Dang díu với nàng thơ
Tôi dang díu với nàng thơ thiên hạ Và vượt qua lễ giáo của nhân gian Kiếp phong trần và cũng lỡ có mang Thơ trong bụng với trăm vần hấp hối Sợ thế giới ghen tuôn và ích kỷ Không thích cho, chỉ thích nhận riêng ḿnh Chờ cho gạo nấu thành cơm...sẽ tính Chuyện vuông tṛn cùng với chuyện trăm năm Dẫu thừa biết: nàng thơ không của riêng ai cả! Nhưng cũng mong độc chiếm cho riêng ḿnh Đem nhan sắc, tài thơ mà quyến rũ Yêu điên cuồng, nên bán cả chữ "trinh" PD |
MANG THAI
Ta lấy nàng thơ,ta mang thai Nằm gường ốm nghén mấy ngày dài Ư thơ, ngữ nghĩa c̣n trong bụng Triệu chứng lần thần chẳng giống ai Ta lấy nàng thơ làm vợ ta Muốn sanh ư ngọc dưới trăng ngà Cũng mong sinh hạ nhiều câu chữ Để ngát t́nh thơ bạn với ta Ngày khuất theo ngày đêm đến đêm Trăng quên in ấn bóng bên thềm Thai nhi hành hạ xác thân bố Ức nghẹn, buồn nôn liên tiếp thêm Thêm chứng thức khuya đau nửa đầu Tập trung chẳng được khóc canh thâu Nghe mùi bút mực th́ nôn mửa Mệt mỏi, đớn đau chẳng đáo đầu Trời hỡi! sanh thơ rất khó khăn Sớm chiều cầm viết lắm nhọc nhằn Tay rung, mờ mắt đêm không ngủ Thờ thẫn làn môi rung với răng Vẫn c̣n b́nh thản chuyện thai kỳ Mừng tủi chan chan trên khoé mi Ôm bụng vuốt ve t́nh phụ-tử Nghênh ngang ngẩn mặt nụ cười kh́ Tôi lấy nàng thơ, tôi mang thai Nằm giường, ốm nghén mấy ngày dài Chờ khi sanh nở lời thơ trẻ Kính cẩn, nghiêng ḿnh xin gởi ai Phieu dao |
Thơ Anh Viết
Anh vốn viết những vần thơ đau đẻ Này em ơi! đừng cố ngước mắt nh́n Đâu lạ lẫm như mùa hè có nắng? Chỉ hơi hơi có hạt tuyết trắng trinh Thơ anh viết như bung từng khúc ruột Quặn quại ḷng và vật vă lời văn Mỏ quặm lại như diều hâu sinh trứng Và từ đây...anh hiểu mẹ nhọc nhằn Phiêu Dao |
Cảm xúc bất chợt về kênh Nhiêu Lộc-Thị Nghè
Tôi vẫn thường mơ ước đến một ḍng sông xanh trong và mát, tôi vẫn thường mộng tưởng một ḍng sông Xen yên ả giữa chốn thị thành xa hoa, tráng lệ có ḥa lẫn giữa nét hiện đại và truyền thống. Nhưng khi tỉnh giấc chiêm bao, tôi mới nhận ra rằng: cơn mơ đó chỉ là một chút hư vô huyền ảo, để an ủi cho một tâm hồn đă khô cằn v́ chờ đợi Anh đạp xe trên bờ sông Nhiêu Lộc Phố đông người, sao chẳng thấy em đâu! Anh che mặt chỉ chừa hai đôi mắt Ta t́m nhau giữa ḍng nước đen ngầu Ai đă từng sống ở Sài G̣n, chắc cũng từng biết một con kênh nổi tiếng, đầy "mùi", nắng và gió, nhưng lại không hề thoáng chút nào!!! Như chúng ta đă biết, Chính phủ phải vay cả vốn của ADB để thực hiện việc sạch hóa ḍng kênh. Thế nhưng kết quả dường như vẫn dậm chân tại chỗ ngoại trừ 2 hàng cây lớn lên từng ngày ven 2 đường kênh lao đao và vất vưởng. Ḍng kênh luôn chứa đựng biết bao nhiêu là rác rưởi, chất thải gia đ́nh và của xí nghiệp. Thẩm chí, nó là nơi lư tưởng để thực hiện những vụ tự xác, hay giết