* Vần thơ chưa đủ ngọt *
|
NHÍM CON
NHÍM vẫn ngu ngơ mải ghép vần Nay thời đã hết thuở trai tân Hay buồn, lắm lúc như người dại Ít nói, đôi khi giống kẻ đần Mang phận dầm sương đầu bạc tóc Chịu đời dãi gió tuổi tàn xuân Ong vui hút mật chim về tổ NHÍM vẫn ngu ngơ mải ghép vần Ngọc Minh |
NHÍM HỌC LÀM THƠ
NHÍM suy nghĩ mãi được dăm vần Ngán ngẩm đua đòi học cách tân Hiện giữa trời hoang vài ý nhạt In trong cảnh vắng mấy câu đần Mong hoa hé nụ cho lời thắm Chờ lộc đâm chồi gợi nét xuân Oán trách thân trai mà kém cỏi NHÍM suy nghĩ mãi được dăm vần Ngọc Minh |
TÌNH THẦY NGHĨA BẠN
Bao ngày khó nhọc đã qua đi Nghĩ lại năm xưa độn sắn mì Xót bạn từng đêm mưa ngập lối Thương thầy mỗi sớm lệ tràn mi Ơn sâu thuở ấy lòng luôn tạc Nghĩa nặng hôm nào dạ mãi ghi Trọng đạo tôn sư thầm giữ nhé Hành trang vững bước tuổi xuân thì Ngọc Minh |
THI NHÂN
Đôi lần thoát khỏi chốn thành đô Ruộng lúa cò bay vẽ họa đồ Khấp khởi mơ nhìn mây trắng nhẹ Âm thầm đợi ngắm lá vàng khô Chiều đong sợi nắng vương tà áo Tối vớt vầng trăng lặn đáy hồ Cuộc sống thi nhân dường rất lạ Tâm hồn chẳng biết để nơi mô Ngọc Minh |
CHIỀU TƯƠNG TƯ
Bao ngày ấp ủ những lời yêu Để mãi tương tư suốt buổi chiều Đứng ngắm mây buồn sông quạnh vắng Ngồi nhìn nắng nhạt bến cô liêu Ngàn thương ghép vận trao vài ý Vạn nhớ tìm câu ngỏ mấy điều Chẳng có hồi âm đành thấp thỏm Trong lòng lửa đốt tựa giàn thiêu Ngọc Minh |
TƯƠNG TƯ NGÀY CŨ
In đậm trong lòng một chữ yêu Hoàng hôn lá rụng tím mây chiều Trông trời nhớ đến miền cô tịch Ngắm biển mơ về cõi viễn liêu Ngóng đợi vầng trăng thề mấy tiếng Chờ mong ngọn gió hẹn bao điều Tro tàn kỷ niệm mùa thu cũ Thuở ấy tim mình đã bị thiêu Ngọc Minh |
THU HOÀI NIỆM
Mỗi độ thu về lại ngẩn ngơ Tơ vương chẳng biết đến bao giờ Vầng trăng dưới nước khơi niềm cũ Bóng liễu bên hồ nhắc chuyện xưa Hẹn khắc thân cây dòng vẫn rõ Thề ghi cửa lớp nét chưa mờ Sao đành bỏ hết người quên cả Nỡ để tan dần những ước mơ Ngọc Minh |
MƯA THU
Rả rích thu giăng những giọt sầu Tâm hồn lạc lõng biết về đâu Liêu xiêu kiếm mộng nơi trà quán Ngật ngưỡng tìm men chốn tửu lầu Cạn chén đau buồn rơi suối lệ Nâng bình xót tủi ứa dòng châu Đêm khuya ướt cả vần thơ cũ Tắt lịm trong mưa tiếng nguyện cầu Ngọc Minh |
TIỄN NGƯỜI LÊN XE HOA
Chúc phúc men nồng rượu ngất ngây Ngày vui pháo đỏ xác vương đầy Âm thầm tiễn mộng về phương ấy Lặng lẽ ôm sầu ở chốn đây Xứ lạ mơ màng tia nắng ấm Đường xưa thổn thức mảnh trăng gầy Gom từng kỷ niệm trao lời cuối Gói vết thương lòng gửi gió mây Ngọc Minh |
LẦN CUỐI BÊN NHAU
Thiệp báo tin em sắp lấy chồng Trong chiều gió lạnh chớm vào đông Ngậm ngùi rớm lệ trao môi ấm Lưu luyến cầm tay áp má hồng Phút cuối êm đềm sao ngắn ngủi Tình đầu dang dở vẫn mênh mông Thôi mình chấp nhận từ đây nhé Đợi kiếp lai sinh nguyện thắm nồng Ngọc Minh |
NGÀY TÌNH YÊU
