Hạ Phượng
28-04-10, 02:55 AM
BẰNG L̉NG VỚI CUỘC SỐNG
http://i440.photobucket.com/albums/qq128/haphuong0211/Blog/chiecla.gif
Sau một thời gian cần cù làm ăn và chắt chiu, một người đàn ông nọ đă trở thành người giàu có nhất trong ngôi làng nhỏ bé của anh.
Từ lúc mua được một con lừa, anh ta mới có ư nghĩ làm một chuyến đi xa cho biết đó biết đây. Anh đến một ngôi làng khác lớn hơn ngôi làng của anh. Một ngôi nhà thật đẹp và sang trọng đập vào mắt của anh. Sau khi ḍ hỏi, anh biết được đó là ngôi nhà của người giàu có nhất trong làng.
Anh bèn trở về ngôi làng nhỏ bé của ḿnh và quyết định làm ăn, dành dụm để may ra có thể xây được một ngôi nhà đẹp hơn ngôi nhà mà anh vừa trông thấy ở ngôi làng bên cạnh. Không mấy chốc, tiền bạc dư dả, không những anh đă xây được một ngôi nhà sang trọng đẹp đẽ hơn mà c̣n mua được cả đàn ngựa và xe nữa.
Lần này, anh vượt qua các ngôi làng nhỏ để đến một đô thị lớn hơn. Tại đây, đâu đâu anh cũng thấy những ngôi nhà đẹp và ngôi nhà nào cũng đẹp hơn ngôi nhà của anh. Anh nghĩ bụng: "cho dầu có lao nhọc cả quăng đời c̣n lại, anh cũng không tài nào có thể có được một ngôi nhà đẹp như thế.
Anh bèn thiu thỉu đánh xe quay lại ngôi làng cũ của ḿnh. Nhưng rủi thay, xe gặp tai nạn, anh đành phải bỏ chiếc xe để leo lên lưng ngựa cố gắng chạy về. Nhưng dọc đường v́ mệt mỏi và đói lă, ngựa cũng lăn ra chết. Người đàn ông chỉ biết lủi thủi đi bộ về nhà.
Đêm đến, giữa sa mạc, anh nh́n thấy một ánh lữa bập bùng từ xa. Anh nấn ná t́m đến và khám phá ra túp lều của một vị ẩn sĩ. Vào trong túp lều, người đàn ông mới nhận ra rằng có lẽ trong đời anh, chưa bao giờ anh thấy có cảnh nghèo nào cùng cực hơn.
Anh ái ngại nh́n nhà tu hành rồi thắc mắc: "Thưa ông, làm sao ông có thể sống được trong cảnh cùng cực như thế này?"
Nhà ẩn sĩ mỉm cười đáp lại: "Tôi bằng ḷng với cuộc sống...Thế c̣n ông, xem chừng như ông không được thỏa măn về cuộc sống của ông cho lắm?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết tôi không được thỏa măn?" Nhà ẩn sĩ nh́n thẳng vào đôi mắt của người đối diện rồi thong thả nói: "Tôi nh́n thấy điều đó trong đôi mắt của ông. Đôi mắt của ông cứ chạy theo giàu sang, nhưng sự giàu sang không bao giờ đến với ông...Ông hăy nh́n cảnh hoàng hôn. Ông có thấy những tia sáng yếu ớt đang chiếu rọi trên cánh đồng không? Chúng tưởng ḿnh đang soi sáng cả vũ trụ. Nhưng không mấy chốc, các ngôi sao mọc lên và những tia sáng hoàng hôn biến mất. Những ánh sao tưởng chúng đang soi sáng cả bầu trời, nhưng khi mặt trăng ló dạng, th́ những ánh sao ấy cũng bắt đầu tắt ngụm. Vầng trăng sáng kia tưởng ḿnh soi sáng cả trái đất, nhưng không mấy chốc, mặt trời lại mọc lên và mọi thứ ánh sáng của đêm đen đều biến mất. Nếu những thứ ánh sáng trên đây biết suy nghĩ về những điều ấy th́ có lẽ chúng sẽ t́m lại được nụ cười đă đánh mất.
Nghe câu chuyện ví von của nhà hiền triết, người đàn ông mở miệng mỉm cười, nhưng nỗi buồn vẫn c̣n thoáng trên gương mặt ông.
Vị ẩn sĩ tiếp tục câu chuyện: "Ông có biết rằng sánh với tôi, ông là vua không?" Người đàn ông tự nhiên so sánh căn nhà của ḿnh với túp lều của vị ẩn sĩ. Nhưng đó không phải là điều mà vị ẩn sĩ muốn nói đến. Ông cầm chiếc đèn đưa lên cao và mời người đàn ông đến gần bên ḿnh.
Dưới ánh đèn, người đàn ông mới nhận ra rằng vị ẩn sĩ là người không c̣n ngay cả đôi chân để có thể di chuyển một cách b́nh thường.
