Chòi Tranh (dựng sát chòi lá)
Chòi Tranh
Chòi tranh dựng vội ở bên đường Để bảng chào mừng khách thập phương Thuốc nước trà tàu xin chớ ngại Cùng vui xả stress lấy kiên cường. |
Quote:
Hỏi rằng gia chủ tiếp muôn phương? Chén trà xin mượn mai này trả Bằng hữu tri giao... ước mộng thường... Chữ cường của huynh thiệt khó họa... nên PL đổi vần câu cuối. Chúc huynh vui với nơi này nhé! |
Quote:
Giang hồ tứ hải mộng thành phương Quây quần đủ mặt anh tài nhỉ? Nguyện chúc tân gia sẽ mạnh cường. |
Bảng hiệu treo lên độc chữ đường
Vui mừng mặc khách tự ngàn phương Quà thơ đối ẩm thay lời chúc Cái nghĩa tri giao mãi thọ cường @ Bữa nay mới rảnh để ghé "Chòi tranh " ( dựng sát chòi lá ):welcome: |
Chòi tranh dựng đã hơi lâu
Hỏi người chủ quán đi đâu hông về? |
Quote:
Chòi tranh gió lộng bốn bề hư vô :smells: |
Mãi miết tầm sư vạn nẻo đường
Tâm thầy những muốn ngả về phương... Trò ngoan thấu hiểu quay về cội Chẳng quản truân chuyên luyện chí cường KHT còn bận học nên ít về chơi cùng các chiến hữu. Học xong sẽ tham gia thường xuyên. Cám ơn Cô giáo PL, anh LTK, Tỳ CM4Q và Huynh VMT. |
Quote:
|
Ký Ức Mùa Hoa Phượng
Mùa hạ đi qua rồi chăng? Những hạt mưa nhọc nhằn, rơi rơi trên phiến lá Ve thôi điệu, ngân dài buồn bả Cánh bướm đỏ tươi, ép trang vở khô rồi Tuổi mười lăm, mười tám, luống bồi hồi Trang lưu bút, đậm màu xanh, màu tím Áo trắng trên đường, mỏi mắt ai, tìm kiếm Một hồn nhiên, một ngơ ngác, buổi tan trường Xa nhau rồi, cánh chim dạt muôn phương Nghe thắt lại trong tim, những này thương, này nhớ Nén dồn tâm tư, phút chia tay òa vỡ Một đời người, một kỷ niệm, chẳng nhòa phai. 07/07/10 KHT |
Quote:
Mùa hạ hiện về trong thơ huynh đấy chứ... Nhớ tuổi học trò của PL ghê thôi... |
Quote:
Hồn ai mà đẹp rạng ngời trang thơ Thi ra cánh phượng ngày thơ Còn trong ký ức, vu vơ tìm về MD |
Hạ Phượng còn rong chơi nên hạ còn đứng đợi Chưa vội lên đường lấp ló đâu đây Những cô nhỏ má tươi hồng hây hây Trong cặp sách giấu riêng mình tuổi trẻ Tiếng trống tan trường giục điều chi vội vã Cho lũ ve buồn tấu mãi khúc chia ly Những nét mực sầu trong lưu bút vừa ghi Hạ còn đó mà như là sẽ mất Tôi ghé lại thấy mùa xưa tất bật Treo lên cành những kỷ niệm chưa phai Người xa quá phượng đỏ mắt chờ ai Nếu níu hạ...dầm mưa từ độ ấy... PL 7.7.10 |
Từ dạo buồn vương chiếc lá gầy
Em về góc nhỏ ủ bàn tay Trời xanh cửa khép không làn gió Thảng thốt xa xăm nhạn lẻ bầy |
Quote:
Thương anh quá đỗi muốn cầm tay Lại lo anh sẽ về ôm gối Thức trắng thôi thì gió thổi bay.. :snicker::snicker: |
Cô Bé
