"nếu em là người tình" Chưa bao giờ em nghĩ Là chúng mình yêu nhau Trái tim và lý trí Chưa...bàn bạc xong đâu :D Nhưng ...lòng xao xuyến lạ Mỗi phút gần bên anh Một khoảng trời yên ả Lời yêu thương dỗ dành... Đừng, xin đừng anh nhé Đừng nói vội lời yêu Thoáng lo âu rất khẽ Sợ từng đêm nhớ nhiều Em giờ...ưa nói dối Vờ đanh đá , kiêu căng Vờ vu vơ hờn dỗi Vờ không nói không rằng Vờ quên, không thèm nhớ Vờ lạnh lùng , không quen Vờ thôi...xin anh chớ Trêu hoài, để em...ghen :D Ta đừng yêu vội nhé Để bao ngày thu xinh Nghe tim mình thỏ thẻ "nếu em là người tình" |
Ai bỏ mặc mùa thu Lá rơi đầy trên lối Để thu hờn, thu dỗi Để lỗi hẹn cùng nhau Có biết rằng thu đau Màu nắng ươm nỗi nhớ Khúc nhạc ngân dang dở Lại lỡ nhịp yêu thương Rồi từng chiều vấn vương Nhuộm hoàng hôn tím biếc Bước ai về mải miết Tìm hoài dáng thu xưa Gió đông cũng mới vừa Khẽ đưa hơi lạnh giá Sao lòng bâng khuâng quá Ngả nào về lại thu? |
Em hoá cáo để đời thôi lừa dối
Những nỗi buồn cất lại ngày qua Em hoá cáo để đời thôi lừa dối Mù quáng nào vừa vụt trôi rất vội Em hồn nhiên đã từ biệt trần gian Ngây thơ nào giờ hoá mưu toan Vụng về xưa giờ trở nên hoàn hảo Dại khờ cũ đã hóa thành gian xảo Bão lòng giờ tựa con sóng ngu ngơ Em xếp lại , bỏ xó những vần thơ Cáo thực dụng, thơ vô duyên lẩn thẩn Lại đây nào anh, trong đam mê cùng quẫn Những ngọt ngào, mê mẩn vạn lần thơ Đứng hiên ngang chờ sóng dạt xô bờ Chẳng sợ nữa, những cuồng phong bão táp Cuộc đời em bao ngày qua phiêu bạt Vết thương lòng thôi rát mặn xót xa Ai ngạo nghễ cất giọng khải hoàn ca Em cười mỉm, khinh thường hay thương hại Cay nghiệt lắm để mang nhiêu oan trái Suối trên ngàn đâu biết biển mênh mông... Cuộc đời vốn đâu chỉ có màu hồng Em hoá Cáo để đời thôi lừa dối Ngày hôm qua, anh bảo em nông nổi Chắc tại vì, nông nổi, bởi yêu anh |
HOA HỒNG VÀ CÁI TÁT Em sợ mình rồi sẽ lại thứ tha Kẻ kiêu ngạo vừa tát em đau điếng Sau nứớc mắt, là hoa hồng bào biện Phù phiếm vậy mà đánh cắp được tim em Em biết mình sẽ lại vội vã quên Khi môi mềm tìm chiếc hôn dịu ngọt Như chưa hề chút muộn phiền xa xót Rượu lại nồng chuốc lịm hồn phiêu diêu Anh vẫn thế, vẫn chẳng nghĩ ngợi nhiều Yêu phù du Còn em Yêu mù quáng Chợt giật mình Phân vân sao thỏa đáng Hoa hồng này- Cái tát- Có bằng nhau? |
Thơ vu vơ
Và từng ngày em đợi một người onl Yahoo mở lên, tin offline đầy nhóc Nick ai sáng, quên buồn vui mệt nhọc Quên giận hờn, chỉ biết khóc cùng anh Đôi lần tự hỏi, sao mà quá mong manh Một cái nick, một cái tên ...chấm hết Chỉ thế thôi mà thản nhiên đan dệt Giấc mộng hoa với người tận phương xa Và từng ngày em vẫn đợi người ta Chờ không thấy, lòng chợt buồn len lén Có là chi , cũng chưa lần hò hẹn Nỗi nhớ nào cứ nhen mãi trong tim