Nếu một ngày nhỏ bỗng gặp lại anh
Thì người hỡi sao đành lòng đôi ngả Cho đau xót giọt sầu rơi lả chả Cớ vì sao người hối hả tìm quên? Anh là người nhỏ vừa biết được tên Xuân rộng khắp muôn Phương quên sao được Người viễn xứ trên bước đường xuôi ngược Bỗng ngỡ ngàng khi gió lướt nhẹ qua! Vẫn còn đây với bao nỗi thiết tha Mang hoài niệm xót xa lòng lữ thứ Sao mơ ước lại nhạt phai người hử? Để lòng sầu viễn xứ lại tìm quên? Cuộc sống người có những phút lênh đênh Chân phiêu bạt gập ghềnh con đường nhỏ Nào chẳng phải người lính như nói đó Chỉ là người chốn nọ thích phiêu lưu! Nhỏ bé thơ chẳng vướng mọi sầu ưu Chỉ thơ thẩn chuyện luyến lưu trường lớp Đường nhỏ bước cây xanh che bóng rợp Chẳng khi nào choáng ngợp chuyện xa xôi! Nhỏ cùng anh thơ cứ mãi tiếp bồi Dù nhiều ít cũng hiểu rồi suy nghĩ Anh phố núi cùng nhỏ như tri kỉ Để một lần thơ viết nghĩ về nhau! Biên giới xa lòng nhỏ chợt xôn xao Lòng vui lắm mang thơ vào đáp trả Dù hiện tại anh +nhỏ mình đôi ngả Nhưng một ngày người lạ bỗng hóa thân! Trang web kia giờ sao thấy thật gần Cho nhỏ được một lần quen anh đó Hai kẻ lạ bây giờ như hiểu rõ Để cùng nhau bày tỏ chút tình thơ! |
Nếu một ngày nhỏ tỏ rõ ân tình
Thì người hỡi nhỏ xin đừng hoảng hốt Thơ nhỏ viết có chút gì dại dột Dám nào đâu đường đột nhận lời khen! Nếu một ngày trang web nhỏ bon chen Thì người hỡi đừng xen lời trách cứ Để thơ viết nghe buồn lòng viễn xứ Bởi vì sao người thử hiểu dùm nha! Nếu một ngày thơ nhỏ chẳng thiết tha Thì người hiểu nhạt nhòa rồi thi tứ Lời thơ viết mang nỗi lòng viễn xứ Như tằm kia tơ cạn tự bao giờ… |
Nếu một ngày người hỏi nhỏ tên chi
Thì nick đó xin khắc ghi người hỡi Nguyễn họ bố, kèm họ Phan xin gởi Để nơi này kẻ đợi chính Hà My Tuổi tròn trăng sách đèn cứ ôm ghì Bao mơ ước mai đi nghề giống mẹ Lòng thầm nghĩ… ôi chao, gõ đầu trẻ! Chợt bật cười khe khẽ tính lơ mơ Người xa ơi xin chớ có bất ngờ Bởi hiểu được nhỏ chờ nghề như thế Dù nhỏ hiểu đôi lần mình nhòe lệ Biệt hiệu là “bé nhòe” dễ ai mang! Nếu một ngày chân nhỏ bước lang thang Về xa thẳm nơi người đang sinh sống Thì ai hỡi vùng núi đồi lồng lộng Xin một lần bay bổng nghĩa tình quê Nhỏ với người dù cách nẻo sơn khê Nhưng trang viết lối về nào xa lắm Lời nhắn gởi với biết bao nồng ấm Hẹn một ngày núi thẳm nhỏ tới nha Nghe lời anh - vốn người rất thật thà Nên nhỏ biết người ta nào trách nhỏ Lời người nói một lần xin ghi đó Chớ giận gì một nhỏ vốn ngu ngơ… Nhỏ là người rất yêu thích văn thơ Hồn ngơ ngẩn từng giờ nhìn nắng nhạt Để hoài nhớ khi mưa rơi lác đác Chiều dần buông ngơ ngác lối đi về… Thơ tỏ bày xin ai đọc đừng chê Lời muốn nói trăm bề nào nêu rõ Mong người hiểu cho nỗi lòng của nhỏ Trang web ghi… còn đó một tâm hồn! |
Nếu một ngày chốn này nhỏ dừng chân
Vì chợt thấy bâng khuâng lòng viễn xứ Trang thơ viết nghe nhạt nhòa thi tứ Để thơ chùng phím nhạt tự bao giờ Trang web này nhỏ vừa mới đề thơ Chân lạc lối tình cờ vào nhắn gởi Lời thơ viết suy đoán thôi người hỡi Người ta nào phải lính bởi nhỏ sai! Nhỏ là người nơi đất Thánh hỡi ai Chiều nhạt nắng gió ru hoài dịu mát Trang thơ đáp mang nghĩa tình bát ngát Phủ vào thơ nên lạc lối đi về! Nhỏ với người tuy cách nẻo sơn khê Nhưng khoảng cách cận kề nhau gang tấc Vui hồi đáp cho nghĩa tình chồng chất Để nàng thơ bất biến với thời gian! |
