Ngọng nghịu...
Tháng sáu trời mưa ngập ướt ḷng Lạnh lùng cơn gió, mắt hoen trông Vội t́m gương phấn ngồi tâm sự Níu kéo thời gian, nhạt má hồng Ngổn ngang trăm phía với trăm bề Rượu với lệ sầu dấy ủ ê Khuê bổn quạnh hiu ôm tóc bạc T́nh lang ngày trước có quay về? Thay v́ ong bướm luyến hương du Dạo khắp đồi non chẳng chối từ E ấy c̣n đang cười xúng xính Áo hồng với một kẻ đồng râu Trần ai đâu thiếu chuyện ly kỳ! Bốn phía thét gào lệ dưới mi Thảm năo bây chừ sao thốt cạn Hờn trong ngọng nghịu khóc ai đi... pd |
(SƯU TẦM)
Kiếp sau xin chớ làm người Làm con gà trống dạo chơi quanh vườn Sớm chiều hạt văi hạt vương Cùng bầy gà mái ... b́nh thường mà vui (SƯU TẦM) |
Mấy tờ vé số rách ṃn
Khiến cho cha mẹ cùng con bất đồng Bây giờ, tiếp tục long đong Bôn ba lao khổ gánh gồng tương lai "Lưỡng Hao chiếu thẳng Điền Tài Tán nhiều tụ ít mấy ai nên giàu". pd |
Nghe nàng than thở chuyện lỡ làng
Làng lỡ nghe nàng chuyện thở than Nghe chuyện nàng than:"làng lỡ thở" Làng than thở chuyện: "lỡ nghe nàng" pd^__^ |
Nghe này, có những đắng cay
Em đem đổ, cuộc trần này, ai mang? Tṛ chơi được mất nhân gian Xin đừng gieo nữa phủ phàng xót xa Sương đông tuyết lạnh ôi à Đá xanh rêu cũng phôi pha ḷng người Trăm năm, lăn lóc nói cười Trăm năm, ôm lệ con ngươi thậm buồn Lắng tai về hướng Tây Phương Nghe câu pháp hải, đoạn trường ĺa thân pd |
Cơn mưa khốc liệt vô cùng
Người trong biển nhớ vẫy vùng gọi ai? Trí rên rẩm, vọng h́nh hài Mắt không nh́n thấy ban mai một lần Thét gào trong kiếp trầm luân Chẳng người tế độ một phần đớn đau Già giang một lăo đầu lâu Nửa điên dại, nửa úa màu tóc tơ pd |
Tiệc cưới buồn..
Uống cho chén rượu vui ḷng Say cho tiệc cưới thêm hồng mắt em Mặt cười trong ánh đèn đêm Tay ôm ngực trái đang thèm khóc lăn Đi rong với kiếp nhọc nhằn Thế gian áo xống thung thăng rạng ngời Hận dồn vào giọng, vào hơi Gằn lên vài tiếng t́nh đời đổi thay Ai vui với lễ đêm nay Ai c̣n lê bước chân gầy lẻ loi? pd |
Cám ơn một chút...
Cám ơn, bạn đă ghé thăm Bao xuân, thơ vẫn im nằm ở đây Dù cho sấm giật, mưa bay Hoặc như nắng hạn ruộng cày nói chung Nhưng thơ cứ nở thơm lừng Hí đầu vài quyển mông lung nơi này Bám vào đất, thở cùng cây Lưng khom trụ trượng tháng ngày xanh rêu Như con đĩa đói nhẹ hều Trơ cùng nguyên thủy và trêu đất trời Cần nghe một tiếng: "Cụ ơi!" Để ta thấm hiểu một đời lộn lăn pd |
Tiền tài tụ tán thất thường
Thị phi, kiện tụng, tai ương dính liền Biết rằng: Đại Phú do thiên Nên c̣n tránh được ưu phiền nhiều phen Đêm đêm, ngồi thắp ánh đèn Nghe câu nhân-quả mà quen nếp ngày Nhớ xưa, lấn lướt người ngay Tánh t́nh mạnh bạo, dạn dày nói năng Không ai trọng đăi tài năng Con đường quan lộc nhọc nhằn khó khuây Bàn tay và tấm thân gầy Chờ năm hỷ tín, đón ngày vạn an Tiêu xài kỹ lưỡng khôn ngoan Tránh tṛ phóng đăng, hoang đàng khi xưa Ôn ḥa, cởi mở dễ ưa Công danh hoạnh đạt vẫn chừa phần cho.... pd |
Em bỏ làm thi sĩ...
