Tường Thụy
06-06-10, 12:57 PM
KẺ TRỘM T̀NH
Thấy tiếng động ngoài cửa, vợ hắn trong pḥng bếp ngó ra hỏi:
- Sao bảo trưa nay anh không về?
- Định thế, nhưng lại không phải tiếp khách nữa.
Như thường lệ, về đến nhà là bao giờ hắn cũng ngồi ở pḥng khách nghỉ một lúc. Hắn rút thuốc lá ra châm lửa. Rít một hơi, hắn thấy trong người thư thái, dễ chịu, trạng thái căng thẳng sau một buổi làm việc nhẹ đi hẳn. Hắn ngửa mặt phả lhói thuốc lên trần nhà, chầm chậm rà soát lại trong đầu việc thương thảo hợp đồng sáng nay xem có hớ hênh ǵ không, sẽ tổ chức thực hiện thế nào. Điếu thuốc tự cháy thêm được một đốt ngón tay, hắn mới gơ nhẹ vào miệng gạt tàn. Chợt hắn thấy trong gạt tàn có một điếu thuốc hút dở. Lạ nhỉ, sáng nay hắn đă đổ hết những mẩu thuốc vào sọt rác rồi cơ mà. Trong khay, một cái chén vẫn c̣n chút nước cặn mặc dù sáng nào cái Vân Thảo cũng đánh rửa ấm chén sạch sẽ. Hắn cầm chuyên rót nước uống, nước vẫn c̣n ấm. Hắn hỏi vợ:
- Sáng nay có ai đến hỏi ǵ anh không?
- Có ai đâu. Em vẫn ở nhà một ḿnh từ sáng đến giờ mà.
Vợ hắn không hút thuốc đă đành nhưng cũng chẳng bao giờ uống nước chè. Muốn uống, thị chỉ làm một cốc nước lạnh, ừng ực một mạch là xong.
Rơ ràng là có khách đàn ông vừa ở đây. Chuyện ấy là b́nh thường, sao vợ hắn phải giấu nếu không có điều khuất tất nào đó. Một mối nghi ngờ dần dần h́nh thành trong đầu hắn
Mối nghi ngờ ấy vụt lớn nhanh, chiếm hết tâm trí hắn khi hắn phát hiện thấy trước cửa ra vào, ngoài đôi giày của hắn và đôi dép quen thuộc của vợ ra, c̣n một đôi dép nam lạ. Vậy là ông khách này vẫn luẩn quất quanh nhà hắn mà thôi.
Liếc vào pḥng bếp, thấy vợ đang vớt con gà luộc vàng ngậy ra đía, hắn quay nhanh mặt đi làm như không biết. Thế là đă rơ.
Sáng nay, trước khi đi làm, hắn bảo vợ:
- Trưa nay ba mẹ con em ăn cơm với nhau nhé, anh phải ở lại tiếp đối tác.
Nhưng làm việc xong, phía đối tác một mực từ chối lời mời đi ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng v́ họ cần về Hải Pḥng ngay cho kịp cuộc họp buổi chiều. Thế nên mới có chuyện hắn về nhà bất chợt.
Chưa bao giờ hắn chuẩn bị cho t́nh huống này. Vợ hắn tha hóa đến thế sao. Tưởng chồng không về đă rước ngay trai đến nhà, c̣n mua gà tiếp t́nh nhân nữa chứ. Thường là nhà hắn chỉ mua gà cả con khi có giỗ, tết hoặc có khách. Nếu hắn không về đột xuất, chắc hẳn chúng nó sẽ ngả ngớn ăn uống với nhau. Vợ hắn sẽ kề ly rượu lên tận miệng thằng t́nh nhân c̣n thằng t́nh nhân th́ xé nhỏ từng miếng thịt gà đút vào miệng vợ hắn. Chúng sẽ ngồi một bên bàn thôi để tiện yêu nhau. Chúng sẽ vừa ăn, vừa nh́n nhau t́nh tứ, vừa cấu véo nhau. Vợ hắn dù đă ba mươi nhăm nhưng c̣n đẹp lắm. Đă vậy, da thị lại trắng. Đă vậy, thịt thị lại đầy đặn, căng lên dưới làn áo mỏng mà chiếc khuy ngực lúc nào cũng chực nứt ra, trông mũm mĩm thế kia, gợi t́nh thế kia. Vậy mà đâu c̣n phải là của riêng hắn nữa. Trời ơi! Hắn điên lên mất. Mới biết con người hư hỏng nhanh như thế nào. Không phải, đó là sự biến chất dần dần hoặc bản chất con người được giấu kín mà kẻ mê muội như hắn không nhận ra đó thôi. Thảo nào người ta bảo vợ chồng đầu gối tay ấp, ăn ở với nhau cả đời chưa chắc đă hiểu hết được nhau.