Rồi bao ngày, nick cứ ngủ im lìm Tay gõ phím, ngập ngừng...thôi không hỏi Dỗi thật rồi, định del...nghe lòng nhói Cứ gọi thầm, gọi mãi, một cái tên Rồi những ngày, bướng bỉnh, chẳng thèm lên Tự nhủ rằng, sẽ quên, ừ, không khó Rồi một ngày, tò mò, Yahoo mở Tin off rằng..: " nhớ quá, nhỏ đi đâu?" Rồi một ngày, ghét nhỉ, bắt đợi lâu Ừ cố tình, mặt ngầu, k thèm nói Kệ người ta, cứ buzz và cứ gọi Dù thế nào, vẫn kết nối trong tim :D |
Thế là
Thôi hết thật rồi Hoàng hôn tắt nắng bên đồi mộng mơ Bóng còn lặng lẽ đợi chờ Đường hun hút gió Cây ngơ ngẩn sầu Người xưa Giờ đã về đâu Yêu thương Giờ đã úa mà thời gian Yêu nhau mấy độ thu sang Để cho nỗi nhớ dệt vàng trời thu Ai đem sương trắng mịt mù Giăng trên ngõ vắng Lời ru đượm buồn Cúi đầu Gạt nước mắt tuôn Từ nay.... Thôi dỗi thôi hờn thôi mong Từ nay Thôi Tắt lửa lòng Bình khô Rượu cạn hương nồng Từ nay........... |
"Từ nay
Thôi Tắt lửa lòng Bình khô Rượu cạn hương nồng Từ nay..........." Em về ủ chén men cay Quên thương Quên nhớ Quên ngày Quên đêm Quên người Chung giấc êm đềm Quên luôn cánh én Bên thềm Chờ Xuân |
LỜI CUỐI CHO NGƯỜI Không mi ướt đâu phải là không khóc Không vết trầy đâu phải chẳng thấy đau Không lá rụng- ừ, mùa thu cô độc Không một lời- có thể, đã mất nhau Đam mê cũ hay chỉ là mộng tưởng Phiêu du hoài, mỏi gối, mới nhận ra Thôi thầm lặng, bước đi về hai hướng Người an bình, ta nhận hết phong ba Đã cạn hết men tình say một thưở Gom thơ vào , đốt sạch, hóa tàn tro Cháy cả rồi, ơ kìa, sao nỗi nhớ Vẫn vẹn nguyên , từng đêm trắng dày vò Thôi cứ bước và đừng quay đầu lại Chân mệt nhoài trên lối vắng thênh thang Đường hun hút , chiều thu buồn xa ngái Nắng hanh hao một chiếc bóng võ vàng Người đi nhé, để mùa thu ở lại Để thoáng buồn xao xác đếm lá rơi Để ai đó từng chiều thu hoang hoải Sẽ lang thang lạc bước tận cuối trời tròi ơi, bị đe dọa bắt buộc phải post, không là ...lại giựn :(, khổ quá |
Người đi nhé, tôi về vui với mộng
Vui với trời một thuở giấc hồng hoa Người đi nhé, tôi về ru lòng khẽ Quên tình buồn một thuở đã trôi xa Tay không níu nào đâu là chẳng nhớ Mi không rưng nào đâu chẳng xót lòng Những nỗi nhớ như sóng ngoài biển cả Và cơn buồn như sa mạc mênh mông Người đi nhé, để tin yêu ở lại Để ta buồn, ta khóc, một mình thôi Người đi nhé, quên ân tình một thuở Mặc nước qua cầu mặc lá thu rơi Và ta sẽ nhặt lá ngoài song cửa Ép trang thơ để mãi nhớ một người...!! Hk Phá phách tẹo :luoi: |
cảm ơn Heo Kon vào nhà mềnh nhé :D
thơ Heo hay lắm, mềnh rất thích đấy,:), cứ vào phá tự nhiên nha Heo nha :) |
