Nếu một ngày...!
Nếu một ngày điện thoại vắng tiếng anh
Nhỏ sẽ hiểu anh xa rồi mãi mãi Gom thương nhớ của một thời vụng dại Dấu vào tim nghe sao nhói trong lòng! Nếu một ngày ta chẳng có đợi mong Thì anh hỡi xin thật lòng với nhỏ Đừng dấu kín để vô tình như gió Vội vã bay vào tận chốn xa xăm… Nếu một ngày tình chẳng đến trăm năm Thì hãy nói với nhỏ lời chia biệt Đừng lặng lẽ giả vờ như không biết Để nhỏ sầu ôm trọn nỗi niềm riêng! Chiều dần trôi trời bất chợt ưu phiền Nghe lòng nhớ niềm riêng buồn khôn tả Nuốt dòng lệ chực chờ rơi lả chả Mặn giọt sầu nhỏ chợt thấy lòng đau. |
Đợi chờ!
Bằng lăng nở tím song thưa
Gió vờn cánh mỏng đong đưa giọt sầu Người giờ khuất nẻo còn đâu Để ta ở lại nói câu đợi chờ! |
Bằng lăng vẫn nét trinh nguyên
Rung rinh giọt nắng bên thềm sương rơi Lời thương tiếng nhớ trọn đời Trao người viễn xứ cả trời dấu yêu Bằng lăng tím cả trời chiều Màu hoa vương vấn thương yêu đợi chờ Ngẩn ngơ đến với trang thơ Đợi người chẳng thấy thẫn thờ lòng ai? Bằng lăng màu chẳng nhạt phai Giờ sao tình ấy gió bay mất rồi Để ta với nỗi đơn côi Lặng nhìn hoa nở giăng đôi giọt sầu! |
Nếu một ngày ta chẳng đến với nhau
Thì anh hỡi nhỏ đau lòng biết mấy Nghe chua xót tim mình như ai lấy Chợt buồn thay kẻ ấy đã quên mình Nếu một ngày ta đã hết ân tình Thì người hỡi chia tay đừng gian dối Bao ước mộng khi về cùng chung lối Gởi vào thơ như kỉ niệm vụt qua. Nếu một ngày mình sẽ phải rời xa Thì người hỡi tình phôi pha từ đó Bao thương nhớ gởi riêng vào ngọn gió Để lòng buồn nhật kí khắc niềm đau! |
Nếu một ngày ta chẳng đến với nhau
Thì anh hỡi cứ rõ ràng sự thật Dù biết đó sẽ đau lòng người mất Nhưng như vầy cũng tốt với riêng ta! Nếu một ngày tình chẳng có thiết tha Thì anh hãy bỏ qua lời hẹn ước Bao vung đắp lối về mình chung bước Để lòng buồn xuôi ngược chỉ mình ta! |
Nếu một ngày ta chẳng gặp mặt nhau
Thì người hỡi chớ đau sầu duyên kiếp Không chung lối chân về nào bước tiếp Xin nhớ rằng muôn kiếp nhỏ chẳng quên! Nếu một ngày ta chẳng gọi đến tên Thì người hỡi hãy cố quên đi nhá Dù nhỏ biết giọt sầu rơi trong dạ Nhưng xin người hối hả nuốt vào tim Nếu một ngày điện thoại nhỏ lặng im Thì người hỡi chớ tìm chi người khuất Đừng hờn dỗi cho dù tình đã mất Hãy hiểu rằng nhỏ cũng rất yêu ai! Nếu một ngày tình ấy chẳng nhạt phai Nhưng trọn kiếp chia hai đường khác biệt Thì người hỡi lòng nhỏ đau khôn xiết Cúi mặt sầu tiễn biệt một tình yêu! |
Mấy hôm rồi vắng bóng ở trang thơ
Nay trở lại thấy lòng sao vương vấn Nghe thoáng nhớ hồn giờ như thơ thẩn Gởi đến người chút tâm sự riêng mang. Chẳng hiểu sao ta cứ mãi lỡ làng Cho thi tứ lang thang hoài ngôn ngữ Lời nhắn vội giờ lòng luôn ghi giữ Bởi giăng sầu khó xử chuyện riêng tư Chân xuôi ngược bước đường người viễn xứ Vẫn nhớ hoài từng chữ của người ta Chưa gặp người nhưng lòng vẫn thiết tha Nhưng hiện tại xa xôi rồi người hỡi! |
Nắng có về qua xứ lạ quê hương
Nhắn dùm nhỏ đến người thương chốn ấy Thơ đã gởi bao ngày đang chờ đấy Chẳng hồi âm giận lẫy cứ từng giờ Hai chúng mình kết nối chút vần thơ Người viễn xứ đợi chờ lời đáp trả Sao không đến lệ sầu rơi lã chã Trời chợt buồn tầm tã giọt mưa giăng! Đêm nghe sầu mây phủ tối ánh trăng Người phương đó biết chăng lòng kẻ đợi Sao cứ lại xa xôi hoài người hỡi Để cõi lòng nhớ tới một người xa! Trang thơ từng nối kết chuyện chúng ta Cho một thuở chan hoà bao tình ý Đã ghi dấu chuyện mình thành tri kỉ Để bây giờ nhung nhớ chỉ riêng em! |
Nếu một ngày tình ấy vẫn vẹn nguyên
Thì người hỡi chớ ưu phiền gì nhỏ Trang thơ gởi nỗi lòng xin bày tỏ Hãy nhớ rằng chốn nọ kẻ chờ mong! Nếu một ngày tình chợt hóa hư không Thì ai đấy đừng đem lòng trách nhỏ Bao thương cảm gởi đi vào ngọn gió Mang nỗi sầu dấu kín bỏ vào tim |