Vậy mà từ trước đến nay, hắn vẫn tin vợ nết na hiền thục, thủy chung. Hắn thường tự hào với bè bạn, với đồng nghiệp về điều đó. Có với nhau ba mặt con rồi nhưng hắn c̣n giữ thói quen hôn vợ trước khi đi làm. “Để ǵn giữ và nuôi dưỡng t́nh yêu” - hắn tự nhủ ḿnh như thế.
Hắn rà soát lại những ngày gần đây thấy vợ không có biểu hiện ǵ bất b́nh thường. Thị vẫn ăn mặc như thế, không diêm dúa, cầu kỳ, không son phấn, không thay đổi kiểu tóc thường xuyên như những người phụ nữ đang có t́nh nhân. Mà thị cần ǵ phải thế. Thị vẫn ư thức được nhan sắc của ḿnh. Thị sử dụng điện thoại vô tư, thoải mái ngay trước mặt chồng chứ không lén lút, vụng trộm bao giờ. Hôm nay, thấy hắn về đột ngột, mặt thị không hề biến sắc, không tỏ ra lúng túng. Ghê chưa? Cao tay chưa? Bản lĩnh đàn bà ai bảo là non, toan tính của họ ai bảo là cơi đựng trầu? Thế nên hắn mới bị thị cắm sừng lúc nào mà không hay. Càng nghĩ, hắn càng thấy nhục. Nhục cho hắn đă đành, nhục cho cả ḍng họ nhà hắn nữa.
Chung sống với nhau mười lăm năm, hắn biết vợ không phải là loại người lẳng lơ, đĩ thơa hay lăng mạn, đa t́nh. Hắn suy nghĩ, phân tích, t́m hiểu nguyên nhân. Thôi đúng rồi. Vợ chồng hắn sinh liền trong bảy năm ba đứa con gái. Hắn vẫn yêu con lắm nhưng h́nh như có lần hắn nói với vợ là anh ao ước có một thằng cu. Chắc thị cho là nguyên nhân sinh con một bề là do hắn nên mới cố kiếm một đứa con trai cho chồng vui ḷng đây. Nhưng dù động cơ có thực là thế đi chăng nữa th́ cũng không thể nào chấp nhận được. Sự tiến bộ của y học hiện đại thừa khả năng tạo cho hắn một đứa con trai, không nhất thiết cứ phải là trai trên gái dưới.
Hắn nghẹn đắng đến tận cổ nhưng cố giữ b́nh tĩnh. Nếu nôn nóng để vợ biết là hắn đă nghi ngờ có thể dẫn đến hỏng việc.
Nhưng hắn lo bằng thừa. Vợ hắn vẫn đi đứng, nói chuyện như không, lại tươi tỉnh hơn mọi ngày nữa chứ. Thị pha cho hắn một cốc nước chanh:
- Uống đi cho mát anh. Chồng tôi vất vả quá. Em thương nào.