Muốn nói cùng em nói thật nhiều Trong ngày kỷ niệm Lễ Tình Yêu Lời thương vội chép không hoa lệ Chữ nhớ thầm ghi chẳng mỹ miều Nguyện ước vai kề trao nhẫn bạc Cầu mong gối ấp tặng khăn piêu Anh ngồi viễn vọng hồn mơ tưởng Rạo rực con tim đỏ ráng chiều Ngọc Minh |
ĐÊM TƯƠNG TƯ
Đêm khuya lại muốn được tâm tình Thổn thức trong lòng gọi Mỹ Linh * (Ái Linh nữa) :) Gió thổi vi vu chờ ngắm ảnh Mây trôi lãng đãng đợi coi hình Vầng trăng dưới nước nằm yên tĩnh Rặng liễu bên hồ đứng lặng thinh Lén gửi lời thương dòng mực tím Tên ai nắn nót cạnh tên mình Ngọc Minh * Giỡn 2 sư tỷ chút !... :) |
ẨN CƯ
Vầng trăng ngả bóng ở bên đường Rũ bụi giang hồ gửi gió sương Thuở ấy lừng danh cùng mộng ảo Giờ đây biệt tích với đêm trường Chờ bông hạ đến gieo vần nhớ Đợi lá thu về ghép chữ thương Cạn chén phiêu diêu trời tĩnh mạc Vui vầy gắn bó cảnh đồi nương Ngọc Minh |
CHỜ MONG
Dõi bước người đi khắp nẻo đường Từng ngày ngóng đợi giữa mù sương Sông trôi mải miết bao đồng quạnh Gió thổi liên miên những dặm trường Nhớ phút thề xưa lòng lại nhớ Thương lời nguyện cũ dạ càng thương Thầm mong gặp gỡ nơi vườn mộng Khắc khoải đêm về gọi ái nương Ngọc Minh |
TIỄN HẠ
Cứ đợi thu về gom nhặt lá Chiều hoang lộng gió lên đồi thả Đường mòn vẫn gợi bóng người xưa Lối nhỏ chưa hằn chân kẻ lạ Khắc mãi lời thề dưới gốc cây Ghi hoài chữ hẹn trên bờ đá Giờ đây gói lại hết ân tình Gửi cả tâm hồn xin tiễn hạ Ngọc Minh |
VĨNH BIỆT NHÉ
Vô tình có kẻ vui duyên mới Lặng lẽ từng đêm lòng nghĩ ngợi Ngóng đợi môi hồng mãi chẳng sang Mong chờ mắt biếc hoài không tới Dư âm hẹn cũ vẫn thầm khơi Kỷ niệm thề xưa còn thoáng gợi Mộng ước đôi ta vụn vỡ rồi Nay đành vĩnh biệt thôi người hỡi Ngọc Minh |
BỐN MÙA THƯƠNG NHỚ
Níu áng mây xanh điền nốt nhạc Xô làn sóng bạc ghép vần thơ Xuân sang lặng lẽ hồng môi đợi Hạ đến bâng khuâng đỏ mắt chờ Nhặt lá thu vàng ru cõi mộng Vin cành đông trắng hẹn trời mơ Lam chiều khắc khoải niềm thương nhớ Vọng tím hoàng hôn lạc bến bờ Ngọc Minh |
MIỀN QUÊ TƯỞNG NHỚ
Dư âm nhuộm đỏ bao lời hát Kỷ niệm tô hồng những áng thơ Xóm cũ đìu hiu vàng lá đợi Làng xưa vắng vẻ tím hoa chờ Nhìn ra ngõ trắng màu mưa đổ Ngó lại thôn chàm sắc gió mơ Lục dã miền quê chiều tưởng nhớ Mây đen bất chợt phủ đôi bờ Ngọc Minh |
THU LẠI VỀ
Vầng trăng sắc nhạt loang triền núi Hoa sữa mùi thơm ngập góc đường Tối lạnh thưa người trời lặng gió Đêm dài lắm mộng cảnh mờ sương Môi xinh vẫn đó nồng hương ngọt Má thắm còn kia đậm nét hường Kỷ niệm ghi đầy trang nhật ký Thu về lại nhắc những niềm thương Ngọc Minh |
THU LẠI ĐẾN
Nồng nàn hoa sữa vương đầu phố Lặng lẽ vầng trăng ngả cuối đường Gác lạnh mơ màng ôm ngọn gió Đêm dài ngơ ngẩn đón màn sương Dư âm chợt nhắc làn môi ngọt Ký ức thầm khơi nét má hường Kỷ niệm ùa về trong nỗi nhớ Thu nào vụng dại vẫn hoài thương Ngọc Minh |
MẸ
