Nguyệt Viên

Nguyệt Viên (http://nguyetvien.net/index.php)
-   Thơ Quán (http://nguyetvien.net/forumdisplay.php?f=54)
-   -   Ngâm thơ (st) (http://nguyetvien.net/showthread.php?t=2243)

phale 27-01-11 12:53 PM

Ngâm thơ (st)
 


Núi đôi
Vũ Cao

Bảy năm về trước, em mười bảy
Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa th́ em tới, bữa anh sang

Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
Núi chồng núi vợ đứng song đôi!

Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngơ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó bặt tin nhau.

Anh vào bộ đội, lên Đông Bắc
Chiến đấu quên ḿnh năm lại năm
Mấy bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục, núi Đôi chăng ?

Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồi
Trăm ngh́n căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vành đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.

Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông ?

Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà, thăm núi Đôi.

Mới tới đầu ao, tin sét đánh
Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa
Em sống trung thành, chết thủy chung!

Anh ngước nh́n lên hai dốc núi
Hàng thông bờ có con đường quen.
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!

Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo:
Em c̣n trẻ lắm, nhất làng trong;
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu v́ sao chẳng lấy chồng ?

Từ núi qua thôn, dường nghẽn lối
Xuân Dục, Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao, nhà đổ cháy
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay

Cha mẹ đưa nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuây dần chuyện xót đau.

Anh nghe có tiếng người qua chợ:
Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!

Nhưng núi c̣n kia, anh vẫn nhớ.
Oán thù c̣n đó, anh c̣n đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đă chết v́ dân giữa đất này!

Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em:đồng chí
Một tấm ḷng trong vạn tấm ḷng.

Anh đi bộ đội sao trên mũ
Măi măi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm măi cánh hoa thơm.

phale 27-01-11 12:57 PM




Đợi
Thục Nguyên

Ta đợi người, người đợi ta không
Chờ mong như lửa dấu trong ḷng
Hồn yêu bỗng rụng vào hiu quạnh
Hụt hẫng ta như ngồi giữa hư không

Ta đợi người, người chẳng đợi ta
Giao thừa chầm chậm đến rồi qua
Đưa tay níu chút tàn hương lại
Chợt hiểu chỉ là sương khói xa

Ai xui em đến cho t́nh nhớ
Để giờ đứng đợi nhận t́nh quên
Ai xui em đến cho t́nh nhớ
Để giờ đứng đợi nhận t́nh quên

Ta đợi người, người ở tận đâu
Giao thưà hun hút giữa đêm thâu
T́nh nghe đă cạn từ thuở ấy
Ta đợi làm chi thêm xót nhau

phale 27-01-11 01:00 PM



Đồi tím hoa sim
Hữu Loan

Nàng có 3 người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng đang xanh
Tôi người vệ quốc quân
Đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
Bên anh chồng độc đaó
Tôi ở đơn vị về
Cưới xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lỡ khi ḿnh ko về
Th́ thương
Người vợ chờ bé bỏng chiều quê

Nhưng ko chết
Người tra khói lửa
mà chết
Người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
Ko gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc b́nh hoa ngày cưới
Thành b́nh hương ....tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
Ko dc nghe nhau nói
Ko dc nh́n nhau 1 lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
Áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
Một ḿnh
Đêm khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo ngày xưa
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường Đông Bắc
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngở ngàng nh́n ảnh chị
Khi gió sớm thu về
Cỏ vàng chân mộ chị

Chiều hành quân
Qua những đồi sim
Những đồi sim dài trong chiều ko hết
Màu tím hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Nh́n áo rách vai
Tôi hát
trong màu hoa
" Áo anh sứt chỉ đường tà, vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu.... "

phale 27-01-11 01:02 PM




Quê hương
Giang Nam

Thuở c̣n thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao

Thuở c̣n thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao

Nhớ những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đă khóc
Có cô bé nhà bên
Nh́n tôi cười khúc khích...

Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi

Cô bé nhà bên (có ai ngờ)!
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tṛn (thương thương quá đi thôi)

Giữa cuộc hành quân không nói được
một lời...
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nh́n lại
Mưa đầy trời nhưng ḷng tôi ấm măi

Ḥa b́nh tôi trở về đây
Với mái trường xưa, băi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con... (khó nói lắm anh ơi)!
Tôi nắm bàn tay, ngậm ngùi, nhỏ nhắn
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ v́ em là du kích em ơi!
Đau xé ḷng anh chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương v́ có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đ̣n roi
Nay yêu quê hương v́ trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.

Vịt Anh 27-01-11 01:03 PM

Nghe ngâm thơ khác với ḿnh đọc bằng mắt ghê :(

phale 27-01-11 01:13 PM


Nhắc những em tôi
Mặc Giang

Mẹ là một con người, nhưng là một con người không ai thay thế
Mẹ là một con người, nhưng nhờ mẹ mới có em
Mẹ ấp ủ em giấc ngủ hằng đêm
Mẹ đă nâng niu, từ ngày em có mặt

Chín tháng mười ngày, ḷng mẹ đau quặn thắt
Ngày em ra đời, mẹ như đứt ruột đứt gan
Thân mẹ ra sao, mẹ cũng chẳng màng
Mẹ quay nh́n em, thử em có b́nh yên không đă !!!

Tay bế tay bồng ba năm ṛng ră
Bú, mớm, nuôi em, vất vả trăm phần
Lo cho em khôn lớn, mẹ cực khổ bội lần
V́ hy sinh cho em, mẹ đă chất chồng gian khó

Một sương hai nắng, dầm mưa dăi gió
Vất vả một đời, tần tảo nuôi em
Cơm canh dưa muối, đày đọa thân c̣m
Miễn sao cho em được no cơm ấm áo

Em lớn lên một chút, mẹ dày thêm áo năo
Em trưởng thành bao nhiêu, mẹ tàn tạ úa già
Mắt yếu, lưng c̣ng, ṃn thịt, ṃn da
Để cho em thành người, như người ta trong xă hội

Đức hy sinh của mẹ như trời cao dịu vợi
T́nh thương yêu của mẹ như biển cả thâm sâu
Vũ trụ mênh mông, bao nhiêu cơi nhiệm mầu
Có một cơi thiêng liêng, em xin dành cho mẹ

Tôi xin nhắc em, đôi lời em nhé !
Mẹ đă gian truân, đau khổ nhiều rồi
Mẹ đă v́ em, tóc bạc da mồi
Nếu em thương mẹ, th́ đừng để một ngày mai, quá chậm !!!

Em đừng để tóc mẹ bạc thêm trên đầu đă trắng !
Thân mẹ yếu già, em đừng để mẹ thêm những vết nhăn !
Mắt mẹ đă khô, đừng để mẹ khóc nữa v́ em !
Em thăm hỏi mẹ, có khỏe không, mỗi khi đâu đó !

Em ơi ! Em hăy nói một câu, một câu nho nhỏ :
Mẹ ơi ! Mẹ có biết rằng, con thương mẹ lắm không ?
Cơi trần gian, diễm phúc cho em, c̣n đóa hoa hồng !!!
Và, bất hạnh cho những ai, khi cài bông hoa trắng !!!

Vịt Anh 27-01-11 01:14 PM

Nghe bài "Đợi" mà năo hết cả ruột.Bắt đền cô PL :lacha:

phale 27-01-11 01:16 PM


phale 27-01-11 01:18 PM

Quote:

Nguyên văn bởi Vịt Anh (Gửi 33045)
Nghe bài "Đợi" mà năo hết cả ruột.Bắt đền cô PL :lacha:

PL thích bài đó nhất trong loạt bài vừa pót đó VA ơi...:nguong::nguong:

Vịt Anh 27-01-11 01:24 PM

Hi,giải thơ Xuân nên có thêm phần ngâm những bài thơ đạt giải nữa cô ơi.Cá là tác giả khi nghe xong cũng không ngờ ḿnh viết da diết vậy đâu:music:


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 07:11 PM


© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.