Dọn về làng - Nông Quốc Chấn
Mẹ! Cao - Lạng hoàn toàn giải phóng Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn Vệ quốc quân chiếm lại các đồn Người đông như kiến, súng dày như củi. Sáng mai về làng sửa nhà phát cỏ, Cày ruộng vườn, trồng lúa ngô khoai Mấy năm qua quên tết tháng Giêng, quên rằm tháng bảy, Chạy hết núi lại khe, cay đắng đủ mùi Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi Cơn gió bão trên rừng cây đổ Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa Ðường đi lại vắt bám đầy chân. Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng. Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi, Nó vơ hết áo quần trong túi Mẹ địu em chạy tót lên rừng Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải Bà lòa mắt không biết lối bước đi. Làm sao bây giờ: ta phải chống! Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh, Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây Súng nổ ngay đì đùng một loạt, Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất Cha ơi! Cha không biết nói rồi... Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy? Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời! Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc. Sợ Tây nghe, mẹ dỗ "nín", con im. Lán anh em rải rác không biết nơi tìm Không ván, không người đưa cha đi cất. Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng, Con cởi áo liệm thân cho bố; Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ Máu đầy tay, trên mặt nước tràn... Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn Băm xương thịt mày, tao mới hả. Hôm nay Cao - Bắc - Lạng cười vang Dọn láng, rời rừng, người xuống làng Người nói cỏ lay trong ruộng rậm Con cày mẹ phát, ruộng ta quang. Ðường cái kêu vang tiếng ô tô. Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ. Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá. Mặc gà gáy chó sủa không lo, Ngày hai bữa rau ta có muối. Ngày hai buổi không tìm củ pấu, củ nâu Có bắp xay độn gạo no lâu, Ðường ngõ từ nay không cỏ rậm, Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con Quả trên cành không lo tự chín tự rụng, Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng. Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng, Ra đường xe, hát nói ung dung Từng đoàn người dắt lá cây tiến bước Súng bên vai, bao gạo buộc bên vai, Chân đi có giày không sợ nẻ Trên đầu có mũ che nắng mưa. Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ! Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà, Giặc Pháp, giặc Mỹ còn giết người cướp của trên đất nước ta. Ðuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ. |
Những đứa trẻ chơi trước cửa đền-Thi Hoàng
Ông từ giữ đền ơi xin ông đấy Chấp với bọn trẻ ranh rửng mỡ làm gì Thế là ông cười rồi ông nhỉ Cho chúng nó chơi đừng đuổi chúng đi. Này thằng Tâm con nhà bố Tầm Trước cửa đền xin đừng giồng cây chuối Lại còn hét như giặc cái Con bé cái Nhân con bà Nhẫn kia. Những mắt cười vê tít lại cứ như sợi chỉ Gạch sân đền ấm lên ửng má Tiếng trẻ con non màu lá mạ Vệt mồ hôi tươi mưởi quệt ngang mày. Thật tuyệt vời thằng cháu ông Đương Ngón tay cái rất to cho được vào lỗ mũi Ra đây nhảy dây, ra đây trốn đuổi Chúng như là hạt mẩy dưới hoàng hôn. Hoa mẫu đơn cũng tưng bừng í ới Khói hương bài thơm tỉ tê lân la Cây vun tán lên vun xôi đóng oản Gió liu riu cho thấm tháp chan hòa. Chợt ngẫm thấy trẻ em là giỏi nhất Làm được buổi chiều rất giống ban mai Thánh cũng hân hoan ...đố ai biết được Ngài ở trong kia hay ở ngoài này. |
Đường về quê mẹ - Đoàn Văn Cừ.
U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần Lại dẫn chúng tôi về nhận họ Bên miền quê ngoại của hai thân Tôi nhớ đi qua những rặng đề Những dòng sông trắng lượn ven đê Cồn xanh, bãi mía kề liên tiếp Người xới cà, ngô rộn bốn bề. Thúng cắp bên hông, nón đội đầu Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu Tiếng u chẳng khác thời con gái Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au. Chiều mát đường xa nắng nhạt vàng Đoàn người về ấp gánh khoai lang Trời xanh cò trắng bay từng lớp Xóm chợ lều phơi xác lá bàng. Tà áo nâu in giữa cánh đồng Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng Bóng u hay bóng người thôn nữ Cuối nón mang đi cặp má hồng. Tới đường làng gặp những người quen Ai cũng khen u nết thảo hiền Dẫu phải theo chồng thân phận gái Đường về quê mẹ vẫn không quên. |
Đò lèn - Nguyễn Duy
Thuở nhỏ tôi ra Cống Na câu cá níu váy bà đi chợ Bình Lâm bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần. Thuở nhỏ tôi lên chơi đền cây Thị chân đất đi đêm xem lễ Đền Sòng. mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng. Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan bà đi gánh chè xanh Ba Trại Quán cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn Tôi trong suốt giữa đôi bờ hư thực giữa bà tôi và tiên phật thánh thần cái năm đói củ giong riềng luộc sượng. cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm Bom Mỹ giội nhà bà tôi bay mất đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn? Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi Khi tôi biết thương bà thì đã muộn Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi! |
Chiều - Hồ Dzếnh
Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày Tiếng buồn vang trong mây Chim rừng quên cất cánh Gió say tình ngây ngây Có phải sầu vạn cổ Chất trong hồn chiều nay? Tôi là người lữ khách Màu chiều khó làm khuây Ngỡ lòng mình là rừng Ngỡ hồn mình là mây Nhớ nhà châm điếu thuốc Khói huyền bay lên cây... |
Một ngày ta ngoái lại - Đinh Thị Thu Vân
Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại Bạn bè ơi khi ấy có còn nhau? Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu! Ta ngoái lại tìm nhau mong ẩn náu Góc bạn bè êm ấm, càm thông ơi Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi. Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá Đừng vập dùi chi nữa, trái tim hoang Thôi đừng nhớ, đừng quên, đừng xa vắng Xin một lần tha thứ thuở lang thang. Tha thứ nhé, bạn ơi đừng cay đắng Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình Tha thứ nhé, niềm vui không vóc dáng Thuở đam mê bạn bè khuất xa dần. Rồi sẽ có một ngày sau tháng ngày dâu bể Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu Bàn tay héo cầm lên cho ấm mãi. Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo Chi xin đừng tàn lụi chút niềm tin Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành Xin hãy có một ngày nhen nhóm lại. |
Nhớ vợ - Cầm Vĩnh Ui
Tôi nhớ vợ tôi lắm Xin được về hai ngày Nhà tôi ở Mường Lay Có con sông Nậm Rốm Ngày kia tôi sẽ đến Lại cầm súng được ngay Tôi càng bắn đúng Tây Vì tay có hơi vợ Cho tôi đi, đừng sợ Tôi không chết được đâu Vì vợ tôi lúc nào Cũng mong chồng mạnh khoẻ Cho tôi đi anh nhé Về ôm vợ hai đêm Vợ tôi nó sẽ khen Chồng em nên người giỏi Ngày kia tôi về tới Được đi đánh cái đồn Hay được đi chống càn Là thế nào cũng thắng Nếu có được trên tặng Cho một cái bằng khen Tôi sẽ rọc đôi liền Gửi cho vợ một nửa. |
Thăm lúa - Trần Hữu Thung
Mặt trời càng lên tỏ, Bông lúa chín thêm vàng Sương treo đầu ngọn cỏ Sương lại càng long lanh Bay vút tận trời xanh Chiền chiện cao tiếng hót Tiếng chim nghe thánh thót, Văng vẳng khắp cánh đồng, Đứng chống cuốc em trông Em thấy lòng khấp khởi. Bởi vì em nhớ lại Một buổi sáng mai ri Anh tình nguyện ra đi Chiền chiện cùng cao hót Lúa cũng vừa sẫm hột Em tiễn anh lên đường. Chiếc sắc mây anh mang Em nách mo cơm nếp Lúa níu anh trật dép Anh cúi sửa vội vàng Vượt cánh đồng tắt ngang Đến bờ ni anh bảo: “Ruộng mình quên cày xáo Nên lúa chín không đều Nhớ lấy để mùa sau Nhà cố làm cho tốt” Xa xa nghe tiếng hát Anh thấy rộn trong lòng Sắp đến chỗ người đông Anh bảo em ngoái lại. Cam ba lần có trái Bưởi ba lần ra hoa Anh bước chân đi xa Từ ngày đầu phòng ngự. Bước qua kì cầm cự Anh có gửi lời về Cầm thư anh mân mê Bụng em giừ phấp phới. Anh đang mùa thắng lợi Lúa em cũng chín rồi Lúa tốt lắm anh ơi Giải thi đua em giật, Xoè bàn tay bấm đốt Tính đã bốn năm ròng Người ta bảo không trông Anh cũng nhủ đừng mong Riêng em thì em nhớ! Chuối đầu vườn đã lổ Cam đầu ngõ đã vàng Em nhớ ruộng nhớ vườn Không nhớ anh răng được. Mùa sau kề mùa trước Em vác cuốc thăm đồng Lúa sây hạt nặng bông Thấy vui vẻ trong lòng Em trông ngày chiến thắng. |
Nhớ Huế quê tôi - Thanh Tịnh
Sông núi vươn dài tiếp núi sông Cò bay thẳng cánh nối đồng không Có người bảo Huế xa, xa lắm Nhưng Huế quê tôi ở giữa lòng. Mười một năm trời mang Huế theo Đèo cao nắng tắt bóng cheo leo Giọng hò mái đẩy vờn mây núi Man mát sông Hương lướt đỉnh đèo Tôi gặp bao người xứ Huế xa Đèn khuya thức mãi chí xông pha Mở đường giải phóng về quê mẹ Dựng khắp non sông bóng xóm nhà Có bao người Huế không về nữa. Gửi đá ven rừng chép chiến công Có mồ liệt sỹ nâng lòng đất. Buồm phá Tam Giang gió thổi lồng. Nặng trĩu trăm năm bóng cổ thành Bao lần máu đỏ nhuộm đồng xanh Cờ sao ngày ấy buồn cung cấm Sông nước xôn xao núi chuyển mình Bao độ thu về, thu lại qua Huế tôi thăm thẳm nhớ con xa Mỗi lần phượng nở rung màu đỏ Càng giục canh sương rộn tiếng gà. |
Bên mộ cụ Nguyễn Du - Vương Trọng
Tưởng rằng phận bạc Ðạm Tiên ngờ đâu cụ Nguyễn Tiên Ðiền nằm đây Ngẩng trời cao, cúi đất dày Cắn môi tay nắm bàn tay của mình Một vùng cồn bãi trống trênh Cụ cùng thập loại chúng sinh nằm kề Hút tầm chẳng cánh hoa lê Bạch đàn đôi ngọn gió về nỉ non Xạc xào lá cỏ héo hon Bàn chân cát bụi, lối mòn nhỏ nhoi Lặng im bên nấm mộ rồi Chưa tin mình đã đến nơi mình tìm Không cành để gọi tiếng chim Không hoa cho bướm mang thêm nắng trời Không vầng cỏ ấm tay người Nén hương tảo mộ cắm rồi lại xiêu Thanh minh trong những câu Kiều Rưng rưng con đọc với chiều Nghi Xuân Cúi đầu tưởng nhớ vĩ nhân Phong trần còn để phong trần riêng ai Bao giờ cây súng rời vai Nung vôi, chở đá tượng đài xây lên Trái tim lớn giữa thiên nhiên Tình thương nối nhịp suốt nghìn năm xa... |
Nói sao cho vợi - Thu Trang
Pari tối nay tuyết đổ Rơi rơi phủ trắng phố phường Hoa đèn tăng phần rực rỡ Kinh thành bát ngát sắc hương Ánh sáng ắt hẳn màn sương Chen chân trên khắp ngả đường Vui tươi trai thanh gái lịch Hồn nhiên họ đón xuân sang Chân bước mà lòng miên man Quê ơi xa cách muôn vàn Không khóc mà lòng thổn thức Nói sao cho vợi niềm thương Pari bát ngát sắc hương Quê tôi giờ này ai biết Chắc bên mái tranh đạm bạc Vườn rau là bãi chiến trường Tôi đi giữa vầng ánh sáng Nhìn thiên hạ đón xuân sang Nghe câu hỏi thầm đau buốt Bao giờ mùa xuân Việt Nam? Bao giờ xuân thanh bình sang? Mùa xuân thống nhất quê hương Mùa xuân tự do độc lập Mùa xuân không đượm tóc tang! Trong hồn day dứt mênh mang Quê tôi miền Bắc miền Nam Chắc đang hào hùng chiến đấu Ngăn bàn tay giặc hung tàn Giữa muôn hương sắc huy hoàng Tôi không thấy mùa xuân sang Hồn tôi ở phương trời ấy Tôi đợi mùa xuân Việt Nam! |
Cha tôi - Lê Đạt
