Nguyệt Viên

Nguyệt Viên (http://nguyetvien.net/index.php)
-   Bình thiên, Luận địa (http://nguyetvien.net/forumdisplay.php?f=137)
-   -   Huyền (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=3233)

phale 10-08-11 01:34 PM

Quote:

Nguyên văn bởi Nhím con (Gửi 49652)
Trời à... bình gì và mần gì thì mình cần xài toàn huyền cùng người nè !... ;) :D

Huyền xài hoài lùng bùng... đành vờ mà...
Nờ Cờ tài, rình rình mình trèo rào, cầm dùi khều... trời à..
Buồn Nờ Cờ rồi...

Sa Thạch 10-08-11 02:15 PM

Trời...!
Cười bò, mồm lầm bầm...
Nhà toàn người tàn...và khùng hàng hàng


phale 10-08-11 04:46 PM

Buồn...
Chiều gần tàn. Hàng muồng nhìn rầu rầu.
Đường dài mờ mờ, người nào còn...
Ngồi mòn bàn "làm gì giờ". Người chừ về miền nào... mình ngồi hoài, chờ hoài, người còn tìm vàng, tìm tiền ... người nhiều vàng nhiều tiền...Còn mình cày gần khùng, nghèo hoàn nghèo...

Buồn mòn lòng...lười về...

Minh Đức 10-08-11 07:38 PM

Ngày hè, trời chiều dần tàn. Giờ này mình còn ngoài đường từ trường về nhà. Đường giờ này thì là nhiều người. Đường nhiều làn, nhiều chiều. Từng dòng người dừng chờ đèn vàng. Nhiều người chờ làm thành hàng dài. Còi ồn ào gầm gừ đòi nhường. Mà làm gì còn đường mà nhường. Đường đầy người toàn người là người. Đành chờ...

Vừa về nhà, thì bà già phàn nàn:
- Mày làm gì mà giờ này về? Bình thường thì mày về từ chiều...
Đành ờm ừ:
- Là vì thầy bù giờ. Bài thì dài mà thầy rề rà làm gì thèm nhìn đồng hồ. Thầy vì trò, thằng nào còn lòng mà đòi về làm thầy buồn phiền ...

Vào phòng, ngồi buồn buồn. Mà giờ này thì còn làm gì. Đành làm bài dài dài về nàng. Nào ngờ rằng vần huyền nhiều điều, nhiều từ làm mình buồn cười. Nào mời người cùng vào và bàn rồi cười. Cười làm đời mình nhiều màu hồng. Cười nào.

Nguyễn Hải Yến 10-08-11 09:03 PM


THÙ THẰNG BẦN .

Mình rầu rầu lòng vì mùa màng vừa rồi tồi tàn

Mà nàng nhà mình thì liền mồm càm ràm


Mình phiền lòng, mình cùn, mình làm càn


Mình bèn cầm đồ nào vòng vàng, bàn là...


Và rồi mình vùi đầu vào bài cào, vào bàn đề


Mình còn khề khà, lề mề cùng bàn đèn


Rồi dần dần nhà mình đầy người vào... đòi tiền


Nàng nhà mình thì thầm cùng mình rằng:


Từ ngày nào mình là người đàng hoàng


Mình đừng cùn mà thành người nhà... thằng Bần!


Nàng càng bàn mình càng buồn, lòng càng bàng hoàng


Và mình thề: Từ rày mình chừa bàn đèn, chừa bài cào


Còn đề thì đừng hòng mình chừa


(À, mình nhầm... Mình thề chừa đề)


Rồi mình cùng nàng vùi đầu vào làm đồng,


Rồi làm vườn, rồi trồng hành và trồng cà


Nhờ làm đồng, dần dần mình thành giàu


Mình dành tiền, cầm đồ cùng vòng vàng về


Rồi mình thì thầm cùng nàng: Này mình à,


Còn thừa tiền là nhờ hồi nào mình tài tình,


Mình cầm tiền này rồi dùng gì thì dùng!


Nàng nhà mình là người nghiền truyền hình


Mình thầm cầm tiền đèo truyền hình về nhà liền


Nhìn truyền hình, nàng nhà mình trầm trồ,


Nàng đùa rằng: Hừm, mình là người chồng vàng!


Rồi nàng cùng mình vào giường và... cười cười hoài!

sưu tầm .

phale 11-08-11 06:02 AM

@Yến

Bài nàng tầm về nhiều và dài, người người nhìn vừa lòng. Mình vừa nhìn vừa cười. Huyền trầm trầm, cùng cười đùa từng ngày... đời còn dài... cười rồi đời dài hoài...

