảo: “Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi ṭng tâm sở dục, bất du củ” (Ba muơi tuổi th́ ư chí đă kiên định, bốn mươi tuổi th́ không c̣n ngờ, năm mươi tuổi th́ hiểu mệnh trời, sáu mươi tuổi th́ tai thuận, bảy mươi tuổi th́ có thể làm theo ḷng ham thích mà không c̣n sợ vượt quá khuôn phép nữa – (Luận ngữ - Vi chính II, 4).
Cho nên, “bảy mươi mới bước vào đời”! Lúc này đă có quyền “ṭng tâm sở dục, bất du củ” rồi.
Ở cái tuổi “sang chơi láng giềng” th́ người hàng xóm lọm khọm là láng giềng đă đành, thậm chí cái chết cũng là kẻ láng giềng. Lúc đó th́ làm kẻ “sang chơi láng giềng” theo thể điệu “Être-pour-la-mort” (hữu thể hướng tử) của Heidegger!
Đối với nhà thơ Nguyễn Công Trứ, cái chơi “Tân nương dục vấn tân lang kỷ. Ngũ thập niên tiền nhị thập tam” (tạm dịch: Người đẹp muốn hỏi tuổi ta. Năm mươi năm trước mới hăm ba chứ ǵ!), ở cái tuổi bảy mươi ba, nghĩa là mới “vào đời” được ba năm, th́ dĩ nhiên những đào nương xuân xanh hơ hớ trong tiếng ca và sênh phách luôn là kẻ láng giềng của vị Doanh điền sứ tài ba và “chịu chơi” nhất trong nền văn học Việt Nam này.
Cụ Nguyễn Công Trứ tựa như nhân vật Alexis Zorba của nhà văn Hy Lạp Nikos Kazanzaki, luôn thấy ḿnh ở lứa tuổi đôi mươi, yêu mê đắm, sống say sưa, làm việc hết ḿnh để tận hưởng hết cái thanh sắc của trần gian cho đến lúc xuôi tay nhắm mắt. Cái tố chất “chịu chơi” của Alexis Zorba hoặc của Uy Viễn tướng công dù hiếm, nhưng vẫn c̣n có thể t́m thấy ở một đôi người, chứ cái tố chất hồn nhiên như đứa trẻ con chơi đùa giữa đời của Châu Bá Thông th́ chỉ có có thể t́m thấy trong chính Lăo ngoan đồng!
http://3.bp.blogspot.com/-vLyU4PvBomw/Tcwbtzz0sSI/AAAAAAAALt4/AaBOBg92k3g/s1600/post-26-1094950429.jpg
CHÂU BÁ THÔNG
http://img.news.zing.vn/img/103/t103721.jpg
2
Nếu chọn trong tất cả tác phẩn Kim Dung một nhân vật được mọi tầng lớp độc giả yêu thích, kể cả trẻ con, th́ có lẽ đó chính là Châu Bá Thông. Một nhân vật suốt đời chỉ biết chơi đùa, luôn t́m cách trốn tránh mọi trách nhiệm trong đời mà lại được mọi độc giả yêu mến, điều đó mới là lạ lùng.
Người ta nói Lên ba th́ cười, lên mười th́ mắng, có nghĩa cùng một câu nói, nếu ở miệng đứa bé lên ba nói ra th́ thấy ngộ nghĩnh đáng yêu, c̣n ở miệng đứa bé lên mười th́ lại thấy hỗn xược vô lễ. Cái “thực” không đổi khác mà lại sinh ra hai tâm trạng yêu ghét, bởi v́ câu nói của đứa bé lên ba hoàn toàn xuất phát từ trạng thái hồn nhiên vô tâm. Mà ở trên đời, những ǵ xuất phát từ cái tâm hồn nhiên đều dễ dàng tiếp cận và làm cảm động được ḷng người một cách đằm thắm sâu xa.
Châu Bá Thông được độc giả yêu mến bởi ông luôn là “đứa bé lên ba” đó.
Sau khi vô t́nh gây nên mối t́nh oan nghiệt tại cung điện Đoàn Nam đế, Châu Bá Thông lại suốt đời chạy trốn Anh Cô, không phải v́ ông là kẻ bội bạc vô t́nh, mà chỉ v́ không muốn mang trách nhiệm với cơi đời, nghĩa là không có khái niệm “làm người lớn”.
Thân ở trong cơi đời, nhưng tâm lại hoàn toàn không muốn vướng bận lụy phiền của cơi nhân gian.
http://images.yume.vn/blog/201011/22/1290366631_cokiem_45.jpg
CHÂU BÁ THÔNG
http://a9.vietbao.vn/images/vn902/2010/5/20911686-images1969728_1157042985cs5fm9.jpg
3
Con người khi sinh ra là một đứa bé hồn nhiên, rồi lớn lên, vượt qua giai đoạn ấu thơ để vào đời, và từng bước khám phá ra những điều huyền ẩn. Nhưng chính trong quá trính khám phá để “trưởng thành” ấy, con người dần đánh mất tính hồn nhiên mà Thượng đế đă phú bẫm cho từ thuở ban sơ. Cái “xích tử chi tâm” dần bị chai sạn bởi những nghiệt ngă của cuộc sống.
Con người, để tồn tại và để cạnh tranh vượt lên cao hơn người khác bằng mọi thủ đoạn mưu ma chước quỷ, cứ ngày càng xa dần vườn địa đàng của tuổi thơ. Cái tâm hồn nhiên kia bị tập nhiễm quá nhiều điều thô bỉ, đê tiện cùng những thói quen dối trá lọc lừa mà chỉ khi có cơ duyên thoát khỏi những hệ lụy ấy, con người mới có thể sực tỉnh để chợt hiểu ra những tṛ nhảm nhí mà ḿnh cứ mê mải múa may trên sân khấu đời.
Bộ sách Mạnh Tử gồm mấy vạn lời, suy cho cùng cũng chỉ là nỗ lực giúp con người khôi phục lại cái tâm hồn nhiên đó mà thôi. “Đại nhân giả bất thất kỳ xích tử chi tâm” (Bậc đại nhân không đánh mất đi tấm ḷng con trẻ - Mạnh Tử, Ly Lâu hạ). Châu Bá Thông chính là bậc đại nhân “bất thất kỳ xích tử chi tâm” đó.
Hầu hết những cao thủ vơ lâm đều xem vơ học là phương tiện để thỏa măn tham vọng bành trướng uy quyền và khoáng trương cái tôi. Chỉ có Châu Bá Thông xem vơ học là mục đích tự thân. Thích học vơ, vui học vơ, say mê học vơ. Hễ gặp ai có những tuyệt kỹ lạ lùng, như Dương Qua hay Kim luân Pháp vương là Châu Bá Thông sẵn sàng bái làm sư phụ để xin học. Như một đứa trẻ ham mê đồ chơi lạ.
Và chỉ có cái tâm hồn nhiên của trẻ thơ mới có thể sáng tạo ra những điều kỳ diệu từ những cái tưởng chừng rất đỗi tầm thường.
http://upnhanh.sieuthinhanh.com/tmpimages/images/sieuthiNHANH2011062817826mjmzzwmwnd22175.jpeg
CHÂU BÁ THÔNG
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSrCna5RQzh6VqRTsUMGXNlKCHRVDAz3 pR1x8fWTKxImI1wyDi0
4
Cậu hoàng tử bé trong tác phẩm Le petit prince của Saint-Exupéry luôn ngạc nhiên trước những tṛ bận rộn của người lớn. Mà chỉ có những đứa bé hồn nhiên mới thấy hết được cái vẻ trịnh trọng điên đảo của người lớn.
Ông Bùi Giáng có lẽ cũng đă dùng cái tâm trẻ thơ để chuyển ngữ tác phẩm trên thành Hoàng tử bé bằng một ngôn ngữ vô cùng hồn nhiên thơ mộng, khác hẳn những cuốn sách dịch cà rỡn khác của ông.
Châu Bá Thông cũng chính là cậu Hoàng tử bé đáng yêu kia.
Tô Đông Pha hỏi Tạo vật hà như đồng tử hư! (tạo vật sao lại giống như đứa bé chơi đùa đến vậy!). Tạo hóa với đại lực lượng, đại ư chí mà lại biết chơi đùa cũng chỉ v́ có cái tâm hồn nhiên của trẻ thơ.
Châu Bá Thông suốt đời chỉ biết chơi đùa chỉ v́ cái tâm đó.
Chỉ v́ một lời thách thức vớ vẩn mà Châu Bá Thông phải vượt mấy ngàn dặm từ Trung nguyên cho đến vùng hoang mạc xa xôi để t́m một lá cờ, giống như đứa trẻ chơi tṛ cút bắt, Châu Bá Thông chính là “đồng tử hư” vậy.
Nhờ cái tâm hài nhi ưa đùa bỡn mà Châu Bá Thông không hề thù hận ai, kể cả Hoàng Dược Sư là người đă đánh găy chân ông và bắt giam ông trên đảo hàng chục năm. Ngồi trong thạch động, không có bạn chơi th́ tự ḿnh chơi với ḿnh bằng cách dùng hai tay đánh với nhau. Kết quả là ông sáng tạo ra môn tuyệt kỹ độc đáo nhất vơ lâm: “Song thủ hỗ bác”. Hai tay vừa hỗ tương vừa công kích lẫn nhau, tạo thành uy lực vô lượng, như hai đối cực âm và dương cùng vận hành trong ṿng tṛn thái cực.
Để học được môn vơ công kỳ diệu này th́ bài học vỡ ḷng là phải dùng hai tay để vẽ cùng lúc một ṿng tṛn và một h́nh vuông. Mới nghe th́ tưởng chừng như đơn giản, nhưng không ai học được. Cái công phu “phân tâm nhị dụng” (chia ḷng ra làm hai để ứng dụng vào hai việc khác nhau) đó chỉ có hai người là Quách Tĩnh và Tiểu Long Nữ tiếp thu nổi.
Quách Tĩnh học được là nhờ cái tâm đôn hậu chân chất, Tiểu Long Nữ học được là nhờ cái tâm hư tĩnh như mặt nước hồ thu, không hề vướng bụi trần.
http://www.hamtanonline.com/diendan/uploads//2005-06-13_181443_005.jpg
CHÂU BÁ THÔNG
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSG-gF_VUjgmib2qj1Va4esokaO0eyqm9CpGJ6aRABucUfjdBBc
5
Châu Bá Thông vai vế ngang với Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư lại nài nỉ kết giao t́nh huynh đệ với Quách Tĩnh, là kẻ lẽ ra phải kêu ḿnh bằng sư thúc tổ. Về sau, ông lại kết giao với Dương Quá, hạng con cháu của Quách Tĩnh nữa.
Chỉ tiếc một điều, có lẽ tại Lăo ngoan đồng “kỵ” phái nữ sau “sự cố Anh Cô”, nếu không có lẽ ông đă kết nghĩa huynh với cô bé Quách Tương rồi. Hai tâm hồn khoáng đạt như vậy mà không có cơ duyên để kết nghĩa th́ quả là điều uổng phí của trần gian.
Phật giáo chủ trương tất cả chúng sinh đều b́nh đẳng trước Tam bảo, th́ mọi khách giang hồ đều b́nh đẳng trước cái tâm của Châu Bá Thông.
Cuối cùng th́ cuộc trốn chạy Anh Cô cũng phải chấm dứt, cùng với cái chết trong cơn sám hối của Cừu Thiên Nhận. Châu Bá Thông và Anh Cô về sống chung, làm người láng giềng của Đoàn Nam đế. “Tám mươi ta mới sang chơi láng giềng”. Nhưng dẫu cho đến lúc đó, vẫn cho rằng Châu Bá Thông vẫn là kẻ “vị thành niên”.
Mọi người chúng ta ai cũng đă có lần có được cái tâm Châu Bá Thông, rồi lại đánh mất đi. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là dường như không ai muốn t́m lại cái tâm đó, có lẽ sợ bị mang tiếng là “trẻ con”! Chúng ta say sưa xác lập những giá trị, rồi luôn t́m mọi cách để chiếm đoạt những giá trị do chính chúng ta dựng nên, trong cái “thế giới người lớn” đầy những lễ nghi phiền toái cùng những dối trá lọc lừa.
Chính trong tiến tŕnh xây dựng và chiếm đoạt các giá trị đă làm nảy sinh biết bao xung đột, hận thù. Rồi chúng ta lại vắt óc t́m mọi cách ḥa giải, cũng bằng kiểu cách khệnh khạng của “người lớn”, mà có khi nào chịu hiểu rằng, chính cái kiểu cách khệnh khạng đó lại là mầm mống đẻ ra thêm các xung đột khác.
http://www2.vietbao.vn/images/vn2/van-hoa/20478893_images715564_1.jpg
CHÂU BÁ THÔNG
http://a9.vietbao.vn/images/vn902/2010/5/20911686-images1969726_CBT.jpg
CUỐI
Thiên Sơn mộc trong Nam hoa kinh của Trang Tử chép: “Thuyền lớn vượt sông, có con đ̣ nhỏ không người trôi đến chạm vào, th́ dù là người có bụng hẹp ḥi cũng không giận. Nhưng nếu trên đ̣ có người, tất thuyền lớn sẽ hô hoán lên. Nếu gọi một hai lần mà không nghe ắt sẽ gọi lần thứ ba, rồi buông lời thóa mạ theo ngay. Lúc trước không giận mà bây giờ giận, v́ lúc trước là chiếc đó không (hư) mà bây giờ là đó có người (thực). Người ta nếu biết làm ḿnh trở thành chiếc đ̣ không để trôi giữa đời, th́ ai mà hại được? (Nhân năng hư kỷ dĩ du thế, kỳ thục năng hại chi?)”.
Châu Bá Thông chính là “con đ̣ không” đó để rong chơi trong cơi giang hồ, đă biết “hư kỷ dĩ du giang hồ”. Cái tâm “hư kỷ” của Châu Bá Thông là cái tâm tự nhiên, vượt trên cả chữ “năng”. Ông không cần tập “năng hư kỷ” mà tự nhiên đă là “hư kỷ’ rồi.
Có người hỏi thiên sư Triệu Châu: “Con chó có Phật tính không?”. Ông đáp “Vô!”. Tâm Châu Bá Thông cũng chính là chữ “Vô” đó.
Cái tâm hài nhi của Châu Bá Thông là điều mà mọi tôn giáo và triết học chân chính đều nỗ lực muốn t́m lại. H́nh ảnh ngây thơ của Chúa Hài Đồng hay nụ cười hồn nhiên của đức Phật Di Lặc luôn nhắc nhở ta về cái tâm Châu Bá Thông mà ta vô t́nh đánh mất.
Và sẽ vô cùng hạnh phúc cho ai, ở những năm tháng cuối đời t́m được cái tâm Châu Bá Thông ngay giây phút cận kề của cơi không hư.
CHÂU BÁ THÔNG
http://www.spcnet.tv/tvb/rcondor95/rcondor04.jpg
Kỳ tới:
9. LĂNG SƯƠNG HOA
Cái chết của nhành lục cúc
http://a5.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash1/30300_126963793998313_120078128020213_230431_40029 95_n.jpg
9. LĂNG SƯƠNG HOA
Cái chết của nhành lục cúc
http://datichlau.files.wordpress.com/2011/05/1.jpg?w=604&h=453
1
Khi sáng tạo nên cái trần gian điên dại và đầy hương sắc này, th́ vẻ hùng vĩ của biển rộng núi cao, nét xinh tươi của oanh ca liễu rũ, trăng hoa sương tuyết, tiếng róc rách của sông lạch suối khe… dường như chưa làm hài ḷng Hóa công, nên ngài phải sáng tạo thêm người phụ nữ.
Dường như mọi phụ nữ trên cơi đời này hiểu rằng Thượng đế tạo ra họ là để điểm tô thêm cho cái trần gian vốn đă đầy hương sắc, cho nên tự ngàn xưa, đối với họ, giữ ǵn sắc đẹp vẫn luôn là điều cực kỳ trọng đại.
Với phụ nữ, nhan sắc lắm khi c̣n quan trọng hơn cả mạng sống. Nhậm Doanh Doanh khi bị Nhạc Bất Quần dùng lưới bắt tại Hoa Sơn thi nàng hiểu rằng cái chết là điều tất yếu. Vậy mà khi Nhạc Bất Quần muốn hủy hoại nhan sắc nàng th́ nàng lại hoảng kinh. Chu Chỉ Nhược khi bị giam cầm tại chùa Vạn An cùng bao nhân vật của Lục đại môn phái, th́ chuyện sống chết đă sớm bỏ ngoài ḷng, nhưng khi Triệu Mẫn dọa dùng dao rạch mặt th́ cô lại xiêu hồn lạc phách. Cả cô nàng Triệu Mẫn bướng bĩnh tinh quái là thế cũng không khỏi đứng tim, khi Thanh dực bức vương Vi Nhất Tiếu cảnh báo sẽ hủy hoại khuôn mặt kiều diễm của cô, nếu như cô đụng tới Chu Chỉ Nhược. Khang Mẫn bị A Tử hành hạ dă man nhưng vẫn c̣n tỉnh táo để tỏ t́nh với Kiều Phong, cô nàng không chết v́ vết thương trí mạng mà chết v́ đau khổ và kinh hăi khi soi thấy khuôn mặt bị tàn phá của ḿnh trong tấm gương đồng.