Đất quê cha tôi đất quê Đề Thám Rừng rậm sông sâu Con gái cũng theo đòi nghề võ Ngày nhỏ cha tôi dẫn đầu lũ trẻ đi chăn trâu Phất ngọn cờ lau Vào rừng Na Lương đánh trận Mơ làm Đề Thám Lớn lên, cha tôi đi dạy học Gối đầu trên cuốn Chiêu hồn nước Khóc Phan Chu Trinh Như khóc người nhà mình Ôm mộng bôn ba hải ngoại Lênh đênh khói một con tàu Sớm tối ngâm nga mấy vần cảm khái Đánh nhau với Tây Bỏ việc lang thang vào Nam ra Bắc Cắt tóc đi tu nhưng quá nặng nghiệp đời Gần hai mươi năm trời Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng Dạy tôi làm thơ, ước mơ, hi vọng Những câu Kiều say sưa đưa cuộc đời bay bổng Tiếng võng trưa hè mênh mông Phong trần mài một lưỡi gươm Những phường giá áo túi cơm sá gì. Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó Cuộc đời chợ đen chợ đỏ Thù hằn con người "Muốn sống thanh cao đi lên trời mà ở Mày đã quyết kiêu căng Níu lấy cái lương tâm gàn dở Dám không tồi như chúng tao Suốt đời mày sẽ khổ". Quan lại trù cha tôi cứng đầu cứng cổ Người "An Nam" dám đánh "ông Tây" Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày Chửi mèo, mắng chó "Cũng là chồng là con Chồng người ta khôn ngoan Được lòng ông tuần ông phủ Mang tiền về nuôi vợ". Bát đĩa xô nhau vỡ Cha tôi nằm thở dài Cha nhịn đi cho đỡ Anh em tôi, bỏ cơm Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn Trời mùa đông trăng sáng Sao nở như hoa Không biết Ngưu Lang trên kia Có bao giờ cãi Chức Nữ. Rồi cha tôi lui tới nhà quan tuần, quan phủ Lúc về, gặp tôi đỏ mặt quay đi Một hôm, tôi thấy chữ R.O treo ngoài cửa Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa Người còn bận đếm tiền ghi sổ Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ Một mình uống rượu say Ngâm mấy câu Kiều, ôm mặt khóc Tỉnh dậy lại loay hoay ghi sổ đếm tiền Hai vai nhô lên Đầu lún xuống Như không mang nổi cuộc đời Bóng in tường vôi im lặng Ngọn đèn leo leo ánh sáng Bóng với người như nhau Mùi ẩm mốc, tiếng mọt kêu cọt kẹt Ở chân bàn hay ở cha tôi? Cuộc sống hàng ngày nhỏ nhen tàn bạo. Rác rưởi gia đình miếng cơm manh áo Tàn phá con người. Những mơ ước thời xưa như con chim gẫy cánh Rũ đầu chết ngạt trong bùn Năm tháng mài mòn bao nhiêu khát vọng. Cha đã dạy con một bài học lớn Đau thương kiên quyết làm người. Không nên lùi bước cuộc đời phải thắng. |
Mẹ và quả - Nguyễn Khoa Điềm
Những mùa quả mẹ tôi hái được Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng Những mùa quả lặn rồi lại mọc Như mặt trời, khi như mặt trăng Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên Còn những bí và bầu thì lớn xuống Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi. Và chúng tôi, một thứ quả trên đời Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi Mình vẫn còn một thứ quả non xanh? |
Núi mường Hung dòng sông Mã - Cầm Giang
Anh là núi Mường Hung Em là dòng sông Mã Sông nhiều rêu, nhiều cá Núi nhiều thú, nhiều măng Chiều bóng anh che sông Sớm mắt em long lanh Sáo cành cây ạnh thổi vang lanh lảnh Gió lùa qua miệng anh lại mỉm cười Rộn ràng em thuyền độc mộc ngược xuôi Như trăm nỗi băn khoăn khi đến tuổi Nếu trời làm em sóng nổi Anh ngả mình ngăn lại lúc phong ba Em là búp bông trắng Anh là ngọn lúa vàng Thi nhau lớn đẹp nương Toả mùi thơm cùng nghe chim hót Em cứ về nhà trước Đợi anh ở bên sông Anh làm no lòng mương Em làm vui ấm bản Nếu con gấu giẫm gãy cành bông trắng Lá lúa anh sẽ cứa đứt chân Nếu lúa này chuột, khỉ dám đến ăn Sợi bông em sẽ bay mù mắt nó Anh là rừng thẳm Em là suối sâu Cây rừng anh làm cầu Bắc ngang lên dòng suối Hoa sim nở đỏ chói Soi bóng xuống lòng em Nếu hùm về, suối em thành thác Nếu sói về, rừng anh sẽ thành chông Quyết chẳng chịu đau lòng Đời chúng ta rừng núi Suối em phá tan bóng tối Rừng anh chặn lại bão dông Để anh lớn mãi thành núi Mường Hung Em ngoan chảy thành dòng sông Mã. |
Bài thơ tình ở Hàng Châu - Tế Hanh
Anh xa nước nên yêu thêm nước Anh xa em cành nhớ thêm em Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm Trời Hàng Châu bốn bề êm ái Mùa thu đã đi qua còn gửi lại Một ít vàng trong nắng trong cây Một ít buồn trong gió trong mây Một ít vui trên môi người thiếu nữ... Anh đã đến những nơi lịch sử Ðường Tô Ðông Pha làm phú Ðường Bạch Cư Dị đề thơ Hồn người xưa vương vấn tự bao giờ Còn thao thức trên cành đào ngọn liễu Phong cảnh đẹp nhưng lòng anh thấy thiếu Bức tranh kia anh muốn điểm thêm màu Có hai ta cùng tựa bên cầu Cho mặt nước Tây Hồ trong sáng nữa Lá phong đỏ như mối tình đượm lửa Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa Làn nước qua ánh mắt ai đưa Cơn gió đến bàn tay em vẫy Chúng mình đã yêu nhau từ độ ấy Có núi sông và có trăng sao Có giận hờn và có chiêm bao Cay đắng ngọt bùi cuộc đời kháng chiến Nói sao hết em ơi bao kỉ niệm... Những ngày buồn nghĩ đến thấy vui vui Những ngày vui sao lại thấy bùi ngùi Anh không muốn hỏi nhiều quá khứ Ngày đẹp nhất là ngày rồi gặp gỡ Rời Tây Hồ trăng xuống Bắc Cao Phong Chỉ mình anh với im lặng trong phòng Anh ngước nhìn bức thêu trên vách: Hai bóng người đi một hàng tùng bách Bàn tay nào đã dệt nỗi lòng anh? Tiếng mùa xuân đem sóng vỗ bên mình Vơ vẩn tình chăn chập chờn mộng gối Anh mơ thấy Hàng Châu thành Hà Nội Nước Tây Hồ bỗng hóa nước Hồ Tây Hai chứng mình cùng bước dưới hàng cây. |
Nỗi niềm Thị Nở - Quang Huy
Người ta cứ bảo dở hơi Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi Dở hơi nào dở hơi gì Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình Làng này khối kẻ sợ anh Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay Sợ anh chửi đổng suốt ngày Chỉ mình em biết anh say rất hiền Anh không nhà cửa bạc tiền Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo Cái tên mơ mộng Chí Phèo Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao Quần anh ống thấp ống cao Làm em hồn vía nao nao đêm ngày Khen cho con Tạo khéo tay Nồi này thì úp vung này chứ sao Đêm nay trời ở rất cao Sương thì đãm quá trăng sao lại nhoà Người ta mặc kệ người ta Chỉ em rất thật đàn bà với anh Thôi rồi đắt lắm tiết trinh Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm. |
Sư đoàn - Phạm Ngọc Cảnh
