Canh Khuya_Thơ Phiêu Dao
Đêm vắng canh khuya một tiếng chầy
Nỗi ḷng thục nữ có ai hay? Thâm khuê u ám sầu dâng vút Rượu thỏa ḷng chưa những nỗi này? Mâm son vắng bóng khách cao tài Như kiếp hồng nhan chưa gặp ai! Cánh liễu mong manh,ngọc dễ vỡ Anh hùng đâu? hở bóng trang đài? Anh hùng vác súng gác nơi xa Phía sóng lênh đênh,phía hải hà Để cho yêu dấu xa muôn trượng Mắt ngước nh́n xa,xa rất xa... Đêm vắng canh khuya một tiếng chầy! Nổi ḷng thục nữ chẳng ai hay! Quan hà yên ắng,êm bờ cơi Đâu biết có người khóc chốn đây Phiêu Dao |
Đun Thuốc
Đêm mưa trăng lạnh dáng hoa gầy Môi nhạt son hồng hương chẳng bay Sầu khóc thâu canh sầu giận dỗi Khuê pḥng khép mạnh cửa lung lay Anh ngồi đun thuốc khói mơ màng Em bệnh nằm co khóc Nguyệt San Em ghét cả anh,ghét tất cả Ghét đàn bướm nhỏ lượn bên đàng Em ơi! đừng khóc ướt lầu trang Lá ở trên cây sắp ngả vàng Chén thuốc vừa đun c̣n nóng hổi Chứa ḷng anh cảm phận hồng nhan Anh ở thư pḥng nghe tiếng kêu Tay buông quyển sách nh́n người yêu Mặt xanh môi tái, tay ôm ngực Chẳng nói ǵ! Nhưng tâm sự nhiều Phiêu Dao |
Chưa Có Thu
Hôm ấy, ḷng ta chưa có thu Mà đông đă đến hẹn sương mù Không ai sưởi ấm trái tim lạ Đơn độc với sầu bước lăng du Rồi ta tinh nghịch tự hôm nào Hồn thả không trung bay vút cao Nhún nhảy cùng nàng vui tuế nguyệt Nỗi buồn vừa dứt, chợt xôn xao Anh vẫn dại khờ, em trắng trinh Đôi con hồ điệp cánh lung linh Em khoe tà áo màu sim tím Anh chộp nhành hoa đứng gợi t́nh Ngày nọ, anh c̣n sốt cỏ khô(1) Hễ ra ngoài nắng, tối anh ho Kiếp này không thể gần hoa dại Chỉ ở bên em-cánh liễu bồ Ước nguyện cùng xây một túp lều Hai tim chung nhịp với chung kêu Hơn cả kim tiền hơn cả ngọc Ôm nhau hối hả, thương nhau nhiều Cho đến hôm nay, không thấy thu V́ thu ngày trước xa tít mù Thương người con gái năm xưa ấy Ta trách thân ta ấm nệm nhu PD ===================== (1) Dị ứng phấn hoa dại, trong mùa viêm nhiệt, tiếng anh gọi “allergy” |
Hoài Niệm
Khi nh́n viễn tượng buổi tṛn trăng Ḷng ấp ngây thơ không vết hằn Ngẩn mặt nh́n lên cười rạng rỡ Tay ôm quyển sách bước thung thăng Nhuỵ ướm hồn hoa, nắng nhuộm đường Vàng ngay lối gót ánh muôn phương Gió chen với tóc,reo theo lá Chân cuốn cuồng theo tiếng trống trường Không đoái hoài chi những tiếng yêu Con tim hời hợt ngẩn ngơ nhiều Làm thinh cuối mặt chưa ḥ hẹn Chưa biết mộng mơ, chưa biết yêu Tháng đến ngày qua ḷng động ḷng Chiều mơ tối tưởng đă hay mong Năo nề chun chút ḷng vương tử Đă nhận vần thơ nhưng dối ḷng Ngày kia,Cuộc thế hết thanh b́nh Em ở hậu phương,anh chiến chinh Chưa kịp buông lời thu đă lỡ Em ôm bóng lạc,anh vô t́nh Phiêu Dao |
