"Mộng gối êm du "của Nuyễn Trí Hiếu
1, Người đàn bà miền biển
Có những người đàn bà miền biển Vững như con sóng ngoài xa Khi những đoàn thuyền cập vào bờ Lại những bàn tay phụ nữ Người mặc cả tranh bán, tranh mua Những đôi vai lại gồng, lại gánh Nhún nhảy, bước đi... Ta đã thấy những người đàn bà miền biển Tay ắp hai con chạy theo con sóng Những bàn chân lún cát Khỏe hơn dã tràng Những con sóng xô Cuốn những đôi chân Không gục ngã Bám chặt vào đất sinh sôi. Và sự thực, người đàn bà Đã chiến thắng biển cả Vững như cây dừa Vụt lên trong nắng, gió, bão, mưa.... Trong những lần lụt lội Trong những lần cát nắng như hoang mạc Chắp tay đi về... Những ngọn hải đăng Những hòn đảo xa tít ngoài biển Đông. |
2, Tiễn bạn
năm 2007 Nhớ bạn hồi năm ngoái Còn chơi đùa bên nhau Thế mà chỉ năm sau Đã không hề thấy bóng. Một buổi chiều sân ga Nắng tàn hoa lụi hoa Trên cõi buồn muồn muộn Bạn bước chân lên toa. Ôm nhau siết má nhau Rơi nhau rơi nước mắt Kỉ niệm một cành lau Bỏ đi rồi khuất mặt. Tiếng tàu kêu bong bong... Khói phun lên sực nức Như một đám mây đen Đang xua đuổi hồi ức. Mặt nhìn mặt mà buồn Dòng lệ tuôn cứ tuôn Bánh ray từ từ chạy Tay vẫy tay bồn chồn. Bóng tàu khuất khói sâu Lùi lụi bóng rầu rầu Ngoảnh đi chân gượng lại Đâu rồi bạn về đâu? |
3, Tuổi 18
đầu năm 2008 Tôi là một bông hồng Trong một vườn hoa thắm Tôi là một tia nắng Biếc tràn giữa mùa xuân Tôi là một nhu mầm Đang đâm trồi bén rễ. Ôi! Mùa xuân thầm thì Tuổi theo người đi mãi Mùa xuân sao ngắn ngủi Qua rồi, hối tiếc thôi. Muốn biếc tràn sức sống Muốn yêu mãi tình trong Ôm dạt dào biển lớn Trong tươi đẹp mùa màng. Muốn xé chết thời gian Để không còn trôi nữa Ôm mùa xuân chan chứa Tuổi trẻ và niềm tin. Yêu quá nỗi lần đầu Xít xoa và yêu dấu Yêu quá nỗi dữ dội Trong non trẻ đâu đâu? Vui quá nỗi những giờ Miệt mài và yêu dấu Vui quá nỗi những ngày Trong mùa xuân nung nấu. Yêu tuyệt tuổi mười tám Trong trẻo và ngây thơ Yêu tuyệt mùa xuân thắm Nhẹ nhàng như mảnh tơ. Xanh gì hơn xuân sắc Nhẹ hơn rộ cánh hoa? Thơm gì hơn mùi trẻ Thoang thoảng và ngọt ngào? |
4, Đốt thơ
2007 Niềm đau xót, chán nản khi đốt ba cuốn thơ khoảng hơn 200 bài Ba cuốn sách thơ trong một buổi tối Bị ngọn lửa thiêu bùng lên cháy trụi Chủ nhân vẫn dưng mắt và điệu cười Máu của linh hồn giờ đã tàn lụi. Con người ấy không đau thương gì cả Coi cuộc đời nhẹ tựa lông phao Rũ bỏ hết những gò công tự tạo Đã mất rồi trong một lúc thao thao. Những tro tàn thơ làn gió bay vung Linh hồn này đã chia ra vạn chỗ Ba cuốn thơ đã ngang theo chiều gió Bước vào nhà khép cửa và ngồi im. Nước mắt đã rơi như tiếc điều gì đó Máu của linh hồn chia rẽ muôn nơi. Một ngày kia trong đầu thu buồn bã Linh hồn về nhưng lòng khép ngang vai Thiên nhiên kia lại theo lòng ta úa Thơ trong người lại thức tỉnh về đây. Trời thu gắt chỉ làm thơ đỡ buồn Lại dựng lên những vần thơ đanh thép Những vần thơ tình ngọt ngào dịu êm Lại đổ ập một bài ngang ba tập. Nước mắt đã rơi như tiếc điều gì đó? Máu của linh hồn đang dần hợp lại. Đốt thơ xong giờ thật bao hối tiếc Thật là đau như chiếc lá rời cành Như cánh tay đã hoàn toàn chặt đứt Lại hồi sinh trong tiếng gọi ân tình. Thơ gọi ta thơ gọi dịu dàng lắm Đưa ta lên cao con đường ngắm Hết đau thương chán nản với cuộc sống Vui lại về trên những áng thơ ca. Nước mắt đã rơi như tiếc điều gì đó? Máu của linh hồn đã hoàn toàn hoà chung. |