Rồi thị xoa đầu hắn một cái, vuốt má hắn một cái, chụt vào trán hắn một cái. Hắn cố ḱm nén để không tỏ ra khó chịu, khinh bỉ. Giả vờ khéo chưa? Hẳn là mỹ nhân kế đây. Chắc thị đang tính chốc nữa sẽ ngồi bên hắn, cọ vào hắn cho hắn mềm người ra, mất hết tự chủ để thị dụ hắn ăn uống no say rồi lăn ra ngủ cho t́nh nhân tẩu thoát đây mà. Thị đâu có biết rằng hắn đă phát hiện ra tội lỗi tày trời của thị, rằng bây giờ hắn đă nhận ra sự ngu muội của ḿnh, trái tim hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đă chắc kẻ trộm trong tay rồi, hắn không vội. Hắn âm thầm phác ra kế hoạch vây bắt.
Hắn lục soát từ tầng một lên trở lên v́ nếu t́m từ trên xuống th́ bằng thả gà ra mà đuổi.
Tầng một chỉ có nhà vệ sinh là kẻ trộm có thể ẩn nấp. Ngó vào không thấy ǵ, hắn giả vờ lẩm bẩm: “Bẩn quá, đă bảo cái Vân Thảo cọ rửa hàng ngày mà nó chẳng chịu làm”.
Tầng hai, pḥng ngủ của vợ chồng hắn và pḥng cái Vân Vân đều để ngỏ. Không nghi lắm nhưng hắn vẫn ngó vào nhà vệ sinh, nh́n xuống gầm giường, mở toang cánh tủ quần áo. Tủ lạnh th́ hắn cho qua.
Tầng ba, pḥng cái Vân Thảo cũng thế. Pḥng cái Vân Anh vẫn khép như từ hồi nó vào Sài G̣n với bác và học luôn trong đó. Hắn cầm tay nắm tṛn của khóa cửa xoay nhẹ. Chợt ruột gan hắn nóng lên, tim đập th́nh thịch khi biết cửa đă bị bấm chốt bên trong.
Hắn áp tai vào cửa nghe ngóng. Hắn thấy tiếng ṿi nước xả trong nhà vệ sinh. Một lúc sau th́ thấy tiếng dép loẹt quẹt đi về phía giường nằm. Chắc là khi yêu vợ hắn xong, thằng t́nh nhân lăn ra ngủ, bây giờ mới nghĩ đến chuyện vào nhà vệ sinh để tẩy uế đây. Nghĩ thế, toàn thân hắn lại run lên.
Vậy là hắn đă xác định được vị trí ẩn náu của kẻ trộm t́nh. May mà pḥng này phía sau không có ban công nên chỉ làm cửa sổ nghĩa là pḥng có mỗi một cửa ra vào. Phen này chỉ có phép biến hóa của Tôn Ngộ Không th́ mày mới thoát. Một ư nghĩ mỉa mai, chua chát hiện lên trong đầu hắn: thị chưa đến nỗi rủ trai vào chính pḥng ngủ của vợ chồng hắn.
Hắn lấy lại b́nh tĩnh rồi đi xuống. Trong bếp, vợ hắn vừa nấu cơm vừa hát “… c̣n ǵ cho anh, cả một đời xuân xanh, trên thế gian này chỉ có anh …”. Hắn tím mặt, nghĩ: trơ trẽn, vô liêm sỉ đến thế là cùng.
Hắn trở lại pḥng khách, mắt canh chừng vợ, tay luồn ra phía sau tấm giấy khen học sinh giỏi của cái Vân Anh treo trên tường lấy chiếc ch́a khóa hắn vẫn giấu ở đấy cho khỏi lẫn v́ ít dùng tới. Chợt nhớ ra, hắn đi khóa cổng lại rồi vứt ch́a vào giỏ rác, nơi chẳng mấy ai để ư. Cuối cùng, hắn vào pḥng cái Vân Thảo lấy sẵn một tập vở chưa dùng và một cây bút để tí nữa lập biên bản.
Hắn đứng trước cửa pḥng chứa kẻ trộm một lúc. Dù ở thế chủ động nhưng hắn vẫn thấy quá hồi hộp. Hắn xoay người lại tựa lưng vào cánh cửa, hít mấy cái thật sâu rồi thở ra từ từ cho đỡ căng thẳng. Xong, hắn xoay trở lại, tay run run tra ch́a khóa vào ổ. “Tách” một cái, hắn đẩy nhanh cửa bước vào.
