DR MINH
25-12-11, 11:55 AM
Một số truyện ngắn.
BA
(LÊ HOÀNG ĐÔNG PHƯƠNG)
Lớp 12. Tôi không có thời gian để về nhà xin tiền ba như hai năm trước. V́ thế ba phải đích thân hàng tuần đem tiền xuống cho tôi: Từ nhà tới nơi tôi trọ học cách l5km. Nhà nghèo không có xe máy ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba.
Tôi chuẩn bị mua hồ sơ đăng kư thi đại học, không có thời gian về tôi lại nhắn ba. Lần này sau khi đưa 100 ngàn cho tôi, ba hỏi: C̣n dư được đồng nào không con tôi đáp Dạ dư 4 ngàn ba ạ . Cho ba 2 ngàn để lỡ xe hư như lần trước th́ có mà sửa . Ba đi rồi, tôi nh́n theo, nước mắt rưng rưng.
LỜI HỨA CỦA CON
(HỒ VĂN THỜI)
Ba mất, mẹ tần tảo, chắt chiu nuôi chúng tôi ăn học. Những đêm hè với cái quạt giấy, mẹ cố xua đi cái nóng oi nồng. Tôi tự hứa: Sau này, tôi sẽ dành tháng lương đầu tiên mua cho mẹ cây quạt điện.
Ra trường, có việc làm với thu nhập kha khá ở thành phố. Tiền cho một cuộc nhậu ở nhà hàng máy lạnh với những bia lạnh, khăn lạnh... có thể mua hai, ba cây quạt điện cho mẹ. Nhưng tôi đă quên lời hứa ngày nào.
Ngày mẹ mất, chôn theo mẹ là những vật dụng thân thuộc. Tôi cảm thấy thắt ḷng khi thấy cái quạt giấy cũ năm nào!
LỜI MÁ DẶN
(TẤN TRUNG)
Năm đầu lên Thành phố học đại học, bạn rủ đi uống cà phê, nhớ lời má: - Nhà nghèo, lên trển học, đừng mê chơi, ráng học thành tài nhe con!
Tôi từ chối lời mời của bạn.
Được một năm, lời má dặn tôi dần quên bởi những lời gọi ngọt tai của đám bạn. Cứ một – hai đêm, tôi cùng chúng đi ngồi quán, thả hồn theo điệu nhạc.
Hôm nghỉ hè, về quê, ngồi ăn cơm, má nói:
- Ăn nhiều vô! Trông con ốm quá! Dưới này, mỗi lần tới tháng, gửi tiền không kịp, má sợ con ở trển đói.
Nghe má nói, tôi nhói ở tim.
THỊT GÀ
(NGUYỄN TUẤN)
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đang ăn trước cửa. Tư khoe: Nhà Tư ăn thịt gà .
Đêm đó, bà Tám chửi: Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc .
Ông giáo buồn lắm, ngă bệnh, đột ngột qua đời. Thương t́nh, hàng xóm lo ma chay. Tư hớn hở v́ nhà nó đông vui.
Trời đổ mưa.
Thằng Tư la lớn: Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi! . Mọi người nh́n theo. Th́ ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nh́n lên quan tài ông giáo.
GIỖ ÔNG
(LÊ NGUYÊN VŨ)
Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nội trên rẻo đất c̣m của người chú. Năm ngoái, sau trận băo lớn ông nó qui tiên. Chú lấy lại căn cḥi, khuyên : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha hương.
Trưa. Phụ hồ về nhà - (ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhăo như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư.
Con em mếu máo: em nấu để...giỗ ông.
Ngẩn người. Chợt nhớ: hôm nay tṛn năm ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhăo. Thế mà...!
Ôm em vào ḷng nó gọi trong nước mắt: Ông ơi!!!
EM TÔI
(LÊ NGUYÊN VŨ)
Bám đất Sài G̣n sau 3 năm ra trường, tôi vẫn không xin được việc. Đôi cua dạy kèm, khi chẳng đủ trang trải lại phải nhờ nguồn trợ cấp ở quê. Vừa rồi, đau ruột thừa, nằm viện. Mẹ vượt ngàn cây số vào thăm. Ngày về, dúi vào tay tôi chỉ vàng, bảo: Của cái Lan, nó dặn con dùng để hồi sức, viện phí và tiền gởi vào cho con trước đây cũng một tay nó cả. Tội nghiệp! Dạy thêm tít mù, c̣n nuôi thêm cả lợn .
