kehotro
20-07-10, 01:54 AM
Hôm nay, nghe lại những bài hát bất hủ ngày xưa. Ḷng cứ dâng lên một cảm giác là lạ. Đă từ lâu rồi, những cái buốt tê chạy dọc sống lưng giờ như đang trở trở lại. Giọng ca của ĐVH vào lúc này không đưa lên cung bậc nhói tim nhưng vẫn mang lại cho chúng ta một cảm giác khó mà nói được! Phải nói là phiêu. Những bài ca bất hủ mang lại sự trường tồn cho con người nhỏ bé. Cái chất nghệ sĩ như vùng dậy với những ca từ bất hủ. Cái đẹp được trau chuốt qua ca từ, qua cách thể hiện của ca sỉ và không thể nói hết khi một tài năng đạo diễn đă dàn dựng nên nó.
Tiếc thay, người tài thường yểu mệnh và đạo diễn đó đă ra đi! Người tôi muốn nói là đạo diễn Huỳnh Phúc Điền. Vâng! Đă vĩnh biệt cơi trần ai và đi vào cơi hư vô.
Xin quay lại với chủ đề Ngàn năm thương hoài! Ca từ đẹp đến độ mê đắm ḷng ḷng người. Và ĐVH, một người khi tŕnh diễn luôn phổ hồn ḿnh vào từng nốt nhạc. Cái âm hưởng lan tỏa đến từng tế bào, nó rung lên và cho chúng ta cảm giác sống, cảm giác hiện hữu khi là con người.
Ngàn năm thương hoài! Vâng. Tôi bỗng nhiên nhận ra nó là mùi hương lẫn khuất. Không như Hugo Boss, không như Polo. Mà nó ch́nh là Armani, nhẹ nhàng. Không lan tỏa trong không gian, chỉ duy nhất người phụ nữ gần gũi với ta mới cảm nhận được sự quyến rũ của nó!
Tát cả chúng ta, đều măi đi t́m một t́nh yêu vĩnh hằng. Nhưng Trời già khéo luôn bày ra nghịch cảnh. Đàn ông th́ sa vào mê cung. Phụ nữ th́ bó ḿnh vào lối hẹp. Vâng! Người ta đă dần đánh mất đi cái thi vị của cuộc đời mà lao vào hưởng thụ nửa vời những mối t́nh tạm bợ. Khi con ong đă hút mật, khi cánh hoa đă tàn, ai nào nghĩ đến ḿnh đă và đang làm ǵ. Con người chỉ chú ư đến số lượng mà quên đi chất lượng!
Phụ nữ và đàn ông giờ chỉ biết đếm ḿnh có bao nhiêu người lao vào mà không hề kiểm chứng! Và thế là hụt hẫng và thế là con đường dài vẫn hun hút bóng chân mây!
Riêng tôi, tôi vẫn yêu mùi hương mà chỉ người phụ nữ của tôi mới thưởng thức được nó. Và đó chính là phần tạo nên : Ngàn năm thương hoài!
Xin cám ơn các bạn đă đọc những ḍng này!
KHT
Tiếc thay, người tài thường yểu mệnh và đạo diễn đó đă ra đi! Người tôi muốn nói là đạo diễn Huỳnh Phúc Điền. Vâng! Đă vĩnh biệt cơi trần ai và đi vào cơi hư vô.
Xin quay lại với chủ đề Ngàn năm thương hoài! Ca từ đẹp đến độ mê đắm ḷng ḷng người. Và ĐVH, một người khi tŕnh diễn luôn phổ hồn ḿnh vào từng nốt nhạc. Cái âm hưởng lan tỏa đến từng tế bào, nó rung lên và cho chúng ta cảm giác sống, cảm giác hiện hữu khi là con người.
Ngàn năm thương hoài! Vâng. Tôi bỗng nhiên nhận ra nó là mùi hương lẫn khuất. Không như Hugo Boss, không như Polo. Mà nó ch́nh là Armani, nhẹ nhàng. Không lan tỏa trong không gian, chỉ duy nhất người phụ nữ gần gũi với ta mới cảm nhận được sự quyến rũ của nó!
Tát cả chúng ta, đều măi đi t́m một t́nh yêu vĩnh hằng. Nhưng Trời già khéo luôn bày ra nghịch cảnh. Đàn ông th́ sa vào mê cung. Phụ nữ th́ bó ḿnh vào lối hẹp. Vâng! Người ta đă dần đánh mất đi cái thi vị của cuộc đời mà lao vào hưởng thụ nửa vời những mối t́nh tạm bợ. Khi con ong đă hút mật, khi cánh hoa đă tàn, ai nào nghĩ đến ḿnh đă và đang làm ǵ. Con người chỉ chú ư đến số lượng mà quên đi chất lượng!
Phụ nữ và đàn ông giờ chỉ biết đếm ḿnh có bao nhiêu người lao vào mà không hề kiểm chứng! Và thế là hụt hẫng và thế là con đường dài vẫn hun hút bóng chân mây!
Riêng tôi, tôi vẫn yêu mùi hương mà chỉ người phụ nữ của tôi mới thưởng thức được nó. Và đó chính là phần tạo nên : Ngàn năm thương hoài!
Xin cám ơn các bạn đă đọc những ḍng này!
KHT