Anh có còn về phía cuối hoàng hôn Nhặt tia nắng vàng cam rơi trên chân bé nhỏ Ký ức màu xanh, đôi môi xinh màu đỏ Đến bây giờ đâu đó vẫn vương qua Em sợ tháng năm nhen nhuốn tóc em già Và nỗi nhớ cũng phai dần nỗi nhớ Cuối hoàng hôn có còn không một chỗ Để đôi mình ôn lại giấc mơ xưa |
Chiêm bao Thức dậy nửa đêm quờ tay chạm gối Lóng ngóng đi tìm hơi hướm... Chiêm bao... Chênh chếch vầng trăng song lạnh Ngọn gió khuya gõ cửa đòi vào Có phải anh chở mộng du ngang qua giấc Em giật mình mở mắt thấy mình thôi... Ngồi ôm vào lòng bóng tối Buồn nhởn nhơ gọi mời Tình yêu anh ma mị Như đốm lửa lập lòe dẫn dắt mê cung Để một hôm nồng nàn hóa sóng Đẩy em vào mông lung... PL 20.1.11 |
Anh & Em Tặng... Hà Nội mùa này gió thổi xuyên tim Anh chắc hẳn lạnh hơn nhiều người khác Đêm nằm nghe tiếng màn thưa xào xạc Day dứt thương về, ai đó lẻ vòng tay Vời vợi phương trời nhung nhớ loay hoay Cố dối lòng mình, trái tim bướng bỉnh Trở giấc, thương em, đêm trường lạnh lẽo Chăn gối bên này... muốn ủ lại xa... Thầm trách ông Trời đổ xuống phong ba Gió mưa dập vùi cánh hoa nhỏ nhắn Bờ vai anh đỡ đần em thầm lặng Những ước che giùm mưa nắng phong sương Hà Nội mùa này.. lạnh... nhớ em hơn Đi sớm về khuya một mình tất bật Gối lẻ chăn đơn những khi trở giấc Nguyệt có chạnh lòng...sao mối chưa se? Gió bấc trái mùa, giữ ấm em nghe Xót em nhọc nhằn, trách mình xa ngái Dõi mắt theo người... lòng bao ái ngại Ước có phép màu... cho ngón tay đan... PL 20.1.11 |
Mong Biết em thắc thỏm đợi người Ngọn gió chúm môi trêu mãi Bên thềm đi qua đi lại Lâu lâu lại vọc tóc đùa Khổ thân em đỏ mặt chờ Hình như là anh không biết Chiếc kim đồng hồ quay riết Ghét thời gian quá đi thôi Ngoài sân bàng đứng song đôi Đầu hiên bướm bay từng cặp Còn em, níu thơ làm bạn Có xót lòng ai đó không? Lại thêm ngọn gió bông lông Đem lạnh cài vào da thịt Tội nghiệp trái tim thút thít Mong bàn tay ủ... còn xa... Nỗi buồn được dịp ba hoa Nhảy vào ngăn lòng chễm chệ Chẳng thèm thương cho hạt lệ Đang đòi rơi khỏi khóe mi... Em ngồi mong cánh thiên di Giữa mùa thênh thang gió bấc Dỗi hờn trần gian tất bật Nhốt anh trong vạn bộn bề... PL 21.1.11 |
Lá Ta đọc thấy nỗi buồn trong mắt lá Khi trước chiều buông nốt ngón tay đang Gió xót thương, thầm nghiêng bờ vai đỡ Đất xót thương, khẽ ôm lấy phiến vàng Ôi chiếc lá, một đời xanh tận tụy Bao nỗi niềm lắng đọng giữa vô ngôn Chim có nhớ những ngày trong vòm hót Để cúi đâu bên mộ lá vừa chôn? Chân lữ khách ngại ngùng trên xác lá Nghe ngậm ngùi đâu đó tiếng sinh linh Sinh từ đất lại rơi về với đất Lá có đau theo vạn gót vô tình? Như chợt thấy, ta về theo dấu lá Bên cội nguồn, nằm trông ánh trăng khuya Thân xác rã, lệ người thôi rơi xuống Chỉ còn ta và lá ấy thường kề... PL 21.1.11 |
Thơ thẫn...thẫn thờ... Lật trang nhật ký Rơi cành hoa xương Lòng xưa hờ hững Viển vông thiên đường Người trong ký ức Dập dềnh rong rêu Dòng sông rẽ nhánh Lẻ con đò chiều Mùi hương tóc cũ Về chơi đâu đây Ta choàng mắt thức Ngẩn ngơ nhìn ngày Người đi qua phố Một mình lẻ loi Ta ôm lấy nắng Rủ rê đứng ngồi Anh buồn im tiếng Ta sầu xanh xao Sao không dài ngón Tìm nhau hôm nào...? PL 21.1.11 P/s: Mượn tên topic Nothing nhé. |
Sợ... Em không còn trẻ nữa Yêu anh cũng ngập ngừng Nhớ cứ vờ không nhớ Đùa lấp liếm bâng khuâng... Ngày mong anh thắt dạ Vẫn vờ như vô tư Nén lòng mình lặng lẽ Yêu... không yêu... ngần ngừ Quỹ thời gian ngắn ngủi Lửa hừng kịp nhau không Hay hẹn anh kiếp khác Trầu thơm quyện vôi nồng... Em không còn trẻ nữa Hay làm con thiêu thân Lao mình vào ánh sáng Uống hào quang một lần... PL 18.1.11 [COLOR="Blue"] Em không còn trẻ nữa Tóc anh đã phai màu Hãy xích lại gần nhau Cớ sao còn ngần ngại. Qua rồi thời ngây dại Kiếp người chẳng bao lâu Ôm chi mối tình sầu Rồi nghe buồn day dứt. Trắng đêm nằm thao thức Ngần ngừ yêu không yêu Nếu thấy nhớ thương nhiều Dối lòng càng thêm khổ. Trời đã định duyên số Chần chờ nữa mà chi Hẹn kiếp sau làm gì Để cau trầu khô héo… Mặc Nhân Sơn - NS sang thăm nhà PL thấy bài thơ hay quá nên mạn phép họa theo mong gia chủ thông cảm |
Quote:
Thơ anh nông sao em nhìn không thấy đáy? Đứng bên bờ muốn nhảy xuống mà lo Lòng chợt ước giá thơ anh nông thiệt Em đâu cần phải suy nghĩ, so đo... :luoi: |
Quote:
Một hôm soi nắng thấy mình Tóc sương lặng lẽ đem tình ra phơi Còn dăm ký ức xưa rơi Thấy ta ngồi giữa chơi vơi nỗi buồn... Chắc thế quá MD. |
Bài này anh làm lâu rồi, anh bỏ vô đây cho em đọc chung nhé: EM HỜN Em trở tính dỗi hờn Bắt đền anh vô lý Anh thanh minh năn nỉ Em vùng vằng lu loa. Em giăng lối vào nhà Anh đứng ngoài ngõ đợi Em thả đàn chó ra Anh tót lên cành ổi. Anh chờ cho đến tối Khi em nguôi giận rồi Hai con tim đơn côi Lẽ nào cùng run lạnh. Tội gì anh cũng nhận Thua em là đương nhiên Nhưng bảo không yêu em Ứ bao giờ anh chịu. NTT |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 06:07 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.