Chúng ta không thể cay đắng như Hamlet của Shakespeare: “God hath given you a face, and you make yourselves another” (Thượng đế đă ban cho ngươi một gương mặt, và ngươi đă tự biến ḿnh thành một gương mặt khác – Hamlet – Act II, Scene 1, 153-154), bởi lẽ phụ nữ vẫn c̣n muốn làm đẹp ngay cả khi đi đối diện với Diêm vương!
Chả trách nền công nghiệp mỹ phẩm trên thế giới lại thu được những món tiền khổng lồ từ thói đỏm dáng đáng yêu của phụ nữ.
http://gb1.cri.cn/mmsource/images/2008/12/22/eb0812220056.jpg
LĂNG SƯƠNG HOA
http://datichlau.files.wordpress.com/2011/05/4755cb9a_45.jpg?w=400&h=300
2
Giai thoại thiền tông Nhật Bản kể rằng, ni cô Ryonen, sinh 1797, là một người có nhan sắc quyến rũ và thiên tài về thi ca. Năm mười bảy tuổi, bà phục vụ cho hoàng hậu, tương lai rực rỡ đang chờ đón bà như một công nương của triều đ́nh. Bỗng nhiên hoàng hậu qua đời, bà chợt ngộ ra lẽ vô thường của cơi thế, nên xuống tóc đi tu.
Bà đến thành phố Endo, xin làm đệ tử của thiền sư Tetsugyu, nhưng vị thiền sư này từ chối v́ bà quá đẹp. Vị thiền sư đó hiểu rằng cái nhan sắc lộng lẫy đó tuy là vật báu của trần gian, nhưng lại không thể phù hợp với chốn thiền môn vốn luôn đạm bạc với cuộc sống nâu ṣng. Ắt hẳn nó sẽ gây nên ba đào nơi cửa Phật. Tâm bà tuy không động nhưng sẽ làm lụy đến tâm người. Bà bèn t́m đến thiền sư Hakuo, nhưng vị thiền sư này cũng từ chối v́ lư do trên.
Ryonen hiểu rằng chính nhan sắc đẹp đẽ của bà là vật chướng ngại ngăn cản không cho ḿnh đạt được điều tâm nguyện, nên bà bèn dùng lửa nóng hủy hoại hết khuôn mặt xinh đẹp, nhờ đó bà được thiền sư Hakuo nhận làm đệ tử. Và cũng nhờ thế mà bà mới chuyên chú vào việc tu thiền và trở thành một thiền sư nổi tiếng.
Hủy hoại dung mạo để cầu đạo, ni cô Ryonen đă làm một việc c̣n kỳ diệu hơn cả việc nhị tổ Huệ Khả quỳ giữa trời tuyết, cắt một cánh tay dâng lên sư tổ Đạt Ma để xin truyền tâm ấn. Ni cô Ryonen có lẽ là hiện tượng hiếm hoi và kỳ lạ của thiền môn, bởi lẽ đâu phải người con gái nào đem thân bỏ chốn am mây cũng đều ngộ ra lẽ vô thường của hai chữ “sắc không”. Nhan sắc đó cũng là hư không đấy.
Chỉ có những tâm hồn thiết tha cầu đạo như Ryonen khi ngộ được lẽ “bất trụ sắc sinh tâm, ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” (*) và “nhược kiến chư tướng phi tướng tức kiến Như Lai” (**) của kinh Kim Cương th́ mới có thể thực hiện được điều kỳ diệu đó.
Cái t́m được sẽ lớn hơn hàng vạn lần cái nhan sắc mất đi: đó là thành toàn điều tâm nguyện. Việc xả thân cầu đạo đó dù kỳ lạ nhưng vẫn có thể xảy ra, v́ khi tuệ kiếm vung lên th́ trần duyên đứt đoạn. Cái thân xác này, khi được quán tưởng đến chỗ rốt ráo, cũng chỉ là cái túi da đựng bao điều dơ bẩn, th́ nào sá ǵ một chút dung nhan?
Nhưng đó là chuyện chốn thiền môn, c̣n ở trần gian đầy sai biệt này th́ con người vẫn cứ vĩnh viễn đội mũ triều thiên lên nhan sắc. V́ nếu không thế th́ cuộc đời ắt sẽ u ám và buồn tẻ lắm biết ngần nào!
_________
(*) Thân không trụ vào h́nh sắc mà sinh khởi; không nên trụ vào đâu cả để sinh khởi tâm.
(**) Nếu thấy được các h́nh tướng đều là phi h́nh tướng, ấy chính là thấy được Như Lai.
http://remote1.noi.vn/Uploads/ImgUpload/love_love_love/182c31c8-e9de-46c7-9c48-058673d46b1c.jpg
LĂNG SƯƠNG HOA
http://datichlau.files.wordpress.com/2011/05/6.jpg?w=500&h=375
3
Vậy mà vẫn có một người con gái dám hủy hoại dung nhan kiều diễm của ḿnh để giữ tṛn sự thủy chung với người chỉ một lần gặp gỡ: Đó là Lăng Sương Hoa trong Liên thành quyết.
Đinh Điển là người mê hoa. T́nh cờ trong một buổi dạo chơi hội hoa cúc, Đinh Điển gặp được đệ nhất mỹ nhân vùng là Lăng Sương Hoa, tiều thư của quan tri phủ Lăng Thoái Tư. Sự đồng cảm trong những gị lục cúc đă đem hai người lại gần nhau. T́nh yêu âm thầm nảy nở giữa kẻ lang bạt giang hồ với một tiểu thư khuê các. Những cánh hoa tươi thắm và ngát hương đă chứng kiến cho mối t́nh của họ và làm băng nhân cho những lần gặp gỡ. “Tôi cùng em mơ những chốn nào. Ước nguyền chung giấc mộng trăng sao. Sánh vai một mái lầu phong nguyệt. Hoa bướm v́ em nghiêng cánh trao” (Đinh Hùng – Phạm Đ́nh Chương).
Lăng Thoái Tư là một người văn vơ song toàn, y là một long đầu trong Long sa bang, lại thi đổ tiến sỹ, làm Hàn Lâm học sỹ. Y nuôi tham vọng t́m được kho tàng của Lương Nguyên đế và luyện được Thần Chiếu công. Biết được Đinh Điển đang giữ Liên thành quyết – bộ giải mă những bí ẩn về chỗ cất giấu kho tàng – và bí cấp Thần Chiếu công, nên Lăng Thoái Tư lập mưu chiếm đoạt. Y vờ cho Lăng Sương Hoa mời Đinh Điền đến để bàn chuyện tác hợp lương duyên. Rồi dùng hoa độc tẩm thuốc mê để bắt Đinh Điển.
Sống trong cảnh tra tấn dă man chốn lao tù, với xương tỳ bà đă bị xuyên thủng, nhưng Đinh Điển vẫn t́m thấy nguồn an ủi. Hằng ngày, anh ta từ cửa sở nhà tù nh́n lên mái lầu xa, vẫn luôn thấy được những chậu hoa đặt nơi cửa sổ của pḥng Lăng Sương Hoa, như một biểu tượng của t́nh yêu.
Cảnh đưa tin của Đinh Điền và Lăng Sương Hoa giống như anh chàng Hời trong truyện Tô Hoài. Một người ngồi dệt vải, khi nghe mùi hương thoang thoảng lan trong cảnh đêm thanh tĩnh của cành hoa lài ném qua cửa sổ, là biết đă đến giờ hẹn với người yêu.
http://a9.vietbao.vn/images/vi955/2010/12/55345346-1292230399-sao-hoa-ngu--1-.jpg
LĂNG SƯƠNG HOA
http://i.min.us/iPp4U.jpg
4
Lăng Sương Hoa sợ cha nàng ép duyên nên nàng quyết định hủy hoại dung nhan để không c̣n ai muốn cưới ḿnh nữa. Chỉ có vậy nàng mới giữ trọn t́nh yêu son sắt với Đinh Điển. Một quyết định làm người đọc tê buốt tâm can, v́ điều đó ngẫm ra c̣n kinh khủng hơn tự vẫn. Chỉ có một sự ḥa điệu của cung bậc tri âm trong t́nh yêu chân chính mới có thể giúp người con gái xinh đẹp làm một điều mà ngay cả Thượng Đế cũng phải bàng hoàng. Nàng không muốn xuất hiện với khuôn mặt xấu xí, mà để những chậu hoa thay mặt cho ḿnh ngỏ những lời yêu.
Hoa thay dáng người. Hoa c̣n là người c̣n, và t́nh yêu vẫn ngát xanh màu lục cúc. Gặp nhau và yêu nhau nhờ những cành hoa, truyền tin cho nhau cũng nhờ những cành hoa. Mối t́nh thơ mộng đó bị vĩnh viễn cách ngăn v́ ḷng tham ngu xuẩn của người cha. Mà tự cổ chí kim, có kẻ nào bị ḷng tham chi phối mà lại không trở nên ngu xuẩn, và do đó dễ trở nên tàn bạo?
Khi Lăng Sương Hoa qua đời trong u sầu đau khổ, Lăng Thoại Tư c̣n âm hiểm rắc thuốc độc lên quan tài để đánh lừa Đinh Điển. Kẻ si t́nh đến ôm quan tài và trúng ngay chất độc của hoa Kim Ba Tuần. Nhưng Lăng Thoại Tư đă làm một điều thừa. Làm sao Đinh Điển có thể sống được nữa khi Lăng Sương Hoa đă v́ ḿnh mà qua đời trong sầu hận? Địch Vân hợp táng nắm tro tàn của Đinh Điển với Lăng Sương Hoa, và trồng hoa thật nhiều quanh mộ để đôi t́nh nhân được yên nghỉ giữa ngàn hoa.
Trong vở kịch Hamlet, khi hoàng hậu Gertrude rắc hoa lên nấm mộ của Ophelia đă nói những lời tha thiết, mà ta muốn dùng để khắc lên nấm mộ Sương Hoa. “Sweets to the sweet! Farewell!” (Những nhánh hoa dịu dàng xin gởi đến một cành hoa đằm thắm. Xin vĩnh biệt) (Shakespeare – Hamlet, Act V, Scene I, 239).
http://i1021.photobucket.com/albums/af337/lyly_xinh0110/3c3db8999b4e6c236e068cf0.jpg
LĂNG SƯƠNG HOA
http://i17.photobucket.com/albums/b94/Spring_love/b498844.jpg
CUỐI
Chinh phục được trái tim của người ḿnh yêu, chịu chấp nhận thiệt tḥi để t́m thấy hạnh phúc. Điều đó dễ. Khi biết rằng trái tim người ḿnh yêu đă vĩnh viễn thuộc về kẻ khác nên biến sự thất vọng thành hận thù, đem tang tóc gieo rắc khắp thiên hạ để trút nỗi hờn căm, như Lư Mạc Sầu hay Mai Phương Cô, điều đó tuy có quá quắt nhưng vẫn là chuyện thường t́nh.
Biết rằng người ḿnh yêu đă t́m thấy hạnh phúc nơi người khác, nên chấp nhận hy sinh t́nh yêu và, trong nổi cô đơn đau đớn, cứ măi âm thầm cầu nguyện cho họ được hạnh phúc bằng tất cả trái tim, như Nghi Lâm, điều đó khó.
Nhưng trong t́nh yêu đam mê vô vọng lại dám chấp nhận chết thay cho người ḿnh yêu để họ được hạnh phúc với người khác, như Tŕnh Linh Tố và Công Tôn Lục ngạn, điểu đó cực khó.
Nhưng càng khó hơn nữa khi một người con gái xinh đẹp dám hủy hoại dung nhan để giữ trọn chữ thủy chung. Sự hy sinh kỳ diệu đó chỉ xảy ra với những người phụ nữ dịu hiền có trái tim nhân hậu bao dung.
T́nh yêu thuần khiết được nâng lên tầm một tôn giáo, và kẻ si t́nh như một kẻ hành hương t́m về tuyệt đích, trong h́nh ảnh của người thương. Du Thản Chi là kẻ si t́nh vĩ đại nhưng mối t́nh cuồng si dữ dội đó vẫn cứ quằn quại đớn đau trong nỗ lực chiếm hữu đầy tuyệt vọng. Nó thiếu đi một chút thanh thản của một tín đồ đă “giác ngộ”.
T́nh yêu của Lăng sương Hoa sẽ măi măi thắp sáng lên trong tâm thức nhân gian những ánh lửa nhiệm mầu, mà chúng ta đôi lần thấy thấp thoáng trong Gitanjali của Tagore. Và trong ánh lửa đó vẫn hoài ánh lên màu thắm tươi của một nhành lục cúc.
LĂNG SƯƠNG HOA
http://meohoangtieuthu.files.wordpress.com/2011/05/childhood-feimo-16483544e.jpg
:bay:
Kỳ tới:
10. HOÀI CẢM A CHÂU
http://cc.domaindlx.com/MaiHoaTu/Anh/Anh/A%20Chau.jpg
10. HOÀI CẢM A CHÂU
http://files.myopera.com/sieunhanbo87/blog/normal_pic100-1.jpg
1
Tại rừng hạnh, lần đầu sơ ngộ, khâm phục bản lĩnh chàng, vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, chọc trời khuấy nước. Chùa Thiếu Thất, thêm một lần thọ ơn cứu mạng. Tụ Hiền Trang, cảm kích chàng không ngại xả thân bảo vệ cho một thiếu nữ không thân thích đă gần đất xa trời, đau xót thay con mănh long từng được vơ lâm kính phục trong chớp mắt đă thành kẻ thù số một của thiên hạ quần hùng. Nhạn môn quan, trùng phùng Tiêu Phong, bao nhiêu t́nh cảm biến thành t́nh yêu sâu sắc tự bao giờ. A Châu nguyện đem cả sinh mạng và cuộc đời đặt vào bàn tay Tiêu Phong, bàn tay của hán tử cả thiên hạ quay lưng, bị xem là Liêu cẩu, đổ vấy bao tội lỗi tày đ́nh.
Nếu trần gian ai cũng biết ai
Ai c̣n phải v́ ai mà cảm khái.
(Tản Đà)
Giữa dương trần đâu dễ kiếm kẻ tri âm, khúc Dương Xuân Bạch Tuyết đâu phải ai cũng có thể họa cùng? Làm bang chủ Cái bang kiêu hùng, chỉ biết đến rượu và vơ công, hay tên tội đồ bị cả vơ lâm truy đuổi th́ có ư nghĩa ǵ khi Tiêu Phong t́m được A Châu. Người anh hùng cuối cùng đă có một tri kỷ hồng nhan, cuộc đời này c̣n chi hối hận?
Hăy cùng vẽ nên bức tranh đời yên ả, phi ngựa như bay trên thảo nguyên bao la, vứt bỏ lại sau lưng ân oán t́nh thù, gió tanh mưa máu giang hồ, chỉ có bấy cừu, đàn dê, tiếng sáo du mục d́u dặt ḥa cùng giọng cười vui vẻ, vô lo.
Tiếc rằng hạnh phúc vĩnh viễn chỉ lung linh và mong manh như chiếc b́nh pha lê đặt trên thành bậu cửa sổ. Dù người ta cố gắng trân trọng nâng niu, chỉ một cơn gió cố t́nh thổi qua, chiếc b́nh sẽ vỡ tan thành trăm ngh́n mảnh.
http://tl.gate.vn/Images/Editor/nhanvat/achau_tieuphong.jpg
A CHÂU
http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTUm_15YR1kDNupbbQvct2N45Vu3mBBu O4dg_Egk4yMt4xeGBIF3w
2
Một đứa bé mồ côi chưa hề biết đến ṿng tay mẹ, một thiên kim tiểu thư gịng dơi vương giả phải làm nữ t́ Mộ Dung gia đến khi trùng phùng phụ mẫu, A Châu lại rơi vào nghịch cảnh éo le: phụ thân là kẻ thù không đội chung trời với người yêu!
Tuy chưa một ngày dưỡng dục nhưng công ơn sinh thành chưa lúc nào đến đáp? Mong ước trả thù lại là khát vọng nung nấu của người yêu, sao đành cản ngăn? Chỉ c̣n cách hy sinh tấm thân này, chỉ c̣n xem cảnh đuổi ngựa chăn dê, cuộc sống vô tư lự kia măi măi là mộng tưởng. Hiếu và t́nh đă bức người kiều nữ đến bước đường cùng.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng A Châu báo hiếu, người con gái dịu hiền kia thay cha nhận lấy cái chết oan uổng trên tay Tiêu Phong. A Châu ra đi, mưa phủ nḥa nhân thế, cả bầu trời cùng vương hương ly biệt. Hỡi ơi, “Ai thương tử biệt, ai sầu sinh ly” (Tản Đà). Đến phút cuối cuộc đời, điều duy nhất nàng lo lắng chỉ là sợ Tiêu Phong quạnh quẽ cô đơn. Đáng trân trọng cho tấm ḷng kiều nữ!
