LonelyStar
08-07-10, 12:15 PM
- Tình bạn không có khuôn mẫu, càng không có chuẩn mực nhưng luôn có những điều rất nhỏ nhặt để tôi nhận ra bạn trong đám đông…
Bạn bè là lần đầu tiên gặp gỡ, do tình cờ hay sắp đặt, bạn và tôi đã ngồi gần nhau, cùng trò chuyện một cách thoải mái, mỗi người đều có một ấn tượng tốt về người kia. Những lần sau gặp gỡ lại tiếp tục ngồi cạnh, tiếp tục chuyện trò. Và thành bạn bè…
Bạn bè là sau một thời gian bên cạnh nhau, cư xử dè dặt và chừng mực, mỗi người đều bắt đầu bộc lộ những khuyết điểm của mình, đôi khi cũng khiến người khác khó chịu, đôi khi những ấn tượng tốt đẹp ban đầu không tròn trịa và nguyên vẹn, bởi ai cũng có những tật xấu khó sửa. Nhưng bạn và tôi vẫn ở bên nhau, góp ý và chấp nhận, rất chân thành…
Bạn bè là đôi khi mệt mỏi, tôi đứng cùng bạn ngoài lan can lớp học, rủ rỉ kể chuyện, bạn an ủi tôi bằng bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ đến, đôi khi chẳng ăn thua, nhưng đó là tất cả những gì tôi cần lúc ấy. Và thỉnh thoảng tôi còn chẳng buồn kể cho bạn nỗi bức xúc của mình, chỉ ngồi một chỗ buồn thiu. Bạn chạy đến ngồi cạnh, ghé tai tôi hỏi: “Mày làm sao thế?”, để khi chẳng nhận được câu trả lời, bạn chọc tôi vui bằng câu chuyện nhí nhố của mình, hoặc lại rủ tôi ra lan can đứng, kể cho tôi nghe những bức xúc bạn đã trải qua, để tôi cảm thấy mình còn sung sướng, không có gì mà cũng “õng ẹo”…
Bạn bè là không cần phải cầu kì trong giao tiếp, yên lặng và thấu hiểu. Có những lúc tôi và bạn trò-chuyện-thân-mật (chính xác là trò chuyện thân mật chứ không phải cãi nhau), khiến những đứa khác la oai oái. Tình bạn không có khuôn mẫu, và cũng chẳng có chuẩn mực để thể hiện. Nhưng luôn có những điều rất nhỏ nhặt, đôi khi thật nhảm nhí để tôi nhận ra bạn trong đám đông…
Bạn bè. Có thể tôi với bạn không hợp cạ, có thể hay bất đồng ý kiến và bạn ít chơi với tôi nhất trong mấy đứa. Nhưng có lần tôi viết vu vơ khi thấy bạn buồn, bạn đã viết lại cho tôi, cũng bằng ấy những điều bạn chưa từng nói ra, rằng bạn thấy chúng mình cũng có nhiều điểm chung đấy chứ, rằng đôi khi bạn muốn hỏi thăm chuyện tình cảm phức tạp của tôi nhưng thấy hơi... kì quặc. Và mọi chuyện đã thay đổi, không sớm để hiểu nhau và xóa bỏ cái cảm giác kì quặc giữa chúng mình, nhưng chưa muộn để nhận ra một người bạn, nhỉ?
Bạn bè. Bạn là bạn thân của bạn thân tôi. Chúng mình ít va chạm với nhau và dù vẫn cùng viết chung Nhật kí, thỉnh thoảng lại lang thang dưới sân trường, nhưng tôi chưa bao giờ gọi bạn là bạn thân hay tâm sự với bạn về chuyện riêng của mình. Vậy mà có những lúc đi bên cạnh nhau, đang trò chuyện về một chủ đề rất chung về trường mình, lớp mình, bạn dè dặt hỏi tôi: “Bao giờ anh ý về hả Nguyên?”. Bạn quan tâm đến những dòng nhật kí dù tôi chưa hề kể bạn nghe chuyện ấy. Chưa bao giờ là bạn thân, nhưng luôn luôn là bạn bè.
Bạn bè là dù bạn đã có người yêu, mất nhiều thời gian cho cái tên đáng ghét ấy, bạn vẫn không quên có tôi bên cạnh.
Bạn bè là chiều qua rỗi rãi lượn hàng sách giảm giá trong một mùa hè bận bịu với cả tôi và bạn, tự nhiên nhớ bạn quay quắt. Một cú điện thoại không hẹn trước và 5 phút để bạn chuẩn bị, tôi và bạn lại cùng nhau tung tẩy trên đường, bình yên lạ…
Bạn bè là đôi khi cũng là bất đồng quan điểm, cãi nhau rồi giận nhau đến không muốn nói chuyện hay nhìn mặt nhau như chuyện vẫn thường xảy ra như thế. Rồi một ngày nào đó, ngồi bên nhau ôn lại kỉ niệm, đứa này nói với đứa kia rằng: Mình yêu lắm cái lần mình và bạn cãi nhau, và bạn đã lẽo đẽo theo mình xuống tận nhà để xe chỉ để cuối cùng nói một câu: “Tao xin lỗi mày” (và giá như mình đã có thể nói một câu xin lỗi nếu như hai đứa không cười xòa và xí xóa quá nhanh)
Bạn bè cũng là hai năm nỗ lực làm lành với một thằng bạn hơi “ tưng tửng”, để rồi khi tôi sắp bỏ cuộc, chính bạn gọi điện làm lành. Tất cả chỉ vì mấy dòng chúc mừng sinh nhật bạn mà tôi viết vào một forum chẳng bao giờ bạn ghé qua.