người rồi quẳng xuống sông...Lâu lâu, th́ nghe có xác chết dưới kênh nhiêu lộc. Ôi! chán nản! Nhưng xin đừng đổ lỗi cho nền công nghiệp hay bất cứ nguyên nhân nào khác. Ở những nước khác, như Hàn Quốc, Y-ta-li-a chẳng hạn. Đường phố của họ luôn sạch sẽ, có những ḍng sông trong xanh và hàng cây cao ngất ở ven đường. Những cặp t́nh nhân đi dạo dưới cây lá mùa thu, những người họa sĩ thầm lặng vẽ tranh trong khung cảnh yên b́nh của một chiều hoàng hôn êm dịu. Biết bao giờ, người Việt Nam mới có cái tốc độ tái thiết như người Nhật, chỉ cần 6 ngày là sửa xong đường? Biết bao giờ, ḍng sông Nhiêu Lộc trở nên trong xanh huyền diệu đây? Chắc đến đời cháu nội của tôi chết đi rồi, th́ Kênh Nhiêu Lộc mới trong xanh và hết mùi quá! PD |
Cắn
Cho em cắn nhẹ vào môi anh Bên dưới nhân trung, chỉ một vành Ừ hăy xé tan trời ảm đảm! Chỉ c̣n hoa bướm với chim oanh Cỏ êm vườn dịu, anh nằm đây Hăy cắn anh đi...cắn giữa ngày Cho thế đứng nh́n, anh thỏa dạ Cho mây nấn ná, tức quên bay Lịch sử sẽ ghi và để đời: "Một người chỉ cắn một người thôi!" Ráng chiều pha thắm hai con mắt Rực đỏ con tim của mọi người! PD |
Giận Nhau
Giận nhau,chẳng nói nửa lời Hung hăng đạp gót trùng khơi gợn sầu Mắt em quay tít đi đâu Tóc hờn xoă lộng nhịp sầu ngang vai Giận nhau chân bước một...hai... Tiếng em lảnh lót, dấu hài chéo nhau Giận nhau, chẳng thốt một câu Không gian ngạt thở mày cau đôi mày pd |
Ước Ǵ
Ước ǵ ta hóa cánh dơi Nguyện làm áo ấm giữa trời mùa đông Ước ǵ ta hóa đóa hồng Nguyện làm đôi kẹp xinh trông lạ thường Ước ǵ ta hóa chiếc gương Nguyện làm ảo ảnh người thương soi vào Ước ǵ là gió tiêu dao Để thân trung ấm vẫy chào t́nh nhân Phiêu Dao |
ĐẾN VỚI ANH
Em ơi! hăy đến với anh Ngoài kia,mưa lạnh giăng đầy mái hiên Gần nơi đây...sẽ rất hiền Không c̣n lệ tủi triền miên vỡ oà Em ơi! hăy đến với ta Ṇi si,cốt nhạc t́nh ta đa t́nh Hoa ơi! đừng cứ lặng thinh Có nghe tiếng gió làm t́nh với cây Gần bên anh...hăy gần đây Cho trời không vắng,cho mây không sầu Cho anh thôi dứt khổ đau Cho anh ngưng hẳn độc sầu thi ca Gần anh cho mát thịt da Cho hương thấm đượm ngọc ngà vai em Gần nơi đây...em hỡi em Ô ḱa! à há...trăng xem chúng ḿnh PD |
Biên Thơ
Lâu rồi,không hỏi thăm em tôi Năm tháng bên nhau vùn vụt trôi Anh nhớ mùi hương hoa Nguyệt Quế Từ ngày hai ngả cách phương trời Lâu rồi em nhỉ? không biên thơ Đôi phía xa nhau đă hững hờ Vạn dặm ngăn ḷng nên chẳng nhớ Tim anh hừng hực nỗi nghi ngờ Phương trời nơi đó,nhớ anh không? Anh chắc rằng em măi ngóng trông Em sẽ trả lời:"em vẫn nhớ!" Tuy có thương anh nhưng dối ḷng Thôi anh nín khóc,buồn chia phôi Để nghẹn ngàn câu kín vạn lời Duyên phận lênh đênh không hẹn ước Từng đêm thổn thức ngừng trên môi phieudao |
Yêu Hờn
