Quote:
1100i đợi huynh ấy vào trả lời nha... PL cũng chịu không hiểu được quá trình... |
http://www.upnhanh.sieuthinhanh.com/...yj4993917.jpeg
Tháp cổ Miên miên cô tịch Chiều gọi chiều tan vỡ bóng chiều phai Nằm cô đơn quạnh quẽ khóc canh dài Nghe thời gian đẽo mòn từng xớ thịt Những viên gạch nhăn nheo đầy vết tích Lở lói rêu phong vết dấu thăng trầm Buồn gục đầu than thở với dòng sông Mà con nước năm xưa giờ đã trôi, trôi về đâu biền biệt Trên đồi cao trơ gan cùng tuế nguyệt Phơi mình với nắng gió sương sa Những rét run với bão tố quật thân già Rỉa rói những đốt xương trơ còn lại Cỏ cây bụi phủ Một thời thịnh trải cả miền Trung Giờ đây còn đâu những phút hào hùng Những lễ tế những con người ngực trần phơi điệu vũ Đôi bầu ngực tròn căng quyến rũ Điệu múa Apsara chân dạng bước vĩnh hằng Bàn tay nàng dẻo dệt dưới ánh trăng Gọi thần Shiva về gọi thần Brahma đến Tất cả những cùng say choáng chếnh Cùng ngả nghiêng lạc bước cõi siêu nhiên Cùng đêm đen tỏa sáng nét diệu huyền Đất vẫn còn như in dấu chân người thuở ấy Bức phù điêu khéo tạc Lưu giữ lại này một chút của ngày xưa Chỉ tiếc rằng thời gian vốn chẳng ưa Mặc sức ra tay tàn phá Thân ta giờ rệu rã Mấy tàn hơi nữa sẽ ra đi Đã hết thời vinh quang thì gục ngã chẳng xót gì Nhưng bào lần giết mòn thì dẫu là trời kia cũng gào lên oán thán Bể dâu có khi rồi cũng cạn Vạn tuế thì sao mà thiên tuế thì sao Dẫu bao niên cũng chẳng lẽ vĩnh hằng Đừng tơ tưởng làm ta cười sặc ra từng viên gạch Tháp chàm ơi! cổ nhuế rêu phong Tạm biệt này một chiều dừng chân tháp cổ. KHT |
Đau!
Đất và trời gần lại U ám phủ muôn trùng Ừm tháng này giông bão Dày vò quãng miền trung Vùng quê nghèo tan tác Đây đó những xác người Bập bềnh trong nước lũ Tang tóc về nơi nơi Mái lá nghèo năm cũ Bụi chuối nép sau hè Vết dấu còn đâu nữa Trắng mảng trời mây che Ôi đau thương nghèn nghẹn Ôi dạ xót lệ nhòe Mảnh khăn kìa ai đội Nát lòng đâu mình tôi. KHT |
Huynh đi đâu giờ này mới về vậy ??? Bài thơ đau đáu 1 niềm đau...
|
Quote:
PL chia sẻ với huynh nỗi niềm này nhé... Chúc huynh luôn vui và an lành trong cuộc sống nhé! |
Lạ!
Bài thơ này anh viết buổi tàn thu Khi cánh gió trở mình se se lạnh Và bầu trời những đụn mây đặc quánh Bàng bạc sương buổi sớm chẳng bình minh Mắt dõi xa xăm mà đọng đáy lòng mình Nghe thời gian vùn vụt trôi giao hòa miền tri thức Con tim trong lồng ngực Nhịp đập đều thanh thản chẳng buồn chi Nhân gian ơi! Vạn kiếp đổi thay gì? Môi khẽ điểm nụ cười ta chợt hiểu Chẳng có riêng chung thừa thiếu Một vòng tròn vá víu mảng màu tô. KHT |
Có Còn Xuân?