Huệ Thanh
Bước động hoa sen mọc gót hài Dáng tiên phơi phới thoát trần ai Phất trần óng ánh đời như mộng Đồi trọc mây xanh kẹp chẳng cài Ta buồn cho một đoá lưu ly Ngẩn mặt nh́n em…chẳng nói ǵ Chuông gơ chùa vang tâm vướng nhịp Ḷng si t́nh hận lệ trên mi Được biết sư cô tên Huệ Thanh Đă buông t́nh cũ,chôn xuân xanh Má hồng thư thái,tâm an lạc Tỉnh lặng làn mi duyên chẳng thành Người trần luôn hẹn chữ yêu đương Cắm cúi ôm nhau ắp mộng thường Từng cặp chim hồn say ngất ngưỡng Chỉ nàng lặng lẽ hướng Tây phương Chao ôi! Ta tiếc cái xuân thời Đứng dưới hiên chùa gọi “người ơi!” Yêu đoá mười giờ chưa kịp hé Hành tŕ phong kín cả mơ đời Có phải chuyện t́nh Điệp với Lan? C̣n đang hiện hữu giữa nhân gian Ầm ầm níu kéo như điên dại Nước mắt ni cô,nước mắt chàng Phiêu Dao |
Ta yêu em
Ta yêu em... C̣n em không yêu ta Nửa hồn đă chết hoá thành ma Bám theo h́nh bóng người yêu dấu Khó khép làn mi cố khóc oà Rồi lại mênh mông tiếng thở dài Thênh thang sầu muộn khóc bi ai Ắp ôm kỉ niệm xưa huyền thoại Đôi mắt lần theo những dấu hài Ta vẫn cuồng si với lửa t́nh Đă mang hoa bướm vào hồn trinh C̣n em say với mùi chân lư Luôn muốn trần gian là mối t́nh Em cắt tóc mây,đoạn tuyệt t́nh Trăng mờ nước đục, hoa không xinh Nhưng mà nơi chốn am mây đó Một đoá hoa sen hương ngát t́nh Em quên đi mất chiếc khăn hồng Chuyện của một thời,chuyện của Đông Em đă quên anh-người thế tục Giă từ lối nhỏ buổi xuân nồng Em đi tu... C̣n ta vẫn đi theo... Tay xua cỏ mọc,bước lên đèo Biết đâu hai kẻ cùng thành Phật? Sánh bước bên nhau,ta được theo... PD |
Duyên Phận Chưa Tṛn-Thơ Phiêu Dao
T́nh thủa trước như dàn tranh phong thủy
Có đôi hồn ẩn nấp chốn thâm khê Mê nhau măi mà quên đời phù thế Anh tiều phu,em thiếu nữ sơn khê V́ buồn gió nên hoa gầy trăng lạnh Bốn mùa thơ tàn tạ giữa thời gian Anh vẫn bước với lời ca sáo rỗng Khói lênh đênh bên cảnh núi mơ màng Rồi hai ngả chia đôi từ thủa ấy Anh lụy t́nh,em rạo rực vàng son Ḷng băng giá theo cùng ngày tháng héo Và h́nh như duyên phận chửa vẹn tṛn Phiêu Dao |
Trái ngang
Em cất bước để lệ ḷng trên mắt Và sầu rơi trên những cánh tay khô Một cảnh tượng với muôn ngàn huyễn hoặc Đời trái ngang và một cánh liễu bồ Em đứng đó_một trời thu có phải? Ngă ba đường tóc lộng gió hôm nào Ta hội ngộ giữa muôn trùng im lặng Để tiếng buồn kềm lấy tiếng xôn xao Phiêu Dao |
Thương Em