Bất chợt gặp lại em Kìa dáng nhỏ sao mà thương đến lạ Rạng rỡ nụ cười để anh dường hóa đá Ngỡ ngàng ánh mắt ngày xưa Có bao điều muốn nói lại chẳng thưa Ta nghịch ngợm cho vừa ngày gặp lại Anh chẳng nhường dẫu em là con gái Em ứ thèm bởi kém cạnh gì đâu Anh giờ đây tóc trắng điểm trên đầu Bỗng thấy mình tuổi đời như hóa trẻ Và em , em vẫn hoài cô bé Gởi tặng cho đời những nốt nhạc hân hoan |
Quote:
Phải viết cho PL hông ta? |
Quote:
Ăn nhiều chẳng mập thế thời gay Nghe đồn có thuốc nhanh tăng trọng Gởi tặng em tôi một vốc đầy: :hi::hi: |
Quote:
|
Quote:
Kiểu này là thấy PL đòi nên cho luôn nà...:nguong: |
Quote:
Ăn nhiều? hổng có..bị giựt ngay Tôm đưa tới miệng bay đi mất Nghĩ lại lần sau tránh kẻ này... :snicker: |
Hạ
Có một mùa đi giữa nắng và mưa Thi thoảng có những ngày trời trong vắt Và lá rụng vẫn xanh đầy ăm ắp Cái lạnh đêm nhắc nhở tấm chăn nồng Có một mùa mà kỷ niệm mênh mông Mắt dõi mắt tay ngập ngừng như thẹn Bài thơ xưa còn đây giờ lỗi hẹn Thời gian vùn vụt đã sang tầm Mưa có có về khi gió gọi cơn giông Em ngày ấy có còn chăng nhung nhớ Tuổi học trò xa rồi con bến lở Sắc lục bình tím lưu bút còn vương Ta một mình trở lại với mười thương Phong phanh áo vẫn trắng màu tuổi ấy Nhặt cánh phượng hồng thôi đã là như vậy Con bướm mộng mơ bay mất tự bao giờ. |
Hạ
Trong bốn mùa hạ là kẻ lãng du Bất chợt đến và đi không lường trước Cái nắng gắt gay phả hơi nồng xấc xược Nhuộm cánh hoa thắm đỏ nỗi riêng lòng Rồi bất ngờ gió giật đổ cơn giông Em qua phố chiều vương hoa trên áo Nép vào anh chợt thấy vùng tâm bão Yên bình thưởng thức những phong ba Vĩ cầm ngân ngắn ngủi kiếp ve già Mười mấy năm luyện tiếng đàn trong đất Cơn mưa rào khẽ bật Râm ran xáo động gọi mùa lên Kìa những ngày xám xịt chẳng có tên Sùi sụt làm ai buồn chông chênh quá đỗi Ai làm cho em tôi hờn dỗi Để cái lạnh đêm dường réo gọi nhắc mùa đông Lơ đãng chiều gọi sóng nước mênh mông Giọt cà phê tí tách trong im lặng Phía chân trời chớp nhì nhoằng tiếng vọng Giật mình nép khẽ ấp bờ vai Hạ là gì là nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai. Và trong đó bốn mùa nhưng đọng lại Cũng đỏng đảnh như một người con gái Tặng cho đời những thú vị rất là yêu KHT |
Hớt tóc gội đầu nam
Trên những con đường tôi dạo bước đi qua Những khung kiếng với đèn xanh đèn đỏ Kìa bảng hiệu to đùng hoành tráng quá Ồ thướt tha lũ lượt những giai nhân Thoáng nhìn vào chợt như níu bước chân Hồn đi lạc rồi ngẩn ngơ ngơ ngẩn Kìa mặt hoa da phấn Mắt nâu môi đỏ mượt mà sao Dáng em gầy phân rõ trước sau Áo thiếu vải bó đôi vầng hư ảo Chúng cứ thét gào trồi lên nháo nhạo Hít căng đầy rạng rỡ để kiêu căng Và váy em như môi ngắn hở răng Trên ghế thấp vô tình hay hữu ý Những mảnh màu con con làm đàn ông chết dí Gọi bước ai vào hớt tóc gội đầu nam Tôi bật cười khi thấy lắm kẻ sang Đầu nhẵn nhụi mà mỗi ngày mỗi cắt Sân bay Nội Bài hay là Tân sơn Nhất Cũng chửa bằng anh về góc độ thoáng thông Kiểu chơi này thể hiện cái sự ngông Chẳng biết tiền đâu ra mà vung vô tội vạ Đời bây giờ người giàu sao nhiều quá Chả trách con người thích mua bán thịt và xôi |