Cho con tất cả mọi nguồn yêu Mẹ đã hy sinh mỗi sớm chiều Dãi nắng dầm sương đời khắc khổ Lên rừng xuống bể kiếp cô liêu Sinh thành vất vả mang ngàn nỗi Dưỡng dục gian nan gánh vạn điều Nghĩa nặng ơn sâu tình mẫu tử Thi từ chẳng nói được bao nhiêu Ngọc Minh |
VỌNG TƯỞNG
Vọng tưởng đêm dài những nụ hôn Thầm nghe nỗi nhớ ngập trong hồn Vầng trăng bóng nhạt vương đầu xóm Cánh phượng hoa tàn rụng cuối thôn Gió lặng trời yên hồ nước gợn Đường khuya ngõ vắng trống canh dồn Mơ màng lạc bước vào cơn mộng Vọng tưởng đêm dài những nụ hôn Ngọc Minh |
ĐÂU NGỜ
Chiều nay có kẻ bước theo chồng Nổi gió bên đường chuyển tiết đông Suối lệ triền miên nhòe má đỏ Dòng châu lã chã nhợt môi hồng Ra đi lặng lẽ đưa tay vẫy Ở lại âm thầm dõi mắt trông Đắm đuối ngày xưa nào biết được Chiều nay có kẻ bước theo chồng Ngọc Minh |
THƯƠNG
Thương em chẳng dám nói rằng thương Thương để con tim nhịp bất thường Thương phượng khoe màu mây chuyển sắc Thương quỳnh hé nụ gió đưa hương Thương khi quạnh quẽ trăng đầu tháng Thương lúc hanh hao nắng cuối đường Thương mối tình câm hoài ấp ủ Thương đời trọn kiếp mãi tơ vương Ngọc Minh |
NHỚ AI QUÁ
Thu về bỗng thấy giọt sầu giăng Lại nhớ môi ai mắt đỏ quầng Chốn ấy cây buồn hoa úa rụng Nơi này biển lạnh sóng trào dâng Bài thơ khắc khoải hoen nhòe chữ Bóng nguyệt chơi vơi nhạt héo vầng Gợi phút nồng nàn đêm cháy bỏng Nghe lòng thổn thức dạ bâng khuâng Ngọc Minh |
TÌNH XƯA
Tình ấy bây giờ cứ lặng trôi Trái tim thất lạc tận đâu rồi Ngàn năm chẳng dứt hồn đơn độc Một kiếp không lìa mộng cút côi Người nỡ chia ly thì phải vậy Ta đành chấp nhận thế mà thôi Duyên mình thoảng nhẹ như mây khói Ước hẹn đoàn viên cõi tái hồi Ước hẹn đoàn viên cõi tái hồi Đau buồn xót tủi cũng đành thôi Ghi lòng thảm thiết đôi hình lẻ Khắc dạ âm thầm một bóng côi Kẻ ở nơi đây cầu nguyện mãi Người sang chốn ấy kết se rồi Ân tình dĩ vãng vùi chôn cả Luyến ái theo dòng nước cuốn trôi Ngọc Minh |
TÌNH HẬN
Bây giờ ước mộng đã phôi phai Cũng chẳng suy nhiều lỗi tại ai Một thoáng môi hồng nay mãi ngọt Đôi lần mắt đỏ hiện còn cay Hờn nhân hữu ý rời phương ấy Trách kỷ vô tình bỏ chốn đây Có lẽ muôn đời yêu vẫn vậy Ta thường gánh chịu cảnh chao lay Ngọc Minh |
TÌNH ĐAU 1
Chập chững tình yêu bước khởi đầu Vui vầy hạnh phúc được bao lâu Chờ mong lúc gặp trao vài tiếng Tiếc nuối khi rời nghẹn một câu Hạ đến màu mây loang kiếp hận Thu đi sắc lá nhuộm duyên sầu Nay lời ước hẹn đành quên nhé Kỷ niệm chôn vùi đáy mộ sâu Ngọc Minh |
TÌNH ĐAU 2
Chớ để tơ vương nhuốm bạc đầu Duyên tình rạn vỡ đã từ lâu Nhiều khi tựa kiếp chim sa bẫy Lắm lúc như đời cá mắc câu Rã nát tâm hồn trong vạn khổ Tơi bời thể xác dưới nghìn đau Quên đi tất cả nhờ men rượu Nén chặt tim mình xuống huyệt sâu Ngọc Minh |
TÌNH ĐAU 3
Luyến tiếc làm chi cái thuở đầu Duyên mình ngắn ngủi chẳng bền lâu Mùa xuân gió nhẹ mơ hình én Tiết hạ mây buồn lạc bóng câu Kẻ nhớ miền xa lòng mãi tủi Người thương chốn cũ dạ luôn sầu Bây giờ kỷ niệm thành cay đắng Đã hoá tro tàn dưới vực sâu Ngọc Minh |