Nhưng trước mặt hắn không phải là một tay trung niên khỏe mạnh, đẹp trai, cũng không phải là gă đàn ông mang dáng vẻ của một thương gia giàu có. Người này hắn vẫn gặp đều đặn một năm ít nhất ba lần ở quê vào dịp tết và giỗ ông bà bên vợ. Lũ trẻ con nhà hắn vẫn gọi bằng ông ngoại.
Lập tức hắn biến rất nhanh bộ mặt đằng đằng sát khí thành vẻ mặt rạng rỡ tươi cười:
- Con chào thầy. Thầy lên chơi mà không báo trước cho con đánh xe đi đón. Nhà con chuẩn bị bữa ăn xong rồi, mời thầy xuống xơi cơm ạ.
Thảo nào hôm nay vợ hắn vui thế. Cái Vân Thảo và cái Vân Vân đi học về vừa kịp bữa. Hắn nhanh nhẹn xách cái giỏ rác giả vờ đi đổ rồi lén moi chiếc ch́a khóa hắn vừa ném vào đấy, mở cổng cho chúng nó vào.
Khi cả nhà đă đầy đủ, ngồi quây quần quanh mâm cơm đầy ắp thức ăn, vợ hắn trịnh trọng rót rượu ra hai cái ly, cười rất tươi:
- Con mời thầy, em mời anh xơi rượu. Khi năy anh về, em cố giấu tin thầy lên, định dành cho anh một niềm vui bất ngờ. Vậy mà anh vẫn biết mà lên chào thầy. Anh tinh thật.
Chưa bao giờ hắn thấy vợ ḿnh xinh đẹp và đáng yêu đến thế. Hắn nâng ly chạm với bố vợ:
- Nhà con nói thế thôi chứ con tinh ǵ đâu. Khi về, thấy đôi dép của thầy là con nhận ra ngay. Rể hiền th́ lúc nào mà chả quan tâm đến thầy, thầy nhỉ.
3/6/2010
Tường Thụy
Thấy tiếng động ngoài cửa, vợ hắn trong pḥng bếp ngó ra hỏi:
- Sao bảo trưa nay anh không về?
- Định thế, nhưng lại không phải tiếp khách nữa.
Như thường lệ, về đến nhà là bao giờ hắn cũng ngồi ở pḥng khách nghỉ một lúc. Hắn rút thuốc lá ra châm lửa. Rít một hơi, hắn thấy trong người thư thái, dễ chịu, trạng thái căng thẳng sau một buổi làm việc nhẹ đi hẳn. Hắn ngửa mặt phả lhói thuốc lên trần nhà, chầm chậm rà soát lại trong đầu việc thương thảo hợp đồng sáng nay xem có hớ hênh ǵ không, sẽ tổ chức thực hiện thế nào. Điếu thuốc tự cháy thêm được một đốt ngón tay, hắn mới gơ nhẹ vào miệng gạt tàn. Chợt hắn thấy trong gạt tàn có một điếu thuốc hút dở. Lạ nhỉ, sáng nay hắn đă đổ hết những mẩu thuốc vào sọt rác rồi cơ mà. Trong khay, một cái chén vẫn c̣n chút nước cặn mặc dù sáng nào cái Vân Thảo cũng đánh rửa ấm chén sạch sẽ. Hắn cầm chuyên rót nước uống, nước vẫn c̣n ấm. Hắn hỏi vợ:
- Sáng nay có ai đến hỏi ǵ anh không?
- Có ai đâu. Em vẫn ở nhà một ḿnh từ sáng đến giờ mà.
Vợ hắn không hút thuốc đă đành nhưng cũng chẳng bao giờ uống nước chè. Muốn uống, thị chỉ làm một cốc nước lạnh, ừng ực một mạch là xong.