Đêm hạ
Lã chã hoàng hôn rơi Mắt ai buồn rười rượi Mảng trời dần sẩm tối Nhấp nhánh những đèn treo Trăng một mảnh cong queo Hạ tuần nhờ nhạt quá Có đụn mây rất lạ Khẽ vờn quanh thân thuyền Em về bóng nghiêng nghiêng Ngọn đèn đường hiu hắt Gió hạ giờ trở mặt Vai gầy se sắt run Đêm huyền ảo mông lung Cho lòng ai réo rắt Những nốt buồn dìu dặt Ngày mới ôi vừa sang |
Ảo ảnh
Kẽo kẹt tre Đong đưa võng Âm thầm vài chiếc bóng Băng rừng lội suối giữa chiều phai Súng oằn vai Mưa như trút Những bàn chân thậm thụt Gánh về cái xác chẳng còn nguyên Lủa đạn và máu người hun đúc những con tim Tưởng đã chai lì thui chột niềm cảm xúc Những linh hồn luyện ngục Kìa đỏ hoe nước mắt lẫn mưa nhòe Con mắt nào chửa khép vẫn tròn xoe Tuổi đôi mươi xuân trào hừng hực sống Giờ nằm im bất động Chẳng hiểu lẽ gì khiến bước lạc cõi vô ưu Nó đi rồi để lại những luyến lưu Phong thư nhỏ còn đây chưa kịp giở Mẹ và em chắc hoài luôn nhắc nhở Mãi chẳng hồi âm thằng nớ đến là hư Mấy chục năm rồi mà ký ức vẫn dường như Chỉ mới thoảng qua vừa một giây một phút Nỗi đau trinh nguyên ủ tròn trong lồng ngực Khẽ xám trời lại khe khẽ dậy lên Vết thương lòng một vết chẳng tựa tên Theo tôi mãi từ những ngày xưa đó Con mắt chừ hoen đỏ Ảo ảnh lại về với những hạt mưa bay Ồ vừa rồi ai đó xiết chặt tay… KHT |
Chòi tranh mà ấm tình người
Muội vào lặng lẽ góc ngồi xem thơ Bao điều trăn trở vu vơ Từng câu thơ đọc từng giờ suy tư Nỗi lòng ai đó ứa dư Chảy vào thơ đến bây chừ xốn xang Thơ huynh muội đọc từng trang Ngỡ rằng lên chuyến đò ngang qua đời... PL 2.8.10 |
Này ơi khép lại!
Ta bảo này ơi khép lại Chuyện hôm qua thì ấy đã đi rồi Ta bảo lòng ơi mở cửa Đón bạn vào nghịch con chữ mà vui Con chữ tội tình gì bắt nó phải hụt hơi Phải chạy theo với hoài nghi nho nhỏ Phải là dao hay phải là lửa đỏ Bén đầu tên, nhọn mũi đạn cắm vào bia Một vòm trời ai vạch những phân chia Đây là tôi còn kia là nó Chớ bảo ai đừng thở chung ngọn gió Nắng vênh đầu đừng nép bóng đụn mây Những thù hằn nên vứt bỏ từ đây Hành trang cuộc đời vác thêm chừ ai khổ Tất cả hãy chôn vào nấm mộ Bình thản mà đi bình thản với lòng mình. Đọc vần thơ ai đó, thấy còn lăn tăn vướng bận. KHT hiểu chuyện gì giữa hai người. Cả hai cùng là người hiểu biết. Hãy tự thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn để thấy lòng mình thanh thản. |
Chúng ta: Những người may mắn nhất!