Sẽ có những sư đoàn thép Bất kỳ nơi đâu Không khuất phục tù đày chém giết Nơi đâu Người sống nợ nần người đã chết Bất kỳ nơi đâu Từ một cây "mút nhét" Một sải xuồng bơi Một nọc ong châm góp làm sự nghiệp Gốc tre xanh thắng trận cả ba đời Ba mươi triệu tấm lòng xông ra tuyến lửa Vạch lối điều quân Vai chảy xe thồ Trồng cây xanh che chở Mỗi bước quân đi Đánh trận trường kỳ Đêm trước nấp trong lùm bắn tỉa Sớm sau dàn trận chính qui Đến trận bão hiệp đồng cả nước Mỗi sư đoàn mang gió lốc bay đi... Đất giải phóng thênh thang Sẽ cho ta dàn đội ngũ - sư đoàn Phía trước gọi ta Những Điện Biên vòng đai thép tung ra làm chiến dịch Đòn gánh hậu phương vượt đèo đi phản kích Hành quân Hành quân Trùng điệp những sư đoàn Đi lên phía Bắc Tràn về hướng Nam Những vị tướng lại cầm quân đi đánh giặc Trải bản đồ Còn nguyên Vạch chỉ đỏ thắt quanh hầu giặc Pháp Bài học chiến tranh nhân dân Lại tiếp Trang ấp Bắc - Plây me Và chiến công lên ngực áo những binh nhì Đất nước sẽ cho ta Những chùm con số đẹp Làm tên gọi khai sinh sư đoàn thep Này đây Doi cát Cửu Long xanh Sư đoàn Châu Thổ Giữa bãi sú, rừng tràm Vụt đứng dậy sư đoàn Nam Bộ Sư đoàn Tây Nguyên Từ hầm chông bẫy đá cung tên Này đây Cực Nam Phan Rang - Phan Thiết Này đây Quảng Ngãi - Phú Yên Trên nguồn xa Ô Lâu - Thạch Hãn Sẽ tiến về Sư đoàn Trị Thiên Lại có một ngày Mọi cửa ô xanh Sài Gòn hớn hở Như Hà Nội đã từng Ba mươi sáu đường hoa tung sóng đỏ Phất rừng cờ thổi hồng ngọn gió Đón con em Đón những sư đoàn Mang chiến thắng trở về Rập bước Ca vang! |
Lời nói dối nhân ái - Trang Thế Hy
Gió nói với chiếc lá úa: "Trong vòng tuần hoàn bất tận của chiếc lá, Màu vàng của mi trong khoảnh khắc này Là sắc đẹp vĩnh hằng của nhan sắc mùa Thu tàn phai nhanh; Đừng buồn cái đẹp nào cũng phù du vì chỉ có cái phù du mới đẹp” Lá biết gió nói dối nhưng lá vẫn vui vẻ bay vèo theo gió. "CHÀNG thấy NÀNG đẹp rồi chàng mới yêu Anh thì ngược lại, anh yêu trước rồi sau đó mới biết rằng em đẹp” Lời nói dối ngược ngạo luật phản xạ của anh chồng làm ửng hồng đôi má cô vợ trẻ. Cô gái nói với ông già: “Bố đẹp lão quá! Hồi còn trai chắc bố có số đào hoa" Ông già- héo queo như cây kiểng còi- uống lời nói dối cực kỳ khó tin của cô gái như uống giọt nước thần có dược chất hồi xuân Tiếc thay! những lời nói dối ta phải nghe hằng ngày lại là những lời nói dối không nhân ái. |
Ngày hòa bình đầu tiên - Phùng Khắc Bắc.
Những sợi nắng xuyên qua nhà mình Thành những mũi tên Thành những viên đạn Bắn tiếp và anh không gì che chắn Phải nhận tất cả Van anh Hôm qua chưa nhận được một viên đạn Hôm nay nhận được lỗ thủng Anh về quê không mang súng Vũ khí lúc này là hai bàn tay... Mẹ giục ăn cơm con Hòa bình trong canh cua, rau mồng tơi, cà Và Mùi ổ rơm. |
Chiếc xe xác qua phường Dạ Lạc - Văn Cao
Ngã tư nghiêng nghiêng đốm lửa Chập chờn ảo hóa tà ma... Đôi dãy hồng lâu cửa mở phấn sa Rũ rượi tóc những hình hài địa ngục Lạnh ngắt tiếng ca nhi phách giục Tình tang... Não nuột khóc tàn sương áo thế hoa rũ rượi lượn đêm trường Từng mỹ thể rạc hơi đèn phù thể Ta đi giữa đường dương thế Bóng tối âm thầm rụng xuống chân cây... Tiếng xe ma chở vội một đêm gầy Xác trụy lạc rũ bên thềm lá phủ Ai hát khúc thanh xuân hờ ơi phấn nữ Thanh xuân hờ thanh xuân Bước gần ta chút nữa thêm gần Khoảng giữa tuổi thanh xuân nghe loạn trùng hút tủy Ai hủy đời trên tang trống nhỉ? Hay ác thần gõ quách nạo mồ khuya! Đảo điên... mê say... Thể phách chia lìa Nghe reo mạnh, chuỗi tiền cười lạnh lẽo! Tiền rơi! Tiền rơi! chùm sao huyền diệu Lấp lánh hằng hà gạo rơi! Tiền rơi! - Vàng mấy lá thừa đãi mây phủ chiếu Ngã tư nghiêng nghiêng chia nẻo Dặt dìu cung bậc âm dương Tàn xuân nhễ nhại mưa cô tịch Đầm đìa rả rích phương Đông Mang mang thở dài hồn đất trích Lưỡi thép trùng trùng khép cố đô Cửa ô đau khổ Bốn ngả âm u (Nhà ta thuê mái gục tự mùa thu Gác cô độc hướng về phường Dạ Lạc) Đêm đêm, dài canh tan tác Bốn vực nhạc động, vẫy người Giãy đèn chao thắp đỏ quạnh máu đời Ta về gác chiếu chăn gào tự tử Trên đường tối đêm khỏa thân khiêu vũ Kèn nhịp xa điệu múa vô luân Run rẩy giao duyên khối nhạc trầm trầm Hun hút gió nâng cầm ca nặng nhọc Kiếp người tang tóc Loạn lạc đòi xương chất lên xương Một nửa kêu than, ma đói sa trường Còn một nửa lang thang tìm khoái lạc Ngã tư nghiêng nghiêng xe xác Đi vào ngõ khói công yên Thấy bâng khuâng lối cỏ hư huyền Hương nha phiến chập chờn mộng ảo Bánh nghiến nhựa đường nghe sào sạo - Ai vạc xương đổ sọ xuống lòng xe Chiếc quỷ xa qua bốn ngả ê chề Chở vạn kiếp đi hoang ra khỏi vực Mưa, mưa hằng thao thức Trong phố lội đìu hiu Mưa, mưa tràn trên vực - Hang tối gục tiêu điều Mang linh hồn cô liêu Tiếng xe càng ám ảnh Tiếng xa dần xa lánh Khi gà đầu ô kêu. |
Đồng chí - Chính Hữu
Quê hương anh nước mặn đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá Anh với tôi vốn người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. Súng bên súng, đầu sát bên đầu Đên rét chung chăn, thành đôi tri kỷ Đồng chí! Ruộng nương anh gửi bạn thân cày Gian nhà không, mặc kệ gió lung lay Giếng nước gốc đa, nhớ người ra lính. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi. Áo anh rách vai Quần tôi có vài mảnh vá Miệng cười buốt giá Chân không giày Thương nhau tay nắm lấy bàn tay! Đêm nay rừng hoang sương muối Đứng cạnh bên nhau chờ giặt tới Đầu súng trăng treo. |
Khi con tu hú - Tố Hữu
Khi con tu hú gọi bầy, Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần, Vườn ươm dậy tiếng ve ngân, Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào, Trời xanh càng rộng càng cao, Đôi con tu hú lộn nhào từng không... Ta nghe hè dậy bên lòng, Mà chân muốn đạp tan phòng hè ôi. Ngột làm sao, chết uất thôi, Con chim tu hú ngoài trời cứ kêu. |