Mỗi khi, giẫy giụa yêu hờn Anh cần điều trị cắt cơn em à! Nụ hôn hăy gói thành quà Đưa vào tiềm thức nguyệt, hoa, nhạc, t́nh Chỉ mong em ngó, em nh́n Lời nghe dịu ngọt và xinh môi hồng Những điều cay đắng, không mong! Sầu theo khói thuốc nặng ḷng lắm em! PD |
NGẮM TRĂNG
Ngắm trăng qua đáy giếng Chợt thấy ḿnh vô h́nh Tay vội sờ vào nước Sóng t́m tóc lênh đênh Năm tháng nào hư huyễn Bầu nghiêng, rượu chẳng c̣n Chuyện xưa, không nhớ nữa!!! Áo vẫn buồn môi son PD |
Treo nắng ngoài khung cửa
Bướm ong bâu kín nhà Mật đâu? sao chẳng kiếm? Cứ đậu hoài thơ ta Thơ ta, người khó hiểu Đọc xong, vứt lạnh lùng Chỉ có lũ chim nhỏ Yêu ư từ mông lung PD |
T̀NH YÊU
T́nh yêu như bóng với h́nh Bóng đi theo măi...c̣n h́nh rong chơi Đến khi, quá nửa cuộc đời H́nh quay đầu lại, bóng rời dấu chân PD [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=bj8-_QKN31o[/YOUTUBE] |
Con mất mẹ thật là bất hạnh
Giọt sầu rơi chưa thể nói ǵ hơn Đời sẽ mất một niềm an ủi lớn Giữa trần gian, con lạc lơng một ḿnh Mẹ ơi!!! Mẹ ơi!!! Con xin là đứa trẻ... Để ngày qua, mẹ măi măi không già Con muốn ở trong ḷng tay của mẹ Nghe ru hời chợt mỗi lúc gọi cha... pd |
Bất hiếu..........
Đàn ông vốn bất hiếu rồi! Khi trong bụng mẹ đă hơi cọc cằn Lâu lâu, hiếu động nằm lăn Buồn buồn, đá hậu nhọc nhằn mẹ thêm Vừa ra, chẳng chịu ngồi yên Chọc người quấy xóm cho phiền muộn nhau Lớn lên đỗ đạt công hầu Tưởng rằng: thân mẹ được câu an nhàn Trọng thê hơn nghĩa nặng mang Ở theo quê vợ lại càng hổ thân... pd |
Ở đây có......
Ở đây, có lắm nhà thơ Có hoa si dại, có bờ ngóng trông Có trăng thống thiết nỗi ḷng Có hồ van vỉ chờ mong tháng ngày Có câu khúc giải trời mây Có lời thầm kín tỏ bày nguồn cơn Vâng , thưa có một chút hờn! Chút yêu gửi gắm vào mơn mởn mùa Có ḷng sấp ngửa hơn thua Ừ th́ giận dỗi có chừa người ta? Tạt ngang, vài phút ta bà Làm người du lăm cầm hoa thẹn thùng PD |
SAY ĐI
Say đi...cho nát thân người Cho ḷng vỡ vụn khiến lời thoát ra Uống ngang ngửa, say khề khà Trợn tṛng đôi mắt trắng ḷa trong đêm Đă say th́ chớ say êm Đũa thoi vào chén, đời kềm kẹp ta Ừ thôi! quậy khắp ta bà Dơ tay quyết chiến người-ta ta-người Sự đời lắm lúc trêu ngươi Nên đêm lại có nhiều người nằm say... PD |
Qua đời...
Ai ai cũng phải qua đời Không ǵ bất diệt, chẳng nơi trường tồn Xem từ thành thị, thâm sơn Tra kim lật cổ không đường thọ lâu Chốc đà, đầu bạc mái đầu Dời qua đổi lại thoáng mau kiếp đời Dù là rồng của loài người Cũng đâu thoát khỏi cửa trời tử-sinh? Dù cho nhảy phượng cưỡi ḱnh Mệnh chung tư thế nằm ́nh bụng ra Dù là một kẻ ta bà Bỏ quên nghĩa cử, lê la chợ đời Một khi, nạn nước ách trời Thân vùi trong tuyết, trí rơi lửa cuồng Tóc mây màu trắng sợi sương Ngẫm thời nhớ thủa vui buồn xuân xanh Mắt huê sưng húp mi mành Nằm chờ mầm mới long lanh hạt đời PD |
Không đề........