LỜI CUỐI CHO NGƯỜI Không mi ướt đâu phải là không khóc Không vết trầy đâu phải chẳng thấy đau Không lá rụng- ừ, mùa thu cô độc Không một lời- có thể, đã mất nhau Đam mê cũ hay chỉ là mộng tưởng Phiêu du hoài, mỏi gối, mới nhận ra Thôi thầm lặng, bước đi về hai hướng Người an bình, ta nhận hết phong ba Đã cạn hết men tình say một thưở Gom thơ vào , đốt sạch, hóa tàn tro Cháy cả rồi, ơ kìa, sao nỗi nhớ Vẫn vẹn nguyên , từng đêm trắng dày vò Thôi cứ bước và đừng quay đầu lại Chân mệt nhoài trên lối vắng thênh thang Đường hun hút , chiều thu buồn xa ngái Nắng hanh hao một chiếc bóng võ vàng Người đi nhé, để mùa thu ở lại Để thoáng buồn xao xác đếm lá rơi Để ai đó từng chiều thu hoang hoải Sẽ lang thang lạc bước tận cuối trời lẽ ra bài thơ đến đây là kết thúc dc rồi, nhưng....có những cái...nén lòng mà không dc, cảm xúc cứ dâng trào, cuồn cuộn...phải viết....để giải thoát cho chính mình, cho tâm hồn mình Thôi không nhớ và thôi không day dứt Dẫu thu này, thu nữa, với thu sau Nghe bỏng rát rượu cay tràn qua ngực Tại ta say hay kí ức phai màu? Bình yên nhé, xin người đừng vương vấn Ta chỉ là bóng ảo , mộng liêu trai Xin trả lại hết yêu thương, hờn giận Trả thu này hết một giấc mơ phai Ta không trách, sao người buồn mãi vậy Kiếp luân hồi, đâu biết sẽ còn duyên Không lá rơi, thu quạnh hiu biết mấy Giá ta như Tượng Đá, chẳng lụy phiền Thu vẫn đẹp, thu vẫn vàng rực rỡ Nắng vẫn hồng, và ta sẽ vẫn yêu Lá vẫn rơi, tình vẫn hoài dang dở Người vẫn đi, và ta vẫn thương nhiều Và ta biết Người muôn đời vẫn thế Vẫn lặng thầm ôm một mối tình si Ta là khách lữ hành đi về trễ Yêu thương kia đâu sót lại chút gì Ừ dặn lòng, thì thôi đành câm lặng Xếp thơ tình, xếp lại giấc mộng hoa Rượu rót rồi, hai ly, ta uống cạn Say phần người, và say nốt phần ta |
EM
Em đắng lắm, như Cà phê sánh đặc Chẳng có đường, khó uống lắm phải không Mà bao kẻ lỡ nghiện vị thơm nồng Cho dẫu đắng, vẫn thèm thuồng khao khát Em cay lắm, như một ly rượu chát Rát cả lòng, men ngấm để hồn say Thế gian sao bao kẻ vẫn đoạ đày Phiêu diêu mãi, để tìm quên, mê- tỉnh... Anh tìm gì, viên kẹo dâu ngọt lịm? Vị tình yêu...? Ôi Phù phiếm viển vông Bởi đời kia đâu chỉ có màu hồng Em không thể làm một viên kẹo ngọt Em cũng chẳng là một ly nước lọc Cũng không làm viên thuốc độc đâu anh Nhưng nếu đời quẳng cho em một trái chanh Em cũng biến...thành chanh đường được đấy :D |
Cháu tôi sản xuất thơ theo dây chuyền hay sao mà nhanh thế, lại hay đáo để. :snicker: |
Quote:
|
haha, tớ mới đinh viết về cafe đắng nay cậu viết rồi, tớ chuyển sang chocolate vậy :D
Nhưng, với tớ thì, tớ k muốn làm gì cả đâu, như tớ nói nè "Em chẳng muốn làm ngọn gió đâu anh Những lúc bão giông em thành có tội Và những lúc mưa chiều ngược lối Em thành người cản trở yêu thương Em chẳng muốn làm ngọn lửa đâu anh Bởi tim em có bao giờ ngừng cháy Lửa đê mê nhưng hung tàn đến vậy Khi phải xa anh em chỉ đốt tim mình Em chẳng muốn làm gì, dù ánh bình minh Bởi khi chiều phai em phải nhường đêm đến Em chỉ muốn là em, không làm chi hết Để có thể yêu anh dù lúc cách xa rồi .... Hk |
