Từ khi em mất anh
Cơi ḷng như băng giá Có khác chi thời gian Không mặt trời hoa lá Từ khi anh bỏ đi Nhớ thương cùng day dứt Rồi nước mắt đêm đêm Dâng lên thành biển cả Anh ơi yêu nhau thế Sao nỡ bắt chia ly Anh ơi bao thế kỷ Lại gặp nhau giữa đời Có phải ai cũng được Gặp nhau và yêu nhau Có thể yêu là được mà không hề thương đau Đă biết bao ngày nhớ Đă biết bao đêm mong Đớn đau cùng hạnh phúc Chỉ v́ anh, riêng anh Nhớ thương giờ đâu hết C̣n đau đớn xót xa Linh hồn em chết lặng .....chỉ v́ anh ĺa xa |
Ta chiêm bao giấc mỏng
Nhắm mắt thấy t́nh sầu Giật ḿnh... hồn lạc lỏng Cơn mơ về chưa sâu Dương cầm ai bấn loạn Trỗi nốt sắt se ḷng Dội tim lời ve văn Rót muộn màng... qua song Đă không là duyên phận Hà cớ chi đợi chờ Mong ǵ mà khắc khoải Dù chỉ là trong thơ... Rũ cười cho mệnh số Vàng phai nỗi niềm riêng Sông cạn... làm sao đổ?! Cḥng chành chuyến lương duyên Bàn tay rồi khờ khạo Ṿ gối chiếc lạnh lùng Nhạc thơ ăn vào dạ Chết một khối t́nh chung...! |
Quote:
|
Quote:
Chẳng phải tặng ḿnh cũng đi Cám ơn, nhận vơ à..... |
Trăng thuộc Biển
soi vào em những khát vọng đàn bà bàn tay mềm như những búp hoa đan, đan, đan, đan... Sóng liếm chân em mềm như lưỡi ru êm, ru êm... Biển khỏa thân Sóng và Trăng ngập tràn trên Biển Trăng khỏa thân trên băi cát nuột nà bỏng cháy những đam mê cuồng nhiệt trăng rơi em rơi anh rơi Ḱa Anh! Biển khát... |
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
|
Ai mua không... Anh mua không...?
Tiếng rao nức nở, mênh mông... cuối chiều! Em rao bán nửa gánh buồn. Đủ mua lại một chút chiều muộn vui. Ḱa! Trăng đă trả giá hời. Mặc cả tan giữa đất trời. Mới thôi. Ờ th́, gỡ cũng chẳng rời. Cho nên rao bán một lời. Cho xong. Em đừng khóc, giữa ḍng sông. Mênh mông nước ngập. Kín ḷng em đau. Mùa xưa đă mục rữa màu. Thôi th́ thất lạc đời nhau. Cũng đành. Mưa trăm năm. Nắng trăm năm. Môi thơm cưỡng mắt ngại ngần. Đấy thôi. Em mang buồn gả đi rồi. Trắng đêm em cạn nửa vời em. Say |
Xin chào mọi người...:hi:
|
Kể ra cũng lạ nhểy, chẳng hiểu đâu có người tự nhiên nhảy vào cám ơn XR.
Chẳng phải tặng ḿnh cũng đi Cám ơn, nhận vơ à..... Đọc những bài thơ hay quá và cái tên cũng "say" quá, nên VT có t́m kiếm trên Google về cái tên <XR Tequila>này, t́nh cờ vào Blog cùa XR'Tequila ở 360Plus. Vào đọc và thấy t́nh cảm quá, nhưng sao vào đây thấy XR'Tequila có cách trả lời comment của anh em ngộ quá. VT phân vân và không thể tin XR'Tequila này với người chủ Blog XR Tequila kia có phải là một người không? [/SIZE][/FONT][/SIZE][/SIZE] |
Sao dạo này không thấy bạn XR'Tequila có những bài thơ mới nữa vậy? Vườn thơ sao hoang vắng quá! Tiếp tục đi bạn ơi!:hoanho:
|
Nếu một ngày bầu trời không có nắng
Trái tim em bỗng hóa câm lặng, anh đừng hỏi v́ sao? Qua những đắng cay, ngọt ngào mới thấy t́nh yêu ḿnh nhỏ bé Khi không c̣n được chia sẽ và hờn ghen Những áng mây hối hả bon chen Trong mênh mông của buổi chiều rất vội Nụ hôn trở thành giả dối, khi hờ hững chạm môi Anh mắt em buồn xa xôi, ch́m trong miền tối Trả hết cho nhau Niềm đau dịu vợi một cánh diều chơi vơi...... |
VT đọc xong bài thơ này, cứ tự nghĩ ngợi măi rằng chắc có thể bạn XR' Tequila bỏ qua cách nhấn nhá, xuống ḍng đầy ư nhị trong dạng thơ tự do của bạn thường hay viết hay không, hay là bạn lúc post bài, bị sót chăng?!
