View Full Version : Cúc xưa
Lặng dấu vô thường
Chiều.
Đứng từ trên đỉnh cao của vùng núi khu du lịch Bà Nà , ta thoải mái ngắm khung cảnh núi rừng trầm mặc hiện ra trong cơn mưa rớt nhẹ... Làn sương mù mỏng mảnh vờn qua nghe buốt lạnh đôi vai...Khung cảnh làm mềm lòng người đến lạ...Tâm linh bỗng mơ màng lần tìm về kí ức xa xưa . Giữa hoang vu , chợt thấy người thật ấm , lòng tràn ngập một niềm hy vọng và rạng ngời tình yêu thương về miền quá khứ xa xôi ...
Có phải cơn mưa giữa hạ về ngớt hạt
Trong sương mù có vị ngọt ngàn xưa
Có phải giữa núi rừng xa bát ngát
Bụi bên đời thôi vướng hạt buồn mưa ?
Đêm
Lung linh ngàn sao trên cao .
Lung linh ngàn ngọn đèn giăng giăng phía xa vùng thành phố . Trong bóng tối , hơi thở mùa hạ nhè nhẹ lướt qua vai.. ...Những ngọn núi vươn cao sừng sững trong bóng đêm mờ ảo , vành trăng non trôi nhẹ cùng sương...Tiếng chuông chùa phía xa vang trong thinh không như thu nhặt linh hồn bóng tối để lại một tôi khao khát mảnh trời chiều ...
Đêm , quên mất những ngày qua tháng hạ
Đêm , đánh rơi qua vai những ngọt mềm
Đêm , nồng ấm lắm vầng trăng mơ mắt lá
Đêm , có nụ hồng khao khát mộng xa êm ....
Khuya.
Lặng lẽ đêm...Lặng lẽ sương...Lặng lẽ vầng trăng non não nùng sắp tắt...
Cô tịch! Cô tịch đến buốt lòng . Có chút gì đó vô thường trong không gian mênh mông huyền hoặc . Lòng bỗng chợt nhận ra giấc mơ không bờ không bến vẫn lặng câm từ sâu thẳm linh hồn.....
Trong thinh lặng gió lạc lời sỏi đá
Để trong đêm sương ướt lạnh bờ vai
Mắt đêm ơi đừng rơi dài vùng tối
Cho hồn sương không lạc lối thiên thai.....
Giữa vô thường , linh hồn có chút gì mệt mỏi. Có chút gì đó trong hư vô đang vẫy gọi vầng trăng..
Chao ! chốn phồn hoa đô thị biết cho chăng, nơi rừng núi âm u vọng về lời sỏi đá...Linh hồn ấy vụng về đời xô ngã , xin chút giản đơn cho ấm cõi mộng về...
Đủ lắm rồi, lặng niềm vui nhỏ chốn sơn khê , xin nếp áo thơ mang niềm vui theo đám mây dạo cùng mùa nắng hạ
Nào ai biết bến đời qua rất lạ , trong lặng im mang u uẩn âm thầm , trường cửu không niềm vui ấy trong tâm ? Hay rất ngắn như phù dung một đóa ?
VỀ MIỀN TRUNG
14-07-10, 12:52 PM
Lặng dấu vô thường
..................................
Giữa vô thường ,
linh hồn có chút gì mệt mỏi.
Có chút gì đó trong hư vô đang vẫy gọi vầng trăng..
Chao ! chốn phồn hoa đô thị biết cho chăng,
nơi rừng núi âm u vọng về lời sỏi đá...
Linh hồn ấy vụng về đời xô ngã ,
xin chút giản đơn cho ấm cõi mộng về...
Đủ lắm rồi, lặng niềm vui nhỏ chốn sơn khê ,
xin nếp áo thơ mang niềm vui theo đám mây dạo cùng mùa nắng hạ
Nào ai biết bến đời qua rất lạ ,
trong lặng im mang u uẩn âm thầm ,
trường cửu không niềm vui ấy trong tâm ?
Hay rất ngắn như phù dung một đóa ?
Đọc cứ như một bài thơ. Dễ đem về vườn thơ quá.
Đọc cứ như một bài thơ. Dễ đem về vườn thơ quá.
Chào Người Miền Trung, xin chào đồng hương Khánh Hòa
So viết tùy hứng , không biết để đâu cho phải.
Tản mạn Mưa
Mưa...
Tôi nhớ ngày xưa , tôi chạy vội vàng trong cơn mưa đầu mùa giữa đất Sài thành đông đúc...
Cũng trong Mưa, tôi một mình lặng lẽ hòai niệm...
Mưa...Ai biết rằng tôi lang thang trong công viên, nơi mà các kỹ niệm cũ dồn về...ào ạt...xốn xang...
Mưa...tuổi thơ chợt hiện về với những trò "nghịch dại"..'...
Và mưa...gợi lên bao nỗi buồn man mác vô danh....
.....Mưa.......
Cái giá lạnh của cơn mưa đầu mùa dường như cũng không thấm tháp gì so với cái băng giá từ sâu trong tâm khảm....
Mưa thấm đẫm những cảm xúc mơ hồ nuối tiếc...Từng giọt vỡ tan trên con đường vô cảm...
Ý nghĩa của hạt mưa? Không ai biết!...Mưa thấm lòng người, mưa buồn và mang về những giá lạnh tái tê
Mưa đem đến cái lạnh lẽo của mùa rét mướt, mang đến cái lãng mạn của những dư âm, mang đến cái rùng mình sâu trong kí ức...
Mưa dội vào ta hơi thở tự do...
Mưa.......
Mưa ! Một cơn mưa chỉ kéo dài năm giây đồng hồ có gọi là mưa không nhỉ ??....
Và những cơn mưa xối xả cuốn theo nó những dòng đất đục ngầu giận dữ, để rồi để lại sau nó là hình ảnh trơ trụi, tiếc nuối...
Mưa miệt mài, dội vào dòng đời rối ren một thứ gì đó mới mẻ....nhưng chỉ một chút thôi....một chút để luyến tiếc,một chút để ưu tư...thế đấy, để rồi khi hết mưa, ta lại lạc vào dòng đời không chút óan thán, không một chút tình...
Mưa,bản serenata tự nhiên với những giai điệu thuần khiết có một sức hấp dẫn đến lạ lùng...Và, ta một mình hưởng thụ....mưa!
