Tường Thụy
24-05-10, 10:40 AM
VIẾT CHƠI
Thời phổ thông, tôi học văn không đến nỗi tồi, hay được điểm cao, cũng đă mấy lần vào đội tuyển và được giải. Nhưng tôi học toán có vẻ nhỉnh hơn mặc dù tôi không mê bằng văn. Thầy chủ nhiệm lại thường là dạy toán nên bắt tôi vào đội tuyển toán. Tôi xa dần văn từ đấy.
Tôi đi bộ đội, ḥa b́nh th́ đi học rồi lăn lộn với ngành xây dựng. Nhưng tôi không bỏ đọc. Dĩ nhiên là thích đọc truyện và thơ hơn. Tôi thấy người viết văn, làm thơ cao siêu lắm. Tự nhiên tôi thích viết. Viết để chơi thôi v́ tôi biết với khả năng của ḿnh, ông giời không cho tôi thành cái ǵ cả.
Nhưng viết ǵ bây giờ? Viết văn th́ phải hiểu sâu biết rộng, có kinh nghiệm sống, óc quan sát tinh tế, lại phải lúc nào cũng bàn ghế đầy đủ, nhất là số chữ phài … nhiều hơn thơ mà tôi th́ lười viết, ngại gơ máy tính. Thơ chỉ cần mẩu giấy thuốc lá với cái bút bi giắt túi, chợt nghĩ ra được câu nào th́ ghi vào, bất kể lúc đi xe, khi tán dóc với bạn hay đang ngồi làm việc.
Ấy là nói ra vẻ vậy thôi chứ có khi cả năm tôi mới cho ra được một bài thơ con cóc chế giễu vợ con. Giễu vợ con là an toàn nhất, có tả vợ xấu ma chê quỷ hờn cũng không sao chứ động chạm đến thiên hạ khó tránh khỏi bị ăn đ̣n. Chỉ hai năm trở lại đây tôi mới có điều kiện chuyên tâm vào viết. Viết cho ḿnh, cho bạn bè xem và để được hưởng cảm giác vui vui mỗi khi làm được một bài thơ ưng ư. Thế thôi. Ngoài thơ, đôi khi tôi viết tiểu phẩm hài. Tôi nh́n cái ǵ cũng ra chuyện để cười, chợt nghĩ ra cái ǵ th́ viết một mạch, chứ không có ư định đi sâu vào thể loại này.
Tôi là người rất kỵ chuyện “văn ḿnh vợ người”. Lúc nào tôi cũng mặc cảm thơ ḿnh chẳng ra ǵ.
Năm th́ mười họa, có người vào đọc thơ tôi, chắc sợ tôi tủi nên mới hạ cố khen một câu. Tôi chỉ cho là các bạn động viên thôi. Mà có khen th́ bài thơ nó vẫn thế, không hay hơn được. Tôi tâm đắc nhất câu “Hữu xạ tự nhiên hương”, tuy vậy, vẫn thấy phấn khởi v́ có những người đồng cảm, chia sẻ với ḿnh.
Tôi cần hơn các lời góp ư, chỉ ra chỗ dở, chỗ chưa được của bài thơ và luôn khuyến khích bạn bè góp ư thẳng thắn cho ḿnh, nhưng những lời góp ư thật hiếm hoi v́ ai cũng dè dặt.
Một lần, tôi đưa đường link trang blog của ḿnh cho cô bạn nhà thơ: "Em vào đọc hộ xem thơ anh viết có được không. Cứ nói thẳng nhận xét của em cho anh biết, đừng ngại".
Sau đó chat với nhau hàng ngày, không thấy cô bé đả động ǵ đến chuyện ấy. Rôi một hôm, cô ấy bảo: "Anh viết truyện được đấy, nên tiếp tục đi. Tiểu phẩm của anh hay lắm, anh đưa em mấy cái, em gửi Tuổi trẻ nó đăng cho. Mà anh viết tiểu phẩm được th́ chắc sẽ viết được truyện ngắn”.
Chẳng thấy cô ấy nói ǵ về thơ ḿnh.
Vậy là tôi trêu chọc thiên hạ c̣n gây được tiếng cười và biết cách gây. Chứ c̣n thơ? Hẳn là cô ấy sợ tôi suy sụp tinh thần khi nghe lời nhận xét của ḿnh chăng? Mà nói dối, chắc là cô không muốn.