Màn sương mù mà Mă phu nhân trong cơn ghen tuông mù quáng cố t́nh giăng ra đẩy Tiêu Phong vào hiểu lầm oan nghiệt đă tan đi, hé mở một sự thật đau đớn, trần trụi cùng thi thể lạnh giá của A Châu, khóe mắt nàng hăy c̣n vương vấn ân t́nh.
Tiêu Phong và chúng ta chỉ biết ngậm ngùi thốt lên hai chữ “Giá như…”
http://gioithieusach.jcapt.com/img1/store/23_NhanVat/TieuPhong.jpg
A CHÂU
http://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/208001_215979735082498_174573412556464_924494_7656 991_n.jpg
3
Cái chết của A Châu nhẹ như lông hồng nhưng nỗi đau, niềm ân hận của Tiêu Phong lại nặng tựa Thái Sơn. Nàng để lại ông cùng trái tim tan nát và cơi ḷng chết lặng. Mối ân t́nh sâu nặng của nàng biết lấy ǵ đền đáp? “Ơn em, hôm sớm ngậm ngùi. Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau. Tạ ơn em, tạ ơn em…”
Tiểu Kính hồ, mai táng A Châu, chôn theo cả trái tim ḿnh, Tiêu Phong bắt đầu những chuỗi ngày đày đọa, tiếp tục sống v́ câu hỏi lớn về thân thế vẫn treo lơ lủng trên đầu, v́ một lời hứa chăm sóc cô em vợ tai quái A Tử?
Bạn vẫn thường bắt gặp những chiếc lá hăy c̣n xanh mà đành rơi rụng. Và ngày mai sẽ có những lá khác sẽ mọc lên thay thế. Nhưng chỉ có cây mới hiểu chiếc lá mới, dù xanh đấy, dù đầy nhựa sống đấy, nhưng vĩnh viễn không phải là chiếc lá ngày xưa. Cũng giống như con người, có bao người đi ngang qua cuộc đời ta, dù chỉ là thoáng chốc nhưng vết thương họ để lại trong ḷng th́ khôn nguôi, chẳng bao giờ khỏi. Dù cho A Tử có cố gắng đến đâu, có si t́nh đến mấy nhưng nàng vĩnh viễn không thể thay thế A Châu.
Ḷng cuồng điên v́ nhớ
Ôi đâu người, đâu ân t́nh cũ
Chờ hoài nhau trong mơ
Nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa
(Hoài cảm – Cung Tiến)
Trái tim Tiêu Phong rộng lớn để cùng đau với thiên hạ bách tính nhưng cũng nhỏ bé chỉ đủ ấp ủ một bóng h́nh đến suốt đời. Lời bài hát cũng thê thiết như tâm sự Tiêu Phong. Đâu rồi mối t́nh khắc cốt ghi tâm, có bao lâu c̣n được nh́n thấy nụ cười nàng tươi hơn nắng sớm, ánh mắt nàng đằm thắm như sương mai?
Tất cả c̣n lại chỉ là những mảnh vụn kư ức đẹp đẽ mà Tiêu Phong trân trọng giữ ǵn.
http://files.myopera.com/BaoTranart/blog/TLBB%202.jpg
A CHÂU
http://ladybjrd.files.wordpress.com/2010/08/ldhn3.jpg
4
Tiết Thanh minh, Thôi Hộ quay lại nơi xưa, vẫn hoa đào tươi thắm cười trong gió xuân nhưng c̣n đâu đôi má hồng ngày trước?
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
(Đề tích sở kiến xứ - Thôi Hộ)
Bánh xe rồng lăn đến kinh thành. Ao cũ vườn xưa, Đường Minh Hoàng chỉ c̣n biết ngậm ngùi rơi lệ cho nàng phi tử mặt ngọc đẹp hơn phù dung, mày ngài tươi hơn dương liễu.
Quy lai tŕ uyển giai y cựu
Thái Dịch phù dung, Vị Ưởng mi
Phù dung như diện, liễu như mi
Đối thử như hà bất lệ thùy?
(Trường hận ca – Bạch Cư Dị)
Lưu Nguyễn trở lại non tiên, mây trôi nước chảy như ngày xưa nhưng đă mất rồi sinh khí, bóng h́nh tiên nữ vĩnh viễn tan biến vào hư vô, không c̣n được thấy dù chỉ trong khoảnh khắc mơ hồ.
Đào hoa lưu thủy y nhiên tại
Bất kiến đang thời khuyến tửu nhân
(Tái đáo Thiên Thai – Tào Đường)
Tâm trạng của con người trong nỗi sầu tương tư th́ ngàn năm vẫn tha thiết như nhau.
Tiêu Phong dừng trước Nhạn Môn quan mà xót xa tưởng nhớ lời hẹn ước xưa. Tiếng sáo Nhạn Môn vẫn vang lên réo rắt như ngày trước mà sao nghe đầy đau thương tiếc nuối, “thiết tha ngân lên lời xưa”. Vẫn cảnh đuổi ngựa chăn dê yên b́nh nhưng thiếu mất bóng dáng của ai kia. Cảnh b́nh yên đến đâu cũng chỉ là trống rỗng? Cảnh vật vẫn đây mà người xưa đâu tá? Lối xưa cỏ cây tàn úa, đường phủ rêu xanh đợi chờ vô vọng bước chân ai?
Anh chầm chậm nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh
(Xuân Diệu)
http://megafun.vn/dataimages/201011/original/images386665_megafun_thienlong_48.jpg
A CHÂU
http://giaoduc.net.vn/images/stories/2011/05/18/a%20chau.jpg
5
Tiêu Phong phải tiếp tục sống với linh hồn bị đầy đến tận cùng sự quạnh quẽ, cô đơn. Người xưa đă ra đi biền biệt, chỉ c̣n ta trơ trọi, giữa mênh mông đất trời. Từng khoảnh khắc thời gian chậm chậm héo tàn, thấm vào ḷng người, gợi lên mối sầu thê lương, bi thiết. Năm tháng trôi qua, kỷ niệm ùa về giết chết hồn người. Nỗi niềm thương nhớ chỉ c̣n biết chôn chặt nơi đáy tim và âm thầm mang xuống tuyền đài mà thôi.
Thời gian tựa cánh chim bay
qua dần những tháng cùng ngày
C̣n đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?
(Hoài cảm – Cung Tiên)
Người anh hùng lại mang nặng vào ḿnh món nợ công danh, nễ mặt nghĩa huynh mà lên ngôi đại vương Nam Viện. Chén rượu Tiêu Phong lại tiếp tục uống, nhưng rượu hôm nay cũng đâu phải rượu ngày xưa, bởi ta cũng đâu c̣n con người ngày trước. Chén rượu ngày xưa nâng lên giữa bao bằng hữu, hào khí ngất trời, c̣n giờ đây lắng đọng lại sau mỗi giọt rượu cay chỉ là nỗi sầu đắng khôn nguôi? Sầu lại cánh sầu. Tự cổ chí kim “Nhi nữ t́nh trường, anh hùng khí đoản”.
Éo le thay, Nguyệt lăo se chi sợi tơ oan nghiệt cột chặt A Tử vào mối t́nh tuyệt vọng với tỷ phu. Một cô bé xem mạng người như cỏ rác lại có thể yêu đắm say đến hy sinh bản thân, đến quay lưng với kẻ si mê cô ngây ngốc Du Thản Chi.
A Tử vô t́nh với Du Thản Chi, Tiêu Phong hờ hững mối t́nh A Tử. Ṿng tṛn t́nh yêu oan nghiệt lắm thay?
http://i532.photobucket.com/albums/ee325/congdaica317/Kieu20Phong20-20A20Chau.jpg
A CHÂU
http://megafun.vn/dataimages/201105/original/images525650_luu_dao.jpg
6
T́nh yêu A Tử đă đưa Tiêu Phong vào tuyệt lộ. Trách nàng chăng hay phải trách t́nh yêu khiến con người mù quáng mà vô t́nh tổn hại người yêu? Nhưng chính những sai lầm của A Tử đă mang lại cho Tiêu Phong những giây phút đồng đạo, trùng phùng hai nghĩa đệ dù tất cả đă muộn màng.
Hai tiếng “bang chủ” giờ nghe sao quá nghẹn ngào, cay đắng. Hân hoan trong chớp mắt rồi lại đau đớn nghĩ đến sinh linh hai nước sắp máu chảy đầu rơi, vui mừng trong khoảnh khắc để trở lại với thực tại quần hùng đang bị vây khổn tại Nhạn Môn quan.
Lại là ải Nhạn Môn, tại đây mẫu thân Tiêu Phong vùi thân nơi vực thẳm, khơi lên mối thù khôn nguôi trong ḷng Tiêu Viễn Sơn, để khi ông t́m thấy sự thanh thản chốn Phật môn, con trai ông phải tiếp tục vẫy vùng tuyệt vọng trong ṿng tục lụy trần gian.
H́nh ảnh A Châu lại trở về, để người anh hùng đau đớn ngẩn ngơ “Hỏi trời xanh có chăng định mệnh khiến đời tôi sao măi lênh đênh?”. Ngày xưa, A Châu không c̣n cách nào khác khi đứng giữa T́nh và Hiếu, hôm nay Tiêu Phong phải đứng trước ḷng trung quân ái quốc, t́nh bằng hữu và cả thiên hạ sinh linh.
Đất Tống dù có bao kư ức đau thương nhưng chứa đầy t́nh cố cựu, là t́nh cảm yêu thương của nghĩa phụ nghĩa mẫu, là t́nh sư phụ truyền dạy vơ công, nhân nghĩa trí tín, là t́nh bằng hữu, huynh đệ cùng vào sinh ra tử, là t́nh yêu sâu đậm duy nhất trong đời. Nước Liêu là Tổ quốc đích thực, là cội nguồn, là quê hương.
Một bên là công dưỡng dục, một bên là ơn sinh thành.
Giúp Tống, tiếng bất trung lưu đến muôn đời. Giúp Liêu, sao đành quay lưng với bao huynh đệ v́ ḿnh mà sẵn sàng hy sinh?
http://files.myopera.com/BaoTranart/blog/KP.AC.jpg
A CHÂU
http://files.myopera.com/BaoTranart/blog/Kieu%20Phong%20-%20A%20Chau.jpg
CUỐI
Để trọn vẹn đành tuẫn tiết. Dùng mũi tên để cứu lấy bách tính thiên hạ và giải thoát cho linh hồn bởi trái tim Tiêu Phong thực sự chết cùng A Châu.
Chiều tà phủ xuống Nhạn Môn quan, nhuốm màu máu lửa. Vẫn chưa đủ thảm thiết hay sao, bày thêm chi cảnh A Tử móc mắt trả lại Du Thản Chi rồi ôm Tiêu Phong nhảy xuống vực sâu muôn trượng? Không có được trái tim tỷ phu, ôm lấy xác chết Tiêu Phong trong tay, A Tử t́m được chút dư hương hạnh phúc úa tàn. C̣n ǵ thê lương hơn cái chết của A Tử, c̣n ǵ tuyệt vọng hơn cảnh Du Thản Chi gào thét tên người yêu giữa Nhạn Môn? Cố chấp lắm vậy người ơi?
Xin lại dùng lời bài hát “Hoài cảm” để kết thúc đoản thiên này. Hoài cảm A Châu, Tiêu Phong suốt đời đợi chờ cố nhân nhưng tất cả xin hẹn kiếp sau.
Chờ nhau hoài cố nhân ơi
Sương buồn che kín nguồn đời
Hẹn nhau một kiếp xa xôi
Nhớ nhau muôn đời mà thôi
(Hoài cảm – Cung Tiến)
Vài năm hay vài trăm năm nữa, có lẽ cảnh Nhạn Môn vẫn nguyên vẹn như xưa. Tiếng sáo du mục vẫn ngân lên réo rắt giữa đàn gia súc hiền lành. Từng đàn hồng nhạn nam di vội vă vượt quan ải. Nước chảy mây trôi, tất cả đều không biết đến đôi t́nh nhân khổ mệnh mà cuộc sống b́nh dị nhất nơi Nhạn Môn quan chỉ là kư ức xa mờ…
Lệ sầu vương mắt ai…
A CHÂU
http://nguyenkimchau.vnweblogs.com/gallery/1609/previews-med/Tieu%20Phong.jpg
Kỳ tới:
11. QUÁCH TƯƠNG
Tiểu Muội
http://tl.gate.vn/Images/NewEditor/tin_22082009/ngamy800.jpg
11.QUÁCH TƯƠNG
Tiểu Muội
http://www.armling.tk/out/users/king_of_mar1311/YangMi-7.jpg
1.
Không hiểu sao những nhân vật như Hoàng Dung và Triệu Mẫn lại hoàn toàn không để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc nào, dù có thể họ đă làm say mê nhiều thế hệ độc giả. Đôi phen muốn cầm bút viết về Hoàng Dung, theo lời đề nghị của bạn bè, nhưng không tài nào viết nổi.
Dường như luôn có một cái ǵ đó đè lên ngọn bút khiến cho cảm hứng cạn nguồn ngay từ ḍng chữ đầu tiên. Người phụ nữ xinh đẹp dĩ nhiên là vưu vật của tạo hóa, nhưng một người phụ nữ vừa tài hoa vừa xinh đẹp, lại vừa thủ đoạn và mưu mẹo tinh quái, như Hoàng Dung và Triệu Mẫn, th́ họ không c̣n là vưu vật nữa mà chỉ là sự sai lầm của hóa công!
Người Tây thường bảo “Do not to be too smart!” (Đừng có tinh ranh quá!).
Người phụ nữ đă xinh đẹp lại tinh ranh quá sẽ là hiểm họa. Họ hưởng quá nhiều từ hóa công, và khi họ đem những quà tặng quá đỗi hào phóng đó của hóa công để làm thành lợi khí trong những mưu mẹo thủ đoạn nhằm thủ lợi cho ḿnh, th́ điều đó chắc chắn sẽ bào ṃn đi ḷng vị tha đẹp đẽ của phụ nữ. Tâm hồn họ sẽ trở nên khô cằn và đầy nghi kỵ.
Hoàng Dung luôn ngờ vực và đề pḥng Dương Quá, cho rằngchàng ta là một tên xảo quyệt nguy hiểm như Dương Khang. Chỉ đến ngày sinh nhật của Quách Tương th́ người đàn bà tài sắc vẹn toàn, quá đổi vẹn toàn này, mới nhận ra được một điều mà cái tâm đôn hậu của Quách Tĩnh đă cảm nhận từ lâu. Cái đầu đầy thông minh của sự lư tính như Hoàng Dung sẽ khó ḷng tiếp cận và cảm nhân được cái đẹp thuần nhiên trong tâm hồn.
Có lẽ Kim Dung đă giúp hóa công sửa lại sai lầm khi để Hoàng Dung sinh ra hai chị em Quách Phù và Quách Tương.
http://files.myopera.com/leeyul_bp/albums/551637/th%E1%BA%A7n%20%C4%91i%C3%AAu%20%C4%91%E1%BA%A1i%2 0hi%E1%BB%87p%201995.jpg
QUÁCH TƯƠNG
http://joplay.net/forum/files/imported/2008/08/322.jpg
2.
Giai thoại văn học Anh kể rằng, có một phụ nữ xinh đẹp đến gặp văn hào G. Bernard Shaw và đế nghị muốn được có với ông một đứa con, với lư do: “Đứa bé sẽ tuyệt với biết ngần nào nếu như nó có khuôn mặt của em và bộ óc của anh”. Nhà văn hài hước nổi tiếng thế giới này đă từ chối bằng câu trả lời hóm hĩnh: “Tôi lại e rằng cuộc đời nó sẽ là bi kịch nếu như nó mang khuôn mặt của tôi và bộ óc của cô!”.
Sản phẩm nhà văn muốn nói đến, qua câu chuyện hài hước trên, như là một biểu tượng di truyền những mặt hạn chế của cha mẹ, lại có thực trong tác phẩm của Kim Dung, qua nhân vật Quách Phù. Đă có bài viết về Quách Phù, nhưng dường như chưa có ai viết về Quách Tương, trong khi chính cô bé này mới là nhân vật nữ sảng khoái đệ nhất vơ lâm.
Sống ở đời chỉ để lai rai khoái hoạt th́ trong các nhân vật chính của Kim Dung, nam có lẽ chỉ có mỗi một Lệnh Hồ Xung, và nữ chỉ có mỗi một Quách Tương. Trong khi Quách Phù quá đỗi phù phiếm hời hợt, giống như một “con gà công nghiệp” đúng với cái tên “Phù”, th́ Quách Tương lại hào sảng đáng yêu biết bao.