Mưa...Chợt đến rồi đi....rất nhanh,rất gấp..
Đến : xối một thân xác ..... , đi : tạnh một linh hồn....
Đến : trôi những bụi trần....., đi : vướng mắc tâm linh...
Những chiếc bong bóng mưa vỡ tan theo ước mộng nghìn trùng....
Lặng lẽ, mưa...nơi ấy...nơi bỏ lại một điều mà trong ta chừng như rất đẹp
Có chắc thời gian sẽ xoá nhoà mọi thứ khi nơi ấy...nơi tâm hồn trú ẩn ấy ...vẫn đang mưa...??......
Mưa....
Khúc VU LAN ....
Nhật kí dành cho cha
***Ngày... tháng...
Cha
Chiều nay con lại về thăm cha, nghĩa trang đìu hiu bên cánh đồng rộng thênh thang trong gió lộng, con đứng một mình giữa khoảng không gian bao la thầm thì trò chuyện cùng cha.
Vẳng đâu đây tiếng sơn ca lảnh lót , con nhìn hoài mà không biết có phải nó ngày xưa. Cha nhớ không , con chim sơn ca hai cha con mình đã cùng nhau chăm chút , đã cùng cười vui khi nghe nó ríu rít sớm hôm...Cha đã từng khuyên con không nên giam nó trong khoảng không chật hẹp, dù chiếc lồng son chứa đầy bao hứa hẹn nhưng bản thân nó lại là bài hát của đất trời...
Ngày cha ra đi, con mang nó theo đến cùng nơi cha nằm lại, cánh cửa chiếc lồng mở rộng , nó chần chừ rồi bay vút lên cao..
Nó chao lượn vẫy vùng vài vòng trong khoảng trời tự do đang mở ra trước mắt rồi bỗng quay về lại gần nơi nó vừa mới từ tạ ra đi ...
Nó cất cao giọng hót . Tiếng hót thanh tao , vút lên như một lần cùng cha tiễn biệt , lòng con bỗng chùng trong nắng chiều sắp tắt lửa rưng rưng...
Con biết nó sẽ luôn bầu bạn cùng cha, sẽ luôn hót cho cha nghe những lời ca giữa thiên nhiên khoáng đạt , sẽ giúp cha vui khi nằm lại một mình trong lòng đất hoang vu
***Ngày...tháng....
Cha
Chiều nay cơn gió rớt lê thê đưa về chùm mây trắng như mái tóc cha ngày nao bạc dần theo năm tháng
Trong tiếng chuông chùa quyện mùi trầm hương thơm ngát , nỗi nhớ về cha trong lòng con bứt rứt khôn nguôi.
Nơi cha nằm lại thật bình yên , thoáng đãng..Luôn lồng lộng gió ngàn , luôn có sơn ca thánh thót,luôn có tiếng chuông chùa vọng giữa thinh không..
Cha ở cạnh bà như lời cha ước nguyện , chỉ có con là không còn được có cha bên cạnh và mẹ lại vò võ một mình giữa căn nhà rộng thênh thang
Cha biết không , nơi góc vườn nơi cha con ta hàng ngày chăm sóc, hàng chuỗi ngọc rũ buồn trong sợi nắng nhớ nhung...Con chít cho những cành cây khẳng khiu vành khăn trắng , chúng thẩn thờ trong từng đợt mưa tuôn...
Chiều nay con ngồi bó gối bên mộ cha nhìn theo làn hương vòng vèo rồi tan vào không khí , con như chợt nghe giọng cha cười khe khẽ đâu đây...phải rồi chắc cha muốn trêu con một thời lem lấm , lang thang hoài để tìm một đóa sen thơm.....
***Ngày...tháng...
Cha
Con về lại quê nhà, nơi đây bây giờ không giống ngày xưa , mọi thứ đã đổi thay cha ạ. Con đường làng không còn quanh co khúc khuỷu như ngày nào cha chở con đi lòng vòng trong những buổi chiều gió lộng thênh thang.
Nhớ ngày ấy con chợt cười một mình...Con đã lén cha bỏ chân sang một bên yên , bắt chước cách ngồi vắt vẻo trên yên xe sau như mẹ...Cha đã nheo mắt nhìn con với nụ cười dấu kín trên môi : " khéo không thôi té nghe công chúa!"
Con gái xấu hổ giấu mặt vào vòng tay cha vững chải , khúc khích cười vì bị cha biết cái lí lắc của con..
Cha nè, con đã lang thang suốt một buổi chiều nơi cha đã từng làm cho con cái lều nho nhỏ để con ngồi che nắng..Thế nhưng con lại đầu trần chân đất đi tìm trong từng gốc rạ để bắt cua . Cô công chúa nhỏ của cha mái tóc ngắn ngủn tung tẩy đùa trong gió ,cô bé có làn da rám nắng giòn giòn luôn nhảy chân sáo cùng cha...
" Sao con không là một thằng con trai nhỉ!"
" Cha kì ! Con thích là công chúa nhỏ của cha thôi!"
Ánh mắt cha đong đầy nét dịu dàng , hiền lành đến lạ !
Cha, con đã đau lòng biết chừng nào khi đôi mắt đầy yêu thương kia đã nhắm...Ngày cuối cùng tiễn biệt cha với dòng suối lệ rơi rơi...Cha ơi!!!
***Ngày...tháng...
Cha .
Đêm ...hoang vu trong vắng lặng....Con xót lòng khi nghĩ cha đang nằm một mình lạnh lẽo giữa trời khuya...
Trong giấc mơ con hôm nay hình như có chùm âm thanh nào từ phía cha nhẹ nhàng tươi mát xòe rộng ôm lấy hồn con cùng tiếng chuông chùa ngân ngân nhè nhẹ...
Tiếng vọng từ xa trong mơ hồ như réo gọi , như nhảy múa vui đùa...
Con tỉnh giấc nhưng vẫn thích nằm ườn trên giường như ngày nao chờ nghe tiếng dép quen thuộc của cha dừng trước cửa phòng gọi con buổi sáng.
Bên ngoài khung cửa sổ hình chữ nhật , bầu trời trong xanh rãi nắng xuống vòm cây không có mũ đội đầu... Con đi xa , mẹ mong ước con về , mẹ nói cũng giống như cha ngày ấy... Căn nhà , khung cửa , mảnh vườn , cây cối...chờ con về chăm sóc. Bên mẹ bây giờ chẳng có ai !