Mỗi khi chat, tôi hay đưa đường link lên ḍng status những bài thơ mới viết mà ḿnh tâm đắc để chia sẻ cũng là để khoe với bè bạn, nhất là nhân vật chính của bài thơ đó. Có một lần, cô bé nhà thơ nhảy xổ ra khen: "Thơ lục bát hay lắm". Hôm ấy, tôi bêu lên statut đường link bài "Mảnh đời c̣n lại".
Sở dĩ tôi nói là cô ấy nhảy xổ ra v́ khi nói chuyện, cô ấy rất hay để nick ẩn. V́ thế, chỉ có cô ấy chủ động hỏi chuyện tôi chứ tôi đâu biết khi nào cô ấy trên mạng mà hỏi. Một lần tôi tức quá, liền treo lên status câu:
Ghét em onl thích giấu ḿnh
Chẳng quân ăn trộm cũng t́nh đi đêm.
Ngay lập tức, cô ấy tḥ ra cái biểu tượng cười ngoác đến mang tai trong khi nick vẫn không thấy sáng …
Tôi nói như dỗi:
- Th́ từ khi anh viết đến giờ, được mỗi bài ấy c̣n có thể gọi là thơ.
Cô ấy an ủi:
- Đời làm thơ, có được một bài thành thơ là thành công rồi. C̣n hơn khối người in ra bao nhiêu thơ mà không đọc được".
Tôi suưt ngất. Hóa ra, trong "sự nghiệp" thơ, ḿnh toàn cho ra những sản phẩm hỏng, chỉ được mỗi một thành phẩm.
Trở lại cái việc cô nhà thơ khen tôi viết văn được. Hay là tôi có năng khiếu về việc này thật?
Phàm người ta làm cái ǵ cũng phải tập. Viết linh t́nh hàng ngày cũng là luyện tập chứ, để quen với cách diễn đạt cho đúng văn phạm đă. Mặt khác, nhiều khi thơ tắc tị, không nghĩ ra được câu nào, chẳng lẽ không viết ǵ.
Vậy là tôi tập viết văn xuôi, nghĩ ra cái ǵ th́ viết, chẳng biết nó là phiếm đàm, tản văn, ghi chép hay là cái ǵ nữa.
Tường Thụy
Thời phổ thông, tôi học văn không đến nỗi tồi, hay được điểm cao, cũng đă mấy lần vào đội tuyển và được giải. Nhưng tôi học toán có vẻ nhỉnh hơn mặc dù tôi không mê bằng văn. Thầy chủ nhiệm lại thường là dạy toán nên bắt tôi vào đội tuyển toán. Tôi xa dần văn từ đấy.
Tôi đi bộ đội, ḥa b́nh th́ đi học rồi lăn lộn với ngành xây dựng. Nhưng tôi không bỏ đọc. Dĩ nhiên là thích đọc truyện và thơ hơn. Tôi thấy người viết văn, làm thơ cao siêu lắm. Tự nhiên tôi thích viết. Viết để chơi thôi v́ tôi biết với khả năng của ḿnh, ông giời không cho tôi thành cái ǵ cả.
Nhưng viết ǵ bây giờ? Viết văn th́ phải hiểu sâu biết rộng, có kinh nghiệm sống, óc quan sát tinh tế, lại phải lúc nào cũng bàn ghế đầy đủ, nhất là số chữ phài … nhiều hơn thơ mà tôi th́ lười viết, ngại gơ máy tính. Thơ chỉ cần mẩu giấy thuốc lá với cái bút bi giắt túi, chợt nghĩ ra được câu nào th́ ghi vào, bất kể lúc đi xe, khi tán dóc với bạn hay đang ngồi làm việc.
Ấy là nói ra vẻ vậy thôi chứ có khi cả năm tôi mới cho ra được một bài thơ con cóc chế giễu vợ con. Giễu vợ con là an toàn nhất, có tả vợ xấu ma chê quỷ hờn cũng không sao chứ động chạm đến thiên hạ khó tránh khỏi bị ăn đ̣n. Chỉ hai năm trở lại đây tôi mới có điều kiện chuyên tâm vào viết. Viết cho ḿnh, cho bạn bè xem và để được hưởng cảm giác vui vui mỗi khi làm được một bài thơ ưng ư. Thế thôi. Ngoài thơ, đôi khi tôi viết tiểu phẩm hài. Tôi nh́n cái ǵ cũng ra chuyện để cười, chợt nghĩ ra cái ǵ th́ viết một mạch, chứ không có ư định đi sâu vào thể loại này.