Ngày mai, em bỏ làm thi sĩ Sắp xếp hành trang làm vợ người Lủi thủi đi theo một kẻ lạ Đời em chưa biết sướng hay vui? Ngày mai, em giả từ trang web Dọn đống thơ t́nh của trước kia Ngơ ngác bỏ vào cùng một tệp Lắng nghe xúc cảm kịp quay d́a Ngày mai, lần cuối chào bè bạn Vội viết vài hàng nước mắt rơi Hăy nhớ chàng khờ trên mạng ảo! Hằng đêm trông ngóng tiếng em cười pd |
Thất lạc thơ...
Thơ tôi thất lạc cũng hơi nhiều Phần lớn chủ đề là "nhớ, yêu" Mong mỏi một ngày ai đó nhặt Vô t́nh phổ nhạc lúc ban chiều Thơ tôi thất lạc cũng hơi lâu Phần lớn nhan đề chuyện đẩu đâu Hy vọng một ngày ai đó đọc Bất ngờ tôi-ấy thốt thương nhau Thơ tôi tứ tán với phân chia Một mảnh rách bươm, một mảnh ĺa B́a ố giấy vàng, ḍng cũ nát Bụi bay theo gió ánh từng tia Ḿnh tôi già cỗi khóc từng ngày Ôm, níu, gh́, hôn bản viết tay Mắt ngóng miệng t́m người họa đáp Nguyện làm tri kỷ cả đêm nay pd |
Đúng ra, thơ phải như vầy:
"Yêu anh, em muốn đắp xây cuộc t́nh" Ai ngờ, thế sự điêu linh! Nên anh phải viết: "chuyện ḿnh đớn đau" pd |
Chinh an khúc...
Người vác hồng kỳ, khóc giữa chiều Trùng khơi chẳng hẹn tiếng thương yêu Đầu cân theo gió phai màu tóc Mắt ướt nh́n xa đón hải triều Người vác non xanh, nhớ đất liền Trong ḷng ấp ủ một niềm tin Lúa thơm mạ chín, dân cày ải Địa chánh bội thu, mẹ có tiền Người đi trên cát, dấu chân phai Bên dưới bóng kia- tuẫn táng đài Đồng đội ngước nh́n lên nức nở Lo âu phương Bắc, với phương Đoài Người vác thân đi, bỏ mẹ già Một thân c̣m cơi với người ta Gió mưa hùa với t́nh nhân thế Có kịp nhận về tin nhắn xa? Người vác thân theo tiếng nói ḷng Súng t́ tay nải, mắt hoen trông Vội nh́n mái tóc người tri kỷ Nghe bước hồng nhan, tim cố gồng Người vui đạn ống, bạn ca-nô Mắt rọi từng tia, sáng khắp bờ Dầu súng trên vai, trên cổ áo Mồ hôi pha thắm cả bài thơ pd |
Con út nằm mơ...