“Nếu một ngày” em viết gởi vào thơ
Bao kỉ niệm thẫn thờ gieo câu chữ Mấy ai hiểu cho lòng người viễn xứ Ngỡ ngàng thay ta cứ đợi để trao. Dòng chữ kia nhỏ viết gởi hôm nào Giờ lặng lẽ chờ hoài sao không thấy Lòng hờn dỗi nhỏ nghe sầu biết mấy Xin hỏi người chốn ấy có còn qua? |
Nếu một ngày tình ấy chẳng chung đôi
Thì người hỡi cứ coi như giấc mộng Nhỏ sẽ nhớ mặc cho hồn rung động Một chuyện tình nhanh chóng vụt tàn phai! Nếu một ngày anh và nhỏ chia hai Thì cứ hiểu an bày rồi số kiếp Trăng sáng tỏa soi đường ai bước tiếp Kẻ lữ hành lạc lối xếp từ quên! Nếu một ngày anh cùng nhỏ xa xôi Thì anh hỡi cách ngăn rồi từ đó Nghe anh nói chưa lần hờn trách nhỏ Lòng chợt vui như gió mát đêm hè Nếu một ngày anh chẳng hát nhỏ nghe Ru giấc ngủ trưa hè trời oi nóng Thì nhỏ hiểu giấc mộng đành bay mất Một ân tình chôn cất ở ngăn tim! |
Bao ưu buồn xin gởi đến gió mây
Hãy xóa hết từ đây không vướng bận Mang vui vẻ để lòng thêm vương vấn Cho nàng thơ bay bổng gởi ân tình Ghi nỗi lòng của nhỏ- đất Tây Ninh Trang thơ gởi - chúng mình lưu kỉ niệm Xin đừng để cho nỗi buồn xâm chiếm Nặng giọt sầu lòng nhỏ liệm nỗi đau Lần đầu tiên ta như hiểu được nhau Thơ trao gởi thắm tình người viễn xứ Chút hoài niệm tình quê xin hãy giữ Đừng gieo sầu lữ thứ lại tìm quên! |
Em là người chốn biên giới mù xa
Ngày nắng hạ gió về nghe dịu mát Dù nắng rực nhưng tình người dào dạt Mong một ngày người xứ khác ghé thăm! Em với người dù khoảng cách xa xăm Nhưng gắn kết bởi ngày rằm trăng tỏ Đêm mười sáu trăng vờn cùng ngọn gió Gởi về ai người lữ khách xa xôi! Vầng trăng giờ chẳng thể xẻ làm đôi Nhưng kết nối những tâm hồn mơ mộng Phả ánh sáng vào không gian lồng lộng Để ta - người lặng ngắm một vầng trăng! Ở nơi xa người có biết cho chăng Vùng đất Thánh mong chờ người đến viếng Sông Vàm Cỏ dịu dàng mang lưu luyến Khách đến đây quyến luyến mãi không về Gởi nỗi lòng mang chút nghĩa tình quê Người xứ ấy sơn khê dù vạn dặm Một lần đến để thấy tình nồng thắm Đón tiếp người đất Thánh mãi chờ mong! |
Nếu một ngày tình ta chẳng keo sơn
Anh với nhỏ ai sầu hơn ai hở? Nhỏ chợt nhớ phút ban đầu bỡ ngỡ Mình gặp nhau nhung nhớ lúc rời xa Chiều hạ buồn mưa giăng khắp hiên nhà Cho lòng nhớ xót xa người mới gặp Đôi khi nghĩ trên đường đời tấp nập Sao vô tình, anh - nhỏ lại gặp nhau? Lòng chợt buồn khi nghĩ đến mai sau Nắng vàng rực nay nhạt màu nhung nhớ Lời viết vội xin chớ quên người hỡi Mai chia lìa không biết bởi do ai? |
Nếu một ngày tình ấy chẳng bền lâu
Thì nhỏ hiểu anh phút đầu gian dối Trang thơ gởi chỉ là chiếc cầu nối Cho một người lầm lỗi trót yêu ai Nếu một ngày anh đã muốn chia tay Thì cứ nói nhỏ hay lời chia biệt Đừng lẳng lặng rồi vờ như chẳng biết Để nhỏ sầu luyến tiếc những ngày qua Nếu hiểu rồi tình nhỏ vẫn thiết tha Anh hãy nhớ đừng xa rời nhỏ nữa Đừng giả dối để lòng cứ lần lựa Cho nhỏ buồn đau xót chứa ngăn tim! |
Nếu một ngày ta sẽ chẳng biệt li
Thì anh hỡi khắc ghi đầy kỉ niệm Anh phương ấy chốn nào cho nhỏ kiếm Một bóng hình xâm chiếm trái tim thơ! Ta gặp nhau trang viết quá bất ngờ Để vương vấn thẫn thờ lời nhắn gởi Bao chờ đợi tháng ngày luôn hướng tới Người đối thơ anh hỡi ở chốn nao? Chẳng biết gì ta cứ mãi gởi trao Trang thơ viết nôn nao lòng kẻ đợi Người viễn xứ ở nơi nào anh hỡi Chút ân tình gởi tới nhỏ làm quen! Cuộc sống này sao lắm lúc bon chen Nhỏ thơ bé sách đèn còn ôn lại Trời vào hạ bỗng nghe lòng tê tái Bạn bè xa, vắng vẻ mãi lớp trường! Viết đôi dòng gởi đến kẻ tha hương Lời nhắn gởi đêm trường người nhớ đến Nơi xứ đạo - Tây Ninh đầy thương mến Hãy một lần ghé đến để tham quan! Biên giới kia dù nắng có thênh thang Chiều hạ đến cho bao làn gió mát Tình Đất Thánh nghe hương thơ ngào ngạt Mong một ngày người xứ khác ghé qua! |
