lẩn thẩn
một thời
ghé ngang qua quán cũ bụi đã giăng kín mùa con nhện đang ngái ngủ sợi tơ nhàu thành thơ người thực thực mơ mơ xoay vần trong ảo vọng ta nhặt những ngu ngơ thấy bầu trời sâu rộng đi tìm ai tìm ai ngỡ như miền cổ tích đâu còn ai còn ai chỉ như là tàn tích hỏi ra bao nhiêu lẽ có chăng là ngày mai người về trong một cõi ta biết còn đúng sai |
em và xuân
ngày em đến gọi hồn tôi mở cửa xuân thì ơi chẳng đợi nhắc tên người bầy én lượn gọi nhau từ bữa nọ theo gót hài của một thủa đôi mươi xuân ý nhị nghĩa là em e thẹn bên nét môi tô điểm nét rạng ngời gọi ong bướm về đây như bưổi hẹn để mai đào hương toả lãng du chơi em nhan sắc mà ta ngơ ngẩn thế chừ mùa về em nhắn gửi gì không ăn năn lắm nếu một lần có thể... thương dùm tôi kẻ lỡ vướng tơ lòng |
vơ vẩn
câu chuyện cổ chẳng còn của trẻ con khi họ lớn sống với hình thức khác cái nhân từ sản sinh từ cái ác sự tốt lành cũng bởi xấu xa ra họ thật hơn bằng những chuyến bôn ba cây độc hơn với đôi lời dối trá cây cau , lu mắm với những linh hồn tàn tạ bốn kiếp người lạt thếch một niềm vui duy chỉ có lão bụt từ đó khóc lóc ngậm ngùi con cá bống chết trơ xương cũng thở phào phó mặc thời gian vôi hóa mọi lời khen chê trở nên thái quá ( ác như dì ghẻ ư - không tám ác hơn hiền như cô tấm ư- không ả cám hiền hơn ) ngày nay về họ muốn rõ nguồn cơn người chat với tấm kẻ alo cho cám ( chả ai hiểu có lão già thê thảm quăng phất trần hì hục rượu quên đời ) thế là phân tích rõ hơn ta bắt gặp một lão bụt dở hơi giúp một con sói để rồi giết đi hai con cáo khi câu chuyện giật tít lên cái bài tranh luận khiến những tín đồ văn thơ trở nên nhốn nháo chị cám từ quả mít bước ra cứu vớt tấm nhân từ giá trị nhân văn trong những kết cục hồ như nhạt |
cho hạ
( mượn ý và lời Ngươibuongio ) và từng ngày tôi âm thầm giữ lại những xa xăm chưa kịp chép thành thơ nỗi buồn em còn vô tâm để đấy nên bơ vơ tôi có tự bao giờ mùa khẽ vào qua khe nhỏ giấc mơ tôi giấu kĩ đâu cho ai mở cửa ? gặp tháng tư tôi ngập ngừng - lần lữa nửa muốn em nửa chẳng muốn tên mùa mưa -đừng làm vỡ vạt nắng lưa thưa bởi ngày ấy em từng vu vơ khóc em tiếc gì những ngây thơ ngà ngọc hạ đến rồi xao xác tiếng ve rơi tôi ghé trường xưa lác đác cổng trời những vạt áo dài (như người xưa tôi từng đợi ) tôi giữ lại thoáng huơng tình phất phới gửi vào những kỉ niệm |
ra ngõ tụng kinh
một ngày khoác áo từ bi bước chân ra ngõ lầm lì tụng ca cũng là một chiếc cà sa để sánh giữa quỷ với ma và người lần tràng hạt đợi xuân tươi thấy quán thịt chó bật cười ... nam mô xoa đầu nhớ tóc mơ hồ đợi em qua phố ta ngây ngô nhìn |
chạm tay vào tuổi hai mươi