… Nhớ ngày Lan trượt đại học, thư về tôi mắng chẳng tiếc lời… Cầm món quà của em, tôi chỉ c̣n biết nuốt nước mắt vào trong.
MÙA CÁ BÔNG LAU
(VƠ THÀNH AN)
Quê tôi ở ngă ba sông Vàm Nao, nơi nổi tiếng có nhiều cá bông lau. Dầu vậy, giá cá ở đây cũng không phải rẻ. Đến mùa, thỉnh thoảng má mua một khứa cá nhỏ nấu nồi canh chua để cả nhà cùng ăn. Thường anh chị em tôi nhường phần cá cho má. Má nói cá tanh, thích rau hơn.
Cậu ở thành phố xuống đ̣i ăn canh chua cá bông lau má nấu. Cậu chạy mua con cá to. Đến bữa không thấy má gắp cá. Cậu bảo: “Hồi xưa chị thích nhất món cá này?”
Tôi thấy má tôi bối rối. Giờ tôi mới hiểu là v́ sao má bảo không thích ăn cá.
MÙA THI
(VƠ THÀNH AN)
Năm tôi thi tốt nghiệp, bấy giờ gọi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số đón tôi ở trường thi cốt đề hỏi: “Con làm bài tốt không?” Sợ ba nhọc ḷng tôi nói: “Ba ở ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được”.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy c̣i: “Ba con có đến không?” Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo: “Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu”.
BÀI HỌC ĐẦU TIÊN
(NGUYỄN THỊ HOA HIÊN)
Sáu tuổi, tôi theo bố đến trường. Trên bờ đê nhầy nhụa, trơn ướt, bước chân bố hằn lên mạnh mẽ, vững chăi. Toi gắng sức sải chân dẫm vào, nghĩ: “Ḿnh sẽ không trượt ngă”. Bố mỉm cười, nh́n tôi tŕu mến: “Con hăy đi với chính bước chân của ḿnh. Đừng đi trên dấu chân có sẵn”.
Tôi nh́n bố lắc đầu không hiểu.
Lớn lên. Vào đời. Tôi khao khát khẳng định ḿnh, nhưng lại tự đánh mất chính ḿnh. Thất bại, tôi gục khóc. Nhớ lời bố xưa. Hiểu ra, nhưng bố đă không c̣n.
BA
(LÊ HOÀNG ĐÔNG PHƯƠNG)
Lớp 12. Tôi không có thời gian để về nhà xin tiền ba như hai năm trước. V́ thế ba phải đích thân hàng tuần đem tiền xuống cho tôi: Từ nhà tới nơi tôi trọ học cách l5km. Nhà nghèo không có xe máy ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba.
Tôi chuẩn bị mua hồ sơ đăng kư thi đại học, không có thời gian về tôi lại nhắn ba. Lần này sau khi đưa 100 ngàn cho tôi, ba hỏi: C̣n dư được đồng nào không con tôi đáp Dạ dư 4 ngàn ba ạ . Cho ba 2 ngàn để lỡ xe hư như lần trước th́ có mà sửa . Ba đi rồi, tôi nh́n theo, nước mắt rưng rưng.
LỜI HỨA CỦA CON
(HỒ VĂN THỜI)
Ba mất, mẹ tần tảo, chắt chiu nuôi chúng tôi ăn học. Những đêm hè với cái quạt giấy, mẹ cố xua đi cái nóng oi nồng. Tôi tự hứa: Sau này, tôi sẽ dành tháng lương đầu tiên mua cho mẹ cây quạt điện.
Ra trường, có việc làm với thu nhập kha khá ở thành phố. Tiền cho một cuộc nhậu ở nhà hàng máy lạnh với những bia lạnh, khăn lạnh... có thể mua hai, ba cây quạt điện cho mẹ. Nhưng tôi đă quên lời hứa ngày nào.
Ngày mẹ mất, chôn theo mẹ là những vật dụng thân thuộc. Tôi cảm thấy thắt ḷng khi thấy cái quạt giấy cũ năm nào!
LỜI MÁ DẶN
(TẤN TRUNG)
Năm đầu lên Thành phố học đại học, bạn rủ đi uống cà phê, nhớ lời má: - Nhà nghèo, lên trển học, đừng mê chơi, ráng học thành tài nhe con!
Tôi từ chối lời mời của bạn.
Được một năm, lời má dặn tôi dần quên bởi những lời gọi ngọt tai của đám bạn. Cứ một – hai đêm, tôi cùng chúng đi ngồi quán, thả hồn theo điệu nhạc.