Nếu một ngày trang viết chẳng ghé qua
Thì nhỏ hiểu thế là mình xa cách Dạ hơi xót nhưng không đành lòng trách Bởi phương trời viễn khách đã lãng du Nếu một ngày trời đã bước vào thu Nhìn lá rụng nhỏ ưu tư thầm hỏi Thế là hết còn đâu ngày chung lối Lời hẹn thề một cõi sẽ cùng nhau Trong xót xa lòng nhỏ chợt đớn đau Người xưa hỡi cớ sao anh lỗi hẹn Cho bóng nguyệt giờ cứ như e thẹn Bởi trót nhìn ước hẹn chuyện lứa đôi |
Nếu một ngày anh với nhỏ gặp nhau
Cho vương vấn không lời nào tả nổi Phút tao ngộ đường kia ta chung lối Để ta +người luôn nối kết vần thơ Ta gặp nhau như một sự tình cờ Trong topic thẫn thờ gieo câu chữ Nào ai hiểu nỗi lòng người viễn xứ Để gieo sầu thi tứ lệ nhòa phai. Gió cứ vờn cho làn tóc tung bay Nơi đất Thánh bao ngày luôn chờ đợi Người lữ thứ sẽ có lần đi tới Viếng Chùa Bà người hỡi nhớ đừng quên! Người nơi đâu nhỏ chẳng biết đến tên Nhưng thơ đối nào quên người tri kỉ Lời nhắn gởi thơ trao đầy tình ý Để lưu vào nhật kí khắc thơ ai Thơ gởi trao nhỏ cứ viết từng ngày Nào đâu nghĩ tỏ bày câu tình ái Người xa hỡi xin ai đừng ngần ngại Bởi chốn này nhỏ gởi lại vần thơ Xin một lần người hỡi chớ ngẩn ngơ Rồi cho nhỏ lơ mơ không đứng đắn Tuổi mười sáu trang thơ tình viết tặng Nào sớm yêu cho lòng nặng nhớ thương Nhỏ hiểu rằng mình đang nợ lớp trường Nên nào có tơ vương gieo tình cảm Lời hồi đáp trong ngày hè ảm đạm Xa bạn bè buồn thảm lúc chiều buông! Trời Tây Ninh sao mãi cứ mưa tuôn Tiếng mưa điệp nghe lòng buồn thê thiết Lòng đau nhói khi nhớ ngày chia biệt Bạn bè xa hoài tiếc phút tương phùng! Để giờ đây chuyển cấp chẳng còn chung Nghe lưu luyến đến khung trời hoa mộng Cho thương nhớ tháng ngày cùng vui sống Khắc ghi hoài hình bóng bạn bè xa! Dệt nhớ thương nên thơ gởi thiết tha Người có đọc hãy nghĩ là nhớ bạn Trang thơ viết có đôi lời tản mạn Chớ hiểu lầm nhỏ phiêu lãng tình yêu! Nhưng dù sao nhỏ cũng cảm ơn nhiều Lời thơ đáp trong chiều hè nắng nhạt Cho một thoáng cùng quen người xứ khác Để ta + người giây lát dệt tình thơ! |
Nếu một ngày người đến gởi ân tình
Thì nhỏ hiểu bấy giờ mình đã lớn Tình trao ấy thật lòng không đùa giỡn Để giọt buồn chẳng phải gợn hồn đau! Nếu một ngày anh cùng nhỏ gặp nhau Thì thơ gởi lòng vui sao kể xiết Cho trang viết phai nhạt màu li biệt Bởi ta + người thân thiết kết tình thơ! Nhỏ hiểu rồi chốn thành phố mộng mơ Nơi anh ở từng giờ luôn chờ đợi… Người lữ thứ dù xa xôi vẫn tới Nhỏ đến rồi người hỡi có biết chăng? Đêm thật dài trời rực sáng ánh trăng Sương bao phủ giăng tơ đầy phố núi Nhỏ cùng mẹ từng bước trong mưa bụi Và ghé vào quán cuối nhấm cà phê Nghe vấn vương nuối tiếc phút trở về! Cho nhỏ hiểu sơn khê dù vạn dặm Lòng vẫn nhớ hương cà phê nồng ấm Dịu lòng người khi lạnh ngấm vào da Chợt thấy lòng sao mang những thiết tha Phố núi hỡi một ngày ta trở lại Để cùng dệt những trang thơ tình ái Cho muôn đời hòa mãi khúc hoan ca! Dù ở đâu bốn bể vẫn là nhà Chung đất nước cũng là quê hương cả Người nơi ấy, nhỏ nơi này chẳng lạ Hẹn một ngày nắng hạ nhỏ sẽ sang! Khách bộ hành chân dạo bước lang thang Chiều nắng nhạt mênh mang làn sương phủ Thì người hỡi xin đừng quên người cũ Vượt không gian hội tụ ở chốn này! Nếu một ngày nhỏ lạc bước đến đây Thì người hỡi đừng xây lâu đài cát Cho thờ thẫn hồn thơ hoài ngơ ngác Để nhỏ sầu khi lạc giữa phố xa! Trang thơ này nhỏ đã từng ghé qua Anh cùng nhỏ tuy xa nhưng chẳng cách Nhỏ thơ dại tháng ngày ôm vở sách Chỉ giỏi Văn lạch bạch những môn còn Nghe anh khen nhỏ chợt lấy khăn choàng Xin đa tạ lời người mang ưu ái Nhỏ vui lắm nhưng lòng hơi ái ngại Bởi ậm ừ leo mãi cũng giỏi thôi! Lời thật lòng của một nhỏ xa xôi Xin người hiểu chớ bồi lời khen tặng Để nhỏ thấy lòng mình sao nằng nặng Bởi lời khen nhỏ chẳng dám nhận đâu! Thơ gởi anh nhỏ mong bắt nhịp cầu Để anh + nhỏ khắc sâu tình …bè bạn Nhỏ hi vọng ngày rằm trăng rực sáng Người phương xa phiêu lãng ghé quê mình! |