Trong hàng tỉ tỉ anh em Ta đã may khi đầu tiên đến đích Hai trăm tám mươi ngày thỏa thích Được chở che trong bụng Mẹ quấy rầy Ta sinh ra lành lặn chân tay Không quái thai không thiểu năng trí tuệ Ta lớn lên ấm vòng tay bồng bế Là niềm vui nội ngoại hé môi cười Ta chơi đùa nghịch ngợm trèo cây Thế vẫn may chưa què tay gẫy cổ Rồi bơi lội chẳng chết trôi té hố Được học hành và tuần tự lớn lên Ta ra đời có việc chức lại lên Tiền cũng đủ để cơm xơi ba bữa Chẳng phải bàn tay lật ngửa Kiếp ăn xin xó chợ đầu đường Có bạn bè và có lắm tình thương Giao lưu với bốn phương tám cõi Tha hồ cho ta học hỏi Tích lũy cái hay biết cái xấu để phòng thân Khi buồn tình nhấp chút rượu lâng lâng Chẳng là nhà thơ cũng gieo vần thả chữ Rồi thì viết quàng xiên tắp lự Cũng có người thank cổ vũ động viên Có những khi gặp những chuyện ưu phiền Ta còn có nhiều người chia sẻ Ấy phải kể ta còn sức khỏe Là còn vẫy vùng còn du lịch đó đây Cứ nhìn xem những thân xác hao gầy Nằm chờ chết nhức đau trong bệnh viện Hãy so sánh để rồi đau chết điếng Và cảm thấy mình hạnh phúc giữa nhân gian KHT |
MD rất thích bài thơ Chúng ta: Những người may mắn nhất của anh
Đọc xong bài thơ và cảm nhận em đã biết mình là người hạnh phúc nhất thế gian |
Trăng
Trăng một mảnh cong cong con thuyền nhỏ Lững lờ trôi ngạo nghễ giữa trời sao Mặc gió kia cứ thét cứ gầm gào Cười chúm miệng mắt tròn xoe chú cuội Này trăng ơi! hỏi này trăng bao tuổi Mà thanh xuân vĩnh cửu với thời gian Thẹn thùng duyên mây vắt dải che ngang Khe khẽ trách bảo này ai hỏi thế Trăng xinh quá chẳng nhuốm mùi dâu bể Vậy mà ai nỡ bán mảnh trăng ngà Ai mua trăng hay rao bán chính ta Người thi sĩ yêu trăng giờ rong chơi đâu đó Trong thơ kia một vầng trăng màu đỏ Một nỗi đau không thể nói bằng lời Chỉ lạnh lùng toạc xé nỗi đơn côi Và từ ấy mỗi đêm về trăng khóc Có những đêm trăng lặng thầm xõa tóc Che nét diễm kiều huyền hoặc nên thơ Khiến bao chàng thi sĩ phải ngẫn ngơ Đặt bút làm thơ rồi bỗng như hóa đá Trăng là ai mà người say đắm quá Trăng là chi mà kẻ đợi người chờ Trăng là gì giữa thực ảo mộng mơ Ai ai biết trả lời cho tôi nhỉ KHT |
Sáng còn ươm vạt nắng
Trưa đã đổ cơn mưa Ồ một màn trắng xóa Giăng giăng ngõ ai chờ |
Thơ
Chẳng biết tự khi nào, thơ góp mặt nhân gian Để em, anh và những người yêu thơ thành ra người ngơ ngẩn Ta hỏi nhỏ thơ ơi, chứa điều chi bí ẩn Mà nao lòng, bật vỡ những buồn vui Thơ là gì, mà tha thiết quá, thơ ơi Lúc lặng lẽ bồi hồi, lúc cuồng phong bão dậy Thầm thì vào tai em, những điều chi chi ấy Để em ngồi, mắt vô định cõi mờ xa Thơ là gì, mà xa xót trái tim ta Như muối xát, như rộp da, như mũi tên xuyên vào nơi sâu thẳm Và em, em ngồi như chìm đắm Nắng cuối ngày, đổ bóng, tượng dài