Có lẽ khi vừa lọt ḷng, cô bé “Tiểu đông tà” này đă phải gặp nhiều cảnh hung hiểm lỳ lạ, bị nữ ma đầu Lư Mạc Sầu bắt đi, được Dương Quá cứu thoát, lại phải uống sữa beo để sống nên tính t́nh mười phần cổ quái, khác hẳn cô chị nhạt nhẽo, vừa ngu đần vừa đỏng đảnh.
http://www.baoanhdatmui.vn/vcms/media/photos/2006/9/dm315/38/P38-39-315-1.jpg
QUÁCH TƯƠNG
http://cc6.upanh.com/23.1022.31093475.fiy0/duongmich.jpg
3.
Cảnh ba chị em Quách Phù, Quách Tương và Quách Phá Lỗ ghé vào quán rượu ven đường đă làm nổi bật nét tương phản sâu sắc giữa hai chị em. Trong khi cô chị Quách Phù luôn muốn giữ phong cách lạnh lùng khinh khỉnh của một “đại gia chi nữ” giữa đám “phàm phu tục tử” trong một quán rượu b́nh dân th́ cô em Quách Tương lại hào sảng cởi cành thoa ngọc đem cầm cho chủ quán để đăi tất cả thực khách xa lạ uống rượu giữa trời tuyết đổ.
Thử tưởng tượng khi đang rong ruỗi giữa một buổi chiều đông lạnh giá, bạn ghé vào một quán nhỏ bên đường để uống vài ly rượu cho ấm bụng, mà chỉ dám uống dè chừng v́ túi tiền không cho phép. Bỗng dưng trong đám thực khách có một cô bé xinh đẹp đứng lên cầm cành thoa đưa cho chủ quán đổi thành rượu để đăi bạn cùng mọi người có mặt, xin mọi người hăy uống thoải mái để cùng vui, và xua đi cái giá buốt của chiều đông! Thử hỏi có ǵ trên đời thống khoái hơn thế, và có ly rượu nào ngon hơn, ấm ḷng hơn?
Chỉ một chi tiết đó đă quá đủ xứng đáng để mọi anh hùng hào kiệt lẫn bọn tửu đồ trong thiên hạ nối đuôi nhau tới xin kết giao với cô bé Quách Tương!
http://quan4.net/wp-content/uploads/2011/02/liu-yi-fei27.jpg
QUÁCH TƯƠNG
http://farm2.static.flickr.com/1436/1251759855_d3b98ede08_o.jpg
4.
Khi b́nh tác phẩm Tây sương kư của Vương Thục Phủ, Kim Thánh Thán nêu ra 33 điều thống khoái trong đời, trong có điều thứ hai rất cảm động mà mọi người vợ trên đời nên “khắc cốt minh tâm”(!):
“Người bạn xa mười năm, th́nh ĺnh đến chiều hôm. Mở cửa chào nhau xong, chẳng kịp hỏi đi thuyền hay đi bộ, cũng chẳng kịp mời ngồi ghế hay ngồi giường!...
Hàn huyên qua loa, liền chạy mau vào nhà trong, sẻ hỏi mẹ đĩ: “Ḿnh có được như bà Đông Pha, sẵn có rượu để dành không?”. Mẹ đĩ tươi cười, rút cành trâm vàng đưa cho…
Tính ra có thể thiết khách được ba ngày…
Chẳng sướng lắm sao?”
(Mái Tây, Nhượng Tống dịch, NXB Tân Việt, 1960, tr.313).
Đó quả là một điều thống khoái trên đời cho những đức ông chồng có tính quảng giao và là niềm tự hào của những bà vợ hiền suốt kim cổ đông tây!
Đem cành trâm vàng trên đầu đưa cho chồng đem bán để đăi bạn, điều đó dù cực kỳ tuyệt diệu và cực khó đối với phụ nữ trênđời, nhưng dù sao cũng c̣n chút giới hạn. Đó là đăi bạn. Mà lại là bạn cố tri mười năm gặp gỡ.
Đằng này cô bé Quách Tương lại đem cành thoa cực quư đổi rượu để đăi những người không hề quen biết chỉ để vui, và để truyền cái vui đó đến người khác trong quán rượu, th́ cái tâm đó e c̣n vượt quá cái tâm chiều chồng của vị hiền thê kia nữa.
http://movie.zing.vn/Movie/resources/media/image/Thandieu06/w02006012036652321194111zc.jpg
QUÁCH TƯƠNG
http://farm4.static.flickr.com/3078/2638108373_784c2ca949.jpg
5.
Nhà văn Mai Thảo kể rằng, có lần gặp Bùi Giáng đi lang thang qua ṭa soạn, bèn kéo nhà thơ này vào và xin bài thơ để kịp in số đặc biệt về ông. Họ Bùi bèn xin một chai bia rồi ngồi làm một mạch mấy chục bài thơ ngay tại chỗ, mà bài nào cũng là tuyệt bút. Trước sự kinh ngạc của nhà văn Mai Thảo, Bùi Giáng chỉ mĩm cười: “Vui thôi mà!” rồi mang khăn gói tiếp tục lang thang
Đó cũng chính là cái “Vui thôi mà!” của cô bé Quách Tương trong quán rượu. Một người dùng thơ giữa đời, một người dùng cành thoa ngọc trong truyện, những việc làm ngẫu hứng đó có chỗ giống như cái tâm “vô công dụng hạnh” của Phật giáo.
Làm mọi việc với cái tâm rỗng không, Tâm vô sở trụ. Vui thôi mà!
Lễ sinh nhật của cô bé Quách Tương có lẽ là cảnh tượng lạ lùng và hứng thú nhất trong bộ Thần điêu hiệp lữ. Trong khi bên ngoài đại hội quần hào đang diễn ra sôi nổi th́ trong căn pḥng nhỏ của ḿnh, một cô bé mười mấy tuổi đầu lại ngồi uống rượu, cười nói đắc chí với biết bao kỳ nhân dị sỹ ẩn cư trên chốn giang hồ.
Cảnh tượng đó khiến Hoàng Dung ngẩn cả người nhưng lại khiến người đọc cực kỳ thống khoái, chỉ muốn xin ngồi vào bàn để nâng chén mừng ngày sinh nhật cô Quách Tương tiểu muội.
http://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/215061_203042546392737_116002965096696_620173_3274 061_n.jpg
QUÁCH TƯƠNG
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcS3SCn-vN2gib_O4pHyu0T0tLv4S4vGOe60FwKYspeYekVwNVFU
6.
Đành rằng những người này theo lời mời của Dương Quá mà đến mừng sinh nhật cô, nhưng thử hỏi người tay quái kiệt chọc trời khuấy nước như Tuyệt hộ thủ Thánh nhân sư thái hay Chuyển luân vương Trương Nhất Manh làm ǵ có thể ngồi uống rượu vui vẻ với một cô nhóc theo thể điệu “b́nh bối luận giao”, nếu như họ gặp một cô nương phù phiếm và nhạt nhẽo kiểu Quách Phù?
Phàm đạo kết giao trong thiên hạ, gặp nhau lần đầu, chỉ cần nửa câu nói hay một ngụm rượu thôi cũng đủ để xác định người đó đáng là bạn hay không.
Mà là bạn để uống rượu lại càng khó. Đă uống rượu là phải nói chuyện. Tửu nhập ngôn xuất mà. Trong những cuộc gặp gỡ lần đầu đó, nếu có rượu ngon th́ dĩ nhiên là điều thống khoái, nhưng khi câu chuyện đă thực sự vui th́ rượu có nhạt một chút cũng không sao, niềm vui sẽ truyền hơi ấm để làm chén rượu nhạt thêm nồng.
Chỉ có người nhạt mới khiến cho rượu và câu chuyện nhạt theo. Mà uống rượu với người nhạt th́ chán lắm. Lúc đó th́ mọi loại rượu thượng hảo hạng trong thiên hạ có uống vào cũng đều nhạt hơn rượu gạo nước ba!
Chỉ trong quan hệ làm ăn giữa xă hội, con người mới chấp nhận uống rượu cùng người nhạt (mà những kẻ đă mê tiền th́ phải là người nhạt!), để t́m mọi cách moi được số tiền không nhạt đằng sau con người nhạt, chứ những tay quái kiệt giang hồ, có cần ǵ đến bọn tục sỹ kia!
http://binhdinhffc.com/diendan/download/file.php?id=690
QUÁCH TƯƠNG
http://farm4.static.flickr.com/3078/2638108373_784c2ca949.jpg
CUỐI
Trong bài “Tây Thi: từ Lư Bạch đền Kim Dung”, có nói rằng, trong tác phẩm Việt nữ kiếm, Kim Dung đă nối tiếp cung bậc Ô thê khúc của Lư Bạch để cực tả dung nhan tuyệt thế của Tây Thi bằng sự sững sờ của cô bé chăn dê A Thanh, chứ không tả trực tiếp sắc đẹp của người con gái đất Việt. Trong Thần điêu hiệp lữ, Kim Dung cũng dùng bút pháp đó để cực tả tính cách hào sảng đáng yêu của cô bé Quách Tương, bằng cách tả Hoàng Dung đứng lén nh́n cô con gái mới mười mấy tuổi đầu của ḿnh uống rượu cực kỳ hàohứng cùng các nhân vật quái dị trong vơ lâm mới gặp lần đầu tiên trong ngày sinh nhật. Vui thôi mà!
Sau những tháng ngày phiêu bạt giang hồ t́m Dương Quá trong vô vọng, Quách Tương xuống tóc đi tu để sáng lập nên phái Nga My. Điều đó quả là một thiệt tḥi quá lớn cho bọn hào sỹ vơ lâm, nhưng cũng là lẽ tất nhiên, bởi thử hỏi trong đám mày râu, có ai xứng đáng với cô gái đáng yêu đó? Trừ nhân vật Dương Quá mà cô thầm yêu th́ trong cơi giang hồ họa chăng chỉ có Lệnh Hồ Xung!
Đọc xong Thần điêu hiệp lữ, chúng ta chỉ muốn dẫn Quách Tương đến gặp Kim Thánh Thán, để xin nhà phê b́nh hăn hữu cổ kim này thêm vào lời bạn của ông điều thống khoái thứ 34:
“Có được một tiểu muội như Quách Tương để cùng nhau rong chơi và “Lai rai chén rượu giang hồ”, chẳng cũng sướng sao?”.
QUÁCH TƯƠNG
http://farm2.static.flickr.com/1436/1251759855_d3b98ede08_o.jpg
Kỳ tới:
12. HOÀNG DƯỢC SƯ
Một cơi trời riêng
http://gamethu.vnexpress.net/Files/Subject/3B/9B/03/10/hoangduocsu.jpg
12. HOÀNG DƯỢC SƯ
Một cơi trời riêng
http://files.myopera.com/PTVDblog/blog/228332620011206204124ll4.jpg
1
Chính tà nguồn cội là đâu?
Độc tôn duy ngă chốn Đào Hoa chơi
Mênh mông tiếng sáo trùng khơi.
Cây dừa và cây thông là hai loại cây mà ai cũng biết. Cây dừa b́nh dị và dân dả quá, c̣n cây thông th́ tự ngàn xưa đă được đưa vào văn học như là biểu tượng của người quân tử. Nhiều khi ngắm chúng, lại liên tưởng đến hai h́nh ảnh trái ngược nhau trong cuộc đời.
Cây dừa ở dưới gốc trơ trụi, nhưng khi đă lên cao th́ rất nhiều cành lá và trái xúm xít bám vào, trong khi suốt từ gốc đến hết phần thân không hề có một lá nào.
Nó giống như h́nh ảnh của lợi danh và quyền lực. Con người thuở hàn vi chẳng ai ngó ngàng đến, nhưng hễ đă nắm được quyền lực hay tiền bạc th́ lập tức có hàng trăm ngàn người vây quanh. Càng lên cao càng nhiều người xu phụ. Lắm kẻ lưu manh giảo hoạt như chiếc lá dừa vươn ra rất rộng, thường làm ra vẻ sẵn sàng liều ḿnh che chở cho thân cây. Để rồi khi cái ngọn dừa cao ngất kia bị ngă xuống th́ cành lá tua tủa đang xúm xít vây quanh lập tức tan tác hết, chỉ c̣n trơ lại cái gốc xù x́.
Con cóc sẽ phải trở về với chân tướng con cóc, dù có thể cuộc đời đă có lúc dùng tiền bạc và quyền lực để biến nó thành con thiên nga trong hoang tưởng.
H́nh ảnh đó có lẽ không được nên thơ lắm, nhưng lại thấy nó phản ánh rất đúng một khía cảnh của cuộc sống. Đó có thể là trường hợp của Tinh túc lăo quái Đinh Xuân Thu. Khi chiến thắng th́ được đệ tử tung hô như thần linh, nào là “thần thông quảng đại, sánh ngang nhật nguyệt, uy vũ trùm đời”…, nhưng khi thất bại th́ đệ tử trở mặt ngay để mạt sát như loài chó lợn!
http://image.tin247.com/kenh14/080825083619-678-344.jpg
HOÀNG DƯỢC SƯ
http://nhatvannhat.com/Documents/hds.jpg
2
Trái lại, cây thông th́ phía dưới um tùm xanh tươi nhưng càng lên cao th́ cành lá càng thóp lại dần. Cái xúm xít ở dưới thưa dần đi. Khi đến đỉnh chỉ c̣n trơ ngọn lá cô đơn, một ḿnh đâm vút lên cao. Và nó vẫn kiêu ngạo đứng trơ vơ để chống chọi với cái giá buốt của mùa đông. Mặc cho gió thổi và tuyết phủ, cây thông vẫn sừng sửng để đắm ch́m trong nỗi cô liêu trầm mặc. Đó là h́nh ảnh của nghệ thuật và phong cách tài hoa thực sự (đương nhiên là có những cái tài hoa nửa mùa!).
Ở mức độ càng thấp th́ càng đông người phụ họa, càng lên cao th́ số lượng người chia sẻ được càng vơi dần. Đến chỗ cao chót vót th́ người nghệ sỹ sẽ phải đối diện với cô đơn, dù cái tâm của họ có thể ôm trùm cả thên hạ. Truyện Kiều đă đi vào ḷng người cả mấy trăm năm, làm say mê mọi người là thế, nhưng tâm sự của Nguyễn Du vẫn là một ẩn ngữ thiên thu. Nó măi măi cô đơn, như ngọn thông lẻ loi đứng giữa trời.
Đọc Kim Dung, nhân vật Hoàng Dược Sư luôn làm liên tưởng đến h́nh ảnh cây thông, dù nhân vật cổ quái này chưa gợi lên trong ḷng nhiều người những t́nh cảm mặn mà thật sự.
Không có nhân vật nào có kiến thức bách khoa và văn vơ toàn tài như Hoàng Dược Sư, kể cả Tạ Tốn và Nhậm Ngũ Hành – hai tay quái kiệt vơ lâm. Cầm kỳ thi họa, dịch lư, bát quái ngũ hành, trận pháp, vơ công… tất cả đều đạt đến chỗ tột đỉnh của tinh hoa. Vậy mà không rơi vào chỗ tạp học như Tô Tinh Hà. Tô Tinh Hà v́ ham mê tạp học mà vơ công sa sút, bị sư đệ Đinh Xuân Thu làm tan vỡ cả môn phái.
http://movie.zing.vn/Movie/resources/media/image/Thandieu06/w02006012036652321194111zc.jpg
HOÀNG DƯỢC SƯ
http://gamethu.vnexpress.net/Files/Subject/3B/9B/03/10/hoangduocsu.jpg
3.
Hoàng Dược Sư th́ khác hẳn. Trấn pháp trên đảo Đào Hoa sẵn sàng vây khổn những kẻ nào liều lĩnh dám dặt chân lên đảo. Cây ngọc tiêu réo rắt trên sóng biển sẽ là vũ khí cực kỳ lợi hại để giao đấu nội lực với các đại cao thủ vơ lâm. Vơ công đủ trấn áp một phương với ngoại hiệu Đông Tà. Kiến thức uyên bác trùm đời đủ để “cưỡng từ đoạt lư”. Dung mạo đẹp đẽ uy nghi đủ để mọi người kính nễ kiêng dè.
C̣n ǵ đáng thêm vào nữa cho nhân vật mang chứa trong ḿnh hầu như toàn bộ tinh hoa của nhân loại?
Nhưng Hoàng Dược Sư gây được ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với người đọc không bởi chỉ tại cái tài hoa mà chính ở chỗ tính t́nh cổ quái cao ngạo. Ông cao ngạo không phải chỉ v́ giỏi, mà v́ ông muốn đạp đổ thị phi, xóa nḥa mọi ranh giới chính tà trong cơi giang hồ để đẩy tự do và suy tưởng cá nhân đến chỗ tuyệt đối.
Chữ “tà” trong ngoại hiệu Đông Tà của ông không có nghĩa đơn giản là đối lập với “chính” trong phạm trù “tà chính”, mà nó có nghĩa rằng dưới mắt ông, mọi nỗ lực muốn kiến tạo một ranh giới rạch ṛi giữa chính và tà chỉ là điều ngu xuẩn. Chính tà, thiện ác chỉ là sản phẩm được nhào nặn theo cái nh́n và ư muốn của những con người có ư chí hùng bá, như Hoàng Dược Sư hay Nhậm Ngũ Hành.
