Vịt lạc bở bến khác
Lạc ruộng người bao lâu Vườn xưa cỏ lấp lối May, c̣n sót chiếc cầu... Vịt đi đâu lâu thiệt là lâu rồi mới về đó ha :expect: |
Quote:
|
Từ đó
Từ đó cỏ không c̣n là cỏ Ḍng sông không phải ḍng sông Hàng cây không giống hàng cây đó Và cả bầu trời mưa băo giông Từ đó người trở thành người khác Quên cây đàn cùng những bản t́nh ca Bỏ ngọn gió buồn từng đêm xao xạc Gió những hôm này đâu phải gió hôm qua Từ đó không bao giờ người biết Cỏ vẫn chờ xanh chỗ người ngồi Ḍng sông chưa bao giờ chảy ngược Và những đêm huyền ánh trăng rơi Người có vui hơn từ dạo đó Mặc cho lũ nhện dệt cây đàn Người có hay chăng từng cơn gió Như chưa bao giờ thôi miên man |
Quote:
|
Ốc đảo xanh
Những đứa trẻ quây ṿng tṛn ngồi hát Chúng hát về ốc đảo xanh Những cụ già chống cằm nh́n cát Họ kể về ốc đảo xanh Giữa buổi giải lao của những người thợ Hay những người phụ nữ gặp nhau trong chợ Họ cũng bàn về ốc đảo xanh Ốc đảo xanh Ốc đảo xanh Ốc đảo xanh Anh nghe hoài phát chán Ôi, loài người đến bao giờ hết khát Cho thế giới đỡ nóng đảo nóng điên Cho sáng nay anh đỡ vô duyên Giữa một đám mải mê bàn chính sự |
Đôi mắt tháng năm
Gốc sấu bên hiên nhà nọ Mưa bay lấm tấm trắng ḍng Mắt người là thân khách trọ Trú làn nước trắng mênh mông Lưng người dựa hàng rào trắng Mắt người mờ khói trắng bay Một người đi từ lâu lắm Hương c̣n trắng gió đâu đây Tháng năm trôi theo năm tháng Bóng người lướt khướt bên hè Lặng nh́n nước ḥa trắng nước Mắt người trắng những đêm mê Rồi sẽ như bao tháng sáu Buồn ơi trắng xóa ngày hè Tiếng ve trắng trời khắc khoải Lại vờ như chẳng hề nghe |
NHỚ NHỚ QUÊN QUÊN
Cơn mưa đến trễ Cơn mưa cuối ngày Phố tan tầm vỡ Hiên nhà mưa rây Mưa dài hun hút Em về lạnh không Có mệt hay không Gác nhỏ buồn không Ông lăo đầu ngơ Nhớ chẳng ra tên Có lần đă hỏi Thế rồi lại quên Chỉ nhớ mặt ổng Trăm năm u buồn Bao lần ta hứa Với ta điều ǵ Thế rồi bề bộn Nhớ rồi lại quên Nhớ rồi lại quên Lần cuối cùng khóc Giấc mơ đêm qua Ngày vui gần nhất Cơn đau sau cùng Nhớ nhớ quên quên Nhớ nhớ quên quên Cơn mưa đến trễ Cơn mưa cuối ngày Sao mưa dài thế Sao mưa buồn thế Phố buồn đến thế Ta buồn đến thế Nhớ nhớ quên quên |
XỨ KHÔNG TÊN
Nơi ngày chậm hơn ngày và đêm dài hơn đêm Năm giác quan hững hờ đến lạ Tiếng nhạc phủ lên mùa hạ màn băng giá Con thạch sùng c̣n tặc lưỡi ǵ thêm Nơi ngày chậm hơn ngày và đêm dài hơn đêm Những ngón tay của anh đang phản bội Chúng tự làm đau ḿnh và làm đau những ngón tay c̣n lại Rồi cố che đi đôi mắt vốn đă đen Nơi ngày chậm hơn ngày và đêm dài hơn đêm Mảnh thời gian nằm ngổn ngang đứt găy Gai kí ức chạm vào mùa bỏng rẫy Hạnh phúc đớn đau lẫn lộn thành quen Nơi ngày chậm hơn ngày và đêm dài hơn đêm Giấc ngủ đến chập chùng như sương mù trên núi Gù trên lưng những nhớ nhung lủi thủi Anh đi về xứ sở không tên Nơi ngày chậm hơn ngày và đêm dài hơn đêm |