Cho nên, VT xin mạng phép đặt tựa đề cho bài này là "Bơ Vơ" được không XR Tequila? Và xin được bắt chước phong cách của bạn XR Tequila cho những cái xuống ḍng đầy ư tứ ha?! BƠ VƠ Nếu một ngày bầu trời không có nắng trái tim em bỗng hóa câm lặng Anh đừng hỏi v́ sao! Qua những đắng cay, ngọt ngào mới thấy t́nh yêu ḿnh nhỏ bé khi không c̣n chia sẻ và hờn ghen. Những áng mây hối hả bon chen trong mênh mông của buổi chiều rất vội Nụ hôn cũng trở thành giả dối khi hờ hững chạm môi. Ánh mắt buồn xa xôi ch́m trong miền tối Ta trả cho nhau niềm đau dịu vợi Một cánh diều chơi vơi.... Hehehe... Có ǵ không phải, xin thứ lỗi XR' Tequila nghen!!:nguong: |
Đôi khi gió măi là thoáng gió
Anh thoảng qua không trở lại bao giờ Đôi khi gió trở thành băo tố Anh tràn vào cuốn xiết bờ em... Có khoảnh khắc măi măi là dĩ văng Xa xăm xưa sóng sánh gợn ánh buồn Có khoảnh khắc hóa thành duyên nợ Suốt cuộc đời vay trả một giấc mơ... Đôi khi lời nói chỉ măi là lời nói Rơi phù du vào tĩnh lặng khôn cùng Đôi khi lời nói bỗng thành lời ước nguyện Lặng ngàn năm hóa thạch một mông lung... |
Rất có thể một ngày kia thức giấc
Nghe tin em từ giă cơi trần này Hồn thơ hóa trong cành cây, ngọn cỏ Thong thả phiêu du theo cánh mây bay Em sẽ chết nhẹ nhàng như sống vậy Thanh thản, ung dung thưởng thức cả vui buồn Không hối tiếc v́ không từng giả dối Đi đến tận cùng của mọi cuộc rong chơi Em nằm yên trong nấm mồ chơi vơi Giữa thiên nhiên êm đềm hoa cỏ trải Tiếng chim hót líu ríu ran khúc nhạc Giấc mộng nào vương vấn lại hàng mi Giấc mộng trùng phùng, giấc mộng chia ly Ai kịp đến và ai từng lỗi hẹn Bao lời nói và bao lời chưa nói Gửi bay theo ngàn vạn cánh chim trời... Nếu một ngày anh đến, người yêu ơi! Đặt lên mộ em một bông hồng vàng rực Hồng vàng nồng nàn như t́nh yêu em vậy Sưởi trái tim em ấm măi đến vô cùng... |
Biển biết buồn từ khi người xa khuất
Cánh chim ngàn vời vợi gió liêu xiêu Ḷng em buồn se sắt nỗi cô liêu Bờ xa quá, dấu sóng vờn....xa quá.... Em đứng lặng giữa băi bờ rất lạ Muốn gọi tên người nhưng nấc nghẹn ch́m sâu Mắt người c̣n bận dơi chốn đâu đâu Nên em đấy mà sóng triều phiêu bạt... Buồn mà chi, thôi.... hẹn thề đă nhạt Nắng cũng đă phai, người th́ đă đi rồi Chút buồn này nói nhỏ với em thôi Rồi gửi gió, cho nỗi niềm tan tác.... |
Một thoáng heo may
Chút nắng vàng rớt lại Trơ nhánh hao gầy Khô khốc vẫn đợi ai! Bất chợt gió Bất chợt Đông cuộn tới Lặng lẽ môi buồn Tim tím xót ngày phai! Ngày không nắng Đêm không mưa sao lạnh Vẳng bên song thưa Nức nở một thu hoài! Hốt hoảng vắng... Hốt hoảng t́m xa ngái Ṿng tay ḿnh Đông lấy phút bâng khuâng! |
Giờ th́ biết t́m đâu
