Những bài b́nh của cuộc thi Xuân 2011
Các bạn thân mến
BTC xin mở topic này để các bạn tham gia viết bài b́nh cho những bài thơ dự thi Cuộc thi Xuân 2011. Trong rất nhiều những bài thơ dự thi, sẽ có những bài để lại trong ḷng các bạn những cảm giác bâng khuâng, những niềm xúc động, các bạn hăy tham gia viết bài b́nh về những bài thơ hay theo cảm nhận riêng của các bạn. Bài b́nh hay nhất sẽ được chọn để trao giải. Thân ái. |
CẢM NHẬN TÁC PHẨM DỰ THI HAY NHẤT: BÀI “CHỢ XUÂN” MXDL - 10.
Đi vào “Nguyệt viên” và đến với “Cuộc thi thơ Xuân 2011” tôi như bị ngơ ngẩn, ngất ngây trong vườn trăng huyền ảo. Mỗi bài thơ được chọn đưa lên đây lung linh như một vầng trăng. Đứng góc này tôi thấy vầng trăng này đẹp, đứng góc kia tôi thấy vầng trăng kia sáng. Tôi bâng khuâng tự hỏi: “Vầng trăng nào đẹp nhất?” Tôi có cảm giác như một người đứng trước hàng ngàn bông hoa khoe sắc, bông nào cũng rực rỡ, bông nào cũng ngát hương và cứ tần ngần không thể chọn cho ḿnh một bông nào. Cuối cùng tôi phải sử dụng đến những “dư chấn” để xác định “tâm chấn” mạnh nhất làm nghiêng ngả công tŕnh kiến trúc của tạo hóa là tâm hồn, nghĩa là thoát ra khỏi vườn trăng rồi nhắm mắt lại và hồi tưởng… Bằng cách ấy tôi đă t́m ra được vầng trăng hay là bông hoa đẹp nhất theo nhăn quan của ḿnh đó là: “Chợ Xuân”. Đọc tiêu đề “Chợ Xuân” ta biết ngay rằng tác giả sẽ đưa ta đến đâu và để làm ǵ, vào thời gian nào, không gian nào nhưng thật bất ngờ khi mục tiêu đi chợ bị thay đổi. Đối tượng của tác giả vẫn là hoa một bông hoa đẹp kỳ lạ nhưng không thể bán mua để cho người đến chợ Xuân phải chịu thèm và chắc chắn là tác giả đă về không bởi v́: “Hoa đào ngỡ thắm c̣n thua sắc/ Hương quất tưởng thơm hết dịu êm.” Đây là một bài thơ Đường luật thất ngôn bát cú chuẩn, điều đó không có ǵ phải bàn căi: chuẩn về niêm, luật, vần, đối…với những câu đề,thực, luận, kết rất có trọng lượng nhưng theo thiển ư của tôi th́ thay đổi một chút có thể “xuôi” hơn chăng? Đó là thay từ xiêu bằng từ ngả v́ ở câu thứ 6 tác giả dùng ngất ngây nghiêng th́ ở câu thứ 5 nên dùng ngơ ngẩn ngả. Như vậy về ư nghĩa vẫn giữ được vẻ đẹp nguyên thủy nhưng lực hấp dẫn của luật đối càng tăng bởi 3 phụ âm ng đối với 3 phụ âm ng, từ láy đối với từ láy, thanh bằng đối với thanh trắc…, hai thanh trắc ở câu trên đi liền nhau là ngẩn, ngả như hai thanh bằng ở câu dưới là ngây, nghiêng làm tăng cường độ, trường độ dư âm của câu thơ. “Chợ Xuân” là một bài thơ chăng? Không đơn thuần như thế. Có thể nói đây là một chuyện t́nh, một chuyện t́nh đơn phương chưa có hồi kết mặc dù tác giả viết: “chẳng thể bán muaphải chịu thèm”. V́ sao tôi đoan chắc như vậy? V́ thực ra ngoài vẻ đẹp làm tác giả phải ngơ ngẩn, ngất gây…Bông hoa này ở đâu? Đă có chủ sở hữu chưa, đó c̣n là ẩn số. Đọc bài thơ tôi bỗng nhớ đến 2 câu thơ cũng ca ngợi “Giai nhân tuyệt thế”: “Anh hùng chiến trận không ngă ngựa / Mà phải buông gươm trước mỹ nhân..” Rất may là tác giả đă không buông bút mà đă cho chúng ta được thưởng thức thi tứ đẹp. Tôi nghĩ rằng xuân tới tác giả sẽ lại đi đến chợ này hy vọng lại gặp “may” trong“phiên chợ t́nh” như năm nay và tôi cũng lại hy vọng được thưởng thức một áng thơ như thế vào mùa xuân tới. Nói đến từ “May” trong câu thơ đầu tôi thấy rằng nó “vang” quá. Người ta đi chợ thường chỉ nói may mua được giá hời, may mua được đồ ngon…c̣n “người thơ” lại xuưt xoa may gặp được, may phát hiện được cái đẹp, vẻ đẹp. Đó chính là cái khác nhau giữa người b́nh thường và người có tâm hồn nghệ sỹ vậy. Tác giả là một người tinh tế, tế nhị. Mặc dù chỉ thoáng nh́n đă muốn say, đă ngơ ngẩn, đă ngất ngây nhưng không có những biểu hiện thô lỗ làm cho “Hoa” có thể “cụp” lại. V́ “Hoa” mà kín đáo, tốn công đi ṿng lối lạ, đi tắt đường quen, một hành động đáng để cho những kẻ thô lỗ học tập. Cũng chính v́ thế mà sắc đẹp được chiêm ngưỡng càng đẹp tự nhiên. Chắc chắn vẻ đẹp Thiên phú của hoa càng làm cho người thơ ch́m đắm trong mơ ước và cuối cùng phải thốt lên : “Chợ này sao có loài hoa hiếm?” rồi tự kết luận “Chẳng thể bán mua phải chịu thèm.” Qua câu kết ta càng hiểu thêm tác giả là người như thế nào, quan niệm về “Vị thần linh duy nhất có thể nh́n thấy được” là đồng tiền ra sao và cũng qua đó tác giả làm cho người đọc phải tôn sùng cái đẹp mà tác giả đă ca ngợi v́ cô gái không chỉ có nhan sắc mà c̣n là người có phẩm hạnh, cái mà hiện giờ xă hội phải tôn vinh hơn cả bởi Tiền Nhân đă dạy rất sâu xa: “Đến trước là cái đẹp nhưng ở lại là cái đức”. Tóm lại, theo tôi: “Chợ Xuân” là một thi phẩm hay nhất, đáng yêu và đáng nhớ nhất! anhltd |
Chúng ta có giải cho bài b́nh thơ mà hiện nay mới chỉ có 1 bài b́nh này...
