Thím ơi!
Thím còn trẻ lắm! Chú đã đi rồi Thím đứng thím ngồi Vai gồng vai gánh Giỏ đầy giỏ vơi. Hai đứa con thơ Một mình dạy dỗ Con thì thiếu bố Vợ thì mất chồng Suốt ba năm ròng Già hàng chục tuổi. Một đứa cấp ba Đứa vào đại học Thím lại mệt nhọc Sớm dậy, chiều khuya. Hai đứa con thơ Từ hồi mất bố Một đứa bé nhỏ Một đứa héo hon Còn thím đêm hôm Thức đêm lo nghĩ Đêm gào ầm ĩ Vì vắng bóng chồng Chẳng dám cài then Chẳng buồn khoá cổng Thím vẫn đợi chồng Trở về trong gió Đêm đêm thím ngó Đợi cả đêm hoài. Từ ngày chú mất Chân hương chồng chất Thắp hương cho chồng Rồi thím lại khóc Rồi lại nước mắt Tay vịn bàn thờ Lòng đầy muốn nói: "Anh ơi! Anh hỡi! Mất sớm quá anh Em thì nhọc nhằn Các con nó khổ". Thím thì già thêm Mỗi năm mấy tuổi Ngay đến cây chổi Bạc hói cả đầu Ba năm đứng chầu Bên bàn thờ chú. * * * Hai đứa đã lớn Thím cũng nhẹ người Mở cửa đêm qua Mồng một tháng ba Thím mơ thấy chú. |
Cầu Phù Đổng
Cầu Phù Đổng bắc vòng lên xuống Dải Ngân Hà, sông Đuống (**) ta ơi! Trăm ngôi sao rầm rập những đoàn quân Ô tô... Xe máy... Len lỏi vào nhau vượt lên phía trước Tiếng uỳnh uỵch rung đường đau nhói! Tim nhảy ra ngoài. * Dòng sông uống trời xanh không cạn Vẫn bên lở, bên bồi Những bông may đôi bờ Xao động tuổi thơ Xao động một dòng sông Đuống Ào ào nước chảy... chẳng đổi dòng. Những chiếc nón nhấp nhô bão nắng Gù lưng! Gù lưng ... tra đỗ, tra ngô... Hai bờ sông có vẻ gần hơn Như đôi môi hôn vào nhau, chụt cái Con sóng xô hai bờ gần lại Hai bờ ắp lại gần hơn Có phải chính vì cái hôn mà hai bờ trở nên nứt nẻ? Dòng sông sâu hàng trăm con sóng nhỏ Chiếc cần cẩu múc cát từ lòng sông Nhưng bãi cát mênh mông Tiếng phà xé nước Có phải thế mà sông Đuống trở nên đau? Có phải thế mà sông Đuống sầu sâu hơn? Có phải thế mà những đêm...? Dòng sông vẫn hát Cõi buồn vô tận... Ngọn hải đăng xa mấp mô tối sáng Chiếc thuyền, thu về Cũng bỏ lại dòng sông. Dòng sông vẫn không quên bổn phận của mình Thả nguồn sữa cho đàn con yếu ớt Để đôi bờ luôn trẻ giọt cây xanh. Sông sâu vô tận lòng ta buồn sông hãy chứa giùm ta. (*)Cầu Phù Đổng: Còn gọi là cầu Đuống hai, bắc qua dòng sông Đuống trên lãnh địa Làng Phù Đổng - Gia Lâm - Hà Nội (**)Sông Đuống: Là con sông có chảy qua Hà Nội, chảy qua làng tôi Dương Hà. |
Vào Hà Nội gặp người con gái#
Tôi vào Hà Nội mùa nắng Tiếng ồn ào Chân nghe khúc đường câm Bên một quãng vắng Tiếng ve xôn xao Ve ve ve... Ngọc phun muôn lách lá Hoa phượng ửng trên môi Tôi thấy người con gái Tà áo dài Đẹp, đẹp... làm sao? Xuống xe buýt Nào đèn xanh, đèn đỏ Tóc bay Qua phố Tôi lạc tìm em. -Hà Nội 15/5/2009- |
Dọn vườn #
