GỌI TÊN EM: BỐN MÙA
Em là mùa Xuân khi nét ngây thơ còn đọng trên môi má Em là mùa Hè khi gặp anh, lửa hạ đốt cháy mất lòng em Em la mùa Thu khi anh đã quay đi theo người con gái khác Em là mùa Đông khi cô đơn với từng đêm gió lạnh tràn về Mùa Xuân thì, ong bướm cũng say mê Đôi cánh lả lơi, vũ khúc tình yêu mời gọi Hoa he hé, nhuỵ vàng tươi khe khẽ Gió vin cành, lấp lánh giọt sương mai Cánh mỏng manh, ôm vóc dáng trang đài Huong lan toả, liêu xiêu bình minh dậy Gọi nắng đến, quả cầu rừng rực cháy Thắp hạ lên rồi, thắp lửa cả tim em Tự bao giờ, ngày tháng bỗng dài thêm Em thức nhiều hơn, để đợi dòng tin nhắn Lời âu yếm, như gừng cay muối mặn Xát vào lòng, rã rượi một trời yêu Cảm thấy giờ đây, sống ý nghĩa hơn nhiều Quà Thượng đế vô hình mà vãn ủ hoài hơi thở ấm Vòng tay ôm kéo thời gian chầm chậm Trái cấm thơm lừng ngon ngọt miết thịt da Ấy thế rồi! mùa hạ cũng đi qua Lúc đỏng đảnh, khi thất thường mưa nắng Đêm vời vời, ngắm vầng trăng lành lạnh Anh bên người, quên cả nhắn dòng tin Ai bảo rằng: Thượng đế vẫn anh minh Khi đã cho em có anh tại sao còn giao anh cho người khác? Chỉ có mây trời ngơ ngác Câu hỏi vô phương không ai biết cách trả lời Đàn ông thì con bướm nó lả lơi Hoa hết mật bướm lại tìm hoa khác Hoa tàn rôi! cánh rơi chiều mang mác Chẳng lẽ mùa thu đến sớm tự khi nào? Ôm nỗi buồn nghe ngày tháng hư hao Nghe huyết mạch cứ nghẹn dòng không buồn chảy Chẳng còn chi, chẳng còn gì hết thảy Con tim yêu, hoá đá gọi đông về Bến vắng con đò, manh áo mỏng lạnh tê Không phải lạnh từ ngoài mà từ sâu thăm thẳm Đá vọng phu,dẫu thời gian mòn gặm Vạn năm rồi! chửa nát vẫn hoài đau! 20-8-12 KHT |
Bài thơ dài, mạch thơ liền lạc, cảm xúc như sóng trào...Cảm ơn anh KHT đã cho PL đọc bài thơ hay nhé!
|
Quote:
Nơi ríu rít gửi theo bao hoài niệm Lắng đọng nhiều thơ thẩn gót chân qua Rồi giọt đắng rơi mềm trên gối mỏng Nắng lạnh lùng nắng tê tái hồn xa Bao uất hận tràn về con ngõ vắng Dòng tâm thức bỗng nhạt nhòa câm lặng Bước thời gian trăn trở bóng ác là Se se lạnh rơi rơi từng khắc khoải Ấm dần lên nhè nhẹ dẫu phôi pha Hương lúa mỏng dịu dàng lan cõi mộng Chút sương chiều thơ thẩn đậm thiết tha Khi giá buốt đêm trường tan quạnh quẽ Chút lửa hong sưởi dịu gót chân ngà Và chén đắng trôi theo cùng hoài niệm Giọng chim non trở cánh vụt trời xa... TThu |
Tên em anh gọi bốn mùa
Xuân hồng, hạ lửa, thu vàng, đông phai Đá mòn khắc khoải sương mai Vạn năm hoài niệm một ngày nắng xuân |
MÙA THU KHÔNG ANH
Lại một mùa thu nữa không anh! Nghiêng vạt nắng, chênh chao hồn run rẩy Gió lao xao mơn làn môi hây hẩy Vết son buồn nghe sắc tím phôi pha Những con đường ngày đó chúng ta qua Giờ ngộ nhỉ sao nửa quen nửa lạ Con phố cũ thùng thình mênh mông quá Khi mỗi em trở gót đến nơi này Cứ ngỡ vừa mới đấy một bàn tay Còn hơi ấm trong bàn tay ấp ủ Cứ ngỡ quyện môi vờn môi quyến rũ Khuấy cồn cào những đợt sóng miên man Chẳng ai ngờ thu ấy chợt vỡ tan Chiều nhanh tối lá vàng rơi theo gió Lạnh từ đâu bỗng tràn về qua ngõ Mất nhau rồi buổi ấy một mùa thu Cô đơn về cô đơn khẽ khẽ ru Đêm với bóng tự vỗ về an ủi Em dối em mùa thu chưa tàn lụi Bởi lá xạc xào lá rơi rụng lòng em 25-8-12 KHT http://sphotos-a.xx.fbcdn.net/hphoto...35773324_n.jpg |