chạm tay vào hai mươi tuổi theo em quên cả lối về mải mê theo cùng rong ruổi tôi thành một gã nhà quê sợ quên những gì mười chín tôi gom lại hết bốn mùa tinh khôi ngày nao còn đó trả em trong những chuyến thơ lạ chưa phải chăng người lớn mà em còn lạnh lùng gì chừ không là mây là gió cũng là một đấng tiểu thư khẽ ngắt nhành hoa mới nở giấu tay đừng tỏa hết mùa bỗng chốc tôi thành kẻ nợ gánh gồng tình ái bơ vơ biết gì em hai mươi tuổi ? ăn năn tôi xám hối mình hỡi chút hương thầm ngà ngọc chẳng sánh cùng kẻ anh minh phải chi em còn mười chín để tôi còn ước ao hoài phải chi tôi đừng luýnh quýnh thơ tình chẳng biết trao ai chạm tay vào hai mươi tuổi theo em quên cả lối về mải mê theo cùng rong ruổi tôi - gã nhà quê - nhà quê |
cổ điển
một ngày vượn không còn hú là ngày người cạo sạch lông riêng ta ngày ngày vẫn hú nhưng mà đã trụi bớt lông một ngày hứng lên cõng gió lên núi làm dã nhân chơi đánh đu từng tầng cây mục gió xô gãy nhánh lìa đời một ngày hứng lên cõng nắng xuống biển làm giáp xác chơi vô tình thân ta mắc lưới bị đem phơi nắng lìa đời một ngày hứng lên cõng cát làm mây che phủ bầu trời nặng mây thân ta tích nước rớt xuống trần gian lìa đời buồn tênh ta về cõng bóng ném thơ vào giữa hư không một thời ta đi đuổi bóng u mê vẫn cứ chất chồng một ngày vượn không còn hú là ngày ta rụng bớt lông ta cố gồng mình để hú bỗng chốc ta rụng sạch lông |
Thơ của lão phàm phu cũng vẫn rất phàm phu như ngày nào. :infatuated:
|
nghiêng
sức mạnh nào đánh đổ cả đức tin khi tạo hóa có quá nhiều ngã rẽ và loài người co mình như đứa trẻ để thánh thần che chở lúc nằm nôi sức mạnh nào cho sỏi đá lên ngôi và nhìn xuống cười cợt nhau trần thế có tai ương ( cũng như không ) mặc kệ cho rong rêu bám víu khoảng vô hình sức mạnh nào cho đạo hạnh phiêu linh lời chúc tụng phải so nhau xấu tốt cả khoảng không lấp đầy trong bồng bột ai quay đầu che chở cả nhân gian đốt oan nhiên trong những nén hương tàn những ngọn nến phập phông nghe lốc gió thiên đường địa ngục chốn nào sẽ tỏ ngày mai về có chắc để vui tươi nước mắt rơi nghẹn nấc cả tiếng cười ai trên đời không một lần phải chết luật tử sinh đâu riêng loài rắn rết chỉ những anh hùng mãi bất tử với thời gian |
khi ta ngủ dễ thường như cổ thụ
cằn cỗi mình và mục rất tự nhiên rễ bung đất chạm lên nền hoang lạ vỡ vụn dây chuyền khi ta ngủ thử tượng hình mãnh thú sục sạo đời la liếm những mầm non chợt tỉnh giấc máu trào trên nanh nhọn biết đâu chừng thức tỉnh trọn phần con mỗi giấc ngủ cũng như một dòng sông có khi em đềm có khi cao trào khủng khiếp |
Thơ LPP càng đọc càng thấy lạ. Một phong cách rất riêng. Chúc LPP ngày càng có thêm nhiều thơ hay nhé!