2009 sau buổi dạm ngõ mẹ dọn vườn để cưới chị cả một vườn chuối bạt ngàn mẹ chặt đi mẹ chẳng tiếc bất cứ cái gì sao cho cỗ to chị tôi vui phút cuối trước khi bước đến nhà chồng cả một khu vườn trồng rau mẹ lăn ủi cả cây ổi cũng chặt luôn mẹ mua cát gánh vào vườn lấp hết chất đất trên mặt mẹ tôi huy động cả buổi trưa nắng gắt trong đó có các anh tôi (anh rể tương lai) những mầm cây không còn đường mọc nữa ba hôm sau cả khu vườn không một ngọn cỏ mới biết sức mạnh con người giờ vườn nhà tôi mênh mông cát như cái ao mới lấp mẹ phun nước mẹ đầm mồ hôi trên má mồ hôi xuống tay chỉ có mình mẹ tôi vất vả nhất mẹ lo tiền làm cỗ mẹ đi khắp mời người một phút được thảnh thơi mẹ cũng dành cho cả những cây chuối cuối cùng mang buồng mẹ đợi cỗ nấu canh sau rồi cũng phá cả chỉ còn khu vườn với những bộ bàn chiếc ghế một ngày mai phông bạt rạp... căng trời. Mẹ khóc hay mẹ cười? đời mẹ đã khổ nhiều rồi cây cỏ yêu thương giờ đâu trần trụi mẹ buồn hay vui? khi chị con trên chiếc thuyền về bến nước mắt chảy nhiều mẹ để sẵn trong tim. tôi ra phăng lá mắt đỏ trời chiều xoáy vào mắt mẹ một màu đớn đau mẹ đứng sừng sững mẹ nhìn về đâu? ở cuối ngọn dâu bầu trời vắng ngắt chỉ còn hoàng hôn thắt chặt trên người, người mẹ yêu thương chị con chuẩn bị hành lý lên đường không đi xa nhưng về ngay trước mặt(*) mẹ vẫn đoạn trường khi mắt vẫn dõi theo từng khúc buồn khom lưng mẹ chặt cành san đất mẹ ngửng lên thì mặt trời đã tắt... chị con đi chị con đi... một phần con người khác tình yêu của chị... chia đôi. (*)Nhà anh rể rất gần nhà tôi |
Tiếng khóc người thầy
Tặng thầy dạy sinh vật 12D Lê Ngọc Hân năm 2009-2010 Vẫn những bước lặng lẽ trên mục giảng Gần hết cuộc đời mái tóc pha sương Bụi phấn bay bay khắp con đường Thầy vẫn lặng lẽ bước đi không e ngại. Em như con chim non, được thầy cho vào tổ ấm Ngọn lửa thầy đốt lên cho em trí thức thành người Cho em bước qua những ngày thơ dại lạnh lẽo Cuối trời xa, ai biết còn rực ánh mặt trời? Mênh mông bờ sông của trí thức Quá bốn mươi năm, thầy quen tay mái chèo vượt nước Bao nhiêu học sinh leo lên ngọn thác Nhờ bàn tay thầy mà sức sống vụt lên. Thầy nhiều lúc đau đầu nheo mắt Vì chúng em tinh nghịch nô đùa Đã cuối đời thầy vẫn ngày gọt sức Vắt cho chúng em tri thức vào đời. Thầy ra đi muốn hoá thân thành đất Để muôn đời giản dị với quê hương Những bài thơ một thời thầy ẩn nấp Gắng vì chúng em, quên khổ của cuộc đời. |
Cổng làng
Nơi tôi sống không hề có cổng làng Chỉ có dãy tre xanh, bờ đê uốn lượn Chỉ có đường bê tông và mái đình cổ kính Tôi gọi cổng làng tôi là: Dốc Đình. Đấy chính là cổng làng trong tiềm thức Mọi người nhìn đâu? Cổng làng ở đâu? Nơi vào làng mà chúng tôi từng nghịch ngợm Chính là cổng làng đã tự rất lâu. Mỗi khi buồn ai đó cãi nhau Hay trong làng tối tăm mất điện Và đói kém đèn dầu nhập nhoạng Họ vẫn kéo nhau ra mãi ở đầu làng. Và khi nhớ hay cảm xúc tâm hồn Tôi thường ra cổng làng đứng ngóng Mẹ tôi về muộn, bạn tôi đi xa... Cũng cổng làng mơ màng chiều, sớm. Khi tôi đi xa, cổng làng là quê hương Dù mọi người không hề nhìn thấy Tôi đi về, cổng là cái nhìn đầu tiên Của con mắt nhớ quê không cựa quậy |
Thóc và gạo