(st)
Bạn bè là lần đầu tiên gặp gỡ, do tình cờ hay sắp đặt, bạn và tôi đã ngồi gần nhau, cùng trò chuyện một cách thoải mái, mỗi người đều có một ấn tượng tốt về người kia. Những lần sau gặp gỡ lại tiếp tục ngồi cạnh, tiếp tục chuyện trò. Và thành bạn bè…
Bạn bè là sau một thời gian bên cạnh nhau, cư xử dè dặt và chừng mực, mỗi người đều bắt đầu bộc lộ những khuyết điểm của mình, đôi khi cũng khiến người khác khó chịu, đôi khi những ấn tượng tốt đẹp ban đầu không tròn trịa và nguyên vẹn, bởi ai cũng có những tật xấu khó sửa. Nhưng bạn và tôi vẫn ở bên nhau, góp ý và chấp nhận, rất chân thành…
Bạn bè là đôi khi mệt mỏi, tôi đứng cùng bạn ngoài lan can lớp học, rủ rỉ kể chuyện, bạn an ủi tôi bằng bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ đến, đôi khi chẳng ăn thua, nhưng đó là tất cả những gì tôi cần lúc ấy. Và thỉnh thoảng tôi còn chẳng buồn kể cho bạn nỗi bức xúc của mình, chỉ ngồi một chỗ buồn thiu. Bạn chạy đến ngồi cạnh, ghé tai tôi hỏi: “Mày làm sao thế?”, để khi chẳng nhận được câu trả lời, bạn chọc tôi vui bằng câu chuyện nhí nhố của mình, hoặc lại rủ tôi ra lan can đứng, kể cho tôi nghe những bức xúc bạn đã trải qua, để tôi cảm thấy mình còn sung sướng, không có gì mà cũng “õng ẹo”…
Bạn bè là không cần phải cầu kì trong giao tiếp, yên lặng và thấu hiểu. Có những lúc tôi và bạn trò-chuyện-thân-mật (chính xác là trò chuyện thân mật chứ không phải cãi nhau), khiến những đứa khác la oai oái. Tình bạn không có khuôn mẫu, và cũng chẳng có chuẩn mực để thể hiện. Nhưng luôn có những điều rất nhỏ nhặt, đôi khi thật nhảm nhí để tôi nhận ra bạn trong đám đông…
Bạn bè. Có thể tôi với bạn không hợp cạ, có thể hay bất đồng ý kiến và bạn ít chơi với tôi nhất trong mấy đứa. Nhưng có lần tôi viết vu vơ khi thấy bạn buồn, bạn đã viết lại cho tôi, cũng bằng ấy những điều bạn chưa từng nói ra, rằng bạn thấy chúng mình cũng có nhiều điểm chung đấy chứ, rằng đôi khi bạn muốn hỏi thăm chuyện tình cảm phức tạp của tôi nhưng thấy hơi... kì quặc. Và mọi chuyện đã thay đổi, không sớm để hiểu nhau và xóa bỏ cái cảm giác kì quặc giữa chúng mình, nhưng chưa muộn để nhận ra một người bạn, nhỉ?
Bạn bè. Bạn là bạn thân của bạn thân tôi. Chúng mình ít va chạm với nhau và dù vẫn cùng viết chung Nhật kí, thỉnh thoảng lại lang thang dưới sân trường, nhưng tôi chưa bao giờ gọi bạn là bạn thân hay tâm sự với bạn về chuyện riêng của mình. Vậy mà có những lúc đi bên cạnh nhau, đang trò chuyện về một chủ đề rất chung về trường mình, lớp mình, bạn dè dặt hỏi tôi: “Bao giờ anh ý về hả Nguyên?”. Bạn quan tâm đến những dòng nhật kí dù tôi chưa hề kể bạn nghe chuyện ấy. Chưa bao giờ là bạn thân, nhưng luôn luôn là bạn bè.
Bạn bè là dù bạn đã có người yêu, mất nhiều thời gian cho cái tên đáng ghét ấy, bạn vẫn không quên có tôi bên cạnh.
Bạn bè là chiều qua rỗi rãi lượn hàng sách giảm giá trong một mùa hè bận bịu với cả tôi và bạn, tự nhiên nhớ bạn quay quắt. Một cú điện thoại không hẹn trước và 5 phút để bạn chuẩn bị, tôi và bạn lại cùng nhau tung tẩy trên đường, bình yên lạ…
Bạn bè là đôi khi cũng là bất đồng quan điểm, cãi nhau rồi giận nhau đến không muốn nói chuyện hay nhìn mặt nhau như chuyện vẫn thường xảy ra như thế. Rồi một ngày nào đó, ngồi bên nhau ôn lại kỉ niệm, đứa này nói với đứa kia rằng: Mình yêu lắm cái lần mình và bạn cãi nhau, và bạn đã lẽo đẽo theo mình xuống tận nhà để xe chỉ để cuối cùng nói một câu: “Tao xin lỗi mày” (và giá như mình đã có thể nói một câu xin lỗi nếu như hai đứa không cười xòa và xí xóa quá nhanh)
Bạn bè cũng là hai năm nỗ lực làm lành với một thằng bạn hơi “ tưng tửng”, để rồi khi tôi sắp bỏ cuộc, chính bạn gọi điện làm lành. Tất cả chỉ vì mấy dòng chúc mừng sinh nhật bạn mà tôi viết vào một forum chẳng bao giờ bạn ghé qua.
(st)