Thương em một kiếp hồng nhan Thân chôn mộ địa lỡ làng nét xuân Lao đao nắng Sở mưa Tần Cuối đời lận đận lại rưng rưng sầu Sông sầu bể khổ v́ đâu? Để đôi ư hiệp tâm đầu chia phôi Đến giờ,tóc bạc da mồi Sơn minh thệ hải trong tôi ghi ḷng Em về ngự cơi Lư Bồng Anh than khóc giữa thinh không ta bà Từ ngày hai ngả cách xa Anh vừa tỉnh, lại khóc oà ngất đi Không ngờ em đă ra đi Ngọc cười hoa thốt nhu ḿ c̣n đâu! Thời gian thấm thoát trôi mau Điên cuồng nhớ /loạn cuồng câu /thơ trào Phiêu Dao |
Hẹn nhau
Hẹn nhau giữa ngă ba đường Ngờ đâu lạc giữa muôn phương chợ đời Hai ta đóng vở kịch đời Gặp nhau mắt ướt im hơi lặng buồn Ngày em bước,đẫm lệ tuôn C̣n ta len lén nỗi buồn vương mang Mộng về ngày ấy xuân sang T́nh yêu tựa sóng dịu dàng ru êm Một hôm gió cuốn mây mềm Chia tay chua xót t́nh thêm tội t́nh Một chiều ôm ấp thơ trinh Rưng rưng dĩ văng một ḿnh rưng rưng Hôm nay,tim bổng ngập ngừng Nh́n em,ngấn lệ,bước chân gọi buồn ………………….. Hẹn nhau giữa ngă ba đường Ngờ đâu lạc giữa muôn phương chợ đời Phiêu Dao |
Thưa Em
Thưa em!... từ thưở gió vờn mây Trời đêm ôm ấp mảnh trăng gầy Có kẻ si t́nh đan áo lá Cuồng vọng mê nàng,măi đắm say Thưa em!..từ thưở tiếng chuông ngân Lệ rớt ḍng tuôn biên biết lần... Đỏ cháy non Đoài bao xác pháo Ầm ầm dồn dập những đôi chân Thưa em!...từ thưở em sang ngang Ngh́n dặm nh́n nhau trong tất gang Nuối tiếc t́nh xưa đà vỡ vụn Rằng ta ṿ vơ nhớ thương nàng Thưa em!..từ thưở khóc rồi than! Chén nguyệt nghiêng nghiêng mắt của nàng Gửi gắm lời ca buồn thảm thiết Hồn nương tiếng hát trách sang ngang Cớ sao đắm đuối những đôi mi? Ta trách hôm xưa nàng bước đi... Đắm say chi măi nhung với lụa? Giờ trách..ôi thôi!..chẳng được ǵ! Phiêu Dao |
Thương Nhau
Thương anh,em lội tận sông sâu Tà áo thiên thanh nhàu nát nhàu Trôi phấn trôi hương tan phận ngọc Thùy dương thảng thốt thét đôi câu Thương em,anh trèo tận núi cao Vóc dáng thanh tân nhào đổ nhào Chân bước chênh vênh khua thạch quyển Phù trầm trọn kiếp,mắt xanh xao Thương nhau,vướng nặng t́nh đa mang Tay gói đêm sâu thành thở than Đă trót thương nhau,sao chẳng đến? Bao giờ,nối lại mối cầm loan Đêm sầu,lặng lẽ khúc trầm ngâm Thương buổi tṛn trăng bước lỡ lầm Chất ngất ưu hoài theo tuế nguyệt Thương cho duyên phận...ôi! thương tâm! Thương!... Phiêu Dao |
Vừa rồi
Vừa rồi,hoa nở nhuỵ đơm Cánh thư anh viết mừng em lấy chồng Gạo châu củi quế hết mong! Đành dâng áo vải kết ḷng trắng trinh Dù sao vẫn nặng nghĩa t́nh Đơn sơ mộc mạc tinh sương hôm nào Anh vào quân ngũ năm nao? Mà nay,em đă bước vào hai mươi Tuổi xuân là tuổi đẹp đời Mong em ngọc thốt hoa cười vẹn nguyên! Câu chào lời chúc đầu tiên Và ngay sau đó ưu phiền dài lâu... Phiêu Dao |
Thơ của ḿnh...