5,Đường quen
2008 - tặng Vũ - Từ khi lên lớp mười Tôi được học cấp ba Đi qua đường Đê Ca Con đường dài khúc khửu Con đường của gạch nhô Con đường của cát bụi. Sau mỗi một trận mưa Dòng nước bằng bờ mương Sau mỗi lần mưa dầm Đường đi những lầy lội Bùn đất quét chân tay. Vào những ngày trời nắng Tôi lăn bước đường tôi Vẫn con đường thân mật Một mình trong lặng đi. Nhớ lại những ngày đầu Đường đây không là đường Chẳng mấy người qua đâu Vì không thể đi nổi Gạch nhô rồi cát bụi Dốc xuống rồi dốc lên. Hai năm tôi gắn bó Như một người cày thuê Đường đâu phải tự có Do ngày ngày tôi đi Gạch trơ đất phải lì Con đường sẽ phải phẳng Nay tôi đi trên đường Phía trước là mặt gương Con đường nay đã đỡ Nhưng tôi cần phẳng hơn... Hai năm tôi gắn bó Đường cũng có tâm hồn Giờ tôi đi vẫn xóc Nhưng cũng nhẹ nhàng hơn. Ta in bóng tâm hồn Rải lên làn đất mỏng Làm bạn với con đường Và mỗi lần lăn bước Tôi nói chuyện với đường Tôi đùa cùng với gió Đường chơi cùng với tôi Đường nằm nghiêng mặt đất Đường giờ không còn lạ Đường đã thành đường quen Đất đã in hình hoạ Sớm chiều bóng tôi qua. Ôi! Có một trận hè Nhớ nhung đường quá nỗi Rồi tôi cũng phải đi Nhìn đường vài ba trận. Những ngày vào chủ nhật Tôi nhớ đến quá chừng Một ngày như cả chục Tôi sẽ vươn đến cùng. Không gặp đường một tháng Tôi già gần một năm Cả đời tôi không gặp Liệu sống được bao năm? (Con đường vừa thể hiện con đường thật "hiện thực", vừa thể hiện con đường đời của tôi "đường ảo". Và bài thơ có ý nghĩa sáng tác quan trọng với bạn tôi ...) |
Có thể cảm nhận sức thơ mạnh mẽ của bạn...
Chúc mừng topic và chờ những sáng tác mới nhé! |
6, Lời ru mặt đất
2008 1 . À ơi! Cái đất ru con Đất nằm nghiêng cho hoa thơm để mọc Cho cây cối xanh tươi Cho chim thú về rừng Cho nụ hôn thơm nức Khi ta sinh ra thì ta đã làm con của đất Đất ru ta đất làm nôi và hát Dòng sông trôi đưa chuyến đò qua Đất sinh cho ta gió mát Cho mùa mưa làm nên hạt gạo Cho nắng hồng toả sáng nhân gian. Cái đất ru con Bằng sông bằng sóng Bằng gió bằng mưa Bằng những nắng trưa Để con rực rỡ Cho con trải sóng góp muôn đời đỡ ngỡ Để con cứng cáp bước lên làm người. "Con ong hút mật yêu đời" Con cá yêu dòng sông Con chim yêu bầu trời Thú yêu rừng Con yêu cha mẹ Con có gia đình Gia đình ta nằm trên mặt đất Cùng bao người đâu có phải mình con. Con chim nó hót Con cá nó bơi Dòng sông cứ trôi Mang theo tuổi tác Thời gian rất nhát Có chịu ngừng đâu Sinh ra lại già Lời ru mặt đất... Con lớn dần lên theo ngày và tháng Nhìn những lá vàng Một năm lại cạn. 2. Mẹ ru con từ lúc trong nôi Từ lúc còn đang bồng đang bế Ngày ngày cuốc đất trồng cây Con lớn lên từng năm từng tháng Từng ngày dài con lớn bằng cha. Lời mẹ đất vẫn ru hoài không nghỉ Mẹ ru con dắt lối trên đường Mẹ cho con chữ Mỗi bước đi là một bước sàng khôn Con lớn lên con tìm người bạn