ĐỜI
Có những điều dẫu chẳng thể nói ra Ta vẫn hiểu, vẫn điềm nhiên chấp nhận Và đôi khi, đặt tên là số phận Để nhẹ lòng trước thời thế cuồng điên Ta quay cuồng trong một mớ muộn phiền Vòng quay tất bật những áo, tiền, cơm, gạo Ngây thơ thế mà giờ đành hóa cáo Điên đảo xoay vần , quên mất cả chính ta Có đôi khi giương cặp mắt mù lòa Nhìn đời đấy, mà ngỡ tường minh hết Cái nghênh ngang giấu nhỏ nhoi sợ sệt Kiêu hãnh cười giấu vệt xước lòng đau Cũng đôi lần làm thương tổn lẫn nhau Cái ích kỉ tầm thường ai cũng có Rộng lòng đi, cho nỗi đau hóa nhỏ Đời thế mà, sao ôm mãi được -thua Đừng để tâm hồn sớm vội già nua Phải chăng cuộc sống là trò đùa tạo hóa Bon chen mãi, giành giật , hơn thua-Sau tất cả Cát bụi rồi về cát bụi mà thôi |
Tặng ss bài ni nha .... :welcome::welcome::welcome:
........ Giấc mơ cổ tích Nỗi nhớ ấy vô tình em nhặt được Trong một ngày cùng sánh bước bên anh Chiều thật vàng và trời cũng rất xanh Và em biết yêu anh từ thủa ấy.. Ừ thì em vẫn ngây ngô vậy đấy Vẫn thương yêu biết mấy một người xa… Lặng lẽ buồn ngóng đợi tháng ngày qua Dẫu vẫn biết… Bao điều là không thể… Thời gian ơi… Sao cứ đi vội thế… Lối nào về… Câu chuyện cổ ngày xưa… Trời nhạt nhòa…trời vẫn đổ cơn mưa… Hay giọt lệ còn chưa lau khô hết.. Phía không anh…sao ngày dài mải miết Gió lặng buồn …tha thiết nỗi ưu tư.. Đã bao lần em thầm ước… Giá như … Được bên anh…dẫu không là mãi mãi… Anh vẫn đi…vẫn chẳng hề dừng lại… Để buồn về mê mải giấc mơ đêm… Giá trên đời…. Có điều ước cho em… Để em ngủ trong êm đềm ngày ấy.. Mãi ngàn năm… Tới khi nào tỉnh dậy… Em trở về…. Nơi ấy Có yêu thương…. 15.09.11 ....... Iu ss nhìu ... :kiss::kiss::kiss: |
Thôi đừng giận nhau nữa
Sao ta cứ cào tim nhau mãi nhỉ? Cứ lạnh lùng ,xa cách cả đại dương Mặc nỗi nhớ len trong từng suy nghĩ Rối tơ lòng vương vấn những sợi thương Sao ta cứ dày vò nhau mãi thế Có phút nào đã quên được nhau đâu Người ta giận, nên người ta ra vẻ Cứ vô tư, che mắt biếc đong sầu Thôi ta hãy đừng giận nhau nữa nhé Vẫn âm thầm dõi theo bước nhau đi Vẫn từng đêm , trong giấc mơ, lặng lẽ Câu yêu thương nói khe khẽ, thầm thì Thôi ta hãy yêu nhau thêm lần nữa Thẳm sâu lòng vẫn đoán biết nhau đau Thôi hờn dỗi để mau lành vết cứa Những nhành thơ héo rủ lại xanh màu |
Không là cổ tích