Nếu một ngày thơ ta viết còn đây
Thì người hỡi mai này mình sẽ nhớ Trang thơ ấy đã bao lần bở ngỡ Gởi về nhau hồi đáp thuở ban đầu Bao ước mơ nhỏ ấp ủ từ lâu Giờ bộc lộ đôi câu cho người rõ Cái nghề ấy thiên hạ gọi là “gõ” Nào phải đâu ghét bỏ trẻ ngây thơ Ước mơ xưa nhỏ phấn đấu từng giờ Nghề giống mẹ như “cha truyền con nối” Lòng chợt nghĩ sao thấy vui quá đổi Nhỏ “bé nhè” nào dám dỗi cùng ai! Sách đèn kia nhỏ soi cả tháng ngày Mùa hạ đến, ai hay nào được nghỉ! Tìm thầy học, bài luôn ôn thật kĩ Để khai trường nhỏ nào bị thua người! Vừa viết xong nhỏ chợt thấy buồn cười Bởi thơ thẩn nên chẳng lười “xã hội” “Tự nhiên” hỡi, xin ai đừng bắt tội! Nhỏ học hoài, tự hỏi sao chẳng vô? Nếu một ngày nhỏ thơ thẩn làm “cô” Lời nhắn gởi đi mô rồi cũng nhớ Trang web ấy đã một thời chuyên chở Ước mơ xưa một thuở gởi đến người! Có đọc xong xin “ai đó” chớ cười Cho một nhỏ- cái người hồn ngơ ngác Chiều nhạt nắng bước chân tình cờ lạc Để nơi này nghe bát ngát tình thơ! Xin cảm ơn bởi một sự tình cờ Cho nhỏ gặp người yêu thơ tiếp nối Dù phút chốc trên đường đời vạn lối Người rất nhiều, tự hỏi lại quen ta? Thơ chẳng hay, người đọc chớ “ái chà”! Nhỏ gởi trọn tâm hồn hòa vào đó Như nhạc khúc, tình thơ luôn mở ngỏ Gởi đến người mang chút gió miền Đông! Nếu một ngày nhỏ dệt những ước mong Người phương ấy hiểu cho lòng viễn xứ Thơ dở ẹt nếu người có đọc thử Xin đừng cười bởi dòng chữ ngây ngô! Đất Thánh này mong từng phút người vô Để cùng nhỏ tung hô câu thơ đối Dòng thơ ấy ta cứ hoài tiếp nối Cho người xa lạc lối mãi quên về! |
Nếu một ngày tình nhỏ vẫn chưa vừa
Tim anh đó còn chừa thêm người khác Nhỏ đau đớn cõi lòng nghe tan nát Bởi cớ gì tim lạc chỗ hỡi anh? Nếu một ngày tình ta vẫn chẳng thành Lòng ngơ ngác trách anh người gian dối Bao ước hẹn khi về mình chung lối Để giờ này nhỏ ôm nỗi nhớ thương Nếu một ngày tình kia anh chán chường Thì nhỏ hiểu hết tơ vương rồi đó Mưa giăng khắp che cả vầng trăng tỏ Để đường khuya mưa gió tiễn chân em! Nếu một ngày tình ấy chỉ để xem Thư anh gởi nhỏ đành đem ra đốt Gởi vào lửa bao nhiêu lời thề thốt Giữ làm gì tình ấy tốt chăng anh? |
Nếu một ngày trang web nhỏ lặng thinh
Người cứ hiểu riêng mình ôm nỗi thẹn Nhỏ vắng bóng trang thơ buồn lỗi hẹn Bởi vì sao lòng cứ nghẹn nỗi sầu? Nhỏ viết lên tâm sự phút ban đầu Như tầm đó nhả sầu giăng tơ mãi Trong một phút bỗng thấy hồn tê tái Cớ vì sao ta lại xót xa buồn? Thơ trải lòng như vướng giọt sầu tuôn Chiều nhạt nắng cho hồn buồn ngơ ngẩn Một chút nhớ để tâm hồn thơ thẩn Gởi nàng thơ ghi nhận nỗi niềm riêng! Nhỏ với người dù cách biệt vùng miền Nhưng trang web gắn liền nàng thơ lại Dù xa tít nhưng trang thơ còn mãi Chút ân tình tồn tại với thời gian! Sống trên đời có lúc hợp lại tan Qui luật ấy thời gian luôn ghi khắc Mặt trời mọc ngày tàn rồi chợt tắt Để cho hồn giăng mắc nỗi hoài thương! Anh là người từng đi khắp