Nếu
Nếu có lúc em về ngang nỗi nhớ Nhặt hộ anh một chút hạ cuối mùa Gom một ít kỷ niệm thời hai đứa… Thắp cho lòng một thuở ấy mộng mơ Nếu bất chợt gót hài qua phố cũ Khua hộ anh xào xạc lá thu vàng Cài lên tóc một thôi nhành hoa Cúc Để gió về tung vạt nắng thênh thang Nếu có thể vâng chỉ là có thể Em nhớ anh buổi ấy giũa ngày đông Phong phanh áo đứng chôn chân ngoài ngõ Chờ tặng em chỉ một nhánh hoa Hồng Nếu đã thế em ơi làm ơn nhé Lau dùm anh giọt lệ lúc đêm về Đừng vàng vọt xanh xao gầy quá thể Kẻo bên này đêm trắng những buồn tê… 29-8-12 KHT |
Chợt nghe tiếng hạ cuối mùa
Chia tay bịn rịn buổi trưa mây nhiều Có ai kịp chuyến tàu chiều Về ngang phố một thời yêu đang chờ... |
Ngỡ
Đêm nay gió trở mình đi khắp chốn Mảnh trăng buồn rờn rợn chếch ngoài song Sài gòn phố sao chừ nghe tĩnh lặng Khác mọi hôm sáng tối vẫn nhập nhằng Hay có lẽ cảnh người chung một thể Cũng chênh chao cũng đau đáu mong chờ Cái lạnh sớm của mùa đông năm cũ Lại trở về nhuộm trắng cả vần thơ Không! Chẳng phải, vẫn là thu em nhỉ Một mùa thu ăm ắp những ngọt ngào Tay gỡ lá vương tóc em dài mượt Mắt em nhìn yêu quá biết làm sao... Vâng có lẽ anh mới vừa mộng tưởng Lại mới vừa nhầm lẫn tháng ngày trôi Phải lúc ấy bờ môi anh chạm khẽ Thì hôm nay đã khác hẳn đi rồi Lời chẳng nói lời ngại môi từ chối Để mùa đông đến sớm tự khi nào Con đường nhỏ bỗng chia thành hai lối Bởi nghịch chiều hai kẻ lướt qua nhau Buồn rệu rã nghe chiều hoang hoải lạ Hoàng hôn chưa mà tắt lịm lòng này Em cũng thế! Cũng buồn như anh vậy Nước mắt nào nhuộm tím cả thơ ngây Vâng tất cả là đôi phương hoài niệm Hai phương trời chung một mối tình câm Vâng tất cả giờ đã thành kỷ niệm Khiến se trời ngỡ đấy đã vào đông. 30-8-12 KHT |
Từ thuơ ấy em đi
Ta lại bắt đầu, từ cái thuở xa xôi Khi chiếc lá, cũng làm nên kỳ tích Nối yêu thương, xua hoàng hôn tĩnh mịch Gió cũng thả hồn, vào vũ khúc yêu thương Ta lại bắt đầu, từ buổi ấy vấn vương Chiều chầm chậm, nghe nắng vàng ngơ ngác Em và anh, cứ ngỡ mình trẻ lạc Dắt tay nhau mà chẳng chốn đi về Ta lại bắt đầu, với hôi hổi đam mê Khi môi khẽ, chạm vào môi cháy bỏng Tiếng con tim tưởng dường như vang vọng Mắt mải nhìn nhau, mà bối rối vô cùng Tự bao giờ, mẩu bánh cũng cắn chung Hai kẻ tham lam, bỗng nối liền một thể Tiếng yêu đầu đời, tưởng dường như chẳng thể Bỗng nhẹ nhàng mơn trớn quả tim non Chẳng biết khi nào, em lại biết dùng son Để vai áo anh, có hình đôi cánh mỏng Con bướm theo anh, lạc cả vào giấc mộng Hóa vạn ngàn, những câu nói chưa trao Có những ngày hai đứa chẳng gặp nhau Anh cứ vào ra, những bước chân hụt hẫng Nghe nỗi nhớ, ngập tràn căn