Anh về, hoa thắm pha đầu
Hương thơm ḥa gió, trầu cau mời chào Anh về, vui sướng biết bao! Cờ bay phấp phới, sao vàng vàng hơn! Anh về, tan biến nỗi hờn Tuyết đông giờ đă phải nhường cỏ cây Anh về, tay nắm bàn tay Nụ cười chợt tắt, mắt đầy lệ vui Anh về, sương rớt trên đùi Tiếng trầm e ấp kêu: "Ơi !!!" nghẹn ngào! pd |
Gia phả nhà họ Phiêu?
Cùng xem gia phả nhà Phiêu Phiêu bồng,phiêu dạt,phiêu diêu sau cùng Dài ḍng,khó hiểu,mông lung Phiêu du,phiêu lăng là cùng một cha Phiêu linh_trụ cột trong nhà Linh là ông nội,cháu là phiêu dao Buôn ḅng bán bưởi lao đao Tha hương khắp chợ ḱa chào phiêu lưu Phù trầm quyện với sa mù Đó là phiêu bạt ngàn thu mĩm cười pd Không hay lắm! nhưng tạm ổn! |
Nhiều năm, tóc đă bạc rồi
Nhiều năm không nói, không ơi, không chào Nhiều năm qua tựa chiêm bao C̣n chưa đếm, đă nghẹn ngào từ lâu Cũng nhiều kiểu tóc trên đầu Mặt cười, mắt híp nhưng đau nhói ḷng Nhiều năm, làm cũng chưa xong Muôn trùng kế hoạch chẳng mong đợi nhiều Nhiều năm, ôm một t́nh yêu Nằm bên cạnh vợ, nhớ chiều xa xưa Cái thời, người đón kẻ đưa Vừa cười tủm tỉm, cũng vừa rung rung... Nhiều năm, đă mất ngại ngùng Nhiều năm, một cái giường chung hai người. pd |
Hôm qua, nghiên cứu tế bào
Thấy đôi nhiễm sắc bên nhau lạ lùng Ước ǵ t́nh măi thủy chung Như đôi nhiễm sắc luôn cùng với nhau pd |
suutam
Sống 1 kiếp người, b́nh an là được. 2 bánh 4 bánh, chạy được là được. Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được. Người xấu người đẹp, dễ coi là được. Người già người trẻ, miễn khỏe là được. Nhà giàu nhà nghèo, ḥa thuận là được. Ông xă về trễ, miễn về là được. Bà xă càu nhàu, thương ḿnh là được. Tiến sĩ cũng được, bán rau cũng được. Tất cả phiền năo, biết xả là được. Kiên tŕ cố chấp, biết quên là được Bạn bè xa gần, nhớ nhau là được. Không phải có tiền, muốn ǵ cũng được. Tâm tốt việc tốt, số mệnh đổi được. Ai đúng ai sai, trời biết là được. Tích đức tu thân, kiếp sau cũng được. Thiên địa vạn vật, tùy duyên là được Có rất nhiều việc, nh́n xa sẽ được. Nói nhiều như vậy, hiểu được là được. Vẫn c̣n chưa hiểu, xem lại là được! sưutam |
Thơ viết nhanh như bay
Thơ đề trên ngực áo Thơ than trách duyên tạo Thơ rụng trắng con đường Thơ biến nắng thành sương Thơ t́m sầu trong tối Thơ bung ba tiếng gọi Thơ nát giữa trần đời Thơ khóc nhớ em tôi Thơ buồn, thơ chẳng nói Thơ dang dở, ngưng lời... pd |
Nói đi...dù ít hay nhiều
Át thanh c̣ng gió đang kêu giữa trời Sân hoành bóng thượng lả lơi Áo bay, nón vật lựa lời hỏi nhau Củi, rơm đă bén bữa nào? Mà quên than vốn đỏ au hận đời Khóc than chuyện của ba người Người sau, t́nh trước chung đôi, chung đường Chỉ c̣n một kẻ đơn phương Sân cao, bóng thượng nén buồn, hỏi nhau. pd |
Muốn bán hàng đa cấp
Trước tiên, bạn phải mua Muốn làm nghề bảo hiểm Cần hay chẳng phải chùa pd |
Mấy hôm, bị loét dạ dày
Không thơ thẩn, Chẳng giải bày ...cùng ai... Năm năm, tháng tháng, ngày ngày Chỉ lên facce-book, loay hoay với buồn Bao giờ mới tỏ nguồn cơn? Giận anh, em giận... Nổi hờn v́ đâu? Hay là băo táp, mưa mau? Hai bên Ô-thước không cầu bắt qua Hoặc khi trăng sáng, đêm tà Lén trông áo cưới, kiệu hoa thay ḷng? Một người chắc sẽ trôi sông Cuộc t́nh chắc sẽ lịm ḷng từ đây... pd |