Cả nhà ḿnh tham gia đi nào. Thời hạn kết thúc nhận bài b́nh là 6/3/2011. Nhanh tay lên cả nhà ơi... p/s: Các bài b́nh, các anh chị và các bạn post trực tiếp vào đây nhé! |
Quote:
|
Quote:
Ơ, 6/3. Đầu óc cô PL để đâu í nhỉ... |
Quote:
|
MXTD - 06
MỘT NÉT XUÂN Làm sao mà biết xuân sang Nếu không chợt thấy trên làn môi em Làm sao mà biết trăng lên Mặt em vành vạnh trong đêm, rạng ngời Làm sao biết được biển khơi Mắt em thăm thẳm để tôi đắm ch́m. Làm sao biết được tiếng chim Nghe em lảnh lót, con tim rộn ràng. Gặp em sang chợ, qua làng Ngẩn ngơ tôi trước dịu dàng nét xuân Dơi theo em bóng xa dần Giữa mưa bay cứ tần ngần măi thôi. Giá em buông một nụ cười Giá tôi dám ngỏ một lời. Giá như ... Nhịp điệu lục bát nhẹ nhàng níu ánh mắt tôi không rời... "Làm sao mà biết xuân sang"... tác giả hỏi ḿnh hay hỏi tôi đây? Tự dưng tôi cũng giật ḿnh... Làm sao biết Xuân sang? Không phải Xuân sang từ khi mai c̣n e ấp... bánh mứt c̣n chưa bày biện... đất trời c̣n chưa rộn ràng xiêm áo sao? Vậy th́ làm sao để biết? Không phải t́m kiếm đâu xa, câu trả lời đă có ở ngay câu tiếp theo: "Nếu không chợt thấy trên làn môi em" Ồ... huyền diệu... Hóa ra mùa Xuân đậu trên "môi em" mà chỉ có anh mới nh́n thấy. Tác giả không dùng một từ biểu hiện nào mà người đọc vẫn thấu cảm một nét môi tươi ngời mùa Xuân của em. Và không chỉ thế. Với anh, em c̣n là "trăng", là "biển", là tiếng chim hót lảnh lót. V́ thế mà "tim anh đập rộn ràng" khi gặp em. Gặp em sang chợ, qua làng Ngẩn ngơ tôi trước dịu dàng nét xuân Dơi theo em bóng xa dần Giữa mưa bay cứ tần ngần măi thôi. Một người con gái đẹp rạng ngời như thế, dịu dàng nét Xuân như thế th́ "tôi ngẩn ngơ", "tôi tần ngần" cũng phải thôi. Tần ngần, ngẩn ngơ để rồi ước ao: Giá em buông một nụ cười Giá tôi dám ngỏ một lời. Giá như ... Dấu chấm lửng cuối câu khiến tôi nao ḷng quá. Tôi nh́n thấy một người con trai rụt rè khi yêu. Chỉ dám "giá như"... Càng khiến "em" lung linh huyền ảo. Cái lung linh huyền ảo đủ làm rụt rè bất cứ một ai khi đứng trước. Sau dấu chấm lửng câu chuyện hẳn c̣n dài. Người con trai có thể sẽ thao thức bao đêm... Có thể sẽ ngơ ngẩn, tần ngần bao nhiêu lần nữa... Có thể sẽ rụt rè ngỏ ư vào một ngày nào đó.... Và có thể sẽ sánh vai cùng em vào mùa xuân tới... Tác giả không nói rơ... mặc t́nh cho bài thơ lửng lơ... ngưng đọng rồi miên man trong ḷng người đọc... Tôi cũng miên man không dứt dù bài thơ đă hết lâu rồi... Cầu mong cho người con trai sẽ chạm được vào "em" để mùa xuân sau tôi được đọc tiếp câu chuyện lăng mạn này... Cảm ơn tác giả đă viết những vần thơ rất hay này! p/s: PL viết ủng hộ topic, không phải dự thi |
Quote:
|
Bài thơ "Chợ xuân" ḿnh cũng thích, tứ thơ độc đáo, đối chuẩn. Lữ Khách b́nh cũng rất sát và hay. Chỉ tiếc rằng câu đầu tiên áp dụng nhất tam ngũ ... không ổn (Tôi đến chợ xuân may gặp em) và bị vài lỗi (hạc tất) nên đọc hơi ngang. |
Quote:
p/s: Chắc em phải mua tặng anh cái siêu mục kỉnh quá... |
Hôm nay rảnh rỗi ngồi đọc qua tất cả các bài gởi dự thi,quả thật là một không khí vui tươi đầm ấm của mùa xuân,bài nào cũng hay cũng cảm xúc..
cũng như PL,LH cũng rất thích bài thơ "MSTD 06 - Một Nét Xuân" Và đây một bài thơ mà LH cũng rất thích MXTD - 71 Ru xuân Thầm nghe gió nhẹ ru xuân Làn đêm ngọt, khúc mưa ngân dịu dàng Hây hây chồi lặng mơ màng Trong veo gợn nước khẽ khàng ḥa âm Hương trời sóng sánh ngập dần Chênh chao dỗ giấc mấy vần thơ êm Mùa không ngủ được... bắt đền! Ai mà treo mảnh trăng liềm trên mây? Khi mưa rắc bụi ngây ngây Lúc th́ sao nhỏ rớt ngay xuống trời Mùa không ngủ được thơ ơi Bâng khuâng giữa phút giao thời thần tiên Long lanh đôi mắt hồn nhiên Lời ru thăm thẳm gợi niềm yêu thương Gió bay qua giọt vấn vương Phiêu du về với con đường tuổi thơ Em thiếp đi tự bao giờ... Câu mở "Thầm nghe gió nhẹ ru xuân Làn đêm ngọt, khúc mưa ngân dịu dàng..." Một cảm giác thật nhẹ nhàng,êm dịu của mùa xuân lúc giao thời,"thầm nghe"gió ru xuân trong khúc mưa dịu dàng,thật ngọt ngào..... "Hây hây chồi lặng mơ màng Trong veo gợn nước khẽ khàng ḥa âm" Mùa xuân,mùa của cây cối hoa cỏ đâm chồi nảy lộc,những hạt mưa xuân ngọt ngào trong veo,ḥa vào làn gió tạo cho ta có cảm giác bồi hồi xao xuyến ,mưa dịu dàng và gió khe khẽ ḥa quện vào nhau hoà thành 1 bản nhạc ...thật êm dịu Công thêm vào đó là "Hương trời sóng sánh ngập dần Chênh chao dỗ giấc mấy vần thơ êm" Giữa khoảnh khắc giao mùa,cả đất trời như muốn chênh chao sóng sánh ḥa cùng không khí vui tươi của hương vị mùa xuân như một vần thơ , ta có cảm giác như nâng nâng giữa đất trời...