GỌI TÊN EM: BỐN MÙA
Em là mùa Xuân khi nét ngây thơ còn đọng trên môi má Em là mùa Hè khi gặp anh, lửa hạ đốt cháy mất lòng em Em la mùa Thu khi anh đã quay đi theo người con gái khác Em là mùa Đông khi cô đơn với từng đêm gió lạnh tràn về Mùa Xuân thì, ong bướm cũng say mê Đôi cánh lả lơi, vũ khúc tình yêu mời gọi Hoa he hé, nhuỵ vàng tươi khe khẽ Gió vin cành, lấp lánh giọt sương mai Cánh mỏng manh, ôm vóc dáng trang đài Huong lan toả, liêu xiêu bình minh dậy Gọi nắng đến, quả cầu rừng rực cháy Thắp hạ lên rồi, thắp lửa cả tim em Tự bao giờ, ngày tháng bỗng dài thêm Em thức nhiều hơn, để đợi dòng tin nhắn Lời âu yếm, như gừng cay muối mặn Xát vào lòng, rã rượi một trời yêu Cảm thấy giờ đây, sống ý nghĩa hơn nhiều Quà Thượng đế vô hình mà vãn ủ hoài hơi thở ấm Vòng tay ôm kéo thời gian chầm chậm Trái cấm thơm lừng ngon ngọt miết thịt da Ấy thế rồi! mùa hạ cũng đi qua Lúc đỏng đảnh, khi thất thường mưa nắng Đêm vời vời, ngắm vầng trăng lành lạnh Anh bên người, quên cả nhắn dòng tin Ai bảo rằng: Thượng đế vẫn anh minh Khi đã cho em có anh tại sao còn giao anh cho người khác? Chỉ có mây trời ngơ ngác Câu hỏi vô phương không ai biết cách trả lời Đàn ông thì con bướm nó lả lơi Hoa hết mật bướm lại tìm hoa khác Hoa tàn rôi! cánh rơi chiều mang mác Chẳng lẽ mùa thu đến sớm tự khi nào? Ôm nỗi buồn nghe ngày tháng hư hao Nghe huyết mạch cứ nghẹn dòng không buồn chảy Chẳng còn chi, chẳng còn gì hết thảy Con tim yêu, hoá đá gọi đông về Bến vắng con đò, manh áo mỏng lạnh tê Không phải lạnh từ ngoài mà từ sâu thăm thẳm Đá vọng phu,dẫu thời gian mòn gặm Vạn năm rồi! chửa nát vẫn hoài đau! 20-8-12 KHT |
Bài thơ dài, mạch thơ liền lạc, cảm xúc như sóng trào...Cảm ơn anh KHT đã cho PL đọc bài thơ hay nhé!
|
Quote:
Nơi ríu rít gửi theo bao hoài niệm Lắng đọng nhiều thơ thẩn gót chân qua Rồi giọt đắng rơi mềm trên gối mỏng Nắng lạnh lùng nắng tê tái hồn xa Bao uất hận tràn về con ngõ vắng Dòng tâm thức bỗng nhạt nhòa câm lặng Bước thời gian trăn trở bóng ác là Se se lạnh rơi rơi từng khắc khoải Ấm dần lên nhè nhẹ dẫu phôi pha Hương lúa mỏng dịu dàng lan cõi mộng Chút sương chiều thơ thẩn đậm thiết tha Khi giá buốt đêm trường tan quạnh quẽ Chút lửa hong sưởi dịu gót chân ngà Và chén đắng trôi theo cùng hoài niệm Giọng chim non trở cánh vụt trời xa... TThu |
Tên em anh gọi bốn mùa
Xuân hồng, hạ lửa, thu vàng, đông phai Đá mòn khắc khoải sương mai Vạn năm hoài niệm một ngày nắng xuân |
MÙA THU KHÔNG ANH
Lại một mùa thu nữa không anh! Nghiêng vạt nắng, chênh chao hồn run rẩy Gió lao xao mơn làn môi hây hẩy Vết son buồn nghe sắc tím phôi pha Những con đường ngày đó chúng ta qua Giờ ngộ nhỉ sao nửa quen nửa lạ Con phố cũ thùng thình mênh mông quá Khi mỗi em trở gót đến nơi này Cứ ngỡ vừa mới đấy một bàn tay Còn hơi ấm trong bàn tay ấp ủ Cứ ngỡ quyện môi vờn môi quyến rũ Khuấy cồn cào những đợt sóng miên man Chẳng ai ngờ thu ấy chợt vỡ tan Chiều nhanh tối lá vàng rơi theo gió Lạnh từ đâu bỗng tràn về qua ngõ Mất nhau rồi buổi ấy một mùa thu Cô đơn về cô đơn khẽ khẽ ru Đêm với bóng tự vỗ về an ủi Em dối em mùa thu chưa tàn lụi Bởi lá xạc xào lá rơi rụng lòng em 25-8-12 KHT http://sphotos-a.xx.fbcdn.net/hphoto...35773324_n.jpg |
Nếu