Con út thường mơ thấy bác hai Bác hai nhậu xỉn phải nằm dài Nằm dài, trúng gió về tiên tổ Tiên tổ mở bàn tiệc lai rai Con út thường mơ thấy chú Ba Chú Ba vừa mới mất năm qua Năm qua, tang tóc nhiều phiền muộn Phiền muộn làm điên náo cả nhà Con út cũng mơ thấy chú Tư Chú Tư mắc tội phải vào tù Vào tù, chúng đánh, hôm qua chết Tỉnh dậy, giật ḿnh khóc hú hu Con út thường mơ thấy giượng năm Giượng năm bại liệt chỉ nên nằm Nên nằm v́ đứng, ngồi, đi khó Đi khó lại c̣n chẳng chịu "măm" Cô sáu thường hay báo mộng về Khi xưa, theo mấy bước si mê Kẻ gian hăm hại, thân ô nhục Hoa héo giữa đường chết thảm thê Mợ bảy sanh em cũng chết rồi! Đàn con bỏ lại, kiếp mồ côi Cậu thường lui tới nhà cô Lược Mợ hiện hồn về bóp cổ người Đêm đêm, con út khóc thân gầy Chán chuyện thông linh, chán ở đây Chỉ ước một lần em xuất ngoại Giấc yên thụ hưởng, ấm bàn tay pd |
Lư Diệp Sương
Chắp dính mong manh giữa cơi đời Hồ công xây tạo giọt đường rơi Xạ hương phơ phất ḥa trong gió Giọt kết yêu kiều, giọt kết ơi!!! Năm tháng, tha h́nh dưới đáy sông Bay cùng nắng ấm, trôi theo ḍng Ngấm mùi tô hợp muôn hoa cỏ Giọt kết tê mê, giọt đỏ hồng.... Mùa sen năm cánh trổ đ̣ng đ̣ng Sao chẳng nằm im trong cánh cong? Ấp ủ ḷng tin lời cổ tích Thôi rồi, theo gió, sống lưu vong Dáng huyền gót ngọc, mộng cầm ca Suối tóc mát nhung chất thật thà Tinh diệu tuyệt luân dung mỹ lệ Thôi rồi, giọt kết chẳng ai tha Hồn phách thanh cao sẽ chết ṃn Phơi trần triển lăm dấu màu son Nhuần cùng con nước sâu trong vách Nghe mạch long tŕ hất lệ đơn pd |
Anh mới nh́n em có một lần
Trời ơi, ai cướp nét thanh tân? Hoa tàn cánh rũ, đời quăn quật Em hăy đứng yên, chớ lại gần! Anh gặp lại em, chẳng dám nh́n Thời gian gieo rắc những điêu linh Dáng xưa giai lệ, nay c̣m cơi Tra tấn đời em lănh cực h́nh Anh gặp lại em, ngó lướt qua Vội nh́n xuống dưới mũi chân ta Dường như đâu đó trong hơi thở Cố nhắn làn mi hăy vỡ ̣a! Thời gian cay độc đến vô cùng Hăy chết đi nào, ta chết chung! Sống sót làm chi thêm nhục nhă! Ôi nét kiêu kỳ, thủa lẫy lừng! Hăy đến bên anh, dẫu một lần Bàn tay teo tóp măi phân vân Thu ba uể oải nh́n trơ trọi Con cháu vẫy vùng níu bước chân pd |
RẤT VUI KHI NHẬN TIN EM LẤY CHỒNG
Em ạ, khi anh nhận được tin em lấy chồng, một cảm giác bàng hoàng đă xô đẩy anh gục gă. Chiếc thiệp hồng trên tay đă biến thành cái thiệp mời tang lễ, đưa những kỷ niệm buồn vui và t́nh yêu chôn vào dĩ văng. Dù biết vậy, nhưng anh cũng sẽ đi dự tiệc cưới của em, để nh́n thấy em lộng lẫy với chiếc áo hồng và hạnh phúc bên người mà em đă chọn. Và...hơn nữa, anh cũng cần một bữa ăn Đó là một bữa ăn no thịnh soạn, với đầy đủ các món sơn hào hải vị mà cả đời anh không thể tự t́m kiếm cho ḿnh. Đó là một bữa ăn của giới thượng lưu, của người trí thức, của một đám cưới to đùng, của một gia đ́nh danh giá, mà anh khó thể bước chân vào. Đó cũng chính là lư do mà anh tự nguyện ra đi, rời bỏ t́nh yêu, gieo vào em những đớn đau tủi nhục, để rồi em không c̣n ở bên anh nữa...Nhiều người sẽ trề môi kêu "nhảm", tại sao lại để cho sự đói khát chiến thắng danh dự, ḷng tự tôn của ḿnh?