Thế nhé
Khẽ chạm bàn tay Lạnh lùng hơn một lời từ biệt Trao ánh mắt nh́n người cũng đă quay đi Thật đáng thương cho một kẻ t́nh si Đêm lạnh lẽo đi về trong tuyệt vọng Dạ có gào tim có thét chẳng c̣n chi trông ngóng Khi người ta dùng lư trí để chia ly Khi trái tim ngập ngụa những nghĩ suy Thay t́nh yêu bằng thứ ǵ lạnh lẽo quá Con đường về mỗi ngày giờ xa lạ Đầu óc quay cuồng ta chẳng biết về đâu Kể từ đầy đường về lạc mất nhau Bằng tự ái bằng một trời mù mịt Chấp nhận một sự thật ..... chia tay |
Thế rồi
Hôm nay, tia nắng ở ngoài kia Như thúc dục một ḿnh ta đứng dậy Hăy mở toang cánh cửa để nh́n thấy Ánh nắng, trời cao, mây vẫn đấy có ǵ đâu Trời vẫn vậy ta không hề thay đổi V́ khó quên cũng không muốn vậy đâu Cả nghĩ suy và tâm trí chẳng phai màu Đây kỷ niệm ta ôm gh́ thật chặt Đi về đâu từ đây cũng nín bặt Một ḿnh ta thầm lăng với riêng ta Cơi nhân sinh ai biết ḿnh sinh ra Phải bất hạnh hay b́nh thường như ai đó Cho nên ta phải cố, yêu một ḿnh lặng lẽ chỉ riêng ta.... |
Ai thổi vào tim ngọn gió buồn
Để ngày mới dậy đă chiều buông Hoàng hôn lẻ bóng v́ sao lạc Giọt vắn giọt dài vọng tiếng chuông |
Bây giờ mới hiểu
Có ai hiểu đă yêu là chịu khổ Sống v́ nhau nhưng phải cố chia tay Nụ cười bỗng tắt để đôi mắt cay Tuy không nói nhưng hiểu là vĩnh biệt Có ai biết Thời gian nào quên được Một h́nh dong một giọng nói đă quen Một lối đi măi măi vẫn cũ mèm Nhưng có nó đường về không hiu quạnh Có ai biết Người đàn ông cũng khóc Bởi v́ yêu hay v́ đắng ở trong tim Bởi v́ ai phải chọn cách vô t́nh Phải tự ḿnh đâm vào tim một nhát Có ai biết chia tay nhưng ... không thể quên người ta |
Im ĺm
Đă bao nhiêu lần bàn tay bấm phím Đă soạn tin mà chẳng dám gửi đi Người muốn quên ta biết phải làm chi Th́ tin nhắn cancel vào box draf Chiếc điện thoại thành món đồ nghe nhạc Không nhắn tin chẳng gọi để làm ǵ Hai ba ngày nó vẫn nằm khinh khi Đợi ai đó vô t́nh ......... chờ chuông đổ Nhưng .....nó vẫn nằm im. |
Chia tay ai mà buồn vậy?:peep:
|
Quote:
|
Tại sao
Tại sao anh lại phải nhớ Một người xa lạ như em Tại sao anh lại buồn đến vậy Mỗi ngày quay quắt chuyện riêng ḿnh Tại sao tin nhắn vẫn lặng tinh Để thấy đắng thấy buồn theo ngày tháng Tại sao c̣n yêu phải câm lặng Để người ta trọn vẹn với người ta Rồi đây măi măi sẽ ĺa xa Ngày hôm nay sẽ là kỷ niệm Một thời hàn huyện bao chuyện Để người ta hạnh phúc với người ta |
Tự bạch
Đă lâu rồi chẳng nghĩ đến bản thân Để đầu tóc áo quần trông xơ xác Phơi nắng phơi sương phơi thêm bội bạc Của sự vô t́nh của năm tháng đă qua Có lẽ ta phải chịu bao lầm lỗi đă gây ra Cho bản thân cho cả khoảng trời riêng kia nữa Phút ăn năn đă bao lần muốn sửa Bắt đầu từ đâu và sẽ chọn thế nào!!! |
Quote:
Bởi đa t́nh nên ta phải hanh hao Để bù đắp sai lầm nơi quá khứ Thả đau buồn vào trong từng con chữ Dệt vần thơ gởi về phía khoảng trời riêng |
Anh đă buông tay
Đă buông tay rồi Và nói lời từ biệt Để tháng ngày da diết Để nối nhớ đằng sau Tưởng buồn đă trôi mau Và có lẽ vơi đi hơn một nửa Nỗi đau như cơm bữa Đă nguôi ngoai như thể sẽ bắt đầu Nhưng ....... nhưng tại sao Người ta lại gọi điện Lại nhắn tin ........ Chắc ta sẽ không điên lần nữa Anh buông tay rồi em hăy đi đi ......... Vĩnh biệt một TY .... |
T́nh yêu không có lỗi.