Nếu một ngày quê nhỏ anh ghé qua
Nhỏ vui lắm thiết tha lời mong đợi Trang thơ viết mơ đôi lần người tới Hẹn một ngày nhỏ gởi chút tình quê Anh là người chinh chiến tận sơn khê “Chú bộ lội” giờ về thăm xứ hở? Thơ đọc đến lòng nhỏ nghe bỡ ngỡ Bởi vì sao người lính chở ân tình? Quê hương ta giờ đang sống thanh bình Nhưng nhỏ hiểu riêng mình quên hạnh phúc Để gìn giữ xóm làng vui câu chúc Tự hào thay giây phút được quen người! Nghĩ đến anh nhỏ bất chợt mỉm cười Người lính chiến sao mười người như một Vẫn vui vẻ, hồn nhiên và thật tốt Để bao người lưu luyến một lần quen! Vui thật nhiều khi nhận được lời khen Nhưng anh hỡi sách đèn nhỏ chưa tới Dù thơ viết nghe đậm màu chờ đợi Ghi nỗi lòng nhỏ trót gởi vào đây! Ở quê hương, nhỏ học tập tháng ngày Chiều Đất Thánh mưa bay buồn tê tái Trang web ấy bất ngờ như níu lại Chúc tâm tình nhỏ viết mãi gởi trao! Mưa giăng sầu chiều biên giới xôn xao Nghe lòng nhớ nôn nao lời thơ viết Người xứ lạ nhỏ chưa từng được biết Lại một lần trang viết kết tình thân! Khoảng cách xa nhưng trang web thật gần Đã kết nối bước chân người xa lạ Cho anh + nhỏ - chúng mình đang đôi ngã Thơ gởi trao như quen đã kiếp nào! Biên giới xa nắng mãi chẳng nhạt màu Cho nỗi nhớ như thấm vào trong dạ Người phương ấy chẳng có trời mùa hạ Mưa nắng hai mùa hối hả chờ mong! Quê hương người, nhỏ cũng nhớ trong lòng Mang dịu mát xoa má hồng người đến Còn quê nhỏ, anh đã từng yêu mến Đặc sản vùng miền quyến luyến hồn ai! Nhỏ ước mong rồi sẽ có một ngày Quê hương nhỏ tiếp ngay người viễn xứ Ngày hôm ấy nhỏ xung phong làm thử Hướng dẫn người viếng cảnh chứ nào quên! |
Nếu một ngày nhỏ bỗng gặp lại anh
Thì người hỡi sao đành lòng đôi ngả Cho đau xót giọt sầu rơi lả chả Cớ vì sao người hối hả tìm quên? Anh là người nhỏ vừa biết được tên Xuân rộng khắp muôn Phương quên sao được Người viễn xứ trên bước đường xuôi ngược Bỗng ngỡ ngàng khi gió lướt nhẹ qua! Vẫn còn đây với bao nỗi thiết tha Mang hoài niệm xót xa lòng lữ thứ Sao mơ ước lại nhạt phai người hử? Để lòng sầu viễn xứ lại tìm quên? Cuộc sống người có những phút lênh đênh Chân phiêu bạt gập ghềnh con đường nhỏ Nào chẳng phải người lính như nói đó Chỉ là người chốn nọ thích phiêu lưu! Nhỏ bé thơ chẳng vướng mọi sầu ưu Chỉ thơ thẩn chuyện luyến lưu trường lớp Đường nhỏ bước cây xanh che bóng rợp Chẳng khi nào choáng ngợp chuyện xa xôi! Nhỏ cùng anh thơ cứ mãi tiếp bồi Dù nhiều ít cũng hiểu rồi suy nghĩ Anh phố núi cùng nhỏ như tri kỉ Để một lần thơ viết nghĩ về nhau! Biên giới xa lòng nhỏ chợt xôn xao Lòng vui lắm mang thơ vào đáp trả Dù hiện tại anh +nhỏ mình đôi ngả Nhưng một ngày người lạ bỗng hóa thân! Trang web kia giờ sao thấy thật gần Cho nhỏ được một lần quen anh đó Hai kẻ lạ bây giờ như hiểu rõ Để cùng nhau bày tỏ chút tình thơ! |
Nếu một ngày nhỏ tỏ rõ ân tình
Thì người hỡi nhỏ xin đừng hoảng hốt Thơ nhỏ viết có chút gì dại dột Dám nào đâu đường đột nhận lời khen! Nếu một ngày trang web nhỏ bon chen Thì người hỡi đừng xen lời trách cứ Để thơ viết nghe buồn lòng viễn xứ Bởi vì sao người thử hiểu dùm nha! Nếu một ngày thơ nhỏ chẳng thiết tha Thì người hiểu nhạt nhòa rồi thi tứ Lời thơ viết mang nỗi lòng viễn xứ Như tằm kia tơ cạn tự bao giờ… |