|
chuếnh choáng
chẳng thà chả có rượu ngon để ta rót cạn dốc mòn lối em ngó nghiêng trời đất cũ mèm xoè tay mười ngón khát thèm nét mai em hong mấy sợi ngắn dài ta buông phím đợi sớm mai định hình giữa đời tụng mấy câu kinh ăn năn ta giữ đợi hình phạt xưa đi về mấy bận nắng mưa khóc cười nham nhở ta lừa gạt ta chẳng thà những lối em qua ta ngây ngô đứng như là chẳng quen ngó nghiêng trời đất cũ mèm xoè tay mười ngón khát thèm nét môi em buông những tiếng xa xôi ta hong dốc nắng đợi thôi đêm tàn để từng khói thưốc lang thang giật mình chẳng biết ta hoang mang gì bao giờ có được từ bi vui buồn lẫn lộn cũng vì...( linh tinh ) chẳng thà em thật là xinh đằng này em cũng chỉ bình thường thôi ! hì hì cảm ơn cô PL đã có lời lão hay lang thang thỉnh thoảng học lỏm được của một số vị vài từ về chặp ghép thành một mớ hỗn tập thôi không bị chê là may mắn lắm rồi :congratulate: |
Cho Hạ
mùa đã về tôi chẳng dám gọi tên sợ em giận trách tôi bồng bột lắm những vần thơ đã quá nhiều bụi bặm có khi quên em ném bỏ bên đường khó lí giải cho mình đôi chút vấn vương cái hẹn cũ cũng đôi lần trở ngại tại em tại tôi nào đâu có phải chỉ là... ( hay để tôi về ôn lại tháng ngày qua chung mái trường có khi ta gặp mặt tôi sẽ sáo bằng những câu ngờ nghệch của gã trai mới hóng tuổi mơ đầu tôi sẽ hóa mình như một chút chim sâu líu lo hát và chuyền cành gọi Hạ biết xoa đầu như một lần vội vã muốn nói ra nhưng chẳng biết nói gì ! ) rồi cũng bật cười bởi vơ vẩn đôi khi có lẽ tôi già chẳng còn non như trước điệu thô kệch đã trở thành mực thước sợ em qua ném lại gánh xem thường chẳng giữ nổi cho mình riêng một nét hương bởi phượng thắm đâu phải dành cho Hạ bởi xét ra tôi chỉ là kẻ lạ hát du ca đợi em chót nhân từ Tặng H |
mù nghệ thuật
tôi là kẻ không khiếm khuyết ngoại hình nhưng có lẽ ( với người ta ) tôi bị mù nghệ thuật thế nên những bài thơ viết bằng lời chân thật ( tôi thích ) họ dửng dưng bạn thơ ơi thơ có mấy chặng dừng bạn hoa mĩ với những lời trau điệu tôi gật gù với những câu hàm tiếu khác nhau ở chỗ tôi thấy đường nhìn đời bạn thấy đường nhìn cảnh đôi câu bóc phét trong những lần rỗi rảnh ( bạn có bao giờ xảo ngôn ) ? ngữ điệu tôi là một thứ hàng tồn có lẽ cũng phế thải với những người tự cho mình lịch sự ( cũng như thơ ) tôi cười vô tự lự nhảy múa mình với hoang vọng trần gian thôi cũng vui vì được làm kẻ mù nghệ thuật to gan dám phách lối cả những bậc hiền nhân quân tử ( với khối óc bình dân ) tôi có thể cảm nhận được đằng sau những bài vè ,ngụ ngôn là những thanh ngân ( bạn có thế không ? hay là đang cố ngân nga với những câu rỗng tuếch ) bạn cười tôi ngờ nghệch kệ dù thế gian chông chênh tri kỉ ở kề bên ta cười vậy là đủ |
sót lại thàng sáu