Nếu như Nhậm Ngũ Hành, sau khi cướp lại ngôi giáo chủ từ tay Đông Phương Bất Bại, muốn vạch lại ḍng chảy của lịch sử theo ư chí của ḿnh, th́ Hoàng Dược Sư lại kiêu hănh đứng một bên, hoặc đứng trên cái ḍng chảy ấy, v́ nó không thể ḥa hợp được với tâm hồn của kẻ tài hoa tuyệt đỉnh như ông. Có lẽ chính trong những suy tưởng đó ông mới thực sự là kẻ cô đơn v́ không có kẻ đồng thời nào chia sẻ được. Chỉ sau này ông mới gặp được một người bạn vong niên là Dương Quá, chỉ v́ anh chàng này dám yêu và cưới sư phụ - một điều đại cấm kỵ của vơ lâm.
Nhưng sự chia sẻ đó cũng chỉ mới ở một phần nhỏ: Vượt qua được định kiến của xă hội.
http://www.look.yeah1.com/albums/userpics/231832/cap2.jpg
HOÀNG DƯỢC SƯ
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcS0-7sC1t10IngWolytdWlZT52QU9h8wY4TIabwuS8Dy3yGxQn9-Q
4.
Cũng như Nguyễn Du làm quan cho triều Nguyễn luôn giữ thái độ buồn rầu mà hầu hết các nhà nghiên cứu đều cho rằng đó là tâm sự hoài Lê! Thật ra, đó chỉ là tâm sự cô đơn của những kẻ tài hoa tuyệt đỉnh không muốn để ḿnh bị cuốn trôi theo ḍng chảy của lịch sử mà không t́m được người đồng điệu.
Nếu Hoàng Dược Sư thiết kế một đảo Đào Hoa thơ mộng giữa đại dương để kiêu ngạo một ḿnh rong chơi một cơi, th́ Nguyễn Du lại đạm nhiên lễ nhượng xây nên một ṭa Tân thanh lặng lẽ giữa cơi bể dâu để mở ra những trận du hí thần thông. Trong khi đảo Đào Hoa như thiên la địa vơng vây hăm con người th́ ṭa Tân thanh lại lăng đăng sương mù để mở rộng ṿng tay ôm lấy toàn nhân loại, nhưng cả hai đều là những “một cơi trời riêng” làm nơi trú ẩn của những cây thông xanh cô độc!
Hoàng Dược Sư cho cắt lưỡi và đâm thủng tai những kẻ nô bộc để biến chúng thành những người câm điếc, không muốn chúng đóng vai tṛ của những sứ giả thông tin v́ ông gần như muốn cắt đứt mọi quan hệ với xă hội bên ngoài, không muốn cho những kẻ không xứng đáng đặt chân đến cơi riêng đó.
Dẫu những kẻ nô bộc kia toàn là những tên lưu manh đầu trộm đuôi cướp, giết người không gớm tay, đáng để giết đi. Nhưng việc làm đó của ông, dưới quan điểm đạo lư b́nh thường ta sẽ cho là man rợ. Ông trừng phạt bọn người gian ác kia có lẽ v́ muốn “Thế thiên hành đạo”, muốn thay trời để xử lư tội ác, theo kiểu của riêng ông, v́ rơ ràng ông không tin ǵ vào cái gọi là “đạo lư trần gian”. Nói theo ngôn ngữ của các nhà hiện sinh th́ có thể Hoàng Dược Sư muốn làm điều ác v́ điều thiện đă được con người từ thuở xa xưa tranh nhau làm cả rồi!
Nhưng nếu đạo lư “dĩ bạo dịch bạo” (dùng điều bạo ngược để thay cho điều bạo ngược) vẫn tràn lan trong cơi thế. Và bạo lực cùng thù hận vẫn là động cơ góp phần thúc đẩy ḍng chảy của lịch sử nhân loại th́ ngẫm ra, vị chúa đảo Đào Hoa kia chắc ǵ đă “tà”? Khi bị nghi oan là đă tàn sát những người trong đám Giang Nam lục quái, ông cũng chẳng thèm đính chính, v́ cho rằng đó không xứng đáng với ḿnh.
Như cây thông xanh hiên ngang reo trong ngàn cơn gió giá buốt mùa đông, Hoàng Dược Sư vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo với cơi trời riêng.
http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/3/32/HoangDuocSu.jpg
HOÀNG DƯỢC SƯ
http://www.mmo.vn/images/uploads/20100514_yttl04.jpg
5.
Hoàng Dược Sư cực kỳ kiêu ngạo và có đôi phần tà quái th́ đó cũng là lẽ đường nhiên, nếu quả như trên cơi đời có thể tồn tại một nhân vật tổng hợp được ngần thứ ấy nơi một con người.
H́nh tượng Hoàng Dược Sư như muốn vượt cả những thiên tài khổng lồ thời Trung cổ Tây phương: Leonardo da Vinci hay Mitchelangelo Buonarroti. Nếu Leonardo vừa là họa sỹ, kỹ sư vừa là nhà soạn nhạc và nhà khoa học hay Mitchelangelo Buonarroti vừa là họa sỹ, nhà điêu khắc, vừa là nhà kiến trúc và nhà thơ, th́ Hoàng Dược Sư c̣n hơn thế nữa: ấy là sở đắc về vơ công!
Nhưng tự xưa đấng tạo hóa luôn “đồ toàn”, nên khi Ngài đem những chất liệu ưu mỹ nhất để tạo nên những con người tài hoa đủ điệu như Hoàng Dược Sư, th́ Ngài lại bắt họ phải gánh chịu một bi kịch nào đó trong cuộc sống, để cho những tạo vật khác khỏi so b́.
Tưởng chừng như với bản lĩnh nghiêng trời như Hoàng Dược Sư, th́ trên đời này không có ǵ lại không bị khuất phục dưới ư chí của ông. Và hai chữ “bất khả” có lẽ không thể tồn tại trong cuốn tự điển sống của vị đảo chúa Đào Hoa. Với Hoàng Dược Sư th́ muốn là được, như lời nói của Caesar là luật lệ. Nhưng nếu đối với giang hồ, cái bóng khổng lồ của chúa đảo Đào Hoa bao trùm lên mọi cao thủ vơ lâm như một tượng đài bất khả xâm phạm, th́ nỗi khổ của ông lại bắt nguồn từ một chỗ tưởng chừng êm ấm nhất: gia đ́nh.
Trong các tác phẩm vơ hiệp, bi kịch gia đ́nh của các nhân vật giang hồ thường là cảnh toàn gia bị thảm sát như Tạ Tốn, Lưu Chính Phương để đẩy những nhân vật đó vào chỗ tận cùng khổ lụy, th́ đối với Hoàng Dược Sư lại khác. Người vợ hiền của ông v́ vắt kiệt cả sức lực để ghi nhớ Cửu âm chân kinh nên phải sớm qua đời, để lại đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh là Hoàng Dung.
Cô “con gái rượu” này làm ông phải bao phen lao đao vất vả v́ cô măi chạy theo Quách Tĩnh, một kẻ mà dướí mắt ông chỉ là một tên thô lậu ngu xuẩn, không đáng giá một xu.
Đó mới thực sự là nỗi thống khổ của bọn tài tử cổ kim!
http://quandodo.com/images/DONG%20TA.jpg
HOÀNG DƯỢC SƯ
http://upnhanh.sieuthinhanh.com/tmpimages/images/sieuthiNHANH2011062817826ymu1ztezzj9932.jpeg
6.
Cuộc đời vẫn thường đem những thứ vớ vẩn như thế để chơi khăm khách tài hoa, bắt con ḱnh ngư phải ngắc ngoải trong vũng nước bùn, như một lời răn đe giễu cợt. Cha tài hoa tuyệt đỉnh, con gái thuộc hàng cực phẩm nhân gian, th́ chàng rễ lại lù đù như một anh “Hai Lúa”.
Khi Tây độc Âu Dương Phong đem cháu là Âu Dương Khắc, c̣n Hồng Thất Công dẫn đồ đệ là Quách Tĩnh đến đảo Đào Hoa cầu hôn, ông thấy thà chấp nhận Âu Dương Khắc c̣n hơn để Hoàng Dung kết thân cùng Quách Tĩnh, dù ông thừa biết Âu Dương Khắc là loại người bạc hạnh, bởi một lư do đơn giản là anh chàng công tử Bạch đà sơn dù sao cũng phong lưu nho nhă và có chút tài hoa. Có lẽ với ông, nhân cách c̣n có thể giũa mài chứ tục cốt th́ khó ḷng hoán cải, như bài thơ vịnh trúc của Tô Đông Pha:
Nhân khả thực vô nhục
Bất khả cư vô trúc
Vô nhục linh nhân sấu
Vô trúc linh nhân trúc
Nhân sấu thượng khả phi
Tục sỹ bất khả y
(Có thể ăn không thịt. Không thể sống không trúc. Không thịt khiến người gầy. Không trúc khiến người tục. Người gầy mập có ngày. Kẻ tục đành bó tay).
Tục cốt quả là hết thuốc chữa. Dù một kẻ kiến thức bác cổ thông kim hay tiền của trùm đời nhưng nếu bản chất là tục cốt th́ vẫn là tục cốt, v́ những kiến thức vay mượn hay ngọc ngà châu báu vẫn không thể che giấu nỗi cái cốt lơi của con người.
Dưới mắt những kẻ tài hoa th́ đúng là “Tục sỹ bất khả y”.
http://sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash2/hs355.ash2/63535_148400265208724_100001162542779_228296_39226 3_n.jpg
HOÀNG DƯỢC SƯ
http://files.myopera.com/PTVDblog/blog/228332620011206204124ll4.jpg
CUỐI
Chính nổi cô đơn trong suy tưởng cùng với nỗi buồn về gia đ́nh đă khiến cho con người tài hoa như Hoàng Dược Sư lắm phen phải ngớ ngẩn như một kẻ tâm thần.
Ông bố tài hoa tung hoành khắp thiên hạ, dưới mắt xem không có người, vậy mà đành ḷng chấp nhận một chàng rễ lù đù lậu đậu. Tấm ḷng của người cha đă đánh bạt sự kiêu ngạo ngất trởi. H́nh ảnh Hoàng Dược Sư cuống cuồng t́m con trên biển là h́nh ảnh đáng yêu nhất của nhân vật này, chứ không phải sự kiêu ngạo lạnh lùng đôi khi vớ vẫn như bắt bọn cao thủ Hầu Thông Hải chui qua đáy quần ḿnh mà đi. Hành động đó khiến Hoàng Dược Sư trở nên rẻ tiền như tên bán thịt bắt Hàn Tín ḷn trôn giữa chợ.
Ở điểm này Hoàng Dược Sư thua xa Nhậm Ngă Hành, chưa nói ǵ đến Tạ Tốn. Nhưng chính h́nh ảnh dung tục đó, trong một sát na, đă kéo Hoàng Dược Sư ra khỏi “một cơi trởi riêng” mà về với “cơi người ta” vốn đầy những cái tầm thường dung tục.
H́nh ảnh vị thanh y quái khách ẩn hiện thất thường với mặt nạ da người trơ lỳ vô cảm và cây ngọc tiêu vẫn là biểu tượng hấp dẫn người đọc v́ sự lạnh lùng cao ngạo, v́ tài hoa tột đỉnh và trên hết là sự cô đơn.
Và đảo Đào Hoa giữa đại dương mênh mông sóng nước kia sẽ không chỉ là của riêng của Hoàng Dược sư mà là một đảo Đào Hoa mang nghĩa tượng trưng trong tâm tưởng mỗi chúng ta, để những khi bị cuộc đời đẩy vào nỗi cô đơn cùng tột, ta sẽ quay về t́m lại chính ḿnh trong “một cơi trời riêng”.
HOÀNG DƯỢC SƯ
http://jy.online-game.com.cn/images/jy-13/jinyong-48a.jpg
Kỳ tới:
13. Vài suy nghĩ về
VIÊN TÍNH
http://twitchfilm.com/news/MyOwnSwordsman.jpg
13. Vài suy nghĩ về
VIÊN TÍNH
http://seablogs.zenfs.com/u/_tFhzcuWHyjRYt4IK_zp7GbIEVjkIA--/photo/ap_20110706055051790.jpg
1.
Câu chuyện trong Phi Hồ ngoại truyện của Kim Dung xoay quanh bi kịch gia đ́nh không hấp dẫn lắm, nhưng số phận của các nhân vật Tŕnh Linh Tố cùng ni cô Viên Tính và các câu kệ trong kinh Pháp Cú ở cuối tác phẩm đă để lại trong ḷng người một ấn tượng sâu sắc.
Tŕnh Linh Tố mang trái tim đôn hậu về bên kia thế giới với nỗi ngậm ngùi của một A Tử với Tiêu Phong. Yêu một người mà trái tim người đó đă hoàn toàn về một kẻ khác, có lẽ không một nhân vật nữ nào đáng tội nghiệp hơn Tŕnh Linh Tố.
Kim Dung đă viết về cô bằng những lời tha thiết ngậm ngùi, chắc là để an ủi linh hồn của cô thôn nữ thông minh tuyệt đỉnh, thấu hiểu hết mọi độc vật trong thiên hạ kia. Sự thông minh của cô hàm chứa sự chất phác đơn giản, khiến người đọc sinh ḷng cảm mến. Nó khác hẳn lối thông minh ma mănh, thủ đoạn và nặng phần tŕnh diễn của Hoàng Dung.
Nhưng ở đây, chỉ xin ghi lại một vài cảm nhận từ nhân vật Viên Tính.
http://image2.sina.com.cn/ent/d/2003-12-26/U111P28T3D263563F326DT20031226140545.jpg
VIÊN TÍNH
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTFpo71F8TUS5CopU6A7n9q2VJNZHD0N izgboe7rmawsSUWZsNzjw
2.
Viên Tính là một ni cô, nhưng cũng như Nghi Lâm trong Tiếu ngạo giang hồ, vị ni cô này đi tu chỉ v́ sự nghiệt ngă của hoàn cảnh. Cả hai nhân vật nữ xinh đẹp này xuất gia bởi một lư do đơn giản là khi vừa lớn lên, họ thấy ḿnh sống trong một ngôi chùa!
Mẹ Viên Tính là Ngân Cô, một cô gái làng chài xinh đẹp, bị tên cường hào Phụng Thiên Nam hăm hiếp mà mang thai. Cha Ngân Cô đến nhà tên cường hào phân trần th́ bị đánh đập tàn nhẫn, về nhà uất ức buồn phiền mà chết. Gia tộc lại cho rằng Ngân Cô là nguyên nhân gây nên cái chết của cha, nên không cho cô mặc hiếu phục, không cho lạy quan tài và đ̣i bắt cô bỏ rọ thả sông!
Chi tiết này chỉ có một hai ḍng trong nguyên tác, nhưng đối với người đọc lại có tác động mănh liệt như một bản cáo trạng về thân phân nghiệt ngă của người phụ nữ Á Đông ngày trước.
Ngân Cô trốn khỏi thị trấn, sinh con xong, lang thang ăn mày và lần ṃ về lại quê nhà. Một thanh niên bán cá thương hại muốn dang tay bảo bọc hai mẹ con th́ bị tên cường hào giết chết, ngay trong ngày cưới. Ngân Cô phải chạy đến nương nhờ nhà Thương Bái. Vị “ngụy đại hiệp” này thấy Ngân Cô xinh đẹp nên động ḷng dục. Ngân Cô bị làm nhục phải treo cổ tự vẫn.
Một vị sư thái là cao nhân tiền bối của vơ lâm xuất hiện, cứu Viên Tính mang về Hồi Cương, nuôi dạy nên người.
Đến tuổi trưởng thành, Viên Tính, với một thân vơ công, bèn từ Hồi Cương t́m về Trung Nguyên để trả thù cho mẹ. Nhưng làm sao t́m ra một giải pháp báo thù trọn vẹn, khi mà kẻ thù của mẹ lại chính là cha ḿnh, dù đó là một người cha đầy tội lỗi?
http://phapluattp.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2009/12/12/GIETMEDOATCON3.jpg
VIÊN TÍNH
http://cb0.upanh.com/19.637.26487899.Mc70/myownswordsman2011dvdripfilteraccx264nvtuanpro0492 .jpg
3.
Đạo lư phương Đông không bao giờ cho phép người con trực tiếp lên án cha mẹ, đừng nói chi đến chuyện giết, cho dẫu đó là những người mang trọng tội. Đạo lư, nếu cần phải duy tŕ để giữ giềng mối cho sự vận động của guống máy xă hội, sẽ được thực hiện bởi trời, bởi phép nước hoặc bởi một người nào khác.
