"Minh Mẫn lên ván cúi xuống cho Út"
Mình dõng dạc ra lệnh,con bé xị mặt ra nhưng không dám cãi lời,nó nằm ịch lên ván như một cách phản ứng càng khiến mình tức giận.Nhịp cây roi keo lên cái mông to tướng của nó mình nghiêm giọng tra hỏi,sự bực tức khiến cho cái giọng của mình nặng trình trịch và cái giọng của nó mềm như nước mắt.Mẹ mình ngồi trên võng lắng nghe,cả nhà lắng nghe tội trạng của nó,tất cả lặng thinh,chỉ có mình là quan tòa sang sảng kể tội và nó là phạm nhân thút thít xỉ mũi(ai biết được thực sự điều gì đang diễn ra trong đầu của phạm nhân?) Cho nó thời gian suy nghĩ một ngày để có câu trả lời rõ ràng với mình sau khi tự vấn tội trạng...cá nhân.Mình gắt :"đi rửa tay chân mặt mũi ngay",nó líu ríu làm theo rồi nhanh chóng lẩn ngay ra ngoài mé hiên nhà ngồi khóc.Mình cảm thấy khó chịu và buồn bực về tất cả,mẹ mình bảo :"con bé này phải nghiêm khắc vậy mới được",chị nói :"cứ hỏi rõ ràng xem ý nó bây giờ thế nào?muốn sao thì cứ trình bày,mới tí tuổi đầu mà đã có suy nghĩ như vậy thì lớn chút nữa chắc không coi ai ra gì"...Mình thầm trách chị đã không gần gũi thật sự để dạy bảo con giá trị gia đình,để nó cảm nhận tình yêu thương và thấu hiểu sự cần thiết của tình máu mủ.Không thể chấp nhận cái từ "họ" mà nó dùng để gọi người thân của mình trong khi nhắn tin cho bạn,mình hiểu rằng nó không thật sự yêu quý gia đình ngoại mà chỉ xem gia đình ngoại như một nơi nó tạm dừng chân,nó tạm thay đổi không khí bên cạnh những ngừơi mà nó gọi là bà,là mẹ ba,mẹ Lan...Một con bé 12 tuổi đầu,lại có những suy nghĩ lệch lạc trước tiên là do lỗi ở người lớn. Mình hỏi thằng bé :"con nói gì với chị Minh Mẫn vậy?",thằng bé trầm ngâm như ông cụ " con tâm sự với chị,an ủi chị cho chị đỡ buồn chứ có gì đâu".Í trời! một thằng bé 7 tuổi "tâm sự an ủi" một con bé 12 tuổi ư? mình tò mò thật :"con nói cho cả nhà nghe xem nãy giờ hai chị em tâm sự những gì nhé con ngoan".Ông cụ non trịnh trọng "con nói chị đừng buồn nữa,đừng khóc nữa,khóc nhiều bị đau mắt rồi mẹ chị phải tốn tiền đi chữa mắt cho chị đấy,có em chơi với chị nè,chị buồn chị cứ nói em nghe”,mình tò mò hỏi tiếp:” vậy rồi chị nói sao ?”,”chị nói sao mà chị khổ quá,không ai thương chị.”,”chị đừng nói vậy,cả nhà thương chị,Út thương chị thì mới dạy chị chứ,thương cho roi cho vọt,ghét cho ngọt cho bùi mà,chị xòe hai bàn tay nè,thí dụ tay phải là nhà nội mình,tay trái là nhà ngoại mình,hai bàn tay giống nhau không?giống,hai ngón tay cái như là bà ngoại và bà nội mình,nếu mà chị chỉ thương nhà nội mà không thương nhà ngoại thì giống như chị chặt đứt một bàn tay,vậy thì chỉ còn có một bàn tay mình thành người tật nguyền rồi đâu có làm gì được?mình có hai bàn tay như hai nhà nội ngoại thì mình mới mạnh mẽ làm cái gì cũng được…” Giật mình,trời?một thằng bé 7 tuổi sao lại nói được những lời lẽ đầy nhiệt tình và chí lí như vậy?tự dưng mình thấy xấu hổ với bản thân mình,ngoài những lời luận tội,mình không đưa ra được những lời động viên hay giải thích chân tình cho con bé thấu hiểu,còn thằng bé thì ngược lại,nó thu phục đứa chị bằng một ví dụ thực tế và sẵn sàng bên cạnh chia sẻ với chị nó,chao ôi!lớn đầu như mình mà giáo dục chưa thông… |
Quote:
|
Vậy là bèo mắc tội bạo hành trẻ em đó
Dạy CD mà ko biết luật về quyền trẻ em và công ước BVQTE sao |
Đứa bé 7 tuổi thật tuyệt Bèo à. Mà cô bé 12 tuổi chắc đang tự khẳng địng mình. Bé con nhà PL lúc 10-12 tuổi đã đem quyền trẻ em và quyền công dân nói chuyện với mẹ khi mẹ kiểm soát gắt gao bạn bè của con. Lúc đó trong mắt bé chỉ bạn bè là number one. Nhưng 2 năm sau bé bắt đầu nhận thức được sự quan trọng của gia đình và các mối quan hệ họ hàng.