Đă hết chiều dài thời gian, chiều sâu kư ức Đă hết vô cùng những đêm thao thức Đă hết miên man những suy tưởng không cùng... Giờ biết t́m đâu? Ôi những ḷng người, ôi những nông sâu, ôi những bến bờ xa ngái... Gió lạnh mùa đông thổi qua đời tê tái, Ngửa ḷng tay cho sao rụng đêm hè. Mà biết t́m đâu? Suốt đời này đă măi kiếm t́m nhau, Mà vẫn lạc nhau giữa mênh mông cùng tận Tóc đă pha sương, nửa đời lận đận... Nào biết t́m đâu? |
Khi người ta bảo em điên
... là lúc em khôn Nơi tinh túy tận cùng của sự thông minh em hiểu... Em yêu Anh nhiều như thế! Gai Xương Rồng đâm máu chảy thành thơ Khi người ta bảo em khôn ... là lúc em điên Trong vật vă, cuồng say, quắt quay em biết... Em yêu Anh nhiều biết bao! Em là kẻ tử tù chẳng trốn khỏi nhà lao Tự cài then, c̣ng tay, ngồi chờ bản án Là hành khất lỡ đường, chẳng c̣n ǵ để bán Em bán trái tim ḿnh ... Anh nợ suốt đời Anh... |
Sao ḷng trống trải thế này
Sao ḷng tê tái, heo may chín chiều Sao ḷng ngần ngại hận, yêu... Sao ḷng manh mún trăm chiều ngổn ngang??? Sao ḷng dội tiếng miên man, Bỗng dưng lại nhớ Hương Giang đợi đ̣ Bỗng dưng ḷng lại đắn đo Đ̣ xa vời vợi, biết chờ hay không...? Ta chờ, người có chờ không? Mênh mang nhân thế, hư không cơi t́nh. Chờ không? Bến vắng trùng tŕnh Quay lưng không nỡ, một ḿnh,... chờ không..??? |
Những đôi mắt t́nh nhân
Nh́n nhau... nh́n mê mụi! Những môi hôn thật gần Khiến đời vương băo nổi... Người đi qua đời tôi Sỏi đá lăn nặng nhọc T́nh đi qua đời ḿnh Mây hóa vần vũ... khóc Cái đó gọi là Yêu? Hay phút ḷng sa ngă? T́nh gom lại quá nhiều Tưởng chừng như vô giá Rồi ngày kia sóng cuồng Mắt t́nh nhân hóa đá Người chạm thêm rẫy ruồng Ta gọt tia gắt lạ! Và môi héo như hoa Sẽ dần khô thoáng chốc Nụ hôn xưa chết già Không thèm câu mời mọc Cái đó gọi là đau!!! Từ ngữ nào tả được Chỉ thấy bờ môi sầu Và năo nùng... mắt ướt... |
Phút gặp gỡ. Cổ tích hay định mệnh Dấu t́nh xưa. Ngang trái gọi theo về Lối dang dở, càng đi càng dang dở Hồn đọa đày trong hoài niệm đớn đau Môi giă biệt mà ḷng nghe quặn đắng Ước điều chi? Xin đừng ước gặp nhau Xin hăy kệ, riêng ḿnh em thầm lặng Mặc thời gian... in dấu những phai tàn... |
Một sớm em về trong cơn say
Nắng vàng vẽ thu vắt trong mây Lá thu khẽ nhịp rơi vài chiếc T́nh như cơn gió chợt lên đầy... Lơ thơ áo mỏng vương vài chiếc Xa xa khóm cũ ngọc lan gầy Say rượu, say t́nh, say cả nắng Biết t́m ǵ nữa để mà say???!!! Đời có cơn say đời lại vui Hỡi ơi say rượu, kẻ sầu đời Say t́nh mang niềm vui ấm áp Nhưng giờ t́nh cũ đă xa bay... Biết rằng thu đến thu sẽ qua Thu đến khiến em vướng la đà T́nh vương áo mỏng ai nào biết Mong manh trên phố lúc tan ca. Người chuốc người say ai nào hay?! T́nh đâu dễ đến để đơm đầy Có chăng thoảng qua t́nh ong bướm Rồi bướm lại bay ai nào hay???!!! SAY... ...SAY ...SAY... |
Xin tạ ơn Người, hỡi Trái Tim bé bỏng!