Biết em buôn tảo bán tần
Sớm, rao mỹ phẩm, Tối, bâng khuâng buồn Có khi trời đổ như tuôn Tóc mềm quặn ướt Gió cuồng hất vai Trong tuần, không rảnh một ngày Nắng soi cháy sạm da mai nhiều lần Phấn kem bồi bỗ vào thân Bao nhiêu biệt dược, thuốc trần bấy nhiêu Gặp anh với thói lắm điều Hay ghen cùng với đăm chiêu mấy lần pd |
Hôm qua, anh viết vần thơ
Tưởng rằng, em hết hững hờ với anh Giải tŕnh, phân tích ngọn ngành Thông qua liên hệ trời xanh, mây hồng Bao nhiêu bất cập v́ mong Vài lần gặp mặt, vẹn ḷng các bên Với em, cốt ở thực quyền Với anh, phũ quyết...đường nhiên sai rồi! Tiếp thu, vận dụng, vâng lời Thực hành chỉ đạo, không lơi phút nào Đôi bên phối hợp cùng nhau Dựng xây, đoàn kết một lầu ấm êm pd |
Hôm qua, ta lỡ ngáp dài
Có con ruồi nhỏ lỡ bay vào mồm Tức thời, khó nói chữ "ôm" Nên đêm cô lẻ, người lườm với ta ^^ pd |
Mâu thuẫn
(tác giả Đinh Thu Hương) em tập nh́n anh như một người dưng dẫu điều ấy - bây giờ - không bắt buộc, nhưng ngày mai ... ai mà nói trước t́nh yêu nào lại không có khổ đau! em tập nh́n anh như một người bên đường lướt qua mau, t́nh yêu - niềm tin, cùng những ǵ trôi qua tương tự chia tay rồi, em không thể níu giữ một chút vấn vương ǵ của ngày xưa. em sẽ quên đi những đêm mưa những khoảnh khắc anh ngập tràn ở đó anh nồng nàn trong hơi thở để bây giờ ... chúng ḿnh mất nhau. em biết yêu anh là nhận cho ḿnh những nỗi đau, những băn khoăn, những giận hờn day dứt ... và điều ấy thường làm em kiệt sức nhưng ai mà hiểu được ... T̀NH YÊU ... em tập quên anh, tập xa anh, và hứa thật nhiều ... sao em có thể làm được điều vừa nói? (tác giả Đinh Thu Hương) |
SƯU TẦM
Tôi ví t́nh yêu như hơi thở Tôi ví em như nụ hoa Tôi ví tôi là cánh bướm Tôi ví đời như một cuộc chơi Đến một hôm không ví von ǵ cả Tôi mới nhận ra t́nh yêu mạnh đến nhường nào Tôi nhận ra em b́nh thường và chung thủy Tôi nhận ra đời gai góc biết bao nhiêu Đến một hôm không ví von ǵ cả Tôi nhận ra tôi lười nhác đến mức nào Những ước mơ của thời mới lớn Rụng dần theo từng chân bước sáo ṃn Tôi ví t́nh yêu như hơi thở Tôi ví em như nụ hoa Tôi ví tôi là cánh bướm Tôi ví đời như một cuộc chơi Cho đến một hôm không ví von ǵ cả… SUU TAM |
T́nh
Khóc trông ngóng Lệ sầu! Tay cầm tay Người t́nh Người! Người ơi! Đừng rời xa nữa. Khóc trông ngóng Ḷng buồn Tay cầm tay Muốn nói Yêu Nếu yêu Xin đợi nhau... Những năm tháng Đợi chờ... Trong ḷng chưa Người nào... T́nh! T́nh ơi! Xin đừng lừa dối Nắng trên tóc Bạc màu Đêm cuồng mưa Chân bước... Mơ Giấc mơ Anh gặp em... pd |
Người về nặng hạt tương tư
Ta vờ gặng hỏi: Bây chừ, khoẻ không? Nắng ôm lúa mọc trên đồng Tâm tư quạnh vắng chờ mong sắc vàng Bao nhiêu cực khổ, gian nan Chưa ngày thụ hưởng, lỡ làng cái duyên Người đi vẽ một chiếc thuyền Người về thở khói truân chuyên một ḿnh Bất ngờ, ta hỏi th́nh ĺnh Cơn mưa rào rạt trung, trinh khắp trời pd |
Ta thấy mặt trời lửa
Trên đỉnh đầu cao cao Ta nh́n em chói lóa Tỏa ánh dương hôm nào! Ta trèo lên ngọn tháp Em nghiêng vai, thoắt nh́n Sấm hồng hoang trở lại Lửa, con người, văn minh. pd |