Rơ ràng là có khách đàn ông vừa ở đây. Chuyện ấy là b́nh thường, sao vợ hắn phải giấu nếu không có điều khuất tất nào đó. Một mối nghi ngờ dần dần h́nh thành trong đầu hắn
Mối nghi ngờ ấy vụt lớn nhanh, chiếm hết tâm trí hắn khi hắn phát hiện thấy trước cửa ra vào, ngoài đôi giày của hắn và đôi dép quen thuộc của vợ ra, c̣n một đôi dép nam lạ. Vậy là ông khách này vẫn luẩn quất quanh nhà hắn mà thôi.
Liếc vào pḥng bếp, thấy vợ đang vớt con gà luộc vàng ngậy ra đía, hắn quay nhanh mặt đi làm như không biết. Thế là đă rơ.
Sáng nay, trước khi đi làm, hắn bảo vợ:
- Trưa nay ba mẹ con em ăn cơm với nhau nhé, anh phải ở lại tiếp đối tác.
Nhưng làm việc xong, phía đối tác một mực từ chối lời mời đi ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng v́ họ cần về Hải Pḥng ngay cho kịp cuộc họp buổi chiều. Thế nên mới có chuyện hắn về nhà bất chợt.
Chưa bao giờ hắn chuẩn bị cho t́nh huống này. Vợ hắn tha hóa đến thế sao. Tưởng chồng không về đă rước ngay trai đến nhà, c̣n mua gà tiếp t́nh nhân nữa chứ. Thường là nhà hắn chỉ mua gà cả con khi có giỗ, tết hoặc có khách. Nếu hắn không về đột xuất, chắc hẳn chúng nó sẽ ngả ngớn ăn uống với nhau. Vợ hắn sẽ kề ly rượu lên tận miệng thằng t́nh nhân c̣n thằng t́nh nhân th́ xé nhỏ từng miếng thịt gà đút vào miệng vợ hắn. Chúng sẽ ngồi một bên bàn thôi để tiện yêu nhau. Chúng sẽ vừa ăn, vừa nh́n nhau t́nh tứ, vừa cấu véo nhau. Vợ hắn dù đă ba mươi nhăm nhưng c̣n đẹp lắm. Đă vậy, da thị lại trắng. Đă vậy, thịt thị lại đầy đặn, căng lên dưới làn áo mỏng mà chiếc khuy ngực lúc nào cũng chực nứt ra, trông mũm mĩm thế kia, gợi t́nh thế kia. Vậy mà đâu c̣n phải là của riêng hắn nữa. Trời ơi! Hắn điên lên mất. Mới biết con người hư hỏng nhanh như thế nào. Không phải, đó là sự biến chất dần dần hoặc bản chất con người được giấu kín mà kẻ mê muội như hắn không nhận ra đó thôi. Thảo nào người ta bảo vợ chồng đầu gối tay ấp, ăn ở với nhau cả đời chưa chắc đă hiểu hết được nhau.
Vậy mà từ trước đến nay, hắn vẫn tin vợ nết na hiền thục, thủy chung. Hắn thường tự hào với bè bạn, với đồng nghiệp về điều đó. Có với nhau ba mặt con rồi nhưng hắn c̣n giữ thói quen hôn vợ trước khi đi làm. “Để ǵn giữ và nuôi dưỡng t́nh yêu” - hắn tự nhủ ḿnh như thế.
Hắn rà soát lại những ngày gần đây thấy vợ không có biểu hiện ǵ bất b́nh thường. Thị vẫn ăn mặc như thế, không diêm dúa, cầu kỳ, không son phấn, không thay đổi kiểu tóc thường xuyên như những người phụ nữ đang có t́nh nhân. Mà thị cần ǵ phải thế. Thị vẫn ư thức được nhan sắc của ḿnh. Thị sử dụng điện thoại vô tư, thoải mái ngay trước mặt chồng chứ không lén lút, vụng trộm bao giờ. Hôm nay, thấy hắn về đột ngột, mặt thị không hề biến sắc, không tỏ ra lúng túng. Ghê chưa? Cao tay chưa? Bản lĩnh đàn bà ai bảo là non, toan tính của họ ai bảo là cơi đựng trầu? Thế nên hắn mới bị thị cắm sừng lúc nào mà không hay. Càng nghĩ, hắn càng thấy nhục. Nhục cho hắn đă đành, nhục cho cả ḍng họ nhà hắn nữa.