Bèo ui, PL nghĩ là do tâm lý trẻ con theo từng giai đoạn thôi. Cất roi đi Bèo ha và ngồi xuống nghe bé tâm sự sẽ hiểu bé nhiều hơn. Bé giờ như chiếc tàu cần hoa tiêu dẫn đường... để đừng đi lạc vào nơi gai góc. |
@LH:công ước của LHQ về QTE bèo nhớ rõ,bèo cũng nhớ ông bà mình bảo"thương cho roi cho vọt,ghét cho ngọt cho bùi" á :rang:
@cô ơi:trong một vài tình huống đôi khi mình không kềm chế được cô, bèo ít khi sử dụng ngón đòn,nhưng hành động đó cũng đã chứng tỏ sự yếu đuối và bất lực của bản thân nên bèo thấy mắc cở khi nghe lời giáo dục của thằng bé :mad: |
Ông bà mình cũng bảo 'nói dzậy mà hổng phải dzậy'
|
Cây con vườn nhà (tặng Út Đậu nha) Vú sữa Lò Rèn có ngọt không Sầu riêng mấy độ hỏi ai trồng Cherri chín mọng thèm vô nếm Mangost no tròn muốn tới trông Chỉ sợ nuôi heo thì lỗ vốn Còn lo hái đậu phải ra đồng Năm Roi tính thử mà đâu dám Cú vọ khi nào ngủ với Công |
Quote:
KHÔNG QUẠ CHẢ BIẾT CÔNG.. Nực cười so tớ với thi nhân Ôi trời!trời chẳng ở cho cân Tớ xinh như thế mười mươi cả Ấy xấu nhường này mấy mấy phân? Nụ hoa e ấp hương dè dặt Răng vẩu che trời mím khó khăn :luoi: Ấy ngồi bên tớ như Công -Quạ Đều họ nhà chim liệu có cần...???:nguong::nguong: Thơ LH rất hay,bèo cảm ơn H nhìu nhìu nhìu....!!! Chỉ duy nhất một người gọi bèo là Út Đậu,H là người thứ hai,hơi bị...choáng đó nghe :cuoi: khiến bèo giật mình đấy. Nhân đây nhờ H chỉnh sửa giùm bèo bài thơ cho đúng luật luôn ha,bèo mới ...bò lên lớp 2 nên ...híc,coi bộ viết tùm lum tà la dễ hơn theo luật :matlac: Theo đúng quy định của NV,chưa tốt nghiệp thì không được làm thơ đăng thơ đường luật ở bất kỳ trang nào,H nhanh nhanh "cứu bồ",không thì bài của bèo bị...vứt sọt rác,(quý thầy cô cho em xin lần này ạ!đừng zụt tội nghiệp em...)bắt chước H làm thể loại "đường" tháo hết mồ hôi hột ... đường mà hông thấy ngọt giề cả,chẳng biết sao mừ mấy thầy cô,mấy anh chị ho ra thơ thở ra văn giỏi thế nhỉ???:bemused::bemused::bemused: |
Quote:
|
Quote:
hì hì... Phải để hết "một gánh tâm tư tình củm" vào thì mí hỉu được cí chuyện "họ nhà chim" chứ ạ (ẹ chưa!!!) :luoi: |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 01:46 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.