Khép lại rồi, truyện cổ tích viển vông Không bạch mã, không lâu đài, hoàng tử Ta chỉ là khách cô hành lữ thứ Lạc bước vào một xứ sở thần tiên Khép lại rồi, những ngày tháng hồn nhiên Ta đã đi hết một miền ảo mộng Con dốc nhỏ, giữa lưng chừng gió lộng Nghe vọng hoài tiếng gọi của thời gian Khép lại rồi, câu chuyện cũ dở dang Ta chẳng trách hoàng tử sao thất hẹn Tự nhủ lòng, ừ, thôi, không trọn vẹn Nên mãi chỉ là truyện cổ tích trẻ thơ Trang sách cuối, tay ngần ngại khép hờ Khép lại cả những giấc mơ màu tím Ta nhận ra ta, mụ đàn bà phù phiếm Toan tính, hão huyền mang dáng vẻ trẻ con |
Vô đề
Chuyện chúng mình chắc chỉ có thế thôi Tại anh hờ hững hay vì em ích kỉ Thôi anh nhé, những lời yêu hoa mĩ Cất để dành tặng cô gái đến sau Đam mê ấy phải chăng đã phai màu Thôi đừng níu , đừng nài, thêm dằn vặt Ta yêu nhau từ những điều nhỏ nhặt Và xa dần bởi những cái không tên Biết một mai, rồi cũng sẽ lãng quên Thơ tình cũ để bên thềm dĩ vãng Cảm ơn anh vì qua bao ngày tháng Đã dịu dàng nâng mỗi bước em đi Thôi anh nhé, cuộc sống vẫn nhiều khi Không trao tặng cái mà ta mong muốn " Mây của trời hãy để cho gió cuốn" Những nỗi buồn hãy gửi lại ngày qua Rối một ngày cũng sẽ cách xa Câu tạ từ, thôi, hai ta đừng ai nói Nắng phương đông giờ héo hon mòn mỏi Chẳng bao giờ rọi tới nổi bên anh |
Vô đề
Ươc giá mà trái tim đươc rộng hơn Em sẽ để dành riêng anh một góc và sẽ cố khoác lên mình vỏ bọc Giả vờ rằng... có lúc nhớ về anh Yêu thương ấy sao mà quá mong manh? Hay ảo ảnh dối lừa , tim rướm máu Trách được không , khi người ta hờn, cáu Nỗi đau này, ai vô ý gây ra Giận đi anh, bao cay đắng xót xa Đừng im lặng, thôi mà,...em nhận tất... Trách đi anh, những hờn ghen, được -mất Dẫu chẳng hề sự thật lỗi em sai Cuối con đường, ở ngã rẽ, chia hai Thương nhớ kia sẽ phai theo ngày cũ Đam mê trong anh lại vẹn nguyên, đầy đủ Lãng quên rồi phủ bụi bóng hình em |
THẾ LÀ
Thế là con nước chia phôi Thế là hai đứa rẽ đôi đường về Thế là chợt tỉnh cơn mê Thế là con nắng ủ ê héo tàn Thế là đông cũng vừa sang Thấ là đò đã lỡ làng bến xưa Thế là thôi...hết đón đưa Thế là ...lối vắng trời mưa mịt mù... Thế là... quên một lời ru... Thế là chết một mùa thu hẹn hò Thế là... thôi chẳng đắn đo Yêu thương đốt sạch Thả tro giữa đời Thế mà...lệ vẫn lại rơi... Thế mà tim vẫn..rụng rời...xót xa Thế là ...đã mất người ta Thế là...chấm hết... thế là...Người dưng.... |
có những điều
Có những điều chẳng cần thiết nói ra Không ngôn ngữ, nhưng hai ta đều hiểu Đâu phải vì ngôn từ em hao thiếu Bởi chẳng muốn nói nhiều, cứ lặng lẽ riêng mang Có những điều biết là đã dở dang Em ngang bướng vẫn cho là hoàn hảo Có những đêm trời nổi cơn giông bão Gió thét gào, em vẫn bảo...bình yên... Có những điều em ra vẻ hồn nhiên Không muộn phiền, dẫu trái tim trầy xước Anh quay đi và mắt em ậng nước Chẳng chịu tin là đã ngược lối đi nhau Có những điều em vẫn biết là đau Lại ngẩng cao đầu, như không hề thương tổn Và có những chiều mây ngổn ngang bề bộn Hoàng hôn về em trốn vội vào đêm Dẫu biển lòng chưa một phút dịu êm Em vẫn cứ vờ quên bao giông gió Vì em chỉ muốn thật mong manh, bé nhỏ Để nép vào trú ẩn phía bờ anh |
