Thơ DND hay quá!:votay:
Giờ đọc thêm vài lần thấy quen quen, hok biết đă gặp ở đâu rồi th́ phải :) |
Gặp ở đâu là ở đâu vậy anh Kutit?
|
ĐÔI V̀ SAO
Em nói bắt đền một giấc mơ xa? Sao anh thấy phía cuối trời mùa hạ Đă lạc mất rồi đôi v́ sao lạ Đêm giật ḿnh lấp lánh dưới mi em. |
GIỌT ĐẮNG
( đọc ngược ) Đan mảnh chiều bằng gió lạnh Tan thành một nỗi cô đơn Chạm khẽ trên môi giận hờn Từng sợi đắng len nhè nhẹ Nên giọt cà phê lặng lẽ Bởi chỉ c̣n ta với ta Nắng cứ vội vàng bay xa Sao biết người buồn đến thế Bởi đâu có lời ước thệ Nếu hoàng hôn chẳng nhẹ buông Buộc làm ǵ chút vấn vương Nếu chiều đi không trở lại Nên nghe cà phê đắng măi Chẳng phải là kẻ t́nh si Hóa thành giọt đắng trong ly Gió thả tơ trời rớt vội DND |
NÀNG BÂN
Nàng bân may áo chưa xong Tháng ba nũng nịu ḷng không muốn rời Em nghe lành lạnh bờ môi Tháng ba cũng giận luôn rồi anh ơi Phải chi xa cách phương trời Em đâu có bắt có đ̣i anh sang Đằng này cách chỉ đ̣ ngang Lau sậy đôi hàng, chẳng thấy anh đâu Mai kia em bước qua cầu Anh có đau sầu, chớ trách tháng ba. DND |
Quote:
Để t́nh ở lại nuôi sầu năm canh Nàng bân may áo chẳng nhanh Tháng ba chẳng đợi lại đành xuôi trôi Giọt tuôn ướt lạnh vành môi Hoàng hôn tím thẩm chia đôi phương trời T́nh đi để lại rối bời Để t́nh ở lại nghẹn lời tháng ba |
KHÚC MƯA
mưa vẫn rơi rơi dài trên cỏ chiều mưa này ta nhớ bước chân ai... mưa có hay lời t́nh chưa ngỏ người xa người cho nỗi nhớ chơi vơi... tai lắng nghe giọt mưa nào rất nhẹ vừa rụng xuống hồn thánh thót... tiếng tơ rung em nhớ không? một chiều xưa không hẹn mưa cũng vô t́nh... không biết ta đi chung thôi nhé mưa! giận hờn chi rơi măi xin hứng... giọt buồn làm kỷ niệm thôi... DND |
CHÚT GIÓ THÁNG NĂM
Nắng miên man Vuốt ve tà áo trắng Cô học tṛ…nhẹ bước dưới hàng cây Phía sau lưng Tóc ngắn Gió vương đầy Như trêu ghẹo vạt áo dài Tha thiết Nét ngây thơ đâu nghĩ giờ chia biệt Cứ hồn nhiên Đôi mắt biếc Yêu thương Chiếc lá rơi c̣n sót lại bên đường Để vô t́nh gót son hồng giẫm phải Hai bím tóc lắc lư thời con gái Tuổi dại khờ Nháy mắt…tập làm duyên Bờ môi thơm khẽ nở nụ cười hiền Vài sợi tóc Bồng bềnh trên má thắm Gió tháng năm Ru ḷng như say đắm Ngày băi trường Mắt lệ đẫm bờ mi Hàng phượng cũ trổ đỏ giữa mùa thi Để bước chân ngập ngừng Qua lối cỏ Ngoảnh lại nh́n Mắt sầu dâng thương nhớ Cánh phượng hồng Bỡ ngỡ Dưới gót chân. DND |
Thơ bé Di hay quá !
