Đêm nay, trời đă vào khuya và đang sắp bước vào ngày mới. Sau cơn mưa dài ơi là dài, hơi lạnh như thấm dần vào tâm hồn nhỏ...Đâu đây, tiếng côn trùng vẫn thi nhau ḥa tấu điệu buồn muôn thuở ... ḷng nhỏ nhiều chuyện nghe sao buồn hơn bao giờ hết. Có lẽ chuyện gia đ́nh nhỏ chăng? Nhỏ cũng chẳng biết nữa, dù hiểu rằng đó là chuyện thường ngày, nhưng sao tận đáy ḷng nhỏ có chút ǵ đó xót xa... Phải chăng đấy chính là nguyên nhân nhỏ mất ngủ? Hay v́ căn bệnh của ḿnh? Trong đầu nhỏ lại vang lên rất nhiều câu hỏi tại sao và tại sao??? Nhưng rồi nhỏ chẳng thể nào t́m được câu trả lời, chỉ thấy ḷng ḿnh giờ dâng lên nỗi buồn man mác...Người thân nhỏ bên cạnh, sao tự dưng nhỏ mang cảm giác như xa cách ngh́n trùng? Giờ nhỏ mới hiểu nghĩa của câu "gần nhau trong gang tấc nhưng xa cách ngh́n trùng"...Nhỏ chợt xót xa cho ḿnh và cho mẹ...Có lẽ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết chuyện c̣n nhỏ chỉ là người ngoài nên chẳng hiểu bao nhiêu, nhưng cớ sao lại cho nhỏ chứng kiến những việc xót ḷng để nhỏ đă buồn càng buồn hơn? Đôi khi, nhỏ cảm giác ḿnh như kẻ mộng du và nhỏ chẳng thà ḿnh mất đi hết những cảm giác, những suy tư để trở thành kẻ ngu ngơ cho khỏi chứng kiến những chuyện đau ḷng kia...Nếu gọi là đă cố quên sao tự dưng giờ đây, ḷng nhỏ lại nhớ rất rơ chuyện của hai người, nó cứ như một vết thương trong cơ thể nhỏ từng giờ từng phút càng ngấm sâu vào da thịt... để một ngày nào đó nhỏ mất đi cả cảm giác đớn đau khi giả từ thế giới ấy để về với sự của b́nh yên vĩnh cửu. Ở nơi đó, chắc chẳng c̣n tiếng điệp khúc thường ngày, và nhỏ sẽ b́nh yên với thế giới của ḿnh...
Lần sửa cuối bởi hamy; 28-07-10 lúc 09:38 PM
|