Nếu có lúc em về ngang nỗi nhớ Nhặt hộ anh một chút hạ cuối mùa Gom một ít kỷ niệm thời hai đứa… Thắp cho lòng một thuở ấy mộng mơ Nếu bất chợt gót hài qua phố cũ Khua hộ anh xào xạc lá thu vàng Cài lên tóc một thôi nhành hoa Cúc Để gió về tung vạt nắng thênh thang Nếu có thể vâng chỉ là có thể Em nhớ anh buổi ấy giũa ngày đông Phong phanh áo đứng chôn chân ngoài ngõ Chờ tặng em chỉ một nhánh hoa Hồng Nếu đã thế em ơi làm ơn nhé Lau dùm anh giọt lệ lúc đêm về Đừng vàng vọt xanh xao gầy quá thể Kẻo bên này đêm trắng những buồn tê… 29-8-12 KHT |
Chợt nghe tiếng hạ cuối mùa
Chia tay bịn rịn buổi trưa mây nhiều Có ai kịp chuyến tàu chiều Về ngang phố một thời yêu đang chờ... |
Ngỡ
Đêm nay gió trở mình đi khắp chốn Mảnh trăng buồn rờn rợn chếch ngoài song Sài gòn phố sao chừ nghe tĩnh lặng Khác mọi hôm sáng tối vẫn nhập nhằng Hay có lẽ cảnh người chung một thể Cũng chênh chao cũng đau đáu mong chờ Cái lạnh sớm của mùa đông năm cũ Lại trở về nhuộm trắng cả vần thơ Không! Chẳng phải, vẫn là thu em nhỉ Một mùa thu ăm ắp những ngọt ngào Tay gỡ lá vương tóc em dài mượt Mắt em nhìn yêu quá biết làm sao... Vâng có lẽ anh mới vừa mộng tưởng Lại mới vừa nhầm lẫn tháng ngày trôi Phải lúc ấy bờ môi anh chạm khẽ Thì hôm nay đã khác hẳn đi rồi Lời chẳng nói lời ngại môi từ chối Để mùa đông đến sớm tự khi nào Con đường nhỏ bỗng chia thành hai lối Bởi nghịch chiều hai kẻ lướt qua nhau Buồn rệu rã nghe chiều hoang hoải lạ Hoàng hôn chưa mà tắt lịm lòng này Em cũng thế! Cũng buồn như anh vậy Nước mắt nào nhuộm tím cả thơ ngây Vâng tất cả là đôi phương hoài niệm Hai phương trời chung một mối tình câm Vâng tất cả giờ đã thành kỷ niệm Khiến se trời ngỡ đấy đã vào đông. 30-8-12 KHT |
Từ thuơ ấy em đi
Ta lại bắt đầu, từ cái thuở xa xôi Khi chiếc lá, cũng làm nên kỳ tích Nối yêu thương, xua hoàng hôn tĩnh mịch Gió cũng thả hồn, vào vũ khúc yêu thương Ta lại bắt đầu, từ buổi ấy vấn vương Chiều chầm chậm, nghe nắng vàng ngơ ngác Em và anh, cứ ngỡ mình trẻ lạc Dắt tay nhau mà chẳng chốn đi về Ta lại bắt đầu, với hôi hổi đam mê Khi môi khẽ, chạm vào môi cháy bỏng Tiếng con tim tưởng dường như vang vọng Mắt mải nhìn nhau, mà bối rối vô cùng Tự bao giờ, mẩu bánh cũng cắn chung Hai kẻ tham lam, bỗng nối liền một thể Tiếng yêu đầu đời, tưởng dường như chẳng thể Bỗng nhẹ nhàng mơn trớn quả tim non Chẳng biết khi nào, em lại biết dùng son Để vai áo anh, có hình đôi cánh mỏng Con bướm theo anh, lạc cả vào giấc mộng Hóa vạn ngàn, những câu nói chưa trao Có những ngày hai đứa chẳng gặp nhau Anh cứ vào ra, những bước chân hụt hẫng Nghe nỗi nhớ, ngập tràn căn gác lửng Nỗi nhớ không bờ, nên nỗi nhớ dần loang Đến giờ đây, nỗi nhớ vẫn dâng tràn Vẫn ám ảnh, những đêm dài trăn trở Kỷ niệm ùa về, kỷ niệm còn than thở Mưa gió mịt mùng, sao em nỡ lìa anh? Tự bao giờ, anh có thói thưởng tranh Nét vẽ đơn sơ, một con thuyền nho nhỏ Anh ngỡ mình, là Trương Chi thuở đó Ôm mối si tình, tim hóa ngọc lưu ly Chẳng khổ đau nào, như nỗi khổ chia ly Nghe quặn thắt, từng cơn đau bấy dạ Tựa tiếng sét ngang trời tan tác cả Chết tự bao giờ, từ thuở ấy em đi! 11-9-12 KHT |
Có phải trời mưa nên thơ cũng lạnh
Để một người lãng tử nhớ ai xa Nhớ cuộc tình vừa nằm xuống hôm qua Thơ xếp chữ bên hàng hiên vẫy biệt... |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 03:51 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.