để rồi thao thức ..bắt đền... Mùa không ngủ được... bắt đền! Ai mà treo mảnh trăng liềm trên mây? Bắt đền cái phút giao mùa chăng...ko phải...bắt đền ai đă treo mảnh trăng liềm trên mây và hờn dỗi bắt đền cớ sao để.. "Khi mưa rắc bụi ngây ngây Lúc th́ sao nhỏ rớt ngay xuống trời" Một chút hờn thật đáng yêu để rồi... "Mùa không ngủ được thơ ơi Bâng khuâng giữa phút giao thời thần tiên" Một cảm giác bâng khuâng ngập tràn niềm vui giữa phút giao thời và với đôi mắt long lanh hồn nhiên đón nhận mùa xuân,mùa yêu thương dịu ngọt... "Long lanh đôi mắt hồn nhiên Lời ru thăm thẳm gợi niềm yêu thương" "Gió bay qua giọt vấn vương Phiêu du về với con đường tuổi thơ Em thiếp đi tự bao giờ..." Tác giả đang ngất ngây và đắm ch́m cùng mùa xuân,mùa của tuổi thơ và bỏ lửng làm cho ta đi vào một giấc ngủ dịu em của muà xuân..và nếu như vào ḿnh th́... "Để xuân gơ cửa đứng chờ ngoài hiên..." Một bài thơ thậy hay và êm dịu.thanks tác giả... |
MXTD - 51
CHIỀU XUÂN Bây giờ em đó tôi đây Tháng năm nhân nghĩa lất lay tay người Sóng chiều lặng biển t́nh vơi Con tim tạ tội chuyện đời cùng ai Rồi sau dưới vụng sương mai Một lần thôi, tôi van nài cùng em Cụng ly nửa cuộc say mềm Uống đi cho cạn cuồng điên thuở nào Cầm đời ngọn gió hư hao Chiều xuân chuộc tội má đào ngày xưa Tôi không là kẻ nắng mưa Em không là kẻ làm vừa bụng ta Gặp nhau vàng lá úa già Van em đừng bỏ chiều tà mà đi Vịt thích bài này.Thích nhất là câu cuối "van em/đừng bỏ chiều tà mà đi". Nhớ có lần Vịt ngồi tiếp chuyện với một nhà thơ có tuổi.Gọi là nhà thơ chắc bác ấy biết được sẽ không thích đâu nhưng nếu gọi bác là bạn thơ th́ Vịt không dám. Bác ấy kể rằng thời của bác ấy,t́nh yêu trong thơ dè dặt và ngại ngần lắm.Anh muốn hôn em nhưng anh lại cứ bảo là anh muốn hôn gió,anh muốn hôn mây cơ.Bây giờ lớp trẻ yêu đương cứ nói toang toác.Nghĩ lại mà thấy thời xưa ḿnh ngây thơ quá. Hôm nay được đọc câu này tự nhiên thấy khoái.Anh muốn giữ em lại anh lại bảo là em đừng bỏ chiều tà. :D Nhưng mà hổng biết chàng trai trên sẽ không giữ được cô gái không nữa?Ai đời câu trên vừa bảo "Con tim tạ tội chuyện đời cùng ai" nhưng câu dưới lại "Tôi không là kẻ nắng mưa.Em không là kẻ làm vừa bụng ta".Đấy,đă nhận là nếu em đi tôi biết tạ tội cùng ai rồi lại c̣n bảo trong chuyện chúng ta không ai sai ,ai đúng cả.Hi,lúc nước sôi lửa bỏng th́ cứ cho em đúng,tôi sai đi.Con gái yêu bằng tai mừ Nói là nói vậy thôi chứ thực ra chàng trai đang uống rượu giải sầu một ḿnh,chắc ǵ cô gái đă nghe thấy. Cụng ly nửa cuộc say mềm Uống đi cho cạn cuồng điên thuở nào Uống nửa cuộc đă say th́ cuồng điên bao giờ cạn được đây.T́nh yêu là vậy đó.Lúc thật ngọt ngào và cũng có lúc đắng ngắt.Dù muốn dù không,thực tại vẫn là "Bây giờ em đó tôi đây".Mong cho mỗi người trong chúng ta đều hạnh phúc bên một nửa của ḿnh và không ai phải như chàng trai trong bài thơ cả Cảm ơn tác giả đă viết nên một tác phẩm hay |
HNhu xin xóa!
|
Quote:
Quote:
Quote:
Xin lỗi Anhltd và Lữ Khách nhé. phale: Em mua hẳn 2 cái đi, mỗi đứa 1 cái Ha ha, trả đũa đă quá. :hi: |
Lại nói về phần b́nh tác phẩm tham gia dự thi,Vịt ngóng cổ chờ lời b́nh bao nhiêu hôm...Đành rằng là thơ ḿnh,vợ người nhưng vẫn thấy buồn.
Chẳng bao giờ b́nh thơ như Vịt cũng phải vào b́nh cho có không khí,may Hnhu đi qua giúp nốt Thương cho những ai làm thơ không v́ mục đích t́m sự b́nh an trong tâm hồn. |
Quote:
|
MXTD - 04
Mời anh đến quê em Mùa Xuân này mời anh đến quê em Cùng vui ngắm trăng lên, chong đèn đêm nấu bánh Cùng thả thuyền ước mơ trên ḍng Hậu giang phẳng lặng Cùng em với bạn bè đi xin quẻ vận lúc đầu năm!! Mùa Xuân này anh hăy đến quê em Bến Ninh Kiều bao năm dài vẫn luôn t́nh tự thế Chợ nổi Cái Răng mỗi sớm vẫn xôn xao dù bao thế hệ Câu Dạ Cổ măi đậm đà theo từng nhịp sóng dâng Một lời mời chân thật gửi tới anh Từ tận đáy ḷng thành của người con sông nước Giá có thể trải hồn ra để cho anh nếm được Hương phù sa quê em ngọt mát đến dường nào Những cánh đồng dài c̣ săi cánh trời cao Sóng lúa lao xao nói cười chào Xuân mới Em sẽ mặc anh xem chiếc áo bà ba ngày mẹ cưới Mấy chục năm rồi hương rạ vẫn chưa vơi Em sẽ chỉ anh xem ấm áp những nụ cười Những giọt mồ hôi ướt đầm lưng áo mẹ Những vết chim di, đốm đồi mồi trên đôi tay một thời son trẻ Đă nhạt sắc thời gian cho em chắp cánh ước mơ đời ….Về cùng em Xuân này nhé người ơi… "Mời anh đến quê em", tiêu đề bài thơ khiến PL nhớ đến giai điệu nhẹ nhàng của bài hát "Mời anh về quê em..."