VỀ MIỀN TRUNG 11-08-11 06:45 AM

Nhìn mà buồn cười
 
Bài toàn huyền về đề tài người thầy và tình
Trường Hoà Bình, phòng thầy Trần Đình Tùng gần phòng thầy Hoàng Hà. Chiều chiều, thầy Tùng nhìn thầy Hà và bồ nằm phòng điều hòa mà lòng bồi hồi, ngờ rằng thầy Hà làm điều bầy hầy. Bồ thầy Hà là Trần Thuỳ Ngà, người cùng làng, vườn liền vườn. Thuỳ Ngà từ Sài Gòn về. Vừa về nhà là vùi vào làm vườn. Trồng nào là dừa, là xoài... thì toàn loài mà nàng thường trồng vùng Cần Giờ, từ hồi còn tồng ngồng. Nàng dù rằng người gầy, thường rành làm vườn, làm đồng mà nhiều người lầm là hiền lành. Nàng rầu lòng vì mùa màng tồi tàn, tiền về ì èo, đành vào trường mồi chài hầu tìm chồng là người nhiều tiền. Nhiều lần, thầy Tùng lò dò lần bờ tường, rồi vòng về đằng hè mà thò đầu nhìn vào phòng thầy Hà. Chà chà, trời là trời! Hề, oằn tì là vằn, lùng bà, lùng bùng! Tình cờ lần đầu nhìn vào mà thèm. Ờ kìa, đầy nhà toàn đùi là đùi. Thầy Hà nhìn gườm gườm, rồi lằm rằm phàn nàn rằng, thầy Tùng là đồ tồi, đồ rình mò, làm phiền. Lần đầu thầy Tùng rầy rầy, rồi dần dà thành chờn, và giờ thì thầy nào thèm nhìn vào. Đồ thầy mà làm trò mèo! Cần gì mà làm vầy, đèo bòng mà làm gì; rồi trò xì xầm, xì xèo; trường này còn gì là thầy, là trò.
Thầy Hà ngờ rằng, Ngà là người lằng nhằng, vòi tiền là tài. Ngoài đường thằng nhiều tiền, nhiều vòng vàng, tìm mà cà. Cà rằm làm gì thằng thầy nghèo? Vầy là thầy đành tìm bài xù dài dài.

Vừa rồi, vào chiều ngày mười, gần rằm; thầy Tùng ngồi ngoài thềm mà nhìn về phòng thầy Hà, lòng bùi ngùi. Nào ngờ, Ngà - người từng làm lòng thầy cồn cào, bần thần, thèm thuồng nhiều ngày liền, từ ngoài Cầu Nghèn vào trường tìm mình. Nàng vừa cầm quà, vừa cười hì hì. Thầy Tùng bồi hồi chào Ngà và mời nàng về phòng. Vài tuần đầu, Ngà là quần, chùi nhà, chùi nồi... rồi tìm lòng gà, dồi trường về làm mồi mời thầy. Nàng cười, dù nhiều lần thầy Tùng lìu tìu, ngà ngà, người toàn mùi cồn. Càng ngày, Ngà càng gần thầy Tùng. Rồi dần dà, nàng bèn tìm nhiều trò, hòng chờ thời mà vòi tiền thầy. Ngà vờ nào là buồn buồn, nào là ù đầu, rồi nhờ thầy Tùng dìu về nhà. Nhiều lần, nàng còn sà vào người thầy Tùng, đùi cà vào đùi, rồi còn ghì đầu thầy vào lòng mình mà thì thều thì thào. Nhìn đùi Ngà dài, hồng hào; người Ngà mềm và nồng nàn mùi tình, làm thầy Tùng bồn chồn, rần rần từ đầu vào phèo. Người thầy bồng bềnh từ mười tầng trời vì tình. Nàng còn đùa rằng: Hừm, mình là người chồng vàng! Rồi nàng cùng Tùng vào giường, và tần ngần... cười cười hoài! Lần này là lần đầu, thầy gần đàn bà. Thầy lờ mờ rằng, tình mà nàng dành về mình là tình...! Vừa bàng hoàng vừa thèm thuồng, rồi thầy nhìn bàn thờ dằn lòng mà thề rằng: Dù gì thì mình là người thầy, cần đàng hoàng và phòng mình là phòng nhiều người thường nhìn vào. Nhiều đời nhà mình làm thầy, đừng kề cà vào đàn bà. Thà rằng nằm mà chờ, đừng mềm lòng. Người người làm càn, còn nhà mình là nhà đàng hoàng, làm vầy là mình vào vòng tù đày. Đừng làm liều, người cười. Đời này, nhiều người đà vì tình mà vào tù, nghiền đàn bà rồi tàn đời. Nhiều người, đường cùng rồi về làng mà làm vườn, mà trồng hành, trồng cà. Đành rằng, tình thì nhiều người cần, mà mình thì còn trường, còn trò.
Lòng dày vò, thầy Tùng đành dằn lòng ngồi vào bàn mà làm đề tài: "Về tình và tiền thời này và điều mà người thầy Trường Hoà Bình cần bàn". Đề tài này thầy làm dài gần mười tờ.
Giờ thì...
- Hầy! Đồ đàn bà lèo nhèo. Vì tình mà thằng đần, thằng tồ khề khà mời bồ về nhà. Còn thằng này thèm vào!
Nhìn đồng hồ, đà mười giờ. Thầy Tùng lầm bầm vài điều gì về Ngà, về tình, rồi lù đù lần mò vào giường nằm. Đời này tình là buồn!
Giờ này, vì thầy Hà và thầy Tùng xù, dồn vào đường cùng, Ngà đành chuồn vào Sài Gòn; về Cần Giờ dồn tiền, vàng làm vườn. Thầy bà toàn đồ nghèo, nhằm nhò gì. Nàng thề, làm nhiều tiền rồi về Cầu Cày tìm người tài làm chồng. Ngàn lần thèm vào mồi chài thằng thầy. Vừa đần, vừa tồ mà nghèo tiền.