- Nhưng họ không biết rằng: trong những hoàn cảnh khó khăn, mọi việc đều có thể... Em ạ, một người đàn ông không lo nỗi một bữa ăn tươm tất cho ḿnh, th́ làm sao có thể lo lắng cho người yêu thương một cách trọn vẹn. Dù anh rất hiểu: em không cần vật chất phù phiếm, nhưng điều đó lại càng khiến anh muốn từ bỏ em. V́ sự khác biệt về xuất thân. Em là một cô tiểu thư đài các, bàn tay trắng trẻo chưa từng một lần giặt ủi, làm bếp, đôi môi xinh xắn chưa một lần ra chốn chợ trời ồn ả, để trả giá từng miếng thịt, cọng rau, con cá...rồi em sẽ thấy tiếc những chiếc áo đẹp, những ṿng trang sức lấp lánh ở những sạp hàng và thầm hiểu rằng: thu nhập của anh không đáp ứng đủ cho sự tiêu sài phung phí đó...Đêm đêm, em sẽ nghe thấy tiếng ngáy kḥ khè của anh, sau một ngày làm việc vất vả. Em sẽ ứa nước mắt v́ anh, và cả những cái áo, cái ṿng trang sức đó.... Hăy suy nghĩ chín chắn về những bước đường tương lai. Liệu t́nh yêu sẽ vĩnh cửu, khi vật chất không đủ để thỏa măn mọi nhu cầu sống?. Anh muốn chứng minh cho em thấy rằng: "bữa ăn trong tiệc cưới hơn hẳn t́nh yêu, vật chất vẫn luôn chiến thắng". Bao nhiêu món ngon được bày biện trong bàn tiệc, anh đều cố gắng gom hết vào chén của ḿnh, chỉ cặm cuội ăn ngấu nghiến đến nghẹn cổ, dù em có đến gần, giới thiệu chồng của em với anh. Anh hiểu: "đó chỉ là tính hờn dỗi của con gái", một sự trả thù cỏn con của một t́nh yêu đă lụi tàn. Và em sẽ thấy rằng: "anh không c̣n to lớn, vĩ đại. Giờ đây, anh chỉ là kẻ đáng khinh bỉ, tởm lợm mà thôi!" Phiêu Dao |
Quote:
|
Chán người, chán cuộc phân tranh
Khóc lên vài tiếng ngọn ngành, đầu đuôi Bây giờ, gác hẳn tiếng cười Cùng nhau phân giải, chuyện vui, sự buồn Vui th́ không cản lệ tuôn Giận th́ cất giọng ngông cuồng hê ha. Trên đầu, có ánh trăng tà Dưới hiên, một lũ thơ ca hợm đời pd |
Anh đi về Phương Bắc
Anh gặp người Phương Nam Anh hỏi dừa đất đỏ Trong tim một nội hàm Anh cưới con gái Bắc Anh nói giọng Miền Nam Lâu ngày, anh lạc lơng Tiếng xưa cao, bỗng trầm Anh vui, anh nhắm mắt Anh buồn, anh trợn ra Lệ buồn vui chảy ngược Làm bạn với trăng tà Cửa nhà anh ngược hướng Anh ở rễ nơi này Chiều lê vào xóm nhỏ Khóc ướt một bàn tay pd |
Bây chừ, phiếm luận cùng nhau
Nắng trên vai nặng kéo đầu nghiêng nghiêng T́nh thương đă hoá xích xiềng Bàn tay cột lấy cũng kiêng, cũng cường Ấp ôm chật ních, không nương Buồn chen chẳng được nên trườn ḅ ra Đấu tranh dừng để nghị hoà Hồng hoang trở lại hát ca, giỡn cười. Thà trong mông muội mà vui Hơn trong ánh mị ngậm ngùi văn minh. pd |