... Hẳn là ngườ đặc biệt lắm mới được tác giả ưu ái mời "anh" về thăm "quê em" và hằn là "quê em" đặc biệt lắm nên "em" mới muốn giới thiệu cùng anh... Hăy nghe em: Mùa Xuân này mời anh đến quê em Cùng vui ngắm trăng lên, chong đèn đêm nấu bánh Cùng thả thuyền ước mơ trên ḍng Hậu giang phẳng lặng Cùng em với bạn bè đi xin quẻ vận lúc đầu năm!! Mùa Xuân vốn đă là mùa vạn vật tươi tắn nhất, tràn đầy sức sống, "quê em" v́ thế càng xinh tươi hơn. "Em" đă chọn đúng mùa Xuân để mời anh về... Ai có chút t́nh cảm với em đều không thể từ chối trước lời mời nhẹ nhàng: Cùng vui ngắm trăng lên, chong đèn đêm nấu bánh Rồi lăng mạn: Cùng thả thuyền ước mơ trên ḍng Hậu giang phẳng lặng Và gần gũi hơn nữa: Cùng em với bạn bè đi xin quẻ vận lúc đầu năm!! Em thật ư nhị lắm, khi sắp đặt một lời mời theo khoảng cách t́nh thân như thế này... Chỉ với 1 khổ thơ đầu, em đă khéo léo giới thiệu quê ḿnh - Hậu Giang với cảnh "đêm trăng", "sông nước" thanh b́nh, yên ả... Nhưng Hậu Giang không chỉ có vậy, em c̣n muốn giới thiệu thêm Mùa Xuân này anh hăy đến quê em Bến Ninh Kiều bao năm dài vẫn luôn t́nh tự thế Chợ nổi Cái Răng mỗi sớm vẫn xôn xao dù bao thế hệ Câu Dạ Cổ măi đậm đà theo từng nhịp sóng dâng Bến Nink Kiều, Chợ Nổi Cái Răng đều là những địa danh nổi tiếng. Ai đến một lần rồi sẽ khó ḷng không lưu luyến... Càng khó ḷng quên được câu Dạ Cổ đậm đà, nếu lỡ một lần nghe. Cứ như cảm thấy được nỗi niềm của "em"... "Hăy về thăm và gắn bó"... Quả thật là như vậy: Một lời mời chân thật gửi tới anh Từ tận đáy ḷng thành của người con sông nước Giá có thể trải hồn ra để cho anh nếm được Hương phù sa quê em ngọt mát đến dường nào Lời mời từ đáy ḷng của người con sông nước mộc mạc chân thành đủ làm rung động lữ khách, huống hồ là "anh"... Em chân thành những muốn trải hồn cho anh "nếm" cái vị phù sa của quê hương đă ngấm vào trong đó. Hay em muốn chuyển đến anh thông điệp, "em măi là người con gái miền quê sông nước, dung dị chân chất v́ phù sa đă ngấm vào trong từng mạch máu tâm hồn mà dù em có lưu lạc chốn đô thành cũng không làm phai nhạt được"... Quê em: Những cánh đồng dài c̣ săi cánh trời cao Sóng lúa lao xao nói cười chào Xuân mới Em sẽ mặc anh xem chiếc áo bà ba ngày mẹ cưới Mấy chục năm rồi hương rạ vẫn chưa vơi Tác giả như vẽ vào trong thơ một miền quê Hậu Giang ruộng đồng bát ngát, thẳng cánh c̣ bay. Tiếng sóng lúa lao xao trong mùa Xuân thật nao nức ḷng người đọc. Em của tác giả, dễ thương quá, giản dị quá khi "muốn mặc cho anh xem chiếc áo bà ba ngày mẹ cưới". Có c̣n bao cô gái muốn mặc áo bà ba trong nhịp sống hiện đạii này đâu. Phố thị đầy dăy váy ngắn, áo mỏng đă đành, làng quê bây giờ áo bà ba dường như cũng đang lùi quá khứ... thế mà em vẫn giữ nếp sống giản dị của mẹ ngày xưa. Hẳn là em muốn gởi gắm điều ǵ nữa khi chọn "chiếc áo bà ba ngày mẹ cưới" phải không? Chiếc áo mẹ đă giữ ǵn mấy chục năm "hương ra chưa vơi" như là mẹ đă giữ một nếp nhà cho em lớn lên thành cô gái quê dịu dàng như bây giờ. Em sẽ chỉ anh xem ấm áp những nụ cười Những giọt mồ hôi ướt đầm lưng áo mẹ Những vết chim di, đốm đồi mồi trên đôi tay một thời son trẻ Đă nhạt sắc thời gian cho em chắp cánh ước mơ đời ….Về cùng em Xuân này nhé người ơi… Khổ thơ này của "em" khiến tôi cảm động. Làng quê thanh b́nh, em giản dị, nụ cười người quê ấm áp, mẹ một đời tần tảo... là những ǵ em muốn giới thiệu cho anh. Không phải bây giờ người ta sống theo trào lưu mới, chọn người yêu "nhất dáng nh́ da thứ ba là mốt" sao? Không phải bây giờ khi yêu nhau người ta thường t́m hiểu "Thu nhập, nhà cửa, chức vị của ba mẹ" sao" Không phải vậy phải không? Ít ra c̣n có "em", có "anh" trong bài thơ này. Tác giả để dành lại h́nh ảnh "mẹ" ở khổ thơ cuối như một món quà thơm thảo cho người đọc. Em hiền lành, dịu dàng như thế v́ em có một người mẹ chịu khó, tảo tần ươm tâm hồn em bằng t́nh yêu thương của ḿnh. C̣n đôi cánh nào vững chắc hơn đôi cánh mọc ra từ trái tim người Mẹ? C̣n chần chừ ǵ mà không về "người ơi"...! Cảm ơn tác giả nhé! |
Mời anh đến quê em
............ Mùa Xuân này anh hăy đến quê em Bến Ninh Kiều bao năm dài vẫn luôn t́nh tự thế Chợ nổi Cái Răng mỗi sớm vẫn xôn xao dù bao thế hệ Câu Dạ Cổ măi đậm đà theo từng nhịp sóng dâng Một lời mời chân thật gửi tới anh Từ tận đáy ḷng thành của người con sông nước Giá có thể trải hồn ra để cho anh nếm được Hương phù sa quê em ngọt mát đến dường nào ........... Hứa....nhưng ko bảo đảm Anh sẽ đến quê em vào một ngày gần nhất Thả hồn ḿnh gởi non nước Cần Thơ Nhớ trái cây Chợ nổi lúc sương mờ Nhớ Ninh Kiều...nhớ vần thơ dịu ngọt... .... và Nhớ... @ cảm ơn tác giả một bài thơ thật em dịu ngọt ngào ḥa cùng với non nước miền tây nam bộ.... |
Quote:
Ai đă mời ḿnh mà nhặng cả lên. Đồ khôn như rận :hi: |
Quote:
Ô thế ko nhẽ mời bác à.... Bác ko lo B́nh đi mờ kiếm Dải đừng ngồi đó mà tḥ cái Chân ra cản đường Công danh của em nha...:handshake: |
HNhu xin xóa!
|
HNhu xin xóa!