V́ ta yêu, Người vật vă, xót xa... Xin tạ ơn Người, hỡi Trái Tim bé bỏng! V́ ta đau, Người ấp ủ thứ tha... Đôi khi đứng giữa đường đời muôn ngả Sặc sỡ gấm hoa, lộng lẫy kim tiền Chênh vênh bước, ta hụt chân, chực ngă Người kịp thời nâng thẳng bước ta lên Khi ta bé, ngây thơ và trong sáng Người giữ cho ta bao kỷ niệm êm đềm Góc sân nhỏ, cây Chùm Ruột hoa đỏ Giọng Ngoại ơi à ru ngủ giấc đêm đêm Thời gian trôi, ta già cùng năm tháng Trong ngực ta Người lỗi nhịp bao lần Ta lầm lỡ chỉ riêng Người rơ nhất Chỉ riêng Người, ta xấu hổ, băn khoăn... Chỉ riêng Người cho ta niềm kiêu hănh Người dạy ta trong cách gật, lắc đầu Người dạy ta khi nào cần đứng thẳng Khi nào cần quỳ xuống để ăn năn V́ Người, ta bao lần rơi nước mắt trước đám đông cứ đứng thản nhiên cười V́ Người, ta bao lần thanh thản trước đám đông chen chúc mưu sinh Người cùng ta sẻ chia sự sống, hạnh phúc, khổ đau, tật bệnh, sang hèn... Một ngày kia nếu như Người ngừng đập Xin tạ ơn Người, Trái Tim của ta ơi! |
Tôi ngày mai .... Tôi như bóng đổ muôn chiều Ngả nghiêng muôn lối đủ yêu hận rồi Dại khờ tưởng bấy nhiêu thôi Tôi ngày mai... lẫn trong tôi ngày nào Nửa ṿng Nhật Nguyệt hư hao Ráp cho trọn mối rồi trao cho người Gửi tôi ngất ngưởng lên trời Biết có c̣n được nửa vời phù du? Soi gương bắt gặp sương mù Giăng trong đáy nước hồ thu thuở nào Ngông nghênh một kiếp ba đào Bây giờ tôi với ngày nào....là TÔI. |
Thôi thơ
Ừ nhỉ ta chẳng c̣n ǵ nhỉ???!!! Thơ thế, thơ thôi ấy vậy mà... Con chữ cười từng đêm ủy mị Ta th́ lười nên thơ măi chẳng ra. Đă lâu rồi ta không làm thơ nữa Thấy cuộc đời như hai nửa chênh vênh Trăm năm như là không thật Sống. Phải dối, mới bền...??? Những h́nh nhân vô t́nh nhảy múa Cũng như ta múa nhảy giữa đời thường Cái được hẳn bằng ba cái mất Chữ T̀NH lấp lửng thấy mà thương! Dẫu viết dài th́ cũng: ........ "Đă lâu rồi ta không làm thơ nữa" Thơ thế, thơ thôi ấy vậy mà... Cười kh́ cùng ḍng nước mắt Tiếc một lần ta đă giáp mặt nhau! ĐĂ LÂU RỒI TA KHÔNG LÀM THƠ NỮA Dẫu rằng chỉ mới, hôm qua... |
Chơi vơi....
Vừa sụt sùi đám tang Lại rền vang đám cưới Khúc đường hai cây số Khúc khóc xen khúc cười Bệnh viện trắng và lạnh Đón đứa trẻ chào đời Cửa bên kia hấp hối Một người về xa xôi Công viên xanh man mát Môi hôn bao lứa đôi Một kẻ kia lấm lét Thời cơ móc túi người Đèn vũ trường nhấp nháy Xập x́nh váy áo xoay Tiếng chuông chùa văng vẳng Khói nhang mờ bay bay Quán khuya say túy lúy Chai vỏ lăn chật bàn Lớp khuya thầy tất bật Tṛn môi từ tiếng Anh Một ḿnh đi trên phố Phố khuya, đường vắng tanh Cơn gió tràn se lạnh T́nh yêu.... sao mong manh.... |
Thơ vẫn khó hiểu y như con người XR???
