Tường Thụy
03-07-10, 07:03 PM
GIỌT NƯỚC MẮT MUỘN MÀNG
Truyện ngắn
Vợ hắn bảo:
- Anh ạ, mai thứ bảy rồi đấy. Mẹ về, ḿnh mua cái ǵ cho mẹ ăn chứ nhỉ.
Hắn tỏ ra khó chịu:
- Ôi giời, vẽ chuyện. Chợ đầy thứ ra, mua ǵ mà chẳng được, sao cứ phải ngậu lên.
- Thế th́ nói làm ǵ. Em tính mai đi sớm lên chợ Thành Công, mua mấy cân rươi, chắc mẹ thích lắm.
"Ừ nhỉ, con mẹ này nhiều khi cũng thông minh đáo để" - hắn nghĩ vui vui thế. Từ ngày hắn đi học đại học, ra trường rồi công tác cho đến bây giờ, hắn chẳng biết đến mùi vị những món ăn chế biến từ rươi. Chợ gần nhà hắn th́ không có, muốn mua phải đi mất hơn chục cây số. Mùa rươi lại ngắn ngủi, chỉ trong ṿng vài ngày. Mặt khác, hắn đă quen với lối suy nghĩ của thời kinh tế thị trường, chẳng ăn thứ này th́ thứ khác, thiếu ǵ món ngon.
Mẹ hắn lên chơi với em hắn trên Bắc Giang từ đầu tháng, đến nay đă được ba tuần. Hôm kia, em hắn gọi điện bảo thứ bảy tuần này sẽ đưa mẹ xuống v́ bà đă muốn về. Em hắn công tác xa nhà, cuối tuần mới về. Trong bụng hắn mừng v́ không "mang tiếng" là lên đón mẹ nhưng hắn không tỏ thái độ ǵ.
Hắn có một tính rất khỉ là hay làm vẻ lạnh lùng đối với mọi người trong nhà. Hắn thích quan tâm đến mọi người theo kiểu của hắn, không muốn tỏ ra ủy mị, vồ vập, sốt sắng. Mẹ ốm, hắn bắt vợ đi chợ mua tim cật về nấu cháo cho bà, hoặc t́m những thứ ǵ mà hắn biết là mẹ thích. Sau mẹ hắn khoe với mọi người là hắn cũng biết quan tâm đến bà. Hắn mắng vợ: "Anh bảo em nấu cho mẹ ăn th́ em cứ nấu, lôi anh vào làm ǵ". Có lần mẹ hắn ra chợ chơi, thấy lâu không về, hắn sốt ruột đi t́m. Người già, một ḿnh ra phố, biết đâu được. Gặp mẹ đang trên đường về, hắn định tránh đi nhưng bà đă trông thấy hắn. Bà hồ hởi: "Thế con ra t́m mẹ à" Hắn thản nhiên: "Đâu có, con đi mua mấy thứ. Mẹ đi được th́ về được, việc ǵ con phải t́m" làm niềm vui của mẹ hắn tắt ngóm.
Đă thế, hắn lại ngang và hay trêu ngươi. Mẹ trách hắn đi đâu, về nhà chẳng hỏi han mẹ lấy một câu, hắn cáu: "Th́ ngày xưa, con đi học về không chào ai th́ mẹ chẳng nói ǵ. Giờ con lớn thế này, lại có cả bốn đứa để sai bảo mà mẹ ne nẹt như với đứa trẻ là sao. Lại c̣n bắt hỏi thăm sức khỏe nữa. Con trông thấy mẹ là biết khỏe hay yếu chứ. Rơ là nhiêu khê.
Bốn đứa mà hắn nói tới là vợ và con hắn, nhưng hắn thích gộp ráo cả vào một đám gọi là chúng nó. Vợ hắn mắng con, nó căi lại, hắn quát: "Hai đứa im ngay, không căi nhau nữa".