Sau này bé Di vận dụng thêm luật phối thanh thêm thì mượt lắm á. |
MÙA THU
Khóm liễu mơ màng nhuộm ánh dương Nhớ ai rũ mặt đứng bên đường Bỗng nghe trong gió làn thu đến Liễu vẫy nhánh buồn gọi yêu thương. Một chiếc đ̣ con trên bến chờ Bên ḍng sông lặng vẻ nên thơ Cô lái buông chèo khua động nước Từng đợt thu ba vỗ đôi bờ. Mấy cành xanh lá ngoài đầu ngơ Đón gió thu về sao héo khô Ai đem xác lá rải đường vắng Để lối thu này nhạt nắng mơ. DND |
THU ƠI
Bất chợt một mùa thu Bay nhẹ nhàng trong gió Em có thấy hoa cỏ Lay dịu dàng trong sương Em là thu! Mà không Thu là em mới đúng Sao bỗng dưng ấp úng Ngu ngơ anh hỏi hoài Chẳng hay mây đang bay Trên bầu trời xanh biếc Em có nghe luyến tiếc Mùa thu nữa đang qua Trong đôi mắt thiết tha Cả trời thu dọi nắng Lá ơi xin đừng chắn Ngăn lối tôi đi t́m Một mùa thu dịu êm Rớt xuống thềm mi ấy Lá rơi như giận lẫy Trách hờn trên vai ai Anh,gă khờ chiều nay Chạy theo mà hỏi măi Có phải em,cô gái? Mang tên là thu không? Ô, lạ sao má hồng Chỉ mỉm cườii nói nhỏ: " Anh hăy nghe trong gió Tiếng thu đang th́ thầm". DND |
KHÔNG CÓ EM
Không có em chắc mùa nào cũng lạnh Lá úa vàng sầu chết nỗi cô đơn Và con đường nằm im ĺm sỏi đá Đêm đêm buồn đón gió lạnh từng cơn Không có em đời ǵ c̣n thơ mộng? Huống hồ chi hạnh phúc với t́nh yêu Đau đớn lắm nếu h́nh ĺa xa bóng Để hồn ai lạc mất những buổi chiều Không có em chắc hoa buồn không nở Gió ngừng reo, chim nọ chẳng buồn ca Không có em chắc cuộc đời ngừng thở Và em hỡi! Trái đất này Chắc cũng ngừng quay. DND |
MỘT BUỔI CHIỀU MƯA
Em cứ xem Chiều nay mưa không đổ Con đường buồn không loang lổ vết xe lăn Th́ gió không về thổi lạnh châu thân Mặt đường ấy không hằn lên khe nước đọng Anh sẽ xem ḷng ḿnh chưa lần dậy sóng Chưa bao giờ ngọng nghịu nói yêu em Dù thực sự ḍng sông chẳng êm đềm Măi tuôn trào. Như tự ngày xưa anh nói Tuy xa cách nhưng lúc nào anh không khỏi Nhớ về em, nhớ lắm em ơi Ai biết được trên muôn nẻo đường đời T́nh chỉ đến như hồn thơ chỉ một Anh mặc kệ cho t́nh thành dại dột Mà yêu em trong thầm lặng đau buồn Nhưng tiếc rằng Chiều nay lá vẫn tuôn Con đường buồn vết xe lăn c̣n loang lổ Cơn mưa chiều không thể nào không đổ Gió lạnh lùng đâu ấm được con tim. DND |
Quote:
Em có thấy hoa cỏ => Có thấy chăng hoa cỏ |
ĐÊM GHỀNH RÁNG
Anh chưa về thăm lại Quy Nhơn Để nghe tiếng sóng vọng vào hồn Chắc biển chiều nay buồn lắm nhỉ? Trườn lên cát mịn tỉ tê hôn. Đêm Ghềnh Ráng, trăng về tương ngộ Sự thật đây mà ngỡ giấc mơ Hỏi trắng có lén t́m người cũ Mộ chàng c̣n đọng những vần thơ. Em thăm giùm anh, dốc Mộng Cầm Người làm trăng tủi ngót trăm năm Có một vầng trăng nằm chiếc bóng Chờ người đến "rửa vết thương tâm". DND |
Quote:
|
NỖI NHỚ MÙA THU
Anh ở ngoài kia Thu đưa hương Có giọt sương Nép mình Trên cỏ Mà Không hay Mùa thu về bỡ ngỡ Từng chùm Hoa sữa đong đưa Em trong này Chỉ có mưa Đang rắc dài lối nhỏ Đủ làm nên nỗi nhớ Đến nao lòng Thương ngoài đó Biết bao! Gió quê anh mùa này chắc lao xao Và những cơn mưa Ngủ vùi theo câu hát "Hà Nội ơi...!" DND |
D̉NG THƠ
