VỀ MIỀN TRUNG
22-01-12, 09:55 PM
Đêm 28 Tết (năm nay thiếu nhe), VMT đúng phiên trực. Ngồi mở NV đọc bài, miên man với những ư tưởng để c̣n ghi sổ trực.
- Trời ơi ! Mất hết rồi. Ôi làng xóm ơi...Ơi lũ khốn nạn...Ơi quân dă man...Ơ đồ ăn cứt con tao nè....
Tiếng la thất thanh lúc gần nửa đêm làm cả xóm hoảng hồn chạy sang. VMT cứ phanh trần mà chạy.
- Ơ trời ơi đất ơi...quân mất dạy...lũ chó má... bây bú máu tao nè...
Tiếng người phụ nữ rống lên thảm thương quá.
Số là nhà VMT, tuy mang tiếng là dân thành phố Cam Ranh nhưng thực tế vẫn là nằm ở một xóm nhỏ giữa ḷng thành phố. Con mụ la lối kia, tức là mẹ của 6 đứa con mà thằng đầu mới bằng thằng Út nhà tui. Cả năm hai vợ chồng đi đập hàu, một nghề không có ở các tỉnh thành khác. Hàu sống bám vào trụ cầu, vào bờ kè ven biển. Hai vợ chồng sáng tinh mơ là đi gỡ, rồi dùng búa, dùng sức mà đập. Hàu là thức ăn đặc sản giàu dinh dưỡng. Được con lớn th́ cho vào giỏ, gom lại bán cho nhà hàng. Con nhỏ, con ươn, con dập nát th́ gom lại bán cho các chủ đ́a tôm làm thức ăn cho tôm.
Trở lại chuyện la lối lúc đêm khuya kia. Hai vợ chồng dành dụm suốt năm mới mua đâu 5 cân nếp, 1 cân thịt lợn và được một ông chủ đ́a cho 1 cân đỗ xanh. Hăng nước mắm Đông Hưng gần nhà tôi cho tôi 2 lít nước mắm. Mụ vợ phải phụ dọn dẹp ở chợ suốt một buổi để đổi lấy mớ lá và bó lạt. Tối 27 Tết, đợi 6 đứa con đi ngủ, hai vợ chồng sửa soạn gói bánh Tét để con cái có cái ăn, khỏi phải thèm thuồng chạy sang nhà hàng xóm. Ông chồng gói xong bánh th́ qua trực lửa cho nhà Tư Đức và kết quả là sáng 28 Tết, sau khi vớt bánh, ông đă mượn được chiếc nồi cũng như mấy khúc củi lớn mà nhà Tư Đức vẫn c̣n hoặc cháy dở. Hai vợ chồng hí hửng đem 10 chiếc bánh và 6 cái bánh ú bỏ nồi nấu ngay.
Cả chiều anh chồng và 6 đứa trẻ thay nhau châm lửa, đun nước. Tối 28 Tết, anh vẫn tiếc bỏ suất gỡ hàu nên bàn giao cho vợ rồi vác búa, xách giỏ ra đi. Chị vợ kê mấy khúc củi lớn cho cháy đượm rồi ghé đít bên thềm nhà mụ Tài bán bún mà xem ti vi. Đài chiếu bộ phim nhiều tập mà thị cũng xem ké được mươi tập rồi. Bỏ xem cũng phí, với lại bánh nấu cả ngày, lửa đang đượm, đun cầm chừng là được mà.
Hết tập I, thị ra châm nước và bỏ thêm củi. Mụ Tài cúng sớm nên cho thị một bát chè đậu xanh đánh.
- Thím cứ vào trong bàn mà ăn rồi xem tập II, đang quảng cáo mà. Ăn đi không thôi mấy đứa sang th́ e không đủ phần tụi nó.
Thị nghe lời mụ bán bún. Chè ngon lạ. Lâu lắm rồi thị chẳng được ăn chè đỗ. Đài bắt đầu chiếu tập II. Phim hay quá. Hết tập, thị khẽ cám ơn mụ Tài rồi ra xem bếp lửa. Nồi bánh vẫn sôi sùng sục. Sao nó sôi to thế nhỉ? Hay là cạn nước? Thị xách xô nước, mở nắp rồi đổ thêm vào. Thay v́ tiếng nước dội vào bánh th́ cứ như đổ vào một cái nồi sắp cạn. Thị giật ḿnh quẳng cả xô nước, lấy cái que cời than khoẳng thử một cái. Cái que không có vật cản. Thị hoảng hồn chụp một que củi rọi cả vào nồi. Một lớp nước đen ng̣m sôi sùng sục dưới đáy nồi. Chẳng có cái bánh nào trong nồi cả.