con ve cuối cùng bám chặt dưới gốc cây đóa phượng sót đốt cháy lời râm rỉ những đôi mắt chưa một lần lo nghĩ bắt đầu bịn rịn mùa thi ai xui đám học trò từng mong mỏi mùa hạ làm chi để hạ đến , hạ đi và nay là hạ cuối thơ ngây cũ có bao giờ đếm tuổi bỗng chốc già đi tháng sáu sót lại những hạt ngọc li ti trong mắt em xanh và mây trời lồng lộng bước chân non trên đọt màu hoài vọng có còn ung dung nét thơ cũ sót một chút mông lung nên mới lớn đã khiến ai nghiêng ngả tại tháng sáu cứ vô tình vội vã làm ai đó bâng quơ cũng từ đó tôi sót một giấc mơ mà có lẽ sẽ rất lâu tôi mới có thể chạm vào để lấy tặng tháng sáu mùa thi |
chém gió
bật quạt với tốc độ maximum tôi quơ tay thật nhanh tập tành chém gió tra cây kiếm vô hình vào vỏ mỉm cười ta đã thành công bước chân lên chậu nước mà tôi tưởng tượng là một dòng sông đạp mạnh cho nước văng tung tóe khỏe tôi thấy mình quá khỏe với bản lĩnh của một cậu trai căng đầy sức trẻ tôi lao đến nhà em với tốc độ của một chiếc hon đa định dốc hết nỗi lòng nhưng chợt thấy ánh mắt em thoảng qua tôi phát hiện ra mình bị ngọng như con rùa rụt đầu tôi quay lại nơi mình bắt đầu xuất phát làm bị thương một kẻ mà tôi thấy được trong gương |
thu Sài Gòn
tôi chẳng ưa gì vị lạt thếch mùa thu dăm cơn gió chục trận mưa đổ ào hối hả ngày tắt nắng để mây đen hành hạ dăm con dường loang lổ bước xe qua chỉ là chẳng còn người hành khất bên tiếng đàn còm cõi du ca người bán dạo thằng vé số phải đôi khi ẩn mình trong căn phòng trọ chỉ là trong bóng đêm lọ mọ có người quét rác cho đời có lẽ tôi là kẻ cọc lóc dở hơi nên thời gian lãng mạn tôi cho là lãng xẹt đâm ra mưa suy tư cũng làm cho tôi ghét nhọp nhẹp tanh nồng vung vãi chợ khuya (cũng có lần tôi tưởng tưởng một ngày kia được cùng em năm tay dạo phố bất chợt trời mưa đổ thì có chăng lãng mạn đến nhường nào ) nghĩ xong rồi người ngợm cũng nôn nao da gà da cóc nổi đầy thân thể vơ vẩn gì mà chiều nay sến thế cũng đành thôi chẳng dám nghĩ ngợi nhiều có phải mùa thu là mùa của tình yêu chấm chút nắng cho hồng phai sắc thắm cho da em đen bởi những lớp dày bụi bặm hết ngày mưa là ngày của thế giới khẩu trang thỉnh thoảng tôi bắt gặp gã nghệ sĩ lang thang với chiếc xe chất đầy ve chai vỏ nhựa trong gió sương bẩn bựa lão lâm râm gì bài hát chẳng ai nghe ( cũng chẳng ai thèm nghe bởi có thể lão bị điên giữa một tập đoàn người tỉnh táo ) chiều sài gòn thằng tôi ngố ngáo tìm chút gì hoài vọng của mùa thu |
Thơ LPP càng đọc càng say... Cảm ơn những bài thơ rất hay của LPP nhe!
|
Cứ để đấy
Em về đi giữa hoàng hôn nắng đổ Ta hoang mang khúc nhạc dạo bến chiều cứ để đấy thời gian nhiều loang lổ Sẽ có ngày lấp cạn mốc đau-yêu Em về đi chẳng còn lời mật ngọt Thú yêu thương đã đổ xuống chân đồi Cứ để đấy ta chăm mình giũa gọt Cũng có ngày hạnh phúc lại lên ngôi Em về đi ta trắng tay tay trắng Những hoang mang chẳng đủ để sang giàu Cứ để đấy cho ta quen vị đắng Đêm độc hành - chân sẽ bước thêm mau Em về đi chớ ngại chi ta giận Khi mong manh cố níu cũng đứt lìa Cứ để đấy nếu ta tròn điểm nhấn Bước vọt dài cho những phép nhân -chia Em về đi tan truờng ngày xưa cũ Viên phấn màu đã nát nhủ bảng đen cứ để đấy giọt mực nằm ủ rủ Giấy bùng lên khi thơ đã sáng đèn Em về đi Cứ để lại những kỉ niệm trong ta cảm ơn cô PL và mọi người bỏ chút thời gian ghé thăm chúc cô và mọi người luôn vui |