*Bài này thầy LV - người cùng miền.

VỀ MIỀN TRUNG 13-08-11 11:55 PM

Chiều tàn, trời nồng, Huyền cùng bà già làm bò xào rồi ngồi vào bàn khề khà vài chầu. Bà già từ thành về, nhìn Huyền bầy hầy thì càu nhàu. Còn Huyền thì màng gì bò xào, nàng toàn ghiền màn hình. Giờ này buồn thì làm gì, người già thì nằm khò, Huyền mò vào buồng. Huyền nằm nhìn màn hình, cười cùng người tình mình. Đừng nhìn vào mà ngờ nàng khùng. Tầm này rồi mà khùng gì? Lười tìm bồ thì già mà hầm à?
Thằng Đoàn thường nhìn Huyền hàng giờ. Đoàn nghèo Huyền nào thèm. Đoàn thường lằm bằm, cằn nhằn: thằng nào làm tàn đời Huyền thì thằng này thù ngàn đời. Nhiều lần nhìn Huyền cười mà đời Đoàn toàn là rầu đành cười trừ. Huyền thì cười hoài hằng ngày. Đoàn đồ rằng Huyền cùng thằng bồ làm gì rồi, giờ mừng mừng cười cười. Huyền thì làm gì mà còn…
Huyền vào trường, màng gì thầy, màng gì trò. Huyền toàn nhìn gầm bàn. Từ trường Huyền về nhà, đường thì dài. Hằng ngày Huyền lề mề vài giờ, ngồi chờ thằng bồ già về cùng.
Người tình Huyền giàu, thường mời nàng vào nhà hàng, rồi bày trò lình xình hàng giờ mà nào thèm ngừng. Đoàn phiền lòng chờ hoài.

minhlatiennu 15-08-11 06:10 PM

Giờ thì còn mình thì thào, càu nhàu, giờ này nào còn người nào... lằng nhằng rồi tìm vào ngồi lần từ, thì thầm, lầm bầm... mà nhàm, tìm hoài từ huyền, điền vào đề tài... mà tìm nào còn từ nào... Nhiều bà xì xào... Rằng ngồi hàng giờ mà tìm làm gì... gà mờ… Ừ thì gà mờ tìm mà làm gì... cười mình khờ...

Này là tình mình cùng chàng nồng nàn... trời nhìn còn thèm thuồng… Vừa rồi chàng mời mình vào nhà hàng... đồ dùng toàn bằng vàng... mà mình nào màng...

Nhà chàng và nhà mình gần gần đình đầu làng... Chiều chiều Chàng ngồi buồn buồn nhìn tìm mình xù xì... Bà già mình ngồi trừng... cầm rìu chờ chàng mà bầm.... Chàng lầm lì ngồi hoài ngoài thềm nhà chàng... hồn còn lờ đờ.... bàng hoàng... Tình mình và tình chàng... tà tà chừng nào mà thành.... Trời à!...buồn buồn.... :lacha:

VỀ MIỀN TRUNG 26-09-11 08:26 PM

Huyền thù đời, thù mình. Vì mù mờ về tình đời, Huyền đành đèo bồng . Càng ngày, Huyền càng nhìn đời và phàn nàn: Mình vì nhiều người mà người nào vì mình? Thằng chồng thì cù nhầy, là đồ hầm bà lằng.
Buồn nhiều, Huyền đành đường mình mình dù, đường chồng thì chồng luồn. Ngày hầu tòa, nhìn dòng người ngoài đường, Huyền thà rằng tàn đời, nào màng cùng thằng khùng khùng mà tàn đời. Tòa trù trừ, dùng nhiều từ mà nài. Huyền nào thèm vào. Tòa làm gì thì làm. Vì quyền làm người, tòa đành chiều Huyền.
Từ này, Huyền rời gồng xiềng. Buồn mà làm gì? Thằng nào chiều mình thì chiều. Thằng nào xù mình là đồ bèo nhèo, là đồ cù lần, là đồ lừa tình…. Dằn mình đừng buồn, Huyền càng buồn. Trời chiều vàng vàng, mùa này, ngày này, người làm gì mà lòng mình bồi hồi…? Ngày ngày vào phòng, Huyền nhìn màn, nhìn giường…rồi ngồi thần. Mình vì mình…? Mình vì người…? Đời lòng vòng toàn là buồn…Rồi Huyền thề rằng từ này đừng chờ người… đừng thèm vào…Đồ tình hờ…!


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:26 PM


© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.