Trong con , nơi xưa vẫn là tất cả , dẫu biết rằng viên gạch , mái ngói , khu vườn ...chỉ là vật chất bình thường cấu thành , nhưng ở khối vật chất bình thường ấy con trẻ lại tìm được bình an, nghe dịu nỗi đau , nghe lòng mình thật lắng...
Phải chăng chúng cũng có linh hồn?
Cha ơi !...
Khúc Vu Lan
Cha! Cha nhớ không?
" ...ngày xửa ...ngày xưa ..." cô bé con díp mắt trong lời kể cuả cha vào những chiều mưa, cô bé lớn lên theo từng lời âu yếm đó ...và rồi ...cha ra đi mang theo ..." ngày xưa " của con
Ngày tháng thoi đưa , thu đến ..., thu đi..., thu tàn ..., thu muộn...
thu ở bên ngoài cuộc đời người con đã vắng cha ...
Chiều !!!! Nắng quái !!!! Hồn con nghiêng ngã !!!!Con trở về và chợt nhận ra mùa thu ...
Làn gió mùa thu nhưng sao nghe se thắt lạnh lùng. Nghĩa trang vắng trong hoàng hôn xơ xác lá .
Quanh mộ ba , vàng rực một loài hoa thơm đến lạ. Làm con nhớ ngày nào cha , con cùng gieo hạt kín lối đi ...
-Sao cha bảo con trồng hoa? Ngắm hoa ?
-Cho con gái cha mềm đi! Trông cứ như con trai !
-Hoa gì vậy cha?
-Hoa thỏ thẻ .
-Nó biết thỏ thẻ hả cha?
-Ừ , nhìn hoa sẽ thấy đều mình muốn nói !
Con chờ dợi vườn hoa nhà mình thì thầm tiếng gọi của loài hoa mang đậm nét yêu thương...
Những đóa hoa đầu tiên, vàng rực ,run rẩy trong hơi sương ...ngả nghiêng trong nắng gắt ...mềm mại trong gió thu ...và nhẹ ru trong hồn ...
Nhưng hoa lại tham dự trong trò chơi của con - một đứa con gái trông như con trai - Những đóa hoa thỏ thẻ bị ngắt rời chen cùng mấy túm hoa dại ngoài đồng xa mới hái để làm một cửa hàng hoa sống động trong trò chơi hàng xén với đứa bạn nhà bên ...
Bây giờ , vượt đường xa , con về thăm cha -
đồi hoang vu trắng xóa - bia mộ mịt mù
-Ba tấc đất nghìn trùng cách biệt - Mượn khói hương con thỏ thẻ điều nguyện ước : Lời con hôm nay sẽ đến được với cha yêu !
Cha ơi.... Đời cha rụng để lại trong con xót lắm nỗi đau này !
Tiếng chuông chùa ngày đại lễ Vu Lan ngân nga tận tầng không, ánh mắt Cha hiền hòa trong tấm ảnh nhìn con như ngày Cha còn sống. Cha ơi, vẫn căn nhà này, vẫn mảnh vườn mượt xanh những bóng cây Cha trồng ngày trước.
Hôm nay con lại về thăm Mẹ để cùng Mẹ thắp nhang cho Cha Không như lần trước, lần này con vừa đẩy cổng bước vào đã nhìn thấy Mẹ ngồi trên bộ phản trước nhà .
- Mẹ biết bữa nay thế nào con cũng về , Mẹ ngồi chờ con đây. Mẹ nói.
- Con về thắp nhang cho Cha mà cũng thăm mẹ nữa chứ Mẹ.
Con nheo mắt và vội xòa ngay vào lòng Mẹ.
Nụ cười hiền hòa nở trên đôi môi đọng thăm miếng trầu tươi, mẹ vuốt tóc con mà mắng yêu : - Lớn rồi mà còn nhõng nhẽo cô ơi! . Thôi rửa mặt cho tỉnh táo rồi thắp nhang cho Cha , ổng cũng chờ con gái cưng của ổng đó.
Chiều nay con và mẹ ra sau vườn săn sóc mấy liếp rau , nhìn mẹ mà lòng con se thắt. Mẹ giờ không còn khỏe như lúc Cha ra đi, tóc mẹ đã bạc trắng.
Hai mẹ con lang thang trong khu vườn râm mát, cây gậy trúc trong tay Mẹ run run
Cha ơi, trong Mẹ và con, mảnh vườn vẫn còn đó bóng dáng Cha.
Mẹ chỉ một cây mít thật lớn với nét mặt vui nhưng giọng trầm hẵn : - Cây này nhỏ hơn con 4 tuổi. Nó là cây con với Cha trồng đó. Hồi đó Cha trồng nhưng con cứ đòi phải chính tay con đặt cây mít con xuống hố rồi tự con lấp đất con mới chịu. Cha chìu cho con làm nhưng Cha còn cực hơn chính Cha làm, rồi chiếu nào Cha cũng phải xách nước ra cây cho con tưới. Mới đó mà...
Mắt Mẹ chợt xa xăm...
Mùa Vu Lan, nén nhang con thắp cho Cha chừng như cũng trầm mặc làn khói cứ lan lan trên bàn thờ rồi nhè nhẹ bay lên.
Giọng Mẹ cầu kinh ngân nga như lời ru con thủa nhỏ, mắt con bỗng nhạt nhòa...
Nhớ nhớ ....mong mong ....hoài vọng ....tiếc nuối ....
Cha ơi , mùa thu lãng đãng khói sương .....
Dìu dịu ....phảng phất ...nồng nàn ....man mác ....
Cha ơi, hồn con ngơ ngác bên đời .....!!!!
Sonata
Cúc xưa
Cũng như bao mùa hè khác , tôi lại trở về .Vẫn cảnh cũ , vưòn xưa , vẫn nhà láng giềng bên là vườn hoa cúc tím !
Vườn cúc ngọt ngào đã một thời được tay anh chăm sóc và cũng từ anh , tôi nhận ra những xao xuyến đầu đời
Ngày ấy , tôi mới lớn ,bao trò chơi tuổi thơ vẫn quyến rũ tôi quên đi mọi thứ ,hết thả diều , tắm suối , đến đuổi bắt lũ bướm vàng
Rồi một ngày , anh mang đến cho tôi làn hương lạ
-Nhỏ có nhận ra điều gì khi ngắm vườn cúc này không ?