Nếu một ngày người hỏi nhỏ tên chi
Thì nick đó xin khắc ghi người hỡi Nguyễn họ bố, kèm họ Phan xin gởi Để nơi này kẻ đợi chính Hà My Tuổi tròn trăng sách đèn cứ ôm ghì Bao mơ ước mai đi nghề giống mẹ Lòng thầm nghĩ… ôi chao, gõ đầu trẻ! Chợt bật cười khe khẽ tính lơ mơ Người xa ơi xin chớ có bất ngờ Bởi hiểu được nhỏ chờ nghề như thế Dù nhỏ hiểu đôi lần mình nhòe lệ Biệt hiệu là “bé nhòe” dễ ai mang! Nếu một ngày chân nhỏ bước lang thang Về xa thẳm nơi người đang sinh sống Thì ai hỡi vùng núi đồi lồng lộng Xin một lần bay bổng nghĩa tình quê Nhỏ với người dù cách nẻo sơn khê Nhưng trang viết lối về nào xa lắm Lời nhắn gởi với biết bao nồng ấm Hẹn một ngày núi thẳm nhỏ tới nha Nghe lời anh - vốn người rất thật thà Nên nhỏ biết người ta nào trách nhỏ Lời người nói một lần xin ghi đó Chớ giận gì một nhỏ vốn ngu ngơ… Nhỏ là người rất yêu thích văn thơ Hồn ngơ ngẩn từng giờ nhìn nắng nhạt Để hoài nhớ khi mưa rơi lác đác Chiều dần buông ngơ ngác lối đi về… Thơ tỏ bày xin ai đọc đừng chê Lời muốn nói trăm bề nào nêu rõ Mong người hiểu cho nỗi lòng của nhỏ Trang web ghi… còn đó một tâm hồn! |
Nếu một ngày chốn này nhỏ dừng chân
Vì chợt thấy bâng khuâng lòng viễn xứ Trang thơ viết nghe nhạt nhòa thi tứ Để thơ chùng phím nhạt tự bao giờ Trang web này nhỏ vừa mới đề thơ Chân lạc lối tình cờ vào nhắn gởi Lời thơ viết suy đoán thôi người hỡi Người ta nào phải lính bởi nhỏ sai! Nhỏ là người nơi đất Thánh hỡi ai Chiều nhạt nắng gió ru hoài dịu mát Trang thơ đáp mang nghĩa tình bát ngát Phủ vào thơ nên lạc lối đi về! Nhỏ với người tuy cách nẻo sơn khê Nhưng khoảng cách cận kề nhau gang tấc Vui hồi đáp cho nghĩa tình chồng chất Để nàng thơ bất biến với thời gian! |
Nếu một ngày thơ ta viết còn đây
Thì người hỡi mai này mình sẽ nhớ Trang thơ ấy đã bao lần bở ngỡ Gởi về nhau hồi đáp thuở ban đầu Bao ước mơ nhỏ ấp ủ từ lâu Giờ bộc lộ đôi câu cho người rõ Cái nghề ấy thiên hạ gọi là “gõ” Nào phải đâu ghét bỏ trẻ ngây thơ Ước mơ xưa nhỏ phấn đấu từng giờ Nghề giống mẹ như “cha truyền con nối” Lòng chợt nghĩ sao thấy vui quá đổi Nhỏ “bé nhè” nào dám dỗi cùng ai! Sách đèn kia nhỏ soi cả tháng ngày Mùa hạ đến, ai hay nào được nghỉ! Tìm thầy học, bài luôn ôn thật kĩ Để khai trường nhỏ nào bị thua người! Vừa viết xong nhỏ chợt thấy buồn cười Bởi thơ thẩn nên chẳng lười “xã hội” “Tự nhiên” hỡi, xin ai đừng bắt tội! Nhỏ học hoài, tự hỏi sao chẳng vô? Nếu một ngày nhỏ thơ thẩn làm “cô” Lời nhắn gởi đi mô rồi cũng nhớ Trang web ấy đã một thời chuyên chở Ước mơ xưa một thuở gởi đến người! Có đọc xong xin “ai đó” chớ cười Cho một nhỏ- cái người hồn ngơ ngác Chiều nhạt nắng bước chân tình cờ lạc Để nơi này nghe bát ngát tình thơ! Xin cảm ơn bởi một sự tình cờ Cho nhỏ gặp người yêu thơ tiếp nối Dù phút chốc trên đường đời vạn lối Người rất nhiều, tự hỏi lại quen ta? Thơ chẳng hay, người đọc chớ “ái chà”! Nhỏ gởi trọn tâm hồn hòa vào đó Như nhạc khúc, tình thơ luôn mở ngỏ Gởi đến người mang chút gió miền Đông! Nếu một ngày nhỏ dệt những ước mong Người phương ấy hiểu cho lòng viễn xứ Thơ dở ẹt nếu người có đọc thử Xin đừng cười bởi dòng chữ ngây ngô! Đất Thánh này mong từng phút người vô Để cùng nhỏ tung hô câu thơ đối Dòng thơ ấy ta cứ hoài tiếp nối Cho người xa lạc lối mãi quên về! |
Nếu một ngày tình nhỏ vẫn chưa vừa
Tim anh đó còn chừa thêm người khác Nhỏ đau đớn cõi lòng nghe tan nát Bởi cớ gì tim lạc chỗ hỡi anh? Nếu một ngày tình ta vẫn chẳng thành Lòng ngơ ngác trách anh người gian dối Bao ước hẹn khi về mình chung lối Để giờ này nhỏ ôm nỗi nhớ thương Nếu một ngày tình kia anh chán chường Thì nhỏ hiểu hết tơ vương rồi đó Mưa giăng khắp che cả vầng trăng tỏ Để đường khuya mưa gió tiễn chân em! Nếu một ngày tình ấy chỉ để xem Thư anh gởi nhỏ đành đem ra đốt Gởi vào lửa bao nhiêu lời thề thốt Giữ làm gì tình ấy tốt chăng anh? |