Nửa
Nửa thương dành lại cho Người Còn đây nửa nhớ, trọn đời riêng mang Phần em giữ nửa ngổn ngang Nửa kia lành lặn, gửi chàng phương xa Thầm mang cái nửa đàn bà Giấu đi , chỉ thấy...nửa là trẻ con... Nửa phần là lụa môi son Che giùm cái nửa héo hon bơ phờ Vay chàng một nửa vần thơ Để em đan lại giấc mơ tròn đầy Rượu tình xin một nửa say Chừa ra nửa tỉnh, tỏ bày cùng nhau |
Ta đọc nửa của nàng, ta muốn chia sẻ "một nửa" của ta. Hơi dài dòng nhưng do trình ta chỉ được thế :))
MỘT NỬA Em gửi lại anh điếu thuốc tàn Một thời hoa mộng...vấn khăn tang Một nửa yêu nhớ, nửa dang dở Một nửa mùa trăng, nửa tình hờ Em gửi cho anh nửa bài thơ Một nửa mong chờ, nửa vẩn vơ Gửi anh một nửa đa đoan khúc Giữ lại vẹn nguyên trái tim khờ Em gửi lại anh một nửa thôi Nửa yêu, nửa nhớ, nửa xa vời Giữ lại riêng mình nguyên vẹn mãi Giọt buồn, mắt lệ, khúc tình vơi Em giữ cho mình nỗi đắng cay Giữ sầu, giữ nhớ, giữ đêm ngày Giữ vết thương sâu trong lồng ngực Một trời hoa bướm gió mây say Em gửi cho anh một nửa thôi Như tình anh đã trót cho người Chỉ là những mảnh tình vụng rớt Anh đem gói lại để trao tôi Tình yêu một nửa của riêng tôi Giờ có hiểu ra cũng muộn rồi Nên thôi, trả cho anh một nửa Đắng đót mình tôi lạnh giữa đời Có nửa cánh chim lạc giữa trời?? Một nửa con sóng ngoài biển khơi?? Thế sao người ơi, đang tâm nỡ... Một nửa cuộc tình...lại trao tôi??? Nghe : Tình một nửa Hk |
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẺ CON Riêng tặng Ban Mai Xanh - cô bạn tôi! Người đàn bà trẻ con Là em, anh có biết? Yêu thương tuy nồng nhiệt Nhưng chỉ giấu vào tim Người đàn bà ngủ yên Để trẻ con khóc quấy Yêu thương anh nhiều vậy Chỉ nũng nịu dỗi hờn Để trẻ con ngoan hơn Thì đàn bà phải thức Hiền ngoan và mẫu mực Im lặng, biết cúi đầu Nhưng anh có biết đâu Là đàn bà, cũng khóc Những giọt lệ tủi hờn Rót vào đêm cô độc Trẻ con rồi cũng lớn Sẽ sớm thành đàn bà Đàn bà sẽ sinh ra Những trẻ con biết khóc Em giữa chừng con dốc Trẻ con với đàn bà Khi nào anh hiểu ra? Là em đang thầm khóc? Hk |
Quote:
dù sao , làm 1 " người đàn bà trẻ con " cũng nhiều cái thú vị, nàng ạ Đàn bà thì biết yêu trẻ con thì nũng nịu Còn riêng em êm dịu Người đàn bà trẻ con Đàn bà chờ mỏi mòn Trẻ con hay hờn dỗi Còn em...vờ nói dối Chẳng thèm đợi anh đâu Đàn bà ủ ê sầu Trẻ con hồn nhiên khóc Đừng để em cô đọc Trong góc tối khóc thầm Đàm bà vẫn trầm ngâm Trẻ con vô tư nghịch Còn em...cười khúc khích Khoe má lúm đồng tiền Đàn bà thích làm duyên Trẻ con hồn nhiên quậy Còn em, ...lưng chừng đấy... Người đàn bà trẻ con |
Tương tư