NUỐT MỘT CÁI TỨC
Nuốt một cái tức Đỡ lo trăm ngày Nhịn được một lúc Được vạn điều hay Nuốt một cái tức Suy xét tỏ tường Tránh xa hiểm ác Được người mến thương Nuốt một cái tức Chồng vợ thuận ḥa Các con quư trọng Êm ấm cửa nhà Nuốt một cái tức Bạn bè mến yêu Con đường thăng tiến Chẳng nhanh th́ nhiều. |
Anh khóc cùng em có một lần
Trời ơi! Thôi mất dáng thanh tân? Râu thêm tiều tụy t́nh tiều tụy Hốc hác, gầy xương nói: "Vẫn cần" Anh khóc cùng em giữa phố phường Người đi lơ đễnh, có người thương? Trầm buồn, nhịp nhịp không hề thẹn U uẫn trào lên, hét dị thường Anh khóc cùng em bởi một người Dùng khăn khéo léo thấm ḍng rơi Chao ôi! mù cả t́nh con gái Bất tỉnh, mê man trước thói đời Anh dắt tay em chạy thật dài Đầu không quay lại để nh́n ai! Nhưng em c̣n tiếc vài nghiệp chướng Buông thả bàn tay, chậm dấu hài.... Anh khóc cùng em có một lần! Trời ơi! Thôi mất dáng thanh tân? Phiêu Dao |
Anh vùng dậy
Những kỹ năng T́m em trong giấc mơ hằn đậm sâu Anh đè hết Những mái đầu Loi ngoi tranh đoạt dáng châu diễm kiều Anh gom hết Những lời yêu Điên cuồng thưa gởi bao nhiêu sự t́nh Anh nhận lấy Những lặng thinh Từ em một chút Từ ḿnh trăm năm. pd |
PHÂN LI
Từ độ hoa tàn rơi cuối ngơ Cười to cho vỡ nỗi thương sầu Đâu biết khói lên từ đáy mộ, Cho đời trai gái khóc thương nhau! Phân li hai ngă, thôi chờ đợi Cành lá hanh khô, mộng cũ càng Lều nát trơ vơ ḿnh sớm tối Bao giờ thôi hết nỗi đa mang! pd |
Buồn Lệ chảy-sầu vương Không h́nh dáng-chẳng tṛn vuông Đâu hay gốc cội-Chả hiểu ngọn nguồn Đêm nằm ôm kỷ niệm-Sáng ngồi khóc đoạn trường Thế gian cạm bẫy không biết -Ḷng người hiểm địa khó lường Thà giống gỗ cây vô cảm xúc-Đành như con nít cứ ḅ trườn NHẤT THẤT LỆNH pd |
Anh từ bạch lạp của đêm
Trôi trong tiền kiếp yếu mềm bước chân Ánh giăng lúc yếu lúc gần Cần tay che chở chân thân của ḿnh Anh từ hương khói lặng thinh Nép vào tia sáng ngước nh́n bóng đêm Đến khi chân đă yếu mềm Cố kêu một tiếng "yêu em" nghẹn ngào! PD |
Anh trở về thấy tiếng khóc của đêm
Nghe nức nở âm thanh buồn da diết Trong xóm cũ, không gian đầy tiễn biệt Và mắt em, màu khăn trắng vừa treo Anh trở về không thấy tiếng sương reo Những con dế, con giun chùn dưới đất Những cái xác chồng lên nhau cao ngất Những đàn người lũ lượt kéo nhau thăm Anh ra đi, người đồng chí đă nằm Đợt sóng dữ không cuốn theo kư ức Bước cơm áo bên xứ người đă chật U uẩn buồn theo những tiếng ră rời pd |
Tặng Một Người
Em nói: Ngày mai, ghé lại trường Giăng giăng hàm tiếu của người thương Trái dâu đỏ chín chờ tay hái Sách luật hiên ngang níu lạnh tường Em nói: Khi nào rảnh, sẽ qua Tám phương ríu rít tiếng chim ca Mấy phen tập hát cùng sương sớm Hứa hẹn cùng nhau gói tặng quà Em nói: Bây giờ, tạm hoăn thi Tương lai hùng hục giữ người đi Slide, bài giảng buồn thoi thóp Nắng rát hai vai chẳng muốn gh́ Em nói: Mai kia, sẽ lấy chồng Người ngơ, kẻ ngác hỏi càng đông Chỉ c̣n chàng ngốc buồn không nói; Đưa sách cho em, một tấm ḷng Hứa Ngọc Long |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 01:19 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.