thêm Thơ là gì, mà gọi sớm ngày lên Đem mây mưa, gọi gió mơn triền lá Thắp trời sao, bỡn trăng kia già quá Trăng khẽ cười, này chớ, bán vầng trăng Thơ làm sao mà chuốc rượu chị hằng Say hửng má, trông kìa, yêu yêu quá Thơ thắp nến lung linh huyền diệu cả Gác nhỏ cô đơn, em trông bóng, bảo anh về Thơ níu ngày, vào những phút đam mê Em và anh, đôi bờ yêu khoảng nhớ Những lời trao nhau thơ âm thầm nức nở Và người thơ cũng cảm thấy nao lòng Thơ là vòm trời là mặt biển mênh mông Là vũ trụ là khoảng không vô tận Là ước mơ cháy bùng lên khát vọng Là em, anh là cả những người thơ Thơ là gì ,chỉ biết, rất là thơ! KHT |
Ta về góp nhặt trăm năm ấy
Gởi cả vào yêu một tấm lòng Nhưng đời bội bạc nào như mộng Tượng đá non ngàn mãi ngóng trông |
Mái tranh, thơ chất ngập phòng
Em qua mấy bận đi vòng... tìm anh... Bực mình xe chẳng có phanh Nhà anh lại ở khúc quanh...thiệt khó vào... p/s: Trêu huynh tí... |
Mơ buổi ấy
Này cô tịch Này đêm trường Một mình ai trăn trở Kia bão tố Nọ phong ba Mưa thét gào trên mái Ngập chìm nhập định cõi ngàn xưa Ta nghe như ngàn thớt ngựa mới đây vừa Nện móng trên đường ra quan ải Bụi mịt mờ bay Lấp che cả vầng trăng buổi ấy Giáo gươm sáng rực ánh đuốc rọi vào đêm Những con người ta chẳng biết tên Chỉ thấy hào hùng rực lên trong ánh mắt Cái can đảm hiên ngang kìa khí phách Trấn áp quân thù vỡ mật lũ ngoại xâm Núi mặt quỷ là đây ải nam quan là đấy Xác giặc phơi máu chảy thành sông Kia bạch đằng giang sóng cuộn sóng vào lòng Hai lần lũy cọc vỡ thuyền thây nổi lớp Âm ba xưa vọng lại Nghe lòng hôi hổi cháy bùng lên Những muốn nọ kia bạt đá phạt ghềnh Những muốn bàn chân chinh đông dẹp bắc Tử sinh cũng chỉ một lần Nào sá gì bọc thân trong da ngựa Thản nhiên cười cợt Lông hồng nhẹ đến thế này ư |
Quote:
Thơ là cỏ dại mọc hoang nơi này Gọi mùa rớt hạt mưa mây Khéo đâu vương áo ơ này...em tôi. |
Phù du
Giàu thì cũng mỗi ngày ba bữa Có nào đâu xơi được mảnh gan trời Nghèo thì cũng tang tình ba bữa Nằm nghêu ngao kẽo kẹt hát à ơi Ai bảo giàu kia sung sướng Cơm ăn chẳng đặng đã người kêu Có thời gian đâu để thưởng thức cái mỹ miều Vội vội vàng vàng như chàng Trư xơi quả đào nuốt chửng Ấy giàu lắm chớ vội mà hí hửng Nghiệp trái ngang cũng kéo cũng theo Trên là quan cứ chực hở mè nheo Dưới là lũ chờ thời mà ăn vạ Dăm thằng nhà báo Cũng mắt lém mày la Mấy ả chân dài Nọ khéo những gần xa Đem cái hồng nhan để đổi thành nhà lầu xế hộp Vài phút thăng thiên biến hình con ngáo ộp Nhân gian ào ạt vỗ tay cười Đã là giàu thì phải biết đường chơi Phải xứng tiếng đại gia cho nở mày nở mặt Chẳng nhẽ hầu bao thắt chặt Ô danh xấu hổ với đời Đàn em gì một lũ đứa dở hơi Ấy thớt chẳng tanh tao kia ruồi nào bu bám Đệ tử gì một phường