Đồng dao cho người lớn - Nguyễn Trọng Tạo
Có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi Có con người sống mà như qua đời Có câu trả lời biến thành câu hỏi Có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới Có cha có mẹ có trẻ mồ côi Có ông trăng tròn nào phải mâm xôi Có cả đất trời mà không nhà ở Có vui nho nhỏ có buồn mênh mông Mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ Mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió Có thương có nhớ có khóc có cười Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi. |
Dấu chân qua trảng cỏ - Thanh Thảo
Buổi chiều qua trảng cỏ voi Ngước nhìn mút mắt khoảng trời long lanh Gió nghiêng ngả giữa màu xanh Tiếng bầy chim két bỗng thành mênh mang Lối mòn như sợi chỉ giăng Còn in đậm đặc vô vàn dấu chân Dấu chân ai đọc nên vần Nên nào ai biết đi gần đi xa. Cuộc đời trải mút mắt ta Lối mòn nhỏ cũng dẫn ra chiến trường Những người sốt rét đang cơn Dấu chân bấm xuống đường trơn, có nhoè?... Chiếc bòng con đựng những gì Mà đi cuối đất mà đi cùng trời Mang bao khát vọng con người Dấu chân nho nhỏ không lời không tên Thời gian như cỏ vượt lên Lối mòn như sợi chỉ bền kéo qua Ai đi gần ai đi xa Những gì gợi lại chỉ là dấu chân. Vùi trong trảng cỏ thời gian Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta Vẫn đằm hơi ấm thiết tha Cho người sau biết đường ra chiến trường… |
Bờ sông vẫn gió - Trúc Thông
Lá ngô lay ở bờ sông Bờ sông vẫn gió người không thấy về Xin người hãy trở về quê một lần cuối...một lần về cuối thôi. Về thương lại bến sông trôi Về buồn lại đã một đời tóc xanh Lệ xin giọt cuối để dành trên phần mộ mẹ nương hình bóng cha Cây cau cũ giại hiên nhà Còn nghe gió thổi sông xa một lần Con xin ngắn lại đường gần một lần...rồi mẹ hãy dần dần đi... |
Những mùa trăng mong chờ - Lê Thị Mây
Thư anh tin ngày về Cho vầng trăng hẹn mọc Trong ngần cao hoa thơm Mây chớm màu tha thiết Trăng non nghiêng qua rồi Bom rung vầng trăng khuyết Xô thuyền trong xa xôi Giữa gập nghềnh núi biếc Anh khoác balô về Ðất trời dồn chật lại Em tái nhợt niềm vui Như trăng mọc ban ngày Gặp nhau tròn mùa trăng Em trẻ như bầu trời Vòng tay anh đằm thắm Giầu lời ru trên môi Mai lại tiễn xa nhau Vầng trăng cong chẽn lúa Ðêm đêm chín ngàn sao Rỏ vào tim giọt lửa Mong chờ em mong chờ Vầng trăng xinh ... gương mặt Sáng sáng đầy theo anh Suốt chặng đường đánh giặc. |
Khóc người vợ hiền - Tú Mỡ
Bà Tú ơi, bà Tú ơi! Té ra bà đã qua đời, thực ư? Tôi cứ tưởng nằm mơ quái ác, Vùng dậy là tỉnh giấc chiêm bao Tỉnh dậy, nào thấy đâu nào, Nào đâu bóng dáng ra vào hôm mai. Đâu bóng dáng con người thùy mị, Tuy tuổi già xấp xỉ bảy mươi, Vẫn còn khỏe mạnh, vui tươi, Le te, nhanh nhẹn như thời xuân xanh. Nhìn sau lưng, vô tình cứ ngỡ Một cô nào thiếu nữ thanh tân. Vậy mà cái chết bất thần Cướp bà đi mất, vô ngần xót xa! Kể tử thuở đôi ta kết tóc, Thấm thoắt gần năm chục năm qua. Thủy chung chồng thuận vợ hòa. Gia đình hạnh phúc, thật là ấm êm. Tôi được bà vợ hiền thuần thục. Cảm thấy mình tốt phúc bao nhiêu! Đôi ta cùng một cảnh nghèo Đạo vợ chồng lấy chữ yêu làm nền. Bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp, Cũng nhờ bà khéo biết thu va. Dù không phú quý vinh hoa, Cuộc đời đầy đủ cửa nhà xênh xang. Bà đức tính đảm đang trung hậu, Gái Việt Nam nếp cũ cổ truyền. Có công nên được bù đền, Nhà ta cảnh tiểu thần tiên trên đời: Con khôn lớn năm trai ba gái, Nội ngoại vừa hăm bảy cháu ngoan. Đang vui như hội liên hoan, Thì bà vội mất muôn vàn tiếc thương! Hồi kháng chiến, trên đường gian khổ, Bà tản cư cùng lũ con thơ, Đạn bom, đau ốm, trải qua, Chín năm chịu đựng vậy mà an khang. Mà nay chỉ cảm văng, ốm vặt, Tưởng như khi váng mặt nhức đầu, Lần này nào có ngờ đâu, Ốm đùa, chết thật, mới đau đớn lòng! Các bác sỹ ra công cứu bệnh, Cứu làm sao được mệnh than ôi! Bà nay sáu tám tuổi đời, Kể thì cũng thượng thọ rồi, còn chi. Bà chỉ ước rằng khi đến cõi, Hai vợ chồng sẽ đợi chờ nhau, Quy tiên cùng một chuyến tầu, Chứ về kẻ trước, ngựời sau sao đành! Khốn con tạo đành hanh tàn tệ, Vì ai đâu mà nể ta đây Phũ phàng guồng máy cứ quay, Hơn ngày chẳng ở, kém ngày không đi. Ai là chẳng chung qui về đất Cưỡng làm sao quy luật thiên nhiên! Sinh thời, bà rất dịu hiền Thác đi thanh thản êm đềm như ru. Thiu thiu nhẹ tựa hồ thiếp giấc, Đúng như lời ao ước bấy nay. Bà lên xe hạc chơi mây, Để tôi thổn thức đêm ngày nhớ thương. Nhớ tài đức đảm đương nội tướng, Nhớ công lao cấp dưỡng chí tình. Cơm dẻo canh ngọt đã đành Miếng ngon, món lạ, bà dành phần cho. Nhớ tôi ốm, bà lo nâng đỡ Khác nào cô y tá tận tâm. Nhớ khi giường bệnh đã nằm, Bà còn thủ thỉ tình thâm thương chồng: "Tôi mà chết thì ông sẽ khổ. Vì cứ theo câu cổ ngữ ta Xưa nay con cái nuôi cha Cũng không chu đáo bằng bà nuôi ông" Bà ơi, hãy dầu lòng yên dạ, Giấc nghìn thu cho thỏa vong hồn. Bà đi, đã có dâu con, Một lòng phụng dưỡng, chăm nom bố già. Tôi có khổ, âu là chỉ khổ Vì thiếu bà, nhà cửa vắng tanh Khổ khi thức giấc tàn canh Bên giường trống trải một mình nằm trơ. Khổ nhớ lại sớm trưa ngày trước, Pha ấm trà chén nước mời nhau. Giờ tôi chẳng thấy bà đâu, Bên bàn thờ nhắp chén sầu đầy vơi. Khổ nghe cái Tuyết Mai cháu bé Nói với ông thỏ thẻ tiếng lòng: "Ông ơi, cháu ngủ với ông, Ngày mai ông bế đi vòng vườn hoa" Nay bà chết là bà đi mất, Thôi, cháu không còn hát câu ca: "Bà ơi, cháu ngủ với bà, Mai bà đi chợ mùa quà cháu ăn" Khổ những lúc ra sân, mê tỉnh Ngắm vườn nhà thấy cảnh thênh thang, Mà bà khuất núi cho đang, Quả cau tươi, lá trầu vàng ai xơi? Khổ trông thấy cái cơi còn đó, Đã khô trầu, khô vỏ, khô cau. Bà thước đất đã vùi sâu Cặp môi cắn chỉ ăn trầu đỏ tươi. Ngẫm cảnh già cuộc đời sung sướng, Tưởng vợ chồng còn hưởng dài lâu Không ngờ con tạo cơ cầu, Bà đi để tủi để sầu cho tôi. Ôi! Duyên nợ thế thôi là hết, Năm mươi năm thắm thiết yêu nhau! Bà về trước, tôi về sau, Thôi đành tạm biệt, nuốt sầu gượng vui. Bà đi rồi nhưng tôi phải ở Công việc đời còn dở tí thôi. Bao giờ nhiệm vụ xong xuôi, Về nơi cực lạc, lại tôi với bà... |