Hôm nghỉ hè, về quê, ngồi ăn cơm, má nói:
- Ăn nhiều vô! Trông con ốm quá! Dưới này, mỗi lần tới tháng, gửi tiền không kịp, má sợ con ở trển đói.
Nghe má nói, tôi nhói ở tim.
THỊT GÀ
(NGUYỄN TUẤN)
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đang ăn trước cửa. Tư khoe: Nhà Tư ăn thịt gà .
Đêm đó, bà Tám chửi: Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc .
Ông giáo buồn lắm, ngă bệnh, đột ngột qua đời. Thương t́nh, hàng xóm lo ma chay. Tư hớn hở v́ nhà nó đông vui.
Trời đổ mưa.
Thằng Tư la lớn: Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi! . Mọi người nh́n theo. Th́ ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nh́n lên quan tài ông giáo.
GIỖ ÔNG
(LÊ NGUYÊN VŨ)
Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nội trên rẻo đất c̣m của người chú. Năm ngoái, sau trận băo lớn ông nó qui tiên. Chú lấy lại căn cḥi, khuyên : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha hương.
Trưa. Phụ hồ về nhà - (ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhăo như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư.
Con em mếu máo: em nấu để...giỗ ông.
Ngẩn người. Chợt nhớ: hôm nay tṛn năm ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhăo. Thế mà...!
Ôm em vào ḷng nó gọi trong nước mắt: Ông ơi!!!
EM TÔI
(LÊ NGUYÊN VŨ)
Bám đất Sài G̣n sau 3 năm ra trường, tôi vẫn không xin được việc. Đôi cua dạy kèm, khi chẳng đủ trang trải lại phải nhờ nguồn trợ cấp ở quê. Vừa rồi, đau ruột thừa, nằm viện. Mẹ vượt ngàn cây số vào thăm. Ngày về, dúi vào tay tôi chỉ vàng, bảo: Của cái Lan, nó dặn con dùng để hồi sức, viện phí và tiền gởi vào cho con trước đây cũng một tay nó cả. Tội nghiệp! Dạy thêm tít mù, c̣n nuôi thêm cả lợn .
… Nhớ ngày Lan trượt đại học, thư về tôi mắng chẳng tiếc lời… Cầm món quà của em, tôi chỉ c̣n biết nuốt nước mắt vào trong.
MÙA CÁ BÔNG LAU
(VƠ THÀNH AN)
Quê tôi ở ngă ba sông Vàm Nao, nơi nổi tiếng có nhiều cá bông lau. Dầu vậy, giá cá ở đây cũng không phải rẻ. Đến mùa, thỉnh thoảng má mua một khứa cá nhỏ nấu nồi canh chua để cả nhà cùng ăn. Thường anh chị em tôi nhường phần cá cho má. Má nói cá tanh, thích rau hơn.
Cậu ở thành phố xuống đ̣i ăn canh chua cá bông lau má nấu. Cậu chạy mua con cá to. Đến bữa không thấy má gắp cá. Cậu bảo: “Hồi xưa chị thích nhất món cá này?”
Tôi thấy má tôi bối rối. Giờ tôi mới hiểu là v́ sao má bảo không thích ăn cá.
MÙA THI
(VƠ THÀNH AN)
Năm tôi thi tốt nghiệp, bấy giờ gọi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số đón tôi ở trường thi cốt đề hỏi: “Con làm bài tốt không?” Sợ ba nhọc ḷng tôi nói: “Ba ở ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được”.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy c̣i: “Ba con có đến không?” Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo: “Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu”.
BÀI HỌC ĐẦU TIÊN
(NGUYỄN THỊ HOA HIÊN)
Sáu tuổi, tôi theo bố đến trường. Trên bờ đê nhầy nhụa, trơn ướt, bước chân bố hằn lên mạnh mẽ, vững chăi. Toi gắng sức sải chân dẫm vào, nghĩ: “Ḿnh sẽ không trượt ngă”. Bố mỉm cười, nh́n tôi tŕu mến: “Con hăy đi với chính bước chân của ḿnh. Đừng đi trên dấu chân có sẵn”.
Tôi nh́n bố lắc đầu không hiểu.
Lớn lên. Vào đời. Tôi khao khát khẳng định ḿnh, nhưng lại tự đánh mất chính ḿnh. Thất bại, tôi gục khóc. Nhớ lời bố xưa. Hiểu ra, nhưng bố đă không c̣n.