Cuộc đời đầy những đua chen
Đến khi cần thiết trắng đen rơ ràng. Bất ngờ rồi đến hoang mang Lâu lâu có dịp ngỡ ngàng vậy thôi! pd |
Xưa, anh cao lớn ít người hơn
C̣n bé yêu kiều nhất thế nhân Nếu có ghép đôi lau với nứa Th́ trai lăng tử, gái phong trần. Réo rắt mùa Xuân khẽ gọi yêu Tràn trề nhựa sống, tiếng chim kêu Mênh mang sức khoẻ t́nh đôi lứa Đập cánh bên sông dưới nắng chiều Rồi anh vác súng đến sa trường Bỏ lại đằng sau nỗi nhớ thương Trái chín trên tay chưa kịp hái. Mùa Xuân gác lại, tim yêu nhường. Bến lặng sông yên, xă tắc mừng Anh về an ổn, thiếu đôi chân Bầm ơi! đừng tủi v́ con có: "Một tấm bằng khen Vệ Quốc Quân" Lăn lê chiến trận, bệnh nay nhiều Anh nhiễm Da Cam chỉ bấy nhiêu! Đơn độc, cút côi nh́n ngán ngẫm Gục đầu qua trái, lệch đời xiêu. Nay, anh ngồi đó ít người hơn C̣n bé theo chồng, chẳng dỗi hờn Nếu có ghép đôi cao với thấp Th́ đôi đũa lệch chẳng ai cần. pd |
Chờ em giữa chốn đông người
Xác thân ṃn mỏi, hoa rơi đầy thềm Chờ em mẻ cả trăng đêm Giấc hồ chưa thể êm đềm trước-sau Chờ em đầu bạc mái đầu Trắng bong vừa thét đôi câu bất ngờ Chờ em, viết một vần thơ Gởi cho ánh mắt hững hờ với tôi Chờ em, nhấp nhỏm đứng ngồi Điệu trên vai nhảy đơn côi, một ḿnh Chờ em, đôi lúc lặng thinh Đón trăm thất vọng, cái nh́n ngẩn ngơ Chờ em, anh măi bơ vơ Cười ôm môi ấy chỉ vờ vĩnh thôi! pd |
Anh chết trên bàn nhậu
Để vài tiếng thở buồn Bạn bè anh hiểu thấu Những nợ t́nh đă buông pd |
ĐÂU THỂ V̀ ANH...
Sài g̣n trai tráng cười hê ha Có thiếu ǵ đâu chút mặn mà Đâu thể v́ anh, mà luỵ khóc? Đưa chân ra phố, người theo ta Sài g̣n trai tráng cười duyên duyên Chẳng thể v́ anh, vướng muộn phiền Có bánh, có hoa, có phỉnh ngọt Lệ trong nước mắt đọng từng viên Sài g̣n trai tráng vẫn chờ tôi Kẻ đón người đưa, hát nghẹo mời Mai mốt trai tim đau sẽ đập Nắng hồng bên phố hẹn xanh tươi pd |
Con ḿnh chẳng phải con tôi
Theo chân nghiệp quả, luân hồi bốn phương Là con của bác Vô thường Bá gia, bá tánh là đương nhiên rồi Con ḿnh chẳng thể con tôi Xin đừng nói bậy, đứng ngồi không yên Rồi thêm hụt hẫng, ưu phiền Chỉ xin niệm Phật, ngồi thiền như xưa Có nghe chuông đổ sân chùa Vang b́nh đẳng pháp mới đưa giữa chiều Con ḿnh th́ chẳng nên yêu Công nhiều phải ngợi, tội nhiều phải tra Con ḿnh-tử tức mọi nhà Con ḿnh chẳng phải ruột rà với tôi pd |
Nguyện làm một kiếp sơ cua
Khi em đơn độc, anh lùa bước theo Nguyện làm một kẻ chèo queo Khi em có cặp, anh vèo... nơi xa pd |
Đại gia có đất với nhiều nhà
Cuối tháng đầu tuần lắm kẻ qua Giữa đống bùn kia, sen vắng mặt Đơn phương khóc đứng, ướt, dơ, nhoà pd |
Đâu phải ai cũng thích?