Người đàn bà ngồi đan - Ý Nhi
Giữa chiều lạnh một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ vẻ vừa nhẫn nại vừa vội vã nhẫn nại như thể đó là việc phải làm suốt đời vội vã như thể đó là lần sau chót. Không thở dài Không mỉm cười chị đang giữ kín đau thương hay là hạnh phúc lòng chị đang tràn đầy niềm tin hay là ngờ vực. không một lần chị ngẩng nhìn lên chị đang qua nhữnh phút giây trước lần gặp mặt hay sau buổi chia ly Trong mũi đan kia ẩn giấu niềm hân hoan hay nỗi lo âu trong đôi mắt kia là chán trường hay hi vọng. Giữ chiều lạnh Một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ Dưới chân chị Cuộn len như quả cầu xanh Đang lăn những vòng chậm rãi. |
Bài thơ của một người yêu nước mình - Trần Vàng Sao
Buổi sáng tôi mặc áo đi giày Ra đứng ngoài đường Gió thổi những bông mía trắng bên sông Mùa tót khô còn thơm lúa mùa qua Bầy chim sẻ đậu trứơc sân nhà Những đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghé Tôi yêu đất nước này như thế Mỗi buổi mai Bầy chim sẻ ngoài sân Gió mát và trong Đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng Tôi vẫn sống Vẫn ăn vẫn thở như mọi người Đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ Một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu Một vết bùn khô trên mặt đá Không có ai chia tay Cũng nhớ một tiếng còi tầu Mẹ tôi thức khuya dậy sớm Năm nay ngoài năm mươi tuổi Chồng chết đã mười mấy năm Thuở tôi mới đọc được i tờ Mẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tần Nước sông gạo chợ Ngày hai buổi nhà không khi nào vắng người đòi nợ Sống qua ngày nên phải nghiến răng Cũng không vui nên mẹ ít khi cười Những buổi trưa buổi tối Ngồi một mình hay khóc Vẫn thở dài mà không nói ra Thương con không cha Hẩm hiu côi cút Tôi yêu đất nước này xót xa... |
Muôn vàn tình thân yêu trùm lên khắp quê hương - Việt Phương
Trời đổ mưa, đi viếng Bác, đồng bào chờ, bị ướt Bác thương đồng bào, con biết Bác không vui Ngừng đập trái tim tột bậc con người Cây cỏ đất trời không thật nữa Mặt ta nhìn sắc màu cũng giả Ôi ước gì không thật cả nỗi đau mồ côi Con đóng cửa buồng, ở mình con với Bác Chưa muốn cùng ai chia bớt nỗi đau này Quanh người con và trong con tất cả đều bỗng khác Bác qua đời rồi sao con vẫn ngồi đây Con không thể nghĩ rằng Bác Hồ đã mất Mà nắng vẫn chuyền như sóc giữa lùm cây. Con chim đuôi dài được Bác chở che vẫn bay về trước cổng Cây vú sữa đầu nhà đang xòe rộng tán sum suê Bầy cá rô phi nhớ giờ Bác cho ǎn lại ngoi lên đớp sóng Con ra đường quen đứng ngóng Bác quay về Hôm nay trên vườn ta trời uy nghi lồng lộng Hàng bụt mọc trầm tư vút thẳng bên bờ ao Gió heo may trong cành đa lao xao tìm gọi nắng Lê-Nin trên bàn đang chờ đón Bác đi vào Bác ơi lúa mùa này đồng thấp đồng cao lên đẹp lắm Cơn bão vào đất liền đi chậm lại rồi tan Mua bia đã bớt xếp hàng và anh em còn cố gắng Đêm qua 140 bốt đồn thù bị ta đánh trong Nam Con trữ các loại tin đứng chờ đây mong từ Bác một lời ánh sáng Như từ lâu nay con thường vẫn hay làm Bác lại về đi Bác ơi sau mấy ngày đi vắng Khỏe mạnh hồng hào trong nắng óng vườn cam II Đêm nay nghìn vạn chúng con xếp thành hàng đi viếng Bác Ôi làm sao nguôi được nhớ thương này Chúng con đi cho cả người vắng mặt Người chưa sinh người đã khuất cũng về đây Việt Nam đau cả lòng người dạ đất Sao mùa thu như nước mắt trời mây Chúng con đi theo tiếng người phía trước Đường Hùng Vương dân tộc đi từ dựng nước đến ngày nay Hãy về đây lũ làng Tây Nguyên đánh tiếng cồng thương xót Những con nước Cửu Long bát ngát đợt Cha về Đội áo tím sông Hương diệt Mỹ xong bỗng bồi hồi kinh ngạc Khi biết tiếng súng mình tai Bác vẫn hằng nghe Về đây những tấm lòng trung kiên trong chuồng cọp Vết tím bầm thân ghi tạc những câu thề Về đây bà mẹ nghèo ở miền cao Hát Lót Đã nhiều đêm gặp Bác giữa cơn mê Hãy về đây những thợ xúc và lái xe khu mỏ Vùng than ơi Người nhắc nhở bao lần Những o gái Vĩnh Linh đầu tuyết lửa Mơ Bác Hồ thương gian khổ vào thǎm Ông ké già nhà bên chân Pác Bó Còn bàng hoàng hôm gặp gỡ đầu xuân Những chiến sĩ treó mǎng trên Cồn Cỏ Đài Bác cho đưa đất mẹ thêm gần Muôn dòng sông chảy về lòng biển cả Bác nằm đây nhớ rõ mỗi người thân III Bác thường để lại đĩa thịt gà mà ǎn trọn mấy quả cà xứ Nghệ Tránh nói chữ to và đi nhẹ cả trong vườn Tim đau hết nỗi đau người ở chân trời góc bể Đến bên Người ta thở dễ dàng hơn Khi đã quyết rất kiên cường mạnh mẽ Đốt cháy Trường Sơn đánh Mỹ cũng không sờn Lòng trời biển dịu hiền khi gặp treó Sấm sét im cho nắng ấm chối non Bác không bằng lòng gọi trận đánh chết nhiều người là "đánh đẹp" Con xóa chữ "đẹp" đi như xóa sự cạn hẹp trong lòng con Thêm hiểu lòng Người đối với quân thù như sắt thép Mà tình thương mênh mong ôm hết mọi linh hồn Ngoài bảy nhǎm, Bác vẫn thường ném bóng Cái gạt tàn thuốc lá đã hàng nǎm thôi không nóng trên bàn Mỗi ban mai Bác luyện chân như ngày xưa tập trèo sườn núi vắng Con biết lòng Người quyết sống cho miền Nam Con biết lòng Người quyết sống cho Việt Nam và thế giới Đầu bạc phơ trǎm mối nước non nhà Cǎn nhà nhỏ những canh khuya vời vợi Vẫn lo toan tháo cởi những bất hòa Trái tim lớn đêm ngày quên mệt mỏi Dệt dải hồng chắp nối bạn gần xa IV Ôi lòng Bác bao la trong di chúc Vẫn hạt lúa củ khoai chân chất bình thường Cả dân tộc