quân hôi hám Gan không mật mỡ kiến bò chi Tai nghe quen lời nịnh hót chả ích gì Tựa lũ thợ may choàng áo vô hình cho khổ chủ Đêm nằm chẳng ngủ Nghĩ suy cái chuyện làm ăn Bực thằng kia lấn bãi khó mà nhằn Tức thằng nọ chen chân tranh mối bở Mưu ma chước quỷ khéo bịt đầu sơ hở Tiêu diệt cạnh tranh giữ vững giá thị trường Một mình mình chẳng kẻ xót người thương Lên càng cao càng thấy mình cô độc Ấy chả dám bảo này ai chàng ngốc Bởi tiền tài sẽ để lại cháu con Để mai kia chúng nó có chỗ còn Vênh váo tung tiền qua cửa sổ Cũng hả hê cười kiếp này ráng làm trâu làm ngựa Tạo nên gia sản Khắc tên mình gia phả mãi trường danh Liêu trai chí dị một bức tranh Giấc mộng trưa hè tỉnh mình ôi giấc mộng Kiếp phù du trống vỗ Tang tình KHT |
Đọc thơ anh ngán cuộc đời
Đi mua thang bắc lên trời trốn thôi... |
Kinh Kha luận
Đời say tỉnh trút bầu thêm cơn khát Ngửa mặt lên oán khí lấp vầng ô Đời ảo thực nhẽ càn khôn hoán đổi Mấy ngàn năm bóng quế mãi vật vờ Sông Dịch tuyết, ngưng băng dòng nước chảy Tráng sĩ Kinh Kha, hát khúc não nuột lòng Vầng trán ấy, khăn tang ai khẽ đội Giọt nước mắt nào, hóa ngọc vỡ thinh không Đệ nhất danh hề, kiếm sĩ bước dọc ngang Chân lãng tử đầu đội trời đạp đất Ngạo thiên khí phách Tuốt gươm máu tế luyện hồn Thân bất bại Lưu đời danh tiếng mãi còn thơm Luận anh hùng Mấy ai thấy chết chẳng chùn chân Anh hùng luận Nghịch thiên người vũ dũng Thân bất do kỷ Trảm mã moi gan tặng Tay ngọc dâng Chết lặng kẻ anh hùng Gieo tấm nhân tình trói buộc Hỏi sao chừ ai chẳng Lung lay tâm quyết trả Bồi hoàn sinh tử Hóa làm thích khách Một đi chẳng trở về Thái tử Đan hề Thái tử Đan Lòng căm phẫn hướng về bạo chúa Canh bạc ngai vàng Được ăn thua chết sá gì thân Đầu Vô Kỵ quyết dâng Trủy thủ ẩn mình trong họa đồ xã tắc Dây ân tình trói chặt Kinh Kha Lẽ giao tranh tự trước đến giờ Ai chẳng biết kẻ thua làm giặc Khoác lên chiếc áo vị nhân sinh Việc lớn lao ai dám bảo tặng riêng mình Ngôi Thiên tử lòng ai nào chẳng muốn Kẻ to gan lớn mật Mưu đồ dệt võng Thiên La Che mắt nhân gian chẳng lộ chút lòng tà Đem máu nhân sinh nhuộm hoàng bào rực sáng Khi đã yên ngai vàng chói rạng Trảm anh hùng diệt thảo trừ căn Thú hết rồi thì đến lượt chó săn Liệu mấy kẻ thức thời như Phạm Lãi Chỉ tiếc cho người kiếm sĩ Bị đưa vào canh bạc của giao tranh Nhưng an ủi rồi lịch sử mãi lưu danh Còn nuối điều chi hồn lưu cõi tạm Khói nhang ảo mờ thân tráng hán Tháng bảy lại về Ta thắp nén Trầm hương bay tiễn bước bậc hùng anh. KHT |
Quote:
Ngẫm nhân sinh mà chán ngán cho đời Ngộ lần nữa bỗng thấy lòng thanh thản Thênh thang đường dạo bước kẻ rong chơi |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:28 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.