ĐÊM ĐÔNG 1- Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời Cùng mây xám về ngang lưng trời Thời gian như ngừng trong tê tái Cây trút lá cuốn theo chiều mây Mưa giăng mắc nhớ nhung, tiêu điều Sương thướt tha bay, ôi! đìu hiu Đêm đông, xa trông cố hương buồn lòng chinh phu Đêm đông, bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng Gió nghiêng, chiều say Gió lay ngàn cây, Gió nâng thuyền mây Gió reo sầu miên Gió đau niềm riêng Gió than triền miên Đêm đông, ôi ta nhớ nhung Đường về xa xa Đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương Đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương Có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà 2- Đời như vô tình ta ngao ngán Non nước thê thảm mang cảnh tang Thân lãng du cô liêu chán chường Về đâu giữa trời đông đêm trường Sầu lên khơi hồn quê lai láng Ta van gió nhân mưa ngừng than Cho ta lắng tiếng vang muôn lòng Rên rỉ qua không gian buồn mong |
Giọt Mưa Thu Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu Ai khóc ai than hờ! Vài con chim non chiêm chiếp kêu trên cành như nhủ trời xanh Gió ngừng đi mưa buồn chi cho cõi lòng lâm ly Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây Lòng vắng muôn bề không liếp che gió về Ai nức nở thương đời châu buông mau dương thế bao la sầu Người mong mây tan cho gió hiu hiu lạnh mây ngỏ trời xanh chắc gì vui mưa còn rơi bao kiếp sầu ta nguôi Gió xa xôi vẫn về Mưa giăng mù lê thê Đến bao năm nữa trời ... ... Vợ chồng Ngâu thôi khóc vì thu. |
Gọi đò Gọi đò ơi! Ai giúp đưa tôi kịp sang đò. Bên kia sông này, người ta đang tưng bừng đón dâu. Gọi đò ơi! Cớ sao không có ai đưa đò, Để con đò buồn hiu quạnh bến quê, Chẳng còn ai nhớ mong mình về. Ngày đi, em đưa tôi qua đò chiều, Em hứa bao điều mãi đợi chờ nhau. Nhưng mà sao em lại quên. Em quên câu yêu thương, Bao năm xa quê hương nay lại về Sắc son câu thề, mà người xưa bỏ bến theo chồng. Đò ơi! Ai đưa tôi qua đò chiều Cho nhắn đôi điều đến người mình yêu. Tiếng hò ai nghe quạnh hiu. Mai đi xa quê hương, mang trong tim yêu thương Duyên tình đầu thiết tha hôm nào Mà giờ đây như nước qua cầu |
|
Mây và Núi Xưa mây vẫn hay thường lang thang, Ngao du khắp nơi chẳng mỏi mệt, Đến lúc có cơn gió thật lạ, Thổi mây chạy về bên đồi kia. Nơi mây đến đây thật nên thơ, Chung quanh núi cao gần bên mây. Núi cứ đứng yên đến hiền hoà, Làm cho mây ngập ngừng không rời xa. Từ ngày mây ghé qua trời bỗng xanh thêm lời ca, Mây làm núi ấm bao ngày qua thiết tha. Lời cỏ cây nói rằng, mây núi bên nhau thật yêu, Như tơ trời se duyên kiếp nào, cùng nhau. Bao năm tiếng yêu chẳng đổi thay, Nhưng nay sắc mây đã đổi màu, Có lúc mây muốn một mình, Thả trôi đùa vui bên làn gió. Ai hay núi kia buồn xanh xao, Trông theo dáng mây lòng ngậm ngùi, Núi có biết đâu đến lúc một ngày, Là mây muốn trôi tự do đi xa. Vì ngày xưa núi hiền nên níu chân mây lại đây, Nay mây muốn phiêu du cùng cơn gió kia. Ừ thì mây cũng buồn nhưng núi kia đau buồn hơn, Mây đi rồi cỏ cây chẳng còn hồn nhiên. Giờ mây đang phương nào, để bao nỗi buồn cho núi, Mây có hay tình yêu núi không phai tàn. Nhưng núi luôn mong chờ ngày kia sẽ có một cơn gió, Mang áng mây trở về lại bên đời núi. Bao năm tiếng yêu chẳng đổi thay, Nhưng nay sắc mây đã đổi màu, Có những lúc mây muốn một mình, Thả trôi đùa vui bên làn gió. Ai hay núi kia buồn xanh xao, Trông theo dáng mây lòng ngậm ngùi, Núi có biết đâu đến lúc một ngày, Là mây muốn trôi tự do đi xa. Vì ngày xưa núi hiền nên níu chân mây lại đây, Nay mây muốn phiêu du cùng cơn gió kia. Ừ thì mây cũng buồn nhưng núi kia đau buồn hơn, Mây đi rồi cỏ cây chẳng còn hồn nhiên. Chuyện tình mây núi buồn. |