gác lửng Nỗi nhớ không bờ, nên nỗi nhớ dần loang Đến giờ đây, nỗi nhớ vẫn dâng tràn Vẫn ám ảnh, những đêm dài trăn trở Kỷ niệm ùa về, kỷ niệm còn than thở Mưa gió mịt mùng, sao em nỡ lìa anh? Tự bao giờ, anh có thói thưởng tranh Nét vẽ đơn sơ, một con thuyền nho nhỏ Anh ngỡ mình, là Trương Chi thuở đó Ôm mối si tình, tim hóa ngọc lưu ly Chẳng khổ đau nào, như nỗi khổ chia ly Nghe quặn thắt, từng cơn đau bấy dạ Tựa tiếng sét ngang trời tan tác cả Chết tự bao giờ, từ thuở ấy em đi! 11-9-12 KHT |
Có phải trời mưa nên thơ cũng lạnh
Để một người lãng tử nhớ ai xa Nhớ cuộc tình vừa nằm xuống hôm qua Thơ xếp chữ bên hàng hiên vẫy biệt... |
Thu nhớ thu
Đã chín nên thu chuyển tháng mười Đâu nghìn nghịt bão réo mưa rơi Vầng trăng buổi ấy còn đi ẩn Để tiết Trung Thu vắng nụ cười KHT |
Quote:
Để mưa nhỏ xuống vạn châu mù Vầng trăng cúi mặt sau rèm gió Giấu tủi vào lòng đợi miên du... |
Một thuở ngày xưa
Kìa bão nổi gọi tháng mười trở giấc Ký ức về giăng ngập thuở đôi mươi Vùng chinh chiến bàn chân nào rong ruổi Áo chinh nhân đơm vá mảnh bùi ngùi Rừng lá thấp thoảng mùi hương cỏ dại Mắc cỡ cào hoang hoải bước mùa thu Qua vũng lội đỉa trâu say mùi máu Mưa lâm thâm một trảng trống sương mù Rồi giáp trận mịt mù giăng lửa đạn Bãi chiến trường nhoang nhoáng mảnh pháo găm Ì ùng nổ vạt cây cành ngã rạp Tiếng xung phong đỏ con mắt thù hằn Sau trận chiến là hoang tàn để lại Là vãi vung đâu đó những xác người Là vất vưởng những linh hồn lạc lõng Và lạnh lùng lưỡi hái máu còn tươi Hai mấy năm rồi cứ ngỡ mới vừa thôi Những đồng đội ngày xưa giờ kẻ còn người mất Nước mắt bỗng rơi nhỏ giọt vào nấm đất Khi chợt nhớ về một thuở của ngày xưa 13-10-12 KHT |
Hương Xưa
Thu vội đến vội đi như gió thoảng Giở tờ rơi lịch đã chuyển tháng mười Đông Bắc trỗi nghe lạnh về trên ngõ Lá cuối cùng vừa lặng lẽ buông rơi Em cũng thế cũng như thu vội vã Bỏ ta đi quên câu nói tạ từ Mầm li biệt ai trồng vào thuở nọ Để bây chừ hoa nở lối người đi Hôm nay nắng sau bao ngày u ám Vậy mà lòng một khoảng trống miên man Lời nhạc Trịnh bỗng tô màu ảm đạm Phủ lên thơ những vết dấu hoang tàn Tầng tháp cổ hay lòng ta cũng cổ Cũng già nua theo mỗi khắc thu về Hoài trông ngóng bước chân người qua phố Gọi nồng nàn hương ngát toả chiều xưa. 14-10-12 KHT |
Quote:
|
Quote:
|
Đây chòi tranh thơm ngát rạ đồng xưa
Gió mơn man quanh bóng dừa trung liệt Hoài cố nhân vun trồng mầm cỏ biếc Nắng lung linh nghe da diết quay đầu |
Buồn
Ừ thôi Tết đã qua rồi em nhỉ Bánh mứt giờ ai bày bán nữa đâu Đào mai rộ bây chừ rơi vương vãi Nước mắt Xuân trên má phấn dàu dàu Gió đã chuyển nắng chênh vênh lữ thứ Nóng cong người hôi hổi héo làn da Chiều đi vội như mỏi mong mùa hạ Chửa sang Xuân hấp hối dựng tịch tà Xuân mới đấy mà phai tàn nhanh vậy Lòng dối lòng nhưng nào dối được đâu Buồn đan áo phủ lên ngày dĩ vãng Nghe không gian cũng len lén tan màu! 21-2-13 KHT |
Thơ viết cho mình có phải không?