T́nh yêu Nào đâu chỉ một người Hai mảnh ghép mới thành nguồn hạnh phúc Và ta Những con người trung thực Chẳng dối gian hay lừa gạt điều ǵ Trên con đường gai góc chúng ta đi Đời quá ngắn c̣n xuân th́ chẳng mấy Lúc yêu nhau là cuồng phong băo dậy Nguồn vui này kéo xuân sắc dài hơn Chẳng có ta xuân kia vẫn cứ ṃn Mà có thể chóng tàn hơn nữa đấy Nếu xuân kia gặp cuồng phong mất dạy Có lẽ mai đào đă bật gốc từ lâu Này ta ơi! Yêu là nối nhịp cầu Là tự nguyện ai ép nhau mà được Những định kiến vung ṿng dây trói buộc Đă lỗi thời với Xă hội của ngày nay Yêu là ǵ? Mà từ trước đến nay Cả nhân loại đều phát rồ phát dại Ta hạnh phúc ngập ch́m trong mê măi Ta đau ḷng tê tái giữa hờn ghen Dám yêu th́ bất luận kẻ chê khen Ta cứ sống theo con tim mách bảo Chuyện dư hơi thiên hạ thường bát nháo Bơ bả ǵ! Cứ mặc kệ, ta: Yêu. KHT |
Anh trở thành t́nh yêu mùa thu
Trong phút chuyển giao cho hạ mùa chưa chín đủ Cái rét đậm ngược đời làm nhành hoa tươi chết rũ Thu chưa về, Lá đă đổ đầy sân Em và anh, Thành những kẻ không thân … Dẫm bước lại trên đường hai lối rẽ Chập chững đi, Quăng đời không c̣n trẻ Tṛ chơi ân t́nh muôn vẻ Hóa tồi tàn Nham nhở, Vỡ tan |
Em chẳng níu tay anh
Khi t́nh yêu đă chết Trái tim thành hoang mạc Cát nhuộm vàng cô liêu Em tự ḿnh ra đi Đem ngày xưa chôn măi Kỷ niệm nào c̣n lại Rắc hạt buồn lên mi |
Bao mùa trôi qua Anh sẽ luôn nhớ Nhứng vần thơ em đă viết cho anh Từng đêm anh lật từng trang web Nơi em ghi dấu chuyện hai đứa ḿnh Nơi mới bắt đầu Em là dốc đá Anh đổ từng giọt nước đến trăm năm Anh biết đâu chỉ mấy mùa mưa nắng Thời gian đă gặm nhấm cả hai Anh chúc em ngày mai T́m được những ǵ em muốn ............... Love you Pls forgive and forget !!! |
Một ngày
Sao dài thế Hết đứng lại ngồi chẳng biết phải làm sao Để ngày mai sẽ bắt đầu hay kết thúc Để ngày mai người ấy sẽ thế nào Hỏi người ta Chẳng biết có hư hao Có mắt trũng có khóc nhiều v́ ai đó Chẳng lẽ chia ly c̣n để ngỏ Phải nhắc ngày mấy bữa dậy ăn đi Có phải nhắc tối đến như mọi khi Đi ngủ sớm đừng chat khuya đấy nhé Hay người ta yahoo không đặt để Đă ẩn rồi không nói chuyện nữa đâu Nghĩ hoài Lẩm cẩm rồi lại nghĩ từ ban đầu Hay là .... bấm số gọi một lần Thôi vậy đành đặt một dấu chấm Để người ta tự ḿnh chọn lối đi ... Ḿnh khùng thật ... |
Anh bỏ em đi,
Một cái phủi tay và không cần nh́n lại Giọt lệ chảy ngược ḍng tê tái. Tim hết c̣n đau Và ta, Chẳng c̣n nhau ... |
Dấu chấm hết
Một dấu chấm có phải lại viết hoa Liền kề là một câu mới mẻ Viết tiếp một bài thơ đẹp đẽ Cho ḿnh anh hay cho cả hai ta Nhưng nào biết một người kia xa lạ Sẽ là người ta hay người đó của em Sẽ là những cơn đau hành hạ Đến cuối đời anh vẫn phải bước qua Đă nói đă muốn đă cầu xin tất cả Cho quên đi sao vẫn nhớ lạ kỳ Ta phục mi cái trái tim lỳ lợm Vẫn đập dồn khi chợt nghĩ ... đến ... người ta |