Chung sống với nhau mười lăm năm, hắn biết vợ không phải là loại người lẳng lơ, đĩ thơa hay lăng mạn, đa t́nh. Hắn suy nghĩ, phân tích, t́m hiểu nguyên nhân. Thôi đúng rồi. Vợ chồng hắn sinh liền trong bảy năm ba đứa con gái. Hắn vẫn yêu con lắm nhưng h́nh như có lần hắn nói với vợ là anh ao ước có một thằng cu. Chắc thị cho là nguyên nhân sinh con một bề là do hắn nên mới cố kiếm một đứa con trai cho chồng vui ḷng đây. Nhưng dù động cơ có thực là thế đi chăng nữa th́ cũng không thể nào chấp nhận được. Sự tiến bộ của y học hiện đại thừa khả năng tạo cho hắn một đứa con trai, không nhất thiết cứ phải là trai trên gái dưới.
Hắn nghẹn đắng đến tận cổ nhưng cố giữ b́nh tĩnh. Nếu nôn nóng để vợ biết là hắn đă nghi ngờ có thể dẫn đến hỏng việc.
Nhưng hắn lo bằng thừa. Vợ hắn vẫn đi đứng, nói chuyện như không, lại tươi tỉnh hơn mọi ngày nữa chứ. Thị pha cho hắn một cốc nước chanh:
- Uống đi cho mát anh. Chồng tôi vất vả quá. Em thương nào.
Rồi thị xoa đầu hắn một cái, vuốt má hắn một cái, chụt vào trán hắn một cái. Hắn cố ḱm nén để không tỏ ra khó chịu, khinh bỉ. Giả vờ khéo chưa? Hẳn là mỹ nhân kế đây. Chắc thị đang tính chốc nữa sẽ ngồi bên hắn, cọ vào hắn cho hắn mềm người ra, mất hết tự chủ để thị dụ hắn ăn uống no say rồi lăn ra ngủ cho t́nh nhân tẩu thoát đây mà. Thị đâu có biết rằng hắn đă phát hiện ra tội lỗi tày trời của thị, rằng bây giờ hắn đă nhận ra sự ngu muội của ḿnh, trái tim hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đă chắc kẻ trộm trong tay rồi, hắn không vội. Hắn âm thầm phác ra kế hoạch vây bắt.
Hắn lục soát từ tầng một lên trở lên v́ nếu t́m từ trên xuống th́ bằng thả gà ra mà đuổi.
Tầng một chỉ có nhà vệ sinh là kẻ trộm có thể ẩn nấp. Ngó vào không thấy ǵ, hắn giả vờ lẩm bẩm: “Bẩn quá, đă bảo cái Vân Thảo cọ rửa hàng ngày mà nó chẳng chịu làm”.
Tầng hai, pḥng ngủ của vợ chồng hắn và pḥng cái Vân Vân đều để ngỏ. Không nghi lắm nhưng hắn vẫn ngó vào nhà vệ sinh, nh́n xuống gầm giường, mở toang cánh tủ quần áo. Tủ lạnh th́ hắn cho qua.
Tầng ba, pḥng cái Vân Thảo cũng thế. Pḥng cái Vân Anh vẫn khép như từ hồi nó vào Sài G̣n với bác và học luôn trong đó. Hắn cầm tay nắm tṛn của khóa cửa xoay nhẹ. Chợt ruột gan hắn nóng lên, tim đập th́nh thịch khi biết cửa đă bị bấm chốt bên trong.
Hắn áp tai vào cửa nghe ngóng. Hắn thấy tiếng ṿi nước xả trong nhà vệ sinh. Một lúc sau th́ thấy tiếng dép loẹt quẹt đi về phía giường nằm. Chắc là khi yêu vợ hắn xong, thằng t́nh nhân lăn ra ngủ, bây giờ mới nghĩ đến chuyện vào nhà vệ sinh để tẩy uế đây. Nghĩ thế, toàn thân hắn lại run lên.