Thị vả cả mồ hôi và thét lên:
- Ôi trời ơi...quân mất dạy...quân chó đẻ... quân khốn nạn... đồ bú đít con tao....
Bà con nghe mà chạnh ḷng thương. Th́ ra trong lúc thị ham xem phim, đứa chết mẹ nào đă mở nắp mà vớt đi mớ bánh. Ông Trưởng Ban An Ninh xóm đến. Ông lấy que khoắng một lần nữa để kiểm tra và phát hiện c̣n 1 cặp bánh ú ở trong nồi. Sau một hồi vận động bà con nên thông cảm cho sự mất mát của Thị Hàu, ông lại vận động mọi người nên bớt chút bánh trái để hỗ trợ kịp thời cho gia đ́nh con mẹ Hàu. Ông chủ hăng nước mắm cho thêm 2 lít nước mắm và 1 cặp bánh chưng. Mụ Tài bán bún cho 1 đ̣n bánh tét và 1 kư bún tươi. Ông N...làm tuyên giáo cho một chai rượu vang Đà Lạt, cô Th...bên Trung tâm GDTX cho hai gói bánh Cho-Cô-Bye, VMT tui lục bóp móc ra năm chục....Các hộ khác hứa sang ngày 29 sẽ cho con mang sang tặng thêm.
Ông TBAN khuyên bà con không nên đưa chuyện này ra kẻo người ta lại trách khu phố ta t́nh h́nh an ninh không tốt, nào là sẽ bị phê b́nh trong đợt xuân Nhâm Th́n, nào là đang phấn đấu xây dựng khu phố văn hóa, nào là....nào là....... Mọi người để ông TBAN đấy và lục tục kéo về.
Lăo Tuấn xây dựng đối diện nhà VMT tui nhờ tui phụ hạ nồi bánh. Sợ khuya có sự ǵ th́ cái danh khu phố văn hóa liên lụy mất.
Ngày xuân ai cũng kể chuyện vui. Riêng VMT tui ngồi kể chuyện làng. Rơ chán !...
- Trời ơi ! Mất hết rồi. Ôi làng xóm ơi...Ơi lũ khốn nạn...Ơi quân dă man...Ơ đồ ăn cứt con tao nè....
Tiếng la thất thanh lúc gần nửa đêm làm cả xóm hoảng hồn chạy sang. VMT cứ phanh trần mà chạy.
- Ơ trời ơi đất ơi...quân mất dạy...lũ chó má... bây bú máu tao nè...
Tiếng người phụ nữ rống lên thảm thương quá.
Số là nhà VMT, tuy mang tiếng là dân thành phố Cam Ranh nhưng thực tế vẫn là nằm ở một xóm nhỏ giữa ḷng thành phố. Con mụ la lối kia, tức là mẹ của 6 đứa con mà thằng đầu mới bằng thằng Út nhà tui. Cả năm hai vợ chồng đi đập hàu, một nghề không có ở các tỉnh thành khác. Hàu sống bám vào trụ cầu, vào bờ kè ven biển. Hai vợ chồng sáng tinh mơ là đi gỡ, rồi dùng búa, dùng sức mà đập. Hàu là thức ăn đặc sản giàu dinh dưỡng. Được con lớn th́ cho vào giỏ, gom lại bán cho nhà hàng. Con nhỏ, con ươn, con dập nát th́ gom lại bán cho các chủ đ́a tôm làm thức ăn cho tôm.
Trở lại chuyện la lối lúc đêm khuya kia. Hai vợ chồng dành dụm suốt năm mới mua đâu 5 cân nếp, 1 cân thịt lợn và được một ông chủ đ́a cho 1 cân đỗ xanh. Hăng nước mắm Đông Hưng gần nhà tôi cho tôi 2 lít nước mắm. Mụ vợ phải phụ dọn dẹp ở chợ suốt một buổi để đổi lấy mớ lá và bó lạt. Tối 27 Tết, đợi 6 đứa con đi ngủ, hai vợ chồng sửa soạn gói bánh Tét để con cái có cái ăn, khỏi phải thèm thuồng chạy sang nhà hàng xóm. Ông chồng gói xong bánh th́ qua trực lửa cho nhà Tư Đức và kết quả là sáng 28 Tết, sau khi vớt bánh, ông đă mượn được chiếc nồi cũng như mấy khúc củi lớn mà nhà Tư Đức vẫn c̣n hoặc cháy dở. Hai vợ chồng hí hửng đem 10 chiếc bánh và 6 cái bánh ú bỏ nồi nấu ngay.