|
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
|
Bất chợt Xuân
Bất chợt giữa sáng Xuân lất phất bay mưa rắc... từa tựa như Xuân khóc... ngồ ngộ như Xuân cười... Nghe kỹ, mùa Đông rơi... phía cuối cùng kư ức, giấu một ḍng thổn thức trôi lẫn ḍng chơi vơi.... Gần gụi mà xa xôi bất thường đâu. Vẫn thế! chút dịu dàng nhè nhẹ nợ một mùa Xuân sang... |
Du Miên Sẽ có một ngày em không quay trở lại Em sẽ đi về phía của mặt trời Sẽ có một ngày em thôi chờ đợi Em phải đi về với cơi hư vô... Biển vẫn gầm gào ghềnh đá sóng xô Hải Âu cuối trời vẫn không thôi chao liệng Sóng vẫn thế vẫn ngàn đời vang tiếng Hát bài t́nh ca về biển khôn cùng... Sẽ có một ngày Anh với gió muôn trùng Chợt thấy vắng phía bên em vẫn đứng Nắng quá nhiều trong căn pḥng trống Và thời gian th́.... quá rộng, quá dài... Em sẽ khóc, từ xa, em sẽ khóc Nếu Anh buồn lặng bước giữa cô đơn Em sẽ chẳng thể nào làm được ǵ hơn Để che chở cho Anh - người em thương yêu ấy... Nếu có một ngày, một ngày như thế thật Xin Anh hăy cười, cho em được b́nh yên Xin trời cao, xin biển rộng dịu hiền Hăy hát cho Anh những bài ca em đă hát.... |
Tequila....pha với rét mùa đông
Cho tôi mượn một chút mùa đông Một chút thôi BẠN nhé Một chút để tôi pha mùa đông vào Tequila Trả BẠN bằng những ngụm say say... Mượn gió bấc, mượn mưa phùn bay bay Mượn khắc nghiệt, mượn run, mượn rẩy Mượn má hồng v́ gió Mượn môi nẻ khát khao Mượn thôi nhỉ, khoảng không gian đầu đông ḥa nhập BẠN sẽ cười lập cập: "... Đây, cầm lấy Mùa đông Muốn làm ǵ cũng được Cứ làm ǵ cũng được... Miễn là trả lại bằng những ngụm say say Để được ngấm đứ đừ trên tay..." |
Buông....... Buông yêu nghiêng cả ráng chiều, sáng tinh mơ vấp liêu xiêu. Lạc về... Buông quên hun hút tỉnh mê, chập cheng vấp ngửa bốn bề. Tịnh không... Buông buồn trắng phếu phố đông, chớm mùa nỗi nhớ chênh chông.Lẻ ḿnh.... Buông rơi em giữa vô t́nh, thinh âm cũng một vô h́nh. Hoang vu... Thả...... Thả chút vàng vào Cúc ngẩn ngơ cả mùa thu. Thả chút tím mây mù lặn Trăng vào đáy Nước. Thả ánh nh́n vào mắt cḥng chành ai lối về. Thả chút hờn vu vơ giấc đêm dài chợt thức. Thả chút cay vào cốc ngây ngây men rượu say. Thả em rơi một ngày dại khờ day dứt nhớ... |
Anh chôn em vào chén rượu cay Yêu thương vấn vít mắt môi đầy Nồng nàn dâng ngút trời thương hận Một chút em mà... ngàn đời say.... Em trói anh vào trong Tóc Mây Buộc miền hoan lạc cuối nẻo ngày Bên ŕa bóng tối em dậy sóng Một chút anh mà... như gió bay.... Ta chôn nhau vào tận ngất ngây Túm nẻo mây thưa vá t́nh dày Mấy bờ ảo vọng chôn ảo vọng Chỉ một chút nhau mà... vạn kiếp say.... |
Tự T́nh Xin người thôi dệt vần thơ Để tôi ném cái vẩn vơ lên trời Trần gian có một ḿnh tôi Đong đo cho lắm để rồi trắng tay Gọi trời, gọi đất tôi vay Duyên t́nh một cắc, rủi may một hào Chông chênh đất thấp, trời cao Có tôi nằm giữa đảo chao... ...khóc cười... |
Sa mạc hoang vu Nắng khô trên cát Tâm hồn ta Gió đùa xao xác Khao khát người, ngọn cỏ, cơn mưa... Ta đợi người Người đă đến hay chưa? Cho sa mạc ḷng ta Vỡ ̣a cơn mưa hạ... |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 08:33 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.