|
@HNhu:Oài,câu cuối là ám chỉ cái người vào phá cuộc thi á.Nhưng mờ câu nói đó mang mầm mống của chiến tranh,nên Mod chuyển qua đây :snicker:
|
B̀NH ... HƯƠNG NHU Thấy mọi người b́nh thơ, tớ cũng định chọn một vài bài để b́nh. Nhưng chọn bài nào bây giờ? Phải đọc nhiều mới chọn được. Chọn được rồi th́ mới b́nh. Mà tớ th́ chỉ làm, chứ cảm nhận thơ th́ kém lắm. Chỉ sợ không đúng ư, người ta lại cười cho. Lại sợ nhầm nữa. Nhỡ ra, khi b́nh bài của ông này lại ngỡ đang nhận xét về thơ bà nọ th́ hỏng. Hôm trước mới mon men vài câu đă nhầm, bị phale trêu, đe tặng cho một cái siêu mục kỉnh. Cú quá. Nhưng chẳng nhẽ lại không viết ǵ? Không viết ǵ cũng khó chịu lắm chứ, tay nó ngứa ngáy thế nào. Hôm nay thấy Lăo Hạc vào đây, vừa trêu đă bị lăo đe: đừng ngồi đó mà tḥ cái Chân ra cản đường Công danh của lăo. Sau đó th́ thấy Hương Nhu. Ả mần 2 bài b́nh về hai bài thơ khác nhau. Mới đọc, chưa ngẫm, không biết ả b́nh sát đến đâu, nhưng đọc thấy vui vui, thinh thích. Vậy là ḿnh nghĩ ra chuyện: Hay là mang ngay người b́nh thơ ra mà b́nh. Sao không nhỉ? Người ta b́nh thơ th́ tớ b́nh người b́nh thơ. Cho nó khác đi một tẹo. Nhưng b́nh th́ việc ngoài mang cái hay ra mà khen th́ cũng phải chê một tí cho có vẻ khách quan. Khen th́ dễ rồi, nhưng c̣n chê? Mà chê, coi chừng người ta không bằng ḷng, dù rào trước đón sau hay nói khéo đến mấy. Ít ra là bị ghét, hại hơn là bị mắng. Thơ th́ có thể chê nhưng đây lại là chê người? Có ai dám mang khiếm khuyết của người khác ra nói không? Nghĩ măi, thôi th́ cứ chọn Hương Nhu, v́ dù sao ả cũng thân với tớ. Chỗ chú cháu, chắc ả không bằng ḷng th́ cũng c̣n nê nể chứ không nỡ mắng. Cuộc thi nào, có Hương Nhu đều vui. Ả có thể dự thi, có thể b́nh thơ, có thể khuấy động. Thông thường th́ ả tham gia vào cả ba hoạt động ấy. Đọc Hương Nhu, thấy thích. Giọng văn của ả vui, ngồ ngộ, tự nhiên và chẳng giống ai. Hương Nhu b́nh thơ, không để ư lắm đến tu từ. Ả b́nh như nói chuyện. Bất chợt thắc mắc, bất chợt hỏi, rồi tư lư giải, đôi khi lại phá ra cười gịn tan: ha ha ha. Rất tự nhiên, cứ như là nói chuyện phiếm vậy. Rồi ả lại cố t́nh viết sai chính tả, chính điều này làm giọng văn ngộ thêm, vui thêm. Cái hành văn ngọng líu ngọng lô của ả thật dễ thương. Ấy vậy mà qua những lời tưởng như dông dài của ả, người ta thấy bài thơ hay hơn, phát hiện thêm nhiều điều thú vị mà thậm chí cả ... tác giả cũng không ngờ tới sao thơ của ḿnh hay đến thế. Ả có lối chọn thơ để b́nh hơi bị ... kỳ quăc. Ả viết: Đọc thơ, HNhu rất thích đọc cái tựa bài thơ. Hông hiểu bịnh gì mà kỳ, cứ tựa bài thơ nào, làm hnhu thích, thì, HNhu thích nguyên bài thơ. Có lẽ tại ông, bà xưa dạy gùi: "yêu nhau yêu cả đường đi." Bài thơ đẹp nhất cái tựa ghi chên đầu! Nói thế để cho các tác giả sau này làm thơ muốn được Hương Nhu b́nh th́ cố gắng đặt cái tựa cho nó hợp với gu của ả. Nghĩa là cho nó khác thường, dị dạng một chút. Ví dụ tham gia thi thơ về mùa thu th́ đặt tựa là "Mùa đông của anh", thơ lục bát th́ ghi tựa là "lục bát bảy chữ" là y như rằng ả mon men đến b́nh. Mỗi khi b́nh, ả có một lối vào bài khá hấp dẫn. Ả không rào đón, bổ ngay vào như bắt đầu câu chuyện phiếm mà ta hay gặp ở các mẹt dưa lê hàng ngày. Tỉ như khi ả bắt đầu b́nh bài "Kư ức": Đọc và đọc. Miệt mài! Này th́ Xuân. Nọ th́ Xuân. Xuân buồn. Xuân vui. Đủ cả. HNhu ngầy ngật say Xuân, theo những bài thơ Xuân. Duy chỉ có Ku Thơ này hơi lập dị. Đọc từ đầu tới rốt. Ứ thấy Xuân đâu! Mới đọc đến đấy, đă thấy thú vị rồi, không dừng được. Đọc xong, thấy ngẩn ngơ: sao ả không viết dài ra chút nữa? Âu cũng là phép thuật của ả. Ả có cái khác người nữa là ả say sưa b́nh cả những bài thơ không được vào ṿng chung khảo. Nghĩa là ả không cần biết ư kiến BGK thế nào, chỉ cần biết là ḿnh thích. Ả quậy? ả trêu? ả muốn làm khác người? Tớ th́ nghĩ không nghĩ thế. Ả đang trung thành với ḿnh mà không thích lệ thuộc vào bất cứ cái ǵ. Mọi thứ với ả h́nh như chỉ có thích hay không thích. Đôi khi, nếu cần, ả cũng đặt vấn đề rất phải chăng mà không ai trách được ả: Có thể HNhu áp đặt cảm xúc của HNhu cho bài thơ. Có thể tác giả muốn giải tŕnh t́nh cảm ở một thái cực khác. Nhưng mà kệ, HNhu thích nghĩ sự việc theo ư ḿnh. Chủ nghĩa chủ quan bẩm sinh là bịnh măn tính của HNhu. Cũng v́ vậy mà ả chẳng cần ḍ dẫm ư tác giả ra sao. Ả cứ viết theo cảm nhận của ả. Nhưng ả không hời hợt. Ả tỉ mẩn bám vào từng ư, từng câu, từng chữ, đầy trách nhiệm. Ả không chỉ khen, mà c̣n chê, tuy có những bài ả không chê tẹo nào. Điều này là tớ biết ở các cuộc thi khác, diễn đàn khác. Đọc xong, thấy ả thật có lư mà khi đọc lướt, tớ không nhận ra. Ả khá tinh. Những ư ả nêu ra dù khen hay chê khó ḷng bắt bẻ, c̣n trúng ư tác giả hay không, như ả đă nói, ả ứ cần biết. Thông thường, kèm theo lời b́nh về một bài thơ nào đó, ả hay đoán tác giả. Ả đoán cho vui, chả để làm ǵ. Thường th́ ả đoán sai đến ... 60%. Kệ, chả sao. Ả cứ phán bừa ra vậy rồi quên luôn. Đây cũng là nét thú vị làm cho bài viết vui hơn, nhộn hơn, không khí cuộc thi sối nổi hơn. Có một cuộc thi ở diễn đàn khác, ả b́nh cũng rất hăng hái. Đợt ấy, tớ viết tới 6 bài hưởng ứng nhưng không được thi v́ can tội làm "dám khảo". Ả b́nh rất khỏe, Những bài của tớ ả b́nh gần hết, xong gán tác giả là người này người nọ. Tất nhiên cũng có bài ả đoán đúng. Chỉ tiếc rằng trường hợp đoán đúng là do ả dùng phương pháp tát nước bắt cá chứ ứ phải là quen giọng thơ của tớ. Ví dụ ả nghiên cứu bài thơ rồi loại trừ nữ th́ c̣n nam, loại miền Nam c̣n miền Bắc, loại các tỉnh c̣n Hà Nội, loại thanh niên th́ c̣n ông già. Đại loại thế. Ả loại trừ dần rồi c̣n trơ lại tớ. Tài đoán của ả là ở chỗ đó. Cuối cùng th́ tớ ủng hộ cho ả đoạt giải b́nh thơ. C̣n nếu ả có gửi bài dự thi th́ cầu cho thơ ả được giải. |
http://www.vietnamwebsite.net/thugia...f6f732f8c9.gif