Trong sách Mạnh Tử, Đào Ứng đă đặt vấn đề cùng Mạnh Tử:
Ông Cổ Tẩu – cha vua Thuấn – là người cực ác giết người phải tội chết. Ông Cao Dao là người chấp pháp muốn bắt ông Cổ Tẩu th́ vua Thuấn phải xử lư thế nào?
Đây là vấn nạn thường đặt ra trong nền văn hóa nhân loại để con người phải t́m sự điều ḥa giữa đạo trời và đạo người, để làm sao cho xă hội vẫn tốt đẹp mà lương tâm con người vẫn thanh thản.
Vua Thuấn là con th́ phải bảo vệ cho cha là đạo trời. Nhưng vua Thuấn lại là vua nên theo luật phải xử tội cha để duy tŕ trật tự xă hội là đạo người. Làm thế nào để điều ḥa sự tương xung bất khả văn hồi?
Giải pháp mà Mạnh Tử đưa ra là sự điều ḥa mang ư nghĩa sâu xa đượm đầy tính nhân văn cao viễn trong bầu không khí cổ đại phương Đông, mà măi đến ngày nay vẫn c̣n là bài học kinh điển về đạo lư làm người.
http://laurier.com.vn/upload/image/2011/6/21/ho-ca-lan-dau-3.jpg
VIÊN TÍNH
http://2.bp.blogspot.com/_ginFm1t1Dpg/SW7tdP_Nj5I/AAAAAAAAECs/hZ5dvCQWS9M/s400/My+Nhan+3D+072.jpg
4.
“Thuấn sẽ xem việc bỏ thiên hạ như bỏ một đôi dép rách, lén cơng cha đi trốn, lần theo bờ biển mà ở, suốt đời vui vẻ, vui mà quên đi thiên hạ”. (Thuấn thị khí thiên hạ do khí tệ sỉ dă, thiết phụ nhi đào, tuân hải tân nhi xử, chung thân hăn nhiên, lạc nhi vong thiên hạ) (Mạnh Tử, Tận Tâm thượng).
Nếu vua Thuấn cứ căn cứ theo phép nước để ông Cao Dao chiếu theo luật xử tử cha ḿnh, cho đúng với nghĩa “minh quân” hay “thiết diện vô tư” th́ trước mắt có thể duy tŕ được giềng mối xă hội đấy, nhưng chắc chắn sẽ để lại một vết thương trầm trọng không ǵ cứu văn được trong đạo lư làm người cho thế hệ mai sau.
Thần thoại Hy Lạp cũng có một câu chuyện tương tự. Agamemnon, vua xứ Mycenae, khi dẫn đoàn quân viễn chinh Hy Lạp quay về sau chiến thắng thành Troy, th́ bị hoàng hậu Clytemnestra cùng người t́nh là Aegisthus lập mưu giết chết.
Con trai Agamemnon và Clytemnestra là Orestes, với sự trợ giúp của chị là Electra, đă giết chết mẹ và Aegisthus để trả thù cho cha.
Tưởng rằng như thế là công bằng, v́ nợ máu phải trả bằng máu. Nhưng ngay sau đó Orestes bị các nữ thần Eumenides trừng phạt, măi cho đến khi có sự can thiệp của nữ thần Athena.
Đông hay Tây đều cho rằng việc giết cha hay mẹ để đ̣i lại sự công bằng cho người đă khuất phải là nhiệm vụ của thần linh, của trời, chứ không phải của con người.
http://media.zokik.com/product/8932000110835/8932000110835_medium.jpg
VIÊN TÍNH
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTg8J4jjTfn3VqGPpVvuVelux1hdho_n 4Kx9rKIxAcn29CzMRS5
5.
Theo lời sư phụ dặn, Viên Tính phải ba lần cứu Phụng Thiên Nam thoát chết dưới tay Hồ Phỉ, như để trả món nợ t́nh phụ tử, dù nàng chỉ là cái bào thai nghiệt oan của một tên dâm ác, và đến khi trưởng thành vẫn không biết đến cha.
Kim Dung quả thực sâu sắc khi để Phụng Thiên Nam chết thật đột ngột bởi những lưỡi “vô ảnh ngân châm” của một tên gian ác khác là Thang Bái. Rồi ông lại bố trí cho Viên Tính hạ sát Thang Bái. Thật không có giải pháp nào hoàn hảo hơn được nữa.
Nếu như Kim Dung để Phụng Thiên Nam giao đấu rồi chết dưới tay Thang Bái hoặc Hồ Phỉ, trước sự chứng kiến của Viên Tính, th́ người đọc vẫn không lấy làm thỏa măn. Mà có thể cả Viên Tính cũng cảm thấy ray rứt trong ḷng, dù nàng đă lập thệ chỉ cứu Phụng Thiên Nam đúng ba lần.
Giải pháp của Kim Dung là sự điều ḥa mang tính đạo lư rất sâu xa.
Và cũng chính trong bước đường tầm thù, khi gặp Hồ Phỉ, Viên Tính lại vướng vào chữ t́nh. Đối với Viên Tính là sự oan nghiệt, v́ nàng đă lập lời trọng thệ sẽ kế thừa y bát của sư phụ, sẽ suốt đời làm bạn với thanh đăng cổ Phật, như để đền đáp ơn trùng sinh tái tạo.
Ở đoạn cuối tác phẩm, những lời bộc bạch tâm sự của nàng trước nấm mộ song thân Hồ Phỉ thật cảm động:
“Giá như ngày trước ta không lập lời trọng thệ trước sư phụ, th́ có thể trọn đời theo y đến tận chân trời, hành hiệp trượng nghĩa, há chẳng hay ư? Hỡi ơi, Hồ đại ca! Đại ca đau khổ, nhưng có biết chăng tiểu muội c̣n thương tâm gấp mười?”.
http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/28810_120196734675019_120078128020213_199530_80414 1_n.jpg
VIÊN TÍNH
http://thvl.vn/data/upload_file/Image/GIA%20NU/Tuyet%20son%20phi%20ho3.jpg
6.
“Giá như…”. “Phải chi…” vẫn luôn là câu nói tiếc nuối của con người, để hoài thương quá khứ hoặc nguôi đi một chút hận ḷng. Cuộc sống là một cuộc thi mà mỗi thí sinh chỉ có một tờ giấy duy nhất để làm bài, không cho ai làm nháp!
Nếu như các chữ “Giá như…”. “Phải chi…” không c̣n trong tự điển của cuộc sống th́ Nguyễn Du lấy đâu ra chỗ để viết “Đoạn trường tân thanh”?
Nỗi ḷng Viên Tính là vậy, nhưng thái độ kiên quyết và dứt khoát của nàng trước lời tHỉnh cầu của Hồ Phỉ lại khiến người đọc bao xiết cảm thông. Cuộc đời nàng vốn đă đầy trầm luân khổ hạnh, mang ơn tái tạo của sư phụ th́ làm sao nàng có thể phản bội lời thề để t́m hạnh phúc riêng tư? Đó cũng chính là tâm trạng phân vân của Thúy Kiều khi gặp lại gia đ́nh ở chốn thảo am.
Trùng sinh ơn nặng bể trời
Ḷng nào nỡ dứt nghĩa người ra đi.
Mười lăm năm lưu lạc bị đày đọa trong chốn phong trần, gặp lại gia đ́nh và người yêu cũ có c̣n niềm vui mừng nào hơn nữa? Nhưng ơn trùng sinh tái tạo của sư Giác Duyên lấy ǵ để đền đáp? Nhiều nhà phê b́nh cho đó là thái độ không thực ḷng của Thúy Kiều, th́ nghĩ cũng thực ḷng không hiểu họ đọc Kiều theo kiểu nào, và đọc để làm ǵ?
Một người đă mười lăm năm trầm luân lưu lạc, đă bị đẩy đến tận cùng nỗi thống khổ của nhân gian, phải nhờ ḍng nước d́m sâu hết mọi tủi nhục của đời người, lại được một sư thái cứu lên và nương thân nơi cửa Phật, th́ người đó có thể nh́n đời bằng đôi mắt hồn nhiên của ngày cùng hai em dạo chơi trong ngày lễ đạp thanh, hay đôi mắt đau buồn nhưng vẫn c̣n hy vọng của ngày phải ĺa nhà theo Mă Giám Sinh?
Trùng lai quả là điều người đă ṃn mỏi chờ đợi, nhưng c̣n ơn trùng sinh, ḷng người sao nỡ?
http://xemphimfree.net/uploads/1186802440_wMRE.jpg
VIÊN TÍNH
http://photocdn.sohu.com/20080715/Img258159888.jpg
CUỐI
T́m mối điều ḥa cho xuôi chéo mát mái giữa những xung đột, giữa hiếu và t́nh, giữa hạnh phúc và trách nhiệm… vẫn là những vấn đề muôn thuở của con người. Lắm khi thoát được ra khỏi ṿng tranh chấp, con người đă thấy đời đổ tan hoang với những nổi ḷng thê thiết.
Thúy Kiều theo cha mẹ về đoàn tụ với gia đ́nh là một ách điều ḥa, Viên Tính quay về lại Hồi Cương để vĩnh viễn chai tay Hồ Phỉ phải chăng cũng là một cách điều ḥa? Bài kệ của nàng trước lúc chIA tay là để cảnh tỉnh Hồ Phỉ hay để nhắc nhở chính ḿnh?
Nhất thiết ân oán hội
Vô thường nan đắc cửu.
Sinh thế đa ưu sự
Mệnh nguy ư thần lộ.
Do ái cố sinh ưu
Do ái cố sinh bố.
Nhược ly ư ái giả
Vô ưu hựu vô bố.
(Mọi ân oán đời này
Đều vô thường chóng phai
Cơi thế nhiều khổ năo
Đời người như sương mai
Do ái sinh sợ hăi
Do ái sinh ưu phiền
Kẻ nào ĺa chữ ái
Tâm mới được an nhiên)
Không có tác phẩm nào của Kim Dung để lại cho người đọc một cảm giác bâng khuâng như trong đoạn cuối của Phi Hồ ngoại truyện. Không vui tươi như Tiếu ngạo giang hồ, không thê thảm như Thiên long bát bộ. Người đọc không buồn đau mà chỉ có một cảm giác hụt hẫng và trống rỗng. Như tâm trạng Hồ Phỉ đứng bên nấm mộ song thân cùng b́nh cốt hôi của Tŕnh Linh Tố, nh́n theo bóng Viên Tính xa dần.
“Viên Tính lắc đầu, cứ thúc ngựa đi. Hồ Phỉ nh́n theo bóng nàng. Tám câu Phật kệ vẫn c̣n văng vẳng bên tai.
Con bạch mă đứng bên cạnh chàng nh́n theo bóng Viên Tính đi mỗi lúc một xa, bỗng nhiên hư lên một tiếng bi thương. Nó không hiểu v́ sao vị chủ nhân cũ của nó không hề ngoảnh đầu nh́n lại”.
Chi tiết Viên Tính “Thúc ngựa lặng lẽ bỏ đi mà không hề ngoảnh đầu nh́n lại” quả thật cảm động.
Đạo Phật chủ trương “Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn” (biển khổ mênh mông, quay đầu là bến). Nhưng trong trường hợp này lại khác. Nếu Viên Tính quay đầu nh́n lại th́ nàng sợ rằng sẽ không thấy bến, mà chỉ thấy một biển t́nh, biển khổ, và nàng sợ những con sóng trong biển đó sẽ kéo nàng trôi dạt, không biết đến những bờ bến nơi đâu.
VIÊN TÍNH
http://jy.online-game.com.cn/images/jy-13/jinyong-62b.jpg
Kỳ tới:
14.- Tâm sự NGHI LÂM
giọt lệ giữa trang kinh
http://phim.hotwa.net/images/film/tieungaogiangho2001.jpg
14. Tâm sự NGHI LÂM
Giọt lệ giữa trang kinh
http://images1.gamek.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2010/04/20/200410tngh2.jpg
1.
Thật là cảm thấy bâng khuâng và ngại ngùng bao xiết khi cầm bút bàn đến Nghi Lâm, mặc dầu đă có lần nhắc đến cô tiểu ni xinh đẹp này trong một bài bàn đến t́nh yêu trong tác phẩm Kim Dung.
Viết về Tiêu Phong hay viết về Tạ Tốn, dẫu thấy đắng cay nhưng cũng không khó. Cuộc đời của các nhân vật anh hùng đó, dẫu là những bi kịch đẫm máu và nước mắt, nhưng ta vẫn c̣n chịu đựng được và thấy chưa hẳn là quá xa lạ với con người.
Ta không anh hùng như họ, nhưng ta vẫn có thể theo họ lặn sâu vào tận đáy của cuộc đời, để cùng nắm tay nhau, t́m chút hơi ấm cảm thông, an ủi trong tấn tuồng bi thảm của nhân sinh cũng như cái thê thiết của kiếp người. Nhưng bàn đến Nghi Lâm, ta thấy như có chút ǵ e ngại. Ng̣i bút ta như sắp chạm đến một cái ǵ tột cùng cao khiết, ta sợ nó sẽ làm vỡ mảnh linh hồn quá đỗi mong manh.
Mà dường như Kim Dung cũng dành cho cô tiểu ni này rất nhiều ưu ái. Với một chút ḷng thiên ái, dám khẳng định rằng không có nhân vật nữ nào của Kim Dung lại được độc giả dành cho nhiều cảm t́nh như Nghi Lâm. Kể cả hai nhân vật đáng yêu và gây được nhiều ấn tượng khác, là A Châu và Vương Ngữ Yên.
http://phim.hotwa.net/images/film/tieungaogiangho2001.jpg
NGHI LÂM
http://gamethu.vnexpress.net/Files/Subject/3B/9B/16/13/tieu-ngao-giang-ho-03.jpg
2.
Những đoạn văn bàn đến cô, hay để người khác nghĩ đến cô, đều long lánh như pha lê, tỏa ngời ánh sáng của t́nh thương yêu thanh khiết. Tâm hồn cô như một viên ngọc toàn bích, không t́ vết. Mà oái oăm thay, cô tiểu ni rực rỡ như thiên thần đó lại là kết quả của một mối t́nh quái gỡ của một gă đồ tể thô lỗ và một ni cô dở hơi!
Tấm ḷng Nghi Lâm sáng ngời như thánh nữ, và ta hiểu v́ sao Kim Dung lại cố t́nh hư cấu nên cái xuất thân gần như hạ tiện và ḱ quặc của cô. Có lẽ Kim Dung cũng sợ cái luật "Tạo hóa đố toàn", nên ông cố đem bụi bặm trần gian phủ lên viên ngọc đó, để tự trấn an lấy chính ḿnh.
Nếu để cô tiểu ni đó xuất thân từ một ḍng dơi quí phái thanh cao, hoặc từ một nguồn gốc vương quyền, th́ có thể ông e ngại cô không c̣n thuộc về cơi trần tục nữa, mà h́nh ảnh cô sẽ trở nên bềnh bồng hư ảo, quá xa lạ với con người. Ông đă để cô xuất gia ngay từ tấm bé, v́ tâm hồn đôn hậu đó hướng về cơi Đạo Thiện Chân là hoàn toàn tự nhiên và phù hợp với thiên tính của cô. Nhưng rồi dường như ông lại lo sợ cửa Không mầu nhiệm sẽ dành mất cô tiểu ni thánh thiện đó ra khỏi chốn bụi hồng, nên ông cố t́nh sắp đặt bố cục câu truyện, để cô phải vướng lụy trần gian.
Có lẽ ông muốn cô vẫn mang h́nh ảnh gần gũi của một con người. Bởi v́ cái vưu vật của Tạo hóa đó, với dung nhan diễm kiều và tâm hồn thuần nhiên thanh khiết ngần ấy, nếu không nhuốm bụi trần th́ nó chỉ có thể là chân dung của Bồ Tát Quan Âm! Nó sẽ theo mây trắng trôi qua vùng Nam Hải mà đi mất. Âu đó cũng là một cách điều ḥa trong sáng tạo.
http://www2.vietbao.vn/images/vn2/van-hoa/20028987_images48526_tieungaogiangho_hanh_11_9.jpg
NGHI LÂM
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSoPSJTEpGC8th_1tYJoxDKJrHVZZ-7VWMiY_TS638O0nB9BTWZ
3.
Nhiều người cho rằng truyện tiểu thuyết vơ hiệp, rốt cuộc cũng chỉ là những sáng tạo hoang đường không mang tính hiện thực. Họ quên rằng các truyện thần thoại Đông Tây, với các sáng tạo hoàn toàn hư đản, lại hiện thực và gần gũi tâm hồn con người, hơn rất nhiều so với các tác phẩm văn học hiện thực thô thiển.
Tiếng nói tâm t́nh của nhân gian có rất nhiều con đường tiếp cận và biểu hiện. Văn học đâu phải chỉ mô tả những ǵ có thực trong đời mới có thể xem là giá trị về mặt nhân sinh. Câu nói "Bất dĩ từ hại ư" (đừng để ngôn từ làm hại ư tưởng) của Mạnh Tử vẫn đồng vọng như một lời nhắc nhở, trong suốt mấy ngàn năm văn học phương Đông.