MƯỜI MỘT RƯỠI
Anh đi đấy, anh về đâu? Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm Nguyễn Bính mười một giờ rưỡi đêm dài rũ rượi đêm t́m cách bỏ ngày ngày th́ bỏ tháng, tháng lại bỏ năm những cơn mưa bỏ rơi tháng sáu những cơn mưa bỏ nhau vào quá khứ theo những ḍng sông bỏ núi chúng mê mải t́m về đại dương chúng chia ra mỗi đứa một đường lại chui vào một nơi duy nhất nơi băo tố, nơi quạnh hiu, nơi mặn chát không gian là cánh mắt thời gian là cánh hải âu c̣n đêm này là một cánh buồm nâu |
H̀NH NHƯ
H́nh như ta không chắc chắn Với cả những điều ta tin Đêm nay mặt trăng đă vỡ Bầu trời c̣n lại màu đen H́nh như điều ǵ không đúng Trong cách ta vẫn cười x̣a Trong những lần ta ấp úng Trong cả giấc mơ đêm qua Trái đất h́nh như không ổn Năm nay mưa rơ là nhiều Mỗi người như một chiếc lá Giữa ḍng nước chảy lêu bêu H́nh như ḷng ta c̣n nhớ Sao ngày qua vẫn thấy buồn Chớm thu bao giờ chẳng thế Heo may và những giọt sương Em đâu c̣n yêu ta nữa Sao ta c̣n đếm hạt mưa Chiếc lá trôi qua ô cửa Một ngày quá đủ h́nh như |
ĐỐT
Một điếu nữa, rồi lại thêm một điếu đốt hoài không cháy nổi đêm đốt hoài không cháy nổi những thứ cần quên chỉ có gạt tàn là đầy bần thuốc Anh hay viện những những lí do Lấp liếm cái sở thích thấy cuộc đời ḿnh đang cháy |
Quote:
Chỉ cháy nỗi niềm phả khói nhớ vào quên... Thích những tứ thơ lạ của Vịt Anh lắm |
HĂY SÀNH ĐIỆU THEO CÁCH CỦA BAN
Con phố dài nhiều nắng nhiều gió Nhiều lứa đôi ḥ hẹn cuối tuần Nhiều những người bỏ quên mùa thu vội vă Nhiều những người thấy thừa thăi đôi chân Con phố dài nhiều ô cửa sổ Cái này mở ra cái khác đóng vào Nhiều tiếng c̣i xe, nhiều pa nô, áp phích "V́ một thế giới không sâu răng" |
HĂY ĐẾN VÀ MANG EM ĐI
Ghế công viên có người đă thửa sẵn chỗ ngồi Vở kịch viết dành cho một diễn viên duy nhất Hai người đều hiểu thế nào là sự thật Cuộc chơi này tôi thua, em thua Ta đợi chờ nhau mùa đă qua mùa Ai đó hăy mở rộng cửa cho b́nh minh rực sáng Ai đó hăy vẽ lên bầu trời mây trắng Và trải hoa hồng trên lối em qua Ai đó làm ơn xuất hiện đừng để mỗi cuộc t́nh là một cuộc chia xa |
NHƯNG TRÁI TIM CỨ LÀM NHỮNG G̀ NÓ MUỐN THÔI
Buồn đau, nhung nhớ khổ không tôi Đêm có gió hay đêm cần có gió Cứ là nhỏ? Sao không là nhỏ? Nhưng trái tim cứ làm những ǵ nó muốn thôi Con đường về, như em, anh, thuở sánh đôi Vương vấn măi một h́nh dung không c̣n tồn tại Chỉ cần bước chân đừng rẽ sang bên trái Nhưng trái tim cứ làm những ǵ nó muốn thôi |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 02:13 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.