CHUYẾN XE MÙA XUÂN CHUYẾN XE MÙA XUÂN. Mời nhau đáp chuyến xe xuân. Đă vui, vui trọn, một lần. B́nh thơ Hương Nhu đạt giải. Nhờ công chú Thụy bội phần. Hnhu Hihi, đọc bài b́nh của chú mừ Hnhu ... hông nhận ga HNhu nữa! :no::no::no::no: Hnhu dzui khi đọc bài viết của chú. Cho mùa Xuân thêm dzui mừ. Câu nệ chi cho nhiều, phải hông chú. Cứ ai cũng toe miệng tới mang tai, đă là hạnh phúc. Mơi, quỡn, HNhu c̣n b́nh nhiều nữa. Tiếc là hôm đương cuộc thi, HNhu hông tham dự được. Hông th́, xách bomb chạy theo cô Bốn, khủng bố cả nhà NVien. :simper::simper::simper::simper: |
MXTD - 51
CHIỀU XUÂN Bây giờ em đó tôi đây Tháng năm nhân nghĩa lất lay tay người Sóng chiều lặng biển t́nh vơi Con tim tạ tội chuyện đời cùng ai Rồi sau dưới vụng sương mai Một lần thôi, tôi van nài cùng em Cụng ly nửa cuộc say mềm Uống đi cho cạn cuồng điên thuở nào Cầm đời ngọn gió hư hao Chiều xuân chuộc tội má đào ngày xưa Tôi không là kẻ nắng mưa Em không là kẻ làm vừa bụng ta Gặp nhau vàng lá úa già Van em đừng bỏ chiều tà mà đi Hôm nay ngẫm lại thấy hôm trước Vịt hiểu bài thơ sai bét :no: Van em Đừng bỏ chiều tà mà đi Đó không phải là người đàn ông muốn níu kéo người đàn bà lại với ḿnh.Đây là một cung bậc khác của t́nh yêu:Sự tha thứ cho nhau.Hai người không đến được với nhau nữa rồi,nhưng về lúc xế chiều của cuộc sống,người đàn ông muốn hàn gắn vết thương rất sâu trong ḷng trong ḷng người yêu xưa và cũng chính là trong ḷng ḿnh nữa Sóng chiều lặng biển t́nh vơi Con tim tạ tội chuyện đời cùng ai Rồi sau dưới vụng sương mai Một lần thôi, tôi van nài cùng em Cụng ly nửa cuộc say mềm Uống đi cho cạn cuồng điên thuở nào Cầm đời ngọn gió hư hao Chiều xuân chuộc tội má đào ngày xưa Tôi không là kẻ nắng mưa Em không là kẻ làm vừa bụng ta Có những lúc cuồng điên của tuổi trẻ,lúc chưa thật chín chắn và cũng là lúc cái tôii của ḿnh quá lớn,người ta đă đánh mất những thứ rất quan trọng.Chỉ đến khi về già,ngẫm lại mới thấy hết."Tôi không là kẻ nắng mưa.Em không là kẻ làm vừa bụng ta"Hic,tại câu "Em không là kẻ làm vừa bụng ta" nó không được tṛn lắm nên Vịt bị lạc trầm trọng.Hai câu này nói một cách thiếu văn vẻ là :Tôi và em đều là kẻ cứng đầu,khó xoay chuyển. Th́ ra là vậy.Tự dưng thấy ḿnh nông cạn và ẩu đoảng ghê gớm.Thành thật xin lỗi tác giả |
Quote:
Bé Nhu : Cô 4 sang vựa Boom lợi cho ngừi khác gồi hehehe... nên nặn măi mờ hổng ga chữ nà .:no: Chán ghê nơi ...Hay tại hổng có Bé Nhu nên Cô hết hứng ta ??? ( hổng bít phải dzị hôn nữa...:smells: ) |
HNhu xin xóa!
|
Nhỡ tác giả mắng:"Cái thằng này,gán ta cái tội vàng lá úa già rồi c̣n hay t́nh cũ hông rủ cũng về" th́ sao?Xin lỗi cho chắc :snicker:
|
HNhu xin xóa!
|
MXTD - 44
CON KHÔNG VỀ XUÂN NÀY Gió thoang thoảng đong đưa nhành mây trắng Giọt sương rơi rớt nhẹ dưới bậc thềm Con giật ḿnh nghe mùa xuân nẩy lộc Bỗng bồi hồi từ khóe mắt lặng rơi. Đêm gác trọ vùi ḿnh trong giấc mộng Nhớ quê xưa ṿ vơ bóng mẹ già Nhành mây trắng đợi con về trước ngơ Gió vô t́nh hụt tiếng gọi xa xăm. Con không về mắt ai mỏi chờ mong? Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Chiều ru chiều trong từng cơn ớn lạnh Phía xa xa đồng vọng khúc ca buồn… … Miền Trung nghèo, đă khuất dười hoàng hôn C̣i tàu rít nghe nhói đau người xa xứ Đêm phương Nam gói ḿnh trong nỗi nhớ Miền Trung ơi, con vỡ vụn tiếng ḷng ḿnh… Đọc xong bài thơ, cứ có cảm giác là lại trong dạ, sao mà giống tâm trạng ḿnh đến thế. Đọc rồi, đọc nữa, rồi từng chữ cứ bám lấy ḿnh không dứt! Bài mới được anh LK đưa lên, những người quen biết ai cũng hỏi "Bài đó của Linh hả?" Ừ, cũng là xuân xa xứ Ừ, cũng là đất miền Trung... Con giật ḿnh nghe mùa xuân nẩy lộc Bỗng bồi hồi từ khóe mắt lặng rơi. "Bồi hồi" lại có thể "rơi", 1 cách ẩn dụ rất lạ, nhưng ḿnh lại thấy thích, cái cảm giác thẫn thờ khi nhớ về 1 điều ǵ đó không nhất thiết phải thật rơ ràng, đôi khi chỉ là những ơ hờ, mông lung..., ừ, mơ mộng để rồi thấy cảm xúc của ḿnh cũng không thể gọi tên, mà vốn dĩ nó đă có tên rồi đấy thôi? Cảm xúc! Thích cách đưa cảnh vật vào trong bài một cách tự nhiên và đầy chất như bài này Gió thoang thoảng đong đưa nhành mây trắng Giọt sương rơi rớt nhẹ dưới bậc thềm Nhành mây trắng đợi con về trước ngơ Gió vô t́nh hụt tiếng gọi xa xăm. Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Ḿnh thích những từ ngữ mới mẻ, gợi h́nh và xúc cảm, chắc cũng v́ thế mà mới đọc vào , cứ đọc nữa, rồi đăm đăm nh́n. Người ta thích những cái giống ḿnh, dù là con ḿnh hay con người nhưng thấy nó giống ḿnh th́ vẫn thích, vẫn ưa cưng nựng Con không về mắt ai mỏi chờ mong? Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Chiều ru chiều trong từng cơn ớn lạnh Phía xa xa đồng vọng khúc ca buồn… Không biết cảm xúc của tác giả khi viết bài này có giống ḿnh không mà sao mắt cũng thấy nhoè dần đồng lúa chín, cánh diều trên cao khuất măi ở chốn nào. Chiều ru chiều...kể ra cũng đúng! Cứ vào hoàng hôn con người ta lại dành nhiều thời giờ cho cảm xúc, phải chăng v́ thế mà tác giả gọi là "chiều ru chiều" mà không phải là "ngày ru ngày" hay "đêm ru đêm" … Miền Trung nghèo, đă khuất dười hoàng hôn C̣i tàu rít nghe nhói đau người xa xứ Đêm phương Nam gói ḿnh trong nỗi nhớ Miền Trung ơi, con vỡ vụn tiếng ḷng ḿnh… Ai xa quê rồi, ai ở nơi đất khách rồi mới hiều được cảm giác nhớ nhà nó mănh liệt như thế nào Đôi khi ngồi, mắt vẫn vô hồn xa xăm về phía chân trời vô định, t́m cái ǵ? Ḿnh cũng chẳng biết! Đêm th́ có màu đen! Trong màu đen thấy ḷng ḿnh trống trải, nhớ, nhớ đến khôn cùng! Ừ, tất cả giờ chỉ c̣n vọng lại phía sau, nỗi nhớ vẫn âm ỉ, và miển Trung vẫn xa măi... một chuyến tàu. Có lẽ "thương nhau thương cả đường đi lối về", đọc bài thơ và thích, chả hiểu v́ sao thích, cũng thể là tự dưng thích! Có thể ḿnh chưa hiểu hết! Mà cũng có thể nó giản dị, mộc mạc không có ǵ lẩn khuất. Một tấm gương, nh́n vào đó để thấy tâm trạng ḿnh đang dậy sóng giữa những con chữ tưởng như b́nh lặng. Ḿnh thường hành động theo cảm tính, nên yêu ghét không đặt nặng vấn đề ǵ khác ngoài cảm xúc của ḿnh, đôi khi với ḿnh là tất cả nhưng với người ta lại không là ǵ cả? Lại cái tâm trạng ko b́nh thường....thôi, không nói nữa, chỉ là nếu được, muốn ôm trọn...tác giả của bài thơ :hi: Cám ơn tác giả! Cám ơn tác giả đă nói thay Linh cảm giác này, cảm giác "con không về xuân này"...miền Trung ơi! :heart: |