không đề
tắt nắng sớm ngày đi vội vã mùa tan hoang mưa gió phủ mờ người về nhặt nhạnh vần thơ trải lên đất cũ những thờ ơ xưa chắc có lẽ ngày mai sẽ khác phủ bên chân lữ khách xa nhà gác đao kiếm giữa phong ba núp bồ đề tụng xề xa niết bàn |
Quote:
Thế nghĩa là đi tu đấy hở? Tay lần tràng tay mở kệ kinh Vì đâu bỏ lối u minh Lên chùa xuống tóc một mình vậy ai? |
Quote:
khi nay "phá giới " đánh liều tịnh tâm hên quá cô PL không bắt lỗi chính tả không thì xấu hổ chết |
Quote:
|
Quote:
sân si dục ái vẫn còn ham bởi thế cho nên đích thực phàm chẳng phải văn nhân đâm phận kém chưa là quân tử hoá thân cam rảnh tay đá đít bầy hoang đạo ngứa cẳng xoa đầu lũ tạp nham bị thịt túi thơ tri kỉ vậy giữa đời hành khất ngả ngiêng " hàm " ngày trước cũng tập tành bon chen mà nó lắm bệnh quá ngồi bắt từng con thì mệt lắm cô PL ơi nó gò bó quá thấy không hợp với cả bây giờ không cổ xúi cho khựa được nên chơi thơ tự do cho lành :cuoi: |
Quote:
|
ngụ ngôn hè phố
ngoài mặt tiền người đàn bà thắp nhang cúng heo quay tiếc cho gã ăn mày hôm qua chết vì quá đói với những lời thật tâm và rắn rỏi phù hộ độ trì nghĩa là khi người đó chết đi linh hồn họ vẫn còn giá trị còn khi sống xác thịt họ chẳng đáng một xu trên ban công thằng bé đổ chậu nước xuống đầu một thầy tu ồ cháu bé ... cháu thay thượng đế làm mưa tặng ta đấy hả thằng bé khoái chí cười nghiêng ngã tiếp tục đổ nước lên đầu một gã cảnh sát đi qua một hình phạt nghiêm khắc diễn ra ... những câu nói nhân từ không ẩn chứa ám tà nhưng nó vô tình hại người khi thầy tu ném đi một triết lí phi giáo dục |
khách
ta vẽ lại tháng năm dài huyễn hoặc thứ chim muông hổ báo đã xa bầy ta nặng gánh vác lên mình thân " giặc" khách bộ hành ngạo nghễ bước trên mây ôi gai góc đã thêm nhiều cánh mỏng thân phù du tiều tụy chốn vô thường người ta cầm trên thói đời máu nóng ngã vật mình lê lết những tai uơng ta vẽ lại nhiều mơ hồ mộng ảo của cao siêu kẻ sĩ đã lấp đầy ta lặng thầm dẫm lên bùn nhẹt nhão phết lên mùa hào nhoáng đã đắp xây ta còm cõi bên tiếng cười vô nghĩa ban tri ân cho phước của thiên tài lượt đi về dựa lưng trần ngắm nghía chén phiêu bồng gặm nhấm chút lai rai ta cô lập giữa một rừng thi vị lũ lêu la kháng thuốc chẳng tật nguyền loài cộng sinh tụng xưng nhau hoan hỉ tắt duyên ta vẽ lại cho ta cho bằng hữu chút nghêu ngao dính bụi giữa trần đời cho những chuyến dọc ngang khêu cán bút cho những lần rong chơi |
lối về
lối ta về tưởng chừng như vô tận bóng em giờ đã tách biệt nơi đâu gửi câu thơ trong trăm ngàn cơn giận ta lạc loài , cô độc bước chân mau lối ta về tưởng chừng như cỏ dại những ngày thơ khô héo tự buổi đầu ta lạnh lùng tìm qua trong e ngại hoa đã tàn vụn vỡ bước chân sâu lối ta về thoảng qua bao kí ức chợt trôi nhanh khi lạc với dòng người trong ngọn gió cũng có lời cười cợt ta quay đầu tự hỏi đến nơi đâu lối ta về phủ rong rêu kín ngõ đếm thời gian qua khói thuốc mơ hồ nhặt vụn vặn đem soi vằng trăng tỏ lên biển đời hết lặng lại sóng xô lối ta về đi tìm ta một cõi màu phù du loang lỗ phím khóc -cười giật mình biết...trong muôn vàn câu nói qua mắt người... giòn giã giễu khinh ơi |