Nếu một ngày trang web nhỏ lặng thinh
Người cứ hiểu riêng mình ôm nỗi thẹn Nhỏ vắng bóng trang thơ buồn lỗi hẹn Bởi vì sao lòng cứ nghẹn nỗi sầu? Nhỏ viết lên tâm sự phút ban đầu Như tầm đó nhả sầu giăng tơ mãi Trong một phút bỗng thấy hồn tê tái Cớ vì sao ta lại xót xa buồn? Thơ trải lòng như vướng giọt sầu tuôn Chiều nhạt nắng cho hồn buồn ngơ ngẩn Một chút nhớ để tâm hồn thơ thẩn Gởi nàng thơ ghi nhận nỗi niềm riêng! Nhỏ với người dù cách biệt vùng miền Nhưng trang web gắn liền nàng thơ lại Dù xa tít nhưng trang thơ còn mãi Chút ân tình tồn tại với thời gian! Sống trên đời có lúc hợp lại tan Qui luật ấy thời gian luôn ghi khắc Mặt trời mọc ngày tàn rồi chợt tắt Để cho hồn giăng mắc nỗi hoài thương! Anh là người từng đi khắp bốn phương Bước phiêu lãng dặm trường chân đi khắp Nên vì thế tâm hồn luôn tràn ngập Hiểu biết sâu chuyện cao thấp cuộc đời! Riêng nhỏ đây giờ chân bước rong chơi Hè rãnh rỗi góp lời trang thơ đến Để lưu luyến ghi vài lời cảm mến Nào nghĩ đâu ghé bến cũng vương sầu Trang thơ người nhỏ hồi đáp đôi câu Lòng nào nghĩ phút đầu tình trao gởi Nhỏ thơ thẩn là người đang chờ đợi Đối cùng nhau cũng bởi kẻ yêu thơ Hỡi thế gian sao lắm những bất ngờ Nhỏ nào hiểu nên từng giờ ngơ ngác Nhìn phượng nở đỏ rực trời xao xác Để chốn này nhỏ lạc cả hồn thơ! |
Nếu một ngày nhỏ cứ mãi rong chơi
Thơ còn đó mà lời sao chẳng đối Thì người hỡi xin ai đừng hờn dỗi Bởi ham vui nhỏ lạc lối quên về! Thơ gởi ai sao lòng nhỏ bộn bề Nhỏ chẳng hiểu vui hay buồn đây nhỉ? Lời người viết bao lần luôn đọc kĩ Nhưng tìm hoài chẳng được ý trả lời Người ở xa cách biệt nhỏ phương trời Nhưng nhỏ biết ta trao lời thân ái Trong topic bao ngày thơ gởi lại Cũng gọi là tí chút mãi hiểu người! Đọc thơ anh nhỏ bỗng thấy buồn cười Nhỏ sao thấy cái người đang say hở Say men rượu để thấy mình lầm lỡ Say men đời ôi bỡ ngỡ làm sao! Thơ cứ ghi như tâm sự tuôn trào Nào ai hiểu người say gì người hỡi? Sao biết được cuối đường ai chờ đợi? Để nơi này, người gởi dệt ước mơ… |
Nếu một ngày thơ viết bỗng tỏa hương
Thì ta hiểu mình hai đường chung lối Bao tình cảm tháng ngày trang thơ đối Mình thật lòng vui tiếp nối đường tơ… Phút ban đầu suy nghĩ thật lơ mơ Người phương ấy nhỏ chốn này xa lắc Thơ cứ mãi như chiếc cầu kết chặt Để nơi này, phương ấy bắt thơ nhau! Cuộc sống ơi, ta vui vẻ đón chào Cho thơ gởi mãi trao lời cảm mến Cho lưu luyến mỗi ngày trang web đến Để nơi này thơ cập bến nghĩa ân Trang thơ kia giờ sao bỗng hóa thân Cho anh +nhỏ chợt gần trong gang tấc Cho ao ước tháng ngày luôn chồng chất Để cõi lòng nhỏ cất những riêng tư |
Nếu một ngày nhỏ ngủ gió vờn bay
Lời tình tự muôn đời say giấc điệp Cho cõi mộng muôn đời luôn nối tiếp Để ước mơ mãi hòa hiệp từng giờ Mấy hôm rồi nhỏ chẳng đến trang thơ Bút lặng lẽ ngẩn ngơ trong chờ đợi Giấy bất chợt gọi thầm mong nhỏ tới Nhỏ về rồi thơ viết gởi vào đây! “Nếu một ngày” lòng nhỏ chẳng nhạt phai Lời hồi đáp nhạt nhòa thay thi tứ Nhỏ vẫn thế niềm riêng luôn cất giữ Gởi vào thơ từng chữ gắn ân tình! Ghi nỗi lòng của nhỏ xứ Tây Ninh Dù nơi ấy đất khô tình vẫn thấm Nắng rực cháy nhưng ân tình nồng đậm Đã bao lần sưởi ấm trái tim thơ! Nhỏ cứ đi dù vướng lắm dại khờ Dệt mộng mị từng giờ luôn bồi đắp Dù cuộc sống nào phải đường thẳng tắp Thuyền ước mơ quyết cập bến tương lai! Dù sau này thơ viết chẳng nhạt phai Nhỏ cứ đọc nhớ hoài chiều mùa hạ Lời thơ gởi muôn đời nào mặc cả Để thấy buồn khi kẻ lạ khen chê! “Nếu một ngày” nhỏ viết có thấy ghê Thì người hỡi chớ chê cười nhỏ nhé Nỗi lòng đó ghi lại khi còn bé Nào phải đâu là kẻ đã trưởng thành! Lời thơ kia đôi lúc vẫn chẳng rành Nhưng ghi đậm tuổi xanh ngày lạc bước Cho in dấu mai kia dù xuôi ngược Nhỏ khắc hoài giây phút được nối thơ! |