-Cúc có gì mà ngắm ! Chán phèo!
-Nhỏ có ngắm thì mới thấy nó đẹp .Cúc đem lại niềm vui cho tâm hồn .
Tôi tròn xoe mắt . Cúc đâu có thu hút bằng đám hồng gai !
Cơn mưa đầu mùa kéo về , anh rủ tôi ngắm mưa trong vườn cúc tím :
-Anh thích mưa vì trong mưa thấy cúc buồn buồn !
Lạ chưa ? Ngắm cúc thấy vui , bây giờ lại thấy buồn !
Làn hơi lạ ấy đã thổi vào trí óc non nớt cùa tôi những giấc mơ đầu đời đẹp đẽ.Tôi nhìn anh bằng đôi mắt khác, , với nỗi ngạc nhiên trong tiếng guitar bập bùng : " cô láng giềng ơi , không biết cô có còn nhớ đến tôi ... "
Tôi quên đi trò chơi và đám bạn bè to xác hồn nhiên,chúng chẳng bao giờ cảm nhận chính xác niềm vui và nỗi buồn trong tôi và cũng chẳng sẻ chia được những hình ảnh trong giấc mơ tôi đầy xao xuyến
Tôi hiểu thế nào là nỗi khát khao ngọt ngào của một trái tim mới lớn và niềm vui tâm hồn trong những chuyến phiêu lưu
Anh đã đánh thức trong tôi những giấc mơ kì thú như đoá cúc đang ngóng đợi diều gì trong cơn mưa muộn lúc nữa đêm.
Tôi đã cùng anh ngồi im lặng hàng giờ để ngắm mưa rơi và hạnh phúc ngập tràn giữa những vây bọc của tiếng cúc trở mình tí tách và cùng mỉm cười nhìn cánh vạc bay qua .
Bây giờ anh đã xa , bên vườn xưa, một mình tôi dạo bước, tôi nghiêng gàu cho những giọt nước xôn xao rơi ngập ngừng trên cành hoa tím biếc.
Hay đó chính là lòng tôi đang ngẩn ngơ nghiêng xuống mối tình đầu ? ...
Tiếng ru
Đêm buông
Dòng trăng vòng vèo rơi xuống mặt đất những sợi không khí nhẹ tênh.
Từ làng chài ven biển , vang một âm thanh xa vắng : tiếng kẽo kẹt võng đưa buồn buồn , câu ru từng lời ngắt quãng ..
Con ngủ , mẹ chừng như cũng ngủ , con cựa mình , mẹ bừng tỉnh lại tiếp tục ạ... ời....Câu ru từng đoạn , từng đoạn cất lên rồi chìm trong không gian theo đôi mi khép chặt . Tất cả làm lòng chùng xuống và bâng khuâng đến lạ lùng .
Không biết từ bao giờ lời ru trở thành niềm dấu ái , thấm đẫm trong tôi đến ngọt ngào .
Giấc ngủ gắn với lời ru hanh hao...
"...Ru khi mùa mưa tới ,ru em mãi yêu người
Ru em hoài bé dại,một hồn thơm cây trái
Ru trên đường em đến , xôn xao hoài tiếng chim
Ru em là cánh nhạn , miệng ngọt hạt từ tâm..." ( * )
Tuổi thơ tôi nghiêng trên con dốc nắng , giấc ngủ tôi nghiêng theo bóng mẹ ngoài đồng , gắn với tiếng gió ru xào xạc , với con suối ru róc rách đầu nguồn .
Mấy ai được hạnh phúc với lời ru ấm êm trong khi bên ngoài là xào xạc gió mưa tuôn ? Mấy ai trong đời không một lần được thênh thang trong giấc ngủ với tiếng ru à ơi ngọt dịu đến nao lòng ?
Bất chợt tiếng ru hời , bất chợt ta về với chính ta , bất chợt mái tóc xõa dài nước mắt ướt vai , tiếng ru hời tuổi dại theo dòng đời cuốn trôi xa ngái ...
Vậy đó , giấc ngủ tràn về theo tiếng sóng biển ru êm , và rồi cũng theo lời ru trôi về miền kí ức mịt mùng :
"...ngủ đi em , mộng bình thường...à ơi...có tiếng thùy dương mấy bờ..." ( * )
Mộng bình thường , vâng , giấc mộng thật bình thường nhưng lại là một hạnh phúc , có nắm được chăng hạnh phúc trong tay ?
Tiếng ru hời chừng như làm dòng trăng đầm đìa nước mắt , bóng nguyệt huyền vọng tiếng gió theo khe . Lời ru xưa là cả một vùng trời tiếc nuối mãi còn nghe , ngôn từ thiếu hụt , vòng tay ôm không trọn nhung nhớ đành buông cho bay theo con lốc xoáy ...
"....Ru đời đi nhé , cho ta nương nhờ lúc thở than....ru từng chiếc bóng lênh đênh vào giấc ngủ ngon.."( * )
Như ai đó đã nói :Có phải khúc ru là lời kinh cầu nguyện ?
Có phải lời kinh cầu theo ta về trong giấc ngủ, có ấm êm chăng lời dịu ngọt đến mềm môi ?
Lời ru...
Ru phận mình , ru lòng mình , ru ta , ru tình , ru người , ru đời ....Ôi , thao thức với lời ru tao nôi...
"....Còn lời ru mãi , vang vọng một trời , mùa xanh lá vội ...ru em miệt mài , còn lời ru mãi , còn lời ru này , ngàn năm ru hoài , ngàn đời ru ai...." ( * )
Chút cảm với hương xưa
Không hiểu sao, lần nào cũng vậy, những cảm xúc lại tràn về khi lắng nghe những âm giai của Nguyệt cầm, của Hoài cảm , của Hương xưa...