Hắn đi làm về, đứa lớn nhanh nhẹn: "Con chào bố". Hai đứa em thấy thế cũng đồng thanh: "Con chào bố". Hắn liếc vợ rồi quay sang lũ trẻ con: "Thế c̣n đứa nào chưa chào bố?" Vợ hắn nguưt: "Này, quên cái suất ấy đi nhá".
Có lần mẹ hắn tức bảo: "Tao chỉ cần trước đây tao nuôi chúng mày như thế nào th́ bây giờ chúng mày nuôi tao thế vậy". Thế là hắn liền xổ ra một tràng:
- Được nhá, mẹ muốn thế không? Vậy ngày xưa trời nóng, con phải quạt bằng mo cau. Bây giờ hôm nào nóng, mẹ đừng dùng quạt điện nữa nhá, Con tắt luôn cả điều ḥa đi rồi mua hẳn quạt nan cho mẹ quạt. C̣n ăn th́ con ăn thế nào mẹ ăn thế vậy, con không ăn giấu mẹ cái ǵ là được. Con đi ăn nhậu ở đâu, mang phần về cho mẹ, như ngày xưa di ăn cỗ, mẹ vẫn mang phần về cho con ấy. Mẹ nuôi con mười tám năm. Vậy con nuôi mẹ đủ mười tám năm mà mẹ vẫn c̣n sống th́ con kệ mẹ nhé. Ngày xưa, con hư th́ mẹ đánh, bây giờ mẹ trái ư con th́ làm sao đây ...
Mẹ hắn đă chọc đúng vào cái mớ lư sự rất chầy cối của hắn. H́nh như vẫn đang thích thú với cái tṛ lập luận quái đản này, hắn tiếp:
- C̣n hôm nào vợ chồng chúng con đi chơi th́ mẹ cũng rủ cụ Tảo đi cho công bằng, con không cấm.
Cụ Tảo là bố anh Huân hàng xóm. Cụ bà mất, cụ ông lên ở với con trai, na ná như hoàn cảnh mẹ hắn. Hắn thấy thế hay bông lơn gán cụ Tảo cho mẹ hắn. Có lần anh Huân sang nhà hắn gọi nhờ điện thoại. Khi anh về rồi, hắn bảo mẹ:
- Bác ấy giả vờ để sang xem mắt mẹ đấy. Mẹ không thấy bác ấy vừa gọi điện vừa nh́n mẹ à. Hôm qua con mới nói chuyện với bác ấy, thế mà nay đă sang ngay. Chứ nhà bác ấy c̣n lắp điện thoại trước cả nhà con cơ, việc ǵ phải nhờ.
Mẹ hắn bảo: "Tao không nói chuyện với thằng luyên thuyên như mày" rồi bà bỏ đi nằm.
Mẹ hắn hay kể với con dâu chuyện ngày xưa bà nuôi anh em hắn ăn học vất vả như thế nào. Hắn nghe thấy, ngứa mồm nói luôn:
- Th́ bây giờ mẹ muốn đi học, con có cấm mẹ đâu.
Rồi hắn quay sang vợ:
- Mai mẹ mày mua vở cho bà đi học. C̣n mấy đứa thay phiên nhau dẫn bà đến trường nghe chưa.
Đại khái cứ như thế, mẹ hắn tức không thèm nói chuyện với hắn nữa. Nói làm ǵ với thằng ngang như cua. Có điều ǵ ấm ức, bà lại th́ thọt kể lể với con dâu. Trong bằng ấy đứa con, bà có vẻ hợp vợ hắn hơn cả. Được cái vợ hắn cũng chịu khó hầu chuyện mẹ chồng. Thỉnh thoảng, hắn lại hỏi vợ: "Mẹ có trách ǵ anh không?".
*
Vợ hắn nhắc đến chuyện mua rươi cho mẹ ăn là do nhớ lại buổi tối cũng bằng giờ năm ngoái. Hôm ấy cả nhà ăn cơm xong, mẹ hắn ngồi kể chuyện ngày xưa. Chuyện của bà hôm ấy lại gợi đúng vào kỷ niệm ấu thơ của hắn mà hắn thích. Hắn hào hứng cùng mẹ ôn lại những mùa rươi ở quê nhà.