Cả chiều anh chồng và 6 đứa trẻ thay nhau châm lửa, đun nước. Tối 28 Tết, anh vẫn tiếc bỏ suất gỡ hàu nên bàn giao cho vợ rồi vác búa, xách giỏ ra đi. Chị vợ kê mấy khúc củi lớn cho cháy đượm rồi ghé đít bên thềm nhà mụ Tài bán bún mà xem ti vi. Đài chiếu bộ phim nhiều tập mà thị cũng xem ké được mươi tập rồi. Bỏ xem cũng phí, với lại bánh nấu cả ngày, lửa đang đượm, đun cầm chừng là được mà.
Hết tập I, thị ra châm nước và bỏ thêm củi. Mụ Tài cúng sớm nên cho thị một bát chè đậu xanh đánh.
- Thím cứ vào trong bàn mà ăn rồi xem tập II, đang quảng cáo mà. Ăn đi không thôi mấy đứa sang th́ e không đủ phần tụi nó.
Thị nghe lời mụ bán bún. Chè ngon lạ. Lâu lắm rồi thị chẳng được ăn chè đỗ. Đài bắt đầu chiếu tập II. Phim hay quá. Hết tập, thị khẽ cám ơn mụ Tài rồi ra xem bếp lửa. Nồi bánh vẫn sôi sùng sục. Sao nó sôi to thế nhỉ? Hay là cạn nước? Thị xách xô nước, mở nắp rồi đổ thêm vào. Thay v́ tiếng nước dội vào bánh th́ cứ như đổ vào một cái nồi sắp cạn. Thị giật ḿnh quẳng cả xô nước, lấy cái que cời than khoẳng thử một cái. Cái que không có vật cản. Thị hoảng hồn chụp một que củi rọi cả vào nồi. Một lớp nước đen ng̣m sôi sùng sục dưới đáy nồi. Chẳng có cái bánh nào trong nồi cả.
Thị vả cả mồ hôi và thét lên:
- Ôi trời ơi...quân mất dạy...quân chó đẻ... quân khốn nạn... đồ bú đít con tao....
Bà con nghe mà chạnh ḷng thương. Th́ ra trong lúc thị ham xem phim, đứa chết mẹ nào đă mở nắp mà vớt đi mớ bánh. Ông Trưởng Ban An Ninh xóm đến. Ông lấy que khoắng một lần nữa để kiểm tra và phát hiện c̣n 1 cặp bánh ú ở trong nồi. Sau một hồi vận động bà con nên thông cảm cho sự mất mát của Thị Hàu, ông lại vận động mọi người nên bớt chút bánh trái để hỗ trợ kịp thời cho gia đ́nh con mẹ Hàu. Ông chủ hăng nước mắm cho thêm 2 lít nước mắm và 1 cặp bánh chưng. Mụ Tài bán bún cho 1 đ̣n bánh tét và 1 kư bún tươi. Ông N...làm tuyên giáo cho một chai rượu vang Đà Lạt, cô Th...bên Trung tâm GDTX cho hai gói bánh Cho-Cô-Bye, VMT tui lục bóp móc ra năm chục....Các hộ khác hứa sang ngày 29 sẽ cho con mang sang tặng thêm.
Ông TBAN khuyên bà con không nên đưa chuyện này ra kẻo người ta lại trách khu phố ta t́nh h́nh an ninh không tốt, nào là sẽ bị phê b́nh trong đợt xuân Nhâm Th́n, nào là đang phấn đấu xây dựng khu phố văn hóa, nào là....nào là....... Mọi người để ông TBAN đấy và lục tục kéo về.
Lăo Tuấn xây dựng đối diện nhà VMT tui nhờ tui phụ hạ nồi bánh. Sợ khuya có sự ǵ th́ cái danh khu phố văn hóa liên lụy mất.
Ngày xuân ai cũng kể chuyện vui. Riêng VMT tui ngồi kể chuyện làng. Rơ chán !...