Cho tôi được một lần Van em Cứ xem tôi Như là ḍng thơ nhỏ Cứ quên đi Nếu ḷng không muốn nhớ Và hững hờ Nếu dạ Chẳng muốn xem. Tôi chỉ là cơn gió Thoảng qua rèm Trót đem máu tim ḿnh dâng tất cả Phút rung động Dù chỉ là xác lá Cũng thấy ḷng Buồn bă Đến thiên thu. Rồi bâng khuâng Bất chợt một lời ru Vẳng bên tai Những chiều thơ ấu cũ Vẫn yêu em dù thời gian rêu phủ Bởi bên đời Tôi chỉ là một ḍng thơ. Nếu quên đi Xin đừng nhớ làm ǵ Để con tim Không chia làm muôn ngả. DND |
Ta đọc thơ
Đầu tiên muốn biết Là thi nam hay nữ để hiểu nhau Lục từng vần ngạc nhiên với sắc màu Hai giới tính chẳng biết nam hay nữ Chỉ biết là ḍng thơ không tư lự Không trăn trở đau đáu đời thường Tớ thắc mắc DND thơ lưỡng tính Nhưng mà người chẳng biết nữ hay nam |
T́nh một nửa t́nh đang thấm thiết
Biết lưng chừng biết thế mới vui Đem vần thơ gửi mộng chơi vơi Lời run rẩy ngọt ngào....chấm hỏi? |
BỐI RỐI
Có một chiều Đi bên tôi em nói nhỏ Thích được nh́n Nắng nhạt phía trời xa Ḷng bâng khuâng mơ chụp lấy Bóng chiều tà Em cất để Làm hoàng hôn trong tim măi Tôi không nh́n Chỉ nghe tóc đùa duyên con gái Lặng lẽ đi cùng Tay sát bàn tay Nói nhau nghe ước mộng ngày mai Lời tâm sự ngọt ngào Hơn cơn gió Vẫn con đường ngập đầy lá cỏ Qua mấy lần Cứ ngỡ buổi đầu tiên Chiều giăng tơ Và nên thơ quá đỗi Nắng tắt lâu rồi Sao c̣n bối rối giữa bờ mi. DND |
Tháng Mười Anh chẳng có ǵ cho em Ngoài t́nh yêu che một nửa Biết em đâu cần lời hứa Bởi nó đậu hờ trên môi Mây chiều lúc nào ngừng trôi Để nắng vàng rơi giọt nhẹ Có một nụ hồng đang hé Giận tháng mười sao lung linh Em sẽ chọn ǵ làm tin Nhắc t́nh ta qua nhung nhớ Những loài hoa chưa vội nở Đợi bàn tay người nâng niu Có một tháng mười thân yêu Đang rong đùa nơi cuối phố Hay đâu lời ai thổ lộ Bên một t́nh yêu bắt đầu. DND |
HẠ TÍM THÔI BUỒN
(Tặng Hạ Tím) Em không viết những ḍng thơ Th́ nỗi buồn cũng tím nhớ Th́ thuở đầu tiên cũng tím lạnh nỗi chờ mong Như vần thơ c̣n chưa đặt tựa Người xa người giọt nhớ long lanh Ḍng email bỏ sót tên anh Bơ vơ giữa than ḷng đang nguội Gió nửa chiều anh nhờ chưa kịp gửi Sao vội nghi ngờ tim đỏ phôi phai Em giận hờn, chiếc phone ngơ ngẩn cả chiều nay Chẳng có heo may để lá vàng vụng dại Sợi nắng chiều giấu một phiên buồn khắc khoải Đan vai gầy động khẽ tóc em bay T́nh yêu nào vừa vụt khỏi tầm tay Khi xa nhau để tâm hồn nhói măi Hăy là em, em của anh hiện tại Thôi mong chờ, quay quắt kỉ niệm xưa Hàng mi đừng sót lại những giọt mưa Chiều cuối tuần cứ b́nh yên chậm răi Mượn thời gian lạnh lùng khâu lại Những vết thương ḷng Cho hạ buồn hạ tím hết mênh mông Đứng ngắm măi làn hồng tươi ráng đỏ. DND (Chiều Cần Thơ) |
GIỌT ĐÀN CUỐI ĐÔNG
Sáng sớm Con đường thức dậy với dập d́u xe cộ Ngọn gió giao mùa Vô t́nh nghiến nhẹ những cọng nắng chênh vênh Cái lạnh không tên cứ ùa lên những hàng cây đang đứng vươn cành bên góc phố Tiếng ghita rớt đều như chuẩn bị một ngày phơi ḿnh suốt chiều dài con lộ Tích tịch t́nh tang... tích tịch t́nh tang Những phím đàn chưa kịp thức v́ tối qua bấm muộn... Đủ làm nhánh mai ngập ngừng nhú đọt theo từng giọt đàn vào cuộc đi rong Dẫu biết lạnh nhất là cơn lạnh tàn đông Nhưng kiếp tằm v́ lá dâu xanh bạc đời chưa dứt nợ Giữa ồn ào phố chợ Sáng nay người nhạc sĩ mù...vẫn... Tích tịch t́nh tang...tích tịch...t́nh tang... 2012 P.D |
XUÂN VỀ