"Tháng chín đôi mươi, tháng mười mùng năm" là câu tục ngữ nói về mùa rươi. Nói thế nhưng không cứ ǵ đôi mươi hay múng năm mà là vào thời điểm ấy, rươi lên rộ nhất.
Mỗi năm vào độ cuối thu, khi có gió đông về, rồi sau vài cơn mưa lác đác, cơ man nào rươi dưới ruộng chui lên. Những con rươi xanh, đỏ, vàng bơi loang loáng loằng ngoằng dưới nước. Ở những chỗ có ḍng chảy lớn người ta đóng sắm để hứng rươi. .........
Tuy mẹ không yêu cầu nhưng hắn biết nếu hắn làm một bữa rươi cho mẹ bớt phần nào nỗi nhớ quê hương, hẳn bà vui ḷng và cảm động lắm. Tuổi già, ăn được là bao. Cái quí là con cái nó quan tâm đến ḿnh. Nhưng tính hắn lại ngang. Hắn không muốn làm điều ǵ để người khác cho rằng hắn v́ ḿnh. Hắn muốn làm những việc mà hắn phải tự nghĩ ra, không phụ thuộc vào ư muốn của ai đó. Rồi công việc hàng ngày bận rộn, hắn cũng quên luôn. Giá phải bỏ một buổi đi xin học cho con, tất nhiên là hắn nhớ, cũng giống như mẹ hắn chẳng bao giờ quên đi họp phụ huynh cho hắn.
Mẹ hắn nuôi hắn qua bao nhiêu mùa rươi. Thế nhưng ở với với hắn bằng ấy năm, hôm nay hắn mới nghĩ đến chuyện làm cho mẹ món ăn nhà quê mà người dân vùng biển đi đâu cũng nhớ ấy. Vậy mà vợ chồng hắn cũng phải bàn bạc, lên kế hoạch cứ như là chuẩn bị cho một sự kiện ǵ hệ trọng lắm.
(C̣n tiếp)
Tường Thụy
Truyện ngắn
Vợ hắn bảo:
- Anh ạ, mai thứ bảy rồi đấy. Mẹ về, ḿnh mua cái ǵ cho mẹ ăn chứ nhỉ.
Hắn tỏ ra khó chịu:
- Ôi giời, vẽ chuyện. Chợ đầy thứ ra, mua ǵ mà chẳng được, sao cứ phải ngậu lên.
- Thế th́ nói làm ǵ. Em tính mai đi sớm lên chợ Thành Công, mua mấy cân rươi, chắc mẹ thích lắm.
"Ừ nhỉ, con mẹ này nhiều khi cũng thông minh đáo để" - hắn nghĩ vui vui thế. Từ ngày hắn đi học đại học, ra trường rồi công tác cho đến bây giờ, hắn chẳng biết đến mùi vị những món ăn chế biến từ rươi. Chợ gần nhà hắn th́ không có, muốn mua phải đi mất hơn chục cây số. Mùa rươi lại ngắn ngủi, chỉ trong ṿng vài ngày. Mặt khác, hắn đă quen với lối suy nghĩ của thời kinh tế thị trường, chẳng ăn thứ này th́ thứ khác, thiếu ǵ món ngon.
Mẹ hắn lên chơi với em hắn trên Bắc Giang từ đầu tháng, đến nay đă được ba tuần. Hôm kia, em hắn gọi điện bảo thứ bảy tuần này sẽ đưa mẹ xuống v́ bà đă muốn về. Em hắn công tác xa nhà, cuối tuần mới về. Trong bụng hắn mừng v́ không "mang tiếng" là lên đón mẹ nhưng hắn không tỏ thái độ ǵ.