TÌNH ĐẦU
Càng thêm luyến nhớ phút giây đầu Khắc khoải trong lòng đợi bấy lâu Ngoảnh mặt e dè không định hướng Trao lời lúng túng chẳng thành câu Cầu mong số kiếp thôi buồn khổ Ước muốn tình duyên đỡ nát nhàu Phận mỏng nên giờ tim vụn vỡ Xin đành gửi lại đáy sông sâu Ngọc Minh |
TÌNH SẦU
Hồn ta quạnh quẽ sống lưu đày Vất vưởng u buồn ở chốn đây Rã đám ngàn năm lòng hận đắng Tan đàn vạn kiếp dạ hờn cay Tình xưa đã lỡ sầu dâng ngập Nghĩa cũ còn vương tủi chất đầy Quyết phải đi tìm duyên phận mới Cho dù kỷ niệm vẫn chưa phai Ngọc Minh |
TÌNH BIỂN 1
Êm đềm biển gợi chút tình thơ Giữa lúc hoàng hôn chợt thẫn thờ Cát trắng vương đầy hai vạt áo Mây hồng vướng nhẹ một đuôi nơ Vầng trăng bóng đổ ngang đồi núi Ngọn sóng triều dâng cuối bãi bờ Vội vã tìm nhau trong cõi mộng Say nồng mặc kệ đá lô nhô Ngọc Minh |
TÌNH BIỂN 2
Bạc đầu con sóng cứ xô nhau Để cánh buồm xưa phải úa màu Khắp nẻo bơ vơ trời đất rộng Muôn vùng quạnh quẽ biển hồ sâu Thương người cực khổ về nơi đó Xót kẻ cơ hàn ở chốn đâu Có lẽ giờ đây hồn vất vưởng Trái tim ứ nghẹn nỗi u sầu Ngọc Minh |
TÌNH BIỂN 3
Lắm lúc hoang mang bởi sự đời Âm thầm khắc khoải mộng buông lơi Trời mây cúi mặt làn sương phủ Biển sóng tung mình bọt nước rơi U uất quay đầu than một tiếng Ngậm ngùi chớp mắt ngỏ đôi lời Bình minh bến vắng con thuyền nhỏ Hối hả giong buồm kịp gió khơi Cứ để tơ vương trói cuộc đời Muôn trùng khắp nẻo bước chân lơi Điên cuồng trí não dòng châu đổ Rã nát tâm hồn ngấn lệ rơi Đâu biết trời khuya mây viết nhạc Nào hay biển lặng sóng ghi lời Khúc sầu ai oán tình cô lẻ Trọn kiếp duyên này hết lối khơi Ngọc Minh |
TÌNH BIỂN 4
Tìm nhau đến tận cuối chân trời Lặng lẽ mong chờ khắp mọi nơi Xơ xác rừng thưa vàng lá rụng Mịt mùng biển rộng trắng mưa rơi Nhờ mây giữ lại duyên ngàn kiếp Gửi gió mang theo mộng vạn đời Người hỡi bao giờ ta có được Một lần gặp gỡ để thành đôi Ngọc Minh |
TÌNH BIỂN 5
Thấp thoáng con thuyền giữa biển khơi Nhỏ nhoi lạc lõng dưới mây trời Xuôi dòng nhẹ mái thời êm ả Ngược gió căng buồm bỗng tả tơi Xây mộng ngày nao hồn đắm đuối Dứt tình thuở ấy trí buông lơi Thề xưa lỡ hẹn đành xin hỏi Kỷ niệm vừa qua có tuyệt vời Ngọc Minh |
TÌNH MỘNG 1
Ta ngồi lặng lẽ dưới màn đêm Thơ thẩn suy tư với nỗi niềm Lời nguyện hôm nào xin hãy nhớ Câu thề thuở ấy giữ đừng quên Còn mong ánh mắt xinh hiền dịu Vẫn ước làn môi ngọt ấm mềm Muốn được trao tình xây hạnh phúc Cho đời hy vọng chút bình yên Ngọc Minh |
TÌNH MỘNG 2
Những chiều héo hắt ánh tà buông Ngó cảnh cô liêu chợt thấy buồn Vàng nhạt bên đường tia nắng rớt Trắng mờ cuối ngõ giọt mưa tuôn Lá rơi xuống đất còn thương cội Nước chảy ra khơi có nhớ nguồn Sợ vắng xa người bao cách trở Tâm hồn lỡ mộng nát thành tương Ngọc Minh |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:22 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.