Chiều vàng tan sóng mắt em Buồn ơi, che khuất sau rèm mi cong Dáng gầy tha thướt bên song Gió trêu áo lụa, Nắng hong tóc huyền Trách thu sao quá dịu hiền Trách nàng sao quá hồn nhiên ...thẫn thờ.... Ngập ngừng mượn mấy vần thơ Gửi nàng một thoáng ngu ngơ...say tình Đêm về giận bóng người xinh Giận thu lãng mạn giận mình đa đoan Giận ai xui khiến gặp nàng Giờ ôm nỗi nhớ mơ màng tương tư............ |
mùa yêu
Có một mùa cây lá chẳng màu xanh Trời quang đãng , gió trong lành mát dịu Chợt xao xuyến nghe trái tim nũng nịu Mùa ngọt ngào ai đã đặt..."mùa thu" Có một mùa trấm bổng khúc thụy du Tiếng chim gù chở bình yên chạm ngõ Có một mùa rừng phong tràn sắc đỏ Lãng mạn vì mùa đẹp nhất trong năm Có cô nàng ngồi dệt mộng dưới trăng Đêm bồi hồi nằm nghe mùa ru khẽ Giấc mơ xinh đến bên đời thật nhẹ Bước mùa về lặng lẽ gọi...mùa yêu... |
Ta bắt mình nói những tiếng dạ thưa
Bắt ngôn ngữ phải dối lừa lí trí Bắt câu thơ xiên xẹo bao suy nghĩ Bắt ngọt ngào và man trá đi đôi... Ta vẫn biết cuộc đời bạc hơn vôi Sao lại cứ vội tin điều không thật Điên đảo , quay cuồng, hơn thua, được mất Tình cảm ư- quy vật chất cho nhanh Tìm đâu thấy một đôi phút an lành Một giây lát nghe lòng mình thanh thản Một ngày mới, ban mai xanh bừng sáng Ánh mặt trời rạng rỡ những niềm vui Người đừng nhớ, để ta thấy ngậm ngùi Đừng trăn trở, để ta thêm day dứt Chỉ cần nói câu sau cùng chân thực Dẫu một lần, Người đã đến với ta |
Nếu mà có kiếp lai sinh
Thì xin lại nối duyên mình với nhau Còn không, gửi lại một câu Phù du một kiếp bể dâu làm người ***************************** Tình trăng trả lại vầng trăng Nhạt men, tỉnh rượu, lại bằng người dưng |
** Post hộ ai đó viết tặng cho ss ........... :coy:
Vô đề Lá vàng rơi giữa mùa thu còn em rơi giữa mịt mù tình anh Gió mang chiếc lá lìa cành Ai mang nước mắt lên nhành thơ em Phai tàn, nắng giấu vào đêm Nỗi buồn , em giấu sau rèm mi cong Ngày mai, đem nắng ra hong Ngày mai lệ đắng lại đong mắt huyền Thu ơi, sao quá dịu hiền Tình ơi, sao quá muộn phiền đắng cay :coy: |
Sao anh chẳng trách một lời
Đừng im lặng mãi, tơi bời lòng em Hoàng hôn , nắng ngủ bên thềm Lời ru man mác, tình quên lối về Em giờ lạc giữa cơn mê Câu thơ lạc giữa bộn bề nhớ thương Bước chân lạc giữa con đường Mây bay mấy nẻo về phương trời nào Một triền thương nhớ chênh chao Khóc thầm tự trách mình sao hợt hời Tim khe khẽ...Người thương ơi Giận em cứ trách đôi lời đi anh Nghe câu nhỏ nhẹ dỗ dành Mà sao lệ nhỏ ướt vành môi em..... |
Để bây giờ hò hẹn với mùa đông
Để bây giờ hò hẹn với mùa đông Một mùa thu đã đi không trở lại Ta nâng niu những niềm yêu khắc khoải Tay hững hờ thôi mải miết tìm nhau Thu lỡ rồi,thôi hẹn lại mùa sau Để đông đến mang niềm đau thầm lặng Nỗi nhớ nào giữa trời đông tuyết trắng Đóng băng rồi, xa vắng nắng mùa thu... Phím trầm buồn ngân nốt khúc thuỵ du Những nụ nhớ không nở hoa chờ đợi Ta lặng lẽ tô lên màu son mới Để bây giờ hò hẹn với mùa đông ta chờ đợi mùa đông..... |