Đêm yêu Bên em trăng ngà ngọc Quên mất cả thời gian Để lửa măi ngập tràn Tim ḿnh đập vội vă Mồ hôi rơi lă chă Ướt đẫm nửa vầng trăng Cho một đêm vĩnh hằng Trăng lên anh tơi tả Trăng ơi đừng vội vă Để anh thở chút nào Ta không muốn ngă nhào Vào thời gian vô định Cho đêm không yên tĩnh Tiếng thở lấp thời gian Nhịp tiếng vỗ dâng tràn Của bến bờ biển cả Một đêm trăng lơi lả Đưa ta đến thiên đàng |
Kiss me baby Đôi môi em vuốt ve Thời gian như ngừng lại Để ḷng anh tê dại Cả trời đất đê mê Đă bao lần khát khao Vẫn nồng nàn như thế Để mênh mông như bể Dào dạt cả bến bờ Anh điên dại như mơ Níu đôi tay thật chặt Tháng ngày dài tan mất Chỉ c̣n mỗi ngọt ngào |
T
Thật tội nghiệp Cho những vần thơ Chỉ khi buồn ta mới cần bầu bạn Chỉ khi buồn thơ tuôn như điên loạn Có bao giờ hạnh phúc viết nên câu Có bao giờ ta nhớ đến thơ đâu Nên ngôn từ ngày rồi ngày tan mất Để trái đất ngày một thêm quá chật Một gă lang thang nhớ câu chuyện hôm qua Ừ th́ ta sống chật đất một tư th́ đă làm sao! Không c̣n thơ sẽ không c̣n rắc rối Đêm ngủ ngon và tháng ngày đếm vội Đă một năm nh́n lại toát mồ hôi. |
Một năm thấm thoắt thoi đưa Người đi kẻ ở ngày xưa đâu rồi... Thơ nay đọc lại bồi hồi Người nay gặp lại ḷng phôi pha nhiều Lật vần thơ giữa buổi chiều Vẫn con chữ ấy bao điều trở trăn Ai về thương nhớ ǵ chăng Vần thơ gieo xuống bên đàng châu thơ… Lâu mới thấy Y100 về lại nơi này. Thơ vẫn ngọt như xưa Y nhỉ? |
Tự Sự
Thế là qua rồi tuổi trẻ Chớp mắt đă hết thẹn thùng Chợt thấy tim ḿnh nhỏ bé Đong đầy chẳng vẹn nhớ nhung Qua rồi trong ta là những Buổi chiều nhă khói bâng khuâng Thả hồn vào thơ với gió Trôi về bến mộng xa xăm Qua thời tim non cháy bỏng Đă yêu, yêu đến vô cùng Mặc đời c̣n chông chênh lắm Vẫn say mơ, giữa mông lung: “Gieo cả ṿm trời vào đất Dốc hết lá biếc vào thu Ru t́nh đong đầy chất ngất Để trăm năm ấy dường như…” Thế là trôi nhanh tuổi trẻ Như bóng sáng nhỏ cuối ngày Khát vọng trôi qua như thế Chớp mắt trống một ṿng tay Ngồi nghe chạm vào dâu bể Lan ra đến tận vô cùng Một vần thơ chưa kịp chín Vỡ đôi hai nét tương phùng… Chiều len mái đầu điểm bạc Bóng em in đó một thời Chớp mắt đă vào độ khác Hư không - một nửa riêng tôi! 22.11.2012 |
Quote:
|
Quote:
|
Ngày chủ nhật
Trên tường lịch không thèm lật Ta lười như thế bao lâu Để năm tháng không tất bật Thời gian thật sự nhiệm màu Có lẽ quên đi ngày cũ Có lẽ chẳng c̣n có nhau Trong ta thôi ḷng ủ rũ Để ta giấc ngủ đêm tàn Ta đi trong đời vô tận Dẫu cho sẽ chẳng hân hoan Nỗi ḷng không xa không hận Để đời thắt những lo toan Ta về trên từng con phố Nhớ lại những lúc xa xưa Phố ơi ô hay ngồ ngộ Đông về giữa lúc ban trưa Ḷng ta c̣n không biết nữa Phố vẫn đứng thế trơ trơ Đông về không cần gơ cửa Tờ lịch bụi phủ mấy mùa. |
Bài thơ nhiều xúc cảm quá Yêu...
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 04:43 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.