Lần đầu tiên xuất hiện trong ṭa sảnh của Lưu Chính Phong, sự hồn nhiên ngây thơ của Nghi Lâm đă khiến quần hùng thay đổi cái nh́n về gă tửu đồ lăng tử Lệnh Hồ Xung. Và độc giả cũng linh cảm được rằng cô đă bắt đầu vướng vào nỗi khổ lụy của t́nh yêu, với gă "Lệnh Hồ đại ca" đó.
Con chim sơn ca hồn nhiên của phái Hằng Sơn đă bất ngờ bị trúng mũi tên của vị thần t́nh yêu Cupide. Mũi tên đă xuyên qua tim vị tiểu ni, nhưng lại quá đỗi lặng lẽ vô thanh, nên cô chẳng hề hay biết. Đến khi hay được th́ cô đă sầu thương héo hắt đến tiều tuỵ cả dung nhan!
http://movie.zing.vn/Movie/resources/media/image/Tieungaogiangho/013.jpg
NGHI LÂM
http://gameland.vthmedia.com/thuvien/anh/101224_xa12.jpg
4.
Kim Dung đă tỏ ra nhân đạo và sâu sắc biết bao, khi để cho cô vắng mặt trong lúc thảm cảnh xảy ra trong Lưu phủ: các cao thủ Tung sơn tàn sát toàn gia Lưu Chính Phong để nhằm thực hiện cho được tham vọng cuồng điên của Tả Lănh Thiền. Nếu như tâm hồn cô xa ĺa hẳn nhân thế, như các bậc cao nhân thế ngoại, th́ thảm cảnh đó có thể là điều kiện trợ duyên để giúp cô thể hội thêm được tấn tuồng hư huyễn của nhân gian.
Nhưng có lẽ trong thâm tâm, Kim Dung muốn cô vẫn c̣n thuộc về cơi hồng trần, muốn cô không chỉ là khán giả mà c̣n là diễn viên trên sân khấu cuộc đời, nên ông đă cố t́nh che bớt đi những h́nh ảnh thê thảm khỏi đôi mắt của cô. Kim Dung không nỡ nhẫn tâm, và chúng ta phải cám ơn Kim Dung nhiều lắm, v́ hiểu rằng trái tim nhân hậu và cực ḱ thanh khiết đó sẽ tổn thương biết mấy, một khi đối diện và nhận chân ra được những âm mưu thâm hiểm cùng những tấn bi kịch khủng khiếp của trần gian.
Kim Dung đă tạo nên một t́nh huống dỡ khóc dỡ cười, khi để cô tiểu ni đó phải chui vào trong chăn của một gă lăng tử, trong một kĩ viện thành Hành Sơn. Rồi v́ Lệnh Hồ Xung, cô chấp nhận phải phạm giới: đi ăn trộm dưa giữa đồng vắng. Một việc làm thuờng có thể xảy ra đối với bất ḱ ai, nhưng với cô là chuyện tày trời. Lúc hái dưa, cô đă âm thầm khấn nguyện với Bồ Tát để tự minh oan cho hành động của ḿnh, khiến ta vừa buồn cười vừa cảm mến cô biết bao nhiêu.
Cho dẫu có theo các đồng môn xuôi ngược giang hồ, dấn ḿnh vào chốn thị phi đi nữa, th́ trái tim nhân hậu của cô, như tâm hồn vị thánh Francis, vẫn măi toả ngời ánh sáng, để làm cho h́nh ảnh cuộc đời bớt đi vẻ thê lương. Giữa cảnh kiếm đao đẫm máu chốn giang hồ, tiếng tụng kinh và niệm Bồ Tát của cô, như giọt nước cành dương, xoa dịu phần nào nỗi đau của nhân thế.
http://movie.zing.vn/Movie/resources/media/image/Tieungaogiangho/023.jpg
NGHI LÂM
http://gamethu.vnexpress.net/Files/Subject/3B/9B/16/13/tieu-ngao-giang-ho-03.jpg
5.
Khi cùng đồng môn theo Lệnh Hồ Xung nỗi trôi giữa giang hồ v́ tai nạn của bản phái, th́ những ánh mắt quan hoài thầm kín của cô dành cho gă lăng tử đó vô cùng đằm thắm và chan chứa biết bao sự thương yêu của một mối t́nh câm lặng. Như một hành giả Du già toạ thiền, quên đi ngoai cảnh mà chỉ chú tâm quán tưởng một đối tương duy nhất, th́ tiểu sư thái Nghi Lâm dường như suốt đời chỉ "quán tưởng" mỗi một h́nh ảnh của Lệnh Hồ Xung!
Độc giả thông cảm xiết bao khi biết cô từng đêm vẫn âm thầm tâm sự cùng bà già, mà cô ngỡ là câm điếc, trên núi Hằng Sơn. Đó lại chính là mẹ ruột của cô. Nỗi ḷng u hoài đó ắt hẵn cô không dám ngơ cùng Bồ Tát, nhưng cũng không thể chôn dấu măi trong ḷng. Một trong những bi kịch của con người là khi nằm xuống vẫn chưa thể nói được điều mơ ước trong tim, với người mà ta thầm yêu dấu.
Khi c̣n sống, triết gia F.Nietzsche dă yêu say đắm Lizt Cosima, vợ của nhạc sĩ Wagner, trong câm nín và tuyệt vọng đớn đau. Để rồi sau này Cosima măi măi là nàng Ariane thần thoại trong những giấc mơ của Nietzsche. Nhưng trước khi rơi vào t́nh trạng điên loạn, Nietzsche vẫn c̣n được hạnh phúc khi kịp nói những lời tha thiết "Ariane, je t''aime" với người thiếu phụ đó.
Kim Dung cũng thâm cảm được rằng "Nhưng cũng lạ mối t́nh đau khổ ấy. Để riêng tây như có chỗ không đành" (Xuân Diệu ), nên ông phải sáng tạo thêm một bà già câm điếc để cô tâm sự. Rồi ông lại bố trí cho cô được hồn nhiên tâm sự với bà già giả là Lệnh Hồ Xung hoá trang. Như một chút an ủi khi cô sắp phải chia tay vĩnh viễn với gă "Lệnh Hồ đại ca" giảo quyệt mồm năm miệng mười mà cô ngày đêm tưởng nhớ.
http://khonggiangame.com/img_upload/content/image/201011/Vo-Lam-2-Dong-Phuong-Bat-Bai-xuat-hien-trong-phien-ban-Tieu-Ngao-Gian-Ho-2.jpg
NGHI LÂM
http://images1.gamek.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2010/04/20/200410tngh2.jpg
CUỐI
Nhân vật Nghi Lâm khiến ta liên tưởng đến hai nhận vật khác là Tất Đạt của Herman Hesse trong "Câu chuyện ḍng sông" và Aleixei Karamazov của Dostoievski trong "Anh em nhà Karamazov".
Dostoievsky không muốn một con người thuần nhiên huớng thiện như Aleixei vào tu viện quá sớm, dù anh ta khát khao muốn t́m đến với Chúa, mà ông muốn anh ta phải trải qua "trường đời" trước đă. Cũng như Hesse phải để Tất Đạt lăn lộn với bụi trần, xẻ chia bao nỗi nhục vinh, rồi mới có thể dứt bỏ tất cả, để lắng nghe ra được tiếng nói minh triết của ḍng sông.
Chưa nhập thế mà đă xuất thế, chưa đi trọn con đường ô trọc của cuộc đời mà đă vội từ bỏ nó để đem ḿnh vào cơi đạo, th́ sự từ bỏ đó không thể nào là sự từ bỏ chân chính được. Nên trong cơi thanh tu ấy, Nghi Lâm ắt hẵn phải bao lần đem tâm hồn ḿnh ra làm băi chiến trường tranh chấp giữa hai tiếng gọi của Đạo và Đời. Cơi Đạo th́ thanh tĩnh nhiệm màu, nhưng cơi Đời dẫu đắng cay, vẫn đằm thắm quyến rũ với bao hương sắc của t́nh yêu.
Trong suốt tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ, đă bao lần Nghi Lâm nhỏ lệ, mà chủ yếu chỉ v́ Lệnh Hồ Xung. Sau này, khi cô tiếp chức chưởng môn phái Hằng Sơn, ta vẫn hiểu rằng vị tân chưởng môn đó sẽ rất nhiều phen phải tiếp tục khóc thầm. V́ chắc chắn cô chưa thể quên hẵn vị "Chưởng môn sư huynh" đang sống hạnh phúc và tiêu dao giang hồ cùng Nhậm Doanh Doanh, dù đó là điều mà cô nhiều phen thành tâm cầu nguyện cùng Bồ Tát. Ta tin rằng các Bồ Tát trên cao cũng sẽ chứng giám cho tấm ḷng thành của cô, và sẽ nh́n vị đệ tử đang vướng luỵ trong cơi "Hồn bướm mơ tiên" kia bằng những tiếng thở dài thông cảm. Mỗi lần đọc đến những đoạn Nghi Lâm với đôi mắt long lanh lệ nhỏ, tôi thường nghĩ đến hai câu thơ của Bùi Giáng:
Anh qú xuống, hai tay bệ vệ
Để xin nâng một gịot lệ êm đềm
Trong tất cả những sáng tạo của Kim Dung, nếu có ǵ xứng đáng được với hai câu thơ "bệ vệ" trên, th́ đó chỉ có thể là những giọt lệ của Nghi Lâm, trong đêm vắng, âm thầm rơi trên những trang kinh!
NGHI LÂM
http://www2.vietbao.vn/images/vn45/van-hoa/45167622-tieu-ngao-giang-ho.jpg
Kỳ tới:
15. ĐOÀN DỰ
Kẻ phụng hiến trong t́nh yêu
http://thienlonghoi.gate.vn/Image/Editor/thienlonghoi/tin_10032008/doandu_hinhnho.jpg
.
15. ĐOÀN DỰ
Kẻ phụng hiến trong t́nh yêu
http://a8.vietbao.vn/images/vn801/van-hoa/11056725-jimmy-07-4.jpg
1.
Tục ngữ bảo: “Con gái đôi tai, con trai đôi mắt”, nghĩa là trong t́nh yêu, phái nữ thường v́ đôi tai mà trái tim bị chinh phục, c̣n phái nam thường do đôi mắt mà thần hồn bị đảo điên. Cho nên có người nói rằng: người đàn bà suốt đời chỉ khao khát nghe được câu "Anh yêu em" từ người đàn ông mà họ thương yêu, c̣n người đàn ông th́ ngược lại, suốt đời họ cứ trăn trở măi với câu hỏi "Ta yêu ai?". Nếu ta đem câu hỏi này để chất vấn Kim Dung, ắt hẳn ông, với nụ cười hóm hĩnh, sẽ đưa ra h́nh ảnh đáng yêu của vị vương tử đa t́nh nước Đại Lư: Đoàn Dự!
Những nhân vật chính diện trong tác phẩm Kim Dung, cũng như trong các tác phẩm vơ hiệp khác, thường là đối tượng thương yêu của nhiều trái tim kiều nữ, như Lệnh Hồ Xung, Trương Vô Kỵ.... Nhưng trong t́nh yêu của Đoàn Dự vẫn có chỗ khác biệt: đó là sự đắm say trong tất cả mối t́nh với những người con gái kiều diễm trên đời, mà chàng ta yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ. Từ Chung Linh, rồi pho thạch tượng cho đến Mộc Uyển Thanh... Chỉ đến khi gặp được Vương Ngữ Yên th́ tất cả h́nh ảnh giai nhân trên thế gian này mới thực sự bị xoá nḥa đi như không c̣n nữa. Tự ṭng nhất kiến khanh khanh hậu. Trần thế giai nhân tổng thị vô. (Kể từ một lần gặp được khanh khanh, th́ tất cả giai nhân trên đời này coi như không c̣n nữa).
Vị vương tử đa t́nh họ Đoàn đi đến đâu đều đắm say t́nh yêu đến đó, như một thỏi sắt cứ măi măi bị hút bởi từ lực của giai nhân. Chàng ta chỉ tôn thờ nhan sắc, chẳng thèm quan hoài chi đến vơ công hay quyền lực. Được cầm cương ngựa cho giai nhân là nỗi khát khao suốt đời của chàng ta. Mà hồng nhan th́ có khắp trong thiên hạ, cho nên t́nh yêu của chàng ta cũng bén rễ khắp chốn khắp nơi.
http://tl.gate.vn/Images/Editor/nhanvat/nguyen_doandu.jpg
ĐOÀN DỰ
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQdMa1V9BP8MwaxDI6HFlA07tX4CxScW 2YQFztEPLhjOBp4IKm6vQ
2.
Đối với chàng ta th́ chỉ có t́nh yêu là tất cả, như một Xuân Diệu thời trai trẻ "Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá, chỉ biết yêu thôi chẳng biết ǵ". Nhưng trong t́nh yêu của Xuân Diệu "Yêu là chết trong ḷng một ít" vẫn ngầm chứa nỗi khát khao được yêu lại, mà không đạt được nên đâm ra khổ đau và chết một ít trong ḷng.
C̣n Đoàn Dự th́ hơn thế, chàng ta t́m đến với người đẹp dường như chỉ để chiêm ngưỡng t́nh yêu dưới quan điểm mỹ học thuần nhiên. Yêu chỉ để mà yêu, yêu chỉ để thoả măn nỗi khát khao tôn thờ vẻ đẹp, yêu như một sự bột phát tuôn trào của những cảm xúc tự nhiên là muốn được phụng sự cho khách má hồng. Nhất là trong t́nh yêu chàng ta dành cho Vương Ngữ Yên.
Suốt đời cứ mê mẫn lẽo đẽo theo nàng ta rong ruỗi khắp giang hồ, như một kẻ tuỳ ṭng hờ, chỉ ước mong nàng hạ tứ ban cho một nụ cuời, một ánh mắt nh́n là măn nguyện. Cái thiết tha say đắm đă được đẩy tới chỗ tận cùng "Ta đâu biết cơi vô t́nh vô tận, nhưng t́nh ta ta biết tận vô biên" (Hồ Văn Thắng). Chàng công tử đa t́nh ấy như muốn t́m một chốn an tâm lập mệnh trong chút hương thừa của quốc sắc thiên hương!
http://4share.vn/UserFiles/tlcms/2010/04/13/image/attpoh7.jpg
ĐOÀN DỰ
http://4.bp.blogspot.com/_3XGDEh4UnYY/TMYSwIDz1NI/AAAAAAAAAFg/vXlub76hl1w/s1600/%C4%90o%C3%A0n+D%E1%BB%B1.jpg
3.
Vương Sóc, một nhà văn Trung Quốc chuyên bài xích Kim Dung, đă phê phán rằng nhân vật Đoàn Dự chỉ là h́nh ảnh lặp lại của anh chàng công tử ẻo lả đa t́nh Gỉa Bảo Ngọc trong kiệt tác Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần mà thôi.
Nói thế không khỏi cho chỗ oan uổng và bất công. Đoàn Dự làm ǵ uỷ mị đến mức sướt mướt khóc gió than mây như Giả Bảo Ngọc ? Nhưng cả hai đều rất giống nhau ở điểm: xem nhan sắc, hay đúng hơn phái nữ, là biểu trưng cho những ǵ đẹp đẽ nhất trên cơi đời này. Giả Bảo Ngọc cho rằng cốt cách đàn ông được cấu tạo từ đất, c̣n cốt cách đàn bà th́ được cấu tạo từ nước. Nước th́ mềm mại, nhu nhuyễn, cho nên giai nhân th́ mong manh và đáng yêu vô kể !
Khi Đoàn Dự nh́n thấy Du Thản Chi - đang là Bang chủ Cái Bang - chấp nhận qú lạy Đinh Xuân Thu và gọi lăo bằng sư phụ để mong lăo tha chết cho A Tỷ, một cảnh tượng làm tất cả các nhân vật vơ lâm trong đương trường phải phẫn nộ v́ xấu hổ cho "thân phận nam nhi", th́ chàng ta lại thán phục và ngầm so sánh với ḿnh.
Chàng ta cứ ngỡ rằng tấm ḷng ḿnh dành cho Vương Ngữ Yên tưởng chừng như đă đạt đến chỗ sơn cùng thủy tận của t́nh yêu, đă đến mức hoan hỷ tận hiến tất cả thân tâm, nhưng ngẫm ra hăy c̣n thua xa Du Thản Chi, là kẻ t́nh nhân đă đạt đến tŕnh độ yêu đương quỷ khốc thần sầu. Và chàng ta thầm khen Du Thản Chi mới đích thị là "bậc hiền thánh trong t́nh yêu" (t́nh trung hiền thánh)!