Ngồi nếm giọt cà phê Đời đắng như tuồng kịch Sáng ra, tối lại về... pd |
Đời đắng như tuồng kịch
Thêm đường ngọt... chết cha! Lỡ uống rồi phải hết Tối về sáng lại ra :rang: |
Hôm qua, anh bán chiếu
Để dành một án thơ Hôm nay, bán hết chiếu Đọc thơ dưới trăng mờ pd |
Vợ chồng hay lục đục
Chẳng c̣n tôn trọng nhau Hốt nhiên, cười tỉnh táo! V́ yêu chỉ lúc đầu pd |
Làm vua trên mặt đất
Không hay được ư trời Nh́n đời bằng nửa mắt Sẽ chột một đường lui pdi |
Yêu nhau cùng vọng tiếng đêm buồn
Trăng quyện trên đầu suối tóc thơm Nghĩ đến t́nh nghèo c̣n trắc trở Cũng v́ sợ lửa đến gần rơm Yêu nhau cùng tấu khúc phân li Gói gém niềm vui lúc có th́ Dù ở cận nhau nhưng cách biệt Con đường lễ giáo sẽ ai đi? Yêu nhau như thể chẳng từng quen Hư ảo mong manh khẽ gọi đèn Cho rực nơi nào c̣n khúc mắc Công khai minh bạch, tỏ cùng em pd |
Đă lâu, không hoá thành thơ
Nép trong giấy trắng đợi chờ em hôn Đă lâu, không thấy tiếng hờn? Giật ḿnh tử nhủ: ḿnh buông tay rồi! Đă lâu, không ngóng vành môi C̣n như sen mỏng dệt lời đắng cay? Đă lâu, không hẹn nắng ngày Nhớ đôi hồ điệp dắt tay về rừng Đă lâu, t́nh rất mông lung Một tha thiết, một lạnh lùng, vỡ tan. Mới đây, nh́n ngắm mây ngàn Ước theo chân gió lang thang khắp trời pd |
Điềm nhiên giữa tám tháng ba
Nụ cười khanh khách thay quà cho em Điềm nhiên thu nhớ trăng đêm Bánh quên ngày trước môi mềm long lanh Điềm nhiên thắp nến hôm rằm Không hay sinh nhật vừa thăm hỏi nàng Điềm nhiên giữa những tiếng than "Chồng ơi, hăy cố ngó ngàng đến em!" Hốt nhiên, trong đống chăn mềm Có mùi kẻ lạ qua đêm... Lạnh buồn! pd |
Nhấp đắng cay
Nh́n quanh đây Nhớ bao kỷ niệm, ḷng đầy đớn đau Uống cho mau Viết đôi câu Chợt ngưng ḍng cảm đậm màu tương tư Xé tâm thư Trách ai ư? Ḷng không dám hỏi, lừ đừ tỉnh say Khóc Thiên Thai Nhớ tên Mai Trong cơn ngất ngưởng, thở dài nhớ nhung pd |
Tôi nhớ ngày xưa em tóc dài
Tay ôm quyển sách, chẳng nh́n ai... Tôi thầm len lén vào tâm sự Bằng chiếc kẹp xinh em đă cài pd |
Ba, má khen em đẹp
Nhưng em chẳng hài ḷng Ham lời yêu ngọt lịm Của người-em thầm mong Ba, má khen em đẹp Nhưng em chẳng hài ḷng Một ngày, em tự đến... Một ngày, buồn bên sông Ba, má khen em đẹp Nhưng em chẳng hài ḷng Ghanh với người bên cạnh Ghét ai nhận đóa hồng. Bá, má khen em đẹp Dù cho chẳng thật ḷng Đấng sinh thành cao cả! Suốt đời, măi long đong ... pd |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 01:59 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.