Thơ của ḿnh..........................…
Thơ ḿnh chẳng biết hay không? Mà sao mỗi tối lưng c̣ng bút nghiêng? Bao nhiêu u uẩn muộn phiền Dồn vào nét mực luân phiên khóc cười Giá như hiểu được tiếng đời Để cho băn ngă ngưng lời cực đoan... Phiêu Dao |
Bởi v́ ḿnh thích thơ ca
Cho nên hễ cứ nói ra là vần PD |
Uống Bùn Nhơ
Ta sắp uống bùn nhơ từ mặt đất Từ cơi tiên sắp ngă xuống dương gian Sẽ hoen ố bước chân người hành khất Khi si mê mùi xác thịt của nàng Nàng lơa thể bức chân dung rùng rợn Nhịp bước êm và những ngón tay thon Kéo rèm mỏng vội che đôi ngọc nơn Bôi lên môi bùn hạ giới làm son Khi chiếc bóng đêm sầu đông le lói Mải mê hương trừu phấn nét hăo huyền Con bướm ấy dập d́u đôi cánh mỏi Một chút thôi! và một chút sẽ điên... Ta ngửi thấy mùi tanh nơi bến tục Nhờn nhợn nôn v́ một phút truy hoan Cánh bướm đó, giờ đây chờ mục ruỗng C̣n cánh hoa, đang đợi đến ngày tàn PD |
LOÀI QUỸ DỮ
Em là ai? hay là loài quỹ dữ? Hớp hồn người và hút lấy đạo tâm Đôi tay nơn với sơn hồng từng chiếc Cặp kim thoa ôm tóc thoảng hương trầm Em-ngọc thố luôn đan lời ngoa dụ Ta-pháp sư vừa hạ giới xuống trần Đổi cực lạc để t́m vui hoan lạc Tự hóa ḿnh thành giống bọ thiêu thân Sức trai trẻ chưa một lần thốc tháo Những đồi non, khe suối nữ vai mềm Những cảnh lạ, những đèn mờ trơ tráo Gạt gẫm người êm ái ủ vào đêm Rồi mai đó...xuân trường sinh vụt mất Đạo và Tiên từ giả kẻ phàm phu Th́ đơn độc dưới trần hoàn một gă Tóc bạc phơ lưng lọm khọm lù khù PD |
Không Đề
Ngập ngừng bóng rèm thưa em dấu lệ Dáng hoa khôi tươi đỏ hói mùa trinh Thanh chim đỗ sầu triền miên cổ lục Kiếp hồ li nằm khóc phận cô t́nh Em nắm lấy bờ vai anh đưa đẩy Ánh đèn vàng rung sáng một đường tơ Chợt lấp láy, long lanh, ḷa đôi mắt Lạc trong vườn sầu nhi nữ tương tư Những cung bậc quay cuồng theo thể xác Cứ điên rồ, cho gối mỏi chăn rơi Cho xuân rụng như bao người thế tục Cho già nua giống thân phận con người Thôi vĩnh biệt những đào hồng tiên giới Nhận luân hồi như một lẽ thường t́nh Và sẽ hận, tham, sân, si, sắc giới Phận bọt bèo trôi sóng nước lênh đênh pd |
Bé ơi!