Cảm ơn ai đó đã hiểu lòng...:cutesmile: |
Quote:
Tự nhiên cảm thấy cả người phát lãnh. Cái cảm giác buồn cứ đeo đuổi, về định viết cảm nghĩ của mình về cuộc sống nhưng sợ mọi người lại buồn lây nên không viết. Đành mượn mũa Xuân để nói lên cái mong manh. Cứ thích vơ vào mình. Người đâu mà tham thế! |
Quote:
Cuộc đời này đúng là ...mong manh thật...Thế mà người với người cứ mãi ngụp lặn trong bản ngã ... để gây khổ sầu cho nhau :( Chi vậy ta ??? |
Sinh ký tử quy mà 4. Cuộc đời vốn thế rồi nên hãy quý từng phút giây mình đang sống ha 4...
|
Quote:
|
HOÀI NIỆM HẠ.
Chào ngày mới nắng vàng ươm khắp ngõ Bầu trời xanh ngăn ngắt điểm mây hồng Con phố hạ vẫn dường đang hối hả Tháng tư về Phượng đỏ sắp đơm hoa Nàng Xuân đã rời xa từ buổi ấy Rét nàng Bân thương quá ngón em gầy Tấm áo cũ sợi ngân hoài kỷ niệm Để mưa chiều lọt khẽ ngón bàn tay Mang mác chiều thoang thoảng gió qua đây Áo trắng tinh tà giở trang lưu bút Mực tím mực xanh vẫn đong đầy ký ức Đã mấy mươi mùa hạ vẫn đỏ tim ta Em có về thăm lại lối xưa qua Ngôi trường cũ ngói không còn đỏ nữa Thâm nâu vạt rêu tường ngoài bong vôi vữa Hàng cổ thụ già vẫn hoài cổ trầm ngâm Dõi mắt nhìn từng ấy thuở xa xăm Nghe như tiếng trống trường bỗng ngân nga trong ngực Cuộc đời người lắm thăng trầm thác vực Vẫn hoài niệm về mùa hạ tuổi thơ bay. THkht 16/4/13 |
Quote:
|
Vu vơ mùa hạ
Buồn cũng như năm tháng Phủ lớp bụi thời gian Ô hay con đường nhỏ Chiều đong đưa lá vàng Đêm ngồi trong tĩnh lặng Nghe tim thổn thức sầu Mười năm như giấc mộng Thoáng đấy mà qua mau Em vẫn là em thuở... Chừ anh như phố nhàu Những nỗi niềm chằng chịt Day dứt lòng thêm sâu Tháng năm mùa hoa đỏ Khẽ vương bên góc đường Mảnh mai con bướm nhỏ Cất cánh đầy yêu thương Mùa này mưa đã trải Rong rêu giờ khởi xanh Nghe tiếng xưa vọng lại Nắng ngày mai ươm cành 9/5/13 KHT |
Phải là thơ viết cho em?
Để in rồi đóng khung treo lên tường… Em thì mất ngủ cũng thường Đêm đêm ngồi đọc chắc dường anh ru… Hị hị, chạy thôi… |
Quote:
Gió lung linh gió mây mù bỗng tan Lời ai trải cả thảm vàng Bước ai vừa thoáng bên hàng trúc xanh |
http://www.hoangphu.vn/images/Home/H...g-Cat-Ba-2.jpg
Hạ thương Hôm nay hạ vừa thay áo Giăng giăng xám xịt khung trời Cứ ngỡ tháng mười hoa bão Lòng trùng nhịp bước chơi vơi Hôm nay hạ vừa thay áo Nắng thênh thang nắng đậu cành Gió lùa bay bay tóc rối Ai về chân sáo tung tăng Hôm nay hạ vừa thay áo Mưa đang tự sự thì thầm Phố quen bỗng dường như lạ Mắt buồn mắt dõi xa xăm Hôm nay hạ vừa thay áo Phượng rơi đỏ rực sân trường Chia tay lưng tròng lưu luyến Nghe lòng thương quá là thương 10/5/13 THkht |
Thử thay "hạ" = "em" thử nhỉ?