lời tỏ tình mùa thu
Có thật là thu buồn lắm không anh Tại lá không xanh? tại anh? hay tại em nhạy cảm? Tự khi nào mỗi mùa về...tháng tám... Hoa cúc vàng lại hé nụ trầm ngâm.... Bước chân ai từng chiều muộn âm thầm Cứ thơ thẩn bước qua mùa thay lá Bóng hình ai, bỗng chợt quen, chợt lạ Ngỡ say mèm, chợt uống cả giọt thu Thu trong em là nỗi nhớ mịt mù Hanh hao nắng buổi hoàng hôn lãng đãng Là tình đầu ngọt môi hôn...dĩ vãng... Là một mùa...tháng tám...chợt gặp nhau... Yêu nhau nhé, để kí ức phai màu Nỗi đau cũ trong em thôi nhức nhối Yêu nhau đi, kẻo mùa đông qua vội Lời tỏ tình trên lối đợi....mùa thu.... |
Quote:
Để bây giờ quên mất một mùa thu Lời ru cũ thôi không còn khắc khoải Đông lại về, hơi giá băng tê tái Tay ngập ngừng tô vệt nhớ màu môi Tuyết lại rơi, tuyết vẫn trắng tinh khôi Vùi xác lá của một mùa yêu cũ Rượu sóng sánh,...và nỗi đau say ngủ Men nồng nàn có ấm được mùa đông? Người xưa ơi, liệu có còn nhớ không? Vết son hồng có còn in trên áo Yêu thương ấy hay chỉ là mộng ảo Để bốn mùa giông bão ở trong ta? Hết thật rồi, và thu ấy đã xa... Đông đã đến, và hồn ta chếnh choáng Nâng li lên, và nỗi buồn dốc cạn Để nói lời tạm biệt một mùa thu |
Từ khi em gặp Người ta
Là khi nghe bước xuân qua ngoài thềm Hoa sẽ nở khi mùa xuân chạm bước Tình sẽ về khi tuyết trắng dần tan Anh sẽ đến như lời ta hẹn ước Em sẽ cười đón hạnh phúc vừa sang Thương nhớ lắm, yêu và yêu nhiều lắm... Cả đất trời dường như cũng ngà say Em e ấp, em dịu dàng đằm thắm Ru điệu tình lơi lả giữa vòng tay Cảm ơn cả một mùa đông lạnh giá Để anh là tia nắng ấm mùa xuân Sau bão tuyết, sau đêm giông...tất cả... Xuân lại về mang hơi thở tình nhân Yêu nhau nhé, yêu thật lòng anh nhé Yêu dại khờ dẫu mai có rời xa Để bên anh, hồn nhiên như thơ trẻ Để tim này hát lại khúc tình ca |
Bài thơ cuối cho anh
Bài thơ Cuối viết cho người ... lệ đẫm Lặng như tờ, lấm tấm giọt sầu rơi Hai phương trời dẫu xa cách đôi nơi Sao Người đến trong phù du ảo ảnh Nhấp mội nhé... Rượu cay nào sóng sánh Hồn vỡ rồi, còn nửa mảnh ngác ngơ Nụ hôn xưa Vẫn thao thức đợi chờ Trao thầm lặng trong mơ cho tình cũ Yêu dấu ấy Bụi thời gian bao phủ Xõa tóc thề nằm ngủ giữa niềm đau Hỏi khi nao Kí ức mới phai màu Thôi khắc khoải tìm nhau từng đêm trắng Lê chân bước Giữa một miền hoang vắng Lệ tuôn trào Mặn đắng ở vành môi Còn chi nữa Khi anh đã đi rồi Trái tim côi và tôi...giờ đã chết..... |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 08:11 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.