Bé ơi! bé nói cho anh nghe Khi trước, đường in bóng nguyệt về Hoa kết thành ṿng như cổng cưới Và ai đă hẹn ước phu thê? Bé ơi! bé nghĩ giúp anh rằng Lúc đó, băo bùng chẳng có trăng Ai đă nhớ ai bên cửa sổ? Rưng rưng bỏ bữa...khóc không ăn Bé ơi! bé nhớ giùm anh xem Ai nói lời yêu, mắt ướt mèm? Quyết liệt đưa người vào biển khổ Để rồi... anh đám cưới cùng em Bé ơi! bé chớ nói con nghe Ngày nọ, mưa giông, anh có thề: "Lội suối trèo non, không tiếc rẻ Ngỏ lời yêu trước, giọng be he " PD |
Lạnh
Đường về sương buốt canh thâu Đèn đêm soi những mái đầu phênh vênh Phố khuya sỏi đá gập ghềnh Bước chân du tử lênh đênh giữa đời Hẻm sâu không một tiếng cười T́nh xa hun hút đời người quạnh hiu Đêm về đầu xóm tịch liêu Chia ly ngấn lệ,mến tŕu khóc nhau Sương đêm bủa khắp mái đầu Rung lên tia mắt ngàn câu êm đềm Đêm xưa trăng chẳng soi thềm Lời yêu chưa thốt,môi mềm c̣n rung Từ giờ đến lúc lâm chung Th́ người vẫn măi mông lung với người PD |
Cô đơn
Nằm nghe lam chướng thị thành Rủ rê cát bụi phủ xanh mái nhà Tao phùng ngay giữa phồn hoa Th́ ai nỡ để cách xa muôn trùng Mặt hoa nay đă ngại ngùng Đàn con vây kín môi rung ru hời Cô đơn gởi chút mơ lời Nàng nghiêng nghiêng nón buông lơi tóc buồn Dư ba sót lại ḍng tuôn Mắt sầu theo dơi nỗi buồn hàm ca Dáng nàng đứng giữa phong ba Ta gạ gẫm những điệu đà không cân Thương nàng dáng đứng phong trần Bàn tay nội trợ,bàn chân chung t́nh Phiêu Dao |
Trăng đă chết....
Hôm qua, Trăng chết bất ngờ Cơn mưa lất phất, lơ thơ bên ngoài Không lời căn dặn với ai Chỉ nghe đời khóc với ngài trăng thôi!!! Bây giờ, chỉ mỗi sao trời Hóa thành ngọn nến thắp lời tri ân Đàn dơi lũ quạ bâng khuâng Trong hang, bầy sói bần thần kêu rên Đưa tang qua núi gập ghềnh Nhịp nhàng khèn sáo, lênh đênh lệ trào Trai th́ ngẩn mặt lao nhao Gái th́ khập khểnh, má đào nhăn nhăn Ta liền ỏng ẹo một lần Bước ra, thông báo vầng trăng băng hà... PD |
Buồn
Buồn buồn... Nhặt chiếc lá rơi Ép vào trang sách Lưu lời hợp tan Buồn buồn... Găy một khúc đàn Để cho nhân thế hoang mang đôi điều Buồn buồn... nghé một cánh diều... Cho con mắt ép đăm chiêu lệ sầu Buồn buồn... Viết lách dăm câu Cho ḿnh hốt hoảng Sầu đau phận ḿnh... PD |
Buồn buồn
Bên tách cà phê Nghe ḷng chợt đắng Lời thề .... gió bay Buồn buồn Thả mộng hồn say Ngoài hiên lá rụng Heo may lạnh về Ghé nhà của PD, thả vội vài câu. Chúc PD tiếp tục cho ra đời thật nhiều ánh thơ hay. |
Cám ơn cá chuồn đă ghé thăm PD
Hôm nay, buồn lắm ai ơi!!! Nắng theo cơn gió đă rời mái hiên Hoàng hôn nhuộm tím b́nh thiên Để cho khuôn mặt chữ điền ngu ngơ PD |
Trăng
Trăng vướng tường đêm, trăng một ḿnh Trăng vào hồ nhỏ, trăng lung linh Trăng mơ nhân thế t́m cung bắn Trăng chết bên trời, trăng hóa tinh Trăng nhảy lên cây, run rỉ máu Trăng sà xuống đất, khóc cho t́nh Trăng vừa tỉnh giấc, trăng liền hỏi: "Dưới thế có ai mơ thấy ḿnh?" PD |
Ngao du...