Hắn có một tính rất khỉ là hay làm vẻ lạnh lùng đối với mọi người trong nhà. Hắn thích quan tâm đến mọi người theo kiểu của hắn, không muốn tỏ ra ủy mị, vồ vập, sốt sắng. Mẹ ốm, hắn bắt vợ đi chợ mua tim cật về nấu cháo cho bà, hoặc t́m những thứ ǵ mà hắn biết là mẹ thích. Sau mẹ hắn khoe với mọi người là hắn cũng biết quan tâm đến bà. Hắn mắng vợ: "Anh bảo em nấu cho mẹ ăn th́ em cứ nấu, lôi anh vào làm ǵ". Có lần mẹ hắn ra chợ chơi, thấy lâu không về, hắn sốt ruột đi t́m. Người già, một ḿnh ra phố, biết đâu được. Gặp mẹ đang trên đường về, hắn định tránh đi nhưng bà đă trông thấy hắn. Bà hồ hởi: "Thế con ra t́m mẹ à" Hắn thản nhiên: "Đâu có, con đi mua mấy thứ. Mẹ đi được th́ về được, việc ǵ con phải t́m" làm niềm vui của mẹ hắn tắt ngóm.
Đă thế, hắn lại ngang và hay trêu ngươi. Mẹ trách hắn đi đâu, về nhà chẳng hỏi han mẹ lấy một câu, hắn cáu: "Th́ ngày xưa, con đi học về không chào ai th́ mẹ chẳng nói ǵ. Giờ con lớn thế này, lại có cả bốn đứa để sai bảo mà mẹ ne nẹt như với đứa trẻ là sao. Lại c̣n bắt hỏi thăm sức khỏe nữa. Con trông thấy mẹ là biết khỏe hay yếu chứ. Rơ là nhiêu khê.
Bốn đứa mà hắn nói tới là vợ và con hắn, nhưng hắn thích gộp ráo cả vào một đám gọi là chúng nó. Vợ hắn mắng con, nó căi lại, hắn quát: "Hai đứa im ngay, không căi nhau nữa".
Hắn đi làm về, đứa lớn nhanh nhẹn: "Con chào bố". Hai đứa em thấy thế cũng đồng thanh: "Con chào bố". Hắn liếc vợ rồi quay sang lũ trẻ con: "Thế c̣n đứa nào chưa chào bố?" Vợ hắn nguưt: "Này, quên cái suất ấy đi nhá".
Có lần mẹ hắn tức bảo: "Tao chỉ cần trước đây tao nuôi chúng mày như thế nào th́ bây giờ chúng mày nuôi tao thế vậy". Thế là hắn liền xổ ra một tràng:
- Được nhá, mẹ muốn thế không? Vậy ngày xưa trời nóng, con phải quạt bằng mo cau. Bây giờ hôm nào nóng, mẹ đừng dùng quạt điện nữa nhá, Con tắt luôn cả điều ḥa đi rồi mua hẳn quạt nan cho mẹ quạt. C̣n ăn th́ con ăn thế nào mẹ ăn thế vậy, con không ăn giấu mẹ cái ǵ là được. Con đi ăn nhậu ở đâu, mang phần về cho mẹ, như ngày xưa di ăn cỗ, mẹ vẫn mang phần về cho con ấy. Mẹ nuôi con mười tám năm. Vậy con nuôi mẹ đủ mười tám năm mà mẹ vẫn c̣n sống th́ con kệ mẹ nhé. Ngày xưa, con hư th́ mẹ đánh, bây giờ mẹ trái ư con th́ làm sao đây ...
Mẹ hắn đă chọc đúng vào cái mớ lư sự rất chầy cối của hắn. H́nh như vẫn đang thích thú với cái tṛ lập luận quái đản này, hắn tiếp:
- C̣n hôm nào vợ chồng chúng con đi chơi th́ mẹ cũng rủ cụ Tảo đi cho công bằng, con không cấm.