BVN
Nguồn : Sách Lẽ Sống - ĐPTCLAC - 1991
http://i440.photobucket.com/albums/qq128/haphuong0211/Blog/chiecla.gif
Sau một thời gian cần cù làm ăn và chắt chiu, một người đàn ông nọ đă trở thành người giàu có nhất trong ngôi làng nhỏ bé của anh.
Từ lúc mua được một con lừa, anh ta mới có ư nghĩ làm một chuyến đi xa cho biết đó biết đây. Anh đến một ngôi làng khác lớn hơn ngôi làng của anh. Một ngôi nhà thật đẹp và sang trọng đập vào mắt của anh. Sau khi ḍ hỏi, anh biết được đó là ngôi nhà của người giàu có nhất trong làng.
Anh bèn trở về ngôi làng nhỏ bé của ḿnh và quyết định làm ăn, dành dụm để may ra có thể xây được một ngôi nhà đẹp hơn ngôi nhà mà anh vừa trông thấy ở ngôi làng bên cạnh. Không mấy chốc, tiền bạc dư dả, không những anh đă xây được một ngôi nhà sang trọng đẹp đẽ hơn mà c̣n mua được cả đàn ngựa và xe nữa.
Lần này, anh vượt qua các ngôi làng nhỏ để đến một đô thị lớn hơn. Tại đây, đâu đâu anh cũng thấy những ngôi nhà đẹp và ngôi nhà nào cũng đẹp hơn ngôi nhà của anh. Anh nghĩ bụng: "cho dầu có lao nhọc cả quăng đời c̣n lại, anh cũng không tài nào có thể có được một ngôi nhà đẹp như thế.
Anh bèn thiu thỉu đánh xe quay lại ngôi làng cũ của ḿnh. Nhưng rủi thay, xe gặp tai nạn, anh đành phải bỏ chiếc xe để leo lên lưng ngựa cố gắng chạy về. Nhưng dọc đường v́ mệt mỏi và đói lă, ngựa cũng lăn ra chết. Người đàn ông chỉ biết lủi thủi đi bộ về nhà.
Đêm đến, giữa sa mạc, anh nh́n thấy một ánh lữa bập bùng từ xa. Anh nấn ná t́m đến và khám phá ra túp lều của một vị ẩn sĩ. Vào trong túp lều, người đàn ông mới nhận ra rằng có lẽ trong đời anh, chưa bao giờ anh thấy có cảnh nghèo nào cùng cực hơn.
Anh ái ngại nh́n nhà tu hành rồi thắc mắc: "Thưa ông, làm sao ông có thể sống được trong cảnh cùng cực như thế này?"
Nhà ẩn sĩ mỉm cười đáp lại: "Tôi bằng ḷng với cuộc sống...Thế c̣n ông, xem chừng như ông không được thỏa măn về cuộc sống của ông cho lắm?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết tôi không được thỏa măn?" Nhà ẩn sĩ nh́n thẳng vào đôi mắt của người đối diện rồi thong thả nói: "Tôi nh́n thấy điều đó trong đôi mắt của ông. Đôi mắt của ông cứ chạy theo giàu sang, nhưng sự giàu sang không bao giờ đến với ông...Ông hăy nh́n cảnh hoàng hôn. Ông có thấy những tia sáng yếu ớt đang chiếu rọi trên cánh đồng không? Chúng tưởng ḿnh đang soi sáng cả vũ trụ. Nhưng không mấy chốc, các ngôi sao mọc lên và những tia sáng hoàng hôn biến mất. Những ánh sao tưởng chúng đang soi sáng cả bầu trời, nhưng khi mặt trăng ló dạng, th́ những ánh sao ấy cũng bắt đầu tắt ngụm. Vầng trăng sáng kia tưởng ḿnh soi sáng cả trái đất, nhưng không mấy chốc, mặt trời lại mọc lên và mọi thứ ánh sáng của đêm đen đều biến mất. Nếu những thứ ánh sáng trên đây biết suy nghĩ về những điều ấy th́ có lẽ chúng sẽ t́m lại được nụ cười đă đánh mất.
Nghe câu chuyện ví von của nhà hiền triết, người đàn ông mở miệng mỉm cười, nhưng nỗi buồn vẫn c̣n thoáng trên gương mặt ông.
Vị ẩn sĩ tiếp tục câu chuyện: "Ông có biết rằng sánh với tôi, ông là vua không?" Người đàn ông tự nhiên so sánh căn nhà của ḿnh với túp lều của vị ẩn sĩ. Nhưng đó không phải là điều mà vị ẩn sĩ muốn nói đến. Ông cầm chiếc đèn đưa lên cao và mời người đàn ông đến gần bên ḿnh.
Dưới ánh đèn, người đàn ông mới nhận ra rằng vị ẩn sĩ là người không c̣n ngay cả đôi chân để có thể di chuyển một cách b́nh thường.
BVN
Nguồn : Sách Lẽ Sống - ĐPTCLAC - 1991