Liệu ta có nhiều thời gian không em? Liệu người dưng có chần chừ bước chân ngoái nhìn ta một chút Ôi! guồng quay vùn vụt Ánh mắt yêu thương dỗi trách kẻ hững hờ Em là khung trời dệt đẫm những mộng mơ Và anh một con người thực dụng Anh thống kê nhoẻn cười đây đáp số Cuộc sống trụi trần giữa đôi bến lợi danh Em ước gì mình là một bức tranh Càng năm tháng phủ phàng nghĩa là thêm có giá Nghịch lý cuộc đời Vâng! Này em biết cả Xót xa cho một đóa vô thường Mai đào chỉ xuân về anh mới cảm thấy thương Dăm bữa tết chễm chệ trưng phòng khách Rồi ra tết dọn phòng anh quét sạch Ai bảo này xuân trẻ mãi không già? Xuân, tân xuân, xuân mãi miết hoan ca Chẳng ai bảo xuân là xưa là cũ Chỉ có con tim người phụ nữ Mỗi độ xuân về lại hỏi có còn xuân! KHT |
Xuân Vắng
Ai gánh chiều mà thổn thức hoàng hôn Tia nắng nhạt cuối ngày bàn chân chẳng nỡ... Kìa mê nón rách Dáng liêu xiêu kẽo kẹt ráng chiều tà Đôi vai gầy giọng rao vẳng gần xa Trên mẹt bày dăm bơ củ lạc Một dúm khoai từ khoai lang da nhợt nhạt Chuối nấu gầy như ngón của bàn tay Gánh hàng quê lạc bước giữa xưa nay Bức tranh quê in hình trên cung đường tráng lệ Gió lay tà áo Khung trời mờ trong mắt ánh đèn đêm Chỉ Xuân về người ấy lại có tên Chốn quê ấy có chồng con khẽ gọi Chỉ còn tôi tự hỏi Ngày xuân quang gánh lạc nơi nào KHT |
Xuân qua
Ta ươm mầm từ thuở Môi chúm chím nụ cười Mắt nhìn nhau cứ ngỡ Quen lắm chừ ai ơi Gặp nhau ừ bẽn lẽn Chăm sóc chỉ nhẹ nhàng Bàn tay còn khoảng lặng Chưa nối mùa yêu sang Những đêm dài thao thức Thơ trăn trở nỗi niềm Dấu yêu vào con chữ Con chữ buồn mênh mang Lời yêu không dám ngỏ Nên đằng ấy chẳng tường Xuân đến xuân nào đợi Chỉ ráng chiều tơ vương Con ong vờn hoa nhỏ Con bướm múa chập chờn Con ve đàn nức nở Gió thì thầm yêu thương Đôi ba dòng tin nhắn Dăm bài thơ trải lòng Xôn xao rồi tim nhỏ Mắt biếc giờ thêm trong Mùa xuân về bên ấy Nhưng mùa hạ mưa vùi Thu về gom xác lá Đông níu buồn chơi vơi Ủ ê choàng ai ấy Đêm buông tiếng thở dài Mắt xưa giờ ngấn lệ Đầy trời sương khói bay. KHT |
Đau mấy thuở!
Này! Hồn thiêng sông núi Này! Khí phách anh hùng Có ai về xốc lại mảnh giang sơn Quẩy gánh non sông trả nợ tang bồng mà hồ hỉ Ôi nước mắt ta rơi Vẫn ngày đêm thấm vào đất cha ông gầy dựng Dạ đau tim thắt Ngẩng đầu nuốt ngược nén tiếng thở dài Ta mỏi mòn chờ đợi Ai, ai sẽ đoái hoài Chỉ có đêm về trăng một mảnh phôi phai Tia sáng lạnh xoa vỗ về hồn thổn thức Nỗi đau trong lồng ngực Chia sẻ cùng ai Dòng máu sôi trào Hỏi ai ước cùng ta ngẩng cao đầu hát khúc ca bi tráng? Những nghe hừng hực dậy chưa thuở nào nguôi Những nghe tiếng thét hào hùng quyết một trận mà tranh sống mái Cỏ cây còn hóa gươm giáo dậy Tầm vông còn chiến súng thép tàu đồng Huống chi mình trót mang tiếng đàn ông Há chỉ biết làm gà quanh quẩn cối Hy sinh trong thời chiến Chuyện ấy suy cũng thấy bình thường Dám bỏ lợi lộc công danh Ấy điều xưa nay hiếm Lỡ trót dăm ba chung rượu gạo nói năng bất cẩn lẽ thường Nhưng ngẫm đi nghĩ lại vẫn thấy thương Uổng phí mấy ngàn năm Cha Ông hoài tưởng Đôi dòng quấy quá Chẳng sâu chẳng cạn chỉ là ngông Chấp bút quệt máu hồng Nhắm mắt vẫn còn đau mấy thuở! KHT |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 07:46 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.