Vậy là hắn đă xác định được vị trí ẩn náu của kẻ trộm t́nh. May mà pḥng này phía sau không có ban công nên chỉ làm cửa sổ nghĩa là pḥng có mỗi một cửa ra vào. Phen này chỉ có phép biến hóa của Tôn Ngộ Không th́ mày mới thoát. Một ư nghĩ mỉa mai, chua chát hiện lên trong đầu hắn: thị chưa đến nỗi rủ trai vào chính pḥng ngủ của vợ chồng hắn.
Hắn lấy lại b́nh tĩnh rồi đi xuống. Trong bếp, vợ hắn vừa nấu cơm vừa hát “… c̣n ǵ cho anh, cả một đời xuân xanh, trên thế gian này chỉ có anh …”. Hắn tím mặt, nghĩ: trơ trẽn, vô liêm sỉ đến thế là cùng.
Hắn trở lại pḥng khách, mắt canh chừng vợ, tay luồn ra phía sau tấm giấy khen học sinh giỏi của cái Vân Anh treo trên tường lấy chiếc ch́a khóa hắn vẫn giấu ở đấy cho khỏi lẫn v́ ít dùng tới. Chợt nhớ ra, hắn đi khóa cổng lại rồi vứt ch́a vào giỏ rác, nơi chẳng mấy ai để ư. Cuối cùng, hắn vào pḥng cái Vân Thảo lấy sẵn một tập vở chưa dùng và một cây bút để tí nữa lập biên bản.
Hắn đứng trước cửa pḥng chứa kẻ trộm một lúc. Dù ở thế chủ động nhưng hắn vẫn thấy quá hồi hộp. Hắn xoay người lại tựa lưng vào cánh cửa, hít mấy cái thật sâu rồi thở ra từ từ cho đỡ căng thẳng. Xong, hắn xoay trở lại, tay run run tra ch́a khóa vào ổ. “Tách” một cái, hắn đẩy nhanh cửa bước vào.
Nhưng trước mặt hắn không phải là một tay trung niên khỏe mạnh, đẹp trai, cũng không phải là gă đàn ông mang dáng vẻ của một thương gia giàu có. Người này hắn vẫn gặp đều đặn một năm ít nhất ba lần ở quê vào dịp tết và giỗ ông bà bên vợ. Lũ trẻ con nhà hắn vẫn gọi bằng ông ngoại.
Lập tức hắn biến rất nhanh bộ mặt đằng đằng sát khí thành vẻ mặt rạng rỡ tươi cười:
- Con chào thầy. Thầy lên chơi mà không báo trước cho con đánh xe đi đón. Nhà con chuẩn bị bữa ăn xong rồi, mời thầy xuống xơi cơm ạ.
Thảo nào hôm nay vợ hắn vui thế. Cái Vân Thảo và cái Vân Vân đi học về vừa kịp bữa. Hắn nhanh nhẹn xách cái giỏ rác giả vờ đi đổ rồi lén moi chiếc ch́a khóa hắn vừa ném vào đấy, mở cổng cho chúng nó vào.
Khi cả nhà đă đầy đủ, ngồi quây quần quanh mâm cơm đầy ắp thức ăn, vợ hắn trịnh trọng rót rượu ra hai cái ly, cười rất tươi:
- Con mời thầy, em mời anh xơi rượu. Khi năy anh về, em cố giấu tin thầy lên, định dành cho anh một niềm vui bất ngờ. Vậy mà anh vẫn biết mà lên chào thầy. Anh tinh thật.
Chưa bao giờ hắn thấy vợ ḿnh xinh đẹp và đáng yêu đến thế. Hắn nâng ly chạm với bố vợ:
- Nhà con nói thế thôi chứ con tinh ǵ đâu. Khi về, thấy đôi dép của thầy là con nhận ra ngay. Rể hiền th́ lúc nào mà chả quan tâm đến thầy, thầy nhỉ.
3/6/2010
Tường Thụy