Nhớ mưa
Giữa tháng năm nắng vàng như đổ lửa
Em đợi chờ, mong ngóng một cơn mưa Hẹn ḥ chi? ơ ḱa lạ lùng chưa... Nhớ người ta... đổ thừa tại mưa đấy! T́nh yêu ơi! cứ dửng dưng như vậy Gỉa bộ dối ḷng ... ừ ta nhớ cơn mưa! |
Nỗi niềm mưa ! Có bao giờ anh t́m lại ngày xưa Cơn mưa ấy nhạt nḥa trong kư ức Cơn mưa ấy biết bao giờ là thực Khi thời gian nức nở bởi tiếng mưa Đă bao giờ anh nhớ đến em chưa ? Khi ngắm mưa một ḿnh bên hiên vắng Đă bao giờ anh mong em như nắng ? Khi mưa về ướt lạnh bởi vắng nhau Có bao giờ anh thấy tim nhói đau Khi chiều nao mưa về giăng trên phố ? Hay với anh chỉ là niềm hoài cổ Mưa đến rồi anh nhớ đến em không ? HN |
Nỗi niềm mưa ! Có bao giờ anh t́m lại ngày xưa Cơn mưa ấy nhạt nḥa trong kư ức Cơn mưa ấy biết bao giờ là thực Khi thời gian nức nở bởi tiếng mưa Đă bao giờ anh nhớ đến em chưa ? Khi ngắm mưa một ḿnh bên hiên vắng Đă bao giờ anh mong em như nắng ? Khi mưa về ướt lạnh bởi vắng nhau Có bao giờ anh thấy tim nhói đau Khi chiều nao mưa về giăng trên phố ? Hay với anh chỉ là niềm hoài cổ Mưa đến rồi anh nhớ đến em không ? HN Mưa Huyền Thoại (ntd-mltn 298) Ngọc Tiên Hạt mưa này anh có nhớ hôm xưa Mưa huyền thoại vẫn c̣n bao hồi ức Kỷ niệm ấy thoáng đâu đây rất thực Khi mỗi lần em ngắm những cơn mưa Nhớ thật nhiều anh có biết hay chưa Tim thổn thức nghẹn ngào khi xa vắng Chiều mưa rơi để hững hờ giọt nắng Đến bao giờ mới được phút gần nhau Lối em về sầu tím một niềm đau Cứ dơi mắt trông về nơi cuối phố Mưa se lạnh ước ṿng tay quàng cổ Và khẽ khàng âu yếm hỏi yêu không |
Nỗi niềm mưa ! Có bao giờ anh t́m lại ngày xưa Cơn mưa ấy nhạt nḥa trong kư ức Cơn mưa ấy biết bao giờ là thực Khi thời gian nức nở bởi tiếng mưa Đă bao giờ anh nhớ đến em chưa ? Khi ngắm mưa một ḿnh bên hiên vắng Đă bao giờ anh mong em như nắng ? Khi mưa về ướt lạnh bởi vắng nhau Có bao giờ anh thấy tim nhói đau Khi chiều nao mưa về giăng trên phố ? Hay với anh chỉ là niềm hoài cổ Mưa đến rồi anh nhớ đến em không ? HN Mưa Huyền Thoại (ntd-mltn 298) Ngọc Tiên Hạt mưa này anh có nhớ hôm xưa Mưa huyền thoại vẫn c̣n bao hồi ức Kỷ niệm ấy thoáng đâu đây rất thực Khi mỗi lần em ngắm những cơn mưa Nhớ thật nhiều anh có biết hay chưa Tim thổn thức nghẹn ngào khi xa vắng Chiều mưa rơi để hững hờ giọt nắng Đến bao giờ mới được phút gần nhau Lối em về sầu tím một niềm đau Cứ dơi mắt trông về nơi cuối phố Mưa se lạnh ước ṿng tay quàng cổ Và khẽ khàng âu yếm hỏi yêu không Có Khi Nào? (ntd-mltn 299) Có khi nào, chợt nhớ lá thư xưa? Từng nét chữ vẫn c̣n trong kư ức. Những giọt sương ướt nḥa trang giấy thực Hay chỉ là giọt lệ của cơn mưa? Có khi nào, em đă nói yêu chưa? Khi thả bước chân trần trên băi vắng Có khi nào, em bảo rằng yêu nắng Khi mưa buồn mà chẳng được bên nhau? Có khi nào, em cảm thấy đau đau Khi lặng lẽ một ḿnh đi dưới phố? Có khi nào, em ṿng tay qua cổ… Níu chặt vào… để tặng nụ hôn không?... ntd |
Cảm ơn Tiên & ntd đă đồng cảm cùng mưa nhé! bài hoạ của 2 người thật hay ... thanks.
