Lần gặp nhau ở Hà Nội em chưa nhận ra chị đâu, chỉ thấy có chút ǵ rất quen thuộc, gần gũi như trong tiềm thức nhiều kiếp rất gần nhau rồi. Năm 2014 - 2018 em không dám đọc thơ chị nữa, sợ em lại khóc. Sau này trước khi em ốm mấy năm ở nhà một chút, xem tấm h́nh chị chụp bên chùa Một Cột th́ em biết đúng là người năm xưa. Vận Đông em viết có 70% sự thật trong những rung động đầu đời của em, nhưng thực sự không phải t́nh yêu em t́m kiếm và tôn thờ suốt đời. Bút danh Nhạn th́ chị biết ư nghĩa rồi, bút danh Đoạn Trường Nhân th́ nếu đủ Duyên em sẽ kể.
Năm xưa về lúc bé về quê, có người mua cóc, mua sim cho em ăn, véo tai em và mắng: Chị chỉ thích văn học, không thích mấy chuyện đánh đấm khi em hào hứng kể chuyện Kim Dung, gần 40 năm rồi, hơn nửa đời người. Em hoc làm thơ ngày ấy đến giờ mà viết chưa được bài nào xứng đáng với Chị của em. Em sẽ cố gắng viết được một bài, hy vọng đủ sức khỏe và đủ Duyên
Ơi cuộc đời!
Đầy chông gai trắc trở
Ngựa hoang mỏi vó
Ốc đảo phía xa mờ
Cơn khát nào đă cháy thành thơ
Ḱa! Có ai đang đứng dậy
Phía chân trời ấy
Rạng rỡ niềm tin
Xé rách không gian ánh mắt nh́n
Người lữ hành không mỏi!
Em xóa Vận Đông ở tất cả các nơi, chỉ gửi vào nơi em tin tưởng nhất. Em cực kỳ thích Khổng, Mạnh, Lăo, Trang, đặc biệt thích "Việc ḿnh không muốn th́ đừng làm cho người", giữ hồn cốt nhưng không bị đồng hóa, ĐTN chưa làm được, em tiếp tục cố gắng vậy.
Bây giờ sức khỏe em không tốt lắm, gần 4 năm uống thuốc độc và thuốc ngủ liều cao, trong khi em chỉ cần uống rotunda là ngủ ngon rồi. Em muốn viết một bài thơ cuối cùng, vượt hơn xa Vận Đông là bài thơ duy nhất em thực sự đặt tên. Bài thơ sau này em viết sẽ chỉ gửi tặng người em yêu!
Em rất thích thơ của Bờm, nhưng không thích đoạn kết thúc:
Ta yêu em như muôn đời biến động
Dẫu phong ba vẫn nhất mực dịu dàng
Trong đáy mắt có mầm ươm băo tố
Muốn nghịch luân hồi muốn nghịch thời gian...
Em với bạn thơ trong sáng cực kỳ! Yêu th́ em nói yêu, mà em chỉ yêu một người thôi! Thiên hạ rơ lắm chuyện. Năm xưa nếu em quyết tâm đánh sập trang Đường luật VN th́ chắc không rắc rối như bây giờ, nhưng cô hiểu tính em nhất, đến phút cuối cùng lại chùn tay v́ nghĩ đến niềm vui và b́nh an của mọi người. Vấn đề đồng hóa th́ em không bao giờ chấp nhận.