khóc Người thương mình nhất Người được thương trên tất cả người thương Người suốt đời quên mình cho Tổ quốc Khi ra đi chỉ dép lốp chiến trường Nguồn ánh sáng đến muôn đời chẳng tắt Vượt cao hơn sự chết, vẫn soi đường Ba Đình nức nở và ròng ròng nước mắt Muôn vàn tình thân yêu trùm lên khắp quê hương Ôi ta khóc tìm giọt lệ hóa câu nguyền Ta chẳng giấu trước bạn bè quốc tế Nỗi đau này cao cả thiêng liêng Ta khóc cho mọi nơi còn xích xiềng áp bức Cho đời ta và lớp lớp đời sau Cho Trường Sơn, cho Tháp Mười, cho miền Nam ân hận chưa được chào đón Bác Ta khóc những lỗi lầm làm tim Bác thêm đau Ta tự biết sức ta trong những dòng nước mắt Cho ta khóc hôm nay để từ mai ta lao lên đánh giặc ở tuyến đầu Sao bao nǎm đồng chí với Người, con gọi Người Đồng chí Là khi con vĩnh biệt Người, Đồng chí, Bác Hồ ơi Con nguyện làm một mảnh của Người, đến trọn đời tận tụy Hồ Chí Minh, người cộng sản rất mực Việt Nam và vô cùng chung thủy con người Ta gạt nước mắt ngẩng đầu lên, vẫn nắng Ba Đình trong veo Người đem về nǎm trước Ta thề mang ánh nắng này đến nhà mẹ già ở tận chót Cà Mau Những biên đội không quân như hình ảnh dân tộc ta lượn quanh người, lớn vượt Cất cánh bay cao theo tay Bác vẫy trên đầu. |
Nhớ máu - Trần Mai Ninh
Ơ cái gió Tuy Hòa... Cái gió chuyên cần và phóng túng Gió đi ngang, đi dọc, Gió nghỉ lại- lưng chừng, Gió nghĩ, Gió cười Gió reo lên lồng lộng. Tôi đã thấy lòng tôi dậy Rồi đây -Còn mày bước tới Nha Trang - A, gần lắm! Ta gần máu, Ta gần người, Ta cần quyết liệt. Ơ hỡi, Nha Trang! Cái đó thành vĩ đại. Biết bao người niệm đọc tên mi. Và Khánh Hòa vĩ đại! Mắt ta căng lên Cả mặt Cả người, Cả hồn ta sát tới Nhìn mi! Ta có nhớ Những con người! Đen như mực đặc thành keo Tròn một củ. Hay những người gầy sắt lại Mặt rẹt một đường gươm Lạnh gáy... Lòng bàn tay Khắc ấn chuôi dao găm, Chân bọc sắt, Mắt khoét thủng đêm dày Túi chứa cả Nha Trang... họ bước Vương Gia Ngai... cung giũ Nguyên Chút chít Hoàng Bá San... còn nữa! Cả một đàn chó ghẻ Sủa lau nhau Và lần lượt theo nhau, Chết không ngáp. Dao găm để gáy, Súng màng tang Ồng ộc xối đầy người máu chó. Chúng nó rú. Cả trại kinh hoàng Quy lát khua lắc cắc, Giày đinh xôn xao Còi và kèn... Cả trại giặc bạt hồn, bạt vía... Chạy lung tung Sớm mai, xét và bắt... -Thiết giáp,cam nhông Rầm rập nối đuôi nhau, Và đêm khuya lại chết Chồn Pháp ,chó việt gian Ằng ặc máu Mắt ta căng lên, Cả mắt, Cả người, Cả hồn ta sát tới, Biết bao người! Sống lẩn lút nhưng ngang tàng Bên lưng giặc! Vẫn tổ chức, vẫn tuyên truyền, Hoặc giao thông hay liên lạc, Rải giấy, Treo cờ Hay gồng vai tiếp tế Từ bình minh cho tới trăng tàn Đúc bê tông bên mặt trận Và thì thào cùng du kích đi lên... Cả ngàn chiến sỹ, Cả ngàn con bạc, con vàng Của Tổ Quốc Sóng...trong đáy âm thầm Mà nắm chắc tối cao vinh dự! Quắc mắt nhìn vào thăm thẳm tương lai Vững tin tưởng nơi oai hùng, Và chiến thắng Câu Việt Nam dân tộc! Cờ đã nâng cao Máu đỏ máu Với sao vàng tung rực rỡ! Mắt hoàn cầu đã họp những tia xanh Trán nhíu lại Chú ý nhìn Châu Á phía Đông Nam. Ta quyết thắng! Việt Nam rồi đứng dậy. Súng vô chừng! Rất đẹp với Nha Trang và Nam Bộ Phan Thiết, Phan Rang, Đà Lạt Máu chan hòa trên góc cạnh kim cương Các anh hùng tay hạ súng trường Rồi khẽ vuốt mồ hôi và máu Họ cười vang rung lớp lớp tinh cầu! |
Viếng bạn - Hoàng Lộc
Hôm qua còn theo anh Đi ra đường quốc lộ Hôm nay đã chặt cành Đắp cho người dưới mộ Đứa nào bắn anh đó Súng nào nhằm trúng anh Khôn thiêng xin chỉ mặt Gọi tên nó ra anh! Tên nó là đế quốc Tên nó là thực dân Nó là thằng thổ phỉ Hay là đứa Việt gian? Khóc anh không nước mắt Mà lòng đau như thắt Gọi anh chửa thành lời Mà hàm răng dính chặt. Ở đây không gỗ ván Vùi anh trong tấm chăn. Của đồng bào Cửa Ngăn Tặng tôi ngày phân tán. Mai mốt bên cửa rừng Anh có nghe súng nổ Là chúng tôi đang cố Tiêu diệt kẻ thù chung. |
Lên Cấm Sơn - Thôi Hữu
Tôi lên vùng Cấm Sơn Đi tìm thăm bộ đội Đây bốn bề núi, núi Heo hút vắng tăm người Đèo cao rồi lũng hẹp Dăm túp lều chơi vơi Bộ đội đóng ở đó Cách xa hẳn cuộc đời Ngày ngày ngóng đợi tin xuôi ngược Chỉ thấy mây xanh bát ngát trời Họ đã từng dự trận Từ Tiên Yên, Đầm Hà Về An Châu, Biển Động Thấm thoắt hai năm qua Cuộc đời gió bụi pha xương máu Đói rét bao lần xé thịt da Khuôn mặt đã lên màu tật bệnh Đâu còn tươi nữa những ngày hoa! Lòng tôi xao xuyến tình thương xót Muốn viết bài thơ thấm lệ nhoà Tặng những anh tôi từng rỏ máu Đem thân xơ xác giữ sơn hà Quây quần bên nến trám Chúng tôi ngồi hàn huyên Bao giờ vinh nhục Bao nhiêu phút ưu phiền Của đời người chiến sĩ Đêm thâu kể triền miên: "Có khi gạo hết tiền vơi Ổi xanh hái xuống đành xơi no lòng Có đêm gió bấc lạnh lùng Áo quần rách nát lá dùng che thân Khó khăn đau ốm muôn phần Lấy đâu đủ thuốc mặc dần bệnh nguôi Có phen chạy giặc tơi bời Rừng sâu đói rét, không người hỏi han". Đến nay họ về đây Giữ vững miền núi Cấm Thổ phỉ quét xong rồi Đồn Tây xa chục dặm Kiến thiết lại bản xóm Bị giặc đốt tan tành Trên nền tro đen kịt Vàng hoe màu mái gianh Họ đi tìm dân chúng Lẩn trốn trong rừng xanh Về làm ăn cày cấy Tiếp tục đời yên lành Tiếng hát lừng vang trong gió núi Ngày vàng ngân giọng trẻ ê a Ở đây bản vắng rừng u tối Bộ đội mang gieo ánh chói loà Ở đây đường ngập bùn phân cũ Xẻng cuốc khua vang điệu dựng nhà Ở đây những mặt buồn như đất Bộ đội cười lên tươi như hoa. Họ vẫn gầy, vẫn ốm Mắt vẫn lõm, da vàng Áo chăn chưa đủ ấm Ăn uống vẫn tồi tàn Nhưng vẫn vui vẫn nhộn Pháo cười luôn nổ ran Lòng tôi bừng thức tình trai mạnh Muốn viết bài thơ nhộn tiếng cười Tặng những anh tôi trong lửa đạn Qua nghìn gian khổ vẫn vui tươi. |
Những người đàn bà gánh nước sông - Nguyễn Quang Thiều.
Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái Đã năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy Những người đàn bà xuống gánh nước sông Những bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt Một bàn tay họ bám vào đầu đòn gánh bé bỏng chơi vơi Bàn tay kia bấu vào mây trắng Sông gục mặt vào bờ đất lần đi Những đàn ông mang cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ Những con cá thiêng quay mặt khóc Những chiếc phao ngô chết nổi Những người đàn ông giận dữ, buồn bã và bỏ đi Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy Sau những người đàn bà gánh nước sông và lũ trẻ cởi truồng Chạy theo mẹ và lớn lên Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến Con trai lại vác cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ Và cá thiêng lại quay mặt khóc Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi. |
Bến Mi Lăng - Yến Lan
Bến My Lăng nằm không, thuyền đợi khách, Rượu hết rồi, ông lái chẳng buông câu. Trăng thì đầy rơi vàng trên mặt sách, Ông lái buồn để gió lén mơn râu. Ông không muốn run người ra tiếng địch, Chở mãi hồn lên tắm bến trăng cao. Vì đìu hiu, đìu hiu, trời tĩnh mịch, Trời võ vàng, trời thiếu những vì sao. Trôi quanh thuyền những lá vàng quá lạnh Tơ vương trời, nhưng chỉ rải trăng trăng. Chiều ngun ngút dài trôi về nẻo quạnh, Để đêm buồn vây phủ bến My Lăng. Nhưng đêm kia đến một chàng kỵ mã, Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi. Ông lão vẫn say trăng, đầu gối sách, Để thuyền hồn bơi khỏi bến My Lăng. Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách Gọi đò thôi run rẩy cả ngành trăng. Bến My Lăng còn lạnh bến My Lăng Ông lái buồn đợi khách suốt bao trăng. |
Tỳ bà - Bích Khê
Nàng ơi ! Tay đêm đang giăng mềm Trăng đan qua cành muôn tay êm Mây nhung pha màu thu trên trời Sương lam phơi màu thu muôn nơi Vàng sao nằm im trên hoa gầy Tương tư người xưa thôi qua đây Ôi ! Nàng năm xưa quên lời thề Hoa vừa đưa hương gây đê mê Cây đàn yêu đương làm bằng thơ Cây đàn yêu đương run trong mơ Hồn về trên môi kêu: em ơi Thuyền hồn không đi lên chơi vơi Tôi qua tìm nàng vay du dương Tôi mang lên lầu lên cung Thương Tôi không bao giờ thôi yêu nàng Tình tang tôi nghe như tình lang Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu Sao tôi không màng kêu: em yêu Trăng nay không nàng như trăng thiu không nàng như đêm hiu Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân Buồn sang cây tùng thăm đông quân Ô ! Hay buồn vương cây ngô đồng Vàng rơi ! vàng rơi: Thu mênh mông. |
Gánh nước đêm - Á Nam Trần Tuấn Khải
Em bước chân ra, Con đường xa tít, Non sông mù mịt, Bên vai kĩu kịt, Nặng gánh em trở ra về, Ngoảnh cổ trông sông rộng giời khuya... Vì chưng nước cạn, nặng nề em dám kêu ai! Nghĩ tiếc công cho bà Nữ Oa đội đá vá giời, Con dã tràng lấp bể biết đời nào xong ? Bước đêm khuya thân gái ngại ngùng, Nước non gánh nặng, Cái đức ông chồng hay hỡi có hay ? Em trở vai này...! |
Hội Lim - Vũ Đình Minh
Tôi trót biết đời riêng em trắc trở, Nên hội này em hát chẳng vô tư! Nón thúng quai thao em thẹn thùng che má, Hát đắm say cho đứt ruột gan người. Hát như thể cuộc đời toàn nhàn hạ, Chỉ để yêu, để nhớ, để thương thôi. Xin gió lạnh đừng lật nghiêng vành nón, Kẻo tôi nhìn thấy nước mắt em rơi... |
Đợi - Vũ Quần Phương
Anh đứng trên cầu đợi em Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy Nước chảy bên lòng, anh đợi em Anh đứng trên cầu nắng hạ Nắng soi bên ấy lại bên này Ðợi em. Em đến ? Em không đến? Nắng tắt, còn anh đứng mãi đây! Anh đứng trên cầu đợi em Ðứng một ngày đất lạ thành quen Ðứng một đời đất quen thành lạ Nước chảy...kìa em, anh đợi em. |
Tên làng - Y Phương
Con là con trai của mẹ Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ Ba mươi tuổi từ mặt trận về Vội vàng cưới vợ Ba mốt tuổi tập tành nhà cửa Rào miếng vườn trồng cây rau Hạnh phúc xinh xinh nho nhỏ ban đầu Như mặt trời mới nhô ra khỏi núi Con là con trai của mẹ Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ Mang trong người cơn sốt cao nguyên Mang trên mình vết thương Ơn cây cỏ quê nhà Chữa cho con lành lặn Con là con trai của mẹ Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ Lần đầu tiên ôm tiếng khóc lên ba Lần đầu tiên sông núi gọi ông bà Lần đầu tiên nhóm lửa trên mặt nước Lần đầu tiên sứ sành rạn nứt Lần đầu tiên ý nghĩ khôn lên Ý nghĩ khôn lên nỗi buồn thấm tháp Bàn chân từng đạp bằng đá sắc Trở về làng bập bẹ tiếng đầu tiên Ơi cái làng của mẹ sinh con Có ngôi nhà xây bằng đá hộc Có con đường trâu bò vàng đen đi kìn kịt Có niềm vui lúa chín tràn trề Có tình yêu tan thành tiếng thác Vang lên trời Vọng xuống đất Cái tên làng Hiếu Lễ của con. |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 03:58 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.