Anh về ngang góc nhỏ
Vẫn thấy nữa đời đau Những giọt lệ tuôn mau Bên dòng đời bất tận Định mệnh người mỗi phận Giàu sang lẫn thanh bần Trời phân lượng định cân Xuôi tay phần mỗi hưởng |
Quote:
Chưa nguội trà đã đi Thơ buồn khép đôi mi Giấu nỗi niềm vào mắt Phận duyên tay trời thắt Không mong gì gỡ ra Anh về đừng xót xa Em khó ghìm dư lệ.... Lấu lắm mới thấy anh LTK về thăm PL nha... |
Buổi chiều ơi... Buổi chiều ơi, xe còn dư chỗ Cho ta ngồi một quãng quá giang Về cuối trời gió mây nhẹ hẫng Chẳng buồn đau xa xót buộc ràng Ta ngồi gục bên thềm lặng khóc Cơn gió về dành dỗ không thôi Mà dư lệ đổ hoài chẳng hết Bóng thương ta, quanh quẩn đứng ngồi Không biết nữa, bao giờ sầu cạn Chỉ biết mình như bụi đang rơi Níu buổi chiều vừa ngang qua ngõ Để buông tay, trút nốt đời người... Can cớ gì đường sầu thê thiết Chạy quanh mình chẳng chịu thôi cho Thôi anh cứ làm cơn bão dữ Chẳng còn em mai nữa dày vò... PL 3.5.11 |
Xin anh Anh yêu em? Ước gì đừng như thế Em sống yên bình, anh không phải hờn ghen Không gởi theo nhau ánh nhìn cắt cứa Không nợ, không duyên, không níu, không tìm... Chiếc lăng kính màu hồng mới vỡ Chợt thấy tình yêu méo mó hiện hình Xin anh, đừng yêu em như thế Đừng rạch thêm buồn lên nữa trái tim Chắc anh không hiểu tình anh tựa bão Em như cây, không sống nổi qua mùa Xin anh, đừng yêu em như thế Một trái tình tưởng ngọt bỗng hóa chua... Anh khao khát gì trái tim em bé bỏng Đưa bàn tay hung bạo toan cầm Xin anh, đừng xô em vào lửa Ngàn vết thương này... từ mảnh tình châm Em một mình cũng không cần vai nữa Không cần tay, không cần mắt, cần môi Xin anh, giữ lại tình đi nhé Giữ lại tình rồi phía đó đi thôi... PL 3.5.11 |
Không đề Ta đem thả nỗi lòng ta vào chữ Nỗi lòng ơi sao chẳng chút nào khuây Thơ hiền quá, mang gánh sầu oằn trĩu Vẫn đa đoan chăm chút mãi nơi này Cũng may nhỉ, còn thơ cho ta tựa Lúc ngập ngừng...buông...nắm...nắm buông... Về góc vắng thả rèm, then cửa Nhờ tay thơ... nuôi giữ mộng thường... PL 3.5.11 |
MẸ TÔI
Mẹ đã già con sắp già Tóc mẹ bạc trắng con pha sương rồi Mẹ con ôn chuyện xa xôi Xoa đầu vuốt tóc như hồi còn thơ Cuộc đời là một giấc mơ Thời gian vun vút có chờ ai đâu Da mồi, má hóp, mắt sâu Một đời cơ cực dãi dầu nắng mưa Tảo tần đi sớm về trưa Nuôi đàn con dại còn chưa nên người Mất chồng độ tuổi ba mươi Nhiều người đưa đón mẹ cười nhìn con Một lòng một dạ sắt son Đợi chờ khôn lớn đưa con vào đời Nào ngờ binh lửa khắp nơi Chiến tranh cướp mất nửa đời của con Xót xa lòng mẹ héo hon Nhìn con bất hạnh mẹ còn đau hơn Nhà tranh dột nát trống trơn Mẹ ngồi hứng chịu từng cơn mưa về Thương mẹ lòng dạ tái tê Chưa tròn chữ hiếu... não nề mẹ ơi... Mặc Nhân Sơn - NS tặng PL bài thơ về mẹ |
Quote:
|
Có những điều em không viết Có những điều em không viết ra đâu Anh không hiểu ừ chẳng thà như thế... Con đường ta đi, đã dành riêng lối rẽ Đem cuộc tình đặt để... khổ thêm nhau Em giấu vào lòng những nhung nhớ đậm sâu Chỉ có màn đêm, vầng trăng khuya mới thấy Dỗ dành mãi tình ngoan, thôi trỗi dậy Thơ viết tặng người cũng cố gạn bâng khuâng Thôi thì cứ vờ vịt tựa người dưng Để không tơ tưởng những điều không thể với Anh bên đó, em bên này vời vợi Thương nhớ có đi tìm... cũng dừng lại trước tường cao Sóng nổi trong lòng... ngăn không được tim bướng bỉnh lao đao Em sợ mình thành tro trước ánh nhìn lỡ chạm Đắp lũy, xây thành vẽ hai chữ bè bạn Tự giam tình trong tử ngục trăm năm... Biết trước con đường sẽ dẫn đến xa xăm Cơn say ấy vẫn chập chờn mê tỉnh Đôi bờ môi vẫn chờ trong ám ảnh Nhưng có những điều... như bong bóng ...rồi tan... PL 5.5.11 |
Bàn tay anh Anh có đôi bàn tay muốn nắm Em chưa cầm nhưng chắc ấm phải không Hai phương trời chập chùng bao ghềnh thác Muốn nắm tay anh, chẳng lối đi cùng... Tay anh ấm ước gì em ủ mặt Những khi buồn, giọt nước mắt thầm lau Thuyền độc mộc trôi giữa dòng bão tố Vin tựa tay anh đi hết nhịp cầu... Em không biết anh sẵn lòng cho mượn? Bàn tay hồng những ngón dịu dàng đan Tay mềm thế, chắc là anh hiền lắm Bao kẻ tương tư... bên đó chật hàng... Anh có đôi bàn tay muốn nắm Để em về lưu luyến mãi không thôi Tay đắp mộng và tay vun tình nhỉ? Mà biết khi nao tay ấm vòng mời... PL 5.5.11 |
Anh chẳng biết đâu Có những buổi chiều... anh chẳng biết đâu Nhìn mây xám, nhớ anh vô cùng tận Gió miên man lạnh xuyên tà áo thấm Cả đất trời cũng đổ lệ tình si... Và những đêm dài... đuổi nhớ mãi không đi Trăn trở giấc mỏi mòn mơ cổ tích Nghe trái tim, đập dây dưa đùa nghịch Chiếc kén lòng khắc khoải chú sâu yêu... Thương nhớ người thương nhớ biết bao nhiêu Dẫu túi càn khôn cũng nhọc lòng gói ghém... Có những ngày... vần thơ rơi... nghèn nghẹn Thương cuộc tình hư ảo quá xa xôi Nước chảy dùng dằng, con thuyền hóa đơn côi Em giữ mãi trong lòng mùa trăng khuyết Không ngoảnh lại thì làm sao anh biết Bên bóng mình còn bóng nữa thầm đi Nhớ thương người... trong day dứt chia ly Toan nhắm mắt, vung bàn tay dập lửa Rát bỏng tâm tư nỗi lòng thừa mứa Có những buổi chiều... anh chẳng biết đâu... PL 5.5.11 |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 10:44 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.