Trở về với nhánh thông xanh Mùa đang mẩy hạt, sương lành lạnh rơi Tháng giêng chốc đă đi rồi! Chỉ c̣n khóm lúa hong phơi bạt ngàn Xóm ḿnh nhộn nhịp ngân vang Ḱa tay thon vẫy của nàng Thoại Sơn!!! PD |
KHÔNG ĐỀ 2
Ḿnh thường châm cứu cho đời Nên bàn tay mát, nên cười có duyên Áo blouse màu trắng, sợi hiền Ḷng vàng tựa nắng b́nh thiên vẫy chào Cái tâm có chút hư hao V́ đời sứt mẻ lẽ nào vẹn nguyên? Phải chi gá nghĩa cuồng điên Th́ hơn gắn bợ với tiền trọc ô Ḿnh là thuật sĩ giang hồ Chân chen vào cơi xô bồ nhân gian. PD |
Ngày mai em lấy chồng..........
Ngày mai, em lấy chồng Như nắng về đồi cong Như sóng liều ôm bến Như ngày em sang sông!!! Ngày mai, em đi rồi Biết c̣n nhớ đến tôi? Thôi, xin em chớ khóc! Để dạ anh tơi bời Ngày mai, em sẽ đi... Lệ có tràn trên mi Nhớ mang hồn anh nhé! Cuộn trong thủa xuân th́... PD |
Hồ Thu
Rỗi rang đứng ngắm nước hồ thu Mặt nước soi nghiêng dáng sương mù Nhấc bổng không gian,t́m khoảng trống Ẩn ḿnh nương tựa chốn mây thu Lập lờ con nước,nước trôi nghiêng Khói tỏa non xanh tựa cảnh thiềng Lững thững con đèo lăn đón gió Tai nghe kinh tụng giữa linh thiên Ngàn thông c̣n đắm mộng trần ai Thần thánh,tiên nhân cũng thở dài Văng vẳng trời thu nghe tiếng khóc Nghẹn ngào,nức nở nét bi ai! Mỗi lần thu đến dựa bên song Buôn viết từng cơn thấy chạch ḷng Dĩ văng một thời,chưa xóa nhạt Chập chờn sống dậy những ngày không Đă biết vô thường giữa thế gian Cớ sao quay lại giấc mơ tàn? Hồ thu gợi nhớ niềm đau cũ Hoảng loạn giật ḿnh..một tiếng than! Pd |
Chỉ nhớ hờ thôi
Chỉ nhớ hờ thôi...chẳng nhớ sâu! Gác tay thao thức suốt đêm thâu Ḷng si vác nặng t́nh nhân ngăi Lưu luyến đeo tâm đến bạc đầu Chỉ nhớ hờ thôi..chẳng nhớ sâu! Trăm năm,c̣n nhớ có ǵ đâu? Thân khô,tim héo c̣n gan lắm Một bóng đơn côi giữa tịch lầu Một gái sắc hương,một gă khờ Chỉ là thấp thoáng giữa đêm mơ Lần thần đờ đẫn thêm thơ thẩn Lần lượt lâm ly,lệ lập lờ... Áo hồng một mảnh quyện vào thơ Phủ kín mê man một kẻ chờ Chỉ nhớ hờ thôi..không nhớ lắm! Cũng vừa nhằng nhịt rối vào thơ pd |
Thời gian
Thời gian vùn vụt bay qua Ấu thơ thấy những ngày qua vui buồn Người quen và cuộc t́nh buồn Người quen và những giọt tuôn nghẹn ngào Lạ chi hương phấn ngọt ngào Thôi đành cuối xuống lệ trào cay cay pd |
Tặng anh hàng xóm...
Anh mồ côi vợ mấy năm nay Nhưng vẫn trinh nguyên như những ngày Óng ả thân tằm chưa bủa kén Chẳng màng sắc lá, nguyệt không say Trắng trong như đứa trẻ lên mười Sáng tửu chiều thi, có thảnh thơi? Gường rộng một ḿnh, mưa lạnh lẽo Bám vào khói thuốc ngóc lên trời Mở phanh vạt áo, ngực buồn tênh Vàng cả mắt anh, vàng cả ḿnh Gà trống nuôi con phơi phóng nắng Cảm cho thân phận măi lênh đênh Anh về, chắc thấy bếp ĺm im? Thiếu tiếng "anh ơi!" vọng trước thềm Di ảnh sững sờ hương khói nhạt Nặng của ḷng anh khóc trước em... pd |
Anh gọi tên ḿnh là Thụy An...