Quote:
Vịt cảm nhận ǵ th́ nói vậy à nha :cuoi: |
MXTD - 26
PHIÊN CHỢ CUỐI NĂM Mùa xuân về trên những chiếc xe thồ Kĩu kịt chở cành đào ra chợ Mùa xuân mềm những tán cây khô Lớp lớp chồi non vừa nhú Xuân rạng ngời mắt người quê lam lũ Lựa hoài quần áo cho con Xuân đậu vào cái diều căng tṛn Con gà trống bị nhồi mắc nghẹn Xuân ửng hồng má cô nàng bẽn lẽn Em c̣n bé lắm anh ơi... Xuân trong veo khúc khích nụ cười Anh bán hàng đến là vui tính Khoác bộ cánh điệu đà,xúng xính Chợ uốn ḿnh khoe những đường cong Gió tị nạnh xua cái rét căm căm Không thể làm ḍng người văn bớt Người tất tả khắp nẻo đường xuôi ngược Vẳng tiếng loa rè của gă hát rong "Diêu bông ơi,hỡi diêu bông..." Chiếc nón sờn đựng đầy bạc lẻ Chạm mắt vào tựa đề bài thơ, kư ức của những mùa xuân xưa cũ bỗng ào ạt theo nhau về... 18 năm rời xa ngôi nhà xưa, con phố cũ, tôi chưa một lần đi lại phiên chợ cuối năm của tỉnh lỵ hiền ḥa nhỏ bé miền Tây nguyên. Những phiên chợ mà ngày xưa, tôi thường theo mẹ tất tả chọn những bó huệ thật thơm, lựa hoa quả thật đẹp để chưng trên bàn thờ ông bà trong những ngày tết, rồi lựa mua thịt, mua rau... và những thứ cần thiết khác. Dù tỉnh nhỏ, chợ cũng nhỏ, nhưng phiên chợ cuối năm bao giờ cũng tấp nập, đông đúc từ sáng đến tận chiều tối... Mùa xuân về trên những chiếc xe thồ Kĩu kịt chở cành đào ra chợ 2 câu đầu của bài thơ đă giới thiệu ngay với người đọc một phiên chợ của miền Bắc. Những chiếc xe thồ kĩu kịt chở đào ra chợ đă vẽ lên một ngày cuối năm nao nức. Dương như chợ là nơi ḿnh có thể nh́n thấy bốn mùa thay đổi. Chỉ cần nh́n thấy hoa đào bày bán, là biết ngay mùa đang Xuân, ngày đang Tết... Mùa xuân mềm những tán cây khô Lớp lớp chồi non vừa nhú Chợ này hẳn là chợ quê, khi hướng tầm mắt người đọc vào những tán cây khô đang mềm với lớp lớp chồi non nhú. Chợ thành thị chỉ có nhà lồng bốn bề tường xây, có lấn ra hè cũng là nền gạch... Một phiên chợ quê thật gần gũi trong kư ức của tôi. Những câu tiếp theo đă thêm vào những mảng màu rơ nét hơn, sinh động cho phiên chợ quê. Giống quá với những mảng màu trong kư ức. Ngừng thật lâu ở câu "Xuân rạng ngời mắt người quê lam lũ. Lựa hoài quần áo cho con", ḷng rưng rưng quá. "Người quê lam lũ ấy" có khác ǵ mẹ tôi xưa đâu. Dù lam lũ thế nào, ngày tết mẹ tôi cũng ráng mua cho 6 anh chị em tôi, mỗi người một bộ đồ mới. Thời đó, anh chị em tôi chỉ biết vui mừng háo hức khi có đồ mới mặc tết chứ chưa đủ sâu sắc để hiểu mẹ phải dành dụm chắt chiu thế nào để có những ngày Tết đầm ấm cho cả nhà. Rưng rưng v́ "người quê lựa hoài"... Lựa hoài hẳn là v́ cái áo ấy đẹp mà đắt quá...muốn mua cho con lắm... nhưng túi tiền ít ỏi... làm sao đây... Đọc mà thương quá. Và rồi cũng ngừng thật lâu ở câu: Xuân đậu vào cái diều căng tṛn Con gà trống bị nhồi mắc nghẹn Cái nghẹn của những con gà trống đang bị nhồi cho căng diều kia khiến tôi thật chạnh ḷng... Chạnh ḷng cho người bán gà hẳn nhọc nhằn lắm mới cố nhồi đến mắc nghẹn những con gà tội nghiệp, may ra chúng nặng thêm ít nhiều, để có thêm chút tiền c̣m cơi mua Xuân cho gia đ́nh ḿnh. Tôi chắc rằng những người bán gà ấy đang có những đứa con chờ "manh áo mới" chiều nay ba mẹ sẽ mua về... Ôi những người quê lam lũ! Xuân ửng hồng má cô nàng bẽn lẽn Em c̣n bé lắm anh ơi... Xuân trong veo khúc khích nụ cười Anh bán hàng đến là vui tính Phiên chợ như một bức tranh đủ màu sắc. Đi hết những gam trầm, lại gặp những gam vui khi bức tranh có thêm má em gái nhỏ hồng hồng, có anh bán hàng vui tính, và nhờ thế mà mùa Xuân cũng nhiều sắc thái hơn. Tôi thích chữ "Xuân trong veo" mà tác giả dùng ở đây. Xuân trong, nên phản chiếu thật rơ ràng những h́nh ảnh "chợ cuối năm". Khoác bộ cánh điệu đà,xúng xính Chợ uốn ḿnh khoe những đường cong Gió tị nạnh xua cái rét căm căm Không thể làm ḍng người văn bớt Những đào, những hoa, những cây, những gà khoác lên chợ một chiếc áo mùa Xuân đa sắc điệu đà, xúng xính. Tôi tủm tỉm với h́nh ảnh "Chợ uốn ḿnh khoe những đường cong". Những đường cong hẳn là do sự bành trướng của hàng quán ngày tết tạo nên. Hàng này lấn ra một tí, hàng kia sẽ không chịu kém... cứ thế mà cong chỗ này, uốn chỗ kia... tác giả đă thật tinh nghịch khi nh́n thấy một cô gái xuân th́ nằm khoe đường cong trong cái ồn ă của chợ. Những đường cong duyên dáng dáng đến độ "gió phải tị nạnh", và hấp dẫn đến độ, những ḍng người dồn về không ngớt mặc cho "rét căm căm"... Cái đặc biệt của chợ tết là đây. Người tất tả khắp nẻo đường xuôi ngược Vẳng tiếng loa rè của gă hát rong "Diêu bông ơi,hỡi diêu bông..." Chiếc nón sờn đựng đầy bạc lẻ Nét vẽ cuối cùng của tác giả gieo vào ḷng người đọc một nốt lặng... Một gă hát rong lang thang trong ngày cuối năm, không nhà không cửa... thật đối lập với những người đang nao nức sắm Tết... "Câu hát Diêu bông ơi, diêu bông hỡi" thường ngày nghe đă buồn, vọng lên vào thời khắc cuối năm nghe càng năo nề... Cũng may, "chiếc nón sờn đựng đầy bạc lẻ" khiến ḷng ta đỡ nặng... Dù ǵ, gă cũng sẽ có được ngày Tết không đến nỗi đói khát... Một phiên chợ đưa ta đến với thật nhiều cung bậc cảm xúc. Tôi ngẫm nghĩ, tác giả nam hay nữ? Là người phụ nữ tất tả như mẹ tôi ngày xưa mà trong những ngày giáp Tết hầu như đi chợ suốt? Hay là nam như ba tôi ngày xưa, những ngày Tết ngược xuôi chiếc xe máy cà tàng để thồ những thứ mẹ tôi mua? Tôi nghĩ là nam qua cái cách tác giả quan sát rất rộng khắp này. Cảm ơn tác giả đă đưa tôi về lại với kư ức của ḿnh! |
HNhu xin xóa!