Cung Tiến đã đưa tôi về với một đêm trăng buồn rưng rức
Đêm ...mùa trăng úa...làm vỡ hồn ta...Ngập ngừng xa...suối thu dồn lá úa trôi qua .Sầu thu...Sầu lên vút mịt mù, mà e nhớ hương mùa thu .Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng, từng thoáng lệ ngân...mà hồn phân vân...cuồng điên nhớ...long lanh, tiếng nguyệt cầm, tiếng đàn trầm... ( Nguyệt cầm )
Trăng của huyền ảo, của thần tiên, của một thế giới xa xăm huyền diệu, ngoài trí tuệ... ngoài giác quan...ngoài tình cảm... Tôi có cảm giác mình không còn bơi trên con sông nào ở trần gian mà đã lên tận ngân hà huyền ảo... để nỗi mộng đi đến chỗ hư hư thực thực và rồi lòng có chút quyến luyến, chút băn khoăn khi vụt thoát trở về với vòng tục lụy..
Người ơi, môt chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa?
Ngươi ơi, đường xa lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò.
Còn đó tiếng tre êm ru,
Còn đó bóng đa hẹn hò,
Còn đó những đêm sao mờ hồn ta mênh mông nghe sáo vi vu ( Hương xưa )
Những ngôn từ , những âm giai khiến tâm hồn bàng hoàng trong một khung cảnh huyền hoặc, mọi thứ vụt thoát khỏi tiềm thức để đến với một thế giới mơ hồ và bỗng dưng có một cảm giác như đang sống ở một tinh cầu nào khác xa với thế giới quen thuộc chung quanh...
Có lẽ tôi là người hoài cổ, thích những nét đẹp mà nay đã suy tàn, thích tìm về nơi vườn xưa hẻo lánh . Tất cả những kỉ niệm lúc này hiện về trong tâm tưởng....Nhưng Hương xưa nay tìm đâu ?
Ôi, những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một kiếp xa xôi
Buồn sớm đưa chân cuộc đời
Lời Đường thi nghe vẫn rền trong sương mưa
Dù có bao giờ lắng men đợi chờ
Tình Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa
Cung Nguyệt Cầm vẫn thương Cô-tô
Nên hồn tôi vẫn nghe trong mơ tiếng đàn đợi chờ mơ hồ.
Vẫn thương muôn đời nàng Quỳnh Như thuở đó ( Hương xưa )
Sao mà mong manh, tản mạn, sao mà xa vắng lạnh lùng, một nỗi u hoài dĩ vãng thấm sâu vào lòng người. Quãng đời đẹp của một thời tuổi trẻ trở về như một thước phim quay chậm. Bạn có ngổn ngang trăm thứ không khi bắt gặp lại mình trên con đường hoa mộng của ngày xưa ?
Một cung bậc trầm buồn gieo cùng cơn mưa ray rứt :
Quạnh hiu về thấm không gian
Âm thầm như lấn vào hồn
Buổi chiều chợt nhớ cố nhân
Sương buồn lắng qua hoàng hôn ( Hoài cảm )
Hãy hát nho nhỏ...hãy gói âm giai vào lòng...hãy thầm thì thật nhẹ đừng để ngôn từ vụt thoát bờ môi...Hãy nhắm mắt...Hãy lặng im để từng cung bậc rung lên từ trái tim đa cảm...
Lòng cuồng điên vì nhớ
Ôi đâu người, đâu ân tình cũ?
Chờ hoài nhau trong mơ
Nhưng có bao giờ, thấy nhau lần nữa ( Hoài cảm )
Cơn mưa ngoài song cửa... cung khúc chứa chan sầu...
Hai nẻo buồn như nhau, có phải ?
Một nỗi sầu trống trải, một nỗi nhớ u hoài...mơ hồ ...vừa nghẹn ngào.. , vừa day dứt đến tận tâm can.... Có lẽ Cung Tiến muốn gửi vào đây những đau đớn xót xa khi nhớ về những kỷ niệm, những chia ly , một nỗi nhớ bâng khuâng len lén nhen lên từ sâu thẳm tâm hồn trong cảnh chiều tà hiu quạnh ![
Chờ nhau hoài cố nhân ơi!
Sương buồn che kín nguồn đời
Hẹn nhau một kiếp xa xôi,
nhớ nhau muôn đời mà thôi!
Thời gian tựa cánh chim bay,
Qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui?
Nhớ thương biết bao giờ nguôi? ( Hoài cảm )
Cố nhân ơi! Cố nhân ơi! Tiếng gọi đến ray rức, đến chênh chao...
Tất cả cái lãng mạn,cái gợn buồn, nỗi cô đơn tràn ngập trong tâm thức, những nốt nhạc mong manh, những ý, những tình, trăm thứ ngổn ngang dồn vào trong lòng, thấm thía như một người uống rượu mãi không say !
Sonata( cuối tháng 10/2010 )
Đọc tâm sự của chị iu mà lòng PL cũng rưng rức theo... Nhớ đêm cà phê nghe nhạc với chị ở Nha Trang hôm nào...
PL cũng là tuýp người hoài cổ... dễ rung cảm với nỗi buồn hơn niềm vui...
Nhắc thế này lại thấy nhớ chị quá nè chị ơi...
Đọc tâm sự của chị iu mà lòng PL cũng rưng rức theo... Nhớ đêm cà phê nghe nhạc với chị ở Nha Trang hôm nào...
PL cũng là tuýp người hoài cổ... dễ rung cảm với nỗi buồn hơn niềm vui...
Nhắc thế này lại thấy nhớ chị quá nè chị ơi...
ừa, nhớ thật đấy, rưng rức thật đấy
Mong hôm nào chị em mình lại gặp nhau nữa nhỉ
Mưa nhiều , mọi thứ ướt át nên chị đâm ra cũng ướt át theo nè nàng ơi hic hic
ừa, nhớ thật đấy, rưng rức thật đấy
Mong hôm nào chị em mình lại gặp nhau nữa nhỉ
Mưa nhiều , mọi thứ ướt át nên chị đâm ra cũng ướt át theo nè nàng ơi hic hic
Ướt thôi chị nhé, chứ nhão ra nữa thì... lấy ai hong khô nổi cho chị nhỉ?
Ướt thôi chị nhé, chứ nhão ra nữa thì... lấy ai hong khô nổi cho chị nhỉ?
Ưà he, nhão ra thì ai hong khô đây ta !
Chắc là Phale bay ra NT hong khô giúp chị hihihihihihi
Ưà he, nhão ra thì ai hong khô đây ta !
Chắc là Phale bay ra NT hong khô giúp chị hihihihihihi
Hiii.. sợ em hong không nổi í chứ... phải huy động thêm anh Thanh nữa, may ra chị nhỉ?