phố thị
Em qua bàng bạc nắng Chúm chím áo mỏng xinh (túm tím áo hồng xinh) Đôi môi màu ngũ sắc Ta ngỡ mình rung rinh Em qua nhàn nhạt phấn Trắng mướt bền bệt da Đôi chân dài thon thả Váy ngắn mà thướt tha (bao nhiêu người xa lạ Nhìn thân như một nhà ) Em qua tóc lụa là Nhuộm kín màu thế kỉ Một màu đen vô vị Chết giữa thời vô tri Em qua huơng phố thị Ta thở bóp chặt tim Ngỡ như dệt mộng tìm Lãng đãng nơi thôn dã Em qua mà vất vả Phố thị nườm nượm xe Ánh mắt người hối hả Chào em ngày tròn xoe Phố thị phố phồn hoa phố của những ngọc ngà phố của thời đổi mới phố gần mà hóa xa phố của ngày em qua |
chuyện người ngoại đạo :P
hôm qua ghé giáo đường tượng chúa gầy trơ xương biết em còn nít nhỏ dại gì mà tôi thương một hôm em mười tám to lớn và phỗng phao tỏ tình tôi chẳng dám chỉ dám thầm ước ao tôi là người ngoại đạo biết gì về kinh cầu em con chiên ngoan đạo có thèm thương tôi đâu bèn học đòi tu sĩ đeo thánh giá suốt ngày gần em vui đến thế quyết lần này ăn chay mặc dù em còn ngại tôi vẫn trồng cây si lỡ yêu là chót dại chút mồ hôi xá gì đêm năm ôm thánh giá thấy chúa cười nhăn răng ôi ! muốn hôn em quá tỏ tình lần này chăng sáng quyết tâm dậy sớm cho áo quần bảnh bao mời em đi ăn sáng vay bè bạn ít hào khéo lời em từ chối bảo muốn ăn kem thôi ở gần nhà cô bảy có quán cà rem xôi tôi nhiệt tình đồng ý dại gì mà không đi hẹn trưa nay em nhé cúp máy cười hi hi vội vàng xem lại ví mọc hết mấy túi quần chỉ còn bảy nghìn lẻ ngồi một mình phân vân thôi đành liều một quả trưa đến hẹn lại lên lần đầu tiên vật vã khi em ngồi kề bên gọi cho em ly kem riêng mình ly trà đá ( em hỏi sao mà lạ ? bèn cười trừ "đau răng" ) cong cong đôi bàn chân xoa xoa đôi bàn tay cắn nát cây ống hút biết nói gì cho hay bèn mở lời gọi ý em có người yêu chưa em nhẹ nhành lí nhí dạ rồi ! anh có chưa ? ôi buồn ơi là sầu ôi choáng ơi là choáng em xát muối tim đau ( tôi có say nắng đâu mà quay cuồng loạng choạng ) bèn quyết chơi cú chót thổ lộ hết tâm tình em lắc đầu từ chối ( không được đâu anh ơi yêu 1 người là đủ chẳng dám mơ xa vời) buốn như ly rượu cạn không còn rượu để say em về tôi ngao ngán em có bồ ai hay ( bao nhiêu lần tính toán giờ chỉ là công toi ) đập nát cây thánh giá ngủ mấy ngày mấy đêm ôi to đầu mà dại buồn lại càng buồn thêm mà buồn thì phải ăn buổi cày thêm dăm chén tối cắn bút mặt nhăn làm thơ sầu nhân thế ôi nhát chém hư vô ôi anh người tội đồ buồn thơ không chảy được đọng lại thành cóc khô ..... chiều nay người ngoại đạo nép gọc khuất giáo đường ngẩng đầu nhìn thiên chúa nhẩm lời nguyền vô phương |
Chuếnh Choáng