|
HNhu xin xóa!
|
HNhu xin xóa!
|
Quote:
Một bài thơ hay, chưa hẳn là đạt giải cuộc thi nào đó. Nhưng một bài thơ đoạt giải một cuộc thi nào đó, có thể nó chưa hay lắm, th́ ít nhất, cũng phải đảm bảo được rằng, nó đáp ứng những yêu cầu cơ bản về quy chế của cuộc thi. Cuộc thi là một cuộc chơi, và có luật chơi của nó... Đồng ư chứ, huongnhu Quote:
Quote:
|
Hhahahahaa, HNhu thanks chú...bắt gị! Hồi trưa, vừa ngủ gục, vừa đọc. Nên, nguyên sinh biến thành quyên sinh. hahahahahaaa, rất rất cảm ơn chú. HNhu đang cười bắt chít. Chung qui đổ thừa hoàn cảnh. Hhahahaah
Tự tin là HNhu thuở giờ. :D Nhưng, HNhu hông phải là nhà phê b́nh nghen chú. HNhu chỉ là nhà đọc thơ thôi. Đọc, cảm nhận, theo kiểu của HNhu. Theo sở thích HNhu. HNhu biết, cảm nhận của HNhu hông giống ai. Và, ai giống cũng hông được. Một điều nữa, HNhu cũng biết, chẳng mấy ai ưa ba ḍng linh tinh của HNhu. Có sao đâu. Tự tin viết thôi! Hnhu đó chú. |
MXTD - 32
XUÂN XƯA Xuân ấy anh ra đi Bến đ̣ ngang tiễn biệt Để rồi sau cứ tiếc Sóng nước trôi qua, thèm… Đào ửng trên má em Anh run không dám hái Khuất tầm nh́n quay lại Vẫn biết xuân c̣n chờ… Anh nào đâu có ngờ Chỉ một lần lầm lỡ Bao mùa xuân dang dở Đau thắt măi con tim. Chiến tranh xa bặt tin Thư phũ phàng không đến Xuân nay t́m về bến Xuân xưa sóng cuốn rồi. C̣n xót măi em ơi Mỗi mùa hoa đào chín Thấy nụ hồng chúm chím Tiếc hoa xưa cánh tàn. Thương xuân xưa xuân tan Con đ̣ xưa đổi bến Bởi ra đi không hẹn Ḷng neo măi xuân xưa. Đọc bài này Vịt cứ liên tưởng đến Trăng khuyết của Phi Tuyết Ba Anh ngỏ lời yêu em Vào một đêm trăng khuyết Bởi t́nh yêu tha thiết Biết tṛn trước đêm rằm Em vui lúc trăng tṛn Chạnh ḷng khi trăng khuyết Anh ơi, anh có biết? Trăng hay t́nh lứa đôi? Sao anh lại ngỏ lời Vào một đêm trăng khuyết Để bây giờ thầm tiếc Một vầng trăng không tṛn. Đều là thơ năm chữ,cái vần ở khổ đầu vô t́nh lại bị trùng.Đoán ṃ là BGK cũng nghĩ như Vịt nên bài thơ bị mất điểm.Hi,chắc là vô ư,thật xúi quẩy cho tác giả Vịt vote cho bài này,thấy nó đáng được vào ṿng chung khảo. Vịt hông biết b́nh thơ,đă thử rồi mà hổng có b́nh được,đành lan man đôi ḍng thôi.Hic,ngày xưa kiểm tra văn toàn xách văn mẫu ra chép trộm,nghĩ lại thấy ngốc Bài thơ là một câu chuyện về hai người yêu nhau mà không dám thổ lộ và rồi để lỡ t́nh yêu của ḿnh.Đă xêm xêm hơn ba mươi bảy mùa xuân trôi qua rồi nhưng lúc mùa xuân về chỉ làm cho chàng trai thêm tiếc nuối không nguôi về mùa xuân xưa.Công nhận chàng trai trong bài thơ nhát số một.B́nh thường th́ có thể nhiều người nhát nhưng lúc ra đi trên con đ̣,sao không gọi với là đợi anh về em nhé có phải hơn không.Lúc đó người ta đâu có nh́n rơ mặt ḿnh đang đỏ ửng đâu,cũng có phải đối diện với người ta lúc đang bối rối đâu.Ngốc thiệt.Con gái có lứa có th́,hông biết ư người ḿnh yêu ra sao,đâu có dám đợi.Lỡ hết chiến tranh người ta đem theo cả vợ con về th́ sao,chẹp chẹp. Vịt sợ chiến tranh.Sợ cảnh ly tán.sợ cảnh những làng quê xơ xác.Sợ cứ mối ngày lại có thêm những người bạn của ḿnh về với đất.Sợ phải cầm súng xả đạn vào đồng loại của ḿnh,những người cũng có gia đ́nh,cũng có quê hương,họ phải mang tiếng giặc để phục vụ cho một nhúm tí ti người...Đọc bài thơ của tác giả lại có thêm một lí do để sợ....Nhỡ đâu có chiến tranh xảy ra và ḿnh cũng nhát như chàng trai kia :D P/s:Hic,viết xong ngó lên trên mới phát hiện HNhu xóa hết lời b́nh của HNhu rồi |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:22 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.