Nếu một ngày nhỏ bảo hết làm thơ
Thì người hỡi đừng bất ngờ chi nhé Bởi thi tứ đã rời xa lặng lẽ Để giăng sầu bởi kẻ vốn yêu thơ Bao ngôn từ như chạy trốn bất ngờ Để cho nhỏ từng giờ luôn trông đợi Chiều mùa hạ mây sầu mang gió tới Để giọt buồn như nhắn gởi vào mưa! Chiều miền Đông nắng rực vẫn chưa vừa Mang chút bão xé bừa lên nương rẫy Nhưng quê nhỏ giông chưa hề đến đấy Mãi yên bình nơi ấy thả hồn thơ… Nếu một ngày nhỏ bảo hết ngu ngơ Cho trang web phím đợi chờ lặng lẽ Thì xin hiểu nỗi lòng đang đau xé Bởi nơi này có kẻ cạn lời thơ! |
Nếu một ngày nhỏ chợt thấy nghẹn lời
Thơ vụn vỡ tả tơi rồi câu chữ Thì ai đó hiểu dùm người xa xứ Bởi thi từ sao mãi cứ lãng du! Trời biên cương giờ sắp chuyển vào thu Cho bận rộn lu bu tìm thầy học Nên vắng bóng trang thơ buồn như khóc Nhỏ đã về chắc lọc chút yêu thương Chẳng hiểu sao ta cứ mãi vấn vương Câu thơ gởi dặm trường là lời đáp Nếu giây phút nhỏ hồi âm chậm chạp Dù bận nhưng vẫn ấm áp ân tình! Nhỏ vui ghê khi người nối thơ mình Cho nhỏ biết chút tình người viễn xứ Trang thơ viết bao lời mang tâm sự Gởi cùng nhau lữ thứ kết nghĩa tình! |
Nếu một ngày lòng nhỏ trót lung lay
Người nào đó, gần bên hay xa thẳm Thì nhỏ hiểu tim mình đang sưởi ấm Một ân tình thấm đẫm vị thương yêu! Nếu một ngày gió lặng nắng rực nhiều Nơi biên giới một chiều nghe nóng hạn Nhỏ ngơ ngẩn để tâm hồn tản mạn Nhớ về ai người bạn lúc đối thơ Đọc từng câu lòng nhỏ thấy bất ngờ Người chưa gặp bao giờ nhưng thật tốt Tả về nhỏ… nghe vui nhưng hoảng hốt Nhỏ dám đâu đường đột nhận lời khen Chốn biên cương nắng rực đã quá quen Nhỏ Xấu Tệ nào bon chen nhận lấy Tên gọi đó mẹ thường mang gọi đấy Giờ ai hay nhỏ thật vậy người ơi! Tóc nhỏ dài bay cùng gió chơi vơi Trâm hoa nắng dạo chơi cùng suối tóc Mau nước mắt nhỏ là người hay khóc Đồng tiền kia nhỏ chẳng có đâu người! Khách phương xa nào biết nhỏ hay cười Gió vờn mãi tóc bay lười giữ lại Người bảo nhỏ tóc ngang vai nào phải Tóc nhỏ dài bay mãi phủ bờ lưng Nếu một ngày lòng nhỏ thấy thật ưng Nhỏ tếch lại ngang lưng đưa hai bím Gió cứ vờn như mãi tìm và kiếm Rồi dỗi hờn, im lìm gió vờn bay… Biển ngàn năm sóng vỗ chẳng đổi thay Nào có thể nhạt phai mà cạn nước Rồi một phút trên dòng đời chảy ngược Mây giận hờn, gió lướt thấy buồn vương! Nhỏ ngây ngô còn vui chuyện lớp trường Ngày hè đến vấn vương tình bè bạn Nên thơ viết mặc cho hồn phiêu lãng Nào phải đâu buồn nãn chuyện tình yêu! Dù đôi khi xao lòng ngắm mây chiều Hồn thơ thẩn liêu xiêu cùng ngọn gió Tuổi thơ dại lớp trường còn chờ đó Nào dám đâu bày tỏ chuyện tơ vương! Nếu một ngày đọc thơ nhỏ thấy thương Thì xin được vấn vương tình bè bạn Đừng cho nhỏ là một người buồn nãn Mang chuyện tình để gán cả vào thơ! |
Nếu một ngày nhỏ bận chẳng nối thơ
Xin hãy hiểu từng giờ luôn ghi khắc Dù bận học đôi khi nghe tối mặt Tận đáy lòng nhỏ khắc mãi tình ai Nếu một ngày topic ấy nhạt phai Xin người hiểu chớ ưu hoài chi nhỏ Trang thơ gởi nỗi lòng luôn bày tỏ Vẫn khắc ghi nơi đó một tình thơ… Nếu một ngày bận học nhỏ thờ ơ Cho trang viết từng giờ phai nhạt chữ Thì người hỡi tình quê xin hãy giữ Chút luyến lưu viễn xứ gởi cùng nhau… |
Nếu một ngày trang viết mãi khắc ghi