Trách ḿnh lang bạt ḱ hồ Ngao du tứ hải buồn đơ đẫn người Mặt chưa hóa đỏ màu tươi Chân chưa vùng dậy giữa trời lăng du Ánh nh́n lẫn với sa mù Bùn đen vạn kiếp thiên thu đời người Dù đi dạo khắp phương trời Cuối cùng quay lại những nơi cũ càng Dù đi ngắm cảnh thênh thang Cuối cùng,trở lại cánh đàn cùng ai Bước đi,dù ngắn hay dài Cũng quay trở lại cây mai thủa nào Thôi dừng một cuộc tiêu dao Để tâm nhận tháng năm nào an nhiên PD |
Giọt Mồ Hôi
Ồn ào mấy giọt mồ hôi Đổ ra lách tách bên đời cuồng quay Chắc đang ngong ngóng gió ngày Chờ khi khô ráo mà bay giữa trời Ngẫm ra cũng thật là vui Công danh một kiếp tiến lùi lưỡng nan Mồ hôi c̣n dịp bay hoang Đời người kẹt cứng với ngàn gian truân PD |
Trăng
Trăng vướng tường đêm, trăng một ḿnh Trăng vào hồ nhỏ, trăng lung linh Trăng mơ nhân thế t́m cung bắn Trăng chết bên trời, trăng hóa tinh Trăng nhảy lên cây, run rỉ máu Trăng sà xuống đất, khóc cho t́nh Trăng vừa tỉnh giấc, trăng liền hỏi: "Dưới thế có ai mơ thấy ḿnh?" PD Nắng Nắng chạm bờ vai nắng hỏi ḿnh Nắng đùa bụi nhỏ nắng lung linh Nắng thương hạt lúa đang xanh mởn Nắng nhớ bờ đê vẫn trắng tinh Nắng đợi cành non chưa kết nụ Nắng chờ hoa cỏ mới khoe t́nh Nắng ai e thẹn nắng sao vậy Có phải người ta đă ... ấy.. ḿnh? Y100C |
Cám ơn bạn Yêu100 đă đến thăm PD
LÂU RỒI! Lâu rồi, Không viết thơ t́nh Nên quên môi, mắt, ḷng trinh thủa nào Nhớ xưa, Con Bướm liệng trao Anh ôm quyển sách, em nào sầu đau Chiều về...lá rớt trên đầu Em đưa tay gỡ Anh mau gượng gùng Hôm nay, trời đổ mưa phùn Lơ ngơ nhớ thủa cùng chung mái trường PD |
Thủa xưa(số 1)
Thủa xưa,hai đứa cùng yêu văn Bóng trúc lồng tre kết chỉ hằng Mấp mé bờ vai kề vội vả Nh́n nhau ngả ngớn buổi tṛn trăng Hồn nhiên chưa chạm cặp môi nâu Rong ruổi bốn phương chụm mái đầu Nắng gió sân trường cùng thủ thỉ Chiều về,hai kẻ đón đưa nhau Ta thường ngạo nghễ áo phanh phơi Tám nẻo buồn tênh nên nghẹn lời Nàng vẫn yêu kiều như nắng rọi Chân t́nh khép nép giữa chân trời Đá sỏi sân trường niềm nở theo Gió lùa mái tóc lá đưa vèo Cùng nàng khúc khích vui mây gió Hai mắt hé cười trong vắt veo Bên đời nhốn nháo tiếng khoa danh Lá phượng tung bay cuốn mộng xanh Đôi lứa bên nhau buồn chẳng nói Xa nhau rồi-ơi hỡi mong manh Từ thủa chia ly biển dấy sầu Hàng mi bịn rịn tiễn đưa nhau Ân cần nàng tặng ta cây bút T́nh lẫn mực xanh mà thấy nhau Chẳng bước về ôn góc phố quen Mùa thi chợt đến,thức bên đèn Nắm tay cùng hẹn mai sau hẹn T́nh bây giờ-lận đận bao phen Nỗi sầu khống chế mỗi đêm sâu Lơ láo nh́n quanh đếm hạt sầu Mười cơi rùng ḿnh nghe nức nở Duyên tan t́nh lỡ bốn hàng châu Thành phố chập chờn những ảo đăng Người nghe tôi kể vết t́nh hằn Có cặp t́nh nhân thời áo trắng Nh́n nhau ngả ngớn buổi tṛn trăng Phieudao |