Rung ring dưới cánh mai vàng Gió xuân trút lụa đem quàng sợi mây Môi cong e ấp tỏ bày Nét nghiêng tia mắt mà phai nụ hồng Ngửa lưng hứng sợi men nồng Lạc đường khuy thắm vào trong tơ vàng Giọt hồng tắm gót xuân sang Ḥa theo cánh én giao hoan khắp trời. DND |
MỘT THOÁNG RU BUỒN
Lối đi nào đưa tôi về qua ngày cũ Ru lại một thời Gió d́u nhẹ phiến lá rơi Để nghe từng nhịp thở cuộc đời Vừa đánh mất mảnh t́nh xanh trong nắng mỏng... Gót chân buồn bơ vơ t́m con đường rỗng Sương đọng giọt dài Bóng chiều khẽ rớt xuống vai Ngỡ mây hồng lật nửa dấu hài Hoài nuối tiếc thuở cầm tay chưa dám ngỏ Vẫn bước lẻ ru hời lên tóc cỏ Lặng nh́n...chiều rơi...chiều rơi Đ̣ c̣n...chờ ai...chờ ai... DND |
Người em lao công
NGƯỜI EM LAO CÔNG
Bởi đa t́nh tôi mang hồn thi sĩ Nhớ rất nhiều sao lại bỏ quên em Hè phố vắng một ḿnh đêm từng đêm Đôi tay nhỏ miệt mài bên cán chổi Em quét lại con đường trên muôn lối Để sáng này phố sạch bước người đi Đời cực nhọc em có màng điều chi Khi hạnh phúc với em là dâng hiến Ơi công việc lặng thầm không lên tiếng Mà vô ngần cao quư đó em ơi Lau nước mắt để thấy lại nụ cười Trên bờ môi sao dịu hiền quá đỗi Chiếc xe rác đẩy về trong đêm tối Cho cuộc đời bắt nhịp lại ngày mai Từ tiếng chổi xạc xào giữa đêm nay Xin được nâng niu đôi bàn tay chai sạn Của người em lao công trên phố vắng Lặng lẽ tặng đời qua từng bận đẩy xe đi. DND |
CÔ BÉ NGÀY XƯA
Tôi về đây Đi dưới hàng cây kỷ niệm Của thuở nào ấp ủ những ước mơ Vết khắc trên thân cây Theo năm tháng vẫn c̣n Nơi ngày đó tôi gọi tên em Cô bé ngày xưa, mỗi lần trễ học Mắt đỏ hoe sụt sùi như muốn khóc Lúc thầy hỏi, ngập ngừng: " Em không thuộc... thầy ơi!" Rồi một chiều nh́n hoa phượng rơi Lời tạm biệt ngậm ngùi trên môi mọng Ngày khai trường tưng bừng theo nhịp trống Bỗng giật ḿnh, em bỏ học Từ đó xa nhau... Mùa hè sau giặc vào gây tang tóc Gốc phượng trường xưa đỏ rực sắc hờn căm Gác lại ước mơ, khép vở học tṛ Tôi cầm súng giữ quê hương Đôi mắt rưng rưng T́nh cờ gặp lại Em bây giờ là cô giải phóng quân Chưa kịp hỏi một câu Em đă hẹn lại mùa xuân Khi tin chiến thắng bay về trên quê mẹ Nháy mắt duyên và bờ môi em hé Một nụ cười có cả niêm tin Thoáng chút ân t́nh Trên đôi mắt ngày xưa giờ đẹp quá! Ngày thanh b́nh tôi t́m về trường cũ Hỏi tin em, như lời đă hẹn Sét đánh ngang tai, nghe cổ ḿnh nghẹn đắng Em hi sinh rồi... ...Trong chiến thắng mùa xuân! Mắt rưng rưng đau đớn cả cơi ḷng Chiều nghĩa trang mây buồn không trôi nữa Trước mộ em Tôi đặt nhành phượng vỹ Với lời hứa hôm nào tôi vẫn mang theo Đợi em về Hỏi v́ sao ngày xưa bỏ học Và đôi mắt có c̣n rưng rưng khóc Như thuở nào cô bé ngây thơ Cánh phượng rung rinh Tiếng gió chiều Mà ngỡ như em về trả lời câu tôi hỏi "..Em bỏ học là đi bộ đội Bài thuộc rồi nên đâu khóc nữa anh ơi..." DND |
THU VỀ
Anh nơi này nghe thu về trong gió Nắng không vàng mà lất phất mưa bay Chiều nghiêng nghiêng cho dài thêm nỗi nhớ Thu về rồi! Trên lá, những hàng cây. Thương Tây Đô lăn tăn chiền sóng vỗ Hàng dương xanh rũ bóng đứng im ĺm Có lẽ nào thu về miền châu thổ Thay hai mùa mưa nắng nhớ thương em. Chiếc lá rơi trách hờn đêm sao nỡ Để mảnh trăng tṛn mắc cỡ trăng nghiêng Trời sang mùa gió đùa theo hơi thở Thơ thầm th́ nói nhỏ chuyện t́nh riêng. DND |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:26 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.