|
Hà Nội sáng nay lạ quá
Phố phường bặt tiếng còi xe Hình như cuộc đời vẫn ngủ Một mình ta một vỉa hè Nắng vàng lả lơi vương vãi Gió đùa theo mỗi bước chân Đời ơi đời êm ả thế Dại khờ bỗng hóa thi nhân Ta thấy mình đang trẻ lại Chẳng buồn những cánh thiên di Hây hẩy má hồng con gái Thoảng qua vương nét xuân thì Ta mơ gì trong ngày mới Mộng gì hoài bão xa xôi Giật mình đời trôi quá nửa Kệ thôi, thế cũng được rồi. |
Quote:
|
Quote:
|
BÀI THƠ CHUNG
http://images.yume.vn/buzz/20110217/y%C3%AAu3.jpg Bài thơ này anh viết để tặng chung Những phụ nữ có chống mà cô đơn đến lạ Cuộc mưu sinh tối ngày vất vả Một mình mình tất bất bật lo toan Bài thơ này viết tặng những vợ ngoan Dẫu các ông chồng có tòm tèm đâu đó Cánh đèn chong bóng ngã dài vò võ Đêm từng đêm vẫn hy vọng trông chờ Thuơng quá đi này những phụ nữ ngây thơ Tuần bảy ngày chồng chỉ lo đối tác Vẫn biết cuộc đời đỏ đen canh bạc Trong nhờ đục chịu biết làm sao Thương quá đi này những phụ nữ thanh cao Luôn chung thủy với người chồng duy nhất Dẫu ruộng người chồng cày sâu tất bật Vẫn giữ thanh danh yên ấm trong ngoài Tôi nhìn vào mà dạ chẳng nguôi ngoai Như một vết thuơng rất ư là chuẩn mực Nghĩ tới nghĩ lui đành biện minh giống đực Tiến hóa con người mà đuôi mãi còn ngoe. 13/5/13 KHT |
Đọc bài thơ của anh KHT thấy xót xa cho phụ nữ...
Đàn ông quẳng cho phụ nữ mấy câu "hiền, ngoan, chung thủy, thanh cao" rồi mặc tình... Phụ nữ ơi, cam lòng chi vậy Yêu đàn ông chẳng phải đàn ông Thử một lần ngẩng mặt nói "không" Không cam chịu, cũng đừng cam chịu... |
Quote:
Bài thơ này của anh KHT mang tính đại chúng cao, đánh đúng tâm lí phụ nữ (anh KHT rất giỏi điều này). Nó mang hơi hướng của các bài nổi tiếng, lan truyền trên mạng như: Đôi dép, Thế hệ tôi, Viết cho người đến sau....Phụ nữ ít nhiều cũng tìm thấy mình trong đó, kể cả những người đang có cuộc sống hạnh phúc, viên mãn. Đàn ông đôi chút giật mình nhưng đa số đều phải gật gù. Đánh trúng cả hai đối tượng, sự đồng cảm là điều tất nhiên. Cá nhân em thì không thích, "không thèm" nhấn like khi đọc nó ở 1 nơi khác. Đơn giản chỉ vì em không nằm trong số đàn ông mà anh KHT đề cập. Vậy thôi, hehe. |
Quote:
Quote:
|
Quote:
Đọc nhiều khi bực mình, hễ có tâm sự nào của các chị về người chồng không ra gì, muốn chia tay, là các ông bắt đầu lên giọng “phụ nữ phải là người xây tổ ấm, phụ nữ phải ngoan, phải hiền, phải xem lại mình”, my God. Còn có tâm sự nào của các ông về bà vợ hay ghen, cư xử chưa tốt thì các ông khuyên nhau "bỏ đi, chia tay đi, về dạy lại vợ đi" PL nhiều khi không hiểu các ông tự cho mình cái quyền gì nữa. Các ông quên rằng, vợ chồng là "bạn đời", là hai người song hành trên một con đường. Nên tảng của gia đình là sự thông cảm qua lại, tôn trọng lẫn nhau cơ mà, đâu phải là mối quan hệ "người trên kẻ dưới" đâu. Các ông gắn cho các chị chữ "ngoan" cho hành động "cam chịu", và thế là các chị cứ thế ngoan, thấy bất nhẫn cho phụ nữ thiệt đó... |
Quote:
|
Quote:
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 08:04 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.