Hiii.. sợ em hong không nổi í chứ... phải huy động thêm anh Thanh nữa, may ra chị nhỉ?
wou, chị ko dám nhờ tới TT đâu à nha
Chỉ khoái mỗi PL thôi
Cho chị xin cái vụ nhờ ấy đi nha nàng em
Chị
Chị - hi sinh mùa xuân của mình để tươi mầm xuân con nhỏ. Đôi mắt ưu tư- cổng đời bỏ ngỏ . Chốn khuê phòng lặng ngắt đóa hoàng lan.
Từng mùa, từng mùa đi qua thênh thang, nhưng vô vị trong mắt chị tôi bởi dòng đời nghiệt ngã.
Anh đã đi xa, đi xa…. Để trong chị là một trời nhưng nhớ, mãi đợi chờ một hình bóng đã biệt ly.
Tháng hạ sầu bi – Tháng tết hoen mi . Thời gian lạnh theo tâm tư thiếu phụ mùa đang chín.
Xẻ nửa con tim, xẻ nửa lòng bịn rịn – lặng nhìn con khuất nẻo dường xa. Bước chân ngà, con nhé - nhịp ngân nga _ tương lai ấy – là cả bao lời mẹ khóc.
Thương chị tôi- một quãng đời khó nhọc…giấu vào tim chôn kín cả mùa xuân. Mái tóc xanh xõa kín giấu bâng khuâng , ngàn thương nhớ nuốt Vaò lòng buốt ngực...
Em viết cho chị - chị ơi- ngày sinh nhật buồn tênh chôn vùi vào kí ức…một quãng đời thiếu phụ khóc bơ vơ
http://i257.photobucket.com/albums/hh229/Hoaihuong432001/La_NGVN.jpg
Mùa đông lại về, cơn mưa đầu mùa đem về chút rét mướt…
Kìa , sao cây phượng đầu nhà vẫn còn một đốm sáng đỏ rực lên giữa cơn gió heo may? Cái đốm ấm nồng ấy đơn độc , nhỏ bé nhưng lại làm ta xao động , bâng khuâng đến nao lòng.
Phải rồi,” hoa học trò” ( như nhà thơ Xuân Diệu đã gọi) bông hoa lạc loài của mùa hạ cũ vẫn còn đó với cơn mưa đầu đông rét mướt đến xót xa
Bông hoa không làm ta lạ lẫm, nó đã gợi nhẹ lên trong ta nỗi nhớ , gợi nhẹ trong ta chút lắng với cơn mơ.
Giữa lối sân trường áo trắng bay
Bên hàng cây nhỏ dáng thơ ngây
Bàn tay thầy đó mềm nét chữ
Bông phấn rơi rơi trắng tóc thầy
Sâu thẳm trong ta là sự bùi ngùi, lời bài hát nào vang trong cơn mưa ướt đẫm : “ Khi thầy viết bảng , bụi phấn rơi rơi , có hạt bụi nào rơi trên bục giảng , có hạt bụi nào ,rơi trên tóc thầy…”. Biết nói gì khi ngôn từ thiếu hụt, chỉ biết gửi về thầy niềm thương nhớ đang dâng.
Không biết giờ này thầy đang làm gì, không biết trong thầy có còn hình ảnh cô học trò bé nhỏ, tóc bím 2 vai hay ngồi mơ mộng ngắm trời xa. Có lẽ trong em , thầy ạ, mãi mãi vẫn đậm nét về thầy , về một người có đôi mắt biết nói , biết cười, đã khơi gợi trong em con đường về lối mộng.
Đông về gió vọng chân mây
Ấm bàn tay nhỏ lời thầy ngày xưa
Hồn đông bóng phượng trong mưa
Chiêm bao một cõi không vừa lối mơ
Đời học trò với nếp áo trinh nguyên ngây thơ dệt thành nhiều mộng đẹp, ngóng phượng về để rồi khóc cảnh chia xa. Còn đâu ngày ấy với mái trường, với bạn bè thân yêu chất chứa nhiều kỉ niệm.
Giờ đây , cuộc đời ta đã rẽ sang một khúc quanh mới mà những ngày qua là những ngày tiếc nuối nhớ thương, một khoảng trống vắng trong tâm hồn, kỉ niệm luôn tô thêm đậm nét vọng về vùng thương yêu lai láng…
Thầy Cô xưa của em ơi , các bạn xưa của tôi ơi ,làm sao tránh được nhưng ray rức dày vò, những mặc cảm bơ vơ dù gắng sức chung hòa cùng nhịp sống?
Có chút gì xao xuyến ở trong ta
Con sóng biếc chiều đông xô bờ đá
Gót học trò lối xưa sao bỗng lạ
Tự hát buồn một khúc dấu yêu ơi
Ta còn lại gì giữa sóng biếc chơi vơi?Có chăng là những cảm nghĩ tiếc nuối để rồi càng đau lòng thêm! Ngày tháng vùn vụt trôi qua, những ngày học êm đềm không còn nữa, tiếc nhớ nhiều nhưng tầm tay quá bé nhỏ không níu giữ được thời gian. Rồi đây , có gặp lại , bàn tay ấm xin hãy siết chặt vào nhau một lần để tìm lại thoáng dư hương của ngày xưa cũ.
Ta còn chút ấm giấc mộng lành
Trường xưa còn đó mái rêu xanh
Buồn vui vẫn ấm lời sỏi đá
Nén chút hương lòng với năm canh
Ta đã giã từ kỉ niệm ngoan hiền của thời cắp sách , giã từ ngôi trường trĩu trĩu mến thương, giã từ thầy cô với bao lời ấm nồng dạy dỗ. Xin vẫy tay chào tất cả , chào thầy cô , chào bạn bè, chào hàng phượng buồn đang rũ tóc trong mưa…
Xin một lần nhìn lại phía song thưa, gói trọn kỉ niệm thủa học trò vào tầm mắt,
xin gửi lại những buổi sáng êm đềm giữa trời thu xanh ngăn ngắt, gửi nỗi buồn đang đọng kín bờ môi.
Xin gửi lại ngôi trường yêu dấu những chiều đông buốt giá trái tim côi, gửi lại một vài kỉ niệm trong gót hài ngà ngọc..