Trong t́nh yêu của Đoàn Dự và Du Thản Chi không c̣n một chút dấu tích so đo tính toán của lư trí, c̣n "cái tôi" th́ đă hoàn toàn biến mất để hoà tan trong đối tượng thương yêu. Hai ông "t́nh thánh" kia quả rất xứng đáng là những kẻ si t́nh vĩ đại nhất của mọi thời đại, suốt dưới ṿm trời bốn bể năm châu!
http://image.tin247.com/kenh14/080903070601-918-348.jpg
ĐOÀN DỰ
http://giadinh10a6.wap.sh/images/nic30nr_1.jpg
4.
C̣n môn Lăng ba vi bộ kỳ tuyệt mà chàng ta học được, khi vô t́nh lạc vào thạch thất của phái Tiêu Dao sau núi Vô Lượng, cũng nhờ đắm say chiêm ngưỡng bức thạch tượng tạc một phụ nữ dung nhan tuyệt đại trông tợ thần tiên.
Những kẻ muốn đùa cợt hoặc xúc phạm bức tượng ắt phải chết v́ những mũi tên tẩm độc ngầm dấu trong các cơ quan rồi. Chỉ có chàng ta v́ mê mẫn bức tượng, xem đó là bậc thần tiên giáng thế, nên mới chịu khó cung kính qú lạy đủ 1000 lạy! Và chính tấm ḷng đa t́nh lăng mạn đó vô t́nh cứu chàng ta khỏi hoạ sát thân.
Kim Dung đă cực tả cái thần trong đôi mắt của thạch tượng làm người đọc liên tưởng đến sự quyến rũ kỳ diệu trong nụ cười Mona Lisa của Leonardo da Vinci. Nhan sắc ấy và đôi mắt ấy th́ trách sao anh chàng đa t́nh Đoàn Dự không điên đảo thần hồn, hân hoan qú lạy, gọi bằng "Thần tiên nương tử, Thần tiên tỷ tỷ", và hứa hẹn thời gian sau sẽ quay về đoàn tụ, dù vị "thần tiên nương tử" đó chỉ là pho thạch tượng! Cái t́nh yêu ấy đă được thăng hoa gần như thoát tục, và c̣n như muốn đi xa hơn cả cái khái niệm amor platonicus trong văn học phương Tây.
Dưới ánh sáng của t́nh yêu như thế, th́ mọi vật dù vô tri giác cũng sẽ tràn đầy sức sống và được gán cho một linh hồn. Đó cũng là t́nh yêu mà sau này chàng ta măi măi dành cho người con gái diễm kiều thông tuệ Vương Ngữ Yên - một bản sao của pho thạch tượng thần tiên đó.
http://farm4.static.flickr.com/3595/3512394056_205752ee9f.jpg
langthangkhach
10-02-12, 02:58 PM
Cố gắng tiếp đi bạn. Langthang là một người say mê của vơ hiệp Kim Dung. Lâu lâu đọc lại cũng thấy hay
ĐOÀN DỰ
http://www.tronhoc.com/attachment.php?attachmentid=3771&d=1233572435
5.
Ngoài nhan sắc, chàng ta chẳng thiết tha ǵ với những cái mà thiên hạ sẵn sàng đổ máu để tranh giành nhau. Đường đường là vị hoàng thân quốc thích của nước Đại Lư, chuẩn bị kế thừa ngôi vua, nhưng v́ không muốn học vơ công, không ham chính trị, nên chàng ta dấn thân phiêu bạt giang hồ, kết bạn với anh hùng hảo hán.
Hễ thấy nơi nào có tranh chấp là chen vào can thiệp, bằng lư lẽ của anh đồ gàn, bất chấp họ có thèm nghe theo ḿnh hay là không. Vơ công th́ siêu đẳng với tuyệt kỹ Lục mạch thần kiếm độc bá vơ lâm, nhưng chàng ta chẳng thèm mơ màng chi cả, nên khi th́ thi thố thần diệu tuyệt luân, lúc th́ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như đứa bé không biết vơ công.
Chỉ có một môn vơ công chuyên dùng để "chạy trốn" mà chàng ta luôn sử dụng thành công, đó là những bước Lăng ba vi bộ. Chàng ta học bộ pháp kỳ tuyệt đó rất dễ dàng bởi v́ nó chỉ dùng để tránh đ̣n mà không phải sát thương một ai… Như vậy mới hợp với tấm ḷng đôn hậu của chàng ta: muốn tất cả mọi người vất bỏ hận thù, và sống chan hoà với nhau như anh em.
Một anh đồ gàn rong ruỗi giữa cơi giang hồ đầy bất trắc và ân oán thị phi, để rao giảng thuyết "Tứ hải giai huynh đệ" của Khổng Tử bằng cái tâm trong sáng hồn nhiên, giống như một Don Quichotte ở phương Đông. Ấy vậy mà đôi khi những lời lẽ gàn gàn, tưởng chừng như dở hơi đó, lại cứu văn được nhiều cục diện căng thẳng sắp đi đến chỗ bất khả văn hồi, và vơ công cũng không thể giải quyết được ǵ.
http://files.myopera.com/ngsinh/blog/KieuPhong.jpg
ĐOÀN DỰ
http://thvl.vn/data/upload_file/Image/PHIM2/batbo1.jpg
6.
Kim Dung để cho Đoàn Dự kết nghĩa anh em với Tiêu Phong, Hư Trúc và mối giao t́nh của họ, như một ḍng nước ngầm chạy suốt bên dưới tác phẩm Thiên long bát bộ, như để nêu lên những mối tư lường thâm huyền cho tư tưởng.
Nếu Tạo hóa đă dùng đại lực lượng, đại ư chí để sáng tạo nên những vưu vật hiếm hoi, những cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ, th́ con người phải biết thưởng ngoạn chiêm ngưỡng để khỏi phụ tấm ḷng Hóa công, cái mà thơ Lư Hạ gọi là "Nguyên hoá tâm". Cũng vậy, khi con người đă bỏ tâm huyết cả một đời người để sáng tạo nên những công tŕnh trác việt, như một thể cách đáp ứng lại đức Sinh của tạo hóa, th́ những kiệt tác đó của con người cũng không thể bị vùi chôn trong quên lăng được.
Đỗ Phủ đă từng cảm thán "Văn chương thiên cổ sự, đắc thất thốn tâm tri" (Văn chương là chuyện ngàn năm, được hay mất chỉ tấc ḷng biết thôi). Nặn óc vắt tim, đẻo gọt gan ruột làm ra sách là để gởi lại cho hậu thế, mà không một ai biết đến, điều đó há chẳng đáng xót xa sao? Nhưng đâu chỉ trong văn chương, mà trong tất cả những công tŕnh nghệ thuật do con người sáng tạo, đều là chuyện đem tấc ḷng gởi vào thiên cổ cả, nên con người của vạn đại mai sau không có quyền để cho mai một.
Do đó, khi Đoàn Dự phát hiện ra bao vơ công uyên áo của phái Tiêu Dao c̣n lưu trong thạch thất núi Vô Lượng, nhưng lại hờ hững bỏ qua không chịu học, (v́ ấn tượng mạnh nhất đối với chàng ta là pho thạch tượng chứ không phải các bí cấp vơ công), th́ Kim Dung phải bố trí cho người anh kết nghĩa của Đoàn Dự là Hư Trúc hưởng được toàn bộ chân truyền của các tuyệt kỹ đó trên cung Linh Thứu. Đó cũng là cách để Hư Trúc, thay mặt anh chàng tam đệ si t́nh, mà tạ lỗi với cổ nhân!
http://fs1.vn.cyworld.com/data2/2007/11/01/098/1193894098983527_file.jpg
ĐOÀN DỰ
http://ngoisao.net/news/hau-truong/2011/07/172159-doan-du-tran-hao-dan-bi-mat-ket-hon/doan_du_2.jpg
CUỐI
Nào phải chỉ có những cái hợp nhau mới t́m đến với nhau theo lẽ "Thanh khí ứng cầu", mà những cái cực đoan cũng hay gặp gỡ nhau. Và chính hai cái thái cực đối nghịch, khi kết hợp lại, mới làm sáng tỏ thêm ư nghĩa đời. Ngạn ngữ phương Tây bảo "Les extrémités se touchent" cũng là ư đó.
Một Đoàn Dự không thiết tha chi ngoài nhan sắc, một Tiêu Phong không thích ǵ ngoài rượu và vơ công, hai người tưởng chừng như khác nhau một vực một trời đó, ở chỗ thẳm sâu lại vô cùng gần gũi nhau trong tâm hồn quăng đại. Kim Dung đă sâu sắc biết bao khi sắp xếp hai người đại diện cho hai cực đoan đó gặp nhau trên Tùng hạc lâu và kết nghĩa anh em. Để khi đối cực bên này đổ vỡ th́ đối cực bên kia đi đến chỗ tựu thành, như một sự điều hoà và cứu văn cho nhau.
Người anh hùng Tiêu Phong lạc bước vào Mê Cung, và đă kết thúc cuộc đời trong bi hận. Mối t́nh ngậm ngùi đau đớn của ông với A Châu đă vỡ tan cung bậc, th́ chút tâm nguyện xem như phó thác lại cho người em kết nghĩa là Đoàn Dự, để chàng ta tựu thành những ǵ ông để dở, bằng khối t́nh si đối với Vương Ngữ Yên. Tấm ḷng đó của Đoàn Dự cho dẫu không cứu văn được, th́ cũng an ủi được rất nhiều cho những t́nh yêu ngang trái.
Đoàn Dự sinh ra chỉ để phụng hiến cho t́nh yêu, và đối với một kẻ đa t́nh như chàng ta th́ có lẽ trong t́nh yêu, người đàn bà không bao giờ có tuổi và người đàn ông không bao giờ có mối t́nh đầu!
ĐOÀN DỰ
http://thienlonghoi.gate.vn/Image/Editor/thienlonghoi/inside/20080314-4-800.jpg
Kỳ tới:
16. Ẩn ngữ
LIÊN TUYẾT KIỀU
http://images1.gamek.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2009/06/26/26609thien-long-bat-bo3.jpg
16. Ẩn ngữ LIÊN TUYẾT KIỀU
http://s2.thegioibongda.com/g/2010/06/20/dai-su-luc-mach-5.jpg
1.
Một cô gái dung nhan tuyệt đại, tài năng và trí thông minh đáng được liệt vào hàng cực phẩm của nhân gian, mà đành phải bịt tai trước tiếng ḷng thổn thức để gán duyên cùng một nhân vật nửa người nửa vượn. Một thanh niên thông tuệ tuấn tú phải chối bỏ t́nh yêu để người em kết nghĩa được tựu thành ước nguyện. Một kẻ nửa người nửa vượn - kết quả của một tấn thảm kịch năo nùng giữa một con vượn và một cô gái đang tuổi thanh xuân - lại cứ hồn hồn ngạc ngạc giữa nhân gian, yêu say đắm người yêu của nghĩa huynh, mà không biết được rằng ḿnh đă làm hai trái tim tan nát, cứ cuồng điên chiếm hữu cho được người ngọc theo sự sắp đặt của một nhân vật đa mưu túc trí.
Tất cả bi kịch đó xảy ra cũng chỉ v́ cái gọi là "đại cục của vơ lâm". Ngọa Long Sinh đă bài thiết một t́nh huống năo nùng làm người đọc phải cháy bỏng cả tim gan. Nhưng chính sự tan nát ḷng người đó lại là điều kiện để tinh hoa phát tiết. Đó có thể xem như là “chủ đề tư tưởng” trong tác phẩm Vô danh tiêu của Ngọa Long Sinh.
Không muốn tóm lược lại cốt truyện khi viết bài, v́ điều đó chỉ thêm rườm rà vô ích đối với người đă đọc sách. Nhưng riêng đối với tác phẩm Ngọa Long Sinh, th́ xin độc giả cho phép được “lung khởi” dài ḍng đôi chút, v́ các tác phẩm của ông ít được phổ biến ở Việt Nam. Phần tóm lược có thêm vài lời nhiếp dẫn, rất mong có thể giúp ích được chút ǵ đó đối với người chưa từng đọc qua Ngọa Long Sinh.
http://tl.gate.vn/Images/Editor/image/Tin_19032010/100.JPG
LIÊN TUYẾT KIỀU
http://vnexpress.net/Files/Subject/3B/A2/2A/D7/01.jpg
2.
Nhân vật chính trong bộ Vô danh tiêu là Thượng Quan Kỳ - một thanh niên tuấn tú thông tuệ - sau một biến cố của sư môn, phải lưu lạc giang hồ với thương thế trầm trọng do trúng độc. Y lưu lạc đến một ngôi cổ tự hoang phế và gặp một dị nhân là Tiêu Tiên - người chấp nhận giam ḿnh trong gác vắng gần hai mươi năm trời để luyện vơ công thượng thừa thù thắng, muốn đem nội ḱnh gởi vào tiếng tiêu để sát thương địch nhân ở xa hàng dặm, trong chỗ vô h́nh tích.
Tiêu Tiên tâm tính hỷ nộ bất thường v́ ông có một tâm sự bi thương khôn tả: người nghĩa đệ mà ông yêu thương đă đầu độc ông để cướp cả vợ lẫn con. Do phát hiện căn cơ cốt cách của Thượng Quan Kỳ, ông chấp thuận truyền toàn bộ tuyệt nghệ cho Thượng Quan Kỳ mà không cần danh nghĩa thầy tṛ, chỉ với một yêu cầu là Thượng Quan Kỳ sẽ giúp ông tầm thù rửa hận, v́ hai chân ông đă bị tàn phế do trúng độc, nên dù vơ công tuyệt cao, ông không muốn rong ruổi giữa giang hồ.
Vốn bản chất quật cường, Thượng Quan Kỳ vẫn khăng khăng từ chối. Sau đó, Thượng Quan Kỳ gặp nạn và rơi vào một tuyệt cốc. Chính ở nơi đây, y đă biết được một thảm kịch nhân gian. Người cứu nạn cho y là một con vượn khổng lồ, và là“chồng” của một thiếu phụ đáng thương!
Thiếu phụ ấy, thuở c̣n là con gái, sống trong một ngôi làng b́nh dị ở vùng sơn cước với tất cả các ước mơ b́nh dị của một thôn nữ hiền lành. Một ngày kia tai hoạ bỗng đổ ập xuống làng khi một con báo từ đâu đến gieo hoạ cho gia súc lẫn người. Dân làng hiền lành mộc mạc đang đau khổ v́ không có cách đối phó, th́ bỗng nhiên xuất hiện một con vượn khổng lồ đánh chết con báo tai ác kia. Dân làng vô cùng mừng rỡ và hân hoan cảm tạ vị cứu tinh bất ngờ đó, đă đổ xô ra chứng kiến trận đánh kỳ lạ kia. Sổ đoạn trường lại chọn mặt người vô duyên: cô gái ra đứng xem đă bị con vượn bắt mang đi. Kết quả cuộc hôn phối đầy oan nghiệt ấy là Viên Hiếu - đứa con trai nửa vượn nửa người.
http://gamethu.vnexpress.net/Files/Subject/3B/9B/19/0C/y-thien-do-long-ky.jpg
LIÊN TUYẾT KIỀU
http://img.2sao.vietnamnet.vn/2010/11/25/16/40/su-loi-7.jpg
3.
Dưới sự sắp đặt của người mẹ bất hạnh, Viên Hiếu theo Thượng Quan Kỳ về lại “cơi người ta”, với tâm hồn ngẩn ngơ của một người sơ thuỷ vừa thoát khỏi cuộc sống vượn người. Sau khi học được vơ công kỳ đặc của Tiêu Tiên, hai anh em dấn thân vào giang hồ và gặp Liên Tuyết Kiều, trong bối cảnh cô này, dưới vai một cô gái có tang, đang t́m cách chi phối quần hùng.
Cô gái cực kỳ diễm lệ và vơ công cao cường đó là con nuôi của một kẻ gian hùng tuyệt đại vơ lâm đang nuôi mộng bá chủ giang hồ: Cổn Long Vương. Tài trí, dă tâm và thủ đoạn lẫn vơ công của Cổn Long Vương c̣n cao gấp nhiều lần so với Tả Lănh Thiền trong Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung. Y hiện thân như là Caesar giữa chốn giang hồ, và chỉ có một người đủ mưu lược và tài trí để chống đối lại y là Đường Toàn - sư đệ của chính y. Đường Toàn chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, nhưng bằng trí thông minh kiệt xuất của ḿnh, làm quân sư cho Cùng Gia Bang để đối đầu với vị sư huynh gian hùng đó.
Liên Tuyết Kiều dùng mê dược của Cổn Long Vương để thu phục Thượng Quan Kỳ làm vệ sĩ. Một ḷng trung thành với nghĩa huynh, Viên Hiếu cùng đi theo Thượng Quan Kỳ để bảo vệ. Cơi giang hồ đầy biến động dưới mắt y chẳng có ǵ đáng bận tâm, ngoài người nghĩa huynh và cô nàng Liên Tuyết Kiều diễm lệ.
http://movie.zing.vn/movie/resources/images/aidpicture/12/The-Heavenly-Sword-And-Dragon-Saber-03.jpg
vBulletin® v3.8.7, Copyright ©2000-2024, vBulletin Solutions, Inc.