vâng ! thưa em tại chốn này tự dưng ngả bóng cơn say lộn nhào dở cười dở khóc lao đao nửa vơ vẩn đến nửa hư hao về phải là đang lạc cơn mê hay là đang ở bộn bề trần gian thưa em ! một tiếng kêu khàn van em đừng để ta gian nan tình |
Thưa em nghe lạ quá chừng
Van em, em có tần ngần nghe không Ngẫm rồi mới hiểu đàn ông Khác nào cọng bún mềm lòng khi yêu P/s: tuần vui nhé LPP. |
Ném ... thơ
ném vào đầu đường xó chợ bài thơ của gã ăn mày thúi thơm cũng từ khách dạo quẳng vào xấp ngửa bàn tay ném vào màn đêm lẩn khuất bài thơ của gái ăn sương đắng cay theo lời ngọt mật nhố nhăng rơi vãi bên đường ném vào bữa trưa ăn vội bài thơ của ả công nhân tha hương từ miền đất lạ lối về quê cũ có gần ? ném vào hư vô cõi lạc bài thơ của những thầy tu vái xin thượng tầng cứu rỗi khói nhang gõ nhịp phập phù ném vào tin yêu tuổi trẻ bài thơ người lính xa nhà qua vùng rừng sâu biên giới đến vùng sóng dữ đảo xa ném vào cái cày cái cuốc bài thơ của lão nông dân giọt mồ hôi rơi đồng lặng nắng mưa pha chút ngại ngần ném vào "hành " " ngò" " nịnh " "bợ " quan tham hổng biết làm thơ nên cùng chân dài hưởng lạc hổng chừng cạp đất làm thơ ... ném vào dụ ngôn xảo trá bài thơ của gã nhà thơ khốn nạn nhất vẫn là bọn làm thơ khà khà |
ưu thế của trạng thái đau lưng
tôi đau lưng nên cũng luồn cúi giỏi nếu hốc hang vẫn có thể trườn bò như con khướu hôm nay tôi tập nói tâng bốc người bằng ngôn điệu hay ho không kiêu ngạo như một phường chợ búa ngẩng vênh đầu như một lũ dở hơi tôi khiêm tốn cúi đầu chầm chậm thở nhặt nhố nhắng bao kẻ chót đánh rơi người đi dạ về thưa xưa nay hiếm tôi thấy mình thật quá đỗi đa năng rồi thế kỉ dạt trôi về tìm kiếm đưa tôi vào sách đỏ để cân bằng khà khà viết tặng cho căn bệnh thoái hoái cột sống chết tiệt |
bên một góc thơ
những hạnh ngộ rồi cũng tàn em ạ nói năng chi đay nghiếm một bạc bèo nếu chẳng cũ thì cũng là mới lạ nên đặng đừng ta dõi mắt trông theo đừng kì lạ bản thân ta điên dại thú ta ngông thú ta độc bước mình trăm con chữ đổi ngang đời thất bại mai mốt về ta đạp nát văn minh những thời thượng thôi chừ ta xin trả cũng láu liên giương mắt thú ta nhìn ta xù lông cùng trăng non buổi lạ chả thèm thuồng bao kẻ đến cung nghinh nếu chẳng mới thì cũng đành cũ vậy nhưng đành thôi lỡ dại với thơ rồi ta ăn xin một xó vần nhàn hạ kẻ lỡ đường chỉ muốn bấy nhiêu thôi |
Ngớ Ngẩn Thơ
rồi một ngày thơ lạc bước đi hoang mê mải bóng và bởn đùa cát bụi những linh thiêng giao hòa bên trần trụi từ tôi câm tôi điếc tôi mù tôi thanh khiết như những gã đi tu và mất dạy như một phường du đãng thơ dê xồm như ngày đeo đuổi tháng và ngây ngô như vịt tắm mưa chiều từ dạo ấy thơ sót một nét yêu tại con gái tóc dài hay tóc ngắn tôi ngớ ngẩn lội theo dòng ngụp lặn mà đâu hay khô hạn đến muôn lời hai túi quần rỗng tuếch lố lăng chơi tay giấu chặt những đáng đời vụn vặt thơ nhún nhảy rủ tôi cùng đuổi bắt từ tôi nghe tôi thấy tôi cười soi lại mình rõ một bóng đười ươi cũng nanh nhọn và mình đầy lông lá tôi hỏi nhỏ này thơ còn giả trá ? tại do em hay dạo ấy tôi - người |
Và Thơ...