Anh gọi tên ḿnh là Thụy An Hóa con bướm trắng bay theo nàng Trong mơ chỉ mỗi ḿnh chung bước Mộng của t́nh yêu, vui lang thang Anh gọi tên ḿnh là Thụy An B́nh yên một cơi lệ ngưng tràn Bên nhau sớm tối, t́nh thôi ngượng Trộm nghĩ hái chơi trái địa đàng... Chơ vơ một đảo, một ḷng hoang Hất mũi tay che hạt nắng vàng Tiếng bỗng nhịp trầm, âm lắng măi Anh gọi tên ḿnh là Thụy An.... pd |
Cám ơn một chút t́nh đời
Đă cho tia nắng hâm lời thơ ta Cám ơn trăm cơi người ta Đă cho ánh mắt để ḥa chân ngôn Cám ơn v́ những cơn hờn Đọ vào lư lẽ, so hồn của nhau Cám ơn v́ đă yêu nhau Cám ơn v́ những sắc màu thế nhân PD |
Tôi măi măi là ḍng nhạc cổ điển
Nên luôn luôn có rất ít người nghe Có kiêu căng và cũng rất e dè Hay dang díu với nàng thơ thiên hạ Sống khép kín, chỉ mơ khung trời lạ Tự hóa ḿnh thành chúa tể thi ca Muốn đem vui đến khắp khắp nhà nhà Mang câu chữ biến thành vàng chói lóa Tay biến tấu thơ thành cầu ṿng lạ Đây ngọc thương, đây trang sức t́nh yêu Tim kim cương chứa đựng hạt lệ nhiều Mắt hồng ngọc và nụ cười hổ phách Tuy sung túc lại thường hay rủn chí Cho t́nh yêu nhưng chẳng nhận bao nhiêu! Nên cuối cùng, vượt hạn ngạch chi tiêu Hồn sờ sững mất ngai vàng hoàng đế! pd |
Nếu anh chết hăy cho anh trần trụi
Không giày đen, không áo vét sơ mi Để anh hiểu trần đời là tạm bợ Nghiệp tái sanh, anh theo đó mà đi... PD |
Nắng đừng nhảy nhót nắng ơi!
Kẻo hoa bàn rụng, gió trời khóc thêm Ngoan này! Nắng hăy ngồi êm... Nằm trên trang sách, tay mềm anh nâng Nắng đừng rảo bước đôi chân Khẽ thôi... Để bọn chúng ḿnh học thi... Nắng ơi! đừng ngó hàng mi Mắt anh chẳng thấy những ǵ thầy trao Nắng ơi! Đừng giận anh nào! Để đêm vắng nắng, đèn thao thức buồn!!!! PD |
Chuyện hàng xóm.........
Bốn phương rễ héo, khắp non nhầu Xóm động nhà nghiêng tiếng căi nhau Chồng mê đánh bạc, quay cuồng nợ Vợ khóc ḷng như lửa vạc dầu Vội chạy sang nhà, tớ hỏi han... Mới hay lối sống quá hoang đàng! Chỉ thương lũ trẻ chơ vơ khóc Nợ của dân thường, nợ hắc bang pd |
Dấu giếm....
Anh nhỏ hơn em đến bốn tuổi Nhưng vẫn sánh vai, kiếp vợ chồng Chắc phải duyên trai, nên thích nhỉ? Hay là có kẻ đă nằm không? Tuổi em th́ cứ lớn hơn anh Mỗi độ xuân về, đông bước nhanh Anh muốn đuổi theo cho kịp lớn Cho tuổi em bằng với tuổi anh Ai ngờ giữa lúc t́nh nồng cháy Có kẻ thứ ba đến gởi nhờ... T́nh lạ chen vào... yêu dấu giếm Một người ôm mặt, khóc làm ngơ... PD |
Viết thơ?