Thủa Xưa (số 2)
Thủa xưa chưa một lần cuồng si Lại càng e ấp không kiêu ḱ Múa hát hồn nhiên,chân nhịp bước Vi vu khắp phố chẳng ai bi Đầu trang diễm sử hồn ngây thơ Suối chảy lung linh rót lập lờ Ḷng ngập vườn hoa đầy bướm nhỏ Khép trang thơ ấu mắt trơ trơ Thủa đó,t́nh yêu ta với nàng Kim đồng ngọc nữ chốn trần gian Nhớ nhung nào đă t́m nhau trước Mê mải say sưa,t́nh chứa chan Một chiều sấm chớp với mưa giông Gió giật từng cơn buốt lạnh ḷng Đôi ngă chia phôi sầu cách biệt Ầm ầm níu kéo nát thinh không Một phút chia tay ngấn lệ rơi Đoạn trường phong kín cả đường đời Trời ơi! Ai giết chết mơ mộng Côi cút con tim nghèn nghẹn lời Nhân t́nh thế thái măi xô bồ Vỗ tay không tiếng thốt ô hô: “Ta c̣n ôm ấp đời phiêu lăng Nàng vẫn đa mang kiếp liễu bồ” Phieudao |
Vườn Cổ Tích Mộng
Ta là hoàng tử trong truyện tranh Nàng là cô tấm rất hiền lành Hai đứa chui ra từ cổ tích Cùng nhau múa hát giữa đêm thanh Bốn mùa chung bước vai kề vai Chân bước đặt chung một dấu hài Sớm tối bên nhau vui đọc sách Cuồng mê say đắm cơi Thiên Thai Cùng t́m câu hát tan vào nhau Đuổi bướm t́m hoa chẳng muộn sầu Vớt cánh rong vàng bên thác nước Lại thêm ḥ hẹn dưới trăng thâu Thời gian lê bước,bước âm thầm Hạt lệ tương tư đứng lặng câm Hoa thắm có ngày cũng héo úa T́nh này vĩnh cửu hoài ngàn năm Phieudao |
MƠ ĐI EM
Mơ đi em ngày thơ ấu ngọt ngào Tà áo trắng những chiều em cắp sách Lâng lâng đổ lời thơ trong hồn phách Nghiêng nghiêng say, bủa dựng một đời mơ Mơ đi em cho thế giới thật buồn Hàng cây phượng lắc lư sầu héo hắt Trời kỷ niệm hiện về trong đáy mắt Những tâm t́nh thời áo trắng nghe không? Mơ đi em hồn ngự chín tầng cao Tṛng con mắt,lệ buồn như ngập lối Mây chết đứng và chân trời ngụt khói Tuổi xuân xanh, em đă mất hay c̣n? phieudao |
Hôm Xưa
Hôm xưa ta đọc sách Giữa chiều em bước qua Nắng hồng soi dáng ngọc Tích tắc thơ sang nhà Ta nh́n em lạ lẫm Em ngó ta bâng quơ Gói mây vào áo trắng Em thướt tha,ơ hờ... Tóc em lóng lánh nắng Buồn nhẹ mắt nai vàng Gió sầu giăng góc phố Hồn chợt dâng mênh mang Phố chiều vương dáng tóc Thoang thoảng đóa tường vi Ai ghé chiều hôm nọ Biết ai nghĩ ngợi ǵ? PD |
Hôm xưa 2