bốn phương Bước phiêu lãng dặm trường chân đi khắp Nên vì thế tâm hồn luôn tràn ngập Hiểu biết sâu chuyện cao thấp cuộc đời! Riêng nhỏ đây giờ chân bước rong chơi Hè rãnh rỗi góp lời trang thơ đến Để lưu luyến ghi vài lời cảm mến Nào nghĩ đâu ghé bến cũng vương sầu Trang thơ người nhỏ hồi đáp đôi câu Lòng nào nghĩ phút đầu tình trao gởi Nhỏ thơ thẩn là người đang chờ đợi Đối cùng nhau cũng bởi kẻ yêu thơ Hỡi thế gian sao lắm những bất ngờ Nhỏ nào hiểu nên từng giờ ngơ ngác Nhìn phượng nở đỏ rực trời xao xác Để chốn này nhỏ lạc cả hồn thơ! |
Nếu một ngày nhỏ cứ mãi rong chơi
Thơ còn đó mà lời sao chẳng đối Thì người hỡi xin ai đừng hờn dỗi Bởi ham vui nhỏ lạc lối quên về! Thơ gởi ai sao lòng nhỏ bộn bề Nhỏ chẳng hiểu vui hay buồn đây nhỉ? Lời người viết bao lần luôn đọc kĩ Nhưng tìm hoài chẳng được ý trả lời Người ở xa cách biệt nhỏ phương trời Nhưng nhỏ biết ta trao lời thân ái Trong topic bao ngày thơ gởi lại Cũng gọi là tí chút mãi hiểu người! Đọc thơ anh nhỏ bỗng thấy buồn cười Nhỏ sao thấy cái người đang say hở Say men rượu để thấy mình lầm lỡ Say men đời ôi bỡ ngỡ làm sao! Thơ cứ ghi như tâm sự tuôn trào Nào ai hiểu người say gì người hỡi? Sao biết được cuối đường ai chờ đợi? Để nơi này, người gởi dệt ước mơ… |
Nếu một ngày thơ viết bỗng tỏa hương
Thì ta hiểu mình hai đường chung lối Bao tình cảm tháng ngày trang thơ đối Mình thật lòng vui tiếp nối đường tơ… Phút ban đầu suy nghĩ thật lơ mơ Người phương ấy nhỏ chốn này xa lắc Thơ cứ mãi như chiếc cầu kết chặt Để nơi này, phương ấy bắt thơ nhau! Cuộc sống ơi, ta vui vẻ đón chào Cho thơ gởi mãi trao lời cảm mến Cho lưu luyến mỗi ngày trang web đến Để nơi này thơ cập bến nghĩa ân Trang thơ kia giờ sao bỗng hóa thân Cho anh +nhỏ chợt gần trong gang tấc Cho ao ước tháng ngày luôn chồng chất Để cõi lòng nhỏ cất những riêng tư |
Nếu một ngày nhỏ ngủ gió vờn bay
Lời tình tự muôn đời say giấc điệp Cho cõi mộng muôn đời luôn nối tiếp Để ước mơ mãi hòa hiệp từng giờ Mấy hôm rồi nhỏ chẳng đến trang thơ Bút lặng lẽ ngẩn ngơ trong chờ đợi Giấy bất chợt gọi thầm mong nhỏ tới Nhỏ về rồi thơ viết gởi vào đây! “Nếu một ngày” lòng nhỏ chẳng nhạt phai Lời hồi đáp nhạt nhòa thay thi tứ Nhỏ vẫn thế niềm riêng luôn cất giữ Gởi vào thơ từng chữ gắn ân tình! Ghi nỗi lòng của nhỏ xứ Tây Ninh Dù nơi ấy đất khô tình vẫn thấm Nắng rực cháy nhưng ân tình nồng đậm Đã bao lần sưởi ấm trái tim thơ! Nhỏ cứ đi dù vướng lắm dại khờ Dệt mộng mị từng giờ luôn bồi đắp Dù cuộc sống nào phải đường thẳng tắp Thuyền ước mơ quyết cập bến tương lai! Dù sau này thơ viết chẳng nhạt phai Nhỏ cứ đọc nhớ hoài chiều mùa hạ Lời thơ gởi muôn đời nào mặc cả Để thấy buồn khi kẻ lạ khen chê! “Nếu một ngày” nhỏ viết có thấy ghê Thì người hỡi chớ chê cười nhỏ nhé Nỗi lòng đó ghi lại khi còn bé Nào phải đâu là kẻ đã trưởng thành! Lời thơ kia đôi lúc vẫn chẳng rành Nhưng ghi đậm tuổi xanh ngày lạc bước Cho in dấu mai kia dù xuôi ngược Nhỏ khắc hoài giây phút được nối thơ! |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 03:24 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.