Chắc cũng mệt rồi! Đẫm đầy đơn độc... T́nh côi một ḿnh... Mưa về ngay giữa giờ linh Là nghe tan tác t́nh ḿnh hắt hiu Bất ngờ, thơ ọc ra nhiều Tiếng đau lời thảm tung kêu giữa ngàn Xung quanh lắng đọng nhịp than Bốn phương cỏ úa, lá vàng rụng xuân. PD |
GỬI ANH
Ngày anh khoác áo lên đường Có nghe hoa cỏ bốn phương giẫy buồn? Dám nh́n mắt mẹ đang tuôn? Ruột anh đau đớn, đoạn trường, có không? Sững sờ mấy bạn mục đồng Em thơ kéo áo: em mong anh về! Chữ anh, anh viết đẹp ghê! Anh đi, anh hứa: mai về cầm tay! Các cu đang đợi anh này! Bé ba hờn dỗi không quay theo nh́n... Đến rồi, nhớ gửi thư t́nh Nó vui, hết giận tụi ḿnh nha anh! Anh về đô hội ngày xanh Để nghe xao xác thị thành bon chen... PD |
Bác Triều Châu
Bác Xương quê ở Triều Châu Sáng buôn chiều gánh, mái đầu phong ba Cơm chiên Tường Kư thật thà "Xái thào kuế" vị đến là rất ngon Hỏi ra: mới biết có con... Qua cơn binh lửa chẳng c̣n dương gian Nói đến đây, bác hai hàng... Nỗi niềm thê thiếp lại càng đớn đau Đèn khuya đuốc giỏi bạc đầu Tâm t́nh giềng xóm đêm thâu hai người pd ============ "Xái thào kuế": bánh củ cải |
Phố rùm đợi người thơ......
Từ ngày, em có con thơ Phố rùm hoang vắng, t́nh thơ lạc loài Manh nha một tiếng thở dài. Sầu mao dẫn khiến tóc mai trắng buồn Giận ḿnh giở giở ương ương Thảo bài thiếu bạn cùng đường thi ca Thai mang chín tháng ở nhà Biết em có nhớ bạn già đối thơ? Mạng nghiêng trăng đợi người chờ Chồng em khó, anh lơ ngơ bể liều .................................. PD |
CHIA TAY
Môi chạm vai kề, nuốt phấn hương Ngày mai vĩnh biệt những yêu thương Mép đường khăn nhỏ c̣n vơ vẫy... Em tiễn anh đi với đoạn trường. Nếu mi chưa lả sẽ nh́n mau Nhưng ngại khóe kia ép hạt sầu Thu cất ngày xanh và tuổi ngọc Ngẫu nhĩ mai này đếm tóc nhau. Gió sẽ buồn reo? chắc chắn rồi! Mưa đi thâm thấp, lá vàng rơi Đưa tay anh vớt ṿng trăng quế Đội mái đầu em, nước mắt trôi... Quềnh quàng cho trót phút chia tay Anh sẽ lỏng vai, ôm dáng gầy Trộm ít mùi thơm trên mái tóc Lời t́nh không nói gởi mây bay PD |
Thơ anh PD thật hay và phong phú đề tài...
Thơ miệt mài chở nỗi sầu nhân thế Anh miệt mài con chữ ghép nên câu Bút miệt mài thức suốt những đêm thâu Bên đèn thắp thơ về chơi tấp nập... PL chúc anh luôn dồi dào thi hứng nhé. |
Nghiệp thơ ọc giữa canh khuya
Lời t́nh nghẹn bước, tiếng đùa xác xơ Ừ th́, tớ định bỏ thơ Sợ rằng, trăng héo lơ ngơ mặt sầu |
YÊU NHƯNG ĐỪNG LẤY
Cứ yêu anh nhưng đừng lấy làm chồng Anh nghèo lắm không ǵ cho em cả! Đôi nhẫn cỏ và một căn nhà lá Hai tim hồng đâu chịu nổi gian truân Cứ yêu đi, đừng đ̣i hỏi cưới nhau Anh là trưởng phải lo cho em út Lưng cong lại vượt trần hoàn vun vút Mắt mờ đi khó thể thấy tương lai Ta lột trần những ư nghĩa dông dài Rằng vật chất là nấc thang đưa đẩy Em x̣e ra và anh chợt nắm lấy Một t́nh yêu bỏ dở đẹp vô cùng. PD |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:56 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.