Xin gửi lại sau lưng chuỗi ngày vàng trên tóc, gửi lại vòm trời thơ ấu lá xanh buông …
Gửi về thầy một nỗi nhớ không quên, lòng kính trọng muôn đời em xin gửi
Ngày xưa ơi
Em mang mùa thu vào lớp học
Phấn trắng ngại ngùng trên tay anh
Mây trời bỗng hạ xuống thật thấp
Chữ nghĩa vỗ cánh bay rất nhanh
Mùa thu đến bằng những bước chân thật nhẹ nhàng trên xác lá phượng hồng đã mục nát. Này em 18 tuổi với mây xanh trong mắt và nắng hồng trên môi, hãy cứ vui như thuở nào ngồi dưới tán cây cao chờ đuổi bắt những cánh bướm vàng đem về ép vở làm quà tặng nhau.
Bây giờ trong vườn xưa chim vẫn hót , bướm vẫn bay, hoa vẫn nở nhưng sao hồn anh bâng khuâng đến lạ lùng. Hình như có giọt nắng nào vừa rơi xuống và vỡ lên những bản tình ca thơm lừng hương dị thảo.
Mùa thu vừa sang với tiếng chim ca rất ngoan trên cành xoan trước ngõ, Anh gọi tên em khe khẽ để hồn bay lên cao ngút ngàn mơ ước. Này em, trong buổi học chiều nay, em có thả hồn làn thang theo mây trắng về chỗ anh không mà sao riêng anh bỗng thấy nhớ lạ lùng.
Em hãy mỉm cười thật tươi cho anh thấy cảnh đời bừng lên màu hi vọng. Hôm trước anh về ngang nhà, thấy em đang ngồi chải tóc, những sợi tóc huyền ôm lấy khuôn mặt hiền ngoan như chim sơn ca làm anh không dám gọi, sợ cánh chim sẽ bay đi và sẽ để lại trong anh những trùng trùng nuối tiếc.
Bé con, đến một lúc nào đó, khi lòng anh nở một bông hồng anh sẽ gọi tên em thật âm thầm để nghe trong gió có tiếng ca dìu dịu vỗ về. Thế là đủ. Bé có còn muốn nói gì với anh nữa hay không ?
Nơi đây , cây anh đào đã nở những bông hồng đầu tiên dễ thương như khuôn mặt bé mỗi khi e thẹn, anh sẽ hái tặng bé những cành đẹp nhất để làm kỉ niệm
Hôm nay trời nắng dìu dịu để anh thấy những sợi tơ trời bay vướng vào cành cây. Một năm sắp đi qua theo ngọn gió đổi mùa nhè nhẹ thổi. Xin tặng bé những nụ hoa rất nồng và chúc bé thật vui trong ngày tới, đôi mắt sáng vô tư vui nhìn khoảng trời vui trước mặt, môi thắp nụ cười cho đời tan đi những cụm mây phiền muộn ( Lá thư của người xưa )
Tôi đã ngồi lặng hàng giờ với những tờ thư cũ. Kỉ niệm như một thước phim quay chậm… từng trang, từng trang.. Đây là lá thư Người ấy, đây là lá thư cô bạn thân, đây là lá thư giận hờn, đây là lá thư nhung nhớ…
Buổi chiều bỗng tím màu nhớ , bỗng vàng màu thương , bỗng mờ sương theo bâng khuâng , bâng khuâng…. Bỗng ngơ ngác, bỗng bàng hoàng… Đọc thơ mà sóng lệ dâng dâng…
Xa, xa lắm rồi thuở ấy….cái thuở học trò với nếp áo trinh nguyên dệt thành nhiều mộng đẹp, xa lắm rồi mái trường xưa với những kỉ niệm êm đềm trĩu trĩu mến thương Những cánh chim non ngày ấy giờ đã bay vào vòm trời rộng, đứa mất, đứa còn, đứa sung sướng, đứa khổ đau…mỗi đứa một hướng đi và tất cả chúng ta đã để lại sau lưng một vòm trời thơ ấu, một chuỗi ngày vàng
Bây giờ, tôi không biết nói gì,ngôn từ thiếu hụt đành ngồi im lặng , chỉ biết nhìn lại dĩ vãng với niềm thương mến dâng cao,vòng tay thô ráp này xin ôm trọn nhung nhớ , ôm trọn một thời mộng đẹp dù biết rằng vòng tay đời người bé nhỏ không níu kéo được thời gian .
Xin gửi lại nơi đây những buổi sáng êm đềm ngồi trong lớp học và trốn thầy cô để lắng nghe chim hót, xin gửi lại ngôi trường yêu dấu những sáng mùa thu hiu hắt, những chiều đông buốt giá chân son, xin gửi lại hình ảnh các hàng cây tươi tốt… xin gửi lại tất cả mọi điều trong bước chân tìm về quá khứ vàng son
Rồi mai đây nếu có dịp gặp lại nhau, bạn nhé, bàn tay năm ngón hãy xiết chặt nhau một lần để tìm lại những dư âm của ngày xa cũ
Sonata
Hắn
Hắn vẫn như thế đấy...vẫn cái vẻ tàng tàng, ngốc ngốc (như nhiều người nói vậy) và cộng thêm vào đó là cái vẻ nổi loạn của 1 kẻ đôi khi coi đời bằng vung !!!!....Ít ai biết rằng hắn vẫn khát sống...
.......Come back home.......Có lẽ nơi duy nhất hắn lột xác...mềm nhũn và đột nhiên ...yên bình là nơi đó...nơi duy nhất mà hắn không căng cứng chính mình,gò ép não bộ để đối phó với những sơ sẩy,lọc lừa...Hắn trở về....có phải là chính hắn không thì không chắc,chỉ có điều nơi đó thực sự cho hắn cái cảm giác an tòan,cho hắn cái quyền nằm thừ ra để suy ngẫm,để cảm nhận những cảm xúc con người nhất.....
....Có lẽ hắn khùng với những suy nghĩ không giống ai đó....!!! Hắn không phải thánh để có những suy nghĩ bao dung về cuộc sống....Vâng, hắn khùng...theo 1 cách của riêng hắn....