Mẹ đất dắt con thành vợ thành chồng. Mẹ đất ru con những ngày xa biền biệt Những ngày dài non nước nhớ nhau Cho con tiếng cười Cho con giọng nói Là mẹ đỡ đầu của con con đó Mẹ rắc đường vàng Mẹ rải hoa thơm Mẹ cho bát cơm Cho con nguồn sống. À ơi! Cái đất đặt gót vọng phu Những dòng sông nhớ Những luống sầu u Những trời vui vẻ Tuổi trẻ mùa xuân Lời ru thiên nhiên bằng sóng, mưa, gió, bão... Không quên mẹ đất Muôn đời không quên. Tiếng ru rền rĩ đêm ngày À ơi! Giấc mộng đêm đầy niềm tin Mắt con khi ngủ lim dim Trông lên mẹ đất để tìm thời gian. Đất nghiêng làm nôi Chân nằm trên lòng đất Bảo vệ mẹ con là bảo vệ nguồn sống Con giữ lấy lời Lời ru mặt đất. |
7, Những ngôi nhà kiểu mới
2008 Tàu cập bến chiều nay Thành dãy nhà ven sông Ôi! Anh tàu chị sóng Có ánh điện sáng lên Dãy tre làng cắt mặt Nước sông gợn ánh vàng. Dãy nhà ở ven sông Mùa hè thêm tấp lập Lên xuống theo nước ngập Xa gợn ngọn hải đăng. Dãy nhà ở ven sông Nhìn kia mắt cá hồng Quẫy vàng choé nước đêm. Nhà xếp ngang mặt nước Nghe tiếng gió rì rào Anh nghe tiếng ti vi Có tiếng đài đang bật Cũng có cả ăng ten Mà đâu có đường điện Ngôi nhà liền san sát Sóng đập lên thuỳnh thuỵch Anh chàng đứng ngoài cửa Mắt chăm chăm vào bờ. Trên nhà bé tẹo teo Cũng phòng ăn phòng ngủ Cũng có bếp xoong Nhóm lên hồng ngọn lửa. Ngôi nhà liền sát tựa Tàu cập bến chiều nay Cứ vào mỗi đêm hè Lại ngắm về rặng tre Những ngôi nhà kiểu mới. Sáng cũng có mặt trời Người ra tập thể dục Tàu bắt đầu nhổ leo Màu vàng chan nắng sớm Nắng lên sông nặng xuống Tàu bắt đầu nhổ leo Những ngôi nhà đi đâu? Chiều có quay trở lại? Rặng tre vẫn đang đợi Con mắt vẫn đang nhìn. |
8, Chiếc áo len đỏ
2006 Bóng mẹ lẩn vào trong bóng tối Quận len đũa nhọn bạn đêm trường Lủi thủi mẹ ngồi buồn đan áo Đêm buông mành cái lạnh thấu xương. Trước không gian mênh mông im lìm Trời lạnh lẽo chó buồn không sủa Những tơ đêm cuốn hút mắt vàng. Tích tắc thời gian cứ chậm dần Đêm lạnh thời gian ngủ quên thân Mặc cho đồng hồ tim ngừng đập Chị gió ngoài sân thét ầm ầm. Tay mẹ thâm cuồng môi lạnh ngắt Nghĩ đến con mai mặc phong phanh Tay run hơi thở đêm cũng ngạt Trong phòng bơ vơ đôi mắt lành. Chiếc áo đỏ đan xong đặt trên bàn Mẹ díu mắt đưa vào bóng đêm Thời gian lúc này sao thức giấc Con gà ngoài kia lại gáy lên. Con gà nhảy bụi, mẹ giật mình Thoi thóp áo con đã đan xong Mẹ đưa con mặc qua chăn mỏng Chiếc áo đơn sơ thấm ngọn tình. Chiếc áo len đỏ mẹ tảo tần Chiếc áo len đỏ hồn thấm nhuần Một đêm thức giấc trong giá lạnh Để trong lòng con một tượng thần. Vào bếp với mảnh áo đơn sơ Mẹ nấu ăn khi trời tờ mờ Mẹ ngồi bếp tro mẹ sưởi ấm Muôn đời thương mẹ, mẹ của ta! |
9, Biển sầu
2008 Biển sầu biển nối tiếp nhau Bờ sầu sầu lại thêm sâu nỗi sầu. Thuyền cao buồm nặng chữ "lâu" Đi qua sóng gió mang sầu về đây. Nặng lòng thòng lõng muôn dây Trút bầu tâm sự, trút đầy lòng sông. Đáy sông sâu bấy nhiêu dòng Cũng không chứa nổi một vòng sầu u. Cô nàng bốn bể chu du Mong rằng đem lấy anh sầu đi theo. |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 06:21 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.