Tuổi Đá Buồn Trời còn làm mây, mây trôi lang thang Sợi tóc em bồng trôi nhanh trôi nhanh Như giòng nước hiền Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai Đóa hoa hồng vùi quên trong tay Ôi đường phố dài lời ru miệt mài Ngàn năm ngàn năm Ru em giận hờn. Ru em giận hờn Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi Tuổi buồn em mang đi trong hư vô Ngày qua hững hờ Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi Từng phiến mây hồng em mang trên vai Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi Quay tận cuối trời Trời còn làm mưa mưa rơi thênh thang Từng gót chân trần em quên em quên Ôi miền giáo đường Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi Em gầy ngón dài lời ru miệt mài Ngàn năm ngàn năm Ru em muộn phiền. Ru em bạc lòng |
Dấu Chân Địa Đàng Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều Cuộc đời đó nửa đêm tiếng ca lên như than phiền Bàng hoàng lạc gió mây miền Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm Ngựa buông vó, người đi chùng chân đã bao lần Nửa đêm đó lời ca dạ lan như ngại ngùng Vùng u tối loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng Một đời bỏ ngỏ đêm hồng Ngoài trời còn dâng nước lên mắt em Tiếng ca bắt nguồn từ đất khô Từ mưa gió từ vào trong đá xưa Đến bây giờ mắt đã mù, tóc xanh đen vầng trán thơ Dòng sông đó loài rong yên ngủ sâu Mới hôm nào bão trên đầu, lời ca đau trên cao Ngàn mây xám chiều nay về đây treo lững lờ Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vừa Rồi từ đó loài sâu nửa đêm quên đi ưu phiền Để người về hát đêm hồng Địa đàng còn in dấu chân bước quên. |
Sang Ngang Thôi nín đi em lệ đẫm vai rồi, buồn thương nhớ ơi Anh hỡi đôi mình mộng nay đã tan, tình đã dở dang Em khóc những chiều anh xót xa nhiều thương cho tình yêu Nỗi buồn chua cay khi lòng đổi thay thôi hết sum vầy Nếu biết rằng tình là dây oan Nếu biết rằng hợp rồi sẽ tan Nếu biết rằng yêu là đau khổ Thà dương gian đừng có chúng mình Lau mắt đi em gần hết đêm rồi Buồn thương nữa sao mai bước sang ngang Lòng thêm nát tan tình đã dở dang Thôi khóc làm gì đã lỡ duyên rồi thương nhau làm chi Nỗi buồn chua cay khi mình chia tay xa cách nhau rồi |
Em Gái Quê Từ ngày người rời làng quê, xa thôn làng đến nơi đô thành Biết anh có còn, mang trong lòng tình em gái quê Dập dìu dòng đời ngược xuôi, anh nơi đâu có còn nhớ nhau Dưới trăng đêm nào, mình trao nhau tiếng yêu ban đầu. Rồi một ngày kia, nơi đâu xa xôi anh về làng xe rước hai hàng Nhà người ta đưa đón cô dâu. Em, khóc thầm bao đêm, khóc thầm bao đêm mà nghe mưa dở trong lòng Những chiều buồn ra ngồi bến sông, thấy anh cười mà tái tê lòng. Rồi một ngày kia, nơi quê xa xôi vắng một người thôn nữ đưa đò Chuyện tình chôn vào đáy con tim. Ôi! Tiếng vạc kêu nhau lẻ bầy đêm thâu, nỉ non như tiếng ai sầu Những chiều buồn, ai về bến xưa có con đò lẻ bóng quê mùa. |
Linh Hồn Tượng Đá Mai Bích Dung Trên dốc đá tôi tình cờ quen nàng Ngồi bên nhau gọi tên nhau để rồi xa nhau Em đã đến và đã đến như áng mây Như cánh chim bay qua bầu trời Ôi hình hài một vài giờ vui Tôi muốn nói lên trọn lời êm đềm Kề tai em bằng con tim một người yêu em Trưa nắng cháy sợ gió núi xô sóng khơi Tan vỡ mau nên tôi nghẹn lời Ôm cuộc đời vạn phần lẻ loi Em ơi, em ơi thà không gặp gỡ Thà đừng quen nhau Đừng cho hình bóng, đừng nhình nhau lâu Nên xa em rồi tôi nhớ em nhiều Em ơi, em ơi thời gian gần gũi Nào được bao nhiêu Nào khi rời gót lòng đầy cô liêu Tôi không ôm ấp kỷ niệm đớn đau Tôi đứng đó như hình một pho tượng Chờ ai đây đợi ai đây và tìm ai đây Nghe gió núi gào thét giữa muôn sóng khơi Nghe trái tim rung lên bồi hồi Mong gì gặp lại lần thứ hai |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 08:34 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.