Hạt thóc vàng trộn với nắng tươi hạt thóc vàng tưới bao mồ hôi tưới sự già nua trên hình hài người mẹ. Để rồi mai đây hạt cơm trắng bóng bát -đầy bát -giọt nước mắt con rơi! con đã thấy sự nhọc nhằn trong từng hột cơm màu trắng đó sinh ra từ bao nhiêu màu huyết! mẹ mỗi sớm mai bước, bước... dấu chân in khắp cánh đồng! Và tất cả cây cỏ đã quen chân nơi đất ngửi gót chân chai thả trần trên gạch nhô và đất bùn non... Con không dám vãi từng hột cơm con nâng niu... cuộc đời con lớn được là sự chắt chiu của một cuộc đời. Từng hột cơm con ăn từ từ nghiền ngẫm sự ngọt ngào như mẹ của con mẹ càng khổ càng sáng thêm hình tượng một con người - sáng mãi đến ngàn năm... gây dựng sự cao đẹp trong muôn người mẹ mẹ của con thôi như mẹ của muôn người! Xin cho tôi đỡ thay lửa cháy bung trời cho người mẹ những năm tháng cho dòng sông với nguồn nước sắp cạn cho những mầm cây báo hiếu ơn người! Tôi nhặt từng hạt thóc vàng tươi gom hết lại - từng giọt mồ hôi để không phí - những gì mẹ đánh mất. Những hạt gạo cháy trong mắt và xây lên những cuộc đời dựng lên hình hài vũ trụ. Mẹ đã tạo ra con chín tháng mười ngày để con có hình hài - một con người một đêm đau đứt ruột mẹ đã sinh ra con và gửi gắm những hạt thóc cuộc đời. Hãy nhìn vào khuôn mặt mẹ mọi thứ được hiện lên ta sẽ thấy những vui, buồn... chạy lên khuôn mặt từng thời gian. Thóc gạo ơi hãy an ủi mẹ ta! Tóc mẹ trắng sương xanh màu xanh cổ tích xanh màu xanh huyền thoại huyền thoại một giấc mơ huyền thoại một cuộc đời huyền thoại một con người. Đã đánh dấu trên hình hài trái đất đã ghi danh trong thế giới con yêu con đã sống và mơ làm một cư dân toàn cầu -mẹ là nguồn sáng vô tận. |
Cần chết
Bụi bẩn phủ thời gian Tôi lau chùi nhưng không sao hết được Đã bao năm tôi đi bỏ mặc Giờ quay về ai còn nhận tôi ? Cái kiếp cô đơn bám lấy con người Vắng vẻ lạnh tanh, kiếp đau sầu vực Người cần sống, tôi tha phương cần chết Giải thoát đời là cái thèm của tôi. Sự thật ghép nhau thành nhiều mảnh Đã vỡ rồi, ghép lại vết nứt trơ. |
Gợi lại tuổi thơ
Đâu đây vẫn lại chỗ ngồi Tuổi thơ sao lại chia đôi hai đường Bờ đê còn đó vấn vương Mà sao thấy lạ, bỗng rưng rưng buồn Cỏ xanh còn đó mù sương Lá vàng còn đó mùa đông vội về Tuổi thơ mở gió bờ đê Cánh diều bay lượn mải mê trên trời Nào đâu cậu bé đang chơi Con trâu gặm cỏ, người ngồi chiều thanh Đôi dế chí chóe chua chanh Đôi bàn chân nhỏ chạy nhanh theo dòng Con chim sải cánh lượn vòng Bờ đê ôm lấy con sông vào lòng Còn đây, dòng nước rất trong Những người làm ruộng vừa xong trở về Còn đây, bóng của chân quê Những mảnh trăng vỡ sườn đê hẹn hò Màn đêm buông xuống nhẹ tờ Trẻ con chạy nhảy ra bờ đê chơi Lung lung đom đóm sáng trời Chất lên ngọn lửa vui chơi tưng bừng Lớn rồi cảm giác phai không? Mà sao vẫn thấy từng dòng hiện lên! |
Tặng em Hoàn#
Em vươn như một cây tre Đừng như cây trúc lùn tè lắm em Vươn lên đón lấy bình minh Còn hơn cây cỏ phủ xanh chân mình. |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:21 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.