Cụ Tảo là bố anh Huân hàng xóm. Cụ bà mất, cụ ông lên ở với con trai, na ná như hoàn cảnh mẹ hắn. Hắn thấy thế hay bông lơn gán cụ Tảo cho mẹ hắn. Có lần anh Huân sang nhà hắn gọi nhờ điện thoại. Khi anh về rồi, hắn bảo mẹ:
- Bác ấy giả vờ để sang xem mắt mẹ đấy. Mẹ không thấy bác ấy vừa gọi điện vừa nh́n mẹ à. Hôm qua con mới nói chuyện với bác ấy, thế mà nay đă sang ngay. Chứ nhà bác ấy c̣n lắp điện thoại trước cả nhà con cơ, việc ǵ phải nhờ.
Mẹ hắn bảo: "Tao không nói chuyện với thằng luyên thuyên như mày" rồi bà bỏ đi nằm.
Mẹ hắn hay kể với con dâu chuyện ngày xưa bà nuôi anh em hắn ăn học vất vả như thế nào. Hắn nghe thấy, ngứa mồm nói luôn:
- Th́ bây giờ mẹ muốn đi học, con có cấm mẹ đâu.
Rồi hắn quay sang vợ:
- Mai mẹ mày mua vở cho bà đi học. C̣n mấy đứa thay phiên nhau dẫn bà đến trường nghe chưa.
Đại khái cứ như thế, mẹ hắn tức không thèm nói chuyện với hắn nữa. Nói làm ǵ với thằng ngang như cua. Có điều ǵ ấm ức, bà lại th́ thọt kể lể với con dâu. Trong bằng ấy đứa con, bà có vẻ hợp vợ hắn hơn cả. Được cái vợ hắn cũng chịu khó hầu chuyện mẹ chồng. Thỉnh thoảng, hắn lại hỏi vợ: "Mẹ có trách ǵ anh không?".
*
Vợ hắn nhắc đến chuyện mua rươi cho mẹ ăn là do nhớ lại buổi tối cũng bằng giờ năm ngoái. Hôm ấy cả nhà ăn cơm xong, mẹ hắn ngồi kể chuyện ngày xưa. Chuyện của bà hôm ấy lại gợi đúng vào kỷ niệm ấu thơ của hắn mà hắn thích. Hắn hào hứng cùng mẹ ôn lại những mùa rươi ở quê nhà.
"Tháng chín đôi mươi, tháng mười mùng năm" là câu tục ngữ nói về mùa rươi. Nói thế nhưng không cứ ǵ đôi mươi hay múng năm mà là vào thời điểm ấy, rươi lên rộ nhất.
Mỗi năm vào độ cuối thu, khi có gió đông về, rồi sau vài cơn mưa lác đác, cơ man nào rươi dưới ruộng chui lên. Những con rươi xanh, đỏ, vàng bơi loang loáng loằng ngoằng dưới nước. Ở những chỗ có ḍng chảy lớn người ta đóng sắm để hứng rươi. .........
Tuy mẹ không yêu cầu nhưng hắn biết nếu hắn làm một bữa rươi cho mẹ bớt phần nào nỗi nhớ quê hương, hẳn bà vui ḷng và cảm động lắm. Tuổi già, ăn được là bao. Cái quí là con cái nó quan tâm đến ḿnh. Nhưng tính hắn lại ngang. Hắn không muốn làm điều ǵ để người khác cho rằng hắn v́ ḿnh. Hắn muốn làm những việc mà hắn phải tự nghĩ ra, không phụ thuộc vào ư muốn của ai đó. Rồi công việc hàng ngày bận rộn, hắn cũng quên luôn. Giá phải bỏ một buổi đi xin học cho con, tất nhiên là hắn nhớ, cũng giống như mẹ hắn chẳng bao giờ quên đi họp phụ huynh cho hắn.
Mẹ hắn nuôi hắn qua bao nhiêu mùa rươi. Thế nhưng ở với với hắn bằng ấy năm, hôm nay hắn mới nghĩ đến chuyện làm cho mẹ món ăn nhà quê mà người dân vùng biển đi đâu cũng nhớ ấy. Vậy mà vợ chồng hắn cũng phải bàn bạc, lên kế hoạch cứ như là chuẩn bị cho một sự kiện ǵ hệ trọng lắm.
(C̣n tiếp)
Tường Thụy