Thì người hỡi nào phân li tình ấy Dù hiện tại nhỏ cùng người xa đấy Nhỏ nhớ hoài trang giấy khắc tên ai Nếu một ngày trăng sáng chẳng nhạt phai Cứ soi mãi cho dấu hài nhẹ bước Thì người hỡi dù đường đời xuôi ngược Nhỏ nhớ hoài giây phút được trao thơ… Nếu một ngày nơi ấy thoáng tình cờ Anh cùng nhỏ…ngẩn ngơ khi gặp mặt Lời nhắn gởi chút tình thơ sâu sắc Bao nhớ mong nhỏ bắt trọn nhịp cầu… |
Nếu một ngày tình đẹp tựa ngàn sao
Nhỏ vui lắm lời nào cho tỏ hết Người đất Thánh + xứ cao nguyên nối kết Để chốn này trang web dệt tình thơ… Nếu một ngày ta đạt những ước mơ… Lời viết đến từng giờ luôn chờ đợi Người phương ấy hiểu chăng lòng người gởi Để nhỏ hoài mong tới đến ngày sau… Nếu một ngày ta dạo bước bên nhau Nơi phố núi gởi bao lời tâm sự Lời nhắn gởi người ơi xin hãy giữ Chút ân tình viễn xứ một lần …quen! |
Nếu một ngày nơi ấy nhỏ đến xem
Thấy bia đá đính kèm thêm ba chữ Thì người hỡi ân tình em luôn giữ Bởi nơi này lữ thứ gởi lời yêu! Nếu một ngày người chẳng ngắm nắng chiều Nhỏ buồn lắm lòng lòng đìu hiu tự hỏi Người khuất dạng hay tình đời gian dối Để nhỏ buồn lạc lõng lối đi về? Nếu một ngày người quên tiếng hẹn thề Để cho nhỏ sơn khê chờ dịu vợi Lời thơ viết người ơi cho nhỏ gởi Hỏi rằng ai chẳng đợi, cứ gieo sầu? Nếu một ngày chẳng ru giấc canh thâu Nhỏ buồn lắm còn đâu lời dịu ngọt Vắng câu hát ru hời nghe chua xót Cớ vì sao …bởi nhỏ trót…quen rồi Nếu một ngày tình ấy chợt xa xôi Nhỏ sẽ nhớ bồi hồi lần gặp gỡ Và tự hỏi trong tim người còn nhớ Chút ân tình một thuở gởi vần thơ… |
Nếu một ngày tình cảm ấy nhạt phai
Nhỏ tự hiểu tháng ngày không chờ đợi Thơ nhỏ viết không gọi người để gởi Để nhỏ + người chẳng đợi để nối thơ! Nếu một ngày điều ấy đến bất ngờ Thì nhỏ hiểu sẽ không chờ không đợi Trang thơ viết sẽ im lìm chẳng gởi Chợt giăng sầu cũng bởi…kẻ xa xôi… Nếu một ngày người ấy đã quên rồi Nhỏ sẽ hiểu xa xôi rổi người hỡi! Lối nhỏ bước người không còn đứng đợi Ân tình kia giờ gởi gió bay xa… Nếu một ngày tình ấy chẳng thiết tha Nhỏ lặng lặng xóa nhòa đi kí ức Dù nhỏ biết bóng người lưu tiềm thức Trong phút giây nhỏ bất lực chính mình! Nếu một ngày người đã hết ân tình Nhỏ buồn lắm biết mình luôn nhớ mãi Tuổi mười sáu - trăng tròn - mang thơ dại Chợt giăng buồn nhỏ chẳng ngại tiếng yêu! Nếu một ngày người ơi hãy nhớ nhiều Đừng cho nhỏ sớm chiều rơi nước mắt Đừng cho nhỏ mặt sầu mang hiu hắt Hãy giữ hoài vững chắc một tình thương! Nếu một ngày tình ấy sẽ ngát hương Nhỏ vui lắm khi đường mình chung lối Xin gởi gió những phút giây hờn dỗi Để nhỏ + người tiếp nối chuyện trăm năm! |
Nếu một ngày người xóa những ước ao
Thì nhỏ hiểu chẳng bao giờ chờ đợi Con đường ấy chẳng bao giờ nhỏ tới Dù bao lần thơ hẹn gởi lời thương… Nếu một ngày tình đã hết tơ vương Người cứ hiểu nhỏ hết thương rồi đó Bao kỉ niệm giờ gởi vào ngọn gió Cuốn bay đi mọi ngỏ chuyện hẹn thề! Nếu một ngày tình cách nẻo sơn khê Thì nhỏ sẽ lối về mình riêng bước Và khi ấy trên dòng đời xuôi ngược Ta khẽ khàng nhẹ lướt chẳng hề quen! |
Thơ viết gởi nỗi lòng như còn đó
Chắc người xa hiểu rõ kẻ phương này Chỉ vài câu ta trao đổi tháng ngày Ghi sao hết những tỏ bày tâm sự? Cứ hiểu thế nỗi lòng người viễn xứ Để ta người gởi chữ nhớ lời thương Cho một lần gắn kết kẻ tha phương Mang dấu ái từng đêm trường thức trắng! Đêm giăng lệ mây sầu như lẳng lặng Nghe nhớ thương mà thốt chẳng nên lời Người gần bên hay cách biệt trọn đời Mang lưu luyến đem gởi vào thơ đó... Người phương ấy có bao giờ nhớ nhỏ Phút ban đầu bày tỏ gởi vần thơ Cho luyến lưu rồi lại thấy bất ngờ Ta gặp gỡ phút tình cờ người hỡi! Gói tơ vương mang vào thơ chờ đợi Nhỏ chốn này nhắn gởi đến người xa Dù tháng năm thời gian có nhạt nhòa Mãi vẫn nhớ người hòa thơ cùng nhỏ! |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 03:55 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.