|
Nhớ ǵ em không nhớ
Mưa buồn lại vấn vương Hay mưa là nước mắt Chan vào trang mộng thường... |
Quote:
Chức Nữ nhớ người thương Nên trần gian ngườii cũng U hoài và vấn vương... |
Vu vơ
Cơn mưa nào về phố Ứơt sũng cả chiều nay Mắt người bên song cửa Cũng bất chợt... cay cay |
Quote:
Lang thang về lối cũ Chợt thấy ướt bờ vai Có phải mưa ngày ấy Hay là lệ mắt ai... |
Quote:
Thoảng dáng một người thương Ta t́m về chốn cũ Bất chợt lệ vấn vương @ Muội cảm ơn huynh Nhím |
Vu vơ
Có t́nh yêu rất lạ T́m hoài để ngẩn ngơ... Nên đành chạm vào thơ Kẻo giấc mơ tan vỡ T́nh cờ thôi em nỡ Chạm vào chiều buâng khuâng Bài thơ thành dang dở Bất ngờ mưa! mưa dâng! |
Hờn dỗi cơn mưa
Em chẳng yêu mưa nữa đâu anh Em sợ nỗi buồn khi vô t́nh bật khóc Sợ những lo toan giữa đời thường khó nhọc Lưng gánh mẹ c̣ng lạnh giá dưới hàng hiên Dẫu ước mơ cổ tích bà tiên Đôi đũa thần giúp cho đời xanh măi Vẫn chỉ là mơ... với một thời thơ dại Để lặng thầm gom kư ức ngày xưa. Em sẽ chẳng c̣n yêu những mưa Trong veo tiếng cười , xoè bàn tay hứng lấy Bởi trong mưa có niềm riêng sống dậy Mặn chát nỗi đời ... rưng rức đến ngẩn ngơ. Em chẳng thể nào lăng đăng với vần thơ Hồn nhiên yêu , và dỗi hờn thơ trẻ Dẫu có thể... chỉ dối ḷng anh nhé! Em chẳng thể nào yêu ... ghét những cơn mưa. HN |
Quote:
Mưa chẳng giận, vẫn hồn nhiên trong trẻo Con phố nhỏ cô đơn chiều lạnh lẽo Cổ tích ngủ quên, chẳng nhớ nẻo đi về Em trách thầm tại mưa quá lê thê Vùi con nắng ủ ê ngày đông giá Mưa tí tách rơi th́ thầm cùng phiến lá Ghét chưa ḱa, sao mưa quá vô tư Em giận ḿnh , giận cả những vần thơ Giận cả những giấc mơ xưa khờ dại Mưa vẫn hiểu nỗi ḷng em-con gái Nói ghét vậy mà....em cứ măi mong mưa |
TH̀ THẦM VỚI CƠN MƯA Chiều chát với cơn mưa Nắng dỗi hờn bỏ đi về cuối phố Để một ḿnh cơn mưa ngoài cửa sổ Tí tách chuyện ḿnh có hạt Nắng trong mưa Cơn Mưa kể về chuyện ngày xưa Dỗ giấc ngủ trong mơ một thời cổ tích Có cô bé vẫn hồn nhiên tinh nghịch Hàng ngày tha thẩn với vần thơ... Cơn Mưa kể về thuở dại khờ Có chàng trai theo chân giờ tan học Nhí nhảnh đuôi gà ơ ḱa cứ lắc Em c̣n học bài "hổng dám dạo chiều mưa" Cơn mưa kể những chiều đón đưa Xoe tṛn ô... ơ ḱa ai má đỏ Cơn mưa th́ thầm những lời anh ngỏ Mưa quây màn giữa lúc nụ hôn trao Cơn mưa chiều nay bất chợt cứ xôn xao Mưa giống em, nhớ người dưng khác họ Nên cơn mưa cứ th́ thầm to nhỏ Như đợi, như chờ... tí tách măi ngoài hiên. HN |
Quote:
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 03:18 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.