( mượn lời thơ Bùi Giáng ) rồi vết cũ chẳng dùm ta mở lối nét ngông nghênh từ dạo ấy phai mờ và ta còn khắc khoải những chuyến thơ bàn chân bước đi về ngang một thủa còn mấy phen buồn trở lại bên lời quả ngọt nào gieo hạt đắng muôn nơi vì có lúc ta nhìn ngang con mắt cũng thấy hết những tầm thường vụt vặt tạ ơn em còn có ở trên đời linh hồn ta từ dạo ấy tả tơi vì có lúc ta cười như điên dại bên khói thuốc đã cùng ta thất bại ta tiện tằn nước mắt đợi sương tan ngó bờ hoang cùng giun dế kêu khàn bởi ngơ ngác đâu phải là có lỗi cũng mong em đừng làm ta thêm tội biết khi nao thỏa dạ của thiên tài em đi về là nặng trĩu hai vai... |
Tâm sự với Phương Uyên
em ra đời trên tổ quốc Việt Nam uống sữa mẹ , nghe ca dao thủa nhỏ cũng bước chân trên đoạn đường nghèo khó nhưng nơi ấy tự do từ câu thơ cái vạc thân cò từ cô Tấm , Sọ Dừa , Thánh Gióng em bắt đầu trên vành nôi , chiếc võng trong tuổi nhỏ yên bình nơi cha ông đã anh dũng hy sinh đổ xương máu để dành nên độc lập ... (20 năm trên đời đã bao lần va vấp em nỡ bán rẻ lương tâm mình cho một lũ rệp hoang ? ) bọn kí sinh trùng sâu bọ huyênh hoang chối bỏ tổ tiên rúc vào mông gã nhà giàu tư bản chúng cả một đời hăm he thập thò... ca thán bọc tự do vào trong cái kén vô tri hay đồng tiền làm mờ mắt em đi ? đừng làm bình phong để bọn rệp hoang mụ mị ! ừ ! đất nước ta còn nghèo em nhỉ nhưng sẽ nhanh thôi trên đà phát triển em à anh sẽ nói với em rằng : “ nước ta là của chúng ta *** nước việt Nam dân chủ cộng hòa chúng ta con một cha nhà một nóc thịt với xương tim óc gắn liền dù ai nói ngả nói nghiêng lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân dù ai rào giậu ngăn sân lòng ta vẫn giữ là dân cụ Hồ “ em thời sự em nhìn ra biển đảo đảo của em là đảo nổi đảo chìm? đảo của em không máu chảy vào tim đảo của em là âm mưu thủ đoạn anh nói với em bằng lời người bạn dân tộc ta luôn muốn sống hòa bình dân tộc ta là sống đẹp chết vinh dân tộc ta chưa bao giờ hiếu chiến những ngư dân vẫn ngày ngày bám biển những người lính chắc tay súng giữ biên cương những người dân người lao động bình thường vẫn một nhịp tim hướng ra biển đảo em nghe lũ rận hoang đặt điều nói láo chúng có gì đâu ngoài hai chữ “vật vờ “ chúng kháo rằng em bị bắt vì tội chống khựa làm thơ nên anh viết mấy dòng để chỉ cho em cách ghép vần dạy những thằng đang rúc mông tư bản về đi em kẻ lầm đường –người bạn em sẽ là ai –một con rận tầm thương chối bỏ dân tộc mình làm kẻ bất lương hay vẫn là người Việt Nam –Da vàng , Máu Đỏ "***" lời thơ Tố Hữu cũng đã khá cũ rồi , nhưng mạn phép gửi vào đây vậy , thi thoảng ghé qua một vài web thơ , thấy có những kẻ dùng thơ để bêu xấu chống phá nhà nước , nội dung tư tưởng phản động , thế mà các bạn thơ lao vào thanks ầm âm ( toàn mấy thằng già con già có học thức đoàng hoàng ) , thế mới biết kẻ làm thơ thì nhiều , kẻ biết đọc thơ thì ít , vào ý kiến thì bị xóa bài , lực bất tòng tâm , haizz |
bài sến 6/8
tự dưng con chữ đi hoang vần thơ gãy gánh bên đàng gió bay trót thương trót nhớ em này ... lỡ không vần điệu ta say bằng gì ? hay em rót một từ bi để ta dốc cạn những khi hững hờ chỉ là em - chỉ là thơ đôi khi ta lại phải khờ khạo ta |
Đeo Nhẫn
ngón kia thì thiệt cũng to tròn mà cái lỗ này quá hẹp thon cứng cựa nhấp nha đâm lại rút trật trầy đưa đẩy vặn rồi lòn chị cười tại ổng hơi thô quá anh mỉa do bà chẳng hợp von thôi để bôi trơn làm thử vậy tróc da máu chảy thở hơi dồn |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 12:08 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.