Hôm nao,em lại đến Bàn tay và cánh hoa Thẫn thờ người đọc sách Hương xơa tóc sang nhà Cánh thiệp xanh ân ái Gửi tặng mây ngàn bay Chót vót tầng sân thượng Lén nh́n em những ngày Hồ thu trong đáy mắt Trong vắt giữa tinh khôi Em c̣n ôm hạt lệ Nắng hồng buồn nhuộm môi Thấy lạ ta thăm hỏi Tên tự là ǵ chăng? Em trả lời Tố Tố Nụ cười mây giăng giăng Ta ôm đàn gảy hát Em chóng cằm im thinh Đàn rộn lên êm ái Cùng dựng vách chung t́nh Ôi! Trần gian chua chát Tạ từ đời đảo điên T́nh yêu và đàn hát Thủa ấy,em hết phiền Mười năm ta gặp lại Ngỡ t́nh c̣n mới toanh Hai kẻ rưng rưng lệ Giữa giao lộ thị thành Pd |
Không Đề
Thơ và lệ đang tuôn trào hoen gối Giữa đêm trường đơn bóng một vần trăng Con c̣ng gió trèo lên bờ vai thổi Kiếm làn mi trêu ghẹo vết t́nh hằn PD |
KHÚC KHÍCH CƯỜI
Ta biết người c̣n măi giận ta Áng mây buồn lắm! bay la đà... Chiều vàng rũ tóc trên đồi vắng Thăm thẳm mắt sầu xa ngước xa Ôi!..nhớ trăm năm đến bạc đầu Một ḿnh đơn chiếc khóc đêm thâu Tấm thân trôi nổi không bờ hẹn Đành nén quê hương vào mắt nâu Tiếng gọi phồn hoa buổi biệt ly Giả từ vườn mộng tuổi xuân th́ Áo thêu chăn gấm mộng mơ ủ Lều chơng lên Kinh thi ứng thi Hai phía lênh đênh khói mơ màng Tay nắm tay nâng t́nh chứa chan Quay mặt hững hờ không ngó lại Nghe đâu suối lệ đă dâng tràn Ngày kia... Bất chợt hoá thư sinh Một gă chân quê dự viễn tŕnh Xất phu sống giữa trời hoa lệ Đêm soi sách vở,sáng hồn trinh Trở lại quê xưa gặp lại người Khi xuân chớm nở nụ hoa tươi Một gă thư sinh từ phố thị Úp mặt vào tay khúc khích cười phiêu dao |
Tưởng là…
Từ thuở dừng si đă tưởng là... Tháng năm t́nh cũ đă rời xa Bên song nắng mới t́m đôi mắt Dĩ văng ngày xưa đă nhạt nhoà Từ thuở em đi,khóc năo nùng Bốn mùa tiết lạnh,bốn mùa run Khoác lên chiếc áo màu tang trắng Tưởng dăy thuỳ dương cháy một vùng Đến giờ! vẫn tưởng vẫn mơ không! Vẫn một t́nh yêu,vẫn một ḷng Vẫn tưởng đă quên,nhưng măi nhớ Tang bồng hồ thỉ..hết trông mong! |
Ta biết nàng từ thủa
Ta biết nàng từ thủa Nhịp hài chung bước chung Ly tan sầu vạn cổ Ngày kia lại trùng phùng Ta biết nàng từ thủa Vai gầy dưới nắng mai Vui thích cây ăn trái Hồn nhiên thả gót hài Ta biết nàng từ thủa Lớp thầy c̣n vắng tanh Ta-nàng đi học sớm Gặp nhau duyên kết thành Ngày đó ta rung rẫy Ấp e má ửng hồng Cuối đầu không dám nói Mắt chỉ nh́n hư không Ngày đó nàng hay ghẹo: "Con trai mà nhát ơi!" Cười măi chàng thi sĩ "Sao thích yêu màu trời?" Ta vẫn c̣n gầm mặt Nh́n màu đất thật nâu Ḷng rộn ràng thanh sắc Chưa hề biết nỗi sầu Ta biết nàng từ thủa Cong cong dáng ngọc ngà Lộng lẫy bờ xiêm biếc Huy hoàng,lẫm liệt hoa pd |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 01:56 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.