Có những lần...hắn lọt tọt dọn dẹp các thứ rồi vô tình lục lọi ra những album ảnh cũ,rồi kết quả ,hắn mất hàng giờ đồng hồ để ngắm nghía,hồi tưởng,suy nghĩ...rồi lại cười 1 mình...uhm...hắn vui 1 mình...và cũng buồn 1 mình nốt...Hăn tự thỏa mãn bản thân mình bằng cái suy nghĩ xuề xòa....Thôi ,Kệ!!!....Thế đấy!!!
Không hiểu chuyện gì xảy ra với hắn....Điên khùng và già cả....???....Hắn muốn nổi loạn nhưng lại tự ép mình vào khuôn phép...hắn muốn gào to nhưng lại cố gắng nín nhịn....nhưng có 1 điều....hắn không hề muốn khóc...
Hắn mơ mộng nhiều điều...hắn tưởng tượng về nhiều thứ....Đôi lúc hắn cũng tâm linh lắm chứ nhưng hắn không bao giờ trông chờ quá nhiều vào phép lạ...Đôi lúc hắn đi trên mây...
Hắn có nhiều mơ ước..
Thưở nhỏ hắn ước hắn là....siêu nhân....(ngu thấy bạo)!!!
To đầu 1 chút hắn lại ước hắn có thể bay được....có lẽ,hắn tò mò muốn biết cái cảm giác bồng bềnh,dạo chơi với mây trời đây mà...!!!( càng khùng hơn )
...To hơn 1 chút nữa...hắn ước mình có nhiều $.( tham thật ! )
...và nực cười....bây giờ hắn ước ao....sự sống...Sống cho mọi người,sống cho những gì quan trọng nhất....sống cho linh hồn của chính hắn...
Hắn bỗng lan man,chới với....bây giờ,dường như trước mặt hắn xuất hiện quá nhiều con đường....Khổ 1 nỗi....hắn quá tham lam....kết cục hắn vẫn chỉ dừng tại 1 chỗ....hắn lừng khừng.....hắn lựa chọn...rồi hắn....gục ngã.....hắn mở mắt...hắn biến đổi....hắn hồi sinh....hắn hòai vọng....hắn chới với quỳ gối....nhìn vào bàn tay mình....hắn ôm mặt....nức nở....Hắn biết,hắn không hận đời, đời cho hắn nhiều thứ để nâng niu, để gìn giữ....hắn chỉ trách đời tạo ra hắn...nhạy cảm...khác người....
Hắn có nhiều bạn, nhưng lắm lúc....hắn bơ vơ !!! Tự hỏi...vị trí của hắn là gì???
Hắn mệt rồi....Có lẽ,hắn phải nghỉ thôi....nghỉ suy ngẫm ,nghỉ....khùng 1 thời gian vậy...
Nói vậy thôi chứ biết có được hay không đây???......
Cảm ơn các bạn :Nhím con, XR'Tequila, CM4N, Phale đã chia sẻ cùng So
Phieuvan_Thlangdu
20-12-10, 09:33 AM
Hắn
....
....
Hắn có nhiều bạn, nhưng lắm lúc....hắn bơ vơ !!! Tự hỏi...vị trí của hắn là gì???
Hắn mệt rồi....Có lẽ,hắn phải nghỉ thôi....nghỉ suy ngẫm ,nghỉ....khùng 1 thời gian vậy...
Nói vậy thôi chứ biết có được hay không đây???......
Không biết hắn nghĩ gì hay nghỉ gì? Nhưng Hắn ngang như cua cốm quá! hi..hi...
Chúc Hắn vui tuần mới
Thân mến
Phieuvan_Thlangdu
Không biết hắn nghĩ gì hay nghỉ gì? Nhưng Hắn ngang như cua cốm quá! hi..hi...
Chúc Hắn vui tuần mới
Thân mến
Phieuvan_Thlangdu
Vân Lãng ơi
Hắn nghĩ là hắn phải nghỉ khùng một thời gian cho đầu óc được nghỉ... và hết làm cua cốm ....hihihihihihih
Anh cũng vui nhé
Hắn lại song hành cùng tôi
ôi !!Sao mà kỳ cục vậy nè.....
Hắn đấy...khó hiểu quá.....
Wake up...
Hắn đang lục đục thức giấc sau cơn mộng mị...hắn tự hỏi...hắn đã làm gì nhỉ ?? Khó khăn thật...hắn vẫn đang sống...nhưng hắn đã mệt đến nỗi hắn cho rằng...hắn chết...!!!.
..Thôi thì....cho hắn nghỉ ngơi 1 thời gian đi !!!...Ta và hắn....có lẽ đã trở thành 2 con người không thể không có nhau cùng tồn tại trong thân xác này...Hay nhỉ??
Thức dậy thôi!...Thức dậy để thừa hưởng cái mà hắn đã tạo dựng,thức dậy để tìm kiếm lại cái mà "Tôi" kia đánh mất...
.................................................. .
Giả ngu...
Thiệt tình hắn 'giả khùng,giả điếc'
.Vâng,hắn là kẻ nhạy cảm
hắn biết chắc...biết chính xác điều suy nghĩ của riêng hắn là gì
!!!Hic...
Người bạn ấy có rất nhiều điểm : Good về nghệ thuật (oh ! ghê quá...) cùng "gu" âm nhạc với hắn ,khá đồng cảm với hắn về tâm hồn
Thế mà...hắn đấy....giả ngu hay...ngu thiệt không biết nữa...
Nhưng tất cả có thể chỉ đơn thuần là cảm giác của riêng hắn
Lạ nhỉ???
Confuse...
Bóng tối hay ánh sáng....Thật có khác gì đâu với 1 người mù ??
Hạnh phúc hay đớn đau...có khác gì đâu với 1 kẻ đang tuyệt vọng....Hắn biết, hắn...không tuyệt vọng...
Vấn đề của hắn ??? Uhm..có lẽ....hắn thiếu thốn hơn một vài người và hắn..."quá đầy đủ" hơn "rất nhiều người "....
Hắn bỗng cảm thấy....đời hắn sao mà quá bình lặng...quá ít sóng gió....bỗng cảm thấy trời đất..."không công bằng"
Hắn ngu ngốc hay hắn chỉ là 1 ...Dreamer ??
Hắn không tự hài lòng với chính mình......Đôi khi..hắn thật hèn nhát....đôi khi....hắn lại ích kỷ....Đôi khi....
vBulletin® v3.8.7, Copyright ©2000-2024, vBulletin Solutions, Inc.