Tôi là người rất kỵ chuyện “văn ḿnh vợ người”. Lúc nào tôi cũng mặc cảm thơ ḿnh chẳng ra ǵ.
Năm th́ mười họa, có người vào đọc thơ tôi, chắc sợ tôi tủi nên mới hạ cố khen một câu. Tôi chỉ cho là các bạn động viên thôi. Mà có khen th́ bài thơ nó vẫn thế, không hay hơn được. Tôi tâm đắc nhất câu “Hữu xạ tự nhiên hương”, tuy vậy, vẫn thấy phấn khởi v́ có những người đồng cảm, chia sẻ với ḿnh.
Tôi cần hơn các lời góp ư, chỉ ra chỗ dở, chỗ chưa được của bài thơ và luôn khuyến khích bạn bè góp ư thẳng thắn cho ḿnh, nhưng những lời góp ư thật hiếm hoi v́ ai cũng dè dặt.
Một lần, tôi đưa đường link trang blog của ḿnh cho cô bạn nhà thơ: "Em vào đọc hộ xem thơ anh viết có được không. Cứ nói thẳng nhận xét của em cho anh biết, đừng ngại".
Sau đó chat với nhau hàng ngày, không thấy cô bé đả động ǵ đến chuyện ấy. Rôi một hôm, cô ấy bảo: "Anh viết truyện được đấy, nên tiếp tục đi. Tiểu phẩm của anh hay lắm, anh đưa em mấy cái, em gửi Tuổi trẻ nó đăng cho. Mà anh viết tiểu phẩm được th́ chắc sẽ viết được truyện ngắn”.
Chẳng thấy cô ấy nói ǵ về thơ ḿnh.
Vậy là tôi trêu chọc thiên hạ c̣n gây được tiếng cười và biết cách gây. Chứ c̣n thơ? Hẳn là cô ấy sợ tôi suy sụp tinh thần khi nghe lời nhận xét của ḿnh chăng? Mà nói dối, chắc là cô không muốn.
Mỗi khi chat, tôi hay đưa đường link lên ḍng status những bài thơ mới viết mà ḿnh tâm đắc để chia sẻ cũng là để khoe với bè bạn, nhất là nhân vật chính của bài thơ đó. Có một lần, cô bé nhà thơ nhảy xổ ra khen: "Thơ lục bát hay lắm". Hôm ấy, tôi bêu lên statut đường link bài "Mảnh đời c̣n lại".
Sở dĩ tôi nói là cô ấy nhảy xổ ra v́ khi nói chuyện, cô ấy rất hay để nick ẩn. V́ thế, chỉ có cô ấy chủ động hỏi chuyện tôi chứ tôi đâu biết khi nào cô ấy trên mạng mà hỏi. Một lần tôi tức quá, liền treo lên status câu:
Ghét em onl thích giấu ḿnh
Chẳng quân ăn trộm cũng t́nh đi đêm.
Ngay lập tức, cô ấy tḥ ra cái biểu tượng cười ngoác đến mang tai trong khi nick vẫn không thấy sáng …
Tôi nói như dỗi:
- Th́ từ khi anh viết đến giờ, được mỗi bài ấy c̣n có thể gọi là thơ.
Cô ấy an ủi:
- Đời làm thơ, có được một bài thành thơ là thành công rồi. C̣n hơn khối người in ra bao nhiêu thơ mà không đọc được".
Tôi suưt ngất. Hóa ra, trong "sự nghiệp" thơ, ḿnh toàn cho ra những sản phẩm hỏng, chỉ được mỗi một thành phẩm.
Trở lại cái việc cô nhà thơ khen tôi viết văn được. Hay là tôi có năng khiếu về việc này thật?
Phàm người ta làm cái ǵ cũng phải tập. Viết linh t́nh hàng ngày cũng là luyện tập chứ, để quen với cách diễn đạt cho đúng văn phạm đă. Mặt khác, nhiều khi thơ tắc tị, không nghĩ ra được câu nào, chẳng lẽ không viết ǵ.
Vậy là tôi tập viết văn xuôi, nghĩ ra cái ǵ th́ viết, chẳng biết nó